Chương 31: Xoá bỏ nhân cách thứ 2
Giọng nói Jihoon có chút run rẩy, đôi mắt bởi vì sợ hãi mà đỏ lên, xem ra rất uỷ khuất, còn đem theo sự hoảng sợ không thể che dấu.
Yết hầu của Lee Sanghyeok cuộn lên, cuối cùng cũng hạ giọng đáp: "Không có"
Jihoon choáng váng, ngay sau đó đáy mắt hiện lên thần sắc vui sướng. Lee Sanghyeok thấy rõ vẻ mặt của cậu, nhịn không được nhíu mày, nói: "Không muốn anh khôi phục lại trí nhớ đến như vậy sao?"
Jihoon vẫn chưa kịp trả lời, cảnh trưởng Kang liền nói: "Thượng tướng đại nhân, để tránh hiềm nghi, hiện tại xin đừng nói chuyện với thượng tướng phu nhân, nếu không, tôi có quyền nộp đơn đưa cậu Jeong đến Bộ an ninh".
Lee Sanghyeok cau mày, Jihoon vội vàng nói: "Tôi không nói nữa, tôi không đến Bộ an ninh." Cậu rụt cổ lại, mặc dù uỷ khuất, nhưng vẫn ngậm chặt miệng. Mặc dù cả hai nơi đấy gần như đều chưa đến, nhưng quân bộ là "địa bàn" của chồng, tất nhiên đến đó sẽ yên tâm hơn.
Đến khi đến quân bộ, Jihoon vẫn không hiểu mình tại sao lại bị lộ, cậu biết tí nữa bọn họ nhất định sẽ hỏi cái chuyện "Khảm Hợp Thế", đối phương là hung thủ ám sát, là người đã uy hiếp cậu, nhưng không biết tại sao, vừa nghĩ đến cái giọng nói trẻ con đó của đối phương và khuôn mặt mềm mại mà cậu chạm vào, Jihoon không hề nghĩ đối phương là kẻ ác.
Việc tra hỏi bắt đầu sau 10 phút khi cậu đến quân bộ, Jihoon bị đưa đến một căn phòng rộng lớn, khi nhìn thấy có gần mười người ngồi bên trong và phải đối mặt với rất nhiều thiết bị, người nhát gan như cậu liền bị doạ muốn khóc, lại vô thức tìm bóng hình của Lee Sanghyeok. Lee Sanghyeok luôn luôn để ý đến cậu, sau khi bắt gặp ánh mắt của cậu, dùng khẩu hình nói: "Đừng sợ."
Cậu run rẩy ngồi xuống, hàng ghế cậu ngồi không có người, nhưng phía đối diện lại đầy những quan chức cấp cao, điều này càng khiến cậu thấp thỏm. Bae Junsik cũng thấy cậu căng thẳng, khẽ cười nói: "Jihoon ah, cậu đừng lo lắng, chỉ hỏi mấy câu thôi, cậu chỉ cần nói sự thật là được."
Nhưng mà người điều tra giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, anh ta nhìn chằm chằm vào Jihoon, hỏi: "Cậu Jeong, cậu ở bệnh viện quân y có phải là đã gặp qua người khả nghi phải không?"
Jihoon lắc lắc đầu: "Không có gặp qua."
Đối phương thần sắc càng trở lên nghiêm túc hơn: "Cậu Jeong, tôi có bằng chứng chứng minh cậu nói dối, vấn đề quan trọng. Nếu cậu nói dối hoặc che giấu điều gì đó, cậu có thể bị kết án tù."
Jihoon bị doạ đến tái mặt, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi, tôi thật sự không thấy qua, tôi không nói dối."
Đối phương nói: "Vậy mời cậu giải thích một chút, tại sao cách đây 50 phút cậu lại tìm kiếm "Khảm Hợp Thể"? Theo điều tra của chúng tôi, trước đây cậu không có hứng thú với các chủ đề y khoa, mà thông qua trình độ học vấn và kinh nghiệm của có thể chứng minh, cậu thậm chí trước ngày hôm nay còn không biết cái từ này."
"Ah..." Jihoon sững sờ: "Tại sao các anh lại biết tôi tra cái gì..."
Đối phương nghiêm túc nói: "Xin hãy giải thích!"
Người bên kia trông rõ ràng còn trẻ, nhưng trên người của anh ta mang khí chất uy nghiêm của quân đội, và vẻ lãnh đạm khó gần. Jihoon sợ nhất khi nhìn thấy vẻ mặt như thế này, vì thế cả người run rẩy, ngón tay căng thẳng đến mức nắm lấy mép bàn, cậu nói: "Tôi ở trong bệnh viện quân y thực sự có nhìn thấy, không đúng, tôi không nhìn thấy, nhưng bắt gặp "người" đáng ngờ mà các anh nói, tôi không thể nhìn thấy cậu ta..." Cậu lắp ba lắp bắp nói tất cả những chuyện đã xảy ra trong bệnh viện.
Cảnh trưởng Kang cau mày: "Cậu lúc đó tại sao không thử kêu cứu?"
"Vậy há chẳng phải tôi sẽ mất mạng sao?" Jihoon cảm thấy khó hiểu khi anh ta hỏi câu này, dù sao cậu cũng đã giải thích qua bản thân mình lúc đó đang ở trong tình trạng bị đe doạ.
Cảnh trưởng Kang nói: "Cậu lúc đó đang ở bệnh viện quân y, là bệnh viện tốt nhất trên toàn thế giới, mà chồng của cậu, thượng tướng Lee Sanghyeok của bộ đội tinh nhuệ đang ở bên cạnh, nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho cậu, nếu như lúc đó cậu lựa chọn kêu cứu, chúng tôi bây giờ có thể bắt được hung thủ."
"Cảnh trưởng Kang, chú ý lời nói của anh." Lee Sanghyeok rốt cuộc không nhịn được mở miệng, lạnh lùng nhìn đối phương: "Bạn đời của tôi chỉ là một người bình thường, phản ứng của cậu ấy đều phù hợp với một lựa chọn của một công dân bình thường, và anh không thể yêu cầu cậu ấy liều mạng để hoàn thành nhiệm vụ cho anh. "
Cảnh trưởng Kang khi nghe lời anh nói, nghiến răng, rõ ràng là không phục nhưng vẫn nhịn xuống.
Lee Sanghyeok vỗ vỗ người quân nhân đang điều tra nói: "Bạn đời của tôi quá căng thẳng rồi, tôi đã nộp đơn cho cuộc điều tra của tôi."
Đối phương rõ ràng là có chút do dự, Lee Sanghyeok nói: "Cậu ấy không phải là phạm nhân, xin đừng dùng thái độ đối với phạm nhân để đối xử với cậu ấy."
Vài vị thượng tướng lặng lẽ gật đầu, người đàn ông đứng dậy nhường chỗ cho Lee Sanghyeok. Lee Sanghyeok ngồi xuống, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu, giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể: "Đừng sợ, sau khi lên xe rời bệnh viện lại xảy ra chuyện gì?"
Ngồi diện là người chồng quen thuộc. Jihoon cuối cùng không còn quá sợ hãi, nói chuyện cũng trôi chảy hơn: "Cậu ta ngồi bên cạnh tôi, tôi cho rằng cậu ta sẽ giết tôi, vì vậy rất sợ hãi. Nhưng cậu ta không có, chúng tôi nói chuyện vài câu, cậu ta liền mở của rời đi."
Sau khi hỏi chính xác địa chỉ nơi mà đối phương rời đi, Lee Sanghyeok lại hỏi: "Hai người nói chuyện cái gì? Có thế lặp lại từng câu không? Tốt nhất là một chữ cũng không sai?"
Jihoon nhìn anh, cố gắng nhớ lại, nhưng bởi vì vừa rồi quá sợ hãi, hiện tại lại bị nhiều người nhìn chằm chằm vào, vẫn còn căng thẳng, vì thể lặp lại một cách máy móc: "Tôi hỏi cậu ta có giết tôi không, cậu ta, cậu ta nói "sẽ không"..." Jihoon nói đến đây, nghĩ đến đoạn đối thoại sau đó, nói trước mặt nhiều người như vậy thực sự không thích hợp, liền ngậm miệng lại.
Lee Sanghyeok nhìn cậu, hỏi: "Đối thoại đến đây là xong rồi? Phía sau còn gì nữa không?"
Jihoon lắc đầu. "Hết rồi, cậu ta liền xuống xe." Câu tất nhiên không tiện nói ra đối phương nhìn thấy mình làm tình, như vậy quá mất mặt rồi.
Nhưng biểu cảm của cậu làm sao có thể qua mắt được những người thẩm vấn kỳ cựu, Cảnh trưởng Kang khó chịu nhất, lớn giọng nói: "Cậu Jeong, cậu nói dối! Cậu tuyệt đối có gì đó che dấu!"
Jihoon trợn to mắt, trong lòng cảm thấy thiếu tự tin, tiềm thức lắc đầu: "Tôi không có, chỉ có những cái đó..."
Kỹ năng diễn xuất kém đến mức Lee Sanghyeok khẽ cau mày, Cảnh trưởng Kang còn muốn nói, Lee Sanghyeok liếc anh ta một cái, nói: "Hãy bình tĩnh, Cảnh trưởng Kang, đây là quân bộ!" Anh quay đầu nhìn Jihoon, giọng điệu nhẹ nhàng hơn mấy phần: "Jihoon, thật sự không còn nữa sao?"
Jihoon nhìn chồng, nghĩ đến những gì "cậu ta" nói, lại nghĩ đến chuyện xấu hổ hai người đã làm, sắc mặt phấn đỏ, cậu cắn cắn môi, giọng nói nhỏ đi rất nhiều: "Còn có một câu, nhưng không thể nói cho người khác..."
Câu nói này vừa nói ra, Cảnh trưởng Kang lại muốn nói, nhưng vẫn kìm lại. Lee Sanghyeok nhìn Jihoon nói: "Có thể nó cho anh không?"
Chuyện lúc đó hai người cùng trải qua, đương nhiên cảm thấy có thể nói cho anh, cậu ngượng ngùng: "Có thể...có điều đừng cho người khác nghe, cũng đừng cho máy quay...chỉ có thể nói riêng với anh, ông xã."
Cảnh trưởng Kang nhịn không nổi nữa, lớn tiếng nói: "Không được! Cậu Jeong, cậu nhất định phải ở trước mặt mọi người nói ra, chuyện này liên quan đến tính mạng của Đại thần tổng vụ và sự an nguy của cả nhân loại!"
Jihoon hoàn toàn không hiểu chuyện riêng tư như vậy, làm sao lại liên quan đến chuyện lớn như thế, cậu nhìn dáng vẻ dữ tợn của đối phương, chỉ cảm thấy sợ hãi, thân thể co rút lại, lại uỷ khuất nhìn chồng: "Thật sự không thể nó với người khác, em chỉ có thể nói với anh, ông xã..."
Ý vị cầu cứu của cậu quá rõ ràng, Lee Sanghyeok đến gặp cấp trên của mình, thượng tướng Bae Junsik cũng do dự. Sau khi thảo luận, Jihoon được Lee Sanghyeok đưa vào một phòng khách nhỏ.
Nhìn thấy bên trong không có ai, cũng không có camera, Jihoon cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vô thức nhào vào vòng tay của chồng, khi ôm lấy thân thể ấm áp của đối phương, tâm trí run rẩy của cậu cũng dịu đi một chút, nhưng cậu vẫn cảm thấy uỷ khuất: "Em không có làm chuyện xấu, bọn họ làm sao lại dữ như vậy chứ..."
"Là chuyện lớn." Lee Sanghyeok vỗ vỗ lưng cậu: "Bây giờ có thể nói cho anh không?"
Jihoon nhẹ nhàng gật đầu, còn chưa nói mà má đã ửng đỏ, cậu ngại ngùng ngước mắt lên nhìn chồng, lại xấu hổ cúi đầu xuống, mới nói: " "Cậu ta" nói, cậu ta đã gặp qua em."
Lee Sanghyeok nghe đến câu nói này, giọng nói đột nhiên trở lên nghiêm túc hơn rất nhiều: "Lúc nào? Chỗ nào?"
"Là cái ngày chúng ta xuất hành đi tinh cầu Nhật Chiều du lịch, có lẽ là trên tàu."
Lee Sanghyeok mím môi không để lộ ra có chút căng cứng, rất nhanh nói: "Tại sao lại nói là "có lẽ"?"
"Gần như là chắc chắn đi..." Jihoon dựa vào lòng anh, tư thế hoàn toàn ỷ lại, lúc ngẩng đầu lên hai má hồng hồng, đôi mắt ngấn nước: "Cậu ta nói nửa buổi chiều xem chúng ta làm, làm..."
"Làm cái gì?"
Đối phương không còn giọng điệu trêu chọc hàng ngày, mà câu hỏi rất nghiêm túc, như thế hoàn toàn quên mất. Jihoon có chút uỷ khuất, nhỏ giọng nói: "Làm tình, ngày hôm đó chúng ta làm tình rất lâu...đều là anh dụ dỗ em, còn nói là sẽ không bị người khác nhìn thấy, kết quả không biết làm sao đối phương lại nhìn thấy rồi..."
Nghe được câu trả lời bất ngờ này, cơ thể thượng tướng đại nhân trở lên căng cứng, đồng tử hơi co lại, sự ghen tuông nồng nặc lan toả trong lòng, khiến anh gần như mất lý trí, nhưng sau cùng vẫn kiềm chế được và nói: "Còn không?"
"Hết rồi, cậu ta nói đến đây liền xuống xe." Jihoon quơ lấy eo của anh xoa xoa: "Loại chuyện này, em chắc chắn rất xấu hổ khi nói ra trước mặt nhiều người, nếu như, nếu như bị người khác biết..."
Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm vào cậu, tất cả đường nét trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ nhẫn nhịn, mấy giây sau, anh mới nói: "Hiện tại bọn họ đều nghe thấy rồi."
Thẩm vấn kết thúc, Jihoon bị bỏ lại một mình trong phòng khách nhỏ, có một nhân viên với thái độ niềm nở đưa sữa ấm và điểm tâm, nhưng Jihoon không có ý định chạm vào, cả người vẫn đang chìm trong xấu hổ.
Cuộc trò chuyện khi nãy của bọn họ đều bị nghe thấy rồi! Trong cái phòng khách này hoặc là trên người Lee Sanghyeok, căn bản là có thiết bị kết nối!
Jihoon không cảm thấy bực bội khi bị lừa dối, chỉ đặc biệt xấu hổ, vừa nghĩ đến chuyện dâm loạn của mình bị công khai, giống như là bị hành quyết trước công chúng vậy!
Cậu sau này sẽ không đến quân bộ nữa!
Jihoon che mặt, nghe thấy tiếng bước chân mới dám ngẩng đầu lên, cho rằng là chồng cậu Lee Sanghyeok, nhưng lại không nghĩ đến là khuôn mặt nhân hậu của Bae Junsik.
Khi Jihoon nhìn thấy ông ta, sắc mặt càng đỏ, xấu hổ đứng dậy chào hỏi: "Bae tiên sinh, xin ... xin chào."
Bae Junsik cười cười vẫy vẫy tay: "Ngồi đi, đừng căng thẳng, cũng đừng cảm thấy xấu hổ, cậu và Lee Sanghyeok là bạn đời hợp pháp, mọi việc làm đều là chính đáng."
Jihoon xấu hổ không dám nhìn ông ta.
"Trên thực tế, lần này cũng cám ơn sự hợp tác của cậu, đội hình vừa nãy chắc chắn là khiến cậu sợ đúng không?"
Jihoon không phủ nhận, nhẹ nhàng gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Bọn họ...rất đáng sợ."
"Thất ra cũng có thể hiểu, dù sao Đại thần tổng vụ gặp nguy hiểm gì, Bộ an ninh đều gánh trách nhiệm không hề nhỏ, cho nên mới gấp gáp như vậy." Âm điệu của Bae Junsik rất ôn hoà: "Mà quân đội chúng tôi cũng lo lắng, hy vọng tìm được cái người Khảm Hợp Thể đó, để loại bỏ mối nguy hiểm tiềm ẩn mạnh mẽ cho nhân loại."
"Nguy hiểm tiềm ẩn mạnh mẽ?" Jihoon có chút khó hiểu, nhỏ giọng đáp: "Nhưng tôi cảm thấy đối phương...dường như, dường như không phải là người rất xấu..."
"Đó nhất định cũng không hẳn là ảo giác của câu." Bae Junsik lại không có phản bác lời nói của cậu, tiếp tục nói: "Nghiên cứu về "Khảm Hợp Thể" đã được thử nghiệm hơn một trăm năm trước, nhưng dữ liệu thực nghiệm vào thời điểm đó đều thất bại. Hung thủ lần này, nếu không phải có cậu, theo phương hướng chúng tôi cũng không không đoán được thân phận là "Khảm Hợp Thể", đây cũng là sơ suất của chúng tôi, dù sao bên cạnh chúng ta cũng có một người "Khảm Hợp Thể""
Jihoon càng khó hiểu: "Bên cạnh chúng ta... có một người."
"Đúng vậy, là chồng của cậu, Lee Sanghyeok." Bae Junsik nói: "Theo nguyên tắc, đây là bí mất của quân bộ, nhưng mặc Lee Sanghyeok là bạn đời của cậu, cậu cũng không có quyền biết, nhưng xét về sự đóng góp của cậu vừa cung cấp, vì vậy cá nhân tôi cảm thấy, cần phải nói sự thật với cậu, và thông qua thảo luận, nhưng người khác cũng đồng ý rồi."
Jihoon căn bản không nghe được những lời nói phía sau, mọi sự chú ý đều tập chung vào câu nói trước đó: "Ông nói chồng tôi là "Khảm Hợp Thể"?" Cậu cảm thấy thật nực cười, làm sao có thể?
Bae Junsik vội vàng nói: "Là tôi dùng từ không cẩn thận, sau khi bị ảnh hưởng bởi độc tố của Zerg, Lee Sanghyeok tạm thời trở thành "Khảm Hợp Thể", từ đó kích phát nhân cách thứ hai. Tính cách trước đó của cậu ấy thay đổi lớn, chính là bởi vì liên quan đến nhân cách thứ hai, nhưng ảnh hưởng của độc tố đang dần biến mất, hiện tại Lee Sanghyeok đang dần hồi phục trở về nhân cách chủ. Dựa theo phán đoán, ngày mà nhân cách thứ hai hoàn toàn biết mất đang đến rất gần."
"Nhân cách...thứ hai?" Nhưng từ này đang bùng nổ trong đầu Jihoon, giống như bị vô số âm thanh báo động gắt gao vang lên, làm cho cả người không thể đứng vững.
Jihoon cho dù có ngu ngơ cũng biết khái niệm "mất trí nhớ" và "nhân cách thứ hai" hoàn toàn khác nhau.
"Mất trí nhớ" chỉ là một phần trí nhớ tạm thời bị mất đi, mà "nhân cách thứ hai", về mặt sinh vật học, hoàn toàn có thể nói là "một con người khác", họ chỉ là chung một cơ thể.Bae Junsik nhìn phản ứng của cậu, cũng biết cậu chịu kích động không nhỏ, đang định lên tiếng an ủi, nhìn thấy cấp dưới của mình đi vào, vội vàng đứng lên, cười nhẹ nói: "Sanghyeok, cậu vẫn nên giải thích với Jihoon đi, tôi đi trước."
Lee Sanghyeok chào kiểu quân đội, đợi sau khi Bae Junsik rời đi, tầm ánh mắt mới đặt nên mặt của bạn đời.Jihoon tình cờ cũng nhìn qua.Sự lưu luyến trong ánh mắt trước đó đều tan biến thành cảm xúc hoảng loạn, sợ hãi, không thể tin được, sau khi nghe sự thật, một phần trăm hy vọng Jihoon ấp ủ trong tim đều tan vỡ.
Khi cậu hỏi anh trai, cậu cảm thấy chồng sau khi "mất trí nhớ" có thể thích mình, đối xử với mình tốt như vậy, dựa vào việc bọn họ đều là cùng một người, vì vậy cho rằng chồng cho dù không mất trí nhớ nhất định cũng có cảm tình với mình, đợi sau khi anh ấy khôi phục, bản thân nói không chừng có thể tranh thủ một chút.Cậu đối với việc rời đi, lúc mới đầu vẫn còn do dự.Sự ngọt ngào, hòa hợp đã tạo cho cậu một ảo giác quá sâu sắc, khiến cậu cảm thấy hai người có thể sống chung hoà thuận sau 6 tháng, mà hiện tại, cậu triệt để hiểu rõ, điều này là không thể.Sở dĩ Lee Sanghyeok mất trí nhớ yêu cậu, chiều chuộng cậu, chỉ là bởi vì đối phương không phải là Lee Sanghyeok.Một cảm giác khó chịu như xé nát trái tim ập đến, Jihoon không nhịn được dùng tay nắm chặt phần ngực, dù có siết chặt đến đâu, cơn đau vô hình vẫn lan tràn khiến gương mặt trở lên trắng bệch.
Jihoon môi run rẩy, cuối cùng nhịn không được mở miệng: "Anh... là..."
"Tôi không có kí ức về khoảng thời gian hai người ở bên nhau." Lee Sanghyeok đột nhiên nói, giọng nói vẫn lãnh đạm, thờ ơ như trước, trên mặt không có biểu cảm gì, khiến người ta không thể nào nhớ khuôn mặt này trước đây sẽ lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
"Vì vậy hành vi của anh ta, em không cần áp đặt hết lên tôi."
Cảm giác quen thuộc quay trở lại, Jihoon không còn nghi ngờ gì nữa, cậu từ từ thu lại ánh mắt, trong lòng cảm thấy có chút trống rỗng, thật lâu sau mới nói nhỏ: "Em sẽ không..."
Lee Sanghyeok nói: "Trở về thôi."
Jihoon vịn nên chiếc bàn bên cạnh để chống đỡ cơ thể, đợi khi đi phía sau Lee Sanghyeok, cảm giác thống khổ ảo giác trong tim đã biến mất.
Cả người cậu vô lực, không biết là do sự sợ hãi trước đó, hay là sự thật phía sau tạo ra.
Mặc dù Lee Sanghyeok không quay lại, nhưng cũng giảm cước bộ, luôn duy trì đi trước cậu 3 mét với cậu.Lúc này đã là buổi trưa, quân bộ là nơi nghiêm mật nhất tinh cầu Đế chế, lúc Jihoon mới vào liền cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện tại trong lòng dường như không còn bất cứ cảm xúc nào, hồn bay phách lạc chỉ biết theo Lee Sanghyeok đi về phía trước.
Bọn họ đi đến bãi đậu xe, Seo Jinhyeok đã đợi sẵn ở đó, phi thuyền của thượng tướng đại nhân đã mở cửa.
Jihoon còn cho rằng Seo Jinhyeok sẽ đưa mình về, trong lòng không quan tâm đến điều đó, nhưng lại không nghĩ rằng Lee Sanghyeok lên trước, Jihoon sững sờ một lúc, sau đó nhấc chân bước lên, một bước không vững liền ngã về phía trước, chuẩn bị đụng đất, một cánh tay vững vàng bắt lấy eo của cậu, sau đó kéo vào lòng.Mùi vị quen thuộc mang theo hơi thở ấm áp, trái tim cứng đờ của Jihoon mềm ra một chút, trong tiềm thức muốn mỉm cười ngẩng đầu lên, nhưng khi bắt gặp vẻ mặt lãnh đạm của đối phương, khoé miệng sắp nhếch lên liền trở lên căng cứng, không đợi đối phương buông tay, ngược lại chủ động lùi về sau hai bước trước, rời khỏi cái ôm của đối phương, vội vàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn"
Ngón của Lee Sanghyeok vẫn còn đang mở cong ra, ánh mắt rơi vào trên gò má tái nhợt của cậu, nói: "Cẩn thận." Giọng nói không hề nghiêm khắc.
"Được..." Jihoon ngồi vào chỗ, nam nhân ngồi bên cạnh cậu, mặc dù ngồi cạnh nhau, nhưng cơ thể một chút cũng không sáp gần, xa cách như người dưng.
Hai người trước kia đã từng như thế, Lee Sanghyeok luôn lạnh nhạt từ chối sự tiếp cận của cậu, bất luận cậu dùng cách gì, làm nũng hay mạnh mẽ tất cả đều vô dụng, lúc đó cậu liền cảm thấy uỷ khuất, nhưng không dám chọc giận đối phương, vì vậy chỉ đành hành động đến tính khí của anh.Nhưng bây giờ, cậu không cảm thấy uỷ khuất nữa rồi.Khi đã nếm trải qua sự ngọt ngào thì không thể chịu được sự lãnh đạm, nhưng khi biết cái người cho mình sự ngọt ngào thật ra không phải là cái người kia, Jihoon không biết phải làm gì.Cậu chỉ biết, cậu bây giờ rất muốn ở cùng Lee Sanghyeok ngọt ngào.Phi thuyền khởi động, nhưng Seo Jinhyeok không lên cùng.
Bởi vì là xe tự động lái, vì vậy không có người ở khoang trước, Jihoon dựa vào cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, Lee Sanghyeok hình như dùng quang hình để kiểm tra xử lý cái gì đó.
Khi phi thuyền hạ cánh xuống sân nhà, Lee Sanghyeok tắt quang hình, bước ra khỏi phi thuyền trước.
Sau khi đứng trên mặt đất, dường như do dự một lúc, mới quay người lại, đưa tay về phía Jihoon đang cúi đầu.Dìu đỡ người bạn đời, loại chuyện này Lee Sanghyeok trước giờ chưa từng làm qua, anh cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, dù sao cuộc sống hôn nhân của bọn họ trong 5 năm, anh không hề muốn gặp người bạn đời của mình.Mỗi lẫn gặp, đổi lại chỉ là thất vọng.Mãi đến hai năm trước, anh mới nhìn thấy sự thay đổi của Jihoon, là kiểu bản thân hy vọng thay đổi, vì vậy anh cũng cố gắng xoa dịu mối quan hệ hai bên, cho đối phương nhiều sự quan tâm hơn một chút, nhưng bởi vì tính cách, còn liên quan đến nhiệm vụ quá nặng nề, những điều anh thể hiện không nhiều.
Lần đầu duỗi tay ra, đối với anh mà nói là một bước đột phá lớn.Nếu là trước đây, bản thân của Lee Sanghyeok có thể tưởng tượng ra, bạn đời của anh khi nhìn thấy hành động này sẽ kinh ngạc và vui mừng như thế nào, đáy mắt có lẽ sẽ có một vòng tròn gợn sóng biểu thị sự vui mừng của cậu, sau đó có lẽ nhân cơ hội để tìm cách đến gần anh ấy hơn.Nhưng bây giờ, anh đã bị phớt lờ rồi.Jihoon không cố ý lờ đi, chỉ là trong lòng của cậu bây giờ rất loạn: "Sự thật" khiến cậu phải chịu một đòn giáng mạnh, khiến cậu gần như không cách nào tiếp nhận bất kỳ thông tin nào từ thế giới bên ngoài.
Dù có xuống phi thuyền, cậu cũng chỉ biết máy móc bước xuống, trong đầu chỉ có một ý niệm__đừng ngã, đừng khiến bản thân bị mất mặt trước đối phương.Vì vậy cậu cúi đầu bước đi rất chậm, một tay nắm chắc thanh đỡ, sau khi đứng trên mặt đất, cậu không phát hiện ra Lee Sanghyeok có động tác muốn đỡ cậu.
Jihoon bước hai bước về phía cửa nhà, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lúc này mới ngẩng đầu lên, lại nhìn Lee Sanghyeok.Khi bắt gặp ánh mắt của cậu, trái tim thượng tướng đại nhân đột nhiên đau nhói.Thần sắc của Jihoon không đúng, trong mắt không có một tia sáng.Đôi mắt của Jihoon rất đẹp, thực ra cả khuôn mặt của cậu đều rất đẹp, trắng trắng, mềm mềm, ngũ quan cực đẹp, là kiểu đẹp rất linh động, mà đôi mắt là đẹp nhất.
Lee Sanghyeok thật ra rất thích mắt của cậu, đặc biệt là khi cậu nhìn anh, trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng, có thể khiến người ta cảm thấy mình được yêu thương.Nhưng hiện tại, ánh sáng đó đã biến mất, trở lên bình thản, dường như nhìn một người qua đường.Jihoon dừng một lúc mới hỏi: "Cảm ơn vì đã đưa em về." Cậu nói xong không đợi anh trả lời, lại tiếp tục đi vào trong.Lee Sanghyeok chân chính sẽ không thích ở trong ngôi nhà này, ngày trước mỗi lần anh trở về để có thể nhìn thấy sự miễn cưỡng của anh, anh ấy bây giờ nhất định là không muốn ở đây đi?Jihoon nghĩ như vậy, nhưng bước được mấy bước, liền nghe thấy tiếng bước chân theo sau, trong lòng khó hiểu, nhưng cũng không quay đầu lại, mà trực tiếp đi thẳng vào nhà.
Người máy nhỏ đang đứng trước cửa để chào đón, sự nhiệt tình của nó đối với Lee Sanghyeok vĩnh viễn cao hơn Jihoon, lúc Jihoon cởi áo khoác, nghe thấy Lee Sanghyeok chào người máy nhỏ: "Xin chào, Chobi."
"Chào mừng chủ nhân thân yêu đã về nhà."
Jihoon dừng động tác tay, sau đó lại rất nhanh rất tự nhiên treo áo khoác lên, sau đó đi về phía phòng ngủ.Rất mệt, muốn nằm một lúc.Nhưng tiếng bước chân phía sau cũng tiến đến, lúc cậu đang muốn vào phòng ngủ, Lee Sanghyeok nói: "Jihoon, chúng ta nói chuyện đi."
Jihoon dừng cước bộ, quay đầu nhìn đối phương: "Được, nói ở đâu?"
Lee Sanghyeok trầm mặc một lúc nói: "Phòng ngủ đi."Jihoon tiếp nhận sự quan tâm hiếm có của anh, mở của phòng ngủ.
Phòng ngủ của cậu rất rộng lớn, buổi sáng ngay cả rèm cửa cũng không được mở ra, trong phòng hiện tại rất tối, nhưng có một thứ ánh sáng xinh đẹp nào đó phát ra, tầm mắt của Lee Sanghyeok không khỏi nhìn qua, nhất thời nhìn thấy đồ vật quen thuộc.Jihoon không còn tâm trí để ý biểu cảm của anh, cậu theo bản năng ngồi trên giường, lấy chăn đắp lên, nhìn Lee Sanghyeok đứng đó, có chút xấu hổ nói: "Anh...ngồi đi."
Cậu nhẹ nhàng kéo chăn đến mũi, ngửi mùi vị quen thuộc, trong lòng dần dần bình tĩnh, nhưng hốc mắt lại có chút chua xót.Lee Sanghyeok tìm đến ghế sô pha đơn ngồi xuống, Jihoon nhịn không được nói: "Anh ấy...bao giờ mới trở lại?"
Không có tên nào được nêu ra, nhưng hai người đều biết cậu đang nói đến ai.Trong lòng Lee Sanghyeok phảng phất sự đố kỵ, nhưng giọng điệu không hề gay gắt, như thể nói ra sự thật: "Tôi mới là bạn đời của em."
Jihoon vẫn đang lặng lẽ ngửi mùi của Lee Sanghyeok còn sót lại trên chăn, nghe thấy liền nói: "Em không hiểu, ban đầu nói là mất trí nhớ, tại sao bây giờ lại biến thành nhân cách thứ hai..."
Lee Sanghyeok nói: "Em không phải là tiếp nhận rất tốt sao? Bây giờ có thể phân biệt hai chúng tôi rồi, đúng không?"
Jihoon sửng sốt, cậu cảm thấy lời nói của anh có gì đó giống như buộc tội, thậm chí còn nghe ra có chút ghen tị, nhưng cậu nhanh chóng phủ nhận suy đoán này.Cậu ngốc như vậy, phỏng đoán chắc chắn là sau, vốn dĩ chồng không yêu cậu, tại sao lại ghen chứ?
"Rõ ràng nói là còn hai tháng...tại sao, thời gian không còn nhiều nữa?"
Nghe giọng điệu thất vọng của cậu, sự ghen tuông trong lòng Lee Sanghyeok dường như không kìm nén được nữa, anh lãnh khốc nói: "Bởi vì tôi đã lựa chọn xoá bỏ nhân cách phát sinh." Anh đưa tay ra, như muốn giải thích: "Tình huống hiện tại, đối với hai người đều không tốt, mà hiện tại nhân lại sắp phải đối mặt với một chấn động lớn, trước đó tôi nhất định phải hoàn toàn bình phục."
Jihoon ngạc nhiên nhìn anh, thất thanh nói: "Xoá bỏ?"
Lee Sanghyeok nói: "Không sai, 10 ngày nữa sẽ tiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro