Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32 (H)

Mười ngày, chỉ có mười ngày.Jihoon có ngây thơ đến đâu, cũng không thể hỏi cái câu hỏi thiểu năng như "Sau khi làm phẫu thuật anh sẽ như thế nào", cũng không có cách nào trách Lee Sanghyeok về quyết định của anh.

Trên thực tế, nhân cách phát sinh là do kích thích của độc tố, vốn dĩ chưa từng tồn tại, anh không đưa ra cái quyết định này, sau hai tháng, cái người "Lee Sanghyeok" đó cũng biến mất.Nhưng Jihoon cảm thấy rất đau buồn.Lee Sanghyeok yêu cậu vĩnh viễn biến mất rồi, giống như một giấc mơ vậy.Mặc dù trước đó Jihoon biết kết cục sẽ là như vậy, nhưng đến thời điểm này vẫn khó có thể chấp nhận.

Lee Sanghyeok rõ ràng vẫn có chuyện muốn nói với cậu, có lẽ là quan tâm đợi một lúc, đợi cho cảm xúc của cậu bình tĩnh trở lại, mới nói: "Mọi thứ em trải qua ngày hôm nay đều phải ký thoả thuận không được tiết lộ, không được nói bất kỳ một từ nào với những người không liên quan, nhưng tôi đã làm đảm bảo cho em, vì vậy em không cần ký thoả thuận chính thức. Máy liên lạc của em được giám sát chặt chẽ trong thời gian này, bao gồm cả dữ liệu sử dụng quang hình."

"Ah, không phải là vốn dĩ đã bị theo dõi rồi sao?" Jihoon ngây ngốc nhìn anh: "Nếu không, vì sao em chỉ tìm kiếm một từ khoá liên quan đến "Khảm Hợp Thể", chưa đến vài phút liền bị người ta tìm đến cửa?"

"Đó không phải là đặc biệt nhắm vào em." Lee Sanghyeok hiếm hoi đưa ra lời giải thích: "Theo dõi tất cả những người tìm kiếm từ khoá liên quan đến "Khảm Hợp Thể". Mà em vừa đi ra khỏi bệnh viên quân y liền tra từ đó, vì vậy bị suy đoán là đã che dấu cái gì đó, mới bị đem đi điều tra." Anh đứng lên: "Sau này vẫn có thể vẫn cần tiếp nhận điều tra, em đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, chỉ cần nói sự thật về tình hình ngày hôm đó."

Loại chuyện được chồng an ủi này, Jihoon trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ đến, bây giờ thực sự xảy ra, trong lòng cậu không hề kinh hỷ, cả người dường như vẫn tê dại.

Cậu nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, đột nhiên nói: "Mấy câu phía sau...cũng cần nói thật sao?"

Sống lưng Lee Sanghyeok căng cứng, nhưng vẻ mặt không chút thay đổi: "Thành thật nói."

"Được..." Jihoon hít hít mùi vị của chiếc chắn, cả người trong tư thế cuộn tròn, dáng vẻ như cảm thấy không an toàn.

Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm cậu một lúc, một lời cũng không nói, lúc định xoay người rời đi, Jihoon đột nhiên nói: "Thật ra em vẫn sót một câu."Giọng nói của cậu rất nhẹ, nhưng bởi vì phòng ngủ quá yên tĩnh, Lee Sanghyeok vẫn có thể nghe rõ.

Nam nhân cao lớn lập tức quay người lại, lông mày và mắt bày ra dáng vẻ nghiêm túc trong công việc: "Câu nào?"

Jihoon xoa xoa má vào chiếc chăn mềm mại, nói: ""Cậu ta" nói em khóc rất đẹp..."Jihoon lúc đó tại sao lại khóc, Lee Sanghyeok không cần hỏi cũng biết nguyên nhân.

Một mùi ghen nồng nặc tràn ngập trong tâm trí, khiến anh không khỏi ngạc nhiên khi thấy mình có tính ghen tuông mạnh mẽ như vậy, nhưng thứ cảm xúc đó căn bản không thể kiềm nén được.

Thượng tướng đại nhân từ bỏ ý định rời đi, dường như không khống chế được bước chân của mình đến bên chiếc giường, sau khi đến trước mặt Jihoon, thấp giọng hỏi: "Vì vậy em thích anh ta hơn?"

Jihoon vùi mặt vào chăn, vai giật giật, rõ ràng là đang khóc.Vừa nghĩ đến cậu vì ai mà khóc, trong lòng Lee Sanghyeok hoàn toàn khó chịu, anh từng hy vọng Jihoon nhanh chóng tìm được "đồ chơi" tiếp theo, nhưng không ngờ, sau khi cậu thật sự có xu hướng "di tình biệt luyến", bản thân lại tức giận như vậy.


Anh nhíu chặt mày, đang muốn đến chạm vào Jihoon, nhưng đôi mắt anh đột nhiên đen lại, một ý thức mạnh mẽ đang cạnh tranh với anh, anh rất muốn trấn áp nó và giành lại quyền thống trị của cơ thể, nhưng anh không biết tại sao, rõ ràng biết năng lực tinh thần mạnh hơn đối thủ rất nhiều, nhưng anh vẫn là bị đánh bại rồi.Jihoon không thể nghe thấy những câu nói cuối cùng của Lee Sanghyeok, cậu hoàn toàn chìm đắm trong đau buồn, một loại cảm giác so với trước đây càng khó chịu và tuyệt vọng hơn, khiến cậu không kiềm chế được, chỉ muốn khóc một trận.Cậu vĩnh viễn không có được tình yêu của chồng, bởi vì người yêu cậu, vốn dĩ không phải là Lee Sanghyeok.Mà Lee Sanghyeok yêu cậu, cũng rất nhanh sẽ biến mất.Nam nhân hôn cậu, ôm cậu, bóp má cậu, cùngcậu đi du lịch sẽ hoàn toàn biến mất.

Và sự biến mất của anh ta là sự biến mất theo đúng nghĩa, cậu thậm chí không thể tìm thấy một dấu vết.Nước mắt chảy ra như đê vỡ, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm cả một mảng, khi Jihoon không kìm được tiếng nức nở, một lòng bàn tay ấm áp chạm vào gáy cậu, tay còn lại ôm mặt cậu rồi nâng lên.Trong đôi mắt ngấn lệ, Jihoon nhìn thấy Lee Sanghyeok với một nụ cười rạng rỡ.Những giọt nước mắt đột ngột ngừng rơi, Jihoon ngây ngốc, có một chút dám tin, tim đập với tốc độ cực nhanh.Lee Sanghyeok chân chính tuyệt đối không khác thường dùng phương thức ngụy trang để dỗ dành cậu, là tuyệt đối sẽ không dỗ dành cậu, người trước mặt, chỉ có thể là Lee Sanghyeok yêu cậu!Gò má mềm mại bị xoa xoa, đối phương vươn đầu lưỡi liếm những giọt nước mắt, đè thấp giọng hỏi: "Bảo bối khóc cái gì?"Jihoon sững sờ một lúc, rất nhanh vươn tay ôm cổ đối phương.

Cậu ôm rất chặt, hận không để hai người hoà làm một, nước mặt từ trong hốc mắt rơi xuống, Jihoon thút thít: "Ông xã, là ông xã..."

Lee Sanghyeok sững sờ, nụ cười trên mặt chậm rãi tiêu tán: "Em đã biết rồi?"

Jihoon sụt sịt, uỷ khuất "ừm" một tiếng, rồi lại vùi đầu vào cổ anh: "Em một chút cũng không muốn biết! Một chút cũng không muốn...tại sao...tại sao anh lại biến mất? Tại sao..."

Lee Sanghyeok miễn cưỡng cười, hôn lên mặt cậu, nói: "Bởi vì anh vốn dĩ không nên tồn tại." Lần đầu tiên biết được chuyện này, anh cũng vô cùng sửng sốt, anh không hẳn là không có nảy sinh những suy nghĩ xấu, nhưng cuối cũng vẫn là từ bỏ rồi.

""Anh" không nên trở thành anh, vốn dĩ chỉ là một phần trong cơ thể của Lee Sanghyeok, chỉ là bởi vì một sự tình cờ đặc biệt mới bị kích phát ra. Vì vậy bảo bối, em không cần đau lòng."

"Anh không phải anh ấy..." Jihoon càng khóc dữ dội "Anh ấy sẽ không yêu em, vì vậy anh không phải anh ấy, em không muốn anh biến mất."

Lee Sanghyeok bất lực mỉm cười, vươn tay ôm mặt cậu, rút khăn giấy nhẹ nhàng cẩn thận lau đi những vệt nước mắt trên mặt cậu, Lee Sanghyeok nói: "Nhưng bọn anh chỉ có một cơ thể, hay là em cảm thấy anh nên lấn át anh ta? Để anh ta hoàn toàn biến mất?"

Jihoon bị câu nói này làm cho ngạc nhiên, tiềm thức muốn lắc đầu, nhưng rất nhanh liền kìm lại.Lee Sanghyeok nhìn thấu tâm tư của cậu, cười nhẹ, hôn lên môi cậu: "Vì vậy em đừng buồn, ngoan, để anh bên em mấy ngày."

Jihoon có chút kinh ngạc: "Anh biết chuyện anh ấy muốn xoá bỏ anh? Anh ấy, anh ấy nói mười ngày nữa phẫu thuật..."

"Anh biết."

Jihoon lo lắng: "Vậy anh đồng ý rồi? Tại sao lại đồng ý? Anh ấy, anh ấy cũng thật lạnh lùng, làm sao có thể làm ra loại chuyện này! Rõ ràng vẫn có thể đợi thêm hai tháng nữa ...!"

"Đợi không được nữa, năng lực tinh thần của anh ta càng ngày càng mạnh, anh dần dần không kiểm soát được cơ thể nữa, dù anh ta không lựa chọn phẫu thuật, thời gian của anh cũng không còn nhiều như vậy." Lee Sanghyeok chỉ chỉ vào đầu của mình: "Sự tồn tại của anh hoàn toàn bắt nguồn từ độc tố của tộc Zerg. Độc tố còn lại càng ít, sự tồn tại của anh càng ít. Năng lực tinh thần của anh ta quá mạnh, không thể suy luận chính xác. Chỉ có thể nói rằng tốc độ tự phục hồi của anh ta so với kết quả bác sĩ dự tính còn mạnh hơn." Anh nói đến đây, mỉm cười nhìn Jihoon: "Vì vậy bảo bối, chúng ta bây giờ không nên lãng phí thời gian đi?"

Sự việc đối với Jihoon kích động quá lớn. Vì vậy cậu cũng rất cần một cuộc ân ái để xoa dịu tâm trạng, và cùng nhau "tạm biệt".Vì vậy, cuộc làm tình lần này rất kịch liệt.Ngay cả lúc Jihoon rửa ruột Lee Sanghyeok cũng tham gia, cậu cũng không quan tâm đến việc xấu hổ nữa, chỉ nghĩ một khắc cũng không muốn rời đối phương.

Bụng cậu bị sục đầy chất lỏng, phần bụng phình to lên, nút huyệt chặn chặt lối ra, phải mất gần 10 phút, nút huyệt mới được rút ra, tất cả những thứ bẩn bên trong được làm sạch.Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Jihoon được ôm lên bàn rửa mặt, quỳ đối diện với tấm gương rộng và rõ nét, Cậu toàn thân trần truồng, làn da mỏng manh hồng hào, khóe mắt còn lưu lại vệt nước mắt, cặp mông vểnh lên tròn trịa mê người, hình xăm đen trên eo càng thêm quyến rũ.

Jihoon rất hài lòng với tư thế này, bởi vì tư thế này cậu có thể nhìn thấy rõ ràng thân ảnh của chồng.Bởi vì cậu trước đó không có kiểu làm tình nào mà chưa từng trải qua, vì vậy Jihoon một chút cũng không cảm thấy bối rối, chuyện xảy ra lúc sáng thậm chí còn bị cậu quên mất, cậu giờ đây chỉ là một người vợ nhỏ cần tình yêu của nam nhân.Đôi mắt anh tuấn của nam nhân tràn đầy mê đắm và dục vọng, anh mở miệng, cắn một cái vào mông Jihoon, trầm giọng nói: "Cái "Khảm Hợp Thể" kia nói nhìn thấy chúng ta làm tình rồi?"Jihoon vô cùng xấu hổ: "Đúng ah...đều, đều tại anh, nói sẽ không bị người khác nhìn thấy...còn, còn làm lâu như vậy..."

"Anh bị oan, anh lúc đó không biết trên thế giới Khảm Hợp Thể thực sự tồn tại. Anh nghĩ rằng tất cả các thí nghiệm đã thất bại."

Jihoon có chút khó hiểu: "Thí nghiệm Khảm Hợp Thể? Đó là cái gì?"

Lee Sanghyeok vỗ vỗ cái mông của cậu, bất mãn nói: "Chuyên tâm một chút."

Jihoon mặt đỏ bừng, đang định giải thích thì đột nhiên bị thứ gì đó ở hậu huyệt chạm vào, sự vuốt ve ấm áp mềm mại khiến cậu trợn to hai mắt, hoàn toàn không thể tin được: "Ông xã, anh..."

Không đợi cậu hỏi, cái thứ đó lại liếm lên, liếm lên cửa huyệt đầy mẫm cảm của cậu, khiến người cậu nảy lên vì sảng khoái.Trong lòng dường như đã xác nhận, nhưng Jihoon chỉ cảm thấy hoảng loạn, cậu cố gắng quay đầy nhìn lại, mông cũng trốn tránh: "Không cần...không, ông xã, không cần dùng lưỡi liếm...aaaa...thật bẩn...."

Nhưng cậu căn bản trốn không được, thắt lưng bị kẹp, cho dù vặn vẹo thế nào, cái lưỡi đó vẫn xoay quanh cửa huyệt của cậu, lúc cậu mạnh mẽ vặn vẹo, hoa huyệt đột nhiên tê dại, đầu lưỡi trực tiếp đút vào."Ô...không, không cần..." Jihoon bị doạ hỏng rồi, nhưng khoái cảm mạnh mẽ ập đến, âm giọng cũng thay đổi, cơ thể cũng mềm đi.Chồng lại liếm hoa huyệt cho cậu!!!

Mặc dù tư thế này hai người trong đoạn thời gian này đã chơi qua rồi, nhưng Jihoon chưa từng được chồng liếm hoa huyệt, bởi vì xem phim khiêu dâm cũng không có lại tình tiết đó, cậu thậm chí còn không biết còn có cái kiểu dâm dục này.Trong lòng đối với loại chuyện này khước từ, nghĩ đến người chồng anh tuấn đang liếm bên trong của mình, cậu liền cảm thấy đặc biệt xấu hổ.Nhưng cũng thật thoải mái.Hậu huyệt sau khi được liếm so với sau khi dùng thuốc bôi trơn càng mềm hơn, còn tiết ra rất nhiều chất lỏng trong suốt, đầu lười đối phương khuấy động tiểu huyệt của cậu, Jihoon nhịn không được phát ra âm thanh: "Đừng...ông xã...a..ư...ông xã..."Đầu lưỡi ấm nóng nặng nề chen vào, kịch liệt liếm láp nội vách, thậm chí còn phát ra tiếng nước, âm thanh rên rỉ của Jihoon thay đổi, hành động vốn dĩ muốn phản kháng lại biến thành khẩn cầu, theo sự liếm láp của nam nhân mà lắc lư.

"Thật thoải mái...ông xã...được ông xã liếm thật thoải mái...ah..."Côn thịt phía trước vểnh lên đầy lợi hại, Jihoon không còn khí lực để quay đầu nhìn chồng, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương.

Khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt mờ mịt, cả đầu vú đỏ ửng dựng đứng, dáng vẻ hoàn toàn như đang nhận lấy yêu thương, gương mặt lộ ra vẻ thuần khiết, nhưng biểu cảm rất phóng túng.Hậu huyệt càng ngày càng ướt, cửa hậu bị liếm đến khi co rút lại, khoang sinh dục bên trong tiết ra rất nhiều dâm dịch, Jihoon không chịu nổi, nức nở cầu xin: "Ông xã có thể rồi...tiến vào...ông xã..."

Lee Sanghyeok lại liếm hậu huyệt của cậu thêm mấy vòng, mới từ từ rút lưỡi ra, đứng thẳng người.Khi ánh mắt hai người chạm nhau trong gương, cả người Jihoon run lên, ánh mắt đầy lưu luyến.

Lee Sanghyeok cười sáp người qua, vợ nhỏ ngoan ngoãn mở đôi môi đỏ ửng, vươn chiếc lưỡi đỏ mọng cho anh nếm, ngoan đến không tưởng.

Lee Sanghyeok ngậm lấy lưỡi của cậu, ấn vào hông anh rồi đẩy dương vật cương cứng vào tiểu huyệt chật hẹp của Jihoon.Tiểu huyệt dâm đãng đầy tham lam, mới ngậm lấy quy đầu, thành ruột đã nhanh chóng co rút lại, muốn nuốt thêm thân gậy, bị cắm đến phát trướng nhưng cũng không thả lỏng, đến khi miệng hậu ngậm chặt phần gốc dương vật."Bảo bối ngoan hút thật chặt, thích ông xã không?" Giọng nói của nam nhân như mê hoặc, truyền đến bên tai khiến nhịp tim Jihoon đập nhanh."Thích...thích ông xã..."

Lee Sanghyeok hiển nhiên hài lòng với câu trả lời, đột nhiên che mắt cậu lại, ở bên tai cậu thấp giọng cười, nói: "Không nhìn mặt anh, em cảm thấy bản thân mình có giống như đang ngoại tình không?"

Câu nói này khiến Jihoon cả người kích động đến phát run, một cảm giác khó tả ùa về trong lòng, vừa xấu hổ, vừa kích động, vừa hoảng loạn, cậu sợ hãi nắm lấy tay Lee Sanghyeok: "Không phải ...!không phải ngoại tình...em không ngoại tình..."

"Nhưng anh không giống anh ta đúng không?' Lee Sanghyeok lộ ra nụ cười xấu.

Jihoon lại do dự, bản thân cũng không không phân biệt loại hành vi của mình bây giờ là cái gì, cuối cùng uỷ khuất đến mức suýt khóc: "Em không có...hai người, hai người chỉ là thái độ đối với em không giống nhau, cốt lõi không có gì là không giống...vì vậy, vì vậy em không tính là ngoại tình..."

Lee Sanghyeok thấy trêu cậu đủ rồi, cuối cùng cũng thu lại suy nghĩ xấu xa của mình, nhấc bổng cậu ra khỏi bồn rửa mặt: "Ôm lấy cổ chồng, chồng làm cho em sướng nhất."

Jihoon vội vàng ngoan ngoãn nghe lời, trong lúc cậu vẫn còn có chút bối rối, Lee Sanghyeok rõ là không để ý nữa, hút lấy môi cậu hôn thật sâu, đồng thời đẩy dương vật vào trong hậu huyệt của cậu, lần này đến lần khác ma sát điểm mẫn cảm của cậu, rất nhanh thần trí của Jihoon bị dục vọng xâm chiếm.Hình ảnh trong gương cực kỳ gợi tình, hai con người màu da có chút khác xa ôm lấy nhau, thoạt nhìn rất dâm đãng, người được ôm trong lòng còn bày ra tư thế hai chân mở rộng, đầy gợi tình.

Giữa hai đùi bị tách ra của Jihoon lộ ra cái tiểu huyệt bí mật nhất của cậu, cái lỗ hồng hào đã bị kéo căng ra, hình thành một vòng da, trong đó có dương vật dày cộp.

Dương vật ướt nhẹp, mỗi một lần đam vào rút ra tiết ra một lượng lớn dịch thể khiến nơi giao hợp phát ra thuỷ quang."Thật thoải mái...ông xã...em, em muốn bắn rồi..." Rõ ràng vẫn còn chưa cắm vào khoang sinh sản, Jihoon liền cảm thấy có chút chịu không nổi, ngón chân quặp chặt, cây thịt phía trước không ngừng run rẩy.

"Chẳng trách càng kẹp càng chặt rồi." Lee Sanghyeok không tự chủ được cắn môi cậu, rút dương vật ra, lại dùng lực đẩy vào, điểm tấn công lần này là khoang sinh dục của Jihoon.Lối vào của khoang sinh dục mềm mại ẩm ướt, sau mấy lần đỉnh liền bị đỉnh ra một cái miệng nhỏ, lúc nam nhân hoàn toàn xâm nhập, Jihoon không thể chịu đựng được nữa, mạnh mẽ bắn ra.Hình ảnh được phản chiếu rõ trong gương, Jihoon cảm thấy xấu hổ, nhưng cậu không thể kiềm chế phản ứng cơ thể của mình, cậu có thể cảm nhận khoang thịt của mình không ngừng hút lấy côn thịt của nam nhân, khoang sinh dục của cậu cũng đang co rút.

Lee Sanghyeok thấp giọng cười nói: "Hút mạnh như vậy, là muốn anh tinh dịch của ông xã sao?"

Jihoon đỏ mặt nói: "Vâng..."

"Ăn tinh dịch của ông xã rồi sinh con cho ông xã, được không?"

Nghe những lời này, Jihoon gần như quên mất mình vẫn đang uống thuốc tránh thai, gần như lập tức gật đầu nói "Được...sinh con cho ông xã....aa...ông xã thật mạnh ah..."Khoang sinh dục tê dại, Jihoon lại cương lên, khi cậu xuất tinh lần thứ hai nam nhân mới rót tinh dịch vào trong khoang sinh sản của cậu.Sau khi ra khỏi phòng tắm, cả hai lại làm chuyện đó trên giường, lần này là tư thế yêu thích của Jihoon.

Cậu được nam nhân ôm vào trong lòng, vừa hôn vừa bị đâm, cách thức làm tình này quả thật khiến trái tim Jihoon run rẩy, cũng cậy tạm thời quên mất hai người sắp đối mặt với chuyện chia lìa.Nhưng khi thủy triều của tình yêu rút đi, trí nhớ sống lại, nỗi buồn không thể tan biến lại ập đến trong lòng.

Lee Sanghyeok cảm nhận được suy nghĩ của cậu, thân mật ôm cậu vào lòng, xoa xoa cái mông của cậu, hấp giọng cười nói: "Lại buồn sao?"

Jihoon hai mắt đỏ hoe, có chút khó có thể tin tưởng: "Anh làm sao lại còn có thể cười?"

Lee Sanghyeok bóp chặt má cậu: "Anh tại sao không cười?"

"Anh sắp biến mất rồi!" Jihoon nói, giọng cậu trở nên khàn đặc, nước mắt chảy dài, cậu không thể ngăn được.

"Anh sắp biến mất rồi, mặc dù chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, nhưng tất cả nhưng gì anh trải qua, suy nghĩ của anh trong mấy tháng này đều không còn nữa ah..."

"Không phải còn có em sao?" Lee Sanghyeok rút khăn giấy kiên nhẫn lau nước mắt cho cậu "Em sẽ nhớ đến sự tồn tại của anh, phải không?"

Jihoon tròn mắt nhìn anh, ngay sau đó lại bật khóc.Jihoon cứ khóc rồi lại khóc cho đến khi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem tối, trong phòng ngủ bật đèn vàng, còn Lee Sanghyeok thì đang ngồi bên cạnh, đang xem một cuốn sách dày cộm trên tay.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, bàng hoàng nhất thời cảm thấy nhìn thấy người chồng ngày trước, trong thức trái tim trở nên căng thẳng, nhưng cậu rất nhanh liền thả lỏng.Nếu như là người chồng trước đây, làm sao có thể ngồi bên cạnh cậu xem sách đây?Vì vậy cậu không có chút do dự kéo lấy cánh tay anh, ôm lấy eo đối phương xoa xoa nhẹ, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"

"Chín giờ tối." Lee Sanghyeok để sách trên tay xuống, bóp má cậu, ôn nhu hỏi: "Ngủ đủ chưa?"

"Ừm..." Nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt anh, Jihoon lại cảm thấy đau, để tránh trong thời gian quý giá suy nghĩ lung tung, vội vàng nói: "Anh đang xem cái gì? Trong nhà có quyển sách dày như vậy sao?" Sau sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, sách giấy một thời gian dài đã bị loại bỏ, hiện tại chỉ có một số sách đặc biệt được xuất bản, còn có một ít các tờ báo.

"Seo Jinhyeok đem qua." Lee Sanghyeok lại giải thích thêm: "Thật ra không phải anh gọi anh ta cầm sang, mà là cái vị kia."

Jihoon chán nản nói: " Vậy nhất định là thứ em xem không hiểu rồi..." Giữa cậu và chồng có một khoảng cách và sự khác biệt rất lớn.

Cậu năm đó muốn theo đuổi anh, năng lực thể lực không theo kịp, liền muốn học theo sở thích của đối phương, kết quả phát hiện những thứ Lee Sanghyeok xem cậu hoàn toàn không hiểu, cố gắng hết sức để hiểu, thậm chí mời một giáo viên về dạy cho mình, nhưng cuối cùng chẳng được gì.

Lee Sanghyeok mỉm cười, dường như cảm thấy biểu cảm của cậu hôn lên má cậu một cái rồi nói: "Em xem không hiểu cũng không sao, anh nói cho em nghe. Trên thực tế, thông tin mà anh ta muốn tìm kiếm có liên quan đến những gì em đã trải qua ngày hôm nay."

"Là chuyện "Khảm Hợp Thể".|Jihoon đột nhiên quan tâm đến vấn đề này.

"Đúng, anh trước đó đã nói với em, con người đã từng thí nghiệm "Khảm Hợp Thể", nhưng đều thất bại, em nhớ không?"

Jihoon vội vàng gật đầu, để lắng nghe kỹ hơn, cậu thậm chí còn ngồi dậy: "Tại sao muốn làm thí nghiệm "Khảm Hợp Thể"?"

"Để khiến cho con người trở nên mạnh mẽ hơn." Lee Sanghyeok cố gắng hết sức để giải thích cho cậu bằng những từ ngữ mà cậu có thể nghe hiểu: "Con người có rất nhiều thiên địch, không chỉ là tộc Người sói và tộc Zergs, mà còn có những loài khác, chẳng hạn như thú ăn thịt, hổ, sư tử, gấu ...!nếu con tay không tấc sắt, không có vũ khí, gặp những loại mãnh thú này chỉ có thể bỏ chạy, thậm chí còn chạy cũng không chạy được. Con người ngoài trí tuệ, vũ lực và năng lực thật sự là quá nhỏ yếu rồi."

Đây là lần đầu tiên Jihoon nghe đến cái quan điểm này, dù sao đối với cậu, con người là sinh vật mạnh nhất trên thế giới, bọn họ có thể đánh bại người sói, ngăn chặn các cuộc tấn công của Zergs, thuần hóa các loài động vật, thậm chí có thể tạo ra người máy để phục vụ cuộc sống.

Vì vậy cậu có chút kinh ngạc: "Chúng ta vốn dĩ...yếu như vậy sao?"

Lee Sanghyeok cười nhẹ, rất nhanh nghiêm mặt nói: "Các nhà khoa học đã giải phẫu xác người sói. Sau một thời gian dài thử nghiệm và nghiên cứu, đã chứng minh rằng chúng là sự kết hợp giữa người và sói thời cổ đại, bởi trên người chúng có hai phẩm chất, chỉ có một phần thú tính nặng, một phần nhân tính. Ngay sau khi kết quả của nghiên cứu này được công bố, một số các nhà y khoa nghĩ rằng chúng ta cũng có thể phát triển "Khảm Hợp Thể" của riêng mình, vì vậy đã có một kế hoạch thử nghiệm về "Khảm Hợp Thể"."

"Ah..." Mặc dù Jihoon ngu ngơ, nghe đến điều này cũng cảm thấy rất khó tin "Vậy các nhà y khoa muốn kết hợp giữa con người và động vật sao? Chuyện này làm sao có thể thực hiện được? Gen của chúng ta khác nhau đi? Vì vậy cuối cùng mới thất bại đúng chứ?"

"Không có thất bại." Lee Sanghyeok nhìn cậu rồi chậm rãi nói: "Jihoon, em không phải đã nhìn thấy qua sản phẩm thành công sao?"

Jihoon lạc giọng: "Đúng, cậu ta nói cậu ta là Khảm Hợp Thể giữa loài người và tắc kè hoa....đây lại có thể thành công? Làm sao em không có nghe qua."Lee Sanghyeok nói: "Trên thực tế, đa số mọi người đều không biết. Trước ngày hôm nay, có lẽ ngay cả anh ta cũng không biết."

Jihoon có chút kinh ngạc: "Lee Sanghyeok cũng không biết sao?" Sau khi hỏi câu này, cậu mới cảm thấy câu nói này nghĩ đi nghĩ lại lại có nghĩa khác, dù sao nghiêm túc mà nói, người ngồi trước mặt cậu cũng là Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok không quan tâm đến chi tiết này, khẽ gật đầu: "Đây có lẽ là kết quả của một thí nghiệm mà ai đó bí mật làm dưới lòng đất sau khi thí nghiệm thất bại cách đây 115 năm. Nhưng trên thực tế sau thí nghiệm thất bại năm đó, những loại thí nghiệm như vậy bị nghiêm cấm, những người làm loại thí nghiệm đó đã vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Anh ta muốn làm phẫu thuật xoá bỏ anh, khiến cơ thể ổn định, có lẽ là bởi vì nhiệm vụ mà anh ta sắp phải hoàn thành, đó là tìm ra kẻ đã thực hiện thí nghiệm này."

Jihoon cảm thấy sợ hãi khi nghe thấy từ "xoá bỏ", trong tiềm thức ôm lấy Lee Sanghyeok, Lee Sanghyeok muốn ôm lại cậu, nhưng cơ thể lại run lên, sau một lúc, thần sắc lại hồi phục rõ ràng.Nhận thức bản thân mình đang dần dần bị đẩy ra, Jihoon hơi khó hiểu ngẩng đầu lên, khi bắt gặp ánh mắt lãnh đạm đó, cậu liền biết, người chồng chân chính đã quay trở lại rồi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro