Chương 30: Có phải anh nhớ lại rồi?
Sau khi được làm sạch, thiết bị liên lạc được đeo trở lại trên cổ tay của anh, lúc bị tháo ra, Park Dohyun đã tắt nó đi. Wangho khởi động lại tín hiệu, đang muốn video call cho Jihoon, Park Dohyun sát đến, dùng ngón tay chạm vào môi anh, cười nhẹ nói: "Anh chắc chắn muốn cho gọi video call cho cậu ta trong bộ dạng này? Cậu ta cũng không phải là trai tân chưa gả đi, cho dù đầu óc không thông minh, nhận định cũng có thể nhận ra điều gì đó không đúng." Anh ta thấp giọng nói mơ hồ, "Ví dụ như, sẽ nhìn ra anh cách đây không lâu khẩu giao cho nam nhân."
Wangho đỏ mặt, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ, "Câm miệng!" Nhưng sau cùng, anh đã từ bỏ dự định gọi video call và chỉ gửi một tin nhắn hỏi thăm.
Lúc Jihoon nhận được tin nhắn là lúc cậu đã về đến nhà, vừa về đến nhà người máy nhỏ đã vui vẻ chào hỏi, đầu tiên là hướng Jihoon gọi "tiểu chủ nhân", sau đó lại quay vòng vòng quanh Lee Sanghyeok, rất vui vẻ nói: "Chủ nhân, chào mừng ngài trở về, mỗi ngày có thể nhìn thấy chủ nhân đẹp trai thật quá tốt rồi!"
Lee Sanghyeok nhìn người máy nhỏ manh manh trước mặt, âm giọng rất bình ổn nói: "Xin chào, Chobi."
Jihoon đang trả lời tin nhắn của anh trai khi nghe câu nói này cả người sững sờ, rất kinh ngạc nhìn người chồng đứng cách đó không xa, nhìn gò má của đối phương và thần sắc trên khuôn mặt, lỗ chân lông trên người Jihoon đều mở ra, ngơ ngác, hình ảnh dường như trùng lặp với quá khứ, cậu gần như có thể thấy được chồng cậu ngày trước.
Lee Sanghyeok quá khứ đối xử với cậu lãnh đạm, trước giờ thần sắc đều lạnh lùng, giống như cách xa ngàn dặm, mỗi lần trở về đều giống như bị ép buộc, đối mặt với biểu cảm yêu thích của Jihoon, ngay cả lông mày cũng không thèm động. Nhưng anh mỗi lần trở về đều chào hỏi người máy nhỏ, từ được dùng tất nhiên là: "Xin chào, Chobi"
Điều này cũng đủ khiến Jihoon có chút ghen tỵ, cậu ghen tỵ người máy nhỏ trong nhà có thể nhận được một câu chào hỏi ôn hoà từ chồng của mình, vì vậy giữa chừng muốn thay thế nó ít nhiều cũng vì cái lý do này.
Nhưng sau khi chồng mất trí nhớ, trước giờ không chào hỏi người máy nhỏ như thế, anh sẽ cười, có lúc sẽ trêu chọc, nhưng tuyệt đối không nói hai từ "xin chào".
Jihoon hoảng sợ đến mức đầu ngón tay trở nên cứng ngắc, trong đầu hiện lên mấy chữ "chồng đã khôi phục trí nhớ rồi", như muốn đâm thủng bong bóng giấc mơ của cậu, khiến cậu sợ hãi, được một lúc, cậu dường như không thể cử động, mãi đến khi nhìn thấy chồng loạng choạng, sau đó lại một lần nữa đứng thẳng nhìn quanh nhà một lượt, khi quay đầu nhìn cậu, lộ ra một nụ cười rạng rỡ và sáng lạng, sự hoảng loạn đó mới dần dần tan biến.
Người chồng quá khứ không thể nào cười với cậu được, vì vậy lúc nãy chỉ là tình cờ mà thôi.
"Làm sao vậy?" Lee Sanghyeok đi đến bóp má cậu, rất nhanh cau mày lại: "Mặt sao lại lạnh như vậy? Có phải sinh bệnh rồi?"
"Ah...không có..." Jihoon trong lòng tràn ngập vui mừng, mặc dù biết cái ngày đó sớm muốn cũng sẽ đến, nhưng nếu chậm một ngày thì cậu sẽ có thể tận hưởng được thêm một ngày.
Trong lòng Lee Sanghyeok cũng còn băn khoăn một ít chuyện nên không hỏi nhiều. Anh có thể cảm nhận được bản thân mình lúc nãy lại bị thay đổi nhân cách, thời gian không dài như lần một, nhưng anh như cũ vẫn khong biết nhân cách sau khi biến đổi đã làm cái gì. Nhân lúc đang ở riêng, Lee Sanghyeok mở quang hình, tra hồ sơ đã sử dụng. Không ngoài dự liệu của anh, nhân cách chủ đã tìm hiểu về tình hình hiện tại của anh ta, Lee Sanghyeok biết rằng với bộ não của "người kia", hẳn là rất nhanh đã rõ tình hình hiện tại của bọn họ.
Vì vậy anh ta không hỏi trực tiếp Seo Jinhyeok, đây chính là lý do đi?
Trong lòng có chút gì đó không cam tâm, Lee Sanghyeok nhắm mắt lại, định tắt quang hình, nhưng quang hình hiện lên một dòng ghi chú. __Liên hệ với Wangho, ngăn Jeong Junsik.
Lee Sanghyeok sửng sốt, tin nhắn này do nhân cách chủ để lại, là để cho anh xem sao?
Ngăn Jeong Junsik? Ngăn Jeong Junsik làm cái gì?
Lee Sanghyeok bình tĩnh tắt quang hình đi vào nhà bếp. Vợ nhỏ đang mặc một chiếc tạp dề màu hồng làm đồ ăn. Chiếc tạp dề cũng được điểm xuyết bằng ren. Hai dây buộc làm nổi bật vòng eo thon thả vừa phải của cậu và thắt thành một chiếc nơ con bướm ở sau eo. Phần đuôi của chiếc nơ rơi trên bờ mông tròn trịa của Jihoon, theo động tác của cậu mà lắc lư, làm cho miệng của Lee Sanghyeok trở lên khô khốc. Anh chống lại như dao động trong lòng, vờ như vô ý nói: "Hoonie, em và anh trai gần đây có liên lạc không?"
Jihoon sửng sốt một chút, quay đầu nhìn anh, "Gần đây? Sáng này em vẫn còn liên lạc với anh ấy ah, là anh bảo em liên lạc, anh không nhớ sao?"
"Ah, anh quên rồi." Lee Sanghyeok nở một nụ cười ngây ngô: "Vậy là có liên hệ sao?"
Câu hỏi nhanh của anh khiến Jihoon không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nói: "Đương nhiên là có liên lạc ah, chỉ là lúc chúng ta về đến nhà, anh trai gửi cho em một tin nhắn, nói buổi sáng bận, vì vậy mới tắt tín hiệu liên lạc."
"Tín hiệu bị tắt?" Lee Sanghyeok khẽ cau mày, "Không xảy ra chuyện gì đúng không?"
"Không có đi, em có hỏi anh ấy, anh ấy nói không có chuyện gì." Jihoon mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. "Chỉ là em gọi video call cho anh ấy, lại bị từ chối rồi, mặc dù anh ấy nói là bận và phải gặp khách hàng, nhưng em vẫn cảm thấy có chút kỳ quái." Cậu buồn phiền cau mày "Không phải là Park Dohyun ức hiếp anh ấy chứ? Park Dohyun xấu xa như vậy, anh của em bây giờ làm việc cho anh ta, nhất định là bị anh ta chèn ép rất nhiều."
Lee Sanghyeok nói: "Vậy em có nói với anh ấy, bảo anh ấy đi gặp cha không?"
"Em nói rồi, anh em nói anh ấy sẽ đi." Jihoon nghĩ đến cha mình lại lo lắng. "Cha già đi nhiều rồi, nếu như, nếu như có thể trở lại như ngày trước..." Cậu mặc dù không thông minh, nhưng cũng biết khả năng này là xa vời, liền vội vàng ngậm miệng lại.
Jihoon đối với việc chồng mình khôi phục trí nhớ cảm thấy có chút bất an, khi nghe chuyện chồng lại phải đi đến bệnh viện quân y, lần đầu tiên chủ động hỏi: "Em có thể đi cùng anh không?"
Sự bất thường của Lee Sanghyeok trong hai ngày qua vẫn còn lưu lại trong lòng, cho dù không thông minh cũng biết chứng mất trí nhớ có lẽ là từ từ khôi phục, hơn nữa rất có thế hiện tại chồng đang khôi phục, cho lên thỉnh thoảng mới có hành lời nói và hành động giống với thượng tướng đại nhân trước đây. Trong lòng không khỏi trống rỗng, chỉ có thể hỏi riêng bác sĩ, hỏi xem ngày khôi phục cụ thể của đối phương.
Cậu nhất định phải rời đi trước khi Lee Sanghyeok hồi phục.
Từng nếm trải sự dịu dàng, ngọt ngào, chiều chuộng mà chồng mang lại cho mình, giờ đây, Jihoon nghĩ về sự hờ hững năm xưa mà cảm thấy không thể chịu đựng được.
Bất quá, nếu muốn rời đi, hãy để cậu mang theo kỷ niệm đẹp rời đi!
Lee Sanghyeok do dự: "Em không phải vẫn còn đơn đặt hàng phải làm sao?"
"Tối hôm qua em đã làm xong rồi." Jihoon tha thiết nhìn anh: "Nếu em đi cùng sẽ không vi phạm quy định chứ? Em nhớ quân bộ quản lý rất nghiêm ngặt, nhưng em thật sự rất lo lắng tình trạng của anh, anh dường như gần đây rất thường xuyên đến bệnh viện..."
Lee Sanghyeok vốn dĩ muốn tìm lý do từ chối cậu, nhưng nhìn vẻ mặt của Jihoon lúc này, không đành lòng, bóp má cậu cười khẽ: "Chẳng qua là thuận tiện có chút chuyện khác thôi. Cùng nhau đi đi, có điều em không được chạy loạn, có thể phòng khám cũng không được vào, được chứ?"
"Được, em chỉ muốn tìm bác sĩ Shin hỏi về tình trạng của anh"
"Tình trạng gì?" Lee Sanghyeok mơ hồ nhướng mày, cố ý dựa vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: "Năng lực tình dục? Bất cứ lúc nào anh cũng có thể chứng minh cho em."
"Mới, mới không phải ..." Jihoon bị trêu chọc đến đỏ cả mặt, đến đến khi bị chồng hôn, lại nhịn không được nhắm mắt, ngoan ngoãn đáp lại.
Sau khi đến bệnh viện, Jihoon còn nhìn thấy Seo Jinhyeok đã đợi trước ở dó, điều đó khiến cậu có chút kinh ngạc: "Thì ra mỗi lần ông xã tôi đến kiểm tra, thư ký Seo cũng sẽ đến?"
Seo Jinhyeok đẩy đẩy kính: "Jeong thiếu, dù sao tôi cũng là cấp dưới của Thượng tướng đại nhân, đây là công việc của tôi. "Anh ta lại nói: "Jeong thiếu, tôi đã giúp cậu đặt hẹn với bác sĩ Shin. Bây giờ cậu đi gặp chứ?'
Jihoon gật gật đầu, vô thức nhìn chồng, Lee Sanghyeok nói cái: "Em đi đi, anh vào phòng kiểm tra."
"Được"
Jihoon trước đó đã đến quân bộ mấy lần, mỗi lần đều canh phòng rất nghiêm ngặt, bởi vì ở đây đại diện cho kỹ thuật y học của đế quốc, người có thể đến đây trị liệu, đó phải là người trong chính phủ hoặc quân đội cấp cao, những người bình thường dù có tiền cũng không đủ tư cách vào. Nhưng lần này, Jihoon thấy rằng canh phòng có vẻ nghiêm ngặt hơn.
Những người lính với vũ khí tối tân đứng cách nhau ba mét, đủ loại các công cụ thăm dò đều được bật lên, chỉ trong một đoạn đường ngắn, Jihoon bị quét an ninh hai lần, và kiểm tra người một lần. Nhìn thấy Jihoon căng thẳng và lúng túng, Seo Jinhyeok an ủi: "Jeong thiếu, không cần lo lắng, không nhắm đến cậu, mà là mấy ngày trước có nhân vật rất quan trọng nhập viện trị liệu, an ninh được bổ sung, ngăn chặn có có kẻ gian xâm nhập."
"Ah..." Jihoon thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có chút tò mò, nhưng cậu vẫn cố nhịn không hỏi rốt cuộc "nhân vật quan trọng" là ai. Hiện nay có 72 tinh cầu được con người khai phá để ở, trong đó tinh cầu Đế chế là tinh cầu số 1, cũng là "đầu não" trong 72 tinh cầu. Chính quyền thế giới nằm trên tinh cầu này, có thể vào bệnh viện Quân Y chữa trị đều là quan chức cấp cao của Chính phủ, mà trong số đó những người có thể được gọi là "nhân vật quan trọng", thân phận nhất định không tầm thường, Jihoon cho dù hỏi, có lẽ Seo Jinhyeok cũng không trả lời, vì vậy tốt nhất là không hỏi.
Không dễ dàng gì để vào phòng bác sĩ Shin, Jihoon nhận được sự tiếp đón rất nồng nhiệt. Jihoon ngồi xuống một chiếc ghế khá êm ái, nhưng cơ thể rất căng thẳng, cậu uống một ngụm nước, mới nói: "Bác sĩ, tôi muốn hỏi về tình trạng của chồng tôi."
Shin Hanuel nheo mắt cười: "Jeong thiếu muốn biết ở phương diện nào?"
Jihoon siết chặt ngón tay, nói: "Tôi muốn biết...trong lúc kiểm tra, chồng của tôi có tình trạng khôi phục trí nhớ không?" Jihoon thử dùng từ ngữ thích hợp để miêu tả: "Chính là...chính là cái kiểu như thỉnh thoảng, hay có thể nói thời gian ngắt quãng."
Vẻ mặt của Shin Hanuel không thay đổi, ngược lại hỏi: "Jeong thiếu hỏi như vậy, cậu có quan sát thấy cách cư xử và hành vi đặc biệt nào của thượng tướng không?"
Jihoon nghĩ đến hình ảnh hai ngày trước, cậu do dự một lúc, mới nói: "Anh ấy...anh ấy ngày hôm kia về đến nhà, cách anh ấy chào hỏi người máy nhỏ ở nhà rất giống với anh ấy ngày trước...không, là chính xác là giống y hệt..." Jihoon rất nhanh lại nói: "Nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, vì vậy tôi cảm thấy đó chỉ là trùng hợp, nhưng tôi không an tâm, muốn đến tham khảo ý kiến của ông, anh ấy còn thường xuyên đến bệnh viện..."
"Thượng tướng đại nhân cần tham gia một dữ liệu thử nghiệm." Shin Hanuel nhẹ nhàng giải thích, lại nói dối rằng: "Theo những gì chúng tôi kiểm tra cho đến nay, dấu hiệu hồi phục của thượng tướng tiên sinh thật sự có chút chậm, anh ấy có thể không lập tức nhớ được ký ức của mình trước đây, nhưng thói quen của cơ thể có khả năng sẽ thức dậy trước, vì vậy nếu cậu phát hiện ra điều gì đó bất thường thì cũng đừng lo lắng." Chuyện Lee Sanghyeok trúng độc kích phát "nhân cách thứ hai" không nhiều người biết, bởi vì thực nghiệm vẫn đang tiếp tục, vì vậy cần phải bảo mật, kể cả khi Jihoon là bạn đời của Lee Sanghyeok.
Ánh sáng trong mắt Jihoon từ từ mờ đi, và giọng điệu của anh trở nên khô khốc. "Ý của ông là...anh ấy rất nhanh sẽ nhớ lại?"
"Bình thường là như thế. Đầu tiên, trí nhớ của cơ thể sẽ khôi phục trước, sau đó là trí nhớ của não bộ, thượng tướng đại nhân sẽ rất nhanh trở thành một người hoàn toàn khoẻ mạnh." Shin Hanuel mỉm cười, nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn không vui của Jihoon, nghĩ đến tin đồn trước đây của bọn họ, khẽ thở dài.
Cuộc hôn nhân này dường như lại đi vào bế tắc.
Jihoon miễn cường cong cong khoé miệng: "Ừm, thật... thật tốt." Cậu im lặng rất lâu, đắm chìm trong cơn hoảng loạn bùng lên trong thế giới của chính mình, không biết đã qua bao lâu, Shin Hanuel đứng dậy "Jeong thiếu, tôi cần phải đi kiểm tra các bệnh nhân, cậu ở đây nghỉ ngơi đi, thượng tướng đại nhân ở bên kia sau khi xong việc sẽ đến tìm cậu."
"Được, cảm ơn."
Sau khi Shin Hanuel mở cửa rời đi căn phòng trở lên an tĩnh, Jihoon ngồi trên ghế, bây giờ ngay cả cử động cũng trở lên khó khăn, trong lòng chỉ cảm thấy đau buồn.
Cậu rất nhanh sẽ mất chồng.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, từ đôi mắt to xinh đẹp mà lăn xuống để lại hai vết nước trên gò má trắng như tuyết. Jihoon máy mọc bật quang hình của mình lên, trong mục hôn nhân, nhìn thấy tên bạn đời của mình, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.
Việc cậu từng muốn nộp đơn ly hôn đã được ghi lại trong hệ thống, nếu như lúc đó cậu làm thủ tục ly hôn, quan hệ hôn nhân của hai người hẳn là đã tan vỡ rồi, mà vì vậy, trong hệ thống của cậu, đã có sẵn mục lựa chọn nộp đơn ly hôn trực tiếp. Jihoon vô thức mở ra, nhìn thấy trên màn hình có một lời nhắc: Sau khi hệ thống điều tra, mối quan hệ hôn nhân giữa ngài và bạn đời được đánh giá là "rất tồi tệ". Nếu muốn ly hôn, chỉ cần gửi đơn, hệ thống sẽ xét duyệt trong vòng 1-3 ngày làm việc.
Dưới đó là đơn đính kèm.
Hơi thở của Jihoon trở lên loạn, tay phát run, dường như không tự chủ được muốn bấm vào, lúc này đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động lạ, quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện cánh cửa vốn đóng chặt đã bị mở ra một khe hở rộng từ 20 đến 30 cm..., hơn nữa dưới sự quan sát của cậu còn từ từ đóng lại.
Ẩn quang hình, sự buồn phiền vừa này của Jihoon tan biến hết, lúc này biến thành hoảng sợ.
Không có người, không có gió, cửa làm sao lại có thể tự động mở?
Lẽ nào...
Jihoon sợ đến mức da đầu tê dại, nhưng cậu rất nhanh tự an ủi mình, đây nhất định là sức mạnh của khoa học, nói không chừng bác sĩ Shin lắp đặt cái công tắc gì đó ở đây, cửa mới có thể tự động đóng mở. Tất cả những điều này nhằm giữ cho không khí trong nhà luôn trong lành.
Jihoon cảm thấy luận của mình chặt chẽ và hợp lý, lúc đang thở phào một hơi, chuông báo động trên đầu đột nhiên vang lên dữ dội, từng tiếng từng tiếng, như thể anh sắp đâm thủng màng nhĩ của cậu, cửa đã bị đẩy ra, một đội vệ binh xông vào. Bảy tám khẩu súng nhằm vào căn phòng, còn có một khẩu súng đang nhắm vào trước trán Jihoon. Jihoon bị doạ đến không đứng vững, máu cả người gần như đông lại, sau khi tiếng còi báo động ngừng vang lên, người cảnh vệ đứng đầu dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: "Xin hỏi tiên sinh, cách đây một phút cậu có nhìn thấy điều gì bất thường không?"
"Tôi, tôi, tôi ..." Jihoon sợ đến mức lắp ba lắp bắp, cứng lưỡi, thậm chí còn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Cảnh vệ thấy cậu sợ hãi, thu hồi khẩu súng đang chĩa vào trán của cậu, nghiêm giọng nói: "Tôi đang truy tìm một hung thủ ám sát Đại thần tổng vụ, xin hợp tác."
Jihoon nghe đến bốn từ "Bộ trưởng tổng vụ", càng bị doạ sợ, hai mắt nhìn thẳng. Trong chính phủ thế giới, ngoài tổng thống, quan chức cấp cao nhất là hai vị Đại thần tổng vụ nam bắc, sau đó mới là bộ trưởng các bộ. Trong quân đội cao cấp nhất là Nguyên soái trưởng quan, đều thấp hơn so với Đại thần tổng vụ một bậc, có thể nói, vị Đại thần tổng vụ này quản lý gần một nửa nhân loại, là quan chức cực lớn.
Mà một nhân vật quan trọng như vậy còn có người dám ám sát!
Jihoon sửng sốt không nói nên lời, khiến cảnh vệ nghi ngờ là cậu ngụy trang, lúc đang muốn tra hỏi thì có hai người vội vàng đi tới, lồng ngực của người đi đầu còn hơi phập phồng, rõ ràng là đang rất vội, vì vậy có chút thở dốc. Cảnh vệ nhìn thất người đó, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh chào theo nghi thức quân đội: "Thượng tướng đại nhân, Trung tướng đại nhân."
Jihoon thấy người đi đến là Lee Sanghyeok và Kim Kyukkyu, cuối cũng thở nhẹ ra một hơi, nhưng bởi vì bị doạ sợ mà không kìm được chảy nước mắt.
Lee Sanghyeok liếc nhìn cậu, sau đó mới hỏi cảnh vệ: "Đây là chuyện gì?"
Cảnh vệ nói: "Đại thần tổng vụ bị ám sát. Hiện tại chúng tôi đang truy tìm kẻ sát nhân. Chúng tôi tìm đến nơi này, thấy lời nói và hành vi của vị tiên sinh này có chút khả nghi nên đang thẩm tra."
Lee Sanghyeok lạnh lùng liếc nhìn những khẩu súng mà họ đang cầm trên tay, nói: "Đây là cách các người thẩm tra?"
Cảnh vệ nghiêm mặt nói: "Năng lực của hung thủ rất đặc biệt. Không thể bằng mắt thường nhìn thấy thân ảnh của hắn, vì vậy chúng tôi nhất định bày trận nghênh địch."
"Vậy có hỏi ra bạn đời của tôi có gì bất thường không?"
"Bạn đời của ngài?" Cảnh vệ sửng sốt, sau đó rất nhanh dùng nghi thức quân đội: "Xin lỗi, hãy thứ lỗi cho hành vi không thích hợp của tôi."
Lee Sanghyeok lạnh mặt trực tiếp bước tới mặt Jihoon, Jihoon thấy anh đến gần, trái tim đang treo lơ lửng của cậu khẽ trùng xuống, nhưng nhìn thấy ý lạnh trên mặt anh, còn cảm thấy đáng sợ hơn cả khi nghe tiếng còi báo trước đó, dáng vẻ của anh, quả thất rất giống Lee Sanghyeok trong quá khứ, mãi đến khi Lee Sanghyeok bước đến trước mặt cậu, quay lưng với mọi người đối với cậu nở một nụ cười sáng lạng. Trái tim của Jihoon mới hoàn toàn buông xuống, định vươn hai tay về phía chồng, nhưng cảm thấy sau lưng như có gì đó đâm vào, một âm thanh rất trầm và nhỏ vang lên: "Cấm động..."
"Không có, không có gì bất thường cả." Jihoon cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, dùng âm giọng bình thường để nói.
Không biết thứ gì đang chạm vào sống lưng, nhưng Jihoon biết, một khi nói một từ "có", cái thứ đó sẽ trực tiếp đâm vào tim câu, khiến cậu chết ngay tại chỗ.
Cảnh vệ không hề tin tưởng, nhưng vì có Lee Sanghyeok và Kim Kyukkyu ở đó, vì vậy đã thu vũ khí, nhưng kiên quyết chặn cửa. Người cảnh vệ đứng đầu nói: "Thượng tướng phu nhân, xin cậu thông cảm, cậu cần ở lại đây một lúc, tôi cần xem camera giám sát." Anh ta dừng lại một lúc: "Xác nhận lại một chút. Sau khi bác sĩ Shin rời đi, cậu không hề ra ngoài đúng không?'
"Đúng" Jihoon rất nhanh nói: "Nhưng tôi có mở cửa, không lâu sau thì các anh tới."
Cảnh vệ hỏi: "Tại sao?"
Jihoon liếc nhìn Lee Sanghyeok: "Tôi muốn tìm chồng tôi, nhưng khi vừa mở cửa, lại nghĩ đến chồng tôi trước đó không cho phép tôi chạy lung tung, vì vậy lập tức đóng cửa lại."
"Được rồi."
Anh ta không có rời đi, dùng quang hình xem chi tiết camera giám sát, Lee Sanghyeok cũng qua đó xem.
Chồng vừa rời đi, Jihoon liền có thể cảm nhận áp lực phía sau lưng dần dần thả lỏng một chút, cậu cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng vì quá căng thẳng nên toàn thân ướt đẫm mồ hôi, quần áo bên trong cũng ướt đẫm.
Ngoại trừ cảnh Jihoon nói, không có gì bất thường trong camera giám sát, mà dù cảnh đó rất kỳ lạ, nhưng Jihoon đã giải thích trước đó nên cảnh vệ không thể tìm ra bất kỳ sai sót nào. Jihoon thấy người cảnh vệ vẫn còn nghi ngờ, hiếm khi bộc lộ một ít thông minh khéo léo của mình, nói: "Có lẽ các anh có thể điều tra camera giám sát trong phòng để chứng rằng những gì tôi nói là đúng."
"Trong phòng không hề có camera." Người cảnh vệ tắt quang hình: "Bác sĩ Shin nói rằng điều này liên quan đến quyền riêng tư của bệnh nhân, vì vậy không được phép lắp đặt. Thượng tướng phu nhân, xin lỗi vì đã kinh động đến cậu, cảm ơn cậu đã hợp tác, chúng tôi đi kiểm tra nơi khác."
"Không, không có gì..." Jihoon yếu ớt cười.
Bệnh viện quân y xảy ra chuyện lớn, an ninh và điều tra càng trở nên nghiêm ngặt hơn, Lee Sanghyeok mặc dù vẫn đang trong thời gian nghỉ phép, được coi là "bệnh nhân", nhưng bởi vì năng lực điều tra tuyệt vời của anh trước đó, vì vậy tạm thời được giao nhiệm vụ tham gia truy bắt hung thủ, trước khi anh rời đi, còn sắp xếp cho Seo Jinhyeok tiễn cậu về.
Lúc ra ngoài kiểm tra cũng rất nghiêm ngặt, Jihoon bước từng bước nặng nề, bởi vì cậu có thể cảm thấy "cái thứ đó" đè trên vai của cậu, mà thứ uy hiếp cậu vẫn còn đang ở sau lưng. Đối phương không quá nặng, có lẽ khoảng 20 đến 25kg, thật ra không có gì trở ngại, nhưng bởi vì trong lòng cậu sợ hãi, vì vậy liền cảm thấy toàn thân vô lực.
Seo Jinhyeok thấy sắc mặt cậu tái đi, môi run run, cho rằng cậu vẫn bị cảnh vệ làm cho doạ sợ liến tiến đến an ủi mấy câu.
Không dễ dàng gì ra khỏi bệnh viện quân y, sức nặng ở sau lưng không hề giảm nhẹ, cái âm thanh nhỏ đó lại một lần nữa vang lên trong tai cậu: "Một mình đưa tôi rời đi."
Jihoon khóc không ra nước mắt, chỉ có thể từ chối Seo Jinhyeok, một mình vào trong xe.
Đợi đến khi ngồi vào chỗ, Jihoon cuối cùng cũng cảm thấy lưng minh nhẹ đi, sự đe doạ cũng biến mất. Jihoon sợ tới mức suýt nữa co lại thành quả bóng, cổ họng run rẩy hỏi: "Cậu... cậu là ma sao?"
Một giọng nói hiếu kỳ cách cậu không xa vang lên: "Ma là cái gì?"
"Là cái thứ rất đáng sợ..." Jihoon phản ứng lại, nhẹ nhàng thở ra: "Xem ra là không phải?" Nhưng rất nhanh lại căng thẳng: "Vậy là yêu quái?"
"Có lẽ không phải, tôi là Khảm Hợp Thể"
"Khảm Hợp Thể là cái gì?" Jihoon nghe ra trong giọng nói của đối phương có chút hoạt bát, nỗi sợ hãi trong lòng dần tan biến, cậu nhìn không được vươn tay ra sờ đến nơi phát ra âm thanh, đợi khi sờ đến thứ gì đó vừa mềm vừa đàn hồi, liền bị doạ sợ vội vàng thu tay lại: "Tôi, tôi tại sao lại không nhìn thấy người?"
"Tôi là Khảm Hợp Thể giữa con người và tắc kè hoa. Tôi có thể khiến cơ thể mình hòa nhập cao với môi trường, đến mức mắt thường khó có thể nắm bắt được khoảnh khắc thay đổi, thậm chí có thể biến thành màu trong suốt trong một thời gian ngắn. Tất nhiên anh không thể nhìn thấy tôi. Tại sao anh chạm vào mặt tôi? "
"Tắc kè hoa?" Jihoon hoàn toàn khó hiểu, cậu vẫn sợ hãi vì cái đụng chạm vừa rồi, nhưng nghe thấy đó là mặt lại càng cảm thấy sợ hơn: "Mặt của ngươi rất nhỏ ah, rất mềm..."
Xe đang tiến về phía trước, bởi vì kính được kéo lên, bên ngoài không thể nhìn thấy hình ảnh bên trong, Jihoon nói: "Chính là cậu...ám sát Đại thần tổng vụ sao?" Nghĩ đến đối phương là kẻ sát nhân, Jihoon lại cảm thấy sợ hãi, nhìn không được co người sang một bên.
"Người" đó không trả lời, chỉ hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
Jihoon sửng sốt: "Về nhà " Jihoon cuối cùng cùng có chút nghi ngờ: "Cậu...có phải là trẻ con không?"
Nhẹ cân, giọng nói trẻ thơ, khuôn mặt nhỏ nhắn và mềm mại, mọi thứ đều giống một đứa trẻ.
"Không phải, tôi chỉ là không lớn mà thôi."
Không biết tại sao, Jihoon nghe câu nói có chút khó chịu, nhưng cậu rất nhanh lại trở lên hoảng sợ: "Cậu ... cậu cũng muốn giết tôi sao?" Khi đến bản thân sắp chết, Jihoon lại nghĩ đến chồng, nghĩ đến anh trai và cha, không kìm được nước mắt.
"Ah, Sẽ không." Giọng nói trẻ con vang lên.
Jihoon thở phào nhẹ nhõm.
Đối phương đột nhiên nói: "Tôi trước đó đã gặp qua anh."
"Hả?"
Chiếc xe đã đi ra khỏi ranh giới bệnh viện quân y, đến nơi có rất nhiều người lưu thông. Giọng nói trẻ con nói: "Chồng của cậu nói dối cậu."
Jihoon khó hiểu: "Cái gì?"
"Làm tình trên tàu, dù có dâng khoang che chắn cũng vẫn có thể bị người khác nhìn thấy."
Câu nói đột nhiên khiến Jihoon sững sờ một lúc, rất nhanh liền đỏ mặt: "Cậu, cậu nói cái gì a..."
"Có điều cậu khóc rất đẹp nha, tôi thích thú xem nó cả một buổi chiều." Giọng nói trẻ con vừa dứt, xe đột ngột dừng lại: "Cảm ơn cậu giúp đỡ, tôi đi đây."
Cửa xe bị mở ra một khe hở, sau đó lại nhẹ nhàng đóng lại, rồi lại tiếp tục đi. Jihoon sững sờ một lúc, máu đã trào đến cổ: "Cậu tại sao lại biết!"
Nhưng không có câu trả lời.
Sự việc khiến Jihoon hoảng loạn, sau khi trở về nhà, cậu cố gắng liên lạc với chồng không biết bao nhiêu lần để nói chuyện này cho anh, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt khi người cảnh vệ thẩm tra mình, liền cảm thấy sợ hãi, hơn nữa xem ra, cái "người" không nhìn thấy kia là một đứa trẻ, trừ lúc uy hiếp cậu ra, cậu ta còn tốt hơn với những vệ binh hung bạo kia, mà nếu như cậu nói ra, chắc chắn sẽ chịu sự thẩm tra của họ, nói không chừng sẽ bị nghi ngờ, nếu như liên luỵ đến chồng... Jihoon dứt khoát từ bỏ ý định này.
Lúc đợi chồng về nhà, Jihoon bật quang hình, do dự một lúc, tìm kiếm ba từ "Khảm Hợp Thể".
Câu trả lời quá sâu sắc, Jihoon gần như xem không hiểu, có lẽ chỉ biết đây là hai người dung hợp một cơ thể, cũng có ví dụ tự nhiên, nhưng hầu như tất cả chúng đều tồn tại ở những loài giống nhau về mặt di truyền, nhưng con người và tắc kè hoa? Khác biệt quá nhiều phải không?
Jihoon mơ hồ, cũng không thể hiểu tại sao một người Khảm Hợp Thể giữa con người và tắc kè hoa lại ám sát Đại thân tổng vụ, hơn nữa. "Cậu ta" hay là "nó" lại nói đã gặp qua cậu? Hơn nữa còn là lúc cậu và chồng làm tình???
Vừa nghĩ đến hành vi phóng túng của hai người trong chuyến đi du lịch vừa rồi, sắc mặt Jihoon đỏ bừng, cậu xấu hổ đến mức gần như ngay lập tức tắt quang hình, vùi mình vào ghế sô pha. Không lâu sau, người máy nhỏ rất nhanh từ phòng sạc chạy ra, dùng giọng nói vui vẻ: "Tiểu chủ nhân, chủ nhân trở về rồi."
Jihoon vội vàng xoa mặt, đi theo sau người máy về phía cửa, cửa rất nhanh bị mở ra, thân ảnh cao lớn của chồng xuất hiện ở cửa, bởi vì ánh sáng, cậu không thể nhìn thất rõ thần sắc trong mắt của anh. Jihoon bản năng vui mừng muốn tiến đến, nhìn thấy người đứng sau anh, sững sờ dừng cước bộ.
"Chủ nhân, chào mừng ngài trở về! Ngài còn đem theo khách sao? Tôi lập tức chuẩn bị trà." Người máy nhỏ vui vẻ quay vòng vòng.
"Cảm ơn, Chobi, nhưng không cần, chúng tôi rất nhanh liền rời đi." Lee Sanghyeok nói, khẩu khí rất bình tĩnh, không có chút nhiệt tình.
Jihoon sững sờ, cảm giác không bình thường trong lòng lại trào dâng, khi ánh mắt chồng rơi trên mặt mình, Jihoon khó khăn mở miệng: "Ông xã, bọn họ...tại sao lại cùng đến?"
"Chúng tôi cần tiến hành thẩm vấn cậu, Thượng tướng phu nhân. "Cảnh vệ ấy giấy tờ tùy thân ra. "Hãy đi với chúng tôi đến bộ phận an ninh."
Jihoon mặc dù có ngu ngốc nhưng cũng biết chuyện mình "giúp đỡ" cái "người" kia bị bại lộ, Lee Sanghyeok đột nhiên nói: "Không phải là thẩm vấn, cảnh vệ trưởng, xin hãy chú ý lời nói. Mà người cũng sẽ không đến bộ phận an ninh, tôi sẽ đưa đến quân bộ, sẽ do người trong quân đội tiến hành thăm hỏi."
Cảnh vệ trưởng sắc mặt hơi thay đổi, anh ta nói: "Thượng tướng đại nhân, bảo vệ Đại thần tổng vụ là nhiệm vụ của chúng tôi, bây giờ xảy ra chuyện, lý ra nên do bộ phận an ninh tiến hành thẩm vấn."
"Cậu ấy chỉ đến quân bộ." Lee Sanghyeok đến trước mặt Jihoon, có lẽ chú ý thấy cậu bị doạ sợ, vẻ mặt có chút do dự, cuối cùng vẫn không đưa tay ra nắm lấy tay cậu. Anh liếc nhìn cảnh vệ trưởng nói: "Các người có thể phái người đến nghe, chúng tôi cũng sẽ ghi lại toàn bộ quá trình."
Lúc được đưa lên phi thuyền quân dụng của quân đội, Jihoon vẫn có chút không yên tâm, rõ ràng đã trốn thoát khỏi bệnh viện quân y, bây giờ tại sao lại bị hoài nghi. Nhưng gan cậu không lớn, bị nhiều người như vậy "canh giữ" bằng súng thật, trong lòng chỉ cảm thấy hoảng sợ bất an, vô thức muốn tìm chồng để dựa vào. Nhưng Lee Sanghyeok ngồi đối diện thấy cậu muốn di chuyển, lãnh đạm nói: "Đừng động."
Jihoon có chút hụt hẫng, nói: "Em chỉ muốn ngồi bên cạnh anh..."
Trong mắt Lee Sanghyeok không có một tia cảm xúc, anh nói: "Em hiện tại là đối tượng cần thăm hỏi, anh là người quân đội, không thể tiếp xúc thân mật với em. Trên thực tế, anh hiện tại đang ngồi ở chỗ này, đã là vi phạm quy tắc."
"Tôi không hiểu, các người rốt cuộc là đang nghi ngờ tôi cái gì?" Jihoon có chút phát điên.
Rõ ràng vẫn là cùng một ngoại hình và cùng một giọng nói, nhưng thái độ hoàn toàn khác nhau. Đối mặt với chồng như vậy, cậu nhìn không được nhỏ tiếng hỏi: "Lee Sanghyeok, anh có phải là...khôi phục trí nhờ rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro