Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Jihoon ngủ sâu đến nỗi Lee Sanghyeok mặc quần áo ngủ giúp cậu cũng không tỉnh. Lúc ngủ rất an tĩnh, ngay cả hít thở cũng rất nhẹ nhàng, lông mi dày dài rủ xuống tạo một mảnh tối nhỏ, đôi môi vẫn còn hồng hồng, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng. Một chút cũng không giống với loại người sẽ đe dọa bắt ép người khác kết hôn với mình.

Lúc ở chung, đối phương luôn tỏ ra thấp kém, lại luôn lo được lo mất, Lee Sanghyeok có lẽ biết rằng mình rất lạnh nhạt với cậu trong quá khứ. Hôm nay ở chỗ bà nội, bản thân dù đã không còn ký ức nhưng cảm thấy sống chung với lão phu nhân một ngày rất hoà nhã, đối phương ngược lại không nhắc nhiều đến quá khứ, anh cũng không hỏi nhiều. Thật ra anh lúc đó cũng đã nghĩ, nếu bà nội nhất định nhắc đến chuyện đó thì bản thân sẽ ngăn lại.

Không biết vì lý do gì Lee Sanghyeok dường như không nóng lòng muốn biết quá khứ. Nhưng bây giờ anh lại muốn biết. Rốt cuộc anh đã đối đãi với cậu như thế nào, mới khiến cậu sợ thành bộ dạng này?

Lee Sanghyeok bật thiết bị liên lạc, tìm trang liên hệ của Seo Jinhyeok và gửi đi một tin nhắn. Không lâu sau, anh nhận được một bản báo cáo lịch trình gần đúng của mình trong quá khứ.

Về lý lịch, bản thân Lee Sanghyeok cũng đã từng đọc qua, và anh cũng biết rõ về tất cả những trận chiến giúp anh thăng chức. Loài người có hai kẻ thù lớn. Một là Zerg, có hiệu quả chiến đấu thấp nhưng số lượng lớn, hơn nữa sẽ làm phát sinh bệnh tật. Chúng sống ở một nơi gọi là tinh cầu Nhiệt đới, cách rất xa tinh cầu Đế chế. Vốn dĩ hai chủng tộc vẫn sống hòa bình, cho đến khi tinh cầu Nhiệt đới xảy ra cháy rừng, nơi sinh sống của chủng tộc Zerg bị suy giảm mạnh, chúng mới bắt đầu nghĩ đến các tinh cầu khác. Cuộc tấn công đầu tiên của chúng không thu hút được sự chú ý của con người mà phải đến một tháng sau, hầu như tất cả con người trên tinh cầu đó đều bị lây nhiễm một căn bệnh lạ và chết đi lúc ấy con người mới bắt đầu thực hiện các biện pháp phòng thủ.

Những loài Zerg hút máu và ăn thịt người cũng đang tiến hóa, trong những thập kỷ gần đây, một số loài Zergs đã tiến hóa thành mặt người có tay chân, nhìn vô cùng đáng sợ. Vì con người có công nghệ tiên tiến nên tạm thời vẫn còn trong trạng thái áp đảo, nhưng vẫn còn một kẻ địch khác, là tộc người sói.

Tinh hệ nơi tộc người sói sinh sống cách con người không xa. Rất lâu trước đây, hai chủng tộc từng sống trên cùng một tinh cầu. Người sói coi con người là "thức ăn" và sát hại con người một cách dã man. Mãi cho đến khi nhân loại phát minh ra phi thuyền vũ trụ để di cư ra khỏi tinh cầu nguyên thủy tình hình đó mới được xoa dịu đôi chút. Nhưng rồi trí thông minh của người sói cũng bắt đầu phát triển, trong một lần, chúng chiếm được một con tàu vũ trụ do loài người phát minh, sau đó bắt đầu cuộc thảm sát nhân loại lần thứ hai. Cuộc thảm sát vô cùng bi thảm nhiều người chết, bộ tộc người sói không được lợi, kết quả là hai tộc có mối hận thù sâu sắc. Trong chuyến đi này, người sói đã đánh cắp một bộ mẫu gen người và phát triển loại thuốc đồng hóa tư duy con người, khi chúng tấn công lại lần nữa đã biết đặt trước "quân cờ".

Chiến dịch thăng chức đầu tiên, Lee Sanghyeok đóng vai trò quyết định trong trận chiến với người sói. Anh nhận thấy rằng một sĩ quan nào đó đã bị người sói đồng hóa và nổi loạn, anh lập tức giết chết "anh ta", xoay chuyển cục diện trận chiến, cứu sống hàng ngàn binh lính và được phong quân hàm thiếu tá. Kể từ đó, năng lực xuất chúng của anh liên tục được bộc lộ, anh đã có ba mươi tư đóng góp lớn nhỏ, vì vậy mới 27 tuổi liền trở thành thượng tướng. Cho đến nay, anh cũng là thượng tướng trẻ nhất tinh cầu. Và giới truyền thông vẫn đang dự đoán rằng anh sẽ là vị tướng trẻ nhất trong tương lai.

Sau hàng trăm năm nghiên cứu, cuối cùng con người cũng đã đúc được một bức tường bảo vệ bên ngoài hành tinh, có thể ngăn chặn hiệu quả cuộc xâm lược của tộc Zerg và tộc người sói. Những người lính trở về sau chuyến tuần tra giữa các vì sao cũng sẽ bị kiểm tra gắt gao, nguyên nhân khiến tàu chiến của Lee Sanghyeok gặp nạn lần trước là do sơ hở, và có thể là do con người tạo ra.

Những chuyện này vì Lee Sanghyeok mất trí nhớ nên Seo Jinhyeok chỉ nói ngắn gọn một chút: "Quân bộ đang tiến hành điều tra nghiêm ngặt, hơn nữa đã khóa được mục tiêu. Tôi tin rằng sắp tới sẽ bắt được gián điệp."

Lee Sanghyeok với chuyện này không có ý kiến gì khác, từ những thông tin mà anh đã tìm kiếm có thể thấy rằng kẻ thù tương lai của nhân loại sẽ không còn là Zerg hay tộc người sói, mà sẽ là chính con người.

Sự giàu nghèo của mỗi hành tinh không đồng đều, môi trường sống cũng khác nhau, các tầng lớp trên của tinh cầu đế chế vẫn đang gia tăng khoảng cách, đây hẳn là một mối nguy tiềm ẩn lớn trong tương lai.



Lịch trình của Seo Jinhyeok rất chi tiết, từ khi anh bắt đầu vào chiến trường cho đến thời gian cuối cùng anh bị mất trí nhớ, tất cả đều được viết rõ ràng. Seo Jinhyeok có lẽ cũng biết suy nghĩ của cấp trên nên đem thời gian anh trở về tinh cầu đế chế liệt kê riêng ra.

Trong bảy năm, tổng cộng trở về không quá 20 lần, lần ở lại lâu nhất cũng chưa tới một tháng, trong hai mươi ngày lẻ đó, anh thậm chí dùng 20 ngày để huấn luyện cho một cuộc thi trong quân đội, chỉ có thời gian bảy ngày ngắn ngủi dành cho công việc cá nhân.

5 tháng 3 ngày. Thời gian thực tế ở bên người vợ nhỏ là bao nhiêu đây?

Nhìn con số này, bản thân Lee Sanghyeok cũng cảm thấy lãnh mạc, rồi nảy ra một suy nghĩ. Jihoon thích anh đến mức nào? Như thế này lại không ly hôn? Hơn nữa anh trước đây đối với cậu rốt cuộc là tâm tư như thế nào?

Lee Sanghyeok không thể tự mình làm rõ, anh chỉ biết, nếu tính cách trước và sau khi mất trí nhớ không có thay đổi hoàn toàn, nếu anh thật sự không chấp nhận nổi một người, sẽ tuyệt đối không duy trì quan hệ bạn đời với đối phương. Huống hồ Jihoon rõ ràng nhìn rất phù hợp với tâm ý của anh.

Thượng tướng đại nhân trong lòng kỳ quái, nghĩ đến Lee Sanghyeok trước khi mất trí nhớ, đầu óc một mảng trống rỗng, chỉ cảm thấy chính mình là người xa lạ. Ánh mắt anh nhìn đi nhìn lại dữ liệu cuối cùng rơi vào một dòng.

Tinh cầu Đế chế ngày 22 tháng 10 năm 887, phu nhân thượng tướng nộp đơn xin vào quân đội, cấp trên phê chuẩn hơn nữa còn cử một chiếc chuyên cơ đến văn phòng điều hành chung của Lee Sanghyeok, sau 38 giờ, chuyên cơ mang theo Jeong Jihoon trở về.

Lee Sanghyeok nhướn mày nhìn chằm chằm vào đoạn thông tin này, anh rất nhanh so sánh hành trình chi tiết mà Seo Jinhyeok gửi và phát hiện rằng vào thời điểm này, họ đang dọn sạch làn sóng người sói cuối cùng. Lúc đó tộc người sói đang ẩn nấp trong dân chúng, sau khi sàng lọc và điều tra nửa tháng, tất cả những người ở đó đều bị cách ly, các gián điệp đã được tìm thấy và đã có thể giải trừ báo động. Nhưng Lee Sanghyeok đã tra về phương thức làm việc trước đây của mình, với sự thận trọng của bản thân, có lẽ sẽ kéo dài thời gian. Bởi vì anh cảm thấy nửa tháng không đủ để loại bỏ hoàn toàn nguy hiểm. Cho lên lúc đó lập tức đưa cậu về, có khả năng là do lo cho an nguy của người vợ nhỏ hay không?

Bởi vì không có ký ức, ngay cả những suy đoán của chính anh về hành động trong quá khứ của mình cũng không thể xác minh được. Anh đột nhiên không muốn lấy lại trí nhớ.

Lee Sanghyeok không thể hiểu được tình cảm trong quá khứ của mình đối với Jihoon. Nếu là thật sự chán ghét, vậy cảm giác hiện tại của anh là như thế nào?


Sau khi Jihoon tỉnh dậy, đối với sự điên cuồng đêm qua không hề có ấn tượng gì, khi chồng có nhắc lại cậu cũng chỉ biết đỏ mặt và nói nhỏ: "Em cái gì cũng không nhớ, nhất định là anh lừa em..."

Lee Sanghyeok bóp má cậu, cố ý nói: "Anh thực sự hối hận vì ngày hôm qua anh đã không dùng quang hình để quay lại tất cả, nếu không xem em còn vu oan như thế nào!"

Jihoon ngượng ngùng nhìn anh và nói: "Vậy thì lần sau em sẽ quay..."

Thượng tướng nhướng mày: "Thì ra em cũng muốn tự mình xem? Nói thật đi, em thật sự không nhớ?"

Jihoon lắc đầu: "Thực sự không nhớ."

Vẻ mặt của cậu không hề giả dối, Lee Sanghyeok có chút khó chịu, bức hỏi: "Những thứ đồ đó mua ở đâu? Nếu bị người khác dùng trên người em, há chẳng phải bản thân bị chiếm tiện nghĩ cũng không biết?" Lại tiến gần cậu: "Trước đây chưa dùng qua?

Jihoon hoảng loạn lắc đầu: "Không có, em, em đã quên mất mình mua nó ở đâu. Có lẽ cũng là do người bán đưa cho."

"Trước đây thực sự chưa dùng qua?"

Jihoon vẫn lắc đầu, lại đỏ mặt vì xấu hổ: "Cho dù có dùng nó cũng là với anh, em, em chưa từng thân mật với người đàn ông khác...ngược lại anh..." Jihoon mím môi, ba chữ tiếp theo thực sự quá nhỏ, gần như ngậm ở trong nghiệm không có bật ra, vì vậy Lee Sanghyeok không nghe thấy. Anhnói: "Không có thì tốt"

Jihoon lại nghĩ đến một đống tin đồn của Lee Sanghyeok, lại nghĩ đến anh có thể sống với tình nhân trên một tinh cầu khác, lòng chua xót như đổ một bình dấm.

Lee Sanghyeok đặc biệt thích véo má Jihoon, còn thích hôn lên trên đấy mấy cái, sau khi hôn chán cuối cùng anh cũng cố nhịn trước khi để lại dấu răng trên đó. Anh đột nhiên nói: "Kim Kyukkyu mời anh dự tiệc, em có muốn đi cùng nhau không?"

Jihoon ngạc nhiên một lúc, không biết tại sao trái tim cũng thắt lại, cậu nhìn dung mạo anh tuấn đang tiến lại gần, rõ ràng đoạn thời gian này hai người rất hay thân mật nhưng thỉnh thoảng, khuôn mặt lãnh đạm của anh ngày trước vẫn hiện lên nhắc nhở cậu. Jihoon nói: "Em không đi"

Lee Sanghyeok cau mày: "Em không hỏi là tiệc gì liền từ chối rồi? Hơn nữa tại sao lại không muốn đi cùng anh?"

Trong lòng Jihoon cảm thấy buồn nhưng cố gắng không thể hiện ra, cậu nói: "Tiệc của các anh, nhất định là một kiểu tiệc thể thao, em không thể. Em không phải không muốn đi cùng anh, chỉ là em còn công việc chưa hoàn thành, thời gian có chút gấp gáp,...

"Thực sự là một loại hình thể thao, anh ta hẹn anh đến trường bắn: " Thượng tướng đại nhân có chút đau lòng: "Em không cần phải làm việc vất vả như vậy, chúng ta có thể mở tài khoản chung, anh đã kiểm tra qua, chỉ cần chúng ta cùng nhau đi ký, tài sản của chúng ta liền có thể dùng chung."

"Không cần, không cần" Trong lòng Jihoon hoảng loạn, đầu lắc đầy lợi hại: "Không cần mở, em tạm thời vẫn có thể chống đỡ, anh hiện tại không phải là đã gánh trách nhiệm toàn bộ chi chi phí trong nhà sao? Bà nội anh bên đó, anh cũng gánh vác. Hơn nữa ba em cũng không cần phí phẫu thuật nữa rồi, chỉ cần tiền mua thuốc, em và anh trai kiếm tiền đủ để trả rồi."

Nam nhân lại một lần nữa xác nhận: "Thật sự không dùng?"

"Không dùng!" Jihoon rất nghiêm túc.

Lee Sanghyeok không vì điều này cảm thấy hoài nghi, trên thực tế, ở tinh cầu đế chế, giữa hai bạn đời mở tài khoản chung không nhiều, dù sao điều này cần phải đủ tin tưởng, hơn nữa cần sự cho phép của hai bên. Chỉ là anh ngược lại không thể nhìn ra, Jihoon nhìn mềm yếu, nhưng lòng tự tôn và tự cường lại nặng như vậy.


Thật ra, Jihoon chỉ là có điều khó nói. Năm đó Jihoon dùng thủ đoạn ép Lee Sanghyeok kết hôn với cậu, cha của Jihoon đã phản đối gay gắt việc cậu mở tài khoản chung.

"Bảo bối, cậu ta hiện tại cần nhà chúng ta, chỉ khi để cậu ta phụ thuộc vào chúng ta thì cậu ta mới đối xử tử tế với con. Nếu con mở tài khoản chung với cậu ta, cậu ta chuyển hết tiền của con đi rồi ly hôn với con thì con còn gì để giữ cậu ta lại? "

Jihoon được ba thuyết phục cũng thấy hợp lý nên không nhắc lại nữa.

Tuy nhiên, trên thực tế, Lee Sanghyeok chưa bao giờ tiêu tiền của cậu, cũng không ham muốn một phần tài sản của Jeong gia. Anh dựa vào sự nỗ lực của bản thân, lăn xả cả sinh mệnh của mình để chiến đấu vì một tương lai tốt hơn, một tương lai không cần phải ràng buộc với bất kỳ ai.

Vì vậy, khi Jeong gia gặp khó khăn, Jihoon không có cách nào mở miệng xin anh trợ giúp. Đã từng có những suy đoán ác ý như vậy đối với đối phương, làm sao có thể?


Dường như sau khi biết Lee Sanghyeok mất trí nhớ trở lên thân thiết hơn, ngày càng có nhiều người đến mời dự tiệc. Lee Sanghyeok thật sự không từ chối, nhất là tiệc có phần thi đấu, anh còn tích cức tham gia, dù sao thì anh cũng rất thích cạnh tranh. Hơn nữa các cuộc thi nói chung, sẽ có giải thưởng, phần lớn là một số vật phẩm tinh xảo, mỗi khi Lee Sanghyeok thắng sẽ mang quà về cho Jihoon.

Lần này anh mang về một chiếc vòng tay có gắn đá quý màu xanh, Jihoon rất thích, khi nhìn thấy một chữ ký được khắc ở bên trong chiếc vòng, cậu có chút kinh ngạc: "Đây là tác phẩm của Esla, giá trị rất cao, ai lại có tiền để lấy ra làm giải thưởng? "

"Anh không biết." Lee Sanghyeok không quan tâm đến vấn đề này, chỉ là sau khi nhìn thấy thứ này cảm thấy người vợ nhỏ sẽ thích nó, vì vậy anh tham gia thi đấu, hơn nữa là rất nghiêm túc, không ngoài dự liệu dành dược vị trí thứ nhất: "Nhà thiết kế này rất nổi tiếng sao?"

Jihoon dùng lực gật đầu nói: "Ông ấy thích nhất nhúng ngọc bích lên đồ trang sức. Em thích màu xanh. Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi ông ấy, vì khi còn nhỏ, anh trai đã đưa em đến nơi làm việc của của ông ấy. Toàn là đá quý màu xanh, rất đẹp."

Nghe cậu khen ngợi người khác, Lee Sanghyeok luôn cảm thấy có chút khó chịu: "Được gọi là lão sư, tuổi tác có lẽ không nhỏ đi?"

"Lúc em gặp ông ấy đã 80 tuổi rồi." Jihoon biết suy nghĩ của chồng, rất ngoan ngoãn đáp: "Em lúc đó mới 7 tuổi"

Thượng tướng đại nhân lúc này mới yên tâm, trên mặt lộ ra ý cười. Jihoon nói: "Lúc đó, em liền năn nỉ anh trai mua hết trang sức ở đó. Anh trai cũng thuyết phục rất lâu, nhưng ông cụ rất ngoan cố và không có ý định bán. Cuối cùng ông chỉ tặng em một mặt dây chuyền nhỏ bằng đá quý màu xanh, không biết đã để ở đâu lâu rồi mà sau khi ông mất bản vẽ của ông đã bị đánh cắp và tất cả các tác phẩm đều không cánh mà bay, cảnh sát đã theo dõi chúng rất lâu nhưng không tìm thấy dấu vết. Và rồi 3 năm trước, 3 tác phẩm đáng tự hào nhất của ông xuất hiện và được đem ra đấu giá. Có vẻ như là chiếc vòng này cũng trong số đó, em còn nhớ có một sợi dây chuyền rất hợp với nó. "

Lee Sanghyeok hơi tò mò: "Em lúc đó không đi đấu giá?" Dựa theo suy luận của anh, Jeong gialúc đó vẫn chưa phá sản, vẫnn còn là gia tộc giàu số một tinh cầu Đế chế, Jihoon lại dường như có vẻ rất quan tâm đến tin tức này, có lẽ sẽ tham gia.

Ánh mắt của Jihoon có chút loạn, lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cậu lắc lắc đầu: "Không có"

"Tại sao?"

Jihoon đeo chiếc vòng, giọng nói nhẹ nhàng: "Nó không  thiết."

Lúc đó mối quan hệ của Jihoon và Lee Sanghyeok rất căng thẳng, cậu bị anh lạnh nhạt ba năm, cuối cùng không chịu được muốn bùng nổ, lại nghĩ đủ chuyện để thu hút sự quan tâm của anh. Lúc đó cậu còn hoài nghi Lee Sanghyeok có nhân tình bên ngoài, thậm chí hận không thể mời một nhà báo đến phỏng vấn mình, đem chuyện mình là bạn đời của Lee Sanghyeok công bố, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được.

Lại một lần đợi đến ngày chồng về nhà, Jihoon toàn tâm toàn ý trang trí mới lại căn nhà, lại mua rất nhiều đồ cao cấp, sửa soạn chỉnh chu cho bản thân, chờ đợi một lời khen của chồng. Nhưng Lee Sanghyeok nhìn bối cảnh trong căn nhà, ngay cả động tác mở cửa cũng không dừng lại, anh nhìn chằm chằm Jihoon, dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi: "Cậu chỉ biết trang trí bề ngoài thôi sao?"

Jihoon sững sờ, lúc đó tiểu thiếu gia xinh đẹp vẫn còn chưa phân biệt được những lời nói mang hàm ý chế giễu, trong lòng căng thẳng, lại còn trút giận lên người giúp việc, nói là chủ ý của bọn họ nên càng khiến Lee Sanghyeok không vừa ý. Cậu cho rằng nếu đổ lỗi cho người khác, Lee Sanghyeok sẽ không trách mình. Nhưng anh mắt của nam nhân nhìn cậu càng lạnh, giọng điệu mang đầy sự chán ghét: "Cậu bao giờ mới nhận ra rằng là bản thân mình làm sai?"

Anh lần đó rõ ràng nên vào cửa, ngay cả không bằng mặt cũng nên ở lại nhà một đêm và Jihoon đáng lẽ có được một đêm vui vẻ. Nhưng Lee Sanghyeok đã quay người rời đi, Jihoon cho dù có níu giữ như thế nào cũng không được. Tiểu thiếu gia không nhận ra sai lầm của mình, cậu bắt đầu hoài nghi Lee Sanghyeok thực sự có người khác bên ngoài, vì vậy lựa chọn đi theo anh.


Tin tức mua được với giá cao cho biết tối hôm sau Lee Sanghyeok sẽ dùng bữa với một người phụ nữ trong nhà hàng, Jihoon tức giận đến phát điên khi biết tin, không điều tra rõ ràng cậu đã bị hùng hổ ngồi vào bàn của họ và đợi đến khi nhận ra đối phương là một người phụ nữ lớn tuổi thì đã quá muộn.

Sự vô lý của Jihoon khiến Lee Sanghyeok tức giận, lần đầu tiên bị nam nhận chủ động túm cổ tay đưa ra khỏi nhà hàng, lực trên tay anh dùng rất lớn, đến khi cánh tay bị hất ra, cổ tay Jihoon lưu lại một vòng tròn. Jihoon vì làm phiền đến bữa tối của anh nên chột dạ, nhỏ giọng nói: "Em không phải cố ý, em cho rằng anh...em không nghĩ đến anh đang cùng với..." Jihoon không biết thân phận của người kia, nhưng người phụ nữ xem ra cũng sáu bảy mươi tuổi rồi, nhất định không phải là người của anh.

Lee Sanghyeok lạnh lùng: "Là dì của tôi."

"Em, em sai rồi..." Tiểu thiếu gia thấp giọng đáp, thật ra trong lòng vẫn không quá phục.

Lee Sanghyeok nhìn thấu bản chất của cậu, giọng nói càng trở lên lạnh: "Cậu thật sự biết sai."

Tiểu thiếu gia có chút chột dạ.

Lee Sanghyeok lạnh lùng liếc cậu một cái, không để lại bất kỳ giải thích nào: "Cậu căn bản không biết! Cậu từ khi sinh ra đến nay, căn bản không biết cái gì gọi là "lỗi lầm", cái gì gọi là lễ phép! Cậu có nhiều tiền như thế mà chỉ biết trang trí bề ngoài, cậu chắc không biết tim cậu cằn cỗi không có giá trị?"

Anh đây là lần đầu tiên nói nhiều với Jihoon như vậy, cũng là lần đầu tiên nói nặng lời như vậy: "Muốn tôi thích cậu, tại sao không nhìn lại bản thân mình trước, điều gì khiến tôi yêu thích?" Sau khi nói xong, dứt khoát quay người đi về nhà hàng, không thèm nhìn cậu lấy một cái.

Jihoon ngơ ngác nhìn bóng lưng anh, trong lòng có chút choáng váng.

Từ khi sinh ra đến nay, cậu luôn được người khác chiều chuộng, chưa bao giờ biết thế nào là sai lầm, dường như chỉ cần cậu muốn, cậu cái gì cũng đúng, cậu có thể dễ dàng có được bất cứ thứ gì cậu muốn. Bình sinh đây là lần đầu tiên bị người khác chỉ trích như thế này.

Lại là người mình thích.

Tiểu thiếu gia trong lòng cảm thấy uỷ khuất, lại cảm thấy không phục.

Không phải chỉ là sửa chữa sao? Cậu có thể!

Cậu về nhà cho tất cả người giúp việc nghỉ, còn cảm ơn bọn họ, bật người máy nhỏ Chobi, cũng nỗ lục thay đổi phong cách sang trọng trước đây, không còn động một tí là đi đến các cửa tiệm xa xỉ, găp ai cũng hết sức lịch sự, cha và anh trai nghĩ não cậu hỏng rồi. Cậu dần dần thay đổi, nhưng quan hệ của cậu với Lee Sanghyeok không hề xoa dịu, thậm chí sau khi nộp đơn đi quân đội, vui vẻ đạt được mục đích không lâu, liền bị khuôn mặt lạnh lùng đó đuổi về.

Cậu xem tin tức về các cuộc đấu giá đá quý, lúc đó muốn mua hết, thậm chí anh trai còn gọi điện hỏi cậu có muốn không, nhưng Jihoon vẫn cố nhịn. Nếu cậu mua nó, đến lúc đó nhất định sẽ được đăng lên báo, để Lee Sanghyeok biết được, đối phương sẽ nghĩ cậu vẫn như cũ, một chút thay đổi cũng không có.

Vì vậy cậu đã từ bỏ.

Tuy nhiên cuối cùng vẫn là cần một biến cố lớn khiến cậu hoàn toàn thay đổi, bởi vì lúc đó mặc dù cảm ơn mọi người, những trong lòng không hề hiểu tại sao cứ phải cảm ơn, mãi đến sau này, mới tình là thực sự hiểu được tại sao Lee Sanghyeok lại không thích mình.


Chiếc vòng tay ngọc bích được Lee Sanghyeok đeo lên cổ tay cậu, da Jihoon rất trắng, đeo lên càng trở lên đẹp mắt: "Thích không?"

Jihoon cố gắng nở nụ cười ngọt ngào: "Vô cùng thích!"

Lee Sanghyeok: "Kim Kyukkyu nói sắp tới có một yến hội, em có muốn tham gia cùng anh?"

Nghĩ đến yến tiệc Chanh Hoa sắp đến gần, Jihoon vội vàng đáp: "Là yến hội gì?"

"Túng Ky Giáp, thuận tiện uống mấy li rượu, là ngày cuối tháng." Lee Sanghyeok vừa nói vừa động tay động chân, anh đối với vẻ mặt vui vẻ của Jihoon, luôn cảm thấy chưa đủ.

Tiệc Chanh Hoa cũng là cuối tháng, nhưng tuyệt đối không chung một chỗ với Túng Ky Giáp, Jihoon không khỏi thờ phào. Trên mặt nở nụ cười: "Anh đi đi, em không đi"

Thượng tướng đại nhân có chút bất mãn: "Tại sao anh mời em tham gia yến tiệc, em vẫn luôn không muốn đi?" Anh cúi người hôn Jihoon, thấp giọng cười nói: "Có người nào mà rm không dám gặp?"

Jihoon không biết phải trả lời như thế nào.

Mấy năm trước, cậu biết mọi yến tiệc Lee Sanghyeok sẽ tham dự, hy vọng đối phương sẽ dẫn mình đi, thậm chí còn đề cập đến chuyện này, nhưng Lee Sanghyeok từ chối, thậm chí anh cũng không đưa cậu đến họp mặt gia đình. Lee Sanghyeok lạnh lùng, có thể tham gia đều là tiệc quân đội, không mang cậu theo, lại không có thư mời, Jihoon thậm chí không thể bí mật đi. Hơn nữa những buổi tiệccủa mình, muốn kéo chồng đi chung, cũng vốn dĩ là không thể.

Mà bây giờ, Lee Sanghyeok lại oán trách cậu không đi cùng anh đến yến tiệc.

Jihoon trong lòng khó nói, nhưng cũng có phần may mắn. Cũng may ít ai biết cậu là bạn đời của Lee Sanghyeok, nếu không thì vợ của thượng tướng thật sự đã đi làm người hầu cho người khác, nếu chuyện này bị phát tán thì nhất định sẽ mất mặt Lee Sanghyeok.

Jihoon quay lại hôn chồng một cái, cười nói: "Chỉ cho anh nhìn có được không?"

"Đương nhiên được" Lee Sanghyeok bóp eo cậu, lại tiến lại gần: "Cho ông xã nhìn em kỹ hơn một chút."


Chớp mắt đã đến cuối tháng, trước đó Jihoon đã hoàn thành hết đơn hàng. Khi đến nhà Kang Doyoung theo thỏa thuận, Kang Doyoung đã mặc xong lễ phục, còn chồng anh ta thì không có ở nhà. Theo yêu cầu của Kang Doyoung, bộ lễ phục của anh ta thật hào nhoáng, bên trên cũng đính những viên đá quý và thậm chí còn được trang trí bằng những chiếc lông vũ tuyệt đẹp. Anh ta có tư chất rất tốt, sau khi mặc lễ phục, gương mặt trang điểm nhẹ, trông như một thiếu gia kiêu ngạo, khác hẳn với vẻ ngoài đáng thương khi bị Jihoon bắt nạt.

Kang Doyoung đứng trước gương quay đi quay lại, hài lòng: "Quả nhiên tay nghề của phu nhân Reila rất tốt. Kích thước hoàn toàn vừa vặn, kiểu dáng cũng là kiểu tôi muốn."

Chiếc váy này do Jihoon làm, cậu mặc dù không thông minh thì bây giờ cũng hiểu, hình như mình chính là "phu nhân Reila". Nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ về nó, Kang Doyoung đã lấy một bộ quần áo ném vào lòng câu: " Này, cậu thay cái này, sau đó đi cùng tôi."

"Người hầu" không phải là hiếm trong các bữa tiệc Chanh Hoa, rất nhiều người đặt cược hoặc là muốn làm nhục người khác, sẽ để người đó làm người hầu một ngày.Để phân biệt, những người hầu sẽ có quần áo riêng, mà Jihoon đã thấy trước đây, là một bộ đồ màu xám. Nhưng bây giờ, thứ vất vào trong lòng rõ ràng không phải là chất liệu tây trang, vừa nhìn có thể thấy viền lụa trắng.

Jihoon sửng sốt, lấy quần áo trong lòng ra, ngay lập tức mặt đỏ bừng: "Trang, trang phục hầu gái?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro