Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Rời đi

Viên Dạ Minh Châu chưa được tặng đi lại trở về trong tay của Jihoon, cậu// rất muốn hỏi xem chồng mình có phải là nói dối không, nhưng lại không biết phải hỏi như thế nào.

Thời gian rất nhanh đã đến trước ngày Lee Sanghyeok phẫu thuật một ngày, nhưng ngày hôm đó, toàn thế giới bị cuốn theo một tin tức chấn động.

Đó chính là chuyện "Khảm Hợp Thể" không biết bị ai tiết lộ ra ngoài, trên mạng Internet lan truyền rầm rộ.

Chuyện thí nghiệm cơ thể con người luôn tồn tại từ hàng trăm năm nay, có điều hầu hết đều bị chỉ trích, nếu biết được phòng thí nghiệm nào đó đang bí mật tiến hành các thí nghiệm trên người, nhất định danh dự sẽ bị quét sạch, đồng thời phải chịu trách nhiệm pháp lý. Từng có trường hợp, tất cả những nhân sự liên quan đều bị đày đến tinh cầu Địa ngục.

Nhưng hiện tại, thí nghiệm trên người này đã bị phanh phui, thậm chí còn có những người giấu tên chỉ ra người đứng đầu cuộc thí nghiệm này là Đại thần tổng vụ Indira, hơn nữa còn có một chuỗi bằng chứng khá chặt chẽ.

Tin tức lan truyền vào buổi sáng khiến cả thế giới náo động, sau một ngày lên men, đến buổi tối, Jihoon mở TV hay quang hình đều nhìn thấy các tin tức về chuyện này.

Jihoon không hiểu rõ về khía cạnh này, cậu chỉ có chút lo lắng, lo lắng rằng cuối cùng cậu thậm chí có thể không có thời gian để nói lời tạm biệt với Lee Sanghyeok.

Cho dù là bản thể hay nhân cách phái sinh, lúc này cũng không có thời gian rảnh để quay về đi?

Nhưng đợi đến 12 giờ đêm, thất vọng định đi ngủ, Lee Sanghyeok liền quay trở về rồi.

Trên người mặc một bộ quân phục ngay ngắn, ôm lấy thân hình thon dài đó, khiến cho nhịp tim Jihoon đập càng nhanh, nhưng khi nhìn thấy nhìn vẻ bình thản, lãnh đạm trên khuôn mặt anh. Jihoon biết đối phương không phải là người mà cậu muốn đợi quay về, cậu gần như vô thức hỏi: "Anh ấy đâu?"

Lee Sanghyeok khẽ nheo mắt, dường như đang ẩn nhẫn, bất động mấy giây, mới nói: "Tôi chỉ có 1 tiếng cho hai người."

Jihoon không hiểu nhìn anh, Lee Sanghyeok giải thích ngắn gọn: "Đại thần tổng vụ Indira đã chạy trốn, tôi nhận được nhiệm vụ, bắt buộc phải bắt ông ta lại."

Jihoon sửng sốt, thất thanh nói: "Chạy trốn? Tại sao? Lẽ nào đúng như những gì trong tin tức nói không? Ông ta thật sự làm thí nghiệm trên người?"

Lee Sanghyeok không giải thích quá nhiều, chỉ là lặp lại một lần nữa: "Hai người chỉ có một tiếng, thời gian đến, tôi sẽ đoạt lại quyền làm chủ cơ thể!"

Jihoon càng ngạc nhiên hơn: "Anh hiện tại...có thể chủ đạo việc hoán đổi nhân cách rồi?"

"Đây là cơ thể của tôi." Lee Sanghyeok nhấn mạnh câu nói này. Trên thực tế chuyện khống chế hoán đổi nhân cách, anh ba ngày trước đã có thể dựa vào thần lực của bản thân để làm, hiện tại thậm chí có thể điều khiển chính xác thời gian. Anh nhìn chằm chằm vào Jihoon, giọng điệu trầm thấp: "Nắm lấy cơ hội này để nói lời từ biệt, tôi chỉ dung túng cho em lần này, từ nay về sau..."

Nhưng Jihoon không thể nghe anh nói từ nay về sau muốn làm cái gì, chỉ kích động nói: "Anh, anh nhanh đổi thành anh ấy..."

Lee Sanghyeok dường như bị thái độ của cậu làm tổn thương, nghiến chặt răng, nhưng cuối cùng không nói thêm gì, chỉ nhắm mắt lại.

Mười giây sau, khi anh mở mắt ra lần nữa, trong mắt anh tràn đầy ý cười.

Nụ cười rạng rỡ từ khóe miệng lan dần ra toàn bộ khuôn mặt. Jihoon ngơ ngác nhìn anh, nước mắt không kìm được tuôn rơi, rất nhanh lao về phía nam nhân đang dang rộng vòng tay.

Khuôn ngực cường tráng khiến cậu cảm thấy an tâm này sẽ không từ chối sự dựa dẫm của cậu, vòng tay ấm áp và mạnh mẽ sẽ ôm chặt lấy cậu, hơn nữa sẽ liên tục hôn lên trán, mũi và môi cậu: "Bảo bối, anh nhớ em rồi."

"Ưm...ông xã, em cũng nhớ anh ..." Jihoon ôm chặt lấy anh, như thể sợ anh sẽ vuột mất, hận không thể nghiền nát anh cùng với mình hợp thành một. Cậu chợt nảy ra một ý nghĩ ngây ngô: "Ông xã, bây giờ công nghệ tiên tiến như vậy, có thể đưa linh hồn của anh vào trong cơ thể em được không? Vậy thì chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!"

Lee Sanghyeok bật cười, xoa tóc, bóp má cậu nói: "Bảo bối, em thật đáng yêu!"

Jihoon nghiêm túc nói: "Hiện nay thí nghiệm "Khảm Hợp Thế" có thể thành công rồi, điều này thực sự không thể sao?"

""Khảm Hợp Thể" là sự dung hợp của hai cá thể, dung hợp gen được chọn lọc, mà anh và tính cách bản thể căn bản là cùng một người. Nói đúng ra, anh không phải là một linh hồn riêng biệt, chỉ có một đoạn ký ức riêng biệt." Lee Sanghyeok gõ gõ đầu của cậu: "Vì vậy anh rời xa nhanh các bản thể, căn bản sẽ không tồn tại ý thức. "

Jihoon có chút chán nản: "Vậy đến ngày mai, anh thật sự phải biến mất rồi..."

Trái tim Lee Sanghyeok đau nhói, nhưng dù sao anh cũng đủ trưởng thành để có thể chấp nhận kết quả này, vì vậy cười nhẹ nói: "Bảo bối ngoan, anh có chắc là muốn lãng phí thời gian vào những việc không có kết quả như vậy không? Quy tắc thời gian của bản thể khắt khe, chúng ta hiện tại đã mất 5 phút rồi."

Jihoon giật mình: "Anh biết anh ấy vừa nói gì? Anh, anh cũng có trí nhớ của anh ấy?"

"Không có, nhưng bọn anh có phương thức giao lưu đặc biệt, từ lúc biết sự tồn tại của đối phương." Lee Sanghyeok giúp cậu lau nước mắt, giọng nói đặc biệt ấm áp: "Lúc mới bắt đầu là dùng quang hình để lưu tin nhắn liên lạc, sau này thông qua thiết bị liên lạc hiệu quả hơn. "Anh ấy bấm vào máy liên lạc trên cổ tay,"Anh ta sẽ lưu trữ những thứ quan trọng trong đó, những thông tin đó sẽ được truyền đến tâm trí anh ngay khi anh đã làm chủ được cơ thể." Anh có chút bất lực: "Lại đang lãng phí mất một phút rồi."

Jihoon cũng trở nên lo lắng, trong thời gian này cậu đã nghĩ đến trước khi ly biệt hai người sẽ làm cái gì, là giao hợp cơ thể hay là cái gì khác, nhưng khoảng khắc này đây, trái tim của cậu từng giây từng phút đều thắt lại, khó có thể thả lỏng, tất cả nhưng kế hoạch lúc trước đều bị rối tung lên, căn bản không thể nhớ.

Lee Sanghyeok dường như có thể nhìn thấy suy nghĩ của cậu, cười nhẹ, anh cúi người bế cậu đi vào phòng ngủ. Jihoon nhanh chóng vòng tay qua cổ anh, cho rằng anh muốn làm chút chuyện gì đó, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đã long lanh nước. Lee Sanghyeok chỉ hôn hôn cậu, điều chỉnh đèn mờ một chút, ôm cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, dùng chất giọng ấm áp trầm mặc nói: "Chúng ta nói chuyện đi."

Jihoon "ừm" nhẹ một tiếng, nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. "Muốn nói chuyện gì?"

"Nói chuyện quá khứ đi, ví dụ như, em làm sao lại yêu anh ta?"

Vấn đề này hai người đã từng nói qua, nhưng Lee Sanghyeok lúc đó đang trong tình trạng "mất trí nhớ" nên Jihoon không nói sự thật cho anh ấy biết.

Jihoon không hiểu tại sao đối phương lại muốn nói chuyện đó, nhưng cậu chỉ thuận theo đối phương, ngoan ngoãn kể lại: "Chính là nhất kiến chung tình. Lúc đó trường quân đội có trận đấu bóng rổ. Em đi xem, sau đó nhìn thấy anh ấy...thật đẹp, không biết tại sao lại đâm trúng vào trái tim của em, sau đó liền nghĩ đủ mọi kế hoạch để được ở cùng anh ấy." Jihoon nói đến đây còn có chút ngại ngùng: "Chính là đặc biệt đẹp trai, đặc biệt, đặc biệt đẹp trai, ngay cả động tác lau mồ hôi cũng rất đẹp! "

Lee Sanghyeok nhìn cậu chằm chằm, mỉm cười: "Em khen như vậy, anh có nên ghen tỵ không?"

Giọng điệu của anh ấy quả thực có chút ghen, nhưng bản thân đã che giấu rất tốt. Jihoon ngược lại không biết nên trả lời như thế nào, cẩn thận hỏi: "Anh tức giận sao?'

"Tại sao phải tức giận? Anh ta không phải là anh sao? Lúc đầy chỉ là dựa vào một khuôn mặt mà thôi, nếu như là anh, anh nhất định sẽ yêu em!" Lee Sanghyeok mặc dù nói như vậy, nhưng giọng điệu lại không chắc chắn. Anh đủ thông minh để đoán được tính cách Jihoon trước đó đã có sự thay đổi.

Tiểu thiếu gia bị chiều đến hư hỏng, tiểu thiếu gia muốn cái gì là có cái đó, chỉ có người khiến cậu gặp trắc trở mới duy trì được khát vọng chiếm đoạt mạnh mẽ của cậu? Càng không cho cậu đoạt được, cậu càng phải muốn.

Tình yêu của cậu dành cho Lee Sanghyeok không phải hoàn toàn do nguyên nhân này, nhưng suy cho cùng vẫn là một yếu tố trong đó.

Hơn nữa, còn dựa vào mị lực trên người Lee Sanghyeok.

Không chỉ có gương mặt anh tuấn, hơn nữa năng lực rất mạnh, lại có định lực, làm cái gì cũng sẽ làm đến cùng, một người như thế làm sao lại không khiến người khác yêu thích được?

Từ phản ứng khi đối diện với nguy hiểm, nhân cách phát sinh biết mình không bằng Lee Sanghyeok chân chính, vì vậy năng lực tinh thần của anh đang dần dần lui về phía sau, hoàn toàn bị đối phương khống chế đến mức hiện tại không cách nào phản kháng.

"Đúng ah." Jihoon chủ động hôn anh: "Em hiện tại chính là rất yêu anh."

Lee Sanghyeok bắt gặp ánh mắt của cậu, lúc này đây, anh có chút ghét bỏ năng lực quan sát tinh tường của mình.

Lee Sanghyeok chân chín không thích nhìn Jihoon, Jihoon cũng không dám nhìn anh ta, nhưng mà anh có thể, do đó có thể nhìn thấy cảm xúc thực sự trong mắt Jihoon.

Từ ngày có thể phân biệt được hai người bọn họ, Lee Sanghyeok có thể nhìn thấy những cảm xúc khác nhau trong mắt Jihoon.

Thật sự thích anh, thương anh, nhìn thấy anh liền vui mừng, nhưng loại tình cảm này, khác với sự trầm mê mà muốn kìm nén nhưng không thể kìm nén được trong quá khứ.

Sau tất cả anh vẫn không thể thay thế vị trí thực sự của Lee Sanghyeok chân chính trong trái tim cậu, mặc dù đối với sự ly biệt của hai người cậu biểu hiện rõ dự thương tâm.

Hai người trao nhau nụ hôn lưu luyến, cắn mút lưỡi trao đổi nước bọt, nụ hôn tuy kéo dài nhưng không hề chứa đựng chút dục vọng mãnh liệt. Jihoon hôn và bắt đầu khóc, nước mắt rơi xuống khóe mắt không kiểm soát được. Lee Sanghyeok dỗ dành cậu, ôm vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cậu rồi hát ru cho cậu nghe.

Nghe được âm thanh quen thuộc hát lên thật sự rất tuyệt, Jihoon dường như bị mê hoặc một lúc, rất nhanh liền tỉnh táo lại, cậu nhỏ giọng nói: "Anh hát rất hay." Giọng đó âm giọng lại nhỏ hơn: "Anh ấy chưa bao giờ hát cho em nghe..."

Lee Sanghyeok cười nhẹ: "Em hiện tại liền có thể như ước nguyện rồi."

Jihoon mỉm cười, mỉm cười nhắm mắt lại, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

Mỗi khi con số trên cổ tay nhảy, Lee Sanghyeok đều cảm thấy tim mình như quặn thắt lại, trước khi rơi vào cảm giác hỗn loạn mơ hồ, anh liền viết lên dòng ghi nhớ trên "bảng lưu tin" chung__hãy yêu em ấy thật nhiều.

Jihoon dường như có một giấc mộng đẹp, nhưng khi tỉnh táo lại, nhưng khi tỉnh lại giấc mộng đẹp đó trở thành ảo ảnh, bên cạnh đã rống không, thời gian trên cổ tay cũng đã biêt thành số 12.

Đã đến lúc cậu phải rời khỏi đây theo lịch trình trên vé.

Đã chia tay nhân cách thứ hai của Lee Sanghyeok, cậu có lẽ không còn tiếc nuối mới đúng, nhưng vẫn chưa chia tay nhân cách chủ nhân lại khiến trái tim cậu trống rỗng.

Hành lý đã thu dọn xong, người máy nhỏ thấy cậu mặc quần áo đi ra ngoài, có chút ngạc nhiên trượt qua, nói: "Tiểu chủ nhân, chủ nhân bảo cậu ở nhà đừng chạy lung tung, nói ở bên ngoài rất loạn."

Jihoon ngạc nhiên: "Anh ấy nói như vậy khi nào?"

"Vào lúc sáu giờ sáng nay! Ngài ấy nói với Chobi sau khi ra khỏi phòng ngủ của cậu."

"Sáng nay? Sáu giờ?" Jihoon sửng sốt, đêm qua cậu luôn cảm thấy mình được ngủ trong vòng tay của Lee Sanghyeok, vì vậy mới có giấc mộng đẹp, nhưng cậu chỉ cho rằng chỉ là một giấc mơ, lẽ nào Lee Sanghyeok đêm qua thực sự ngủ bên cạnh cậu? Làm sao có thể?

Dao động trong lòng cậu lại nhanh chóng tan vỡ, Jihoon lắc đầu cười khổ: "Không sao, ta chỉ ra ngoài một chút." Cậu hít một hơi sâu, xoa xoa cái đầu trần của người máy nhỏ: "Chăm sóc tốt cho ngôi nhà, sau này..." Jihoon không phải là không nghĩ đến sẽ mang Chobi cùng đi, chỉ là muốn mang theo người máy thủ tục rất phức tạp, mà Chobi lại luôn thích Lee Sanghyeok hơn, vì vậy mới quyết định để nó ở lại!

"Tôi sẽ!"

Jihoon mỉm cười, trong nụ cười có một nỗi chua xót khó tả. Cậu ngồi trên ghế sô pha, bật quang hình, mở lại trang đơn ly hôn, chỉ chần chừ trong ba giây ngắn ngủi, cậu liền bấm vào nút màu đỏ.

Trang này nhanh chóng chuyển sang phần xử lý, biểu thị cậu đã nộp đơn ly hôn thành công, cuộc hôn nhân của cậu với thượng tướng Lee Sanghyeok nội trong 24 giờ sẽ tan ra. Jihoon nhìn con số đếm ngược, trái tim đau nhức, không dám nhìn thêm, nhanh chóng tắt quanh hình, mang theo một ít hành lý bước ra ngoài.

Chiếc xe hơi màu xanh đậu trong gara, Jihoon đương nhiên sẽ không lái nó đi, trên thực tế, cậu vẫn chưa xin lỗi chồng vì đã tự ý sử dụng nó, có điều hình như Lee Sanghyeok cũng quên mất, hoàn toàn không đề cập đến việc này. Jihoon lựa chọn ngồi xe công cộng, đi thẳng đến trạm xe, anh trai cũng sẽ đón cho và cùng gặp nhau ở đó.

Người đi trên tuyến đường này vẫn không nhiều, trên xe có một màn hình đang chiếu bản tin buổi sáng, Jihoon không muốn xem, nhưng bên tai vẫn nghe thấy cái tên "Indira" mấy lần. Xe vội vàng đến bến, Jihoon mang không nhiều hành lý xuống xe, thấy anh trai và cha đã đợi ở đó.

Cha con ba người gặp mặt thở phào nhẹ nhõm, Wangho xoa xoa đầu cậu, hỏi: "Đều xử lý xong hết chưa?"

Jihoon gật gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn có một chút không lỡ, nhưng cố gắng kìm nén cảm xúc.

Lee Sanghyeok đã đến bệnh viên quân y, hôm nay sẽ tiến hành phẫu thuật xoá bỏ nhân cách phát sinh, đợi khi phẫu thuật xong, có lẽ sẽ không còn xuất hiện người chồng cười với cậu, chiều chuộng cậu nữa? Những kỳ vọng của cậu vài tháng qua đã hoàn toàn tan vỡ, quả thực không đủ dũng khí để bước tiếp nữa.

Sau tất cả, dù cố gắng thế nào, chồng vẫn sẽ không yêu cậu.

Wangho nắm lấy tay cậu, nói: "Vậy thì đi thôi."

Họ bước vào nhà ga, lúc này mới phát có rất nhiều người bên trong. Xe du hành của tinh cầu Đế chế rất nhiều, tàu không phải là lựa chọn hàng đầu của cư dân tinh cầu Đế chế, suy cho cùng đây là phương tiện cần nhiều người đi cùng. Người giàu thích không gian riêng hơn là "chen chúc" với người khác. Ví dụ như trước đây, cha con Jeong gia đi đến các tinh cầu khác để làm việc đều ngồi phi thuyền của gia đình, không bao giờ đi tàu mặc dù có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian bằng cách đi không gian gấp.

Vì vậy nhà ga bị tắc nghẽn là một chuyện rất kỳ lạ.

Ở đây không chỉ tắc nghẽn mà còn ồn ào, người nhà Jeong gia đến gần mới biết, hoá ra là tàu bị trễ, hơn nữa vé của một số người không biết tại sao lại hết hiệu lực, vé của một số người rõ ràng là chưa đến thời gian xuất phát nhưng lại được lên trước.

"Điều này cũng thật kỳ lạ đi?" Jihoon nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn xuống tấm vé trên tay, có chút lo lắng hỏi: "Vé của chúng ta sẽ không bị vô hiệu chứ?"

Wangho nói: "Đi thử xem"

Cuối cùng họ cũng chen chân vào được. Ban đầu cửa sổ soát vé là máy thông minh, nhưng không biết từ bao giờ đều đổi thành công nhân, Jihoon đưa vé của mình ra, rất lịch sự hói: "Xin hỏi vé của tôi có thể lên tàu không?"

Đối phương nhận lấy vé, quét lên máy, nói: "Có thể, mau vào đi."

Cửa đi vào nhà ga bên trong liền mở, Jihoon vui mừng, vội vàng nói: "Còn có cha và anh tôi nữa."

Hai tấm vé còn lại cùng nhau đưa qua, sau khi quét xong, người đàn ông nói: "Hai tấm vé này không được, cứ đứng ở một bên đợi đi."

Jihoon lo lắng, vội vàng hỏi: "Tại sao lại không được? Chúng tôi mua cùng nhau mà."

Người đàn ông đó nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó vẫy tay, nói: "Đều vào đi."

Jihoon thở phào nhẹ nhõm, khoác tay cha và anh, ba người cùng nhau bước vào trong. Âm thanh bên ngoài trở lên ồn ào, đợi đến khi vào bên trong mới yên tĩnh, Jihoon nói: "Chúng ta cũng quá may mắn rồi, thế mà lại được đi trước."

Jeong Seongwoong nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nhưng Wangho nhận thấy có gì đó không đúng, anh đảo qua một lượt, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của một nhóm hành khách đang lên tàu cách đó không xa, nhất thời không cách nào loại bỏ được cảm giác kỳ lạ.

Giờ tàu chạy vẫn chưa đến, nhưng bọn họ có thể lên tàu trước, đợi đến khi lên tàu, Jihoon mới phát hiện chỗ ngồi bên trong đã đầy rồi. Bọn họ không dễ dàng mới tìm được ba chỗ ngồi gần nhau, giữa đường nghe thấy rất nhiều âm thanh phàn nàn hoặc vui mừng, sau khi đã ngồi xuống, Jihoon lấy nước ấm ra để cho cha mình uống thuốc, nói: "Hôm nay thật kỳ lạ, không phải là ngày lễ, tại sao lại nhiều khách du lịch như vậy?"

Wangho nhướn mày, vẻ mặt nghiêm túc. Jeong Seongwoong uống thuốc xong, hỏi: "Wangho, có phải bị phát hiện rồi?"

Wangho: "Con đi qua nghe thấy bọn họ nói chuyện, tuyến đường của một số người căn bản không thể đi chung một chuyến tàu. Hơn nữa, cha, cha có nhận ra gương mặt quen thuộc nào không? "

Jeong Seongwoong sau khi phá sản hiếm khi cùng người khác giao lưu, lúc đi qua cũng cố ý cúi đầu, vì vậy không quan sát xung quanh có người quen hay không. Sau khi nghe câu hỏi này, không tự nhiên động một cái, nói: "Cha không chú ý."

"Con chú ý rồi." Lông mày của Wangho nhíu chặt lại. "Hai vị người ngồi chếch phía đối diện là hai vị phu nhân của Song gia, người trung niên bên cạnh là một nhân viên của bộ tài vụ, còn có vị khách ngồi ghế số 10, là chủ nhiệm bộ giáo dục..." Anh liền một lúc nói đến bảy, tám cái tên, đều là những người mà anh từng giao lưu qua lại. Jeong gia ngày trước vô cùng giàu có, đều giao lưu với những người có tiền hoặc có quyền lực, mà những người anh vừa nhắc đến, trên cơ bản đều là người có thế lực, hoặc là người nhà bọn họ.

Bây giờ, ngay cả Jihoon cũng nhận ra điều gì đó không ổn: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cho dù đây là tinh cầu Đế chế cũng không có chuyện quan chức đầy đường đi như vậy..." Nhân khẩu tinh cầu đế chế không tính là nhiều, để gắn bó toàn bộ, trên thực tế rất nhiều bộ phận không được thiết lập tại tinh cầu Đế chế, vì vậy có thể nói ở đây sẽ rất bình thường nếu gặp 10 người thì có 8 người là người có tiền, nhưng những người có quyền ngược lại rất ít. Nhưng trong toa xe này, có rất nhiều.

Jihoon nói: "Bao gồm em, thân phận cũng không phải là người thường."

Jihoon sửng sốt: "Em?"

"Đúng vậy, trước khi đơn ly hôn được thông qua, trong danh tính của em, hàm tước hiển thị vẫn là "phu nhân thượng tướng". Wangho càng nói càng nghiêm túc.

Jihoon lo lắng: "Vậy cũng quá kỳ lạ rồi? Chúng, chúng ta có phải đã rơi vào một cái bẫy nào đó sao? Hay là chúng ta xuống tàu?"

"Không kịp nữa rồi." Wangho chậm rãi lắc đầu, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ: "Tàu đã khởi động rồi."

Tàu thật sự đã khởi động, Jihoon nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang lào vùn vụt, trong lòng chợt lạnh, cậu run lên: "Làm sao bây giờ? Em, em...nếu như chúng ta vừa nãy không lên thì tốt rồi..."

"Giống nhau." Wangho đè thúc âm thanh: "Hai người có thể không chú ý đến, lúc chúng ta từ ngoài vào trong ga, không hề nhìn thấy bất cứ ai ra."

Jeong Seongwoong cũng hoảng: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Trên thực tế, không chỉ Wangho nhận thấy điều bất thường mà những người khác cũng phát hiện ra, đặc biệt khi biết được điểm đến của những người xung quanh khác nhau, nhiều người bắt đầu ồn ào, nhân viên bộ tài vụ lớn tiếng nói: "Nhân viên tàu! Nhân viên tàu! Không có nhân viên tàu sao! Tuyến đường của các người có phải xuất hiện sự cố không? Tôi muốn đến là tinh cầu Số 17, các người hiện tại rốt cuộc là muốn lái đến chỗ nào?"

"Tôi muốn đi tinh cầu số 8!"

"Tôi muốn đến tinh cầu số 53 ah! Là hướng ngược lại với các người!"

Càng lúc càng có nhiều người náo loạn lên, không chịu yên vị ngồi vào chỗ của mình mà bắt đầu đi tới đi lui. Jihoon nhìn thấy một màn này trái tim hoảng loạn, may mắn cha và anh cùng ở bên cạnh, cũng không quá luống cuống như vậy. Lúc đám người kia náo loạn nhất, đài phát trên tàu truyền đến âm thanh dòng điện, sau đó là một giọng nam vang lên: "Mọi người, xin hãy bình tĩnh, xin hãy bình tĩnh."

Mọi người im lặng vài giây, nhân viên bộ tài vụ lên tiếng đầu tiên: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Các người là ai?. Có phải cố ý tập trung chúng ta ở đây?"

Câu này của anh ta nói ra, những người khác đều hoảng sợ. Giọng nói trên đài phát thanh dừng lại một lúc, rất nhanh liền cười nhẹ: "Đúng vậy, các người là một danh sách được lựa chọn đặc biệt. Xin hãy bình tĩnh, ngồi vào chỗ nghỉ ngơi một lát, hai tiếng sau, chúng ta sẽ đến nơi. "

Người nhân viên lớn tiếng: "Điểm đến là đâu? Các người muốn đưa bọn ta đi đâu? Còn có ngươi rốt cuộc là ai?"

Đối phương nói: "Chúng tôi là thuộc hạ của đại nhân Indira anh minh."

Cái tên Indira được nói ra, khiến mọi người không còn cảm thấy an toàn và tin tưởng, đám người lại bắt đầu náo loạn. Jihoon lúc mới đầu vẫn có chút không hiểu, nhưng rất nhanh nhớ đến những gì Lee Sanghyeok đã nói tối hôm qua.

Indira là đứng đầu chỉ đạo các thí nghiệm trên người, hơn nữa đã trốn thoát rồi!

Vẻ mặt của người nhân viên thay đổi, rất nhanh liền đoán ra được điểm mấu chốt: "Chúng ta là...con tin?"

Giọng nam trên đài cười vui vẻ: "Đúng vậy, hình như bộ não của anh Philip rất thông minh. Vì vậy nếu như đã biết tình hình của bản thân, chỉ cần ngoan ngoãn một chút. Các người hãy yên tâm, chúng tôi không có ý định làm tổn thương ai chỉ là muốn dùng các người đổi lấy một thứ mà thôi."

"Thật tồi tệ, chúng ta bị lừa rồi!"

"Sớm biết đã không vội lên tàu, tôi muốn xuống!"

"Làm sao có thể không làm hại đến chúng ta chứ, các người ngay cả thí nghiệm trên người cũng dám làm!"

"Chúng tôi có phải không cũng bị đem đi làm thí nghiệm? Tôi sẽ hợp thể với con quái vật nào? Nó có phải là những con bọ xấu xí không?"

Đám đông ồn ào trở lại, thậm chí còn tệ hơn trước, xen lẫn vào đó là tiếng khóc của phụ nữ. Nhân viên Philip đột nhiên nói lớn: "Nhanh! Nhanh ngăn xe vào không gian gấp! Chúng ta còn có cơ hội chạy thoát!"

Anh ta rống to, người xung quanh nghe thấy, lập tức hỏi: "Làm sao có thể ngăn?"

Chiếc cà vạt khiến Philip trở lên đĩnh đạc liền bị anh ta xé bỏ, tìm kiếm xung quanh cửa sổ. Wangho đã hiểu rõ ý định của anh, liền nói: "Tìm búa cứu sinh đập vỡ cửa kính của tàu!"

Tàu có thể đi vào không gian gấp được chế tạo tinh vi, mà để ngăn ngừa sự cố phát sinh, tàu có hệ thống tự cứu hộ, tức là khi phát hiện bất cứ tổn hại nào trên thân tàu, không cần nhân viên điều khiển cũng tự động dừng lại. Cửa kính của tàu cực kỳ chắc chắn và có khả năng chống đạn, nhưng để đề phòng những tai nạn đặc biệt, vì vậy sẽ trang bị búa cứu sinh, chiếc búa nhỏ đó được làm bằng vật liệu đặc biệt, tình cờ là khắc tinh của cửa kính, cho dù là phụ nữ sức yếu, chỉ cần cầm chiếc búa này cũng có thể đập vỡ cửa kính.

Để ngăn chặn kẻ nào đó cố tình đập vỡ cửa sổ, ngoài việc ban hành luật nghiêm minh và số tiền bồi thường khổng lồ, chiếc búa cứu sinh được đặt ở vị trí tương đối cao, cần phải nhập thủ công mật khẩu gồm mười chữ số mới có thể mở hộp bên ngoài.

Philip đã tìm được nơi đặt chiếc búa cứu sinh trước, anh ta trực tiếp bước lên ghế, mở ô nhập mật mã, nhanh chóng và bình tĩnh nhập mật mã. Mọi người cũng không ồn ào nữa mà nhìn anh ta bằng ánh mắt mong đợi, nhìn thấy anh ta sắp gõ xong chữ số cuối cùng, sau đó một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cả người lắc lư, bộ đồ tinh xảo bỗng nhiên thấm đẫm máu đỏ, sắc mặt trở nên cứng ngắc, ngón tay dừng lại trong không gian vài giây, sau đó cả người ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Anh ta ngã ngửa, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, máu từ vị trí tim không ngừng tuôn ra, hai mắt mở to, nhưng bên trong không có lấy một tia tức giận nữa.

Những người quan sát xung quanh phát ra những tiếng hét chói tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro