Chương 16
Gia tộc Shin nằm ở phía đông nam tinh cầu Đế chế, đối diện với đường bờ biển lớn nhất tinh cầu, là trong mười đại gia tộc bản địa, cũng là gia tộc nổi tiếng và danh vọng nhất. Không giống Park gia và Kim gia chỉ có một thượng tướng và trung tướng, gia tộc Shin có một nguyên soái, hai đại tướng và ba vị thượng tướng. Gia tộc bọn họ có người phụ trách hình pháp, tiếng danh vang xa.
Yến hội Chanh Hoa lần này chính là Shin Taehee chủ trì. Jihoon đã gặp bà mấy lần, là một lão bà rất đẹp lại rất hoà nhã, nhìn không hề giống với người hình pháp chút nào, ngược lại giống như người trong hiệp hộp phụ nữ.
Người được mời đến yến hội đều là nam nữ thanh niên, không chỉ là kết bạn, thậm chí còn có hàm ý là một buổi xem mặt. Nhưng những năm gần đây, giải thưởng trò chơi quá cao cấp đắt đỏ, vì vậy ngược lại trở thành các cuộc thi đâu giải trí của giới nhà giàu.
Ngoài ra, sẽ có các phóng viên chụp ảnh tại hiện trường, các tấm ảnh còn còn có thể xuất bản trên các tờ báo chính quy hoặc là trên internet, vì vậy những người tham gia yến hộ, bình thường sẽ dùng hết tâm ý để trang điểm cho bản thân.
Jihoon đã từng rất vất vả để chọn cho mình những bộ quần áo đẹp, Đồ trên người cậu không tầm thường, trong quá khứ thật sự được chụp và đăng lên báo, nếu không phải một vị tiểu thiếu gia năng lực chơi game quá xuất sắc, Jihoon nói không chừng có thể chở thành người được chú ý nhất hôm đó. Nhưng cậu hiện tại, chỉ có thể mặc trang phục hầu gái.
Bộ trang phục vừa với kích thước của cậu, mặc lên người, đường cong của eo lộ ra, cổ áo viền cánh sen, phía trước không hề bị lộ, chỉ là váy quá ngắn, ngang với tạp dề màu trắng, miễn cưỡng có thể che, tất còn viền lụa, chân còn đi một đôi giày cao gót mũi tròn. Kang Doyoung thậm chí còn yêu cầu cậu đeo băng đô viền lụa trắng, rõ ràng là đàn ông, ăn mặc như thế này, chính là rất giống phụ nữ.
Jihoon ngồi trong một góc của xe hai tay để sát vào nhau, mặt đỏ bừng xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào. Jihoon kéo chiếc váy bồng bềnh, nhưng bất luận kéo thế nào, cũng chỉ có thể che một nửa bắp đùi, không hề che được hình thể của cậu. Kang Doyoung rất cao hứng, còn cố ý hỏi: "Như thế nào? Đối với bộ trang phục không vừa ý?"
Jihoon lúng túng: "Rõ ràng có trang phục hầu nam..."
"Ai muốn cậu mặc cái đó? Hơn nữa, cậu mặc cái này cũng được, nhóm bạn bè chó mèo trước đây của cậu nhìn thấy, nhất định đều kinh ngạc, chính là không biết Jeong tiểu thiếu gia có hay không bị chiếm tiện nghi." Kang Doyoung cười vui vẻ, lại nói: "Tất nhiên rồi, chủ nhân tạm thời là tôi đây sẽ cố gắng bảo vệ cậu."
Xe càng đi đến gần, cảnh cổng lớn càng hiện rõ, trái tim Jihoon càng căng thẳng, cậu chỉ cảm thấy may mắn vì Lee Sanghyeok không đến, không nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cậu lúc này.
Rất nhanh đến cửa tư gia, đã có mấy cái xe, khuôn viên nhà bọn họ rõ ràng vốn đã rất rộng rãi, nhưng bởi vì có quá nhiều người tới nên giao thông có chút ùn tắc. Kang Doyoung cau mày sốt ruột, vươn cổ đợi hơn mười phút rồi mới đến chỗ họ. Sau khi đậu xe, Kang Doyoung: "Đi thôi, người hầu của tôi"
Jihoon cắn cắn môi, vẫn là xuống xe.
Hôm nay ánh nắng đặc biệt tốt, sau xe bọn họ một đường đều là thảm đỏ, rất nhiều nam nữ thanh niên ăn mặc đẹp mắt bước đi, gặp người quen sẽ dừng lại nói chuyện mấy câu. Jihoon từ nhỏ đều tham dự những bữa tiệc lớn này, trước đây chưa từng sợ bất cứ yến hội nào, bây giờ đầu cúi rất thấp, hận không thể giấu mặt đi. Kang Doyoung cười trêu chọc cậu mấy câu, gặp người quen tán gẫu 2 câu, người đó nhìn thấy dáng người mảnh mai bên cạnh thì có chút kinh ngạc, "Làm sao vậy? Cậu hôm nay cũng mang nữ người hầu đến?"
"Đúng ah" Kang Doyoung vui vẻ cười, "Còn ai đem nữ hầu đến?"
Trò chơi "người hầu" mỗi năm đều có, một số là cần giúp đỡ, một số thì cá cược thua hoặc là đột ngột nghèo túng. Nhưng tiểu thiếu gia biến thành người hầu, đối với nhóm thanh niên nam nữ này, đó là một chuyện vui.
Người đó: "Chính là phía trước, cùng nhau đi xem xem, thuận tiện giới thiệu nữ hầu của cậu, xem xem bọn họn có quen nhau không"
Jihoon nghe cậu nói này, đầu cúi xuống cành thấp, nắm lấy váy bằng cả hai tay. Nhưng cậu không có cách nào chạy trốn, vì cậu đã đồng ý, dù sao cậu cũng phải tới!
Họ nhanh chóng di chuyển đến hội trường, bên trong ồn ào hơn, sàn nhà được trải thảm sang trọng và trang trí rất nhiều hoa chanh làm cho căn phòng tràn ngập mùi thơm. Nhưng trên thực tế, cho dù không có tươi mới, chỉ riêng hương thương của con người cũng đủ khiến căn phòng đầy sắc hương.
Kang Doyoung là nhà giàu mới nổi hai năm gần đây, lại tìm được người bạn đời tốt, cho nên về phương diện xã giao cũng không giống như xưa, rất nhiều người chủ động chào hỏi, hơn nữa nhất nhất chú ý đến nữ hầu bên cạnh anh ta. Nhưng Jihoon cúi đầu quá thấp, cậu lại hai ba năm không tham gia yên hội như thế này, vì vậy căn bản không có người nhận ra cậu, có hai ba người cảm thấy nghi ngờ, nhưng nhất thời không dám tin.
"Kang thiếu gia, đây là ai?"
Cuối cùng nhịn không được hỏi. Kang Doyoung nghe cậu hỏi liền bật cười, xem mọi người đã tập chung lại đủ, đẩy đẩy Jihoon: "Jeong thiếu gia, ngẩng đầu lên? Tôi nhớ ở đây có người quen của cậu? Đến chào hỏi đi chứ."
Jihoon cả người run rẩy, hơi thở cũng loạn, từ nhỏ đến lớn tiểu thiếu gia chưa từng gặp phải tình huống xấu hổ như vậy, cậu nghĩ mình không thể chịu nổi, hoặc có lẽ xấu hổ đến ngất đi, nhưng khi sự việc xảy ra, mới phát hiện bản thân đã thành công rồi, vì cậu vẫn có thể đứng tại chỗ mà không vì điều này mà gục ngã.
Những ánh mắt tò mò tụ tập ngày càng nhiều, có người đã khó hiểu hỏi: "Jeong thiếu gia? Jeong thiếu gia nào?"
"Này, không phải là Jeong Jihoon chứ?"
Nghe đến tên của mình, lại là một âm thanh từ một người có phần quen thuộc, Jihoon nhắm mắt, cuối cùng ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt đỏ bừng, tầm mắt nhất thời có chút mờ mịt, nhưng vẫn có thể nhìn những ánh mắt rơi xuống mặt mình. Giễu cợt có, xoi mói có, đặc biệt là hiếu kỳ...Kang Doyoung cười: "Đúng vậy, chính là Jeong thiếu gia, cậu ấy hôm nay làm người hầu của tôi một ngày."
Người nào đó cười khúc khích: "Kang thiếu gia thật là có thú vui khó chịu, nên cho cậu ta mặt đồ nam đi?"
Kang Doyoung cười: "Jeong thiếu gia người nhỏ, mặc trang phục hầu gái không phải thích hợp sao? Tôi nói rồi, từ phía sau nhìn cậu rất giống con gái?"
Có người nói: "Thật ra nhìn từ phía trước cũng giống con gái, rất được."
Một người khác nói: "Nhớ năm đó Jeong thiếu gia muốn gió có gió muốn mưa có mưa, bối cảnh quá tốt, cho dù thiếu gia nhà ai cũng không lọt vào mắt cậu ta, hết cách, ai bảo nhà người ta có anh trai tốt cơ chứ. Chính là không biết bây giờ Jeong Wangho nhìn em trai biến thành hầu gái như thế này, có bị chọc cho tức chết hay không?"
"Jeong Wangho bản thân bây giờ không biết thành cái dạng gì rồi, còn đâu thời gian lo cho cậu em này chứ."
"Chỉ là nghe nói bạn đời của Jeong thiếu gia có địa vị không phải sao? Làm sao lại nỡ cậu bị làm thành cái dạng này."
"A, cậu biết bạn đời của cậu ta là ai cũng như thế. Nếu thật sự có một bạn đời như vậy, Jeong gia đã không sụp đổ như thế này. "
"Đúng vậy, Jeong gia còn không có tổ chức hôn lễ, có lẽ là không kết hôn."
"Đúng vậy, dù sao Jeong thiếu gia tính tình xấu xa có tiếng , phần lớn mọi người không dám và cũng không muốn kết hôn với cậu ta."
Một nhóm người đang nói chuyện phiếm, những lời đó lọt vào tai Jihoon khiến cậu vô cùng xấu hổ, trừ sự xa cách đã phải chịu đựng, tất cả cũng không là gì nữa rồi. Cậu mặc cho mọi người chế nhạo, nhưng may mắn thay chỉ là những lời chế nhạo. Những người đó cười nhạo cậu, lại bắt đầu tiến đến Kang Doyoung, Kang Doyoung đang phơi phới, nói chuyện một hồi, mới nói: "Đúng rồi, chúng ta đi chào lão phu nhân trước"
"Lão phu nhân" anh ta nói là Shin Taehee, người đến tham gia không nhất thiết phải đến gặp bà nhưng bạn đời của Kang Doyoung cũng có quan hệ họ hàng với Shin Taehee, vì vậy mỗi lần đến đều sẽ gặp mặt, anh ta vừa đi, Jihoon không có động, lại quay người gọi: "Đi theo tôi"
Jihoon chỉ có thể đi theo.
Chuyện Jeong thiếu gia trở thành người hầu của người khác đã lan truyền trong thời gian ngắn, Jihoon hết lực cúi đầu xuống, nhưng vẫn có rất nhiều người đến xem cậu làm trò cười, thậm chí có những người đã quen biết trước còn có ý đến chào hỏi cậu. Kang Doyoung cũng cười khẽ: "Xem xem, cậu córất nhiều hào quang, cướp hết của tôi rồi."
Jihoon chịu đựng sự xấu hổ không nói, Kang Doyoung: "Cậu đừng cảm thấy uỷ khuất hay không phục, ngày đó tôi bị cậu chế nhạo, cũng không tốt hơn cậu hiện tại."
Họ nhanh chóng đến một đại sảnh nhỏ, hiển nhiên không có nhiều người ở đây, yên tĩnh hơn rất nhiều, lão bà ngồi ở giữa chính là Shin Taehee. Bà ấy rõ ràng hôm nay trông rất sang trọng, trên tóc còn cài một bông hoa chanh đẹp mắt. Nhìn thấy bà, Kang Doyoung vội vàng kính cẩn thực hiện nghi thức. Shin Taehee cũng nhẹ nhàng cười: "Doyoung, hôm nay quần áo của cậu trông rất đẹp, cậu đặt mua ở đâu vậy?"
Kang Doyoung cười ngọt ngào: "Là đặt hàng của phu nhân Reila."
Shin Taehee hơi ngạc nhiên: "Lại là phu nhân Reila? Chiếc váy mà Jiwon vừa mặc cũng rất đẹp. Khi tôi hỏi, cô ấy còn nói là của phu nhân Reila. Với kiến thức hữu hạn của tôi, không hề biết là ai, ngay cả tên cũng chưa nghe qua."
Kang Doyoung có chút ngượng ngùng: "Cái này, cháu cũng không biết, cháu đến tìm Andy của Thượng Hương để đặt đơn."
Jihoon vẫn còn xấu hổ, không muốn nghe cuộc nói chuyện nhỏ nhặt của họ, chỉ mong mọi chuyện sớm kết thúc. Nhưng cái tên "Phu nhân Rila" vang lên trong tai cậu hôm nay lần thứ ba, và khi anh nghe đến cái tên "Jiwon", cuối cùng có thể xác nhận, Andy đã đóng gói và biến mình thành "phu nhân Reila"
Shin Taehee cười cười nói: "Xem ra tôi cũng phải liên hệ làm một cái." Lực chú ý của bà chuyển sang người bên cạnh Kang Doyoung, trò chơi "người hầu" hoặc là "nữ hầu" bà cũng biết, cũng không ngăn cấm, vì theo ba đây là những trò đùa của giới trẻ, nhưng hôm nay không hiểu sao bà lại hỏi thêm "Đứa nhỏ bên cạnh cậu là ai?"
Jihoon sửng sốt trong giây lát, cả người lại căng thẳng. Kang Doyoung liền đáp: "Là tiểu thiếu gia Jeong gia. Cháu chơi trò chơi với cậu ấy, cậu ấy đã thua, vì vậy hôm này làm người hầu của cháu một ngày.
"Tiểu thiếu gia Jeong gia?" Shin Taehee ý thức được vẻ mặt nghiêm túc nhìn một bà lão đang ngồi bên cạnh: "A, bạn đời của Sanghyeok không phải là tiểu thiếu gia của Jeong gia sao?"
Khi Jihoon nghe đến đây tim trở lên mềm yếu, nhịn không được ngẩng đầu lên. Cái này, ánh mắt của cậu rơi vào một người quen thuộc, khi bắt gặp ánh mắt của người đó, Jihoon lạc giọng nói: "Bà, bà nội?"
Trong luật hôn nhân của tinh cầu Đế chế, cũng có sự khác biệt giữa "gả" và "lấy", nam nữ kết hôn, nữ "gả", nam "lấy", nam và "giống cái" kết hôn, nam cũng là "lấy", "giống cái" là gả, trừ khi có trường hợp đặc biệt, có thể xin đơn khác nhưng nhìn chung không dễ được chấp thuận.
Khởi đầu của việc sửa đổi quy định này là để kiềm chế ảnh hưởng của các gia đình bản địa.
Rốt cuộc, gia tộc bản địa bất luận có bần tiện, đều có thể sống lâu dài trên hành tinh này và được hưởng mức phúc lợi tốt nhất miễn là mang họ của mình. Phúc lợi của hành tinh đế chế rất tốt, nếu có được quyền vĩnh cư, về cơ bản có thể sống mà không cần làm việc. Nhưng số lượng lớn những người như vậy là một gánh nặng cho chính phủ. Do đó, luật quy định rằng nếu một phụ nữ của một gia đình bản địa kết hôn mà không phải là quan chức hoặc người bản địa thì sẽ bị huỷ đặc quyền vĩnh cư và phải dùng tiền hoặc năng lực làm thước đo xem có được định cư trên tinh cầu hay không.
Vì quyền vĩnh cư, phụ nữ bản địa thường liên hôn trong họ, hoặc tìm các gia đình bản địa khác để kết hôn. Ví dụ mẹ Park Dohyun và em gái của bà, một người là kết hôn với nam nhân trong gia tộc, người kia thì kết hôn với nhà họ Kim, cũng là gia tộc bản địa.
Nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ.
Ví dụ như bà nội của Lee Sanghyeok cũng được gả cho bên ngoài, bà vốn dĩ là chi thứ, nhưng cũng tình là cùng họ với Shin Taehee.
Bà lão rất cực đoan, sau khi kết hôn cũng không tiếp xúc nhiều với gia đình mẹ đẻ, đến nỗi ngay cả Jihoon cũng quên rằng giữa họ vẫn còn mối quan hệ này, không ngờ lại gặp bà vào lúc này.
Một cảm giác như "bản thân sắp xong rồi" ập đến, Jihoon đối diện với ánh mắt lạnh lùng của bà nội, quả thật so với vừa nãy lúc bị mọi người bàn tán còn khó chịu gấp trăm lần. Ánh nhìn của lão phu nhân vẫn rất sắc sảo, quét nhìn cậu một vòng, mới nói: "Cậu làm sao lại mặc thành cái dạng này? Đây là như thế nào?"
Jihoon đỏ mặc, ấp a ấp úng không nói lên lời, cũng không dám nhìn bà, anh mắt rời xuống đầu gối của bà, nhìn thấy bà đang đắp chiếc chăn mà cậu đưa cho, trong lòng có chút phức tạp.
Nếu như không phải bây giờ mất mặt, nói không chừng mối quan hệ của họ có thể từ từ dịu đi, đúng không?
Shin Taehee bật cười, giọng nói ấm áp: "Thật sự là Jihoonie ah? Ăn mặc như thế này cũng thật ngạc nhiên nha."
"Có chồng rồi mà còn ăn mặc như thế này, không biết xấu hổ!" Giọng của bà nội vẫn luôn nghiêm khắc, lại nói: "Còn không đi thay?"
Jihoon hận không thể lướt đi ngay, nhưng nhớ đến chuyện mình đã đáp ứng, liền nói: "Còn, còn chưa thể thay..." Cậu hít một hơi, cố gắng nói cho rõ ràng: "Cháu đáp ứng với Kang thiếu gia, làm người hầu của anh ta một ngày, tôi không thể thất hứa."
Bà nội tức giận nhìn chằm chằm, Shin Taehee cười: "Đứa nhỏ này, thật sự là thay đổi rồi. Này bà đừng tức giận, đây cũng đã là gì, cháu gái tôi hôm này cũng thua người ta, phải làm người hầu một ngày, tôi cảm thấy mặc thế cũng rất đẹp mà."
Khoé miệng bà giật giật, Kang Doyoung đứng bên cuối cùng cũng đoán ra được tình hình. Vừa hoảng hốt lại căng thẳng, vội vàng nói: "Thật ra chỉ là một trò chơi, nếu như Jeong thiếu gia muốn thay, cũng..."
"Tôi không đổi!" Jihoon cuối cùng lấy hết can đảm, còn ngẩng đầu lên, dù giọng không lớn nhưng rất có lực: "Đây là trao đổi điều kiện, cháu đã đáp ứng rồi, không thể giữa đường từ bỏ!"
Cậu đời này chưa bao giờ chủ động chịu bất cứ trách nhiệm nào, trước kia là không cần, phía sau chẳng qua là được đẩy về phía trước, bản thân cảm thấy uỷ khuất, so với áp bức và bóc lột thực sự, vốn gì chẳng là gì.
Trong phòng khách an tĩnh một hồi, Kang Doyoung cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Bà nội hơi ngạc nhiên, lúc nhìn Jihoon cũng không lãnh đạm như vậy. Cuối cùng Shin Taehee đánh vỡ bầu không khí: "Được rồi, được rồi, trò chơi con nít, chúng ta thôi đi. Doyoung à, có thời gian đưa phương thức liên lạc của phu nhân Reila cho tôi, tôi cũng muốn nhờ cô ấy may cho một bộ lễ phục. Các cậu đi chơi trước đi, hôm nay có rất nhiều trò chơi, thắng còn được giải thưởng."
Kang Doyoung không thể nói rằng anh ta không có thông tin liên lạc của phu nhân Reila. Nhưng bầu không khí vô cùng khó xử, không dám đợi thêm, chỉ có thể cười chào tạm biệt. Jihoon so với anh ta trấn tĩnh hơn, hướng bọn họ hành lễ, sau đó đi theo.
Đến nới không có người, Kang Doyoung lập tức bất đầu nói: "Cậu là bạn đời của Lee Sanghyeok? Thượng tướng Lee Sanghyeok? Cậu tại sao không nói sớm?"
Jihoon không trả lời, chỉ dùng giọng điệu kính cẩn hỏi: "Có cái gì cần phân phó không? Kang tiểu thiếu?"
"Dừng dừng dừng! Ước định của chứng ta đến đây dừng, tôi không cần cậu làm người hầu, cậu mau cách xa tôi ra."
Jihoon từ chối: "Nhưng chúng ta đã ước định một ngày, tôi không thể không giữ chữ tín. Anh có yêu cầu gì, xin nói với tôi, tôi phục vụ anh." Cậu quét nhìn phòng khách một vòng: "Cần rượu không? Hay hoa quả?"
Kang Doyoung đông cứng, nhịn không được: "Não của cậu có phải hay không hỏng rồi? Rõ ràng lúc trước ở trên xe còn không nguyện ý?"
Jihoon: "Tôi đi lấy rượu cho anh." Cậu xoay người đi vào trong đám người, không để ý nữa, mà dùng thái độ bình tĩnh và bước đi bình thường về phía trước. Trên đường đi đương nhiên gặp phải rất nhiều ánh mắt bất ngờ hay chế giễu, trong lòng hoàn toàn không để ý, có lẽ đã không còn sự xấu hổ và uỷ khuất như trước.
Cậu đã học cách chịu đựng và chịu trách nhiệm.
Rượu trong tiệc theo kiểu tự chọn, tất nhiên cũng có bồi bàn phục vụ trong phòng. Jihoon phát hiện ra rằng mình không phải là người duy nhất ăn mặc như thế này, còn có những người đàn ông hoặc phụ nữ khác mặc trang phục nữ hầu. Trong đó thu hút sự chê cười nhất là một người nhà họ Kim, cao mét chín, còn để râu quai nón, mặc trang phục hầu gái. Bộ quần áo hiển nhiên có kích thước quá nhỏ, khi mặc vào quần áo của anh ta liền bị giãn ra, vải có vẻ như có thể bị nứt ra bất cứ lúc nào. Anh ta khá bình tĩnh, không sợ ánh nhìn của người khác, chỉ khi ánh mắt của người khác qua tuỳ tiện,anh ta mới đưa bàn tay như cái quạt của mình ra vẫy đi: "Anh bạn, nhìn đủ chưa? Có muốn bị đánh không? "
Các thành viên của gia tộc Kim nổi tiếng là những người hiếu chiến, hầu hết những người đến dự tiệc đều là những vị chủ nhân trẻ tuổi hoặc đã quen với họ nên họ tránh đối đầu với anh ta mọi lúc mọi nơi. Anh ta chậm rãi đi tới bên cạnh Jihoon, dường như đang chọn cái nào ngọt hơn, sau khi để ý đến bộ trang phục của Jihoon, anh ta không khỏi mỉm cười: "Này, bộ váy này trông rất thích hợp với cậu."
Nếu như người khác nói, Jihoon có phần ngượng ngùng, nhưng khi anh chàng mặc đồ giống hệt này nói chuyện với cậu, cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng cậu vốn dĩ không giỏi nói chuyện với mọi người, vốn dĩ muốn khen trang phục của đối phương rất hợp, nhưng sau khi nhìn một lúc, lại không thể khen xuống, chỉ có thể "ừm" một tiếng mơ hồ. Anh ta cũng không để ý, lại hỏi: "Cậu đi cùng ai đến?"
"Kang Doyoung, Kang thiếu gia."
"À, tôi biết, là con dâu của Ju Dantae"
"Ân..." Jihoon đã chọn rượu xong, đang muốn đưa cho Kang Doyoung, nhưng tìm một lúc, cùng không nhìn thấy bóng dáng Kang Doyoung, cuối cùng chỉ có thể quay lại bàn. Anh ta đã ăn bánh rồi, còn đưa đĩa qua: "Có muốn thử không?"
Jihoon lắc lắc, lại cười cười: "Cảm ơn, không cần."
"Bánh này ăn ngon." Anh ta đang nhai, đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền lớn tiếng nói: "À mà, tôi tên là Geonwoo, Kim Geonwoo."
Jihoon vội vàng: "Tôi là Jeong Jihoon."
Geonwoo hiển nhiên không biết cậu, nhưng anh ta rõ ràng là người nói nhiều, cho nên cũng không thấy xa lạ, nói tiếp: "Một lát sẽ có phần chơi trò chơi, cậu muốn tham gia cái gì? Tôi nghe nói giải thưởng hôm nay rất phong phú. Tôi muốn lấy phiếu thưởng cung cấp món tráng miệng một năm của tiệm Sunny Cake. Hạng mục đó là dệt kim, tôi đã luyện tập ở nhà trong một tuần và nghĩ mình có cơ hội chiến thắng. "
Jihoon có chút hút hẫng, không biết gì về nội dung trò chơi và giải thưởng của bữa tiệc Chanh Hoa này, nhưng cũng có chút kỳ quái: "Tại sao lại là dệt kim? Tôi nhớ ngày xưa thi đấu văn học hoặc hội hoạ, đặc biệt là thơ ca, còn có âm nhạc."
Jihoon không giỏi tất cả những thứ này, vì vậy ban đầu câu rất hứng thú tham gia, nhưng sau khi không đạt được thứ hạng nào, vì rất xấu hổ nên đã từ chối tham gia.
"Ai mà biết được." Geonwoo nhún vai: "Đột nhiên dường như nó trở lên thời thượng. Lúc tôi đến đây, nghe được bọn họ nói cái gì mà phu nhân Reila. Nhưng mà phải nói, cái váy của Shin tiểu thư thật đẹp, làm cho tính khí xấu của cô ta bớt khó chịu."
Giờ đây, Jihoon gần như chắc chắn rằng mình là "Phu nhân Reila", và những thành phẩm từ cậu đều được chào đón. Có phải đây là cơ hội để kiếm nhiều tiền hơn?
Jihoon chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã bị Geonwoo vỗ vai: "Có muốn cùng đi đến đó không? Tôi xem dáng vẻ của cậu, dường như biết dệt."
"Tôi, tôi còn phải phục vụ Kang thiếu gia..."
"Anh ta không phải chạy rồi sao? Đi thôi, cùng nhau đăng kí, nếu cậu lấy được phần thưởng, có thể chuyển phiếu cho tôi, tôi sẽ mua nó với số dư 10.000.000" Người đàn ông to lớn vừa nói vừa túm lấy cậu chen vào trong đám đông, Jihoon vốn dĩ muốn từ chối, nhưng sau khi nghe đến con số, lời cũng không thể thốt ra.
Cậu lúc này rất cần tiền và trò chơi thường không kéo dài quá lâu. Sẽ không thành vấn đề nếu cậu đi phục vụ Kang Doyoung sau khi hoàn thành nó.
Rõ ràng là Geonwoo đã hỏi thăm được chỗ nào là nơi tổ chức cuộc thi dệt kim, khi đến đó, công tác chuẩn bị trước trận đấu đã hoàn tất và đang trong giai đoạn đăng ký. Hầu hết những người vây quanh đều là phụ nữ hoặc "giống cái mới", tất nhiên cũng có rất nhiều nam giới đến xem. Geonwoo và Jihoon cùng đến biểu hiện rõ ràng đầy khó chịu. Geonwoo hiển nhiên không quan tâm đến ánh mắt của người khác, anh ta vỗ bàn một cái, giọng nói lớn như chuông: "Tôi và Jihoon cũng đăng kí."
Lời nói của anh ta đã tạo nên một trận cười lớn, và tất nhiên là có nhiều người đến xem hơn. Jihoon nhận thấy vẫn có phóng viên chụp ảnh, nhanh chóng dùng tay che mặt. Một lúc sau, người phụ trách phân phát hầu hết các kiểu kim, chỉ bóng mà mỗi người tham gia có thể mua trên thị trường cho biết: "Một tác phẩm thì có giới hạn hai tiếng để dệt, kiểu dáng thì không giới hạn, có thể là khăn, bao tay hoặc các sản phẩm khác, tôi sẽ thẩm định thành phẩm tại thời điểm đó, và người chiến thắng có thể nhận được phiếu phục vụ món tráng miệng một năm của tiêm Sunny Cake. Bây giờ, thi đấu bắt đầu. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro