Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24 +

Hình xăm nằm ở vị trí gần mông, là phần eo lưng sát phần đường mông, bốn chữ "tiểu mẫu cẩu nhi" không tính là quá to, nhưng chi tiết có thể rõ, mực xăm vẫn là màu đen, nổi bật trên nền da tuyết trắng của Jihoon, càng bắt mắt hơn.

Xung quanh hình xăm vẫn còn một mảng màu đỏ, nhìn rất đáng thương.

Jihoon không thể tự mình nhìn thấy hình xăm, chỉ có thể thấy qua gương, Lee Sanghyeok còn chụp lại, trên quang hình lớn, tấm lưng của Jihoon hoàn toàn lộ ra, trên cơ thể mảnh mai quyến rũ sau khi được xăm lên những chữ này lại càng trở lên hấp dẫn, thậm chí còn có phần gợi dục.

Jihoon đỏ mặt nói: "Thật sự là bốn chữ này ah..."

"Anh thích" Lee Sanghyeok bày ra bộ dạng cực kỳ yêu thích, thậm chí còn vươn lưỡi ra liếm hình xăm. Jihoon cảm thấy nơi bị anh liếm như phát hoả, cảm giác đau đớn trước đó hoàn toàn biến mất, chỉ thấy nóng, rất nóng. Cậu không nhịn được muốn trốn tránh, đầu gối di chuyển về phía trước một chút, mắt cá chân liền bị nam nhân nắm lấy, tiếp đó nghe thấy âm thanh khoá kéo kéo xuống.

Jihoon bị doạ, mặt đỏ như máu, quay đầu nhìn nam nhân: "Muốn, muốn làm sao?"

"Ừm, anh nhịn không nổi rồi." Đôi mắt của người đàn ông tràn đầy dục vọng trần trụi, nhìn thấy dấu ấn độc quyền của mình, cơ bắp trên cơ thể căng bức. Dương vật rất nhanh được giải phóng, nhục quan to cứng ma sát lên mấy chữ kia, dịch thể chảy ra từ quy đầu làm ướt một mảnh da nhỏ, khiến chỗ đó càng thêm sắc tình.

"Ư...ông xã..." Jihoon rên rỉ, muốn trốn lại không lỡ, nhưng dương vật của nam nhân quá lớn rồi, dường như muốn nung chảy cậu vậy, hơn nữa còn cứng như vậy, nếu như cắm vào...cậu vẫn còn chưa nghĩ được nếu nó cắm vào sẽ như thế nào, chồng đã chống côn thịt lên lỗ nhỏ của cậu, đỉnh vào.

""Ahhhhhh...." Tư thế tiến vào ban đầu khiến Jihoon không thích, bởi vì không thoải mái, mà bởi vì không nhìn được đối phương, nhưng Lee Sanghyeok đã đặt một tấm gương trước mặt hai người, cậu liền có thể thấy rõ cảnh hai người hoan hợp.

Rất xấu hổ, nhưng rất thích.

Toàn bộ côn thịt thô to chôn trong hậu huyệt, thông đạo bị lấp đầy, Jihoon không chỉ nhìn thấy dung mạo của nam nhân, còn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người của nam nhân, cũng có thể nhìn thấy tình ý và sự chiếm hữu trong đáy mắt của anh.

Jihoon yêu thích điều này phát điên.

"Sau khi bị đóng dấu chính là không cho phép chạy trốn khỏi anh." Lee Sanghyeok ở bên tai cậu thì thầm, không phải trêu đùa mà là vô cùng nghiêm túc.

Jihoon nhỏ giọng nói: "Sẽ không...em vĩnh viễn là của ông xã!"

Lee Sanghyeok cười trầm thấp, liếm môi cậu: "Là cái gì của ông xã?"

Jihoon xấu hổ, nhưng vẫn nói: "Là tiểu mẫu cẩu của ông xã..."

Kết quả của việc tạo sóng là nam nhân cắm rút càng mãnh liệt hơn, không chỉ tiến vào từ phía sau, cậu thậm chí còn còn bị Lee Sanghyeok bế đứng trước gương. Hình ảnh xấu hổ của hai người hiện ra chi tiết trong gương, hai chân của Jihoon mở rộng, dùng hai mép thịt nơi của huyệt cắn hút tinh khí thô và dài của nam nhân, hơn nữa bởi vì quá phấn khích, mà gậy thịt của bản thân cũng cương cứng lên, lúc bị đâm mạnh còn run rẩy bắn ra tinh dịch.

Quá thoải mái rồi, quá dâm loạn rồi.


Quá nửa đêm, hai người hầu như đều làm tình, từ trên giường đến ghế sô pha, từ ghế sô pha đến phòng tắm, từ phòng tắm đến cửa sổ kính. Cuối cùng, hai chân của Jihoon mềm nhũn như sợi mì, bản thân căn bản không thể đứng được nữa, cuối cùng vẫn là được nam nhân ôm đi tắm rửa.

Lee Sanghyeok rõ ràng rất thích hình xăm trên người cậu, vừa nhìn liền luôn nghĩ muốn cậu, hai người ở trong khác sạn dâm loạn mấy ngày, đợi đến ngày thứ năm, mới dự định ra ngoài.

Bạo loạn trên tinh cầu Nhật Chiếu rõ ràng không có quá nhiều cuộc tấn công, nơi bọn họ ở cũng gần như không xảy ra các cuộc ẩu đả nào, vì vậy hai người yên tâm dạo chợ.

Ngày trước Jihoon đi dạo phố đều là đến những trung tâm thương mại sầm uất nhất, ở đó đều bán những mặt hàng xa xỉ đắt tiền, cho dù nhà hàng ăn uống, giá cả cũng đắt đến doạ người, hơn nữa phẩm cách cũng rất cao, vì vậy khi cậu nhìn thấy khu chợ bình thường đông đúc người qua lại, liền cảm thấy vừa mới lạ, vừa hưng phấn. Lee Sanghyeok không khỏi mỉm cười, lấy ra một xấp tiền giấy đủ màu đưa cho cậu, nói: "Em muốn mua gì cũng được."

Jihoon sớm đối với loại tiền giấy này rất hiếu kỳ, lúc này nhìn đi nhìn lại: "Đây là tiền giấy? Chỉ thông hành tại tinh cầu Nhật Chiếu sao?"

"Đúng, mỗi một tinh cầu còn lưu hành tiền giấy riêng của mình, đến ngân hàng liền có thể trao đổi, bởi vì ứng dụng quang hình ở nhiều tinh cầu không phổ biến." Lee Sanghyeok giải thích ngắn gọn.

Jihoon có chút không hiểu: "Tại sao lại không dùng quang hình? Như vậy không phải là càng tiện hơn sao?" Quang hình bình thường hay đeo trên cổ tay, chiếm diện tích rất nhỏ, vừa chống nước lại chống lửa, hơn nữa hiệu quả chống rơi cao, bên trong có thể ghi thông tin danh tính của chủ sở hữu, có thể nói chuyện video call, tra tài liệu, thậm chí có thể xem phim, còn có thể chuyển khoản giao dịch. Vì vậy có thể nói, đi trên tinh cầu Đế chế, cái gì cũng có thể không mang nhưng quang hình nhất định phải mang.

Lee Sanghyeok không hề vì sự ngây thơ của cậu mà cười nhạo, anh xoa xoa tóc cậu, nói: "Bởi vì đa số người ở tinh cầu khác không có đủ năng lực để trả giá cho một quang hình."

Jihoon có vẻ hiểu gật gật đầu, sự hoài nghi trong lòng rất nhanh bị khu chợ náo nhiệt rũ sạch. Chợ ở thị trấn này cách khách sạn không quá xa, con đường rộng rãi tấp nập người qua lại, có người la hét chào hàng, có người chọn mua. Jihoon để ý đại đa số những thứ mọi người bán không phải là hoa quả, mà là những đồ bách hoá, ví dụ như quần áo, vải vóc còn có các đồ dùng hằng ngày,...Phần lớn là những thứ cậu chưa từng thấy qua.

Khi nhìn thấy một thứ kỳ lạ làm bằng tre, sau khi hỏi mới biết đó là "cây chổi". Jihoon cũng không còn hỏi mấy câu hỏi ngây thơ như "Tại sao lại không dùng người máy làm việc nhà" nữa. Cậu hiếu kỳ đi dạo xung quanh, Lee Sanghyeok rõ ràng cũng hứng thú đối với khu chợ này, thậm chí khi nhìn thấy gian hàng bán các sản phẩm dao anh còn ngồi xổm xuống. Jihoon đối với vũ khí không có hứng thú, cậu nói: "Em đi lên trước xem xem."

Lee Sanghyeok gật gật dầu, căn dặn "Đừng đi xa."

"Không sao, không thấy anh có thể liên lạc với em." Jihoon lắc lắc cổ tay.


Cậu nhìn trái nhìn phải, sau khi ngửi thấy mùi thơm, lần đầu tiên dùng tiền giấy để mua một túi nhỏ đồ ăn chiên, nếm thử mùi vị cũng rất ngon. Trong số bảy mươi hai tinh cầu, thức ăn của đại đa số tinh cầu đều là nước dinh dưỡng, số ít các tinh cầu nông nghiệp có thức ăn tươi mới có thể ăn, và tinh cầu Nhật Chiếu là một trong số đó.

Jihoon vừa ăn những thứ đồ không rõ tên vừa đi về phía trước, rất nhanh tìm thấy một gian hàng khiến cậu hứng thú.

Đó là một gian hàng bán đồ dệt kim.

Jihoon sớm nhận ra người ở đây mặc rất đặc biệt, vì khí hậu nóng bức, hầu hết mọi người đều mặc áo choàng mỏng dài tay, cố gắng che kín cơ thể để chống nắng. Những chiếc áo choàng này thường có màu trắng, nhưng trên cổ tay áo có thêu hoa văn, họa tiết hoa văn cũng rất đặc biệt, Jihoon còn hỏi qua, mới biết hoạ tiết đều là hoa cây thuỷ sinh trên tinh cầu Nhật Chiếu.

Cây thuỷ sinh có thể mọc ở những nơi khô cằn. Đầu cây sẽ kết ra một quả cầu nhỏ, quả cầu thu hơi ẩm trong không khí, khiến nơi chúng sống trở nên ẩm ướt, điều đặc biệt là mặc dù cây bị nhổ lên nó vẫn có thể giữ nước, vì vậy dùng nó phủ lên mái nhà, trong nhà sẽ trở lên mát lạnh.

Gian hàng bày chủ yếu là thảm và đệm, có rất nhiều mẫu khác nhau, có thể thấy tất cả đều được nhân công dệt ra, rất đẹp, hơn nữa có một số đường may Jihoon nhìn không hiểu. Chủ gian hàng là một người phụ nữ trung niên, bà chủ động bắt chuyện, đối phương là một người nhiệt tình, nhìn dáng vẻ muốn học hỏi của cậu, liền lấy kim móc và sợi đặc thù ra, nói: "Có muốn thử chút không? Tôi dạy cậu."

Jihoon hai mắt sáng lên, "Thật sự có thể sao?"

Người phụ nữ trung niên mỉm cười gật đầu rồi lấy một chiếc ghế nhỏ cho cậu ngồi. Jihoon cảm ơn, vừa định ngồi xuống thì cách đó không xa đã nghe thấy tiếng động lớn cùng với tiếng la hét sợ hãi, chưa kịp phản ứng thì lại nghe thấy một tiếng nổ.

Âm thanh kích động khiến sắc mặc Jihoon tái mét, người phụ nữ trung niên lại phản ứng rất nhanh, vội vàng thu dọn quầy hàng, nói: "Người Đông giáo tới rồi. Tiểu thiếu gia, cậu nhanh chóng rời đi đi, chỗ này sắp loạn rồi."

"A..." Jihoon vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, người phụ nữ trung niên đã gói lại phần lớn đồ của mình chạy vào trong đám đông, để lại một gian hàng trống và một số ít đồ không kịp thu dọn. Jihoon hoảng hốt, đến khi lại nghe thấy tiếng nổ, cậu mới nhớ đến phải chạy, nhưng dòng người hỗn loạn cậu không biết trốn vào đâu, vẫn là sự rung động trên cổ tay nhắc nhở cậu.

Hoảng loạn ấn nút gọi, giọng nói của Lee Sanghyeok vang lên, "Jihoon, em đang ở đâu?"

"Em... em..." Chợ không có đường lớn thông qua. Jihoon vừa đi qua hai con đường, bản thân đã không thể tìm ra được hướng đi. Lúc cậu đang muốn trả lời, đèn báo trên cổ tay vụt tắt.

Tín hiệu bị gián đoạn!

Bởi vì chuyện này chưa từng xảy ra trên tinh cầu Đế chế, nên lúc đầu Jihoon nghĩ rằng màn sáng của mình bị hỏng, định gọi lại, không biết bị ai đụng vào một cái, nhất thời đứng không vững, sút nữa ngã xuống đất. Cậu mặc dù không bị ngã, nhưng bị hoà vào đám đông, bị đẩy đến một nơi.

"Đừng, tránh tránh....làm ơn tránh một chút..." Jihoon hoảng sợ, cố gắng đẩy đám đông ra và bước trở lại, nhưng dù thế nào cũng không thể thoát ra được, những người xung quanh từng người từng người mang vẻ mặt phẫn nộ, như thể họ đang muốn đánh nhau với ai đó, khiến Jihoon càng thêm sợ hãi. Cậu bị đám người đẩy đi hơn mười mét, liền thấy một màu huyết sắc.

Lưỡi kiếm màu bạc rút ra khỏi ngực người đàn ông, một màn sương máu cao hơn một mét bắn tung tóe, hình ảnh kinh khủng này khiến cả người Jihoon phát run, hai mắt nhìn thẳng. Khi những người xung quanh nhìn thấy vết máu, họ không những không sợ hãi mà còn nghiến răng khiêu chiến.

"Không, đừng...a..." Jihoon bị buộc kéo vào "chiến trường", hai bên bắt đầu cuộc chiến khốc liệt, rõ ràng đều là con người nhưng lại chém giết như kẻ thù, Jihoon sợ hãi tột độ. Cậu run rẩy né tránh, mấy lần tránh được lưỡi dao, hai bên đều đã đánh đến đỏ mắt rồi, căn bản không quan tâm liệu có bất kỳ người vô tội nào liên quan hay không, một con dao giơ cao về phía Jihoon nặng nề chém xuống.

Jihoon nhìn thấy lưỡi dao sắp rơi xuống đầu mình, biết rằng chỉ cần chém trúng, rất có thể bị chém thành đôi. Trong lòng muốn trốn nhưng chân nặng như chì, thế nào cũng không cử động được, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Trong nháy mắt đầu óc trở lên trống rỗng, hình ảnh duy nhất xuất hiện chỉ có Lee Sanghyeok.


Cơn đau đoán trước không có ập đến, cơ thể ngược lại bị kéo ra, Jihoon phút chốc mở mắt, liền nhìn thấy người đang ôm nửa người mình.

Là Lee Sanghyeok!

Sống sót sau tai nạn Jihoon thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn nói gì đó, Lee Sanghyeok đá bay hai người và nói: "Chúng ta đi thôi." Không đợi Jihoon phản ứng, anh ta đã nắm lấy Jihoon và lao về phía trước. Đám đông phía trước khiến cậu không thể thoát ra được, nhưng Lee Sanghyeok nhanh chóng dọn đường. Anh nhanh nhẹn dẫn Jihoon đến phạm vi an toàn, nói: "Chúng ta nhanh chóng về khách sạn thôi."

Jihoon vừa lấy lại được một mạng, vội vàng gật đầu, đang định đi cùng chồng, đột nhiên cuối mắt cậu rơi xuống một bóng người, trong tiềm thức cậu dừng lại.

Jihoon thấy cậu chưa đi, quay đầu nhìn cậu, hỏi: "Làm sao vậy?"

Jihoon ánh mắt đầy sợ hãi và đôi môi run rẩy, chỉ vào ở một nơi cách đó không xa: "Ông xã, cái người đó...không phải là người tài xế đón chúng ta sao?"

Lee Sanghyeok nhìn qua, thấy một người đàn ông bê bết máu. Thị lực của anh cực tốt và khả năng phán đoán mạnh mẽ, không cần nhìn lần thứ hai liền biết điều Jihoon nói là đúng. Người tài xế đang vật lộn với người đàn ông khác, nhưng trên tay anh ta chỉ cầm một thanh gỗ, đối phương lại cầm dao, anh ta bị chém rất nhiều nhát, toàn thân máu tươi chảy ra. Lee Sanghyeok nhíu mày đẩy Jihoon đến quầy hàng trống bên cạnh, nói: "Em trốn đi, anh đi cứu người." lại nói: "Hai phút nữa quay lại."

Jihoon run rẩy gật đầu, ngoan ngoãn trốn dưới sạp gỗ, chỉ dám đưa mắt nhìn chồng.

Ở một khoảng cách gần nhìn chồng chiến đấu, cậu mới hiểu vì sao Lee Sanghyeok được gọi là "Chiến thần". Anh không chỉ sử dụng vũ khí rất tốt mà kỹ năng chiến đấu cũng rất đỉnh, Jihoon cũng không nhìn được động tác anh như thế nào, anh đã đến bên cạnh người tài xế, thay anh ta chắn một nhát dao, nắm lấy tay anh ta, hướng về phía cậu chạy tới.

Nhìn thấy anh đang rất nhanh tiến đến gần, Jihoon thở phào nhẹ nhõm vội vàng bước ra khỏi quầy hàng, lúc đang muốn chạy về phía chồng, liền nhìn thấy sắc mặt Lee Sanghyeok thay đổi, trong mắt mang chút sợ hại, mở to miệng, gầm lên hai chữ.

Tiếng động át đi những gì anh nói, và khi đến tai Jihoon, nó trở nên nhòe đi.

Jihoon lúc mới đầu không hiểu tại sao, nhưng chỉ trong hai giây, cậu liền biết sự sợ hãi của Lee Sanghyeok đến từ đâu. Cậu nghe thấy âm thanh dao chém trên đỉnh đầu.

Lần, Lee Sanghyeok bởi vì cự ly quá xa, căn bản không kịp cứu cậu.


Jihoon chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại nhát gan và vô dụng như vậy, khi cái chết đang đến gần, không đợi lưỡi dao chém xuống, cậu đã bị doạ ngất đi.

Thời gian choáng váng dường như rất dài lại dường như rất ngắn, cậu có thể nhận thức được thế giới bên ngoài, nhưng không thể phản ứng lại, đợi đến khi bị người nào đó ôm vào lòng, Jihoon mới có một ít cảm giác chân thật. Khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy dáng chiếc cằm ưu mĩ và yết hầu khiến trái tim cậu đập loạn.

Cậu lại một lần nữa được Lee Sanghyeok cứu.

Jihoon khó cách nào có thể tưởng tượng ở một khoảng cách xa như vậy, Lee Sanghyeok làm sao có thể bay đến cứu cậu, những tiếng la hét bên tai cậu không nghe được nữa, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào nam nhân. Cậu được Lee Sanghyeok ôm phóng nhanh về phía trước, người tài xế bị thương đi theo phía sau, có lẽ thấy người tài xế đi theo họ nên người của phe khác cũng coi họ như kẻ thù, lâu lâu có người giơ dao lên hướng bọn họ chém tới.

Lưỡi liềm sắc bén sáng bóng, cứa vào người chắc chắn sẽ gây ra những vết thương rất lớn. Nhưng Lee Sanghyeok không hề sợ hãi, thậm chí không hề chớp mắt, dùng chân đạp những kẻ địch xuống đất, không hề làm chậm tốc độ tiến lên của mình.

Sau vài phút, cuối cùng họ cũng thoát ra khỏi vòng vây náo loạn, Jihoon cũng nhìn rõ những tòa nhà cao tầng của khách sạn.

Tất cả những ngôi nhà đá bên đường đều đã đóng cửa, nhân viên bảo vệ của khách sạn cũng sẵn sàng vũ khí tối tân, khi xác định Lee Sanghyeok và Jihoon là khách của mình, mới mở cửa kính chống đạn, để bọn họ đi vào.

Jihoon được đặt trên ghế sô pha ở đại sảnh, đang định nói chuyện thì Lee Sanghyeok đã quay người, yêu cầu người phụ trách tìm người đến cứu người tài xế, một bên thì bật quang hình, nhanh chóng nhấp vào thứ gì đó. Rất nhanh sau đó, đối diện có một giọng nói truyền đến, âm thanh mang một chút gì đó kinh ngạc. "Đây là văn phòng liên lạc quân bộ của 72 tinh cầu. Thượng tướng Lee Sanghyeok, xin hỏi có điều gì chỉ dẫn?"

Đáy mắt Lee Sanghyeok ánh lên vẻ lãnh đạm, khí thế cường hãn, giống như người quân nhân nghiêm túc ngày trước, anh nói: "Quân đội tập hợp chờ lệnh, chuẩn bị trang bị chống bạo động, 15 phút nữa tôi sẽ tới." Nói xong dứt khoát cắt liên lạc, lại nói với quản lý sảnh cái gì đó, sau đó rất nhanh lấy một chùm chìa khoá.

Nhìn thấy thân ảnh anh bước ra ngoài, Jihoon phục hồi tinh thần và vội vàng đuổi theo, mặc kệ những bước chân vô ích, cậu vẫn cố gắng bắt lấy góc áo của anh. Nam nhân cao lớn dừng lại một lúc, lúc quay đầu, ánh mắt lạnh lùng khiến cả người Jihoon run lên, hốt hoảng tưởng mình đã nhìn thấy Lee Sanghyeok trong quá khứ.

"Có chuyện gì vậy?"

Jihoon thì thào: "Anh đi đâu?"

"Ngăn chặn bạo loạn." Lee Sanghyeok kéo áo của mình một cái, góc áo bị Jihoon nắm dễ dàng rời ra. Jihoon sững sờ: "Bên ngoài rất nguy hiểm, anh..."

"Ở lại." Để lại hai chữ này, Lee Sanghyeok bước ra ngoài không thèm nhìn lại.

Bảo vệ mở cửa cho anh, bên ngoài một lúc lại có người mình đầy máu me chạy qua, bóng lưng Lee Sanghyeok đầy kiên định và dứt khoát, dường như hoàn toàn không để ý đến việc sẽ gặp nguy hiểm.

Jihoon cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh an ủi bản thân nghĩ nhiều rồi, miễn cưỡng buông xuống lo lắng.


Sau khi xác nhận rằng tính mạng của người lái xe không bị nguy hiểm, Jihoon trở về phòng, máy liên lạc trên cổ tay của cậu tiếp tục phát tín hiệu, một lúc sau, có người gửi cho cậu một yêu cầu gọi video.

Là anh trai.

Jihoon vội vàng xoa mặt, lại tìm một góc không có thể nhìn rõ được phong cảnh, sau đó nhấn nút trả lời. Quang hình trước mặt sáng lên, ngũ quan của anh trai lộ ra tràn ngập sự lo lắng: "Jihoon, em có phải đang ở tinh cầu Nhật Chiếu?"

Lời nói dối của Jihoon còn chưa được chuẩn bị kỹ càng, liền bị anh phá vỡ, đột nhiên có chút kinh ngạc: "Anh, anh làm sao lại biết?"

"Thật sự ở tinh cầu Nhật Chiếu?" Wangho cau mày, trong giọng điệu có chút không hài lòng hiếm có: "Em chạy đến một nơi xa như vậy, tại sao không nói cho anh? Anh nghe nói ở đó có bạo loạn, đã nguy hiểm đến nơi em đang ở, em không sao chứ?"

Nếu là ngày trước, Jihoon phải chịu đựng tình huống vừa rồi, cậu ấy chắc chắn sẽ khóc với anh trai và làm nũng. Nhưng hiện tại cậu đã hiểu chuyện rồi, vì vậy lắc lắc đầu, nói: "Chúng em luôn luôn ở trong phòng, không ra khỏi cửa, vì vậy không gặp phải chuyện gì cả." Lời vừa dứt, bên nào đó xuất hiện tiếng cười chế nhạo quen thuộc, trên màn hình bất ngờ xuất hiện một người, nói: "Nói dối, vừa nãy camera giám sát đến, tôi nhìn thấy hai người rồi."

Jihoon thấy hình dáng Park Dohyun xuất hiện, vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu: "Anh làm sao lại ở cùng anh trai tôi?" Cậu cũng cau mày: "Vì vậy anh trai tôi biết chuyện này là do anh nói?"

Wangho không quan tâm đến điều này, ngay cả Park Dohyun bất ngờ lộ mặt, chỉ nói: "Bảo bối, em thành thật nói cho anh biết, em không có bị thương?"

"Không có bị thương, thật sự không có" Jihoon đành phải đứng dậy, xoay xoay trước màn hình: "Anh xem, không thiếu một cọng lông."

Wangho thở phào: "Vậy thì tốt"

Nhìn thấy Park Dohyun ở một bên lộ ra biểu cảm chế giễu quen thuộc, Jihoon tức giận nói: "Anh, anh vẫn chưa nói cho em, anh tại sao lại ở cùng Park Dohyun?"

Wangho vẫn chưa trả lời, Park Dohyun đã bật cười, nụ cười mang chút đắc ý: "Cậu cảm thấy sao?"

Jihoon vẫn không thể nghĩ ra câu trả lời, may mắn Wangho đã trả lên tiếng giải thích: "Anh hiện tại đang làm việc cho Park Dohyun, vì vậy sau khi cậu ta thấy em trong tin nhắn nhận được liền kịp thời nói cho anh."

Jihoon không nghi ngờ gì cả nói: "Thì ra là như vậy." Lại có chút buồn phiền "Anh, thật sự uỷ khuất cho anh rồi, bây giờ lại phải đi làm việc cho anh ta."

Park Dohyun nhướn mày: "Làm việc cho tôi thì làm sao?"

Jihoon không muốn để ý đến anh ta, nhỏ giọng nói: "Anh, chúng ta nói chuyện riêng một lát được không?" Trong lòng cậu có chút sợ hãi, không chỉ bởi vì vừa mới hai lần thoát khỏi bờ vực của cái chết, mà còn bởi vì sợ Lee Sanghyeok xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc dù cậu biết Lee Sanghyeok chỉ cần đến quân bộ thì nhất định an toàn. Nhưng cảnh giết chóc trước mắt vẫn khiến cậu sợ hãi. Tinh cầu Đế chế đã nghiên cứu ra nhiều loại vũ khí tối tân, có đạn có thể giết người, có đạn gây mê khiến con người có thể ngất ngay lập tức, và các loại súng bắn tỉa khác nhau...Nhưng tất cả các loại vũ khí đó đều so vết thương do dao chém không thể đáng sợ bằng, Jihoon vừa nhắm mắt, trong đầu liền xuất hiện hình ảnh máu thịt của con người khi bị dao chém.

Park Dohyun trực tiếp nói: "Không được, bây giờ vẫn là thời gian làm việc của anh cậu." Lời vừa nói ra, liền bắt gặp ánh mắt của Wangho, ánh mắt của người kia mang theo sự thỉnh cầu hiếm có, trái tim đập loạn, nhất thời quên mất mình định nói gì. Cuối cùng vẫn là Wangho sợ em trai nhìn ra cái gì đó, tạm thời tắt giọng nói và video liên lạc: "Để tôi nói chuyện với em tôi một lúc, tôi có thể nhìn ra bây giờ em ấy rất sợ hãi."

Park Dohyun trong lòng đầy ghen tị, bóp bóp cằm Wangho, giọng điệu tràn đầy uy hiếp: "Anh không chỉ muốn cùng cậu ta nói chuyện, còn muốn lập tức bay sang đó với cậu ta đúng không?" Ánh mắt anh ta như thiêu đốt, lúc dựa gần Wangho, ngay cả hơi thở cũng có chút hỗn loạn, hơi thở ấm nóng không ngừng phả lên mặt Wangho.

Wangho nói: "Đương nhiên."

"Đừng có mơ!" Park Dohyun buông tay, có chút bực bội nói: "Đừng quên, hiện tại thời gian của anh là đều là của tôi, tôi bảo anh đi đâu anh liền đi đấy, bảo anh làm cái gì anh làm cái đấy. Cho anh mười phút. Đúng rồi, không cho phép gọi cậu ta là "bảo bối", để tôi nghe thấy một lần nữa, tôi liền làm đến khi anh không xuống giường được."


Khi màn hình video được kết nối trở lại, Jihoon thở phào nhẹ nhõm và nói: "Thật may lại có tín hiệu rồi, chỗ này không hiểu có chuyện gì, tín hiệu luôn bị đứt đoạn."

Wangho có chút chột dạ, nhưng không có giải thích cái gì, chỉ hỏi: "Jihoon, Lee Sanghyeok đâu?"

Nói đến Lee Sanghyeok, Jihoon lại nghĩ đến thái độ của đối phương cách đây không lâu, trong lòng nhất thời có chút hoảng, cậu bấu chặt vào đùi của mình, nói: "Anh ấy đến quân bộ giải quyết việc này rồi." Cậu dừng một lúc, cuối cùng không kìm được vẻ buồn bã trên khuôn mặt, giọng nói cũng nhẹ hơn rất nhiều: "Anh, anh nói anh ấy...có lẽ sẽ không khôi phục trí nhớ trước dự tính đúng không?"

Wangho trầm mặc một lúc, mới nói: "Tại sao lại nói như vậy?"

"Bộ dạng anh ấy khi mới ra ngoài, trông giống như trước đây." Jihoon trong lòng hoảng loạn, cắn cắn môi, lại tự an ủi bản thân: "Có lẽ sẽ không đâu, Bác sĩ Shin chưa bao giờ chuẩn đoán sai, ông ấy nói 6 tháng thì nhất định là 6 tháng, cách đó vẫn còn 2 tháng nữa mà." Nói đến con số này, ánh mắt cậu hiện lên một tia bối rối: "Anh, anh nói người mất ký ức rồi, tính cách có lẽ cũng sẽ không biến đổi rất nhiều đúng không?"

Wangho trong bụng chỉ có lời nói như dội gáo nước lạnh, nhưng khi đối mặt với đứa em như vậy, anh đành nhịn không nói ra, chỉ có thể mơ hồ nói: "Có lẽ là vậy"

Jihoon mắt sáng lên: "Đúng vậy, đều là một người, tính cách nhất định sẽ không biến đổi nhiều. Anh, sau khi anh ấy mất trí nhớ, nói đối với em là nhất kiến trung tình, còn rất thích em, yêu em, bảo vệ em, đối với em đặc biệt đặc biệt tốt, có phải không, có phải không anh ấy vốn dĩ cũng thích em? Chỉ là không biểu đạt ra?"

Wangho cuối cùng không thể chịu đựng được và nói: "Cậu ta tại sao lại không biểu đạt ra?" lại nói: "hoặc là, trước đó hai người đã xảy ra chuyện gì, khiến em tin chắc rằng cậu ta thích em?"

Jihoon bị hỏi đến hoảng hốt, cuộc sống 7 năm kết hôn, đối phương chưa từng có giây phút dịu dàng nào dành cho cậu, ngoại trừ sự thờ ơ, lãnh đạm, ngay cả lúc hoan ái, cũng giống như máy móc, hơn nữa còn không muốn để cậu có thai.

Ngọn lửa nhỏ vừa được đốt lên lập tức bị dập tắt, trên mặt Jihoon lộ ra vẻ đau buồn, những vẫn cố gắng đấu tranh một chút: "Có lẽ nội tâm anh ấy...có lẽ cũng có thích em một chút, nếu không, tại sao lúc mất trí nhớ anh ấy lại yêu em như vậy?'

"Em bây giờ mọi việc đều thuận theo cậu ta, tất nhiên cách nhìn của cậu ta với em sẽ không giống nhau."

Jihoon sửng sốt, ngay sau đó cười khổ nói: "Đúng vậy, trong trí nhớ của anh ấy, em chưa từng làm tổn thương anh ấy, không tổn thương người nhà anh ấy, cách nhìn của anh ấy đối với em chính là không giống nhau...nhưng chuyện trước đây, em đã làm, bất kể bù đắp như thế nào..."

Wangho dường như không thể chịu đựng được nữa, cắt đứt lời tự thuật của cậu: "Em hãy cứ trải qua hai tháng thật tốt, tương lai em có thể gặp được người thật sự yêu mình, phát triển thành một đoạn tình cảm chân thật."

"Không thể nào." Jihoon lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Em đã bị anh ấy đóng dấu rồi, cả đời này trái tim đều ở chỗ anh ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro