Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

Jihoon bị hôn đến tỉnh, còn là đang ngủ ngon bị hôn tỉnh, tối hôm qua bị lăn đi lăn lại qua mạnh mẽ rồi, làm liên tiếp hai lần, chân cũng đã mềm nhũn, cuối cùng ngủ lúc nào cũng không biết, đang mộng đẹp vui vẻ với chồng thì cảm thấy môi mình bị cắn mút dữ dội, gần như rút hết khí trong phổi, giãy giụa hai lần thì tỉnh dậy.

Khi mở mắt ra, nhìn thấy ngũ quan anh tuấn của Lee Sanghyeok, nhưng trên mặt đối phương mang nét u ám, thậm chí có chút tức giận. Jihoon hơi sửng sốt, mở miệng nói: "Ông xã, làm sao vậy?" Lúc nói chuyện phát hiện ra âm giọng của mình có chút khàn.

Lee Sanghyeok dường như càng tức giận, ở trên mội cậu cắn một cái, lại không lỡ dùng lực quá mạnh đôi tay đã trói chặt cậu, ngón tay đã tìm đến hoa huyệt của cậu mà đẩy vào.

Jihoon mặt đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy ngực anh, lắp bắp nói: "Tối hôm qua, tối hôm qua làm chưa đủ sao?"

Lee Sanghyeok sắc mặt tối sầm lại, giọng nói có chút lạnh lùng, "Tối hôm qua làm bao nhiêu lần?"

Jihoon có chút khó hiểu: "Hai lần ah, anh không nhớ sao?" Cậu lại bắt đầu xấu hổ: "Anh tối hôm qua...rất dùng lực a...dường như hơi sưng rồi" Cậu có chút uỷ khuất đẩy tay nam nhân, ngăn anh không tiếp tục tiến sâu hơn nữa, nhưng Lee Sanghyeok lại gỡ chiếc chăn mỏng ra, nói: "Để anh xem"

Jihoon không phòng bị, đã bị ép vào tư thế quỳ, hai chân tách ra, mông nâng lên, hoa huyệt bị xâm nhập quá mức tối hôm qua lộ ra. Hoa huyệt của cậu rất đẹp, màu hồng phấn, xung quanh sạch sẽ không có lông, bên trong cũng rất chặt, lúc này nó hơi sưng lên, lại hơi ló ra, Lee Sanghyeok nhìn đến hai mắt tối sầm lại, lửa trong mắt bùng lên.

"Có sưng không?" Jihoon ngại ngùng hỏi.

"Sưng rồi." Lee Sanghyeok sắc mặt không rõ đáp một câu.

Jihoon đỏ mặt nói: "Vậy thì buông em ra, hôm nay, hôm nay nhất định không được làm nữa ..." Sau khi được thả lỏng khống chế, Jihoon bò dậy hôn hôn lên môi Lee Sanghyeok, nhẹ nhàng nói: "Nếu ông xã muốn, tối chúng ta lại làm được không?"

Lee Sanghyeok nhìn cậu, hai tay bóp bóp má cậu, giọng chán nản nói một từ "Được"


Đến tinh cầu Nhật Chiếu được mấy ngày, đến ngày hôm này, bọn họ mới xem là thật sự vui chơi, mà hướng dẫn viên là người tài xế đã cứu trước đó. Anh ta vì cảm ơn cứu mạng của Lee Sanghyeok, vì vậy miễn phí đưa bọn họ đến một vườn cây.

Rõ ràng chỉ sau một đêm, máu trên đường đều đã được quét sạch, tuy rằng người trên đường đi lại tương đối ít, nhưng xem ra đã khôi phục lại vẻ yên bình vốn có. Jihoon không khỏi có chút tò mò Lee Sanghyeok đã dùng phương pháp nào để giải quyết bạo động, sau khi hỏi, chỉ nhận được hai chữ "bí mật". Nhưng trên đường, cậu nhìn thấy quân đội đang dỡ bỏ cái gì đó, sau khi hỏi tài xế, mới biết là đang phá "thần điện" của bọn họ.

"Ah? Liệu dỡ bỏ bạo lực như vậy, có kích động một cuộc xung đột mới nữa không?"

Người lái xe gãi đầu nói: "Tôi cũng không biết, nhưng nếu có xung đột cũng không có ảnh hưởng lớn đi, dù sao lần này tinh cầu Đế chế trực tiếp phái quân đến. Dường như tân chính phủ mới sắp lên, theo như lời đồn, Thiên thần giáo bị biến thành tà giáo, đang thuyết phục dân chúng thức tỉnh lại, lại còn công bố những chứng cứ về tham nhung của phe Đông giáo và Tây giáo trước đó, dường như còn giết một số nhóm người đi đầu...tóm lại, tinh cầu Nhật Chiếu thay đổi rồi, chỉ là không biết sẽ trở lên tốt hơn hay lại tồi tệ hơn. Tệ cũng không biết sẽ tệ đến đâu, dù sao kinh tế ở chỗ chúng tôi cũng đã xếp vào hàng cuối thế giới. Thậm chí công nghệ của tinh cầu địa ngục so với chúng tôi còn mạnh hơn, nếu không phải mảnh đất này trồng ra những trái cây ngon ngọt, chúng tôi thậm chí khó có thể tồn tại."

Anh ta còn rất trẻ, có lẽ hơn 20 tuổi, so với tuổi dường như còn già rặn hơn.

Jihoon nghi hoặc: "Anh hình như không quan tâm đến việc thiên thần giáo bị tiêu diệt?"

Người lái xe cười, lộ ra hàm răng trắng: "Bởi vì tôi không tin vào tôn giáo, tôi tin vào khoa học."

Jihoon càng khó hiểu: "Không phải người dân tinh cầu Đế chế đều tín giáo sao?"

"Đó là một phong tục mà bản thân chúng tôi không thể lựa chọn, nhưng khi chúng tôi lớn, có thể lựa chọn không tin loại phong tục xấu đó. Trên thực tế những người không tin có rất nhiều, có lẽ chiếm 30%." Người lái xe cười lên: "Ước mơ của tôi là tiết kiệm được một khoản tiền sau đó có thể đến tinh cầu khác du lịch, tốt nhất là có thể đến tinh cầu Đề chế một chuyến. Tuy nhiên nghe nói tinh cầu Đế chế quản lý rất nghiêm ngặt, những người có thể ở đó hoặc là rất tài năng, hoặc là rất có tiền, muốn kết hôn với cư dân bản địa, tôi mặt nào cũng không thích hợp, cái giấc mơ này có lẽ không thể hoàn thành nổi."

Jihoon nghe đến đây, không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho anh ta, nhưng Lee Sanghyeok nói: "Không hẳn"

Cả hai người cảm thấy ngạc nhiên, người lái xe càng cảm thấy kinh ngạc hơn: "Anh cảm thấy tôi...có cơ hội sao?"

"Có lẽ có" Sắc mặt Lee Sanghyeok bình thản, không nói gì thêm.

Nhưng người lái xe rất cao hứng: "Mặc dù cảm thấy là anh đang an ủi tôi, nhưng mà cảm ơn. À, đến vườn cây rồi, đây là vườn cây ăn quả nhà chú tôi, ông ấy đang là chủ nông lớn nhất cái thị trấn này, ở đó có 23 loại trái cây, trong đó có 12 đã kết trái rồi, hái xuống là có thể ăn, hai người có thể tuỳ ý hái, thậm chí có thể mang đi."


Sau khi đến vườn cây ăn quả, Lee Sanghyeok và Jihoon được người chủ nông tiếp đón nồng nhiệt. Lee Sanghyeok không tiết lộ danh tính, chuyện anh đến quân bộ, có lẽ chỉ có cấp trên mới biết chuyện. Nhưng hôm qua anh đã cứu cháu của người chủ nông, đương nhiên ông ấy rất cảm kích.

Tinh cầu Đế chế cũng có thể trồng cây ăn quả, nhưng đều là những giống quả bình thường, lúc kết trái mùi vị cũng bình thường, không giống như hoa quả ở đây vô cùng ngọt ngào. Jihoon được xem là ăn uống thoả thích, ăn được lửng dạ nho phong mật rồi lại đến nếm thử các loại trái cây khác, trong đó có nhiều loại trái cây mà cậu chưa từng thấy trước đây.

Cậu ăn liền một lúc đến 1 giờ sau, Lee Sanghyeok mới ngăn lại: "Đừng ăn nhiều quá, cẩn thận không chịu nổi, sẽ bị tiêu chảy."

Jihoon là người đặc biệt nghe lời, nghe anh nói liền không ăn nữa, chỉ vui vẻ hái trái cây, thậm chí còn giúp người chủ nông làm rất nhiều việc, còn tự tay làm một bình rượu nho.

Trước khi ra về, người chủ nông tặng cho họ rất nhiều hoa quả, còn có cả bình rượu nho kia. Người tài xe đưa họ về khách sạn, lúc xuống xe, khi người tài xế đang mang đồ giúp họ, Jihoon nhận thấy Lee Sanghyeok nhét thứ gì đó ở két giữa xe, nhưng lúc đó cậu không hỏi, đợi đến khi vào trong phòng mới hỏi.

Lee Sanghyeok bóp bóp má cậu, cười nói: "Tiền, còn có thể là cái gì?"

"Ồ, hóa ra là tiền, em cũng quên luôn là phải đưa cho anh ta tiền, chúng ta lấy của bọn họ nhiều như vậy, bọn họ chịu uỷ khuất rồi."

Lee Sanghyeok nói: "Anh đặt những tờ tiền còn lại ở trên tinh cầu Nhật Chiếu ở đó."

Jihoon ngẩng mặt nhìn anh, có chút không lỡ: "Chúng ta ngày mai liền về sao?"

Lee Sanghyeok nói: "Ngày mai liền về"

"Cảm giác như chưa đến được bao lâu." Jihoon có chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền cao hứng trở lại: "Không sao, lần sau chúng ra lại đi du lịch đến các tinh cầu khác. Ngày trước em còn sợ hãi, lo lắng ngoài tinh cầu Đế chế ra những nơi khác đều là người xấu, nhưng thật ra mọi người đều rất tốt." Cậu không để ý đến ánh mắt có phần phức tạp của Lee Sanghyeok, lo lắng nhìn một đống thứ dưới sàn nhà: "Những thứ này thì sao? Chúng ta làm sao có thể mang về đây? Khi lên tàu có được mang nhiều đồ như thế này không?"

"Có thể"

Jihoon lại vui vẻ trở lại.


Lúc trở về cung đường rõ ràng là giống nhau, nhưng Jihoon cảm thấy thời gian cỏ vẻ ngắn hơn một chút, giữa đường bọn họ có dừng lại ở một số tinh cầu, mặc dù không được xuống xe. Jihoon vẫn có thể nhìn thấy một ít đặc điểm của những nơi đó qua cửa sổ.

Lúc trở về mang theo túi lớn túi nhỏ hành lý, còn chưa đến nhà, Lee Sanghyeok liền nhận được liên lạc từ Seo Jinhyeok.

Lee Sanghyeok liếc nhìn Jihoon đang ngồi bên cạnh, trước khi nhận điện kích hoạt chế độ trò chuyện riêng. Seo Jinhyeok bên kia đang nói gì đó, Lee Sanghyeok chỉ trả lời ngắn gọn "ừm" một tiếng, liền cắt tín hiệu.

"Làm sao vây? Quân bộ có việc sao?' Jihoon nhìn sắc mặt căng thẳng của anh, liền cảm thấy lo lắng: "Ông xã, có phải chuyện anh làm trên tinh cầu Nhật Chiếu là vi phạm quân lệnh không?"

"Không có" Sắc mặt Lee Sanghyeok bình tĩnh trở lại: "Chỉ là có chút chuyện, cần qua đó một chuyến, anh đưa em về trước."

Jihoon không hỏi thêm nữa, trên thực tế là vượt quá giới hạn rồi, dù sao nếu là trước đây, cậu chưa bao giờ dám hỏi Lee Sanghyeok về bất cứ tình hình công việc nào.

Mang đồ ra khỏi xe, vì đóng gói rất tốt, hoa quả không có vết thối nào. Jihoon bắt đầu tính toán chia hoa quả thành nhiều phần và chia cho ai, Lee Sanghyeok thay quần áo, chào cậu rồi rời đi ngay lập tức.

Seo Jinhyeok đã lái phi thuyền đến đang đợi ở cửa, sau khi Lee Sanghyeok lên, anh ta lái phi thuyền thẳng đến Bệnh viện Quân y, nơi bác sĩ Shin đã đợi sẵn.


Lee Sanghyeok chào hỏi xong mới nói: "Không biết có việc gì gấp liền gọi tôi đến đây, là có gì phát triển mới sao?"

Bác sĩ Shin đang nhìn quang hình, trên quang hình dự liệu đang nhảy, ông ta nói: "Ngày hôm trước tôi quan sát thấy bộ não của anh có điểm không đúng, thượng tướng Lee xin hỏi lúc đó xảy ra chuyện gì?" Ông ta quay đầu nhìn Lee Sanghyeok, ánh mắt sắc bén: "Tôi nghi ngờ, anh đã có dấu hiệu hồi phục."

Có một thiết bị quan sát được bác sĩ đặt trong não của Lee Sanghyeok, nó vừa là quan sát vừa là thí nghiệm. Thiết bị nhỏ đó được liên kết với máy móc trước mặt ông, anh có bất cứ biến động nào, đều được biểu thị rõ ràng trên đó.

Lee Sanghyeok siết chặt tay: "Trên thực tế, là một quân nhân, tôi không có ý định dấu diếm bất cứ thứ gì."

Bác sĩ Shin nói: "Tôi rất tin chuyện này, từ lúc anh không hề tính toán đến hành vi giết chết nhân cách chủ."

Lời nói của ông vô cùng thoải mái, nhưng Seo Jinhyeok ở bên cạnh hơi sửng sốt, đồng tử mở to.

"Kỳ thật ta đã nghĩ tới." Lee Sanghyeok tìm một chỗ rồi ngồi xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười chua xót: "Ai mà không muốn sống?"

Bác sĩ Shin cũng ngồi xuống, vẻ mặt không còn nghiêm trọng như trước: "Anh bất luận là Lee Sanghyeok nào, đều sẽ sống tốt."

"Nhưng tiêu chuẩn sống của một con người không phải là xác thịt, mà là trí óc của chính mình, phải không?" Lee Sanghyeok thu lại nụ cười, nhắm mắt: "Cho đến khi tôi phát hiện, tôi không bằng "anh ta""

Bác sĩ Shin nghiêm mặt nói: "Mời nói"

""Anh ta" hôm kia đã thức tỉnh." Lee Sanghyeok không nói đó là ai, nhưng tất cả đều biết anh đang ám chỉ ai.

"Bước ngoặt chuyển biến là gì?'

Lee Sanghyeok hít một hơi thật sâu và chậm rãi nói: " Bước ngoặt là lúc tôi tuyệt vọng."

Nhìn thấy người mình yêu sắp bị đao chém xuống, trái tim tan nát, cảm thấy khoảng cách quá xa nên không thể cứu được nữa. Đối phương liền thức tỉnh, chiếm lại cơ thể, với tốc độ không thể tưởng tượng được trong vòng 0,01 giây, cứu cậu ấy từ nhát dao.

Cảnh tượng một đêm, đợi sau khi tỉnh dậy, anh lại lần nữa tỉnh lại, vừa nhìn liền thấy vợ nhỏ đang say giấc nồng trong vòng tay anh.

Anh đầu tiên là cảm thấy may mắn, trong lòng tràn ngập vui sướng khi đã tưởng mất đi rồi lại có được, nhưng rồi ghen tị, bởi vì nhìn thấy dấu vết trên người cậu, cuối cùng là biến thành nỗi bức xúc và buồn bã.

Rốt cuộc thì anh không bằng đối phương.


Sau khi Lee Sanghyeok nói xong, bác sĩ Shin im lặng một lúc rồi mới nói: "Anh có ký ức khi anh ta xuất hiện không?"

"Không có" Lee Sanghyeok nhíu mày: "Bất cứ chuyện gì khi anh ta chiếm lấy cơ thể, tôi đều không có ký ức, cũng không có cách nào nhận thức."

Bác sĩ Shin nói: "Xem ra quả nhiên rất giống với người hai nhân cách bình thường, có một số bệnh có thể cảm nhận được hành vi của đối phương nhưng không thể kiểm soát được. Hai người dường như có hai linh hồn cũng trụ trong một cơ thể, nhưng lúc một người sử dụng cơ thể, người kia chỉ có thể bị ép ngủ. Vậy bước ngoặt để lần nữa anh lấy lại cơ thể là cái gì? Có cảm giác gì không?"

Lee Sanghyeok nghĩ một lúc, mới nói: "Giống như một giấc ngủ, sau khi tỉnh lại, liền biến thành bản thân"

Bác sĩ Shin bắt đầu ghi chép, lại nói: "Sau khi tỉnh dậy liền lập tức biết là bị anh ta chiếm lấy cớ thế sao? Hay là từ những chi tiết khác phán đoán ra?"

"Tôi biết rõ ràng là biến thành anh ta rồi, nhưng cụ thể là bao lâu, là lúc lần nữa tỉnh dậy mới biết."

"Ý của anh chính là, anh biết cơ thể đã bị chuyển đổi rồi, nhưng sau khi chuyển hoá đã làm cái gì, đã qua bao lâu anh đều không biết?"

Lee Sanghyeok dừng lại, sau đó nói: "Đúng" Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu hỏi Seo Jinhyeok: "Seo Jinhyeok, anh ta không có hỏi thăm anh cái gì sao?" Dựa theo phán đoán thông thường: "Cái người Lee Sanghyeok đó" cũng không có kí ức của đoạn thời gian này, kí ức của anh ta có lẽ bị dừng lại ở lúc cứu Kim Kyukkyu, hơn nữa sau khi anh ta tỉnh lại, có lẽ đối với hoàn cảnh hiện tại của mình có nghi ngờ, mà người anh ta có khả năng hỏi thăm nhất, nhất định là Seo Jinhyeok.

Seo Jinhyeok đáp: "Không có"

"Ồ, vậy thì thật kỳ lạ"

"Là có chút kỳ lạ." Seo Jinhyeok đẩy đẩy kính: "Theo như anh nói, lúc anh ta chiếm lấy cơ thể, là đang trong một cuộc bạo loạn. Dựa theo hiểu biết của tôi về thượng tướng đại nhân, anh ta thực sự sẽ lựa chọn giải quyết vấn đề trước, và trên thực tế anh ta cũng lựa chọn làm như vậy, nhưng sau khi chuyện được giải quyết, anh ta có lẽ sẽ hỏi thăm đến tôi, nhưng dường như lựa chọn đầu tiên của anh ta là trở về khách sạn, hoặc là có thể có chuyện gì đó ngăn anh ta lại, khiến anh ta không liên lạc với tôi."

Lee Sanghyeok nghĩ đến việc ngăn "anh ta", liền bắt đầu ghen tuông.

Mặc dù đều dùng chung một cơ thể, bản thân cũng là nhân cách phát sinh của "anh ta", nhưng trong lòng tràn ngập sự ghen tuông.

Lee Sanghyeok gần như có thể tưởng tượng, vợ nhỏ sau khi trải qua tình huống như vậy, nhất định sợ hãi chỉ muốn tìm kiếm sự an ủi, cậu nhất định là lúc "Lee Sanghyeok" vừa vào đến phòng liền chạy đến, nhẹ nhàng làm nũng, thậm chí còn khẩu giao cho "anh ta", vì thế nên ngày thứ hai khoé miệng của cậu bị nứt.

Còn bị làm hai lần!

Không phải nói đối với bạn đời lạnh lùng và bạo lực đến mức đối phương phải nộp đơn ly hôn sao? Làm sao lại làm ra loại chuyện như thế!


Bác sĩ Shin nhìn vào màn hình máy tính, bình tĩnh nhắc nhở: "Thượng tướng đại nhân, tính cách của anh hiện tại dường như không ổn định, là nghĩ đến chuyện đặc biệt nào sao?"

"Không có"

Cuộc điều tra về cơ bản đã kết thúc. Bác sĩ Shin bắt đầu sửa đổi dữ liệu thí nghiệm của mình, hơn nữa tin rằng nhân cách chủ của Lee Sanghyeok vẫn sẽ thức tỉnh, ông nói: "Theo dữ liệu, quá trình phân giải chất độc trong não của anh đang tăng tốc, có lẽ không cần hai tháng, anh liền thực sự trở lại. Tôi xin lỗi vì ngay từ đầu tôi đã đánh giá thấp ý chí của thượng tướng Lee Sanghyeok."

"Thời gian ngắn như vậy sao?" Lee Sanghyeok có chút giật mình.

Bác sĩ Shin nói: "Tôi nghĩ anh không cần phải cảm thấy buồn, trên thực tế, hai người căn bản là một, tôi cho rằng, loại bỏ chất độc có lẽ không hề khiến anh biến mất, mà là khiến hai người dung hợp với nhau." Ông còn bổ sung thêm một câu "Chỉ là hai bên không có kí ức của nhau"

"Xin lỗi, tôi không có cách nào đồng ý với điều đó." Lee Sanghyeok đứng lên, sau khi chào tạm biệt bác sĩ Shin, liền cùng Seo Jinhyeok ra ngoài.



Đi đến một hành lang vắng vẻ, Lee Sanghyeok nói: "Seo Jinhyeok, cậu nghĩ như thế nào về quan hệ hôn nhân của Jihoon và Lee Sanghyeok trước đây?"

Seo Jinhyeok nghe câu hỏi này, không hề kinh ngạc, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh: "Anh rốt cuộc vẫn nhịn không được mà hỏi sao?"

Lee Sanghyeok nói: "Tôi trước đó không hỏi, không phải vì không quan tâm, mà là bản thân đối với chuyện này hiểu cũng không ít. Tôi biết ngay từ khi bắt đầu kết hôn là do Jihoon ép hôn, và vì điều này cũng khiến bà nội không thể đi lại được, cũng biết tính cách của Jihoon tương đối kiêu ngạo, không phải là một người bạn đời xuất sắc. Nhưng bây giờ tôi nhìn thấy, cậu ấy hiện tại đã thay đổi rồi, tính khí cũng trở lên rất rốt, rất ấm áp, rất lễ phép hơn nữa còn rất chăm chỉ, học trù nghệ..." Lee Sanghyeok nghĩ đến vợ nhỏ, giọng điệu vô thức trở lên ấm áp: "Còn rất dễ thương."

Seo Jinhyeok nghe xong những lời này, khóe miệng hơi giật giật, rất nhanh liền trở về trạng thái ban đầu: "Tôi cảm thấy, những chuyển biến của Jeong thiếu, thượng tướng đại nhân trước đó có lẽ cũng để vào trong mắt."

Lee Sanghyeok híp mắt: "Sau đó thì sao? Anh ta không chút cảm động?'

"Cũng không hẳn" Seo Jinhyeok nghĩ một lúc mới nói: "Trên thực tế, mới bắt đầu trừng phạt đối với nhà họ Jeong, là trực tiếp tịch thu toàn bộ tài sàn của bọn họ, sau đó trục xuất bọn họ ra khỏi tinh cầu, tất nhiên, không hề bao gồm cả Jeong thiếu. Thượng tướng đại nhân sau khi nghe tin, liền đi tìm Bộ trường hình pháp."

Lee Sanghyeok nhướn mày: "Bà Shin?"

"Vâng, chi tiết cuộc nói chuyện tôi không rõ, nhưng tôi khẳng định là có, không phải là hối lộ vì thượng tướng đại nhân không mang theo lễ vật gì, cũng không có ghi chép chuyển khoản ngoài định mức nào. Sau đó vụ án được phúc thẩm lại mới có phán quyết sau này." Seo Jinhyeok tiếp tục nói: "Tôi không chắc chắn thượng tướng đại nhân đóng vai trò gì trong đó, nhưng kết quả là, cho dù nhà họ Jeong có khó khăn đến đâu, đến cuối cùng vẫn được giữ lại, nếu không phải Jeong lão gia bị bệnh. Bọ họ hiện tại có lẽ cũng được xem là sống tốt."

Lee Sanghyeok vẫn có chút không hài lòng: "Ông ta bị bệnh, anh ta không biết?"

"Rất lâu sau đó mới biết" Seo Jinhyeok nhún nhún vai: "Nhưng dường như anh không có bất kì hành động nào, nhưng tôi có thể hiểu, cảm quan của thượng tướng đại nhân đối với bọn họ không hề tốt, không giậu đổ bình leo đã là đạo đức rồi, chủ động giúp đỡ bọn họ có lẽ là không tình nguyện, hơn nữa Jeong thiếu cũng không nói chuyện này với anh."

"Thật là không có tư cách làm bạn đời" Lee Sanghyeok nhếch nhếch miệng, thấp giọng nói: "Thật sự không muốn đem cơ thể này giao cho anh ta." Anh rất nhanh lại nhìn Seo Jinhyeok: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc đầu của tôi."

Seo Jinhyeok bình thản nói: "Là cấp dưới, không nên tùy tiện bàn chuyện riêng của cấp trên, cho nên tôi không có ý kiến gì."

"Cậu thật là cẩn thận" Hai người đi ra khỏi bệnh viện quân y, lần lượt lên phi thuyền. Sắc trời sớm đã tối rồi, gần 10 giờ, thời gian này trên tinh cầu Nhật Chiếu mặt trời chưa xuống núi được bao lâu. Rõ ràng là ở đó mới được vài ngày, nhưng Lee Sanghyeok có chút quen rồi, lúc trở bề ngược lại khó thích ứng.

Seo Jinhyeok mỉm cười. "Cảm ơn đã khen"

Sau khi Lee Sanghyeok ngồi xuống, tiếp tục hỏi: "Jihoon tại sao lại nộp đơn ly hôn? Cậu ấy đã chịu đựng 7 năm rồi, hơn nữa xem ra tình cảm của cậu ấy không hề hao mòn, sao lại có thể đột nhiên có suy nghĩ đó?'

"Tôi không biết"

Lee Sanghyeok cau mày, giọng điệu không thân thiện: "Cái tên này...có lẽ không ngoại tình chứ?'

"Làm ơn đừng đoán bản thân anh như thế." Sau khi đặt điểm đến và tốc độ chuyến bay, Seo Jinhyeok ngồi bên cạnh Lee Sanghyeok: "Điểm này tôi có thể làm chứng, sau khi đi theo thượng tướng đại nhân, cuộc sống đời tư của anh ấy rất trong sạch, chưa bao giờ mập mờ với người khác, chứ đừng nói đến có những hành vi lệch lạc, anh mặc dù không phải là người bạn đời tốt, nhưng tuyệt đối là người bạn đời trung thành."

Nghe đáp án này, nếu không phải "năng lực" xuất chúng của bản thân, Lee Sanghyeok quả thật hoài nghi Lee Sanghyeok quá khứ có phải không "lên" hay được không.


Hỏi không được đáp án, trong lòng có chút lo lắng, lúc này hận không thể giết chết nhân cách chủ như vậy bản thân có thể vĩnh viễn ở bên vợ nhỏ của mình. Nhưng trên thực tế, anh sớm sẽ biến mất, cái tên lạnh nhạt đó sẽ quay lại, giống như hồi phục lại kí ức, hơn nữa tính cách sẽ giống với trước đây lạnh nhạt, nghiêm túc, không ngó ngàng gì đến Jihoon, đến lúc đó, Jihoon sẽ không lại một lần nữa lựa chọn ly hôn chứ?

Cậu một mình, đến lúc đó sẽ nên đi đâu?

Lee Sanghyeok đã suy nghĩ tới việc nhân lúc bản thân còn chưa biến mất chuyển toàn bộ số dư tài khoản cho Jihoon, anh rất nhanh đề cập đến suy nghĩ của bản thân. Seo Jinhyeok nghe đến đấy, không hề lộ ra biểu cảm kinh ngạc, chỉ nghiêm túc nói: "Việc này không làm được, thưa thượng tướng đại nhân."

"Tại sao?"

"Chuyển một số dư lớn cần sự xét duyệt của cơ quan tài chính, như vậy mới có thể tránh được các giao dịch đen." Tinh cầu Đế chế cam kết xây dựng một tinh cầu không có tội phạm, vì vậy ở một số khía cạnh, được coi là khá nghiêm ngặt, chuyển số dư là một trong những điều khoản kiểm tra khắt khe nhất, thực tế không chỉ có số dư lớn ngay cả số dư nhỏ cũng sẽ rà soát, chỉ là thời gian xét duyệt rất ngắn để không gây ảnh hưởng đến cuộc sống người dân. Và biện pháp này, quả thực có thể ngăn chặn được rất nhiều tội phạm, xét cho cùng, hầu hết các vụ án hình sự đều liên quan đến giao dịch tiền bạc.

"Tôi chuyển cho bạn đời của tôi, lẽ nào sẽ không được thông qua?"

"Người khác được cho phép, anh thì không." Seo Jinhyeok nói: "Tình hình hiện tại của anh đã được ghi lại rồi, chuyển một số dư lớn sẽ khiến hệ thống xác định anh không đủ tỉnh táo vì vậy sẽ bị từ chối."

Lee Sanghyeok rất tức giận: "Vậy nếu tôi muốn mở tài khoản liên kết với Jihoon thì sao?"

Seo Jinhyeok nói: "Nếu như đơn ly hôn được thông qua, tài khoản liên kết sẽ tự động biến mất. Tôi nghĩ với tính cách của Jeong thiếu, cậu ấy cũng sẽ không lợi dụng cơ hội này để chuyển tài khoản của anh."

Quả thực là không.

Jihoon hiện tại rất ngoan ngoãn, lại có ý thức tự cường mạnh mẽ, không còn là tiểu thiếu gia chỉ biết dựa dẫm vào người khác trước đây. Lee Sanghyeok thậm chí cảm thấy rằng ngay cả khi anh rời khỏi "chính mình", cậu có lẽ vẫn sống tốt.

Đối với dáng vẻ thận trọng thường ngày như đánh cắp thời gian của anh, Lee Sanghyeok không thể không nghĩ, chỉ cần cậu biết bản thân "khôi phục kí ức", biến thành người chồng trước đây, nhất định sẽ nộp đơn xin ly hôn một lần nữa.


Phi thuyền rất nhanh về đến nhà. Trong căn biệt thự không tính là quá hào nhoáng đèn đã bật sáng, người máy nhỏ cảm giác được anh đã trở lại, rất vui vẻ chạy đến chào hỏi anh, dáng vẻ như hận không thể vỗ vai và đấm chân cho anh. Lee Sanghyeok mỉm cười, sờ sờ cái đầu tròn của tiểu người máy, nói: "Đi nghỉ ngơi trước đi."

Người máy nhỏ trở lại phòng sạc của mình, căn phòng trở nên yên tĩnh, không có bóng dáng của Jihoon. Nhưng những thứ họ mang về đã được phân loại và chia thành nhiều phần, mỗi phần được gói trong những hộp quà xinh xắn. Lee Sanghyeok bước tới, nhìn thấy Jihoon đang viết một mẩu giấy và dán nó lên đó, rõ ràng là định gửi nó đi. Bà nội, cha, anh trai, bà Shin, Kim Kyukkyu, Kim Geonwoo, thậm chí cả Seo Jinhyeok.

"Sớm biết như vậy liền trực tiếp gọi Seo Jinhyeok đến lấy rồi." Lee Sanghyeok lẩm bẩm một câu, khóe miệng mỉm cười, đi về phía phòng ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro