Chương 37: Cuộc sống mới
Jihoon rất lo lắng cho sự an toàn của những người cùng chuyến tàu, nhưng cậu gan bé, bảo cậu quay lại lần nữa là chuyện không thể, chỉ có thể hy vọng người quân đội có thể thuận lợi giải cứu những người đó.
Họ dừng lại ở một nhà ga đổ nát, sau khi bước ra từ chiếc tàu con thoi nhỏ, Jihoon mới nhận ra thứ này thực sự rất nhỏ, có thể nhét được bốn người đã là chuyện kỳ tích rồi. Mà điều thứ hai cậu cảm thấy chính là rất lạnh.
Rất lạnh, đặc biệt lạnh.
Bởi vì lúc xuất phát từ tinh cầu Đế quốc đã là mùa đông, quần áo mặc trên người không tính là mỏng, nhưng hiện tại bị gió lạnh thổi qua, cả người liền bị thổi xuyên qua, cóng đến hai hàm răng của cậu lập cập, cậu nhịn không được rùng mình nói: "Sao lại lạnh như vậy..."
"Đây là phía bắc. Tinh cầu Địa ngục vốn là nơi xa nhất của cực bắc, cách xa mặt trời nhất, trong một năm có đến tám tháng là đông lạnh, bốn tháng còn lại mùa đông cũng không lạnh như vậy." Wangho nói.
Jihoon sững sờ: "Anh! Anh tại sao lại biết rõ như vậy?"
Wangho nói: "Lúc đầu cho rằng bản thân phải đến đây, vì vậy kiểm tra trước."
Jihoon lại sững sờ, trong lòng lại có chút khó chịu, ngay khi không biết phải nói gì, Bibo vẫy vẫy tay với bọn họ. "Tôi đi đây, tạm biệt."
"Cậu muốn đi đâu?" Jihoon có chút lo lắng.
Bibo cười nói: "Tất nhiên là tìm bạn bè của mình. Lúc này, quân bộ có lẽ đã phái người đến, có thể sắp đến tinh cầu thí nghiệm rồi, tôi muốn đi giúp."
Cha con Jeong gia đều trịnh trọng cảm ơn, Jihoon thậm chí còn muốn tặng quà cho cậu ta, vừa định mở vali ra, Bibo nói: "Không cần"
Jihoon có thể từ bỏ ý định, nhưng Wangho nói: "Tôi có một viên kẹo trong túi. Cho cậu?" Nói rồi anh trực tiếp bước qua, đưa đồ trong túi cho đối phương, đồng thời bằng một âm giọng rất nhỏ nói một câu. Bibo nghiêng đầu nhìn anh, sau một lúc gật gật đầu, bóc lớp vỏ kẹo anh đưa cho mình ném vào miệng và nhai một cách vui vẻ.
Sau khi chia tay Bibo, Jihoon lại cảm thấy lạnh, Jeong Seongwoong cũng có chút chịu không được, Wangho nói: "Chúng ta đầu tiên cứ mặc nhiều quần áo vào, sau đó đi mua một ít quần áo mùa đông, nhânh tiện nghe ngóng về tinh cầu số 29 một chút."
Jihoon gật gật đầu, nhưng rất nhanh sắc mặt liền thay đổi: "Anh, chúng ta không có tiền!" Máy liên lạc của bọn họ đều để lại trên tàu, mà tinh cầu Đế quốc sử dụng tiền điện tử, có thể nói là không thể rời máy liên lạc nửa bước.
Wangho không hề hoảng sợ, anh nói: "Trước khi xuất phát anh đã đổi tiền giấy rồi, mặc dù không thể sử dụng trực tiếp ở đây, nhưng chúng ta có thể đến ngân hàng để đổi tiền địa phương."
"Ah, anh trai, anh suy nghĩ thật chu đáo, ngay cả cái này cũng có thể nghĩ đến."
Wangho cười nhẹ, nhưng không có nói ra bản thân vốn dĩ dự định vứt bỏ máy liên lạc.
Anh phải chạy trốn khỏi Park Dohyun, vì vậy tuyệt đối không thể đeo thứ này, anh dự định là lúc xuống tàu ở tinh cầu Mậu dịch sẽ đem thứ này gỡ ra, như vậy khi Park Dohyun phát hiện anh mất tích, cũng không thể biết được biết vị trí của anh thông qua tín hiệu của máy liên lạc truyền đi. Mà anh chuẩn bị tiền giấy là để tránh dấu vết dễ tìm thấy trong suốt cuộc hành trình.
Nhưng bây giờ hành động này đã cứu bọn họ.
Cả ba người mặc tất cả những bộ quần áo có thể mặc được, sau đó đi đến nơi có toà nhà trên đường phố. Jihoon trước đây không biết nhiều và tinh cầu Địa ngục, nhưng chỉ riêng cái tên đã để lại dấu ấn "ở đó rất đáng sợ.", vì bước chân đầy bất an, sợ rằng một vài kẻ man rợ sẽ xông ra cướp bóc lúc mọi nơi.
Nhưng bọn họ đi thẳng đến trung tâm phố cũng không gặp ai. Nhà cửa, hàng quán bên đường đều rất bình thường, ngoại trừ việc các cánh cửa đều đóng chặt, quả thật không thể nhìn ra đây là tinh cầu đáng sợ nhất thế giới. Có điều khi bọn họ đi xa hơn một chút, Jihoon phát hiện có một kiến trúc khổng lồ.
Nó thực sự có thể gọi là "khổng lồ", thậm chí còn lớn hơn cả tòa nhà thương mại trên tinh cầu mậu dịch, nó trông giống như được làm bằng kim loại, toàn bộ đều là màu đen, tầm nhìn không quá rõ ràng, nhìn lên quả thật giống như một tòa nhà có thể dẫn lên bầu trời, lại giống như một ngôi mộ kim loại rất, rất lớn. Thoạt nhìn không thấy đầu, trên cao dường như bị gió và tuyết vây quanh.
"Chỗ này..." Jihoon sửng sốt, trợn to hai mắt.
Wangho nói: "Đây là ngục giam của tinh cầu Địa Ngục." Ánh mắt của anh cũng lộ vẻ kinh ngạc, ẩn trong đó cũng có chút sợ hãi: "Nghe nói người phạm tội càng nặng, nơi giam giữ càng cao, có hơn 300 tầng, cái tinh cầu này lạnh như vậy, đến độ cao hơn 300 tầng chắc lạnh vô cùng. "
Jihoon nghe thấy rùng mình, rụt cổ lại, thì thào: "Ba, anh trai, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi."
Họ nhanh chóng tìm thấy một quán trọ, và bên cạnh quán trọ tìm thấy một nhà có thể đổi thành tiền giấy thông dụng tinh cầu số 29, còn nghe ngóng về đường đi đến tinh cầu số 29. Hai tinh cầu cách nhau không xa, một chuyến có thể đến trực tiếp, nhưng 3 ngày mới có một chuyến, bọn họ phải đợi đến ngày thứ ba mới có thể rời đi.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên, trông dữ tợn nhưng tính tình tốt, còn chỉ cho họ chỗ mua quần áo ấm, thậm chí còn đi cùng Wangho đi một chuyến, để tránh bị "thịt".
Để tiết kiệm tiền, họ chỉ đặt một phòng, sau nửa tiếng ở trong phòng, Jihoon cuối cùng cũng ấm lên. Cậu uống một ngụm nước nóng, qua cửa kính, cậu có thể nhìn thất cái kiến trúc hùng vĩ cách đó không xa, nghĩ đến bên trong không có hơi ấm càng lên cao càng lạnh thấu xương, liền cảm thấy rất may mắn: "Thật may vì nhà chúng ta chỉ bị phạt tiền, không thật sự bị đưa đến đây, nếu không..." Nếu không, anh trai chính là không thể chịu được, cha nhất định cũng không thể chịu được
Jeong Seongwoong cũng có chút sợ hãi, nói: "Đúng vậy, thực tế lúc mới đầu chúng ta đã bị kết án tù theo luật hình sự, sau đó vụ án được xét xử lại trước khi trở thành mức phạt cao."
"Thật là may mắn ..." Jihoon xoa tay.
Bọn họ ở lại khách sạn hai ngày mới xuất phát. Xe lửa và tàu là hai phương tiện khác nhau, mặc dù bề ngoài trông rất giống nhau nhưng so với tàu thoải mái mềm mại và nhanh thì tốc độ của xe lửa giống như ốc sên, hơn nữa độ thoải mái không thể so sánh được. Bọn họ cần phải ngồi xe hai ngày một đêm, bởi vì không có chỗ ngủ, mỗi người chỉ có một chỗ ngồi không quá mềm, nên sau khi dừng lại, Jihoon cảm thấy toàn thân sắp rời rạc.
Nhưng cuối cùng bọn họ cũng đã đến được tinh cầu số 29__Tinh cầu Địa nhiệt.
Lúc Jihoon đến đây liền cùng cha và anh trai hỏi thăm tìm hiểu về môi trường của tinh cầu này, và được biết ở đây có rất nhiều suối nước nóng tự nhiên nên nó được gọi là tinh cầu Địa nhiệt, nhưng bởi vì giao thông không quá thuận tiện, hơn nữa lại quá gần tinh cầu Địa ngục, ngành du lịch căn bản không thể phát triển, cho nên kinh tế ở đây xếp vào hàng dưới cùng của toàn bộ thiên hà. Không chỉ kinh tế mà dân số ở đây cũng khá ít, rõ ràng là có diện tích hơn 500.000 km vuông nhưng dân số chỉ vỏn vẹn ba triệu người.
"Mẹ hai con sống ở đây khi còn rất nhỏ. Sau đó, gia đình bà ấy chuyển đến tinh cầu khác. Sau khi kết hôn với bà ấy, cha đã quay lại đây một lần." Jeong Seongwoong thở dài khi đứng trên mảnh đất này, nhìn xung quanh nói: "Rõ ràng đã 45 năm rồi, nhưng ở đây không có gì thay đổi."
Wangho khịt khịt mũi nói: "Chắc là quá lạnh đi, vì thế kinh tế không thể phát triển."
Ở đây thực sự rất lạnh, tuy rằng không lạnh như tinh cầu Địa ngục, cũng không có gió lớn như thế, nhưng vẫn lạnh kinh khủng, tuyết rơi rất dày. Wangho nói: "Chúng ta đầu tiên đi tìm chỗ ở đi"
Sau khi hỏi những người khác, phương tiện ở đây là __xe trượt tuyết, một loại xe được kéo bằng cơ giới có thể đi trên tuyết. Tốc độ chậm, nhưng bởi vì là trong xe đơn, nên so với bên ngoài ấm hơn một tí, đi liên tiếp gần bốn tiếng đồng hồ, mới đến trung tâm thành phố, sau đó tìm thấy văn phòng đăng ký hộ khẩu.
Con người trên khắp thế giới có thể di chuyển khắp nơi, tiền đề là bạn được tiếp nhận bởi nơi mà bạn muốn đến tiếp nhận. Trong đó tinh cầu Đế quốc là nơi nghiêm ngặt nhất, phải đáp ứng nhiều tiêu chuẩn để gia nhập, trong khi việc sống ở một hành tinh nghèo với dân số ít thì rất đơn giản.
Giống như một tinh cầu Địa nhiệt, khi bọn họ bày tỏ nguyện vọng muốn định cư ở đây, ông lão của văn phòng quản lý đưa cho bọn họ một tờ đơn, nói: "Chỉ cần điền vào mẫu đơn."
Wangho nhìn thấy mảnh giấy, hơi kinh ngạc: "Chữ viết tay?"
"Các người khẳng định là người tinh cầu phía trên phải không? Những nơi đó quen dùng mạng điện tử, chỗ chúng tôi ở đây nghèo, làm sao có nhiều thứ như vậy." Ông già chỉ tay về phía sau: "Nhìn xem, hồ sơ của chúng tôi vẫn là loại cũ nhất, vì vậy chỉ có thể viết bằng tay, sau đó tôi sẽ sử dụng máy tính để kiểm tra thông tin nhận dạng của các người, chỉ cần trùng khớp và không có tiền án, các người có thể trở thành cư dân ở đây. "
Wangho thầm thở phào nhẹ nhõm nói: "Được rồi, cám ơn." Anh cầm bút bắt đầu điền vào biểu mẫu, trên thực tế, điều anh lo lắng nhất chính là thủ tục nhập cư, toàn bộ thế giới đều kết nối Internet, nói chính xác, chỉ cần thông tin của anh đăng kí trên tinh cầu khác, Park Dohyun thật sự muốn tìm anh, cũng có thể dựa vào đây để tìm được. Lý do trước đó anh chọn tinh cầu số 6 vì anh biết quản lý ở đó không nghiêm ngặt, vì vậy muốn dùng chứng minh giả để đánh lừa. Nhưng hiện tại tinh cầu này còn lạc hậu hơn, cho dù không cần làm giả cũng đủ để che giấu đối phương, dù sao cũng chỉ cần tra thông thông tin, không cần lưu lại.
Điền thông tin vào mẫu đơn, nét chữ đẹp của anh hiển nhiên làm cho ông lão có chút ngạc nhiên, lại có chút vui mừng, thậm chí còn tỏ thái độ hăng hái: "Chữ người trẻ tuổi có thể viết đẹp như vậy thật hiếm thấy, cậu nhất định là đã luyện bút lông đúng không?"
"Tôi đã luyện." Wangho cười khiêm tốn: "Có điều tôi không còn trẻ nữa."
"Mới 40 tuổi đi, trước mặt ông già 100 tuổi là tôi, nhất định là người trẻ tuổi." Ông già liếc mắt nhìn lướt qua nội dung trên biểu mẫu: "Vậy là ba cha con các người muốn định cư ở đây? Nguyên nhân đến đây là bởi vì kinh doanh phá sản sao? Không sao, phúc lợi cửa chỗ chững tôi quả thật không tồi, các người có thể nộp đơn cấp một ngôi nhà tốt, còn được trang bị một hồ nước nóng?'
Jihoon nghe đến hồ nước nóng, hai mắt sáng lên: "Tốt như vậy sao? Lại còn có hồ nước nóng?"
"Chỗ chúng tôi nổi tiếng với suối nước nóng, có điều khách du lịch không nhiều, vì vậy có rất nhiều hồ nước miễn phí và hộ gia đình nào cũng có. Ngoài ra, trong ba tháng đầu tiên các người đến đây, mỗi người mỗi ngày đều có thể nhận được phần nước dinh dưỡng vị khoai tây hoặc khoai lang nhưng sau ba tháng phúc lợi này sẽ không còn. " Ông lão nói rồi, bật chiếc máy tính cũ kỹ bên cạnh, phải đợi mất ba phút, rồi mở một phần mềm để bắt đầu tra thông tin danh tính của họ.
Sau khi xác nhận ba người đều không có tiền án tiền sự, ông lão đóng dấu đỏ vào đơn đăng ký của bọn họ, sau đó đi vào phòng trong lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho bọn họ: "Chỗ ở mới của các người là đường Mangrove số 2, ở cửa đợi một lát, có thể đợi một chuyến xe trượt tuyết trực tiếp đến đó. Nếu có yêu cầu gì, có thể tìm tôi, cũng có thể tìm uỷ ban khu phố ở đó, nếu không hài lòng với căn nhà đã được phân bổ, cũng có thể nộp đơn xin phân bổ lại, nhưng có thể mất một thời gian. "
Wangho hơi kinh ngạc: "Điều này...có thể sao?"
"Đúng vậy, dù sao dân số của chúng tôi rất ít, sự già hóa cũng rất nghiêm trọng, vì vậy quả thật chúng tôi rất hoan nghênh những người trẻ tuổi ở lại." Ông lão đặt chìa khóa vào lòng bàn tay anh, lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Sau khi sống ở đây một tuần, Jihoon cuối cùng cũng thích nghi được với khí hậu lạnh giá ở đây.
Căn nhà mà họ được cấp là một căn nhà gỗ hai tầng với đầy đủ nội thất, tầng một là phòng khách, phòng ăn và phòng tiếp khách, theo đó còn có một gian phòng ngủ và gian kho, tầng 2 có đủ không gian cho một gia đình ba người ở. Ngôi nhà còn có một sân nhỏ, trong sân có một hồ nước nóng nhỏ.
Lần đầu tiên được ngâm mình trong hồ bơi suối nước nóng, Jihoon cảm thấy thoải mái đến mức toàn thân như tan chảy. Cảm giác được tắm trong băng tuyết thật tuyệt vời, nếu điều kiện cho phép, cậu còn muốn uống một ly rượu nhỏ.
Nhưng sau khi bước ra khỏi hồ nước nóng liền cảm thấy lạnh không thể chịu nổi, cho dùng trong nhà có hệ thống sưởi, nhưng nhiệt độ không đủ nóng, nhiệt độ trong phòng thường được giữ ở mức khoảng 10 độ, buổi tối một mình nằm ngủ khiến cậu lạnh đến rùng mình.
Không có cung cấp thức ăn bình thường, mỗi ngày chỉ có thể uống một bát nước dinh dưỡng, mặc dù đủ cho nhu cầu bình thường hàng ngày của cơ thể, nhưng vì vị giác quá yếu nên Jihoon cảm thấy khó nuốt. Không có quang hình, mọi hoạt động vui chơi giải trí dường như bị dừng lại, không có nguyên liệu may quần áo, vì vậy một tuần đầu tiên, cậu nhàn rỗi đến mức cảm thấy không biết phải làm sao.
Nhưng trên thực tế, có những công việc cần phải làm ở nhà, không có người máy nhỏ, bọn họ cần phải tự làm những công việc như quét dọn, giặt quần áo, dọn dẹp phòng, ... nhưng trước đây Jihoon chưa bao giờ làm những thứ này, lúc mới đầu rõ ràng cảm thấy rất khó khăn.
Có điều nếu cậu không làm, người khác làm sẽ càng khó hơn.
Ví dụ như Wangho, tuyệt đối không thể để anh chạm vào lửa, lúc anh cố gắng đun nước, suýt chút nữa cả ngôi nhà có thể bị đốt cháy.
Đường ống dẫn khí đốt ở đây không đủ, để giữ ấm, họ thường kiếm củi hoặc mua than củi, Wangho không thể làm những công việc quá tỉ mỉ, vì vậy anh cùng hàng xóm đi thu thập củi, sau đó chuyển nó về và chất đống ở sân sau để sưởi ấm hoặc đun nước.
So với Wangho và Jihoon, Jeong Seongwoong ngược lại là người thích ứng nhanh nhất, ngày hôm sau liền kết giao với mấy người hàng xóm, sau đó gia nhập hội điện ảnh cùng bọn họ, thường đến khi trời tối mới về nhà.
7 ngày sau, hai anh em lần đầu tiên đi chợ trên tinh cầu này.
Mọi người trên tinh cầu địa nhiệt sống rất phân tán, nhưng không giống kiểu phân thành từng hộ như tinh cầu Đế quốc, bọn họ phân thành những thị trấn, khoảng cách giữa các thị trấn tương đối xa, lên cách 5 ngày mở một lần. Lần trước bọn họ không có thời gian đến chợ nên lần này họ đến đây sớm.
"Cần mua một ít nguyên liệu thô cho chăn và áo len, cũng cần rất nhiều thứ lặt vặt, em còn muốn một cái quang hình, nếu không có, máy tính có thể kết nối mạng cũng được." Jihoon đếm đếm ngón tay, trong lòng có chút lo lắng "Hi vọng mua được. Sau đó có thể nhận đơn đặt hàng, nếu không em chỉ có thể mở một quầy hàng ra chợ để bán, nhưng trong trường hợp này giá không thể quá cao. " Cậu đã hỏi về giá cả ở đây, quả thực thấp đến đáng thương, một sản phẩm hoàn chỉnh có thể chỉ được bán với giá bằng một phần hai mươi so với giá trước đó, hơn nữa còn là dưới tình trạng rất lý tưởng.
Wangho xoa xoa đầu câu: "Đừng lo lắng nhiều như vậy, chúng ta còn có thời gian hơn hai tháng, tiền cũng không thể hết nhanh như vậy."
"Nhưng dù sao cũng không nhiều lắm đúng không?" Jihoon có chút thất vọng: "Là em không có kế hoạch, nếu lúc đó em cũng nhớ đến đổi một ít tiền giấy thì tốt rồi." Cậu nghĩ đến số dư trong quang hình của mình, gần như đều là số tiền cậu tự kiếm được, ít nhiều cũng có chút xót xa.
Wangho cười, nói: "Không sao, anh rất nhanh có việc rồi."
Jihoon có chút kinh ngạc: "Công việc gì? Anh, anh đi tìm việc lúc nào vậy?" Mấy ngày nay không phải anh đều ra ngoài kiếm củi sao?
"Đợi quyết định xong anh sẽ nói cho em, đi thôi, chúng ta vào chợ."
Chợ là không gian kín, bên trong có hệ thống sưởi sàn, mặc dù cũng duy trì nhiệt độ khoảng 10 độ, nhưng ấm hơn nhiều so với nhiệt độ bên ngoài là âm 20 hoặc 30 độ. Đây là lần thứ hai Jihoon đến chợ, cảnh tượng khác hẳn với tinh cầu Nhật Chiếu, cậu nhìn dãy hàng hoá loá mắt kia có chút ngạc nhiên, thoáng thấy một cửa hàng bán đồ len, cậu vội vàng chạy tới.
Tiêu một số tiền đối với cậu là rất nhỏ nhưng lại mua được một đống lớn nguyên liêu, Jihoon cuối cùng cũng trở lên vui mừng, kéo anh trai đi mua những thứ khác, sau đó đi đến một cửa hàng chuyên bán sản phẩm điện tử.
Cửa hàng này được trang trí sang trọng hơn nhiều so với các cửa hàng khác, nhưng khi họ hỏi có quanh hình để bán không, ông chủ vẫn lắc đầu và nói: "Loại sản phẩm cao cấp đó làm sao có thể bán trên tinh cầu nhỏ chúng tôi? Nói thật. Ngoài việc xem những thứ đó trên TV và báo chí, tôi chỉ nhìn thấy nó trên tay của người quản lý khách khách sạn Sunny. "
"Khách sạn Sunny?" Jihoon hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn anh trai mình: "Đó có phải là chuỗi khách sạn do Park Dohyun mở không? Anh ta nói mở trên toàn thế giới em mới đầu còn cho rằng anh ta chém gió, không nghĩ đến ở đây cũng có."
Sắc mặt Wangho tái nhợt, nhưng anh nhanh chóng che đậy quá khứ. Anh hỏi ông chủ: "Vậy có dòng máy tính nào khác không?"
Ông chủ cười và nói: "Có! Tất nhiên là có rồi! Giống như dòng này, hiện nay bán khá chạy, màn hình LCD, bộ vi xử lý lõi kép mạnh mẽ, tốc độ phản hồi khi mở một trang web là 0,01 giây, tất nhiên, tiền đề là tốc độ Internet tốt, và trọng lượng rất nhẹ, cộng với khung máy, tổng cộng có 5kg"
"5kg?" Jihoon sửng sốt, nhìn không được nói nhỏ: "Như vậy đã là rất nặng rồi..."
Ông chủ cười nói: "Chắc chắn không có cách nào so sánh với hàng cao cấp, nhưng đây là chiếc máy tính tốt nhất mà các cậu có thể tìm thấy trên tinh cầu này, hơn nữa giá cả cũng không đắt, giá là ..."
Máy tính vật lý gần như đã bị loại bỏ trên tinh cầu Đế quốc, nhưng ở đây chúng được bán như những sản phẩm cao cấp. Jihoon cũng không quá ngạc nhiên như vậy, dù sao cậu cũng đã từng đến tinh cầu Nhật Chiếu tương đối lạc hậu, sớm biết thế giới này giàu nghèo không bình đẳng.
Khi anh trai đang mặc cả với ông chủ, cậu cũng bắt đầu quan tâm đến những thứ khác trong cửa hàng, dù sao thì đây cũng là những thứ mà trước đây cậu chưa động đến. Ví dụ, giống như radio và máy ghi âm, trên thực tế, thực tế quanh hình tiên tiến nhất đã tích hợp các chức năng của chúng rồi, sự tồn tại của những thứ này có vẻ cổ xưa.
Jihoon đi qua đi lại nhìn, lúc bên tai nghe đến cái tên "Thượng tướng Lee Sanghyeok, cậu vẫn chưa phản ứng lại, đợi đến khi phản ứng, cả người liền run rẩy, ngay lập tức nhìn nguồn phát ra âm thanh.
Màn hình TV trong góc sáng lên, tin tức đang được phát trên đó, mà cái tên "Thượng tướng Lee Sanghyeok" chính là từ đây phát ra.
Jihoon lập tức bước tới, đứng yên trước màn hình TV, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng của Lee Sanghyeok. Có điều còn chưa kịp nhìn chi tiết, hình ảnh đã bị chuyển, khiến Jihoon cảm thấy có chút khó chịu. Cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, Jihoon mới biết tin tức đang đề cập đến chuyện của Indira.
Việc hai đời Đại thần tổng vụ phía đông bí mật tiến hành thí nghiệm trên người đã khiến cả thế giới chấn động, hơn nữa, vụ việc này đã có ghi chép vạch trần từ trước, chỉ là bị trấn áp, mãi đến lần này quân bộ vào cuộc điều tra mới hòan toàn không thể che dấu. Sau khi Indira bị mất quyền lực, chó cùng rứt dậulệnh cho thuộc hạ bắt một nhóm còn tin đe doạ tổng thống và muốn ký thỏa thuận biến tinh cầu thí nghiệm thành một tinh cầu độc lập, đội quân của thượng tướng Lee Sanghyeok đã đến kịp thời để bắt giữ Indira và giải cứu con tin cùng những người bị thí nghiệm.
Vụ án lớn kéo dài 110 năm gây chấn động cả thế giới, khi nhìn thấy những người bị thí nghiệm biến thành "quái vật", rất nhiều tinh cầu nổ ra các cuộc diễu hành, yêu cầu khôi phục án tử hình, nhất định phải khiến Indira và đồng bọn xuống địa ngục thực sự.
Bản tin chiếu rất nhiều nhiều cảnh diễu hành từ khắp nơi, nữ phóng viên xinh đẹp mạng giọng điệu có chút bi thương: "Trong chiến dịch giải cứu này, 130 binh sĩ của chúng ta đã mất mạng, cũng có 53 con tim không may thiệt mạng, thậm chí có 9 con tin vẫn chưa được tìm thấy. Các chuyên gia suy đoán rằng họ có thể đã bị ném vào không gian gấp và sẽ không bao giờ được tìm thấy nữa." Cuối bản tin, màn hình hiển thị tên và tuổi của những người lính đã chết, cũng như tên và tuổi của các con tin.
Jihoon nhìn thấy tên cha, anh trai và mình đều ở trên đó, cả người sững lại, cậu dường như hiện tại mới nhận ra, bọn họ được giải cứu như thế này quả thực rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Vì vậy Lee Sanghyeok hiện tại nghĩ rằng cậu đã chết rồi?
Đầu óc của Jihoon trở nên trống rỗng, cậu lại đứng trước TV thêm vài phút, tin tức đã kết thúc rồi, bắt đầu chiếu một loạt phim mà không biết quay ở tinh cầu nào, cậu mới thất thần đi về phía sau.
Wangho đã thỏa thuận giá cả với ông chủ và mua chiếc máy tính mà ông ta gọi là "cao cấp nhất", lúc đợi ông chủ gói hàng lại, anh chú ý đến lúc đi ngang qua sắc mặt em trai có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: "Bảo bối làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái?"
"Không có" Giọng nói của Jihoon trống rỗng, nghĩ một lúc cậu không nhịn được nói ra tin tức vừa thấy, tưởng anh trai sẽ kinh ngạc, nhưng lại thấy vẻ mặt anh rất bình tĩnh, tựa như đã biết chuyện này từ lâu. Jihoon không khỏi nói: "Anh, anh sớm biết rồi."
"Trước đó đã xem trên báo." Wangho không giấu giếm.
"Vậy, vậy chúng ta trong danh sách tử vong, đây, đây có phải là hiểu lầm rồi...anh, anh nói em có cần làm rõ không?"
Wangho nói: "Tại sao phải làm rõ?"
Jihoon sững sờ, có chút hụt hẫng: "Chính là làm rõ ... dù sao, dù sao chúng ta vẫn còn sống sao..."
"Ai quan tâm chứ? Chúng ta rời khỏi tinh cầu Đế quốc, vốn dĩ là muốn cắt đứt mọi thứ trong quá khứ, bây giờ muốn làm rõ, là có ý gì?" Wangho trừng cậu, giọng điệu không hề gay gắt, nhưng lại đè nặng lên trái tim Jihoon, khiến cậu đau buồn: "Hay là em cho rằng, Lee Sanghyeok sẽ đau lòng?"
"Em...em không biết..." Jihoon lúc mới bắt đầu nghĩ muốn làm rõ, quả thực là lo lắng Lee Sanghyeok sẽ buồn, nhưng bị anh anh trai hỏi, cậu mới phát hiện ra, không nhất thiết phải như vậy.
Lee Sanghyeok không nhất thiết phải cảm thấy buồn vì cái chết của cậu.
Dù sao đối phương ước gì hai người sẽ ly hôn, mà hiện tại đã ly hôn rồi, vì vậy bất luận cậu sống hay chết, đối với Lee Sanghyeok mà nói, cũng không có gì khác biệt đi?
Nhìn thấy vẻ mặt mất mát của cậu, Wangho vươn tay xoa xoa đầu cậu, giọng ấm áp: "Vì vậy không có cần thiết, chúng là để bọn họ cho rằng chúng ta đã chết rồi đi, chúng ta hay sống cuộc sống của mình cho tốt." Anh mấy ngày nay cố gắng không nghĩ đến Park Dohyun sẽ phát điên như thế nào sau khi danh sách tử vong, ngay cả bây giờ anh cũng không nghĩ.
Anh đã thoát khỏi đối phương rồi, sẽ không bị sự kiềm chế của đối phương nữa.
Hơn nữa cũng có thể khiến cha hài lòng, quả thật không có chuyện gì tốt hơn thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro