Chương 27 +
Lee Sanghyeok lần thứ hai đứt quãng hồi phục nhân cách chủ là khi đến thăm cha của Jihoon là Jeong Junsik.
Lúc đó hai người gần đến phòng bệnh, cơ thể Lee Sanghyeok tự dưng mềm nhũn, nếu không phải Jihoon kịp đỡ lấy thì anh có lẽ đã ngã. Nhưng trạng thái đó của anh chỉ vỏn vẹn trong 10 giây, sau 10 giây, cả người lại đứng thẳng như cây tùng. Jihoon vẻ mặt đầy lo lắng: "Ông xã? Anh làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không khỏe không?"
Hai cánh tay của hai người vẫn đan vào nhau, động tác rõ ràng vô cùng thân mật. Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm cậu 2 giây, mới chậm rãi nói: "Không sao"
"Có thật không sao?" Jihoon vẫn còn lo lắng, cậu cảm thấy sắc mặt của chồng rất không đúng, không giống với lúc trước.
"Ừm" Lee Sanghyeok không chút lưu tình rút cánh tay ra, nhìn lên khung cảnh xung quanh, nhanh chóng tìm kiếm ký ức của chính mình trong đầu. Nhưng thật đáng tiếc, ngoài ký ức trên đường trở về, kí ức cuối cùng được lưu lại là ở tinh cầu Nhật Chiếu. Anh nhìn quang hình trên cổ tay của mình, thời gian hiển thị rằng đã một tuần kể từ lần anh gần nhất thức dậy.
"Vậy chúng ta vào thôi, cha em nhất định đang mong rồi." Jihoon mỉm cười, trên má nở một đóa hoa lê xinh đẹp, đôi mắt long lanh.
Nghe được mấu chốt trong lời nói của cậu, anh khẽ cau mày, nói: "Được" Anh đã nhiều năm nay không gặp mặt Jeong Junsik rồi, lần cuối cùng nhìn thấy ông ta là trên báo. Anh đối với ông ta không hề có hảo cảm, anh không có cách nào quên được chuyện đối phương ngày đó ra mặt bức bách bản thân, nhưng anh cũng không hề vì chuyện này mà cảm thấy oán hận, vì vậy sau khi biết đối phương phạm tội, còn không nhịn được đi tìm Shin Taehee, hy vọng bà có thể khiến toà án xét xử lại vụ án này, còn bí mật thuê một luật sư giỏi, mới khiến vụ án có kết quả sau này.
Không tính là nhiễu loạn công lý, nhưng ít nhiều cũng có tư lợi của bản thân trong đó.
Gặp lại Jeong Junsik, Lee Sanghyeok cũng không ngạc nhiên về sự già đi của ông ta, sau khi bắt gặp ánh mắt của đối phương, cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống. Jeong Junsik rõ ràng không kỳ vọng anh có thể nói chuyện hoà nhã với mình, vì vậy lực chú ý đặt lên người con trai nhỏ.
"Ông xã đưa con đi du lịch rồi, sau đó bọn con gặp được rất nhiều người, còn có một người chủ nông trường tặng chúng con rất nhiều quà, con mang đến cho cha một ít để thử." Jihoon mở hộp quà bên trong những loại trái cây mà cậu đã chuẩn bị cẩn thận. Cậu chọn một quả trong số đó, mỉm cười: "Cha, cha nhất định không biết đây là quả gì?"
Jeong Junsik cười, trên mặt đều là nếp nhăn, sau khi gặp đứa con trai nhở đôi mắt vốn dĩ ảm đạm lại lóe lên tia sáng: "Là quả gì?"
"Bọn họ gọi nó là quả Điềm Điềm, còn cũng là lần đầu thấy, thật sự rất ngọt! Chỉ là hạt bên trong quá lớn và thịt quả tương đối ít, vì vậy tiêu thụ không tốt, thậm chí trên tinh cầu Đế chế cũng không bán" Jihoon gọt vỏ, lấy thịt quả ra, hạt quả nhiên rất lớn, và phần cùi chỉ có rất ít, nhưng khi nếm vào trong miệng thì rất ngọn, còn có mùi thơm.
Jeong Junsik khen một câu, lại nói: "Một mình cha ăn không nhiều, con mang một ít về tặng cho bạn bè đi." Nói đến đây ông lại có chút đau buồn dù sao nhà bọn họ đã như thế này rồi, con trai nhỏ không biết còn có bạn bè hay không.
Jihoon vội vàng nói: "Con tặng hết rồi, chỉ có anh trai, hỏi mấy lần đều nói không cần con đem qua, con không chịu, hỏi nhiều quá, anh ấy liền bảo tự mình đến lấy." Jihoon trở lên lo lắng: " Cha, cha biết anh đang ở đâu không? Anh ấy, anh ấy có phải là điều kiện sống quá kém nên nhất định không cho con qua đó chứ?"
Jeong Junsik kinh ngạc, nói: "Cha cũng không biết?"
"Thì ra cha cũng không biết." Jihoon khoé miệng hạ xuống, muốn khóc: "Vậy anh ấy hiện tại nhất định sống không tốt rồi. Không được! Con phải đi xem!"
"Đi xem xem, anh con mỗi tuần đều gửi tiền đến, một phần cho cha, một phần vào trong tài khoản bệnh viện, nó hiện tại hạn chế về công việc, không biết có thể kiếm một công việc có mức lương cao ở đâu." Jeong Junsik khẽ thở dài.
"Lần trước anh ấy nói với con là làm việc cho Park Dohyun." Jihoon đáp.
Jihoon nghe đến tên "Park Dohyun", sắc mặt Jeong Junsik liền thay đổi, da thịt trên má khẽ co giật: " Con nói là... Park Dohyun?"
Phản ứng của cha khiến Jihoon có chút khó hiểu: "Đúng ạ, là Park Dohyun"
Jeong Junsik căng thẳng nhìn cậu: "Nó nói với con lúc nào?"
"Chỉ vài ngày trước." Jihoon không biết tại sao: " Cha, có chuyện gì vậy?"
Jeong Junsik nghiến răng, chỉ là lắc đầu không nói, đôi mắt vốn dĩ đã u ám càng thêm u ám, cả người vô cùng tiều tụy. Jihoon hoảng sợ, nắm lấy tay ông, nói: "Cha, có chuyện gì vậy? Anh trai con và Park Dohyun làm sao? Có phải Park Dohyun là người xấu, sẽ bắt nạt anh con?"
Jeong Junsik thở dài một tiếng, khàn giọng nói: "Không sao, bảo bối, con trở về đi."
"Tại sao đột nhiên lại bảo con trở về?" Jihoon không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng dù có hỏi cha mình như thế nào, cha cậu cũng không nói một lời, cả người giống như thiếu sức sống. Jihoon an ủi mấy câu, cha chỉ kêu cậu về, Jihoon không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng lên: "Vậy con về trước, cha nhớ ăn hoa quả. Phải uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày phải nghỉ ngơi đầy đủ, nếu cảm thấy nhàm chán thì ra ngoài đi dạo, con lần sau lại đến thăm cha."
"Được..."
Lee Sanghyeok đã đứng ở cửa chờ, lúc Jihoon sắp ra khỏi phòng, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi của cha: "Bảo bối"
Jihoon vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn ông: "Cha, còn chuyện gì sao?"
Jeong Junsik nhìn cậu, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, lại trực diện nhìn cậu một lúc, mới nói: "Không có gì, con đi đi, sau này sống cho tốt."
"Con sẽ! Con hiện tại đang rất nỗ lực." Jihoon cười lên, còn học theo khẩu âm của tinh cầu Nhật Chiếu.
Jeong Junsik bị cậu chọc nở một nụ cười nhạt, sau đó vẫy vẫy tay với cậu.
Sau khi lên xe, Jihoon nhịn không được nói: "Cha của em hôm nay thật kỳ quái, có phải thân thế khó chịu không? Nhưng bác sĩ nói rằng thuốc không có tác dụng phụ. Hiện tại thân thể của ông gần như bình thường, chỉ là mỗi ngày cần uống một vài viên thuốc."
Lee Sanghyeok vừa nãy đã ẩn quang hình để kiểm tra, về cơ bản đã hiểu tình huống của bản thân hiện tại. Chất độc, mất trí nhớ, nhân cách phái sinh, hồi phục ngắt quãng...
Chỉ một vài từ khoá khiến anh có thể hình dung rõ mức độ phát triển của vấn đề, khiến anh để ý nhất thật ra là sự phát sinh của nhân cách phát sinh với bạn đời của mình. Bọn họ dường như...đặc biệt thân thiết.
Trong lòng có chút gì đó cảm thấy ghen nhưng Lee Sanghyeok không thể hiện ra, khi lúc bạn đời hỏi anh, trong đầu lại nhớ đến đôi mắt của Jeong Junsik.
Đôi mắt ấy không còn ý chí sống.
Lee Sanghyeok trước đây không quan tâm đến việc giải cứu người tự sát, theo anh mỗi người đều có suy nghĩ và lựa chọn riêng của mình, bị áp bức anh có thể dang tay giúp đỡ, nếu một người muốn tự sát anh sẽ không quan tâm.
Nhưng khi Jihoon dùng đôi mắt bất lực nhìn anh, anh lại không nhịn được mở miệng: "Liên lạc cho anh em, bảo anh em đến gặp ông ấy."
Mặc dù Jihoon không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng cậu vẫn lập tức mở liên lạc, kết nối với anh trai nhưng rất nhanh, tín hiệu bị ngắt. Jihoon lúng túng nói: "Có vẻ như đang bận"
Lee Sanghyeok đưa ra phương án thứ hai: "Tìm Park Dohyun"
Jihoon nhiều năm nay chưa liên lạc với Park Dohyun, nhưng thật may vẫn còn lưu số liên lạc của anh ta, Jihoon không hề do dự gửi tín hiệu. Lần này tín hiệu không bị cắt nhưng qua 1 phút mới có kết nối. Khi nhìn thấy phần trên để trần của Park Dohyun, Jihoon nhanh chóng che mắt nói lớn: "Anh là đồ biến thái! Như thế nào lại không mặc quần áo!"
Lee Sanghyeok nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú của Park Dohyun lộ ra một nụ cười xấu xa: " Lúc hai người làm việc lẽ nào cũng mặc quần áo? Hơn nữa, tôi không cố ý để lộ mà là cậu chủ động làm phiền tôi, tôi không tìm cậu tính phí là tốt lắm rồi."
Sắc mặt Jihoon đỏ bừng, hai tay che mắt, một chút cũng không dám lấy ra: " Làm làm chuyện? Làm chuyện gì?" Cậu rất nhanh liền hiểu Park Dohyun đang nói đến chuyện gì. Mặc dù cậu không nhìn hình ảnh, nhưng âm thanh truyền đến rõ ràng, đối phương dường như cố ý rút ra rồi lại đỉnh vào mãnh liệt. tiếng nước và tiếng va chạm của côn thịt rất rõ ràng lại quen thuộc, Jihoon sớm đã xấu hổ đến hai tai đỏ bừng.
Park Dohyun cuối cùng cũng làm rõ suy đoán của cậu: "Làm tình, còn làm chuyện gì?"
"Anh thật không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt còn làm loại chuyện đó!" Sắc mặt Jihoon rất nhanh liền tái đi, lắp ba lắp bắp nói: "Anh không phải, không phải là cùng với Nayeon...chứ..." Nếu là như vậy thì thật quá xấu hổ rồi.
"Cậu thấy sao?"
"Tôi làm sao biết!" Âm lượng của Jihoon đã gần rống lên: " Nhất định không phải Nayeon, Park Dohyun, anh thật là không có đạo đức, anh đã cùng Nayeon xem mắt rồi, nói không chừng sắp kết hôn đi? Bây giờ lại có thể cùng người khác...cùng người khác..." Hai chữ sau đó bất luận như thế nào cũng không thể nói ra.
Lee Sanghyeok nhận thấy sắc mặt của Park Dohyun thay đổi, hình ảnh bên trong đột nhiên hơi nhiễu, dường như là người bên dưới đang giãy dụa nhưng rất nhanh liền bị chế trụ. Park Dohyun nhíu mày nói: "Không thành công, cậu nói nhảm cái gì vậy?" anh ta đột nhiên lại cười xấu xa: " Jihoon, cậu bây giờ vẫn chưa nói rõ nguyên nhân cậu tìm tôi, không phải là muốn nhìn trộm tôi chứ? Nếu không tôi liền quang minh chính đại cho cậu xem."
Người bên dưới anh ta dường như lại bắt đầu giãy dụa. Nhưng sức lực của Park Dohyun quá lớn, đủ để kẹp chết đối thủ. Jihoon lớn giọng nói: "Quỷ mới nhìn cảnh anh làm cái loại chuyện này! Tôi, tôi chính là muốn hỏi thăm anh tôi, anh trai tôi có ở bên đó không? Tôi liên lạc với anh ấy nhưng tín hiệu bị cắt."
"Lúc tôi làm tình không thích bị người khác nhìn. Vì vậy trong phòng của tôi chỉ có hai người!" Park Dohyun cong khoé miệng cười: " Vậy cậu cho rằng, anh trai của cậu đang ở bên cạnh tôi sao?'
"Aaaaaa nhất định không phải a! Anh tôi làm sao có thể cùng anh có cái gì! Park Dohyun anh thật sự biến thái!" Jihoon cảm thấy não của mình hỏng rồi mới video call cho Park Dohyun, cậu nhắm mắt đưa tay xuống sờ đến cổ tay, không đợi đối phương trả lời,rất nhanh liền cắt đứt tín hiệu.
Video bị gián đoạn, quang hình trước mặt nhanh chóng biến mất, Park Dohyun cúi đầu nhìn nam nhân đang không ngừng run rẩy dưới thân, thấp giọng cười: "Em trai bảo bối của anh căn bản không tin tôi và anh cùng nhau làm chuyện này. Nếu như cậu ta biết sự thật, không biết sẽ bày ra cái loại biểu cảm gì đây, tôi rất mong đợi nha."
Da thịt trắng nõn của Wangho dính đầy mồ hôi trơn bóng, sắc mặt đỏ bừng lên rồi lại chuyển trắng bệch, môi bởi vì cắn quá chặt mà lưu lại dấu răng, vùng da bị rách, cổ tay bị nam nhân kẹp chặt cũng hiện thành một vòng tròn đỏ, máy liên lạc hàng ngày không biết bị ném đi đâu, mà cặp mông đang ép vào phần bụng của nam nhân, hậu huyệt bị kéo căng đến cực độ, chỗ đó đang ngậm tinh khí thô to và hung dữ.
Nơi kết hợp nổi lên một vòng tròn bọt trắng, nhìn vô cùng dâm mĩ, mông vì bị véo mà in vài dấu tay, đầy gợi cảm và sắc tình. Chân tóc của Wangho lấm tấm mồ hôi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, rõ ràng là do sự kích động của chuyện vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn bình ổn lại. Park Dohyun buông lỏng sự áp chế ở cổ tay, lộ ra dáng vẻ vừa ấm áp vừa đa tình: " Em trai của anh là đang đổ oan cho người khác, tôi bây giờ làm tình cũng là bị anh câu dẫn."
Wangho nhắm mắt, cuối cùng cũng thả lỏng răng, nhỏ giọng nói: "Tôi không câu dẫn cậu..."
"Mặc áo sơ mi trắng đến phòng tôi đánh thức tôi, không phải là câu đẫn tôi thì là gì?" Park Dohyun thích thú dùng ngón tay chơi đùa đầu ngực của anh, nơi đó đã bị hút đến to lên vì bị đùa bỡn cả ngày lẫn đêm, căn bản không phải là độ lớn mà nam nhân bình thường đạt được, màu sắc cũng hồng tươi câu người, giống như một quả anh đào. Park Dohyun kéo cánh tay của anh lên, dương vật rút ra, đổi vị trí chính diện, lại ngậm một bên đầu vú, một lần nữa đỉnh dương vật vào sâu trong hậu huyệt mềm mại, ấm nóng.
Dương vật thô to mạnh mẽ đút vào, hậu huyệt vừa mới được thả lỏng vài giây lại lần nữa bị lấp đầy, đường gân căng phồng cọ xát vào thịt vách mẫn cảm khiến Wangho khẽ rên rỉ. Đáy mắt đã có ánh nước, ngũ quan vẫn anh tuấn, ôn nhã, nhưng không còn giống với vị cấp trên ngày trước, thỉnh thoảng còn lộ ra phần trầm mặc, chán nản.
Tấm trí anh bị đánh gục một phần lớn là do những thay đổi sau phá sản. Mà một phần khác chắc chắn là do nam nhân này mang đến.
Wangho để nam nhân bú mút đầu ngực của mình, dùng chất giọng khàn nói: "Không cho phép, không cho phép nói chuyện này với Jihoon, nếu không...cậu vừa nãy thật sự để cho em ấy nhìn thấy chúng ta...tôi sẽ không bỏ qua cho cậu..."
"Vâng" một tiếng. Park Dohyun kéo căng đầu vú trong miệng rồi nhả ra, trên mặt mang theo chút giễu cợt: " Anh không bỏ qua cho tôi như thế nào?' Anh ta ghé vào tai Wangho, thấp giọng nói: "Phải biết rằng, nếu không phải tôi hảo tâm giúp đỡ thì cả thể giới có thể xem phim sex của anh rồi, anh cho rằng em trai của mình liệu có biết không? [GV của thiếu gia nhà giàu sau khi phá sản] , thật là một chủ đề hấp dẫn và bắt mắt, em trai bảo bối của anh cho dù hàng ngày đều ở nhà thêu thùa may vá nhưng cũng không thể bảo đảm rằng không có người muốn dậu đổ bình leo, cố ý mang lên báo để làm bẽ mặt anh. Hay là anh cảm thấy tình huống đó sẽ tốt hơn?
Wangho sắc mặt tái nhợt, thấp giọng nói: "Đừng nói nữa!"
"Thật ra cũng không sao, đợi em trai bảo bối của anh đến chất vấn tôi, tôi liền nói nguyên nhân khiến anh lựa chọn quay GV không phải là bởi vì không đủ phí y tế, dù sao cậu ta đưa một hộp pha lê cho anh, bán đi hoàn toàn đủ phí phẫu thuật cho Jeong Junsik, anh đưa ra lựa chọn này, chỉ là vì không lỡ bán pha lê đó đi." Park Dohyun nói đến đây, sắc mặt liền trở lên lạnh lùng: "Cậu ta nghe rồi nhất định sẽ rất cảm động phải không? Tình anh em khiến người khác cảm động biết bao, để bảo toàn thứ mà em trai yêu thích, nguyện ý bán thân xác của mình." Anh ta nói đến đây, rút dương vật ra khỏi người Wangho, hai, ba bước xuống giường, mở ngăn tủ đầu giường lấy ra một cái hộp.
Wangho nhìn thấy động tác của anh ta, sắc mặt thay đổi, một từ "Đừng" vừa nói ra, Park Dohyun liền mở cái hộp ra.
Chiếc hộp không lớn, nhưng bên trong chứa đầy 300 hạt pha lê, ngay cả vào ban ngày, ánh sáng phát ra bởi nhiều hạt trân châu như thế tụ hợp lại cũng đặc biệt rõ ràng, tràn đầy rực rỡ và đặc biệt đẹp đẽ. Park Dohyun dường như nhìn thất thứ gì đó chán ghét, tay nghiêng đi, chiếc hộp lật ngược lại, từng hạt từng hạt pha lê rơi trên người Wangho.
Những hạt pha lê màu xanh lăn trên da thịt trắng nõn, lăn trên ga trải giường, thậm chí trên mặt đất, rất nhanh tản ra xung quanh. Park Dohyun vất chiếc hộp đi, leo lên trên, Wangho muốn trốn, nhưng vừa mới tiến lên phía trước được vài bước, liền bị nam nhân dễ dàng áp chế. Park Dohyun cười sung sướng nói: "Không phải rất thích sao? Không phải rất trân trọng sao? Làm sao? Tại sao lại muốn trốn?" Anh ta ghé sát vào tai Wangho, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, mang theo sự gợi cảm khiến người ta tê dại: "Thứ đồ quý báu như vậy, có lẽ nên giấu kỹ một chút, giấu ở nơi bí mật một chút, ví dụ như..." Park Dohyun cầm một hạt pha lê trơn bóng, đưa đến hậu huyệt mềm mại của Wangho, dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ, hạt pha lê bị ép chặt vào trong cơ thể Wangho "Nếu tôi đặt ở đây thì không ai có thể lấy đi được."
"Không..." Ánh mắt Wangho hiện lên tia xấu hổ và tức giận, vươn tay muốn móc hạt trân châu ra, nhưng Park Dohyun lại không chế cổ tay của anh. Ánh mắt nam nhân đầy hung dữ, lại một lần nữa đưa dương vật đang cương cứng của mình vào cái mông đang vểnh lên của anh.
Quy đầu vừa đỉnh vào, lập tức hạt pha lê trong hậu huyệt bị đẩy sâu vào, hạt pha lê vô tình ma sát vào tiến tiền liệt của Wangho, khiến anh buông lỏng lực chống cự, ngay cả thắt lưng cũng trở nên mềm nhũn, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ. Park Dohyun nghe đến hưng phấn, một bên dùng lực cắm vào một bên nói: "Ăn hạt pha lê mà đứa em bảo bối thích nhất, lại còn hưởng thụ dục vọng như vậy, nếu để cậu ta biết được, hình tượng anh trai tốt của anh sẽ bị huỷ hoại."
Pha lê được đỉnh đến chỗ sâu nhất, bên trong lại ẩm ướt trơn trượt, dưới sự thao túng của Park Dohyun, hạt pha lê còn tuỳ ý lăn lộn, bị ép lăn trên thành ruột, khi ma sát đến điểm mẫn cảm mang cho Wangho khoái cảm khó tả. Park Dohyun nhìn dáng vẻ đó của anh liền cảm thấy vui vẻ, tiếp tục nói: "Từ ngày anh ký thoả thuận với tôi, tôi liền đưa tiền cho anh rồi, anh làm sao lại không đem pha lê đưa cho cậu ta?" Anh ta cắn tai Wangho, giống như tình nhân dịu dàng nhất: " Có phải là bản thân nghiện ăn rồi, vì vậy không lỡ trả lại? Còn nhớ một lần anh có thể nuốt nhiều nhất được bao nhiêu hạt không?"
Wangho vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt từ hai khoé mắt chảy ra, cố gắng dãy dụa nhưng một chút cũng không thể địch nổi khí lực của Park Dohyun, chỉ có thể bị cưỡng ép chịu đựng hoan ái. Park Dohyun không dừng, tiếp tục nói: "Tôi nhớ là 50 hạt phải không?"
Wangho cuối cùng không nghe được nữa, thấp giọng hét lên: "Câm miệng!"
"Thật tham ăn thật đó, 50 hạt pha lê em trai yêu thích nhất, toàn bộ đều nhét vào trong mông của anh, lại từng hạt từng hạt phóng ra, cái hình ảnh này...tôi cách mấy ngày liền nhớ lại một lần." Park Dohyun cười lớn: "Chính là bởi vì như vậy, nên anh xấu hổ khi trả hạt pha lê cho em trai? Vậy sự khổ tâm của anh, lại bị ẩn đi rồi? Cái tên ngốc đó đến hôm nay vẫn không biết anh vì một sở thích của cậu ta mà hy sinh cái gì."
"Câm miệng! Câm miệng!" Wangho xấu hổ hét lên.
"Cậu ta rốt cuộc có mị lực gì mà có thể khiến anh phải hy sinh đến mức này?" Park Dohyun nói đến đây, đôi mắt khôi phục lại vẻ hung dữ, giống như rất tức, rất giận và ghen tị tột độ. Cậu ta chỉ là đồ vô dụng trong não chỉ có bã đậu! Trừ khuôn mặt còn có thể nhìn được ra thì không có gì tốt, dựa vào cái gì nhận được sự yêu thương và quan tâm của anh nhiều đến như vậy? Anh còn thậm chí nguyện ý vì cậu ta mà bán mình!" Anh ta dường như quan tâm nhất chính là vấn đề này: "Hơn nữa còn không phải là bất cứ lý do đặc biệt quan trọng nào, chỉ là một hộp hạt pha lê vô dụng!"
Anh ta vừa nghĩ đến nếu công ty không phải do mình mở và hôm đó không phải có nhã ý đến phim trường xem thử, Wangho nói không chừng đã quay phim rồi!
Anh ta đến bây giờ vẫn nhớ những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Vỗn dĩ anh ta không hề có ý định đến đó, chỉ là có việc gần đấy liền dứt khoát vào trong xem. Jeong gia chủ yếu kinh doanh năng lượng, mà lúc Jeong Junsik lập nghiệp, là lúc cả thế giới đang tiêu thụ năng lượng mới, ông ta có tầm nhìn nhạy bén, vì vậy đã kiếm được rất nhiều tiền và trở thành người giàu nhất tinh cầu. Park Dohyun có cơ nghiệp gia đình và anh không muốn đi lính, mười mấy tuổi liền bắt đầu lập kế hoạch mở công ty riêng, đa số là dịch vụ ăn uống và nhu cầu thiết yếu hàng ngày. Công ty quay phim khiêu dâm duy nhất trên tinh cầu Đề chế này là do anh mở.
Tỷ lệ sinh trên tinh cầu Đế chế ngày càng giảm, các quan chức cấp cao không muốn nới lỏng chính sách định cư nên đã khuyến khích cư dân địa phương sinh thêm con. Park Dohyun đã mượn chính sách này, để phát triển công ty điện ảnh, thậm chí còn bán video cho các tinh cầu khác. Mà xem phim "quý tộc" của tinh cầu Đế chế làm tình, rõ ràng nhận được rất nhiều sự yêu thích vì vậy những bộ phim của anh tiêu thụ rất tốt.
Sau khi anh ta đến nơi, người phụ trách nhìn thấy anh rõ ràng có chút ngạc nhiên, sau đó hào hứng chào hỏi: "Ông chủ, người mới đến của chúng ta là "hàng cao cấp" có tiếng, bộ phim ra mắt lần này, nhất định sẽ bán rất chạy! Bão mua! Tiền thưởng cuối năm cho nhân viên không phải lo lắng nữa rồi."
Park Dohyun không quan tâm, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: " Cái gì "hàng cao cấp"? Cô gái bản địa nào bán thân sao?" Đến đây quay phim cũng không nhất định đều là những người bị ép đến đường cùng, cũng có người "bạo lộ sở thích", có người nghiện tình dục kỳ quái thích được người khác quay mình làm tình sau đó được người khác xem, cũng có một số người hoàn toàn là đến tận hưởng, bởi vì bọn họ có chế độ đặc biệt, nếu có người "quý tộc" nào muốn quay phim nhưng không bằng lòng để lộ mặt, công ty có thể chuẩn bị một mặt nạ để che mặt, rồi đưa ra một vài mánh khoé, nhưng đến mua cũng rất nhiều. Tất nhiên, vẫn có những trường hợp đặc biệt, ví dụ như ngôi sao khiêu dâm nổi tiếng nhất Lier, chính là người của gia tộc Nam nằm trong 10 gia tộc bản địa, là một "giống cái mới" nổi tiếng, dung mạo vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng rất chuẩn, vừa trắng vừa mềm, eo thon, mông đầy đặn, nơi riêng tư vừa xinh đẹp vừa chặt. Mỹ nhân như vậy, vốn dĩ là đối tượng được nhiều thanh niên ưu tú cầu hôn, nhưng cậu ta lại vô cùng truỵ lạc, còn thích để lộ cơ thể xinh đẹp của mình, vì vậy lựa chọn quay phim. Hơn nữa cậu ta còn muốn lộ mặt, không hề né tránh danh tính, ăn chơi vô cùng cởi mở, ngay cả khi không quay phim ở công ty, cậu ta cũng sẽ đăng tải một số video khiêu dâm táo bạo trên trang web cá nhân của mình. Vì vậy thu hút hàng triệu fan khắp nơi, mỗi lần ra phim đều bán cháy hàng.
Park Dohyun cho rằng là "phụ nữ" là vì trên thực tế sau khi qua khảo sát, nam nhân trên toàn thế giời vẫn thích nhất các phim khiêu dâm do phụ nữ quay. Nhưng họ luôn luôn không tìm ra một phụ nữ nào có điều kiện thích hợp để "bạo", bây giờ có mấy người hot, nhưng chất lượng đối với Park Dohyun đều rất bình thường, dù sao bọn họ không phải là "quý tộc bản địa". Vì vậy khi nhìn người phụ trách hào hứng anh mới hỏi như vậy.
"Không phải là phụ nữ, cũng không phải là quý tộc." Người phụ trách vẫn rất cao hứng.
Park Dohyun cũng có chút hiếu kỳ: "Vậy là cái gì?"
"Là một người không bao giờ nghĩ đến." Người phụ trách cao hứng đến mức xoa tay, bán tín bán nghi một chút rồi mới nói: "Là con trai của người giàu nhất trước đây, Wangho."
Vẻ mặt lãnh đạm của Park Dohyun khi nghe đến cái tên này nhất thời trở lên trấn kinh: "Ông nói ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro