Chương 21
Thực ra chuyện xin lỗi bà nội cậu luôn luôn đặt trong lòng, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, dù sao bà đặc biệt quật cường, gặp cậu chính là không cho lấy một sắc khí tốt, chứ đừng nói đến nói chuyện ôn hoà với bà. Mấy năm trước, Jihoon còn tặng quà qua bên đó, cố gắng từ chỗ bà làm mềm lòng chồng, nhưng không có thành quả. Đợi sau này thật sự biết lỗi rồi, Jihoon liền cảm thấy xấu hổ khi gặp bà.
Mặc dù biết lần này gặp mặt, đối phương sẽ không hoà nhã với cậu, nhưng Jihoon vẫn là quyết định đi. Không phải là để cứu lấy tâm ý của chồng, mà là thành tâm thành ý, muốn nói với bà nội câu "xin lỗi".
Cậu không hề nói chuyện này với chồng, Lee Sanghyeok hình như có vẻ hơi bận, luôn đến quân đội hoặc là bệnh viện quân y, đi nhiều như vậy, Jihoon bắt đầu có chút sợ hãi bất an, lo lắng sức khoẻ của anh có phải hay không xảy ra vấn đề, sau khi hỏi, Lee Sanghyeok bóp bóp má cậu, nhướn mày cười: "Em cảm thấy anh có thể xảy ra vấn đề gì? Thận yếu sao?"
Jihoon đỏ mặt, lo lắng chuyển thành ngại ngùng, nói nhỏ: "Cũng không phải không có khả năng a..."
Dù sao thì hai người cũng làm chuyện đó quá thường xuyên, Jihoon có chút lo lắng không biết viên thuốc tránh thai mình uống có hiệu quả không.
Lee Sanghyeok tiến lại gần: "Có cần anh chứng minh một chút?"
Sau khi chứng minh, thật sự không có vấn đề gì, Jihoon cũng yên tâm.
Sáng sớm, Jihoon bắt đầu nướng một loại bánh ngọt, còn làm mấy loại nhân, thông qua chứng thực của Seo Jinhyeok, cậu cảm thấy ngon nhất là nhân đậu, vì vậy Jihoon làm nhiều nhất là nhân đậu, phần còn lại là nhân đỗ xanh và nhân mật ong. Sau khi nướng bánh xong, Jihoon gói cẩn thận, sau đó thay quần áo rồi lái xe ra ngoài.
Từ nhà cậu đến nhà họ Shin mất gần một giờ lái xe, đợi khi nhìn thấy bờ biển, cũng là đã đến địa phận nhà họ Shin. Jihoon sau khi đỗ xe, quản gia nhà mời cậu vào, mỉm cười chào hỏi. Jihoon cũng rất lịch sự chào lại, cậu để ý thấy chỗ đậu xe không hề có nhiều xe, trong đó có hai chiếc xe đẹp mắt nhất, trong đó có một chiếc phi thuyền màu đỏ diễm hoả, cậu nhìn có chút quen mắt, nghĩ một lúc mới nghĩ ra, đột nhiên nghi hoặc hỏi: "Park Dohyun cũng đến?"
Quản gia nói: "Đúng vậy, Park thiếu gia cũng đã đến rồi."
Jihoon không hiểu tại sao tiệc gia đình của nhà họ Shin lại mời Park Dohyun, vốn dĩ muốn hỏi, lời đến miệng, lại nhận ra câu hỏi như vậy không quá phù hợp liền vội vàng thu lại. Cậu được đưa đến một sảnh tiệc nhỏ, lúc đến, bên trong đã nghe thấy mấy tiếng nói cười, cậu vừa vào, những người đang tán gẫu liền dừng câu chuyện, toàn bộ đều nhìn về phía cậu.
Jihoon vừa nhìn thấy bà nội, nhất thời trở lên căng thẳng, lời muốn nói ra đều bị nghẹn lại, vẫn là Shin Taehee hướng cậu vẫy vẫy tay, "Jihoon, cậu đến rồi, mau đến ngồi." Bà ấy ngồi cùng hàng với bà nội, ở giữa để một chỗ trống, bà chỉ chính là cái chỗ trống đó, rõ ràng là chuẩn bị cho Jihoon.
Jihoon thở nhẹ ra, trên mặt nở một nụ cười, chào hỏi một lượt. Cậu cố gắng bước đi bình tĩnh nhất có thể, đi đến trước mặt bà nội, tư thế và giọng nói đều đè thấp, "Bà nội, bà hôm nay rất xinh đẹp."
Độ tuổi trung bình của tinh cầu Đế chế đã lên tới một trăm ba mươi tuổi, nhiều người có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi. Bà nội đã 80 tuổi những nhìn thật sự không già, trên mặt thậm chí không có nhiều nếp nhăn, chỉ là trên đầu là mái tóc hoa râm.
Mặt bà nghiêm nghị, được cậu khen cũng không hề lộ ra nụ cười, càng không thèm nhìn cậu, chỉ hướng Shin Taehee hỏi: "Tại sao gọi cậu ta đến đây?"
Shin Taehee cười nói: "Gọi các thanh niên đến cùng nhau tụ tập một chút." Lại nói với Jihoon "Jihoon, giới thiệu với cậu một chút, đây là cháu gái của tôi, Nayeon."
Shin Nayeon lớn lên thanh lệ, mặc váy dài, giữa hàng lông mày vẫn toát lên anh khí, là một trong hai người phụ nữ duy nhất tham gia thi xe trượt tay ga với Lee Sanghyeok trước đó. Jihoon mỉm cười với Shin Nayeon, nói: "Chúng tôi quen biết."
Shin Nayeon cũng cười: "Thật sự có quen."
Jeong gia vốn dĩ là phú hào, để hòa nhập với những quý tộc bản địa,thường thích tham gia yến hội, tuổi tác của Jihoon và Shin Nayeon tương đồng, tất nhiên là quen biết nhau, chỉ là không thân.
Shin Taehee cười nói: "Đúng, tôi lại quên rồi, hai đứa tuổi tác không khác biệt, căn bản là quen biết, vậy Dohyun cũng quen, phải không?"
Jihoon liếc nhìn Park Dohyun, vẫn đang hoài nghi tại sao anh ta lại ở đây, gật gật đầu: "Quen biết"
Park Dohyun mặc một thân tây trang đen, bộ tây trang hoàn mỹ tôn lên dáng người của anh ta, khiến anh ta nhìn một chút cũng không quá cường tráng, bờ vai rộng và eo hẹp, trông giống như một chiếc mắc áo, đây là một điểm cộng hiếm có cho vẻ anh tuấn của anh ta. Anh ta uể oải liếc nhìn Jihoon nói: "Đương nhiên quen biết rồi, tiểu thiếu gia Jeong gia, ngày trước thiếu chút nữa đã trở thành bạn đời của tôi."
Một câu nói đã làm thay đổi biểu cảm của những người trong phòng, một số thì hiếu kỳ, một số thì cau mày, Jihoon tất nhiên là người cau mày, cậu ngược lại không cảm thấy xấu hổ, chỉ là không muốn bà nội nghe thấy những câu nói kiểu như thế này.
Nó khiến bản thân cậu dường như có chút giống "thuỷ kính dương hoa" vậy.
(Thuỷ kính dương hoa: thường chỉ người phụ nữ đối với tình cảm không chuyên nhất, không chung thuỷ)
Jihoon nói: "Phải cách rất nhiều cái "chút nữa" được không? Đều là lúc nhỏ người lớn trêu đùa thôi."
"Đúng vậy. May chỉ là trêu đùa." Park Dohyun dáng vẻ bỡn cợt, còn cười cười.
Những người khác cũng phối hợp cười theo, Shin Taehee thay đổi chủ đề: "Jihoon, cậu cầm cái gì vậy? Có phải là quà cho bà không?"
Jihoon vội vàng nói: "Là bánh tôi nướng buổi sáng, mọi người có thể nếm thử."
Bánh được quản gia cầm đi, lúc bưng ra, đã được đặt trên đĩa, còn có dao, nĩa và đồ uống. Jihoon cuối cùng lo lắng bất an ngồi xuống bên cạnh bà nội, sau khi chú ý đến chân của bà nội vẫn đắp tấm chăn do mình dệt, cơ thể cũng thả lỏng một chút. Khi món tráng miệng được mang lên, Jihoon vội vàng nói: "Bà nội, cháu giúp bà cắt."
"Không cần" Bà lạnh lùng và xa cách, nhìn từ một góc độ nào đó, bà trông giống với Lee Sanghyeok trước đây, "Tôi phế chân nhưng vẫn có thể dùng tay, tôi tự làm."
Jihoon từ từ thu tay về, Shin Taehee cười hoà giải: "Jihoon thật ngoan, lại hiếu thuận, cũng rất khéo tay, không chỉ biết làm quần áo mà còn biết làm đồ tráng miệng. Cái bánh này mùi vị không tồi a, một chút cũng không ngấy, so với mau bên ngoài còn ngon hơn."
Jihoon được khen có chút chột dạ, cẩn thận nhìn sắc mặt bà nội. Bà tao nhã cắt miếng bánh thành từng miếng nhỏ, dùng dĩa lấy một miếng rồi đưa lên miệng nhai, không đồng ý với lời nói của Shin Taehee cũng không phản đối, nhưng cậu nhìn thấy bà lại ăn miếng thứ hai, trái tìm Jihoon mới nhẹ nhàng được thả lỏng.
Ngược lại là Park Dohyun cười lên nói: "Bà Shin cũng quá khen rồi, làm sao có thể ngon như vậy? Món tráng miệng trong tiệm bánh ngọt của cháu mùi vị ngon gấp trăm lần."
Shin Taehee có chút bất lực: "Tiểu tử này, tiệm bánh ngọt của cháu mở trên toàn thế giới, sao có thế so sánh chứ?"
Jihoon có chút ngạc nhiên, "Mở trên toàn thế giới?"
Shin Taehee cười nói: "Đúng vậy, giải thưởng lần trước cậu dành được là do Dohyun tài trợ."
Jihoon trợn tròn mắt, "Tiệm Sunny Cake là của nhà anh?"
Park Dohyun nhìn anh, nói chậm từng chữ: "Không phải nhà tôi, mà là tôi"
Nhìn dáng vẻ tự mãn của anh ta, Jihoon lập tức không còn có hứng thú cùng anh ta nói chuyện, đột nhiên cảm thấy những gì anh trai đã nói với cậu là không được giao lưu với anh ta là vô cùng đúng đắn.
Shin Taehee lại bắt đầu hoà giải: "Hôm này thời tiết đẹp, Nayeon, cháu dẫn Dohyun ra ngoài chơi đi, Jihoon, cậu cũng đẩy bà nội ra ngoài phơi nắng đi, mùa đông có được ánh nắng như thế này cũng thật hiếm rồi, hơn nữa hôm nay lại không có gió, rất thích ra ngoài tản bộ."
Jihoon nghe xong vội vàng đứng lên, "Vâng ạ." Cậu nhìn bà nội, vẫn là có chút thấp thỏm, "Bà nội, cháu, cháu đẩy bà" Cậu nói rồi liền đến đụng vào xe lăn, bà nội lại nói: "Không cần, tôi tự mình có thể."
Xe lăn vây giờ khá thông minh, không chỉ cảm ứng chướng ngại vật, lựa chọn đường đi đúng, mà lúc lên xuống cầu thang cũng biết điều chỉnh chế độ, là một công cụ phụ trợ an toàn và ổn định, Jihoon nhìn bà nội ngồi xe lăn đi về phía trước, lúc này không biết nên làm như thể nào, Shin Taehee đẩy đẩy nhẹ cậu, nhỏ giọng nói: "Đi giúp bà ấy đẩy xe lăn"
Jihoon nắm chặt tay, vội vàng đi theo vươn tay nắm lấy tay cầm sau xe lăn, nói: "Bà nội, cháu đẩy bà."
Bà lần này cũng không cương quyết từ chối nữa.
Shin Taehee rõ ràng cho họ cơ hội để ở riêng, khi bước ra ngoài, xung quanh không có người khác, phía trước là đại lộ dài và rộng, một mặt hướng biển, một mặt là các tòa nhà của gia tộc họ Shin, không gian trong lành và an tĩnh, phong cảng đặc biệt đẹp.
Trầm mặc đi được một đoạn nhỏ, Jihoon bắt đầu có dũng khí nói: "Bà nội, bà lạnh không?"
"Không lạnh."
Jihoon cảm thấy nóng, nóng đến mồ hôi trên tay đã chảy ra, cậu nói: "Cháu đang đan mũ và khoăn quàng cổ còn có găng tay, đợi đan xong rồi, cháu để anh Sanghyeok mang qua. Cháu , cháu chọn sợi lông cừu, khi ra ngoài nhất định một chút cũng không lạnh."
Bà nội chầm mặc một lúc, nói: "Cậu không cần làm thế này để lấy lòng tôi."
"Cháu không phải...lấy lòng bà..." Jihoon giọng nói không lưu loát, cậu cúi đầu: "Cháu chính là cảm thấy có lỗi với bà, nhất định phải xin lỗi bà, lúc đầu không phải sự tuỳ hứng của cháu, bà bây giờ cũng sẽ không biến thành như thế này...bà nội, xin lỗi, cháu biết nói bao lần cũng là vô nghĩa, nhưng cháu vẫn là muốn nói với bà một tiếng xin lỗi!" Cậu thả lỏng tay, đứng trước mặt bà nội, thần sắc đầy vẻ hổ thẹn.
Bà nhìn chằm chằm vào cậu, bà có vẻ rất ít cười, hiếm khi có biểu cảm khác, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc, lúc này đôi môi mím chặt cũng vậy. Sau khi nhìn thấy nước mắt của Jihoon, mới mở miệng: "Cậu không cần phải ở trước mặt tôi khóc."
Jihoon nhanh chóng lau nước mắt: "Xin lỗi, cháu chỉ là không kìm được..."Cậu không hề muốn khóc, như vậy giống như là đang tìm kiếm sự đồng cảm.
Bà nói: "Tôi chỉ thừa nhận cậu hiện tại đang có những sự thay đổi tốt, nhưng chuyện cậu làm năm đó, không chỉ là làm tổn thương tôi, mà đồng thời còn làm tổn thương cháu tôi, vết rạn nứt giữa hai người, không thể dựa vào sự tha thứ của tôi mà có thể vá lành."
Jihoon tim đau nhói, nước mắt lại lăn dài, cậu nói: "Cháu biết" Cậu hít hít mũi: "Cháu đến để xin lỗi bà cũng không phải vì anh Sanghyeok, mà là cháu thật sự nhận ra sai làm của mình. Bà nội, xin lỗi." Cậu còn hướng bà cúi người.
Bà quay đầu, anh mắt rơi trên mặt biển ngoài xa, thật lâu sau mới nói: "Tôi tha thứ cho cậu rồi."
Ánh nắng hôm nay thật sự đẹp, Jihoon sau khi nghe được tiếng "tha thứ" của bà nội, cả người như được sưởi ấm từ ngoài vào tim, gánh nặng bấy lâu trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ. Cậu nỗ lực tìm chủ đề, cùng với bà nội nói nhiều về Lee Sanghyeok, nói về chuyến đi gần đây của Lee Sanghyeok đến bệnh viện quân y.
Bà nội mặc dù nói không nhiều, sắc mặt vẫn lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng đã đáp lại hai câu. Hơn nữa, bà đã dành cả nửa đời người cho đứa cháu trai duy nhất, nghe tin liền có chút lắng: "Nó luôn đến bệnh viện quân y làm cái gì? Lẽ nào cơ thể vẫn còn có bệnh gi?"
Jihoon nói: "Cháu cũng không biết, cháu hỏi anh ấy, anh ấy cái gì cũng không nói."
"Nói cho cậu cũng không có tác dụng." Giọng của bà nội không hề khách khí: "Càng nói kỷ luật quân đội rất nghiêm, có những chuyện không cho phép nói với người ngoài."
"Ah, đúng vậy." Jihoon bây giờ bị chế giễu cũng không cảm thấy xấu hổ nữa: "Hy vọng chỉ là chuyện quân đội, lúc anh ấy xuất viện, cháu có hỏi bác sĩ, cơ thể của anh ấy hoàn toàn không có vấn đề, chỉ đợi ba tháng nữa là có thể hồi phục lại trí nhớ rồi," Nói đến đây, giọng nói cậu tự nhiên hơi nhẹ đi, mang một chút đau lòng không thể che dấu.
Bà không trả lời, im lặng một lúc mới nói: "Đẩy tôi trở về đi"
Jihoon vội vàng đẩy bà về, địa bàn của gia tộc họ Shin quả thật rất lớn, quần thể kiến trúc có thể cách nhau rất xa đến 10 km vuông, phạm vi đi lại của bọn họ chỉ là một phần rất nhỏ của gia chủ. Jihoon đột nhiên nhớ ra bà nội ngày trước cũng là người nhà họ Shin, không nhịn được hỏi: "Bà nội, bà ngày trước ở đâu vậy? Chính là cái lúc vẫn chưa xuất giá đó."
Sau khi hỏi xong cậu mới cảm thấy bản thân mạo phạm, dù sao hai người cũng chưa bao giờ nói chuyện ôn hoà như vậy. Cậu đoán rằng mình sẽ không được đáp lại, nhưng bà đã giơ tay chỉ vào một nơi phía xa: "Ở chỗ đó, một mảnh đất nằm trên vịnh."
Jihoon trong lòng vui mừng nói: "Chỗ đó cách đây hơi xa"
Bà bình thản nói: "Lúc đó chưa có chỗ này, nhà chính là sau này mới kiến tạo. Nhà họ Shin đều là từ chỗ đó mà phát triển."
"Ah, thì ra là như vậy." Jihoon vội vàng khen ngợi: "Gia tộc họ Shin thật sự phát triển, nhân khẩu ngày càng đông".
Lần này bà không có đáp lời, hiển nhiên chuyện này đối với bà mà nói, không phải là một cái gì đó đáng để vui mừng. Jihoon có chút ngượng ngùng, lo lắng không biết mình có nói sai không, đang định làm lành thì đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có hai người đi tới. Thị lực của cậu tốt, vừa nhìn liền đoán ra dạng mạo của hai người đó, vội vàng nói: "Thì ra là Nayeon và Dohyun cũng tản bộ đến đây."
Bà nội đột nhiên nói: "Nếu không phải là cậu, hôm nay người cùng Nayeon tản bộ, nói không chừng là Sanghyeok."
Jihoon sững sờ, dung lượng không lớn của bộ não tiếp nhận có chút chấn động, nhất thời không thể giải phóng. Qua một lúc, cậu mới hiểu ra: "Ý của bà là, Nayeon đối với anh Sanghyeok có, có tình cảm?"
"Không biết" Bà khá bình tĩnh: "Nhưng nếu cháu trai tôi chưa lập gia đình, hai người có phải hay không rất phù hợp?"
Jihoon nghĩ một lúc, cậu phát hiện quả thực là rất phù hợp. Hai người mặc dù là anh em họ, nhưng Shin Taehee và bà không phải là chị em họ đặc biệt gần. Đến thế hệ Lee Sanghyeok, hoàn toàn có thể kết hôn, sau này việc sinh con cũng không có bất cứ ảnh hưởng nào. Hơn nữa Shin Nayeon là cháu gái của Shin Taehee, không luận gia thế, ngoại hình, thậm chí tình cách sở thích của hai người, có lẽ đều phù hợp hơn so với cậu.
Nếu không phải bản thân mình ngáng đường, đây quả thực là một cuộc hôn nhân vô cùng mỹ mãn.
Trong lòng Jihoon phảng phất có một tia ghen tị, lời nói của cậu có chút chua xót: "Bà nội, bà không thích cháu, và đây cũng là một nguyên nhân trong đó sao?"
Bà nở nụ cười hiếm hoi: "Để nói lý do không thích cậu, vậy thì có rất nhiều rồi."
Jihoon rũ vai.
"Kiêu ngạo, tuỳ hứng, phung phí, ...bất kể nhìn ở phương diện nào cũng không giống một người bạn đời tốt, hơn nữa lại còn có suy nghĩ xấu, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Lúc đó nhìn lại chẳng có một chút nghiêm túc nào, tôi xem tin tức về cậu, khiến cho tôi không có hảo cảm, tôi thậm chí còn cảm thấy, cậu lúc đó muốn kết hôn với cháu tôi, không khác gì cậu muốn một thứ trang sức xinh đẹp, khác biệt chỉ có một cái là vật một cái là người, và cả hai thì đều là vật phẩm giống nhau. Hơn nữa các người còn đem tôi ra để cưỡng chế nó, cậu khiến tôi làm sao có thể thích cậu?"
Jihoon xấu hổ, nói nhỏ: "Lỗi của cháu..."
"Nhưng tôi thừa nhận, tôi vẫn nhìn lầm một điều, chính là cậu không hề có mới nối cũ, trong bảy năm Sanghyeok xa lánh cậu không có bất kỳ tin đồn ngoại tình nào. Nhưng tôi nghĩ điều này có thể là do sức hấp dẫn của riêng Sanghyeok." Lời nói của bà không có một chút khách khí nào, nhưng ngữ khí không còn lạnh lùng như trước, tâm tình cũng hạ đi một chút: "Nhưng cậu cũng sai rồi. Trong rất nhiều lý do không thích cậu, không hề có cái điều mà cậu suy nghĩ."
Jihoon sững sờ, "Dạ?"
Bà nhìn đôi nam thanh nữ tú ngoài xa, giọng điệu bình thản: "Hôn nhân của nhà họ Shin đều nhìn đến lợi ích, nếu cháu tôi chỉ là một người bình thường, không có quân hàm, nó cho dù có anh tuấn, ưu tú, nhà họ Shin cũng sẽ không gả cháu gái cho nó. Tôi nói nếu không có cậu, ngày hôm nay đứng ở chỗ này có lẽ là Nayeon và Sanghyeok, cũng là dựa trên cơ sở Sanghyeok đã là thượng tướng. Vì vậy từ điểm này nhìn lại, cậu tốt hơn một chút."
Bà nhàn nhạt liếc nhìn Jihoon đang đứng bên cạnh: "Chí ít cậu chỉ nhìn mặt, không nhìn thân phận. Cậu dù sao cũng là vì thích mới theo đuổi, không giống quý tộc, hôn nhân chỉ là mưu cầu lợi ích."
Jihoon mặt đỏ bừng bừng, nhỏ giọng phản bác lại: "Cháu cũng không phải chỉ vì mặt của anh ấy mới thích anh ấy..."
"Cậu không phải là vừa gặp đã yêu sao? Trừ nhìn mặt nó còn nhìn cái gì?"
Jihoon không có lời nào để giải thích, dù sao cậu nghĩ kỹ lại, bản thân lúc mới bắt đầu động tâm, quả thật là vì khuôn mặt của anh. Cậu cũng nhận ra rằng, bà nội dường như đối với phương thức liên hôn của nhà họ Shin có chỉ trích, vì vậy thái độ không thân thiện, sau đó cậu lại nghĩ đến một điểm mấu chốt khác: "Vậy bây giờ Park Dohyun và Shin Nayeon đang xem mắt ạ?"
Bà có chút không nói nên lời: "Cậu như thế nào mà lại không nhìn ra?"
Jihoon xấu hổ lắc đầu: "Cháu, cháu trước đó không để ý..."
Đang nói chuyện đôi nam nữ dần đần tiến lại gần, Shin Nayeon đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa không phải đẹp kiểu mỏng manh như những cô gái bình thường, mà là vẻ đẹp đầy sức sống trông đặc biệt quyến rũ dưới ánh mặt trời, đứng với Park Dohyun...dường như rất hợp.
Shin Nayeon chào hỏi làm Jihoon nghĩ đến bản thân bị Park Dohyun nhiều lần chế giễu như vậy, dường như cuối cùng cũng có cơ hội đánh trả, vội vàng nói: "Park Dohyun, chúc mừng anh, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi kiếp độc thân, không cần trốn ở góc tường nhà chúng tôi khóc nữa rồi."
Park Dohyun vốn dĩ không để tâm đến, nhưng sau khi nghe đến câu nói này, sắc mặt đột nhiên lạnh đi, ánh mắt lộ ra tia đáng sợ. Jihoon bị doạ sợ, vội vàng trốn sau lưng bà nội, nói: "Tôi, tôi chỉ là nói đùa thôi, biểu cảm của anh là như thế nào? Thật hung dữ."
Shin Nayeon thích thú quay đầu, cười nói: "Tại sao lại trốn ở góc tường khóc?"
Dưới cái nhìn của Shin Nayeon vẻ mặt của Park Dohyun dịu đi một chút, nhưng vẫn có chút cứng ngắc thậm chí có hơi không kiên nhẫn: "Là chuyện của rất lâu trước đây, không có gì." Anh ta lại trừng mắt nhìn Jihoon, mới nói với Shin Nayeon: "Quay về không?"
Shin Nayeon cũng không tức giận, cười hào phóng nói: "Quay về đi, dù sao cũng đi đủ rồi, bà lớn, cháu đẩy bà về."
"Công việc" của Jihoon bị Shin Nayeon cướp đi, cậu bị buộc phải đi phía sau cùng Park Dohyun. Đối phương rõ ràng tâm trạng không tốt, khuôn mặt tuấn tú khó ở, không thèm nhìn Jihoon, ngược lại khiến cậu có chút chột dạ.
Bản thân vừa nãy nói đùa...có phải quá đáng rồi?
Nếu là trước đây, tiểu thiếu gia sẽ không tự suy xét như vậy. Nhưng qua mấy năm, cậu luôn lo lắng lễ nghĩa của bản thân không đủ tốt, lời nói ra sẽ làm tổn thương người khác, vì vậy mặc dù khó mở miệng, vẫn là thấp giọng nói: "Park Dohyun, tôi vừa nãy không phải là cố ý nói như vậy, anh, anh đừng để trong lòng."
Park Dohyun cười hừ một tiếng, nói: "Thật không dễ dàng nha. Tiểu thiếu gia lại có thể biết xin lỗi."
Jihoon có chút xấu hổ: "Tôi vốn dĩ có thể!"
Park Dohyun nói: "Cậu ngược lại biết phục thiện như vây, là biết anh trai bây giờ không thể bảo vệ mình nữa đúng không? Còn biết cụp đuôi làm người, anh cậu nếu như nhìn thấy cậu như vậy, không biết là sẽ vui mừng hay là tức giận đây."
Jihoon trừng mắt nhìn anh ta: "Anh tức tôi thì tức tôi, kéo anh tôi vào làm gì? Anh tôi không đắc tội với anh!" Nói xong còn cảm thấy không phục: "Không đúng, tôi cũng không đắc tội với anh, tại sao anh luôn gây khó khăn với tôi, đối với tôi không có hoà khí?" Cậu hỏi rõ sự băn khoăn trong lòng, theo lý mà nói hai người trước đây là bạn bè, dù sau này vì tam quan bất đồng nên xa cách, những cũng không đến mức thù địch đi.
Park Dohyun giễu cợt nhìn cậu: "Cậu cảm thấy sao?"
Jihoon kinh ngạc: "Anh sẽ không vì tôi không trở thành bạn đời của anh mà vì yêu sinh hận chứ?" Cậu trợn tròn mắt: "Năm đó còn ngồi xổm ở góc tường nhà chúng tôi khóc, vỗn dĩ là nên nghi ngờ! Nhà anh cách nhà tôi xa như vậy, tại sao lại đến góc tường nhà chúng tôi khóc? Lẽ nào lúc đó anh yêu thầm tôi?" Cậu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhìn Park Dohyun, ánh mắt tràn ngập phòng bị.
Park Dohyun bị chọc tức đến phát cười, nhìn thấy Shin Taehee đã đi xa, không còn kiềm chế được giọng nói của chính mình: "Cậu tự luyến cũng cần có mức độ được không? Cậu mua nhiều đồ quý như vậy, nhưng lại không mua gương để soi lại bản thân mình sao? Cậu cảm thấy cậu có điểm nào khiến tôi thích cậu?"
Khi Jihoon nghe thấy lời chế giễu của anh ta, lần đầu tiên không cảm thấy ngột ngạt, ngược lại còn thở nhẹ ra: "Không phải là tốt, nếu không trong lòng của tôi cũng không thoải mái."
Park Dohyun tức giận đến mức cởi cúc áo, ném áo khoác xuống đất, hàng lông mày dường như cũng cau chặt lại, một lúc lâu sau mới tức giận nói: "Nói với bọn họ một tiếng, tôi không thoải mái, đi trước."
Jihoon sửng sốt: "Tại sao cần tôi nói?"
"Bời vì tôi không thoải mái là vì bị cậu chọc tức!" Park Dohyun hung dữ trừng cậu, sau đó nghiến răng: "Còn có, chuyện ngày hôm nay không cho phép nói với anh của cậu!"
Nhìn thấy thân ảnh người nam nhân tức giận rời đi, Jihoon trong lòng khó hiểu.
Chuyện anh ta xem mắt, tại sao lại không được nói với anh trai? Chuyện này căn bản là không hề có liên quan với Wangho đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro