Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22 +

"62% chất độc đã được loại bỏ, 35% tiến độ nghiên cứu đã được thực hiện, các dấu hiệu sinh tồn bình thường và trí nhớ ổn định. Dự kiến, chất độc sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cơ thể trong ba tháng."Lee Sanghyeok ra khỏi cabin kiểm tra, bác sĩ mỉm cười với anh, giọng điệu mang theo sự vui mừng: "Chúc mừng anh, thượng tướng Lee, anh đang tiến gần hơn một bước để khôi phục hoàn toàn."

Lee Sanghyeok nhìn vào đôi mắt chân thành của ông ta, trên mặt không lộ ra nét cười.Nhân cách thứ hai liên quan đến độc tố, mặc dù là từ nhân cách chủ phát sinh ra, so với người có hai nhân cách hai nhân cách phân liệt không hề giống nhau, nhưng nghiêm túc mà nói, đây không phải là một loại bệnh tâm thần, chỉ có thể xem là "phát bệnh", vì vậy không ai nghĩ sự biến mất của "anh hiện tại" không phải là một chuyện tốt.Ngoại trừ chính anh.Bởi vì không mang theo ký ức trước đó, Lee Sanghyeok lúc đầu vẫn có thể coi mình là người mất trí nhớ, nhưng sau khi hiểu rằng mình chỉ là một nhân cách phát sinh hơn nữa mấy tháng sau sẽ vĩnh viễn biến mất, trong lòng liền có cảm giác khó chịu không tả.Tuy nhiên ngay cả như vậy, linh hồn quân đội khắc sâu trong xương khiến anh trấn áp bóng tối mà bản thân không nên có, tích cực hợp tác với các thí nghiệm nghiên cứu của bệnh viện quân đội, thậm chí bản thân cũng tham gia vào. Họ cùng nhau bước ra khỏi phòng nghiên cứu và đưa dữ liệu cho bác sĩ Shin.

Trong khoảng thời gian này, bác sĩ Shin đang bận rộn đến mất ăn mất ngủ, hy vọng có thể nghiên cứu ra loại vắc-xin có thể ức chế độc tố của Zerg và tộc người Sói, ngăn chặn những nguy hại có thể gây ra cho con người trong tương lai.

Trên thực tế, Lee Sanghyeok không quá đồng ý với điều này, anh đã kiểm tra hầu hết thông tin và biết rằng có hơn 30.000 loài Zerg trên tinh cầu Rừng nhiệt đới, trong đó có hơn 5.000 loài có thể tiết ra chất độc, muốn bẻ khoá từng chất độc của chúng, quả thật là chuyện không thể.

Trên thực tế, anh càng thích một phương thức khác để giải quyết kẻ địch, đó là phá hủy toàn tinh cầu Rừng nhiệt đới.Phương pháp một lần và mãi mãi.Điều duy nhất mà phương pháp này không khả thi là ngay cả khi bọn họ có vũ khí cao cấp như vậy, đủ sức làm nổ tung tinh cầu rừng nhiệt đới và tinh cầu người sói, nhưng điều này sẽ gây ra một cơn bão lượng tử trong vũ trụ, đến lúc đó toàn bộ tinh hệ đều sẽ chịu những biến động, và hậu quả rất có thể khiến toàn bộ tinh hệ trở nên hỗn loạn, con người cũng không thể may mắn tránh khỏi.Phương án này đương nhiên bị dập tắt, bây giờ chỉ còn phương án thứ hai, đó là tạo ra một loại vũ khí có thể làm tuyệt chủng loài Zerg trên tinh cầu rừng nhiệt đới mà không gây tổn hại đến các sinh vật khác.

Việc chế tạo loại vũ khí này rất khó khăn.

Cho đến nay đã thất bại 25 lần.Nhưng bây giờ lại có tia sáng hy vọng.Chất độc trong cơ thể anh, sẽ là nền móng cho tia sáng đó.Không giống với phe "kế hoạch tuyệt chủng", một số quan chức cấp cao trên tinh cầu Đế chế có quan niệm khác về hai loại kẻ thù, đó là mong muốn tìm ra được sự cân bằng, để đôi bên sống trong hoà bình, và bác sĩ Shin là một trong số họ.

Ông ta không tán thành việc tiêu diệt toàn bộ Zerg và tộc Người sói, ông ta tán thành "tồn tại đó là hợp lý" và con người không cao quý hơn bất kỳ chủng tộc nào.

Ông ấy tin rằng không phải tất cả Zerg và tộc Người sói đều là những kẻ xâm lược, giống như con người không phải tất cả đều tốt, vì vậy nghiên cứu mà ông thực hiện với hy vọng loại bỏ phần "xấu" của Zerg và tộc Người sói, để lại phần "tốt", sau đó cùng chung sống hòa bình với loài người.Loại lý luận này đã giành được sự ủng hộ của rất nhiều người, trong số các thành viên cấp cao, thậm chí một nửa trong số họ đồng ý với quan điểm này.

Vì vậy "Kế hoạch tuyệt chủng" đã bị chặn lại, con người thỉnh thoảng vẫn phải chịu sự xâm lăng của Zerg và tộc Người sói.Vì vậy người phát ngôn "phe tuyệt chủng" tức đến gần chết, thậm chí trong cuộc họp báo, anh ta còn hùng hổ nói: "Thật sự muốn ném nhóm người phe hoà bình này đến tinh cầu Rừng nhiệt đới và tinh cầu Người sói, xem xem liệu họ có thể gặp bất kỳ loài Zerg hay người sói 'tốt' nào không, bảo vệ bọn họ không bị đồng loại của chúng ăn thịt!"Nhưng tranh cãi đi tranh cãi lại, trong riêng tư, thí nghiệm của hai bên vẫn đang diễn ra.Sau khi ra khỏi bệnh viện quân y, Lee Sanghyeok đến quân bộ và giao số liệu thí nghiệm thu được ngày hôm nay cho các quan chức cấp cao.

Bae Junsik đối với nhiệm vụ hoàn thành của anh rất hài lòng: "Có lúc tôi cảm thấy, cậu bây giờ ngoại trừ tính cách mềm mại hơn một chút, so với trước đây không có gì khác biệt, thật sự bị kích phát nhân cách thứ hai sao? Tôi có chút hoài nghi kết luận của bác sĩ Shin rồi."

"Tôi không biết, tướng quân." Sắc mặt của Lee Sanghyeok bình tĩnh, nhưng ngón tay lại hơi cong lên.

Bae Junsik cười cười, nói: "Nhưng tôi biết, bất luận là hiện tại hay là tương lai cậu đều quan tâm đến sự an nguy của con người. Thực ra cậu không cần để tâm quá nhiều, triệu chứng của cậu bây giờ so với mất trí nhớ cũng không có gì khác biệt, chỉ là bây giờ cậu quên quá khứ, còn sau này cậu có thể quên những chuyện phát sinh trong đoạn thời gian này."

"Ừm." Lee Sanghyeok đứng lên: "Nếu không có chuyện gì, tôi về trước."

"Tất nhiên, cậu bây giờ có thể trở về dù sao hiện tại cũng là kỳ nghỉ phép của cậu. Phần dữ liệu tiếp theo chắc là trong nửa tháng sau, trong nửa tháng này, cậu cũng có thể du hành đến hành tinh khác một chuyến." Bae Junsik cười ẩn ý: "Có thể cùng với bạn đời."

Lee Sanghyeok lần này cuối cùng cũng nở nụ cười: "Tôi đang có kế hoạch này."

Ký ức thuộc về "anh" chỉ có trong ba tháng này, trong khoảng thời gian này, Lee Sanghyeok đương nhiên phải cố gắng phát sinh nhiều quan hệ với bạn đời của mình, mới không cảm thấy hối tiếc.Sau khi trở về, Lee Sanghyeok lập tức bắt tay vào việc thu xếp.

Anh đối với môi trường của 70 tinh cầu đã khá quen thuộc, lúc này đang là mùa đông, khí hậu của tinh cầu Đế chế trở lên lạnh giá, anh chú ý đến Jihoon sợ lạnh, lại nghĩ đến cậu thích ăn nho phong mật, vì vậy điểm đến lần này là tinh cầu Nhật Chiếu.

Anh lần đầu tiên nộp đơn du lịch, vì bây giờ là kỳ nghỉ nên đơn rất nhanh được thông qua, anh cũng đã mua vé và đặt khách sạn.Khi hai tấm vé được đặt trước mặt Jihoon là lúc cậu đang làm công việc thủ công, thượng tướng đại nhân đợi gần 10 phút, mới đợi đến lúc cậu phản ứng. Jihoon đã hoàn thành một phần công việc trong tay, vừa định đứng dậy nghỉ ngơi, đã nhìn thấy hai tấm thẻ trên bàn.

Cậu sững sờ một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy chồng đang đứng ở một bên nhìn mình mỉm cười, cũng không biết anh đứng đó bao lâu rồi.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của cậu, Lee Sanghyeok nhướng mày: "Cuối cùng cũng để ý đến anh rồi?"

Jihoon nhanh chóng đặt đồ trong tay xuống rồi lao về phía anh, gần đây hai người thân mật quá nhiều, loại hành động này cậu cũng đã rất quen thuộc rồi, mặc dù trong lòng vẫn có một chút cảm giác "được sủng mà lo sợ", nhưng cảm giác mỗi lần được đối phương ôm vào lòng quả thật không tồi.

Giọng điệu của Jihoon không kìm được mà làm nũng: "Anh quay về lúc nào?"

"Mười lăm phút trước." Lee Sanghyeok bóp má hôn lên môi cậu một cái: "Khi nào thì đơn hàng của em sẽ hoàn thành?"

"Nói ra không tốt..." Thực ra gần đây có quá nhiều đơn đặt hàng, từ khi Shin Taehee "quảng cáo", càng ngày càng có nhiều người tìm đến Jihoon đặt hàng, cậu hiện tại vẫn chỉ có thể nhận một phần.

"Có thể dành một tuần cho anh không?"

Jihoon không chút do dự nói: "Đương nhiên có thể!" Mặt cậu đỏ bừng: "Chỉ cần ông xã nguyện ý, thời gian của em đều là của anh."

Lee Sanghyeok hiển nhiên đối với lời ân ái của cậu rất hài lòng, bóp bóp mông cậu: "Vậy đi cùng anh đến một nơi" Sau đó chỉ vào hai tấm vé trên bàn.

Jihoon theo anh mắt của anh nhìn đến, có chút hiếu kỳ: "Đây là cái gì?" Cậu cầm vé lên cũng không nhận ra.

Chỉ cảm thấy chất lượng của tấm thẻ có chút kỳ lạ, cậu cẩn thận nhìn chữ trên đó, « Chứng từ duy nhất của tinh cầu Đế chế thông đến tinh cầu Nhật Chiếu », và còn một số loại như là « Hướng dẫn đi xe », nhất thời mắt mở to: "Chúng ta, chúng ta đi tinh cầu Nhật Chiếu? "

Thượng tướng đại nhân nhiêng đầu cười: "Đúng vậy, muốn đi không? "

"Đương nhiên muốn rồi!" Vẻ mặt Jihoon tràn đầy sự vui mừng, cả người nhảy dựng lên: "Là du lịch! Là du lịch đến tinh cầu khác! Thật tuyệt!"

Lee Sanghyeok thấy cậu vui vẻ, không nhịn được cũng vui theo, ôm lấy cậu: "Vui như vậy?"

"Đúng vậy, em chưa bao giờ đi tinh cầu khác, đương nhiên rất vui." Jihoon xấu hổ nhìn anh: "Hơn nữa còn được đi cùng chồng! "

Chuyến đi này Jihoon tràn đầy mong đợi, cậu cũng trông mong có thể cùng chồng có những kỷ niệm đẹp cuối cùng, cùng nhau đi đến một nơi xa lạ chính là kế hoạch tốt nhất, vì vậy trong lòng có tư lợi riêng, ai cũng không nói, ngay cả anh trai, cậu cũng không nói chuyện này.Trước khi khởi hành, cậu gấp rút hoàn thành đơn hàng nhiều nhất có thể, đến ngày khởi hành, mang theo hành lý và cùng Lee Sanghyeok đến tinh cầu Nhật Chiếu."Liên trình tổng cộng cần 12 tiếng, đây đã bao gồm thời gian dùng để tiến vào không gian gấp." Sau khi lên xe, Lee Sanghyeok bắt đầu kiên nhẫn giải thích với vợ nhỏ của mình: "Nếu không phải mất gần nửa tháng cho một chuyến đi."

"Wow, xa vậy!'' Jihoon nói.

Diện tích của tinh cầu Đế chế vốn đã rất lớn, tổng cộng hơn năm triệu km vuông, nhưng vì giao thông quá phát triển, hành trình từ điểm cực nam đến điểm cực bắc chỉ mất nhiều nhất là mười tiếng, nếu ngồi trên phi thuyền với tốc độ trung bình, chỉ vỏn vẹn trong vòng 2 giờ là đến.

Vì vậy thời gian nửa tháng đối với Jihoon thực sự nhiều, ngoài ra còn có khái niệm "khoảng cách rất xa".

Cậu hiếu kỳ nhìn toa tàu, xe họ ngồi rất giống tàu hoả, nhưng thực ra là xe bay công nghệ cao cấp nhất, chỉ có loại xe này mới có thể vượt qua đường không gian gấp khúc.

Tổng cộng có mười toa, mỗi một toa khoảng 50 chỗ ngồi, toa hai người ngồi không có nhiều người.

Jihoon hỏi: "Vì vậy chúng ta sắp tiến vào trong không gian gấp sao?"Lee Sanghyeok nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: "Vẫn còn ba mươi phút."


Jihoon không khỏi cảm thấy lo lắng, cậu nắm chặt quần áo của Lee Sanghyeok, nhỏ giọng hỏi: "Vào bên trong sẽ có cảm giác chóng mặt phải không?"


"Vào bên trong?" Thượng tướng đại nhân cong khoé miệng, đè thấp giọng của mình: "Sẽ không cảm thấy chóng mặt, nhưng cảm thấy rất trơn, rất nóng, rất thoải mái..."Jihoon ngây thơ mở to mắt, không hiểu gì, đến khi nụ cười xấu xa của thượng tướng Lee Sanghyeok nhịn không được nữa, cậu mới phản ứng lại, mặt nhất thời liền đỏ lên, nhỏ giọng lên án: "Anh làm sao có thể, nghĩ đến chỗ .... chỗ đó?".

Thời gian xe xuyên hành đến không gian gấp thật ra rất ngắn, tổng cộng chỉ mất 15 phút.

Trong 15 phút này, Jihoon không cảm thấy có gì bất thường, chỉ là bên ngoài cửa sổ rất tối không nhìn thấy gì, điều này khiến cậu có hơi chút hoảng sợ, lo lắng nắm lấy tay chồng, nhỏ giọng hỏi: "Trong không gian gấp, lỡ phát sinh sự cố nào đó, chúng ta phải làm sao?"

"Biến mất." Vẻ mặt của Lee Sanghyeok rất bình tĩnh, nhưng Jihoon lại bị lời nói của anh doạ sợ."Biến, biến mất?" Cậu bị doạ tới mức lại lắp bắp.

"Đúng, chiếc xe này sẽ khiến chúng tao hoá thành vô hình, ngay cả chút bột mịn cũng không lưu lại." Nhìn vợ nhỏ thật sự bị doạ sợ, Lee Sanghyeok bật cười, xoa xoa đầu cậu: "Đừng lo lắng, không gian gấp được sử dụng đến nay đã có lịch sử 120 năm, hơn nữa trong 120 năm này, chỉ xuất hiện một sự cố lớn nhất, cách nay đã 110 năm rồi. Cũng chính là nói là, chiếc xe này đã thông hành bình an 110 năm, vì vậy chúng ta có lẽ sẽ không xui xẻo như vậy."

Jihoon thở phào nhẹ nhõm, trong mắt rất nhanh lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Ông xã, anh thật sự hiểu biết rất nhiều!"Thượng tướng đại nhân cười, nói: "Thật ra vì lần tai nạn đó, đoàn tàu này sút nữa bị tiêu huỷ, không gian gấp cũng sút nữa bị vô hiệu hóa, nhưng may mắn cuối cũng vẫn được vận hành, nếu không chúng ta phải mất nửa tháng ngồi phi thuyền để đến tinh cầu Nhật Chiếu."

Những chuyện này trước đây Jihoon chưa bao giờ tiếp xúc qua, trọng tâm của cậu hiển nhiên khác với người thường: "Thế cũng tốt, nếu như vậy, chúng ta chí ít có thời gian một tháng mỗi ngày đều như hình với bóng không tách rời."

Nụ cười trên khoé miệng Lee Sanghyeok dần dần mờ đi, đáy mắt Lee Sanghyeok lộ ra một tia cảm xúc phức tạp, anh nói: "Đúng vậy."Mười lăm phút sau, đoàn tàu của họ đi qua không gian gấp, ánh sáng từ cửa sổ chiếu đến.

Jihoon vội vàng nghiêng người đến bên cửa sổ nhìn, đầu tiên là nhìn thấy một màu trắng hỗn độn, sau đó mới dần dần nhìn thấy bóng người của thành phố.

Khi vô số tòa nhà chọc trời hiện ra trước mặt, Jihoon trợn tròn mắt, thốt lên: "Những tòa nhà ở đây...!cao quá..."

"Đó là Trung tâm Thương mại Thế giới, chúng ta đã đến tinh cầu Mậu dịch." Lee Sanghyeok mặc dù không nhớ đã từng đến đây, nhưng vẫn có thể nói chính xác tên chỗ này: " Tinh cầu Mậu dịch là nơi có dân số nhiều nhất trong 72 tinh cầu, thường trú và tạm trú tổng cộng có 1,5 tỷ người. Đây là điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta trong hành trình."

"1,5 tỷ... nhiều người vậy!" Jihoon mặc dù đầu óc không thông minh, ngày trước chỉ dùng để vui chơi hưởng lạc, cũng biết tinh cầu Đế chế dân số chỉ có 30 triệu người, so với con số 1,5 tỷ người thì khoảng cách thực sự rất lớn.Những toà nhà lớn chọc trời khiến cậu gần như không thể nhìn hết, nếu cửa sổ không được phép mở, cậu có lẽ đã muốn thò đầu ra ngoài để xem.

Hầu hết các hành khách trên toa xe của bọn họ đều xuống đây, số người bước lên lại rất ít.

Chỗ ngồi bọn họ rất riêng tư, giống vỏ trứng vậy.

Lee Sanghyeok đặt ghế tình nhân, nằm cách xa các ghế khác.

Về cơ bản nếu không đặc biệt lại gần, căn bản không nhìn thấy bọn họ đang làm cái gì.Xe dừng lại ở tinh cầu Mậu dịch trong mười phút, sau đó lại khởi hành với tốc độ rất nhanh.

Jihoon có một danh sách các ga của chuyến tàu này, nhưng khi nhìn đích đến còn cách qua xa, Jihoon không khỏi cảm thấy hơi nôn nóng.

Lee Sanghyeok nhìn ra tâm tư của cậu, nhỏ giọng nói: "Làm sao? Cảm thấy lộ trình quá xa?"

Jihoon nhanh chóng lắc đầu: "Em trước đây chưa bao giờ rời khỏi tinh cầu Đế chế, lần này có thể đi đến nơi xa như vậy, liền cảm thấy rất vui."

Xe lại một lần nữa tiến vào trong bóng rối, Jihoon lần này không còn hoảng sợ nữa, vì biết là lái vào thông đạo ngầm.

Cậu và Lee Sanghyeok trước đó đã uống nước dinh dưỡng, trong một ngày căn bản không cần ăn thêm gì, không có phong cảnh để xem, lúc cậu đang cảm thấy nhàm chán, Lee Sanghyeok ấn bật màn chiếu trước mặt.Màn chiếu không giống quang hình, có thực thể, Jihoon cảm thấy hiếu kỳ: "Có thể xem TV?"

"Ừm" Lee Sanghyeok nhấn một nút trên ghế, chỗ bọn họ nhô lên một quả cầu sáng, cầu sáng có thể chặn âm thanh mà không làm phiền người ngoài.

Jihoon thật ra biết loại kỹ thuật này, nhưng cậu vẫn vỗ tay: "Wow, thật tuyệt!" Sau đó nói: "Đó chắc hẳn là một bộ phim truyền hình do người tinh cầu khác làm. Để em xem có gì hay." Cậu không biết làm thế nào để điều chỉnh kênh, vẫn là Lee Sanghyeok đến nắm tay cậu chỉ dạy.Nhưng ngón tay thon dài của nam nhân bao phủ nên mu bàn tay cậu, tim Jihoon đập nhanh hơn.

Khi tầm mắt rơi đến hình ảnh trên màn hình, hơi thở của cậu trở lên gấp gáp.Có sự tồn tại cảu quả cầu cách âm, âm thanh phát ra bên trong dường như trở thành ba chiều, tiếng thở dốc từ TV trở nên mơ hồ hơn.

Nam nữ nhân vật chính trong màn ảnh đang hôn nhau, hôn đặc biệt mãnh liệt, môi và lưỡi quyện vào nhau, khó có thể tách rời.

Jihoon cả người run lên, trong tiềm thức muốn chuyển kênh, Lee Sanghyeok đúng lúc dựa vào, thấp giọng nói: "Chính là xem cái này."

"Anh..." Jihoon cả người thả lỏng, liền bị Lee Sanghyeok ôm lên đùi.

"Không nói cho em biết? Ghế tình nhân căn bản có thể tận hưởng những phục vụ đặc biệt." Bàn tay ấm áp đã chuyển đến cúc áo của Jihoon, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, sau khi cởi một chiếc cúc, một mảng da thịt trắng nõn lộ ra.

Jihoon sắc mặt trong phút chốc đỏ bừng: "Em, em không biết ah..." Cậu hoảng sợ: "Ở đây...!làm loại chuyện này...! thực sự không sao chứ?"

"Đương nhiên không sao." Thượng tướng đại nhân nói xong liền lộ ra vẻ rất đáng tin.

Jihoon từ bỏ sự chống cự yếu ớt, để cho anh cởi quần áo của mình, đến khi lộ ra phần bụng dưới trắng mềm và đầu ngực đỏ hồng.

Đưa mặt đối diện với màn hình, lúc này cậu cũng biết "Bộ phim truyền hình" này không hề có cốt chuyện, mà là phim người lớn.Cậu chưa chưa từng xem phim khiêu dâm nam nữ, vì thế vừa căng thẳng vừa hiếu kỳ.

Jihoon sau khi nhìn quần áo nữ chính bị cởi bỏ, lộ ra bộ ngực tròn trịa, nhất thời choáng váng, nhỏ giọng nói: "Thật to ah!" Hai má cũng bắt đầu nóng lên: "Thật, thật đẹp...!"

"Vú nhỏ của em cũng rất đẹp." Lee Sanghyeok hoàn toàn không nhìn vào màn hình, thay vào đó, anh ấn vào vai vợ nhỏ của mình, dùng ngón tay trêu đùa hai đầu ngực của cậu, nói: ""Giống cái mới" sau khi có thai, có một số người có thể sinh ra sữa, nói không chừng em cũng có thể. Đến lúc đó chỗ này sẽ trở lên mềm mềm, to to, bên trong chứa đầy sữa ngọt ngào..."Giọng nói của ạnh trầm thấp và từ tình, Jihoon đã sớm bị anh dụ dỗ vào mộng tưởng, tưởng tượng đến ngực mình sưng lên, nam nhân đang trên ngực cậu..."Đến lúc đó anh sẽ từng chút từng chút một hút chúng ra, nuốt chúng vào bụng."

"Ưm..." Jihoon thở nhẹ, không chịu nổi loại tưởng tượng này, toàn thân bắt đầu động tình, mông cũng không kiên nhẫn vặn vẹo.

Cậu quay đầu, dùng đôi mắt ngập nước nhìn nam nhân, trong mặt tràn ngập ái tình: "Sẽ giúp em hút thật sao?"

"Đương nhiên." Cố nén sự chua sót trong đáy lòng, nhưng Lee Sanghyeok không kìm được sự ghen tuông, anh véo bờ môi của Jihoon hôn mạnh xuống.Anh đã không thể đợi được đến lúc đó rồi, ngay cả khi đó là cùng một cơ thể, nhưng linh hồn bên trong đó đã hoán đổi.Vì vậy thượng tướng đại nhân cảm thấy ghen tị, ghen tị với bản thân tương lai của mình, ghen tị đến mức phát điên.Hai người so với trong màn hình còn hôn mãnh liệt hơn, đợi đến khi Jihoon phản ứng lại, quần ngoài và quần lót của cậu đã bị cởi bỏ, hai chân dang rộng trong lòng của nam nhân.Chiếc áo lụa trượt khỏi vai, khuôn mặt của Jihoon đỏ bừng, môi bị mút hơi sưng lên, cả người so với nữ chính trong màn hình còn đẹp hơn.

Nam nữ chính trong màn hình sắp bắt đầu làm chuyện chính, quần áo của nam chính đều cởi sạch, lộ ra dương vật dựng đứng, đang hướng gần đến nữ chính.Mà dưới mông của Jihoon lúc này cũng có một vật thô cứng và ấm nóng.

Lee Sanghyeok đang bóp chất bôi trơn để khuếch trương cho cậu.Jihoon ôm cổ chồng, ánh mắt rơi xuống màn hình thì thầm: "Của anh ta không to như chồng, cũng không dài như chồng,..." Cậu từ cảm thấy lời nói của mình xấu hổ, nhưng lại không nhịn được thầm khoe khoang.

Lee Sanghyeok cắn lên vai cậu một cái, trầm giọng cảnh cáo: "Đừng mời gọi anh như vậy, vẫn chưa khuếch trương xong "Jihoon vui vẻ tiến đến hôn anh, bàn tay đi sâu vào khe hở giữa hai người để chạm vào dương vật của nam nhân, sau khi cầm nó, bắt đầu luân động.

Lúc nam nữ chính cuối cùng cũng tiến vào chuyện chính, Jihoon đồng thời bị chồng đi vào. Dương vật thô dài đẩy vào tiểu huyệt của cậu, tiếp tục tiến sâu như một con trăn khổng lồ.

Jihoon bị làm đến mức không thể nhìn vào màn hình nữa, nước từ khoé mắt trào ra, trong cổ họng phát ra tiếng thút thít, bắp chân đạp loạn mấy cái, liền bị nam nhân cắm đến tận cùng, của cậu cũng cứng rồi.

Hai hòn bi nhỏ bên dưới gần như đang đập vào túi lớn của chồng, mỗi lần va vào, hai hòn bị nhỏ liền run lên, dịch thể từ lỗ niệu đạo cũng dần dần tràn ra ngoài, cả trên lẫn dưới dường như đều đang khóc.Nữ chính trên màn hình đang kêu, từ ngữ vừa táo bạo vừa dâm đãng, chính là đang cầu xin người đàn ông không ngừng đâm cô ấy, Jihoon đỏ mặt, nhưng Lee Sanghyeok ghé vào tai cậu thì thầm: "Bảo bối ngoan, không học một chút sao?"

Jihoon xấu hổ che mắt, nhỏ giọng: "Không, không được...em không nói được..."

"Nhưng ông xã rất muốn nghe" Lee Sanghyeok duỗi tay ấn tắt TV, tiếng kêu rên đột ngột dừng lại, chỉ còn lại tiếng nước từ nơi hai người kết hợp phát ra.

Lee Sanghyeok nói: "Nếu em kêu, anh sẽ càng cứng." Khi nói còn cố ý ma sát trong thông đạo của cậu.

Jihoon nhỏ giọng tố cáo: "Nhưng anh bây giờ đã rất cứng...còn, còn rất to...sắp bị đâm hỏng rồi..."

Lee Sanghyeok thấp giọng cười: "Chỗ nào bị đâm hỏng?"

Chỗ kết hợp của hai người được chất bôi trơn và dâm dịch làm cho ẩm ướt, trở lên đủ trơn, Jihoon cứ như thế bị ôm làm, chỉ có thể quàng tay ra sau cổ nam nhân, cả cơ thể dính chặt lấy anh.

Chồng một bên trêu chọc cậu, một bên còn dùng dương vật ma sát vào tuyến tiền liệt của cậu khiến cả người cậu phát run: "A...ông xã, ông xã xấu..."

"Nói cho ông xã, chỗ nào bị đâm hỏng?"Nam nhân dường như không đạt được mục tiêu thì không dừng lại, cố ý cọ sát vào tuyến tiền liệt, nhưng không hoàn toàn đâm vào, gần nửa dương vật của anh vẫn để ở ngoài.

Jihoon từ trong màn hình nhìn thấy tư thế xấu hổ của hai người, ánh mắt rơi đến dương vật của nam nhân, lại cảm thấy rất thèm muốn.Thực sự muốn ăn toàn bộ.Nhưng người chồng xấu xa tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy.

Jihoon chỉ có thể chịu đựng sự xấu hổ, nói nhỏ: "Tiểu huyệt, tiểu huyệt sắp bị đâm hỏng rồi..."

Lee Sanghyeok hô hấp hỗn loạn, hai mắt tối sầm lại, bị kích thích liền đỉnh một cách kịch liệt, phần khí thế dường như thực sự muốn đâm hỏng Jihoon: "Vậy chính là bị ông xã đâm hỏng đi." Lại hôn cậu đầy mê dại: "Của anh, bảo bối ngoan là của anh."

"Ư ư...." Jihoon chỉ có thể thụ động tiếp nhận nụ hôn sâu và tình triều mãnh liệt của anh.Bị ép chặt trên chỗ ngồi chật chội, Jihoon bị Lee Sanghyeok dùng cái tư thế này làm từ đầu đến cuối, lúc bắn tinh, tinh dịch còn vương trên màn hình, khiến cậu vô cùng xấu hổ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro