Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: + Nghĩa vụ của bạn đời

Nước dinh dưỡng đặt đến khi nguội lạnh cũng không có ai động vào, Lee Sanghyeok ngược lại từng đũa, từng đũa gắp ăn những món ăn mà Jihoon làm. Động tác ăn uống của anh rất tao nhã, hầu như không gây ra bất kỳ tiếng động nào, hơn nữa trong lúc dùng bữa cũng không nói, bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt vô cùng.

Jihoon cảm thấy có chút kỳ quái, Lee Sanghyeok dường như là đặc biệt về nhà ăn cơm. Cậu trước kia đã từng hy vọng đối phương có thể ăn đồ mình làm, nhưng ít khi được như ước nguyện, nhưng bây giờ đối phương ăn rồi, cậu ngay cả câu "có hợp không vị không" cũng không muốn hỏi.

Dù sao, câu trả lời sẽ không phải là những gì cậu muốn nghe, mà câu trả lời cậu muốn nghe, nhân cách khác của Lee Sanghyeok sớm đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi.

Sau khi bữa ăn trầm mặc kết thúc, người máy nhỏ trong gia đình dọn dẹp bát đĩa, Jihoon cởi tạp dề, chuẩn bị bước vào phòng làm việc của mình, Lee Sanghyeok đột nhiên nói: "Nói chuyện"

Jihoon có chút kinh ngạc nhìn lại anh, nhưng nam nhân đã đi tới ghế sô pha ngồi xuống, cậu cũng chỉ có thể ngồi theo, nhưng có điều cậu chọn chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh. Sau khi ngồi, Jihoon hỏi: "Anh muốn nói chuyện gì?"

Lee Sanghyeok nói: "Liên quan đến chuyện em gặp "Khảm Hợp Thể", có thể nhớ thêm chi tiết nào không?"

Nghe câu hỏi này, trong lòng Jihoon cảm thán một câu "quả nhiên là như vậy, Lee Sanghyeok đặc biệt trở về, có lẽ là muốn hỏi cậu cái này đi? Nếu không, anh thà ở trong quân đội và uống nước dinh dưỡng còn hơn ở một mình với cậu. Có lẽ trong lòng đã có đoán trước nên nội tâm Jihoon cũng không có đau buồn như vậy, nghiêm túc nghĩ lại, sau đó lắc đầu: "Những thứ em có thể nghĩ ra đều đã nói ra hết, không có thêm chi tiết nào nữa."

"Em có thể chắc chắn đối phương là một đứa trẻ?"

"Em không rõ, nhưng đối phương có lẽ chỉ nặng 20 đến 25kg, không cao, khuôn mặt rất mềm mại khi chạm vào, giọng nói cũng rất trong và trẻ con, như vậy xem ra có lẽ là một đứa trẻ đi?" Jihoon nói ra nhưng điều mình tự phỏng đoán.

Lee Sanghyeok nói: "Nhưng em nói là cậu ta chỉ là không lớn?"

"Đúng, là cậu ta nói, mà em cũng không hiểu câu đấy có ý nghĩa gì, tại sao lại có người không lớn? Người lùn sao? Nhưng trong chủng tộc loài người, không có người lùn." Jihoon vẫn rất khó hiểu.

Nhưng Lee Sanghyeok nói: "Nếu như cậu ta là đối tượng thí nghiệm, mà khi thí nghiệm ban đầu xảy ra sự cố, có thể ngăn chặn sự phát triển của sự sống." Anh dừng lại, sau đó lại nói: "Liên quan đến chuyện lúc hai người xuất hành ở trên tàu, em còn có thiếu bất kỳ chi tiết nào không?"

Jihoon nói: "Liên quan đến kẻ sát nhân đó?"

"Ừm."

"Không có, em hoàn toàn không cảm thấy có ai nhìn trộm." Jihoon không biết xuất phát từ tâm lý gì, nhịn không được nói thêm một câu: "Lúc đó quá nhập tâm rồi."

Câu nói này vừa nói ra, Jihoon ngay lập tức cảm thấy nói như vậy dường như không thoả đáng lắm, bất luận như thế nào, nam nhân trước mặt mới là người chồng chính quy của cậu, cậu đang ở trước mặt nhân cách chính của chồng nói bản thân làm tình quá nhập tâm với một nhân cách khác, quả thật có chút gì đó giống với ra oai. Nhưng trong lúc đang hoảng loạn lại thấy thần sắc có chút biến đổi của Lee Sanghyeok, trong lòng có chút được an ủi.

Và còn có chút chấn kinh.

Cậu cho rằng Lee Sanghyeok vỗn dĩ không quan tâm đến chuyện này, anh từ trước đến nay đối với cậu hoàn toàn thờ ơ, dường như cậu như thế nào cũng không liên quan đến anh, sao lại có cảm xúc như đang lúng túng chứ?

Đó chắc hẳn là phản ứng bản năng của một nam nhân đi? Dù sao bây giờ hai người vẫn là bạn đời.

Nghĩ thông rồi, Jihoon đứng dậy: "Em còn có việc, em thật sự không thể nghĩ được thêm chi tiết gì, có thể nói đã nói ra hết rồi." Cậu nói xong liền vội vàng đi vào phòng làm việc, đợi khi ngồi trước bàn, cậu lại sững sờ một lúc mới bắt đầu tập trung vào công việc.


Những sợi chỉ mảnh và những hạt ngọc dưới bàn tay của Jihoon từ từ biến thành một họa tiết tuyệt đẹp, sau khi thêu xong, Jihoon nhận ra rằng đã là nửa đêm.

Lee Sanghyeok không đi vào, chứng minh hiện tại nhân cách chủ nhân đang kiểm soát cơ thể.

Nếu nói như vậy, vậy người kia có lẽ đã rời đi rồi?

Jihoon nghĩ như vậy, nhưng lúc mở cửa lại phát hiện đối phương vẫn ngồi ở phòng khách, hơn nữa có lẽ là đang giải quyết công việc, máy liên lạc vẫn còn đang mở, anh đang nói chuyện với người nào đó bằng chất giọng trầm thấp và bình tĩnh, có lẽ là do tiếng mở cửa, động tác nói chuyện dừng lại, ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu, sau đó ánh mắt lại rơi xuống quanh hình trước mặt.

Cảm giác bị anh nhìn có chút kỳ lạ, rõ ràng đáy lòng đã triệt để thất vọng về tình cảm của hai người, nhưng vẫn khiến cho trái tim của Jihoon rơi một nhịp.

Jihoon thầm mắng bản thân không thua kém, thu hồi anh mắt đi về phía phòng ngủ, sau khi bước vào liền đóng của lại.


Phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, người máy nhỏ tận tâm đến mức nó còn thay cả chăn bông và ga trải giường. Jihoon mở tủ ra, quần áo bên trong được gấp gọn gàng, phần lớn là quần áo của cậu, nửa còn lại là của Lee Sanghyeok.

Nhân cách thứ hai của Lee Sanghyeok chưa bao giờ lên lầu ngủ, cho nên trong phòng ngủ này, đồ vật của anh ấy tích lũy ngày càng nhiều, thoạt nhìn giống như hai người đã ở chung từ khi kết hôn.

Jihoon lấy bộ đồ ngủ ra, khi chọn đồ lót, cậu đắn đo một lúc và chọn một bộ có viền ren.

Đồ lót trước đây của cậu cũng rất đơn thuần và dễ thương, về cơ bản đều là màu đồng nhất, không có gì hấp dẫn. Tuy nhiên, sau đó Lee Sanghyeok thích nhưng bộ đồ sexy nên đã mua rất nhiều cho cậu, thậm chí còn có một vài cái váy khiêu gợi dỗ dành để cậu mặc vào, còn mua cho cậu cả những bộ đồ ngủ gợi cảm, trang phục cosplay,...

Lee Sanghyeok hiện tại chắc chắn không thích cậu mặc những thứ này, nhưng có vấn đề gì sao? Dù sao thì anh cũng sẽ không chủ động chạm vào cậu.

Jihoon vào phòng tắm tắm rửa, khi nhìn thấy thiết bị rửa ruột thông minh, cậu do dự rồi ngồi xuống.

Có thể nhân cách thứ hai sẽ trở lại? Nếu như vậy sẽ không lãng phí thời gian rồi.

Nghĩ như vậy, Jihoon tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc bộ đồ lót gợi cảm vào, cuối cùng là mặc thêm đồ ngủ.

Không có ai vào phòng ngủ, cách âm tốt đến nỗi Jihoon không thể nghe thấy gì bên ngoài. Cậu đắn đo một lúc, đợi thêm một tiếng nữa, cũng không thấy Lee Sanghyeok đi vào, trong lòng không tránh khỏi sự thất vọng.

Có lẽ là nhân cách chính quá bá đạo rồi? Vì vậy nhân cách thứ hai mới không thể cạnh tranh với anh, không thể kiểm soát quyền chủ động của cơ thể.

Jihoon hít một hơi, định leo lên giường đi ngủ, ánh mắt rơi vào viên Dạ Minh Châu đặt trên tủ, sự hoài nghi lại một lần nữa xuất hiện. Viên ngọc này tại sao lại ở trong phòng làm việc của Lee Sanghyeok, chuyện bày cậu đã hỏi hai người và không nhận được câu trả lời, xem ra nếu như muốn biết sự thật, chỉ có thể hỏi Lee Sanghyeok chân chính.

Jihoon do dự một lúc, không biết suy nghĩ gì cậu cuối cũng vẫn cầm viên Dạ Minh Châu lên đi về phía cửa. Mở cửa phòng ngủ ra, trong phòng khách chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo, người ngồi trên sô pha không thấy đâu. Jihoon tự hỏi có phải anh đã đến trụ sở quân sự không, nhưng khi cậu nhìn lên, liền phát hiện có đèn trên tầng hai.

Lee Sanghyeok vẫn ở nhà.

Nhưng bây giờ cậu lên tầng hai, không khác gì đang ra ám thị gì đó, Jihoon do dự một chút, đang định từ bỏ kế hoạch đợi đến ngày hôm sau hỏi, giọng nói của Lee Sanghyeok vang lên: "Có chuyện gì?"

Jihoon vội vàng nhìn lên, nhìn thấy thân ảnh đang đứng ở hành lang tầng 2. Cậu không khỏi run lên, nói: "Không có gì..."

"Lên đây"

Dưới giọng điều giống như ra lệnh khiến Jihoon không thể không bước lên. Đèn không sáng, Jihoon khi bước đến đầu cầu thang mới có thể nhìn rõ nét mặt của chồng. Đối phương vẫn còn lộ ra biểu cảm lãnh đạm, dường như trên thế giới không có chuyện gì có thể làm phiền đến trái tim của anh. Jihoon giấu viên minh châu sau lưng, đợi đứng trước mặt Lee Sanghyeok, lúc đang định lấy nó ra để hỏi, đối phương đã bước vào phòng ngủ. Jihoon sững sờ, chỉ có thể đi theo.

Không gian phòng ngủ dành cho khách này không thể so với phòng ngủ ở tầng dưới, đồ đạc cũng vô cùng đơn giản, chiếc trăn màu xám đã được trải ra, lẽ ra cái tủ cạnh giường trống rỗng, nhưng bây giờ có một cái hộp trên đó.

Đó là bao cao su.

Jihoon có chút khó hiểu, không hiểu sao Lee Sanghyeok lại muốn lấy bao cao su ra, lúc đang bối rối, một tia sáng trắng chợt lóe lên trong đầu, khiến cậu nhớ ra tại sao hộp bao cao su lại đặt trên tủ.

Là nhân cách thứ hai đặt, bởi vì bọn họ đã làm ở trong phòng này rồi! Mà lúc đó người sử dụng bao cao su không phải là Lee Sanghyeok, mà là anh ấy.

Nhớ đến hình ảnh lúc đó, mặt của Jihoon không tự chủ được mà đỏ lên, nhưng Lee Sanghyeok lại hỏi một câu: "Có chuyện gì?"

Hít một hơi thật sâu, Jihoon giơ Viên Dạ Minh Châu lên, viên ngọc tròn to toát lên một vầng hào quang mờ ảo, trông giống như bầu trời đầy sao, lại giống như đại dương xanh bao la. Jihoon vừa quan sát thần sắc của đối phương, vừa nói: "Em muốn hỏi, viên ngọc này tại sao lại ở chỗ anh...em rõ ràng đã bán nó đi rồi." Không phải cậu tự mình đa tình, mà là cậu thật sự cho rằng viên ngọc này là tuỳ tiện mua để sưu tập hoặc là bởi một nguyên nhân đặc biệt nào đó mà Lee Sanghyeok đã mua nó, so sánh hai khả năng này, khả năng phía sau lớn hơn một chút.

"Nó là một di sản." Lee Sanghyeok nói.

Jihoon sững sờ, hoàn toàn không hiểu: "Di sản?'

"Có 30 loại quặng phát sáng được khai quật từ tinh cầu Thuỷ bộ cách đây 530 năm. Mà đây là loại quặng duy nhất phát ra ánh sáng xanh và trông giống như bầu trời đầy sao. Sau khi tinh cầu Thuỷ bộ nổ tung và tiêu vong, những quặng còn sót lại đã trở thành di sản. Nhưng bởi vì không có giá trị nghiên cứu nên đã được đem ra bán đấu giá, qua tay nhiều người đến tinh cầu Đế chế, sau đó là đến tay em. Tôi trước đó có xem qua trong album ảnh, đem bán rồi, cơ hội xem tận mắt liền không có nhiều rồi." Lee Sanghyeok nghiêm túc xác thực.

Jihoon chưa bao giờ ghĩ rằng viên ngọc yêu quý của mình lại có lịch sử như vậy: "Tại sao anh lại biết?"

"Bà nội của anh là nhà khảo cổ học."

Đầu óc của Jihoon lập tức bừng tỉnh, nói một cách không lưu loát: "Vì vậy anh mua là muốn tặng cho bà nội?" Cậu biết đây chính là đáp án chính xác, trong lòng có sự mất mát không thể che dấu. Không đợi câu trả lời của Lee Sanghyeok, Jihoon cố nặn ra một nụ cười, nói: "Xin lỗi, anh ấy không biết dụng ý của anh, cho rằng em sẽ thích, vì vậy mang về cho em. Bây giờ vẫn lên đưa lại cho anh tặng cho bà nội." Jihoon nặng nề đưa viên Dạ Minh Châu qua. Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm viên ngọc vài giây, sau đó nói: "Tôi không có thời gian, cứ để ở chỗ em đi."

"Ah, được." Jihoon chậm rãi thu tay lại, nghĩ đến mấy ngày nay vẫn có ít thời gian rảnh, có thể thay anh tặng cho bà nội. Nghĩ đến đây, Jihoon quay người định đi ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước, giọng nói của Lee Sanghyeok đã vang lên: "Cứ thế liền đi sao?"

Jihoon quay đầu ngơ ngác nhìn lại anh: "Còn, còn chuyện gì nữa?"

Ánh sáng lờ mờ đổ xuống, Lee Sanghyeok quá cao, vì ngược sáng nên Jihoon không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng có thể nhìn rõ động tác của anh.

Anh đang cởi cúc áo sơ mi, hơn nữa nói: "Nên thực hiện một chút nghĩa vụ của bạn đời chứ?"


Thượng tướng Lee Sanghyeok có rất nhiều "fan", thậm chí có cả một "hội tiếp viện" không chính thức, điều này xuất phát từ tài năng xuất chúng, gương mặt anh tuấn, và con đường thăng tiến có thể gọi là huyền thoại của anh. Anh không phải là quý tộc bản địa, nhưng để từ một người bình thường tốt nghiệp trường quân sự lên chức thượng tướng trong vòng chưa đầy sáu năm quả thực không dễ dàng chút nào.

Nhưng so với nam nhân mà nói, phụ nữ và "giống cái mới" sẽ càng xem trọng ngũ quan của anh hơn. Gương mặt điển trai, dáng người cao ráo, bởi vì quanh năm đều mang vẻ nghiêm túc, nói năng thận trọng, khiến cho cả người mang một mùi vị cấm dục, nhất là khi anh mặc quân phục, quả thật đẹp đến mức khiến người khác nhũn chân.

Trong số đó, một hình ảnh nổi tiếng nhất của anh là lúc đang cởi cúc áo.

Đó là một đoạn video ngắn được quay trong một buổi chụp hình chính thức. Lee Sanghyeok đang huấn luyện các tân binh trong trại huấn luyện. Khi nhìn thấy động tác của một tân binh nào đó không chuẩn mực, ngay tại hiện trường cởi áo khoác quân đội, sau đó cởi cúc áo sơ mi để thị phạm. Nút áo sơ mi của anh ngày hôm đó đã được cài đến tận trên cùng, khi những ngón tay mảnh khảnh của anh cởi hai cúc áo ra, để lộ yết hầu gợi cảm, hình ảnh đó quả thất khiến người ta khó mà không động tâm.

Bức ảnh động đó được lan truyền rầm rộ, cho đến nay, vẫn là một trong những "thần ảnh", mà năm đó Lee Sanghyeok cũng được lén lút bình chọn xếp hàng đầu "những người đàn ông muốn ngủ cùng nhất".

Đương nhiên, Jihoon đã xem bức ảnh động đó, không chỉ xem, mà còn lưu lại vào quang hình của mình, một thời gian dài, cậu chỉ cần nhìn bức ảnh này cả thân người liền cảm thấy phát nóng, trong lòng càng làn tràn nỗi khát khao chồng.

Nhưng trên thực tế, cậu chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh thực tế lúc Lee Sanghyeok cởi cúc áo.

Xét cho cùng, lúc làm tình hầu như luôn tiến hành trong bóng tối, trước đây, cậu thậm chí còn hiếm khi nhìn thấy đối phương khỏa thân.

Nhưng bây giờ, Lee Sanghyeok đang ở trước mặt cậu cởi cúc áo.

Không phải là nhân cách phái sinh của Lee Sanghyeok, mà là Lee Sanghyeok chân chính. Vẻ mặt lạnh lùng có chút xa cách, câu nói "nghĩa vụ của bạn đời" dường như không phải vừa mới thốt ra khỏi miệng của anh, nhưng động tác đầy gợi cảm khiến nhịp tim của Jihoon không thể khống chế mà gia tăng tốc độ.


Từng cúc áo lần lượt được cởi ra. Những tưởng tượng ban đầu khi xem bức ảnh động với mong muốn "cởi thêm một cúc nữa" hay "toàn bộ cởi hết ra" hiện tại đã hoàn toàn thành sự thực. Chiếc áo sơ mi của anh rất nhanh được phanh ra, để lộ khuôn ngực và cơ bụng săn chắc. Rõ ràng chỉ mới nhìn thấy cảnh này cách đây một ngày, nhưng khi biết rõ sự thật "đối phương là người chồng trước kia", Jihoon không cách nào bình tĩnh.

Cảm xúc so với trước kia phức tạp hơn nhiều, tim đập càng mạnh, nhất thời ngay cả ngón tay cũng có chút tê dại, gần như không thể cầm được viên dạ minh châu nặng nề. Nhìn thấy viên dạ minh châu sắp lăn xuống đất, Lee Sanghyeok quan sát thấy trước, vừa vươn tay liền đỡ lấy viên dạ minh châu, đặt nó trên tủ cạnh giường.

Anh vừa động, Jihoon liền phát hiện một chuyện còn kinh ngạc hơn.

Đối phương cương rồi.

Phần thân dưới phồng lên nhìn ngang có thể thấy rất rõ ràng, phản ứng này khiến Jihoon có chút mê hoặc, nhưng rất nhanh lại thả lỏng.

Bởi vì việc anh cứng và việc anh ghét cậu không có bất kỳ mâu thuẫn nào, dù sao trước kia hai người cũng đã làm tình, ngay cả lúc Lee Sanghyeok ghét cậu nhất, lần đâu tiên anh cũng không mềm.

Có lẽ đây chính là "nghĩa vụ của bạn đời" đi?

Jihoon cũng không biết bản thân có hay không muốn từ chối, sự do dự này, ngay cả chân cũng không thể di chuyển được.

Bọn họ hiện tại vẫn là bạn đời, mà bản thân là "giống cái mới" cũng cần có nghĩa vụ giải tỏa dục vọng của đối phương.


Hít một hơi thật sâu, Jihoon đi tới tắt đèn. Căn phòng không chìm vào bóng tối hoàn toàn, ánh sáng từ viên dạ minh châu cho phép họ nhìn rõ đường nét của nhau, Jihoon không dám nhìn thêm nữa, sờ soạng trèo lên giường, giống như trước kia cởi áo choàng ngủ ra.

Ánh sáng xanh mờ ảo chiếu lên làn da trắng nõn và vòng eo thon thả của cậu, lúc Jihoon đang muốn lột bỏ nội y, một bàn tay đột nhiên siết chặt cổ tay cậu, không cho cậu cử động. Jihoon hơi sửng sốt, có chút lúng túng quay đầu nhìn Lee Sanghyeok: "Làm ... làm sao vậy?"

Lee Sanghyeok không nói chuyện, một lúc sau mới thả tay ra. Jihoon có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng tiếp tục lột bỏ hoàn toàn quần lót, khiến toàn bộ cơ thể của cậu trở nên trần trụi.

"Có cần chuẩn bị không?"

Cuối cùng người chồng cũng lên tiếng, tim Jihoon không tự chủ được đập thình thịch, sau đó nhỏ giọng: "Không cần...em chuẩn bị rồi..." Cậu mím mím môi, để tránh cho đối phương hiểu lầm mình đang cố tình dụ dỗ anh. Nhanh chóng giải thích: "Em cho rằng...muộn như vậy...sẽ biến thành "anh ấy"..."

Trong phòng yên tĩnh, dường như ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ngay, hoài nghi có phải bản thân nói sai không, lúc đang muốn quay đầu, lưng đã bị một lòng bàn tay rộng, ấm áp đè lên, cùng với âm thanh kéo khóa xuống, cự vật thô to nào đó bật ra, trong giây tiếp theo, nó chạm vào lối vào có phần ẩm ướt của cậu, quy đầu nóng bỏng cọ vào tiểu huyệt của cậu, sau đó dùng lực đẩy vào.

Hậu huyệt đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi làm sạch thiết bị thông mình còn đẩy một ít chất bôi trơn vào bên trong, vì vậy đủ mềm mại, do dù Lee Sanghyeok đẩy vào có chút thô bạo nhưng Jihoon không cảm thấy quá đau đớn. Cảm giác tràn đầy từ nơi bị kéo căng truyền đến, Jihoon nhìn không được rên rỉ một tiếng, thân thể tự động điều chỉnh góc độ để thích tiến vào, hai chân cũng hơi tách ra thêm một chút.

Cự vật thô dài từng chút từng chút từng chút bị nuốt vào, đợi đến khi hút đến gốc rễ, Jihoon nhận ra có điều gì đó không ổn. Cậu hơi vùng vẫy, nhỏ giọng nói: "Còn chưa đeo bao..."

Nam nhân phía sau dừng lại, từ từ rút dương vật ra, lúc Jihoon cho rằng anh muốn đi lấy bao, lại bị anh mạnh mẽ đỉnh vào, trực tiếp đỉnh đến phần sâu nhất của thông đạo.

"Ah..." Jihoon không kịp chuẩn bị, bị đâm hét lên một tiếng, khoái cảm mãnh liệt và đau đớn đan xen khiến cậu cảm thấy không thể chịu nổi. Lee Sanghyeok siết chặt eo cậu, thấp giọng nói: "Em cùng anh ta làm, cũng yêu cầu mang bao sao?"

Đối mặt với những câu hỏi như vậy, Jihoon có chút uỷ khuất: "Trước đây không phải anh yêu cầu mang bao sao? Không để anh mang bao...anh liền không muốn làm..."

Lee Sanghyeok dường như không có nghe thấy, tiếp tục hỏi: "Anh ta sao? Anh ta cũng mang?"

Jihoon hoàn toàn không hiểu tại sao chồng mình lại hỏi điều này, hơn nữa giọng điệu mang chút gì đó hờn giận, giống như là ghen tỵ. Jihoon nhịn không được nói: "Ông xã không muốn mang, anh ấy mỗi lần đều bắn đầy vào bên trong...a...anh dùng lực mạnh quá rồi..."

"Em gọi anh ta là ông xã?"

Lần này giọng điệu chất vất khá rõ ràng, Jihoon nói: "Em trước kia cũng gọi anh như vậy, không phải bản thân anh không vui sao?" Cậu nói ra câu này cũng cảm thấy ngạc nhiên, bản thân làm sao có can đảm để tranh luận với Lee Sanghyeok?

Cậu ngày trước yêu quá hèn mọn, không phải là đối phương nói cái gì sẽ là cái đó sao?

Nhưng khi nói ra những điều này cảm giác thật tuyệt, cậu đã không còn có cái gì để mất nữa rồi, Lee Sanghyeok sẽ vĩnh viên không yêu câu, vì vậy cho dù có nói ra cũng không vấn đề gì.

Jihoon nghĩ như vậy, nhưng lúc cảm thấy đối phương đang rút ra, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.


Gậy thịt đang từ từ rút ra, bàn tay đặt trên eo cậu cũng buông lỏng, Jihoon đã không muốn mở miệng líu kéo nữa, nhưng cơ thể dường như có thể cảm nhân, lại tư động co rút khoang thịt, cố gắng để kẹp chặt dương vật, hy vọng nó không rút ra.

Nhưng theo đó "bang" một tiếng, hạ thể liên kết vẫn là bị tách ra, chỉ còn lại tiểu huyệt đang bị mở ra đầy cô đơn của Jihoon, còn có một ít dịch thể trong suốt đang rỉ ra.

Jihoon kìm nén sự đau đớn trong lòng, khẽ lau nước mắt, định đứng dậy mặc quần áo rời đi, cái eo lại một lần nữa bị nắm lấy, cây gậy lần thứ hai đâm vào.

Lần này khi đâm vào, Jihoon nhận thấy một điều gì đó khác lạ.

Lee Sanghyeok mang bao rồi.

Thì ra anh vừa nãy là đang đeo bao cao su sao?

Cảm giác làm tình quen thuộc trở lại, trong lòng Jihoon ngược lại không cảm thấy hoảng loạn, chỉ là một thói quen thường ngày, sẽ không có đụng chạm qua nhiều, không có hôn, cũng không có yêu thương vỗ về, cậu hiện tại chỉ là động thịt, động thịt để nam nhân ra vào, động thịt để anh phát tiết dục vọng.

Mà loại hành vì này, không gọi là "làm tình", mà gọi là "nghĩa vụ của bạn đời".


Tinh cầu Đế chế vì để gia tăng tỷ lệ sinh sản làm rất nhiều nỗ lực, ví dụ như quân nhân chỉ cần trở về, nhất định phải dành nhiều thời gian hơn cho bạn đời của mình, nếu như quân nhân luôn ở trong trụ sở quân sự và không về nhà, cấp trên cũng sẽ nhắc nhở.

Cho nên Jihoon thường thường nghĩ rằng, Lee Sanghyeok bằng lòng làm tình với mình, ngoài việc giải quyết nhu cầu sinh lý cơ bản nhất, chính là thực hiện nghĩa vụ này, đúng không?

Sau khi được nếm trải tình dục với một Lee Sanghyeok khác, Jihoon cho rằng bản thân sẽ không có phản ứng với loại thói quen này, nhưng không biết tại sao, rõ ràng không nhận được sự ấm yếm yêu thương, cũng không nhận được nụ hôn, cơ thể lại rất hưng phấn, thậm chí còn cảm thấy hưng phấn hơn trước.

Gậy thịt giữa hai đùi không cần chạm cũng chảy nước, bên trong hậu huyệt sau khi đâm vào rút ra cũng trở lên mềm mại và ướt át, khoang sinh dục mở ra nhanh hơn bình thường một chút, khi điểm nhạy cảm bị vô ý mãnh liệt cọ xót, Jihoon không kìm được nước mắt. Cậu cắn chặt môi, tiếng rên rỉ không kiềm chế được trào ra từ cổ họng, lúc đầu vẫn muốn kìm nén lại, nhưng nghĩ lại bây giờ bản thân không nhất thiết phải nguỵ trang nữa, dứt khoát buông thả mà hét lên.

"Thật sướng.....a....a..."

Tiếng rên rỉ đầu tiên của cậu khiến Lee Sanghyeok sững sờ một lúc, mắt anh rất nhanh tối sầm lại, càng đỉnh vào bên trong đầy mãnh liệt hơn. Mông chỉ có thể chịu đựng vặn vẹo, thịt mông lắc lư thành sóng thịt như đang mời gọi, khoang đạo tiết ra càng nhiều dâm dịch, làm nơi cắm vào rút phát ra tiếng "phạch": "phạch", hiện trường làm tình càng trở lên kịch liệt hơn.

"Ư...a...tuyệt quá..."Jihoon không kìm được muốn khóc, giọng nói xen lẫn tiếng khóc, trong lúc sung sướng nhất, thút thít nói: "Ông xã...ông xã...ah..."

Động tác đưa đẩy dừng lại, ngòn tay bóp lấy eo cậu cũng thêm lực, ngón cái vẫn đang cọ vào nơi có hình xăm của cậu. Giọng nói của Lee Sanghyeok vang lên, mang theo chút lạnh. "Em đang gọi ai?"

Tại thời điểm quan trọng, Jihoon chủ động lắc mông ma sát dương vật của nam nhân, nghe xong liền nói: "Gọi ông xã của em a...anh động...em muốn bắn..."

Côn thịt trong mông cứng như que hàn, Lee Sanghyeok nhìn bạn đời dưới hạ thể vặn vẹo đầy dâm loạn, lòng ghen ty tưởng chừng như không đè nén được lan tràn, cuối cùng anh vẫn nhịn không nói tiếp, dùng lực đỉnh mạnh mẽ vào bên trong cơ thể Jihoon.

Tình ái cực điểm kịch liệt, mặc dù vốn dĩ bọn họ không thay đổi tư thế, nhưng nam nhân quá cương cứng, hơn nữa còn giữ rất lâu. Jihoon bị đâm bắn đến hai lần, anh vẫn chưa có dấu hiệu muốn bắn, phải mất gần 20 phút cuối cùng anh mới bắn ra.


Toàn thân như thể bị trút cạn hết sức lực, Jihoon thậm chí còn không có sức để mặc quần lót, đợi đến khi đèn lại một lần nữa bật sáng, cậu chỉ muốn chui vào trong chăn, khi nghe thấy chồng gọi một tiếng "bảo bối", đối mắt muốn trốn tránh vốn đang nhắm nghiền lại đột nhiên mở ra đến cực điểm, trong mắt hiện lên niềm vui sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro