Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 +

Sau khi lên xe, nỗi xấu hổ vừa nãy đã tan biến, Jihoon trở nên vui vẻ, gần như ngay lập tức gọi vào số của anh trai. Lần này mất gần một phút mới có người nghe, Wangho trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: "Bảo bối, có chuyện gì?"

Jihoon lập tức hạt pha lê nhỏ trong tay lên: "Anh Wangho, em tìm được rồi, anh ơi, anh không cần phải hỏi người khác nữa."

Wangho nhìn chằm chằm vào hạt pha lê đó một lúc mới hỏi: "Sao đột nhiên lại tìm thấy nó?"

"Anh cũng biết em vốn rất bất cẩn, có một góc chưa tìm qua, vừa nãy  tìm lại một lần, kết quả hạt rơi ở chỗ đấyi." Jihoon nói dối không biến sắc, biểu cảm trên mặt linh hoạt, nhưng g lại có chút khẩn trương, cậu lo lắng anh trai sẽ nhìn ra kẽ hở của mình, đang chuẩn bị nói thêm gì đó nhưng lại  không biết Wangho như thế mà không nhìn ra: "Tìm được là tốt rồi."

Trong lòng Jihoon thờ phào nhẹ nhõm, sau khi cất cẩn thật viên pha lê, mới hỏi: "Anh, ngày mai anh vẫn đến chứ? Em đã rất lâu không gặp anh rồi, anh đến thăm em có được không? Hay là, hay là em đến thăm anh cũng được." Sau khi Jeong gia sảy ra chuyện, số lần anh em họ gặp nhau rất ít, dù sao kinh tếkhông dư dả, hơn nữa cũng không có nhiều thời gian tự do.

Wangho bên đó dừng lại một lúc, mới nói: "Anh đến chỗ em đi, chiều mai anh đến."

"Được ạ, em đợi anh !"

Wangho nhìn nụ cười vui sướng của cậu, cũng không nhịn được cười nhẹ, lại hỏi: "Có muốn ăn cái gì không? Anh mua qua cho em."

Ngày trước Jihoon  cái gì cũng đòi Wangho, đối  trai làm nũng với anh so với cha còn nhiều hơn, trước khi Lee Sanghyeok xuất hiện, anh trai đối với cậu mà nói là người quan trọng nhất trên thế giới này, cũng là người cậu thân thiết nhất. Nhưng bây giờ cậu đã hiểu chuyện hơn rồi, vì vậy ngay lập tức lắc đầu: "Không cần, không cần, em cái gì cũng có, không cần anh mua, anh đến là tốt rồi."

Wangho nhìn thấy em trai hiểu chuyện như vậy, ngược lại liền thở dài, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, là anh trai vô dụng"

"Không phải!" Jihoon trong lòng có chút chua xót, cậu cố nhịn không khóc mà nói: " Anh Wangho của em là người anh tốt nhất trên thế giới này! Là tốt nhất nhất nhất!  không ai địch được."

Wangho bật cười, trong nụ cười có chút sủng nịnh, anh đột nhiên hỏi: "Nghe nói Lee Sanghyeok mất trí nhớ rồi, cậu ta hiện tại có đối xử tốt với em không?"

"Tốt lắm, tốt đến mức em không quen." Jihoon thấp giọng nói: "Cũng không chân thực".

Hai anh em hiếm khi nói về Lee Sanghyeok, Wangho  vốn có ấn tượng xấu về Lee Sanghyeok vì cảm thấy người em rể này không tốt với em mình. Nhưng hai người căn bản mới chỉ gặp qua vài lần  cũng không có giao tiếp nhiều. Wangho nói: "Anh đã sớm khuyên em là em không nghe anh"

"Em lúc đó như người mất hồn." Jihoon tự giễu cười bản thân: "Mất rồi liền không tìm về được. Như anh  thì tốt rồi, cầm được buông được, anh đã yêu đương qua lại với nhiều bạn gái như vậy, cuối cùng đều tiêu diêu tự tai mà cắt đứt." 

Cậu không muốn nhắc đến chuyện của bản thân mình, chỉ đơn giản đổi chủ đề bằng việc này: " Nói mới nhớ, anh Wangho, anh thực sự không muốn kết hôn sao? Thật ra mà nói nếu kết hôn sinh con cũng tốt." 

Cậu đến đây có chút trống rỗng, với điều kiện trước kia của anh trai, tự nhiên có rất nhiều người muốn kết hôn với anh, nhưng hiện tại, hẳn là không có phụ nữ nào của tinh cầu Đế chế muốn kết hôn với anh.

Nhận thấy sắc mặt anh trai có chút kỳ lạ sau khi nghe cậu nói, Jihoon chợt hối hận vì mình đã lỡ lời, vội nói: "Em, em chỉ nói chơi thôi, anh à, đừng để trong lòng. Có lẽ số duyên số của anh sẽ đến muộn một chút, em, em về trước đây."

Wangho lộ ra nụ cười nói: "Được."

Jihoon rối loạn, căn bản không phát hiện tầm nhìn của anh trai có chút lay động trong vài giây cuối, nên dứt khoát tắt liên lạc.

Sáng ra ngoài giao quần áo, lúc về đã là chiều tối, giữa đường Lee Sanghyeok còn giục hai lần, không dễ dàng gì để sửa lại bộ lễ phục như cũ, Jihoon còn phải lấy tài liệu của đơn đặt hàng mới rồi mới lên đường về nhà.

Bị chồng giục về nhà thực sự là một trải nghiệm mới lạ, Jihoon trước đây chưa từng trải qua, trên đường vẫn còn đắc chí cười ngây ngô, đợi đến khi về đến cửa, lúc nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Lee Sanghyeok, tâm trạng có chút căng thẳng.

Làm sao lại có cảm giác  như bị bắt gian vậy?

Mặt trời vẫn còn treo cao mà? Rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn xuống núi, bây giờ về nhà cũng không tính là muộn mới đúng. Ngày trước anh trai 10 giờ mới cấm cửa cậu mà!

Jihoon mang trong mình áp lực lớn xuống xe, đối diện ánh mắt lạnh như băng của Lee Sanghyeok, nhưng bên trong hàm chứa sự tức giận, khác hoàn toàn với sự lạnh nhạt và coi thường trước đây. Jihoon chột dạ ôm một chồng đồ, cẩn thẩn đi đến trước mặt chồng, sau đó càng thận trọng thăm dò: "Ông xã, anh ... có phải  đói rồi hay không?"

Lee Sanghyeok trừng cậu, còn nghiến răng: "Đi chỗ nào?"

Jihoon lắc lắc chiếc hộp trong tay: "Chính là ... lại nhận một đơn đặt hàng khác. Cái lần trước, cái váy xinh đẹp tối qua xảy ra chút sự cố, có một chỗ cần sửa lại một chút, vì vậy mới về muộn. "

Thượng tướng đại nhân không ngần ngại vạch trần cậu: "Nói dối!"

Jihoon sửng sốt, gần như vô thức hỏi ngược lại: "Làm sao  anh biết?" Cậu vừa mở miêng liền phát hiện mình bị lộ, nhất thời hối hận rất nhanh muốn tìm lý do chen vào.

Lee Sanghyeok nói: "Lúc em nói dối, con ngươi của em đảo loạn lên."

Jihoon chưa bao giờ biết mình gặp phải vấn đề như này, cậu đưa tay sờ mi mắt, rất nhanh thành khẩn nói: "Thật ra, một hạt pha lê trên đó bị rơi mất, phải mất một thời gian dài mới tìm lại được. " Nhìn vẻ mặt không tin tưởng của Lee Sanghyeok, cậu nhanh chóng nói: "Là sự thật! Lần này là  thật! Em không nói dối."

Lee Sanghyeok phát ra tiếng hừ nhẹ, duỗi tay tiếp lấy  hộp trong tay cậu, dễ dàng bê vào trong. Jihoon nhanh chóng đi theo, nhìn anh đặt chúng vào "phòng làm việc", rồi lại đi sang phòng ngủ, cũng nhanh chóng tiếp tục đi theo, một bên nhẹ giọng nói: "Anh đừng giận mà, em lần sau không về muộn nữa. Ông xã, anh đói chưa? Em nấu ăn cho anh được không? Anh kéo rèm cửa làm cái gì?" Nhìn động tác kéo rèm cửa của chồng, Jihoon có chút kinh ngạc, sắc mặt hơi đỏ lên.

Trên  rèm có một thiết bị tự động, chỉ cần điều khiển bằng giọng nói có thể đóng lại, nhưng Lee Sanghyeok  lại kéo bằng tay, không chỉ vậy, anh còn đi tắt đèn. Nhìn thấy ánh sáng bị che lấp, Jihoon trong đầu không tránh được có những suy nghĩ lung tung, ví dụ như đêm qua...

Không phải chứ? Rõ ràng còn sớm như vậy.

Jihoon trong chuyện chăn gối vẫn còn hơi ngại ngùng, không quá thích ứng với nhịp sinh hoạt này, nhưng trái tim vẫn đập loạn "thình thịch" "thình thịch", ngay khi cậu quyết định vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ trước, Lee Sanghyeok đã đứng trước mặt cậu.

Chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ nhạt của đối phương trong bóng tối, nhưng Jihoon có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang nhìn mình chằm chằm. Đầu óc rối bời, một lúc sau rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?" 

Là anh muốn cậu phải không?

Jihoon vươn tay, đang muốn cởi quần đối phương, trong bóng tối lại có một tia sáng ánh lên.

Một tia sáng vô cùng ấm áp, ở trong lòng bàn tay của Lee Sanghyeok phát ra ánh xanh nhạt. Jihoon hướng theo ánh sáng, nhìn ra một viên tinh cầu màu xanh.

Tinh cầu không lớn, chỉ cỡ một bàn tay có thể cầm được, điểm xuyết những ngôi sao, Jihoon vừa nhìn, liền nhận ra thứ đồ quen thuộc. Cậu sững sờ, thất thanh nói: "Dạ Minh Châu?"

Giọng nói của Lee Sanghyeok vang lên, giả bộ không lưu tâm nói: "Ừm, hôm nay lúc đến phòng làm việc nhìn thấy, cảm thấy có lẽ  em  sẽ thích, liền mang về."

Jihoon lại sững sờ khi nghe câu này. Dạ Minh Châu này ... rõ ràng là thứ mà cậu đã nhờ anh trai bán trước đó. Tại sao nó lại ở trong văn phòng của Lee Sanghyeok?

Jihoon thực sự không thể hiểu được. Cậu cũng không tiện hỏi, dù sao Lee Sanghyeok bây giờ đã mất trí nhớ, cho dù hỏi có hỏi anh cũng chưa chắc có thể trả lời. Cậu sững sờ một lúc, Lee Sanghyeok không vui, lông mày đều nhíu lại, trầm giọng hỏi: "Không thích?"

Jihoon định thần lại, nhanh chóng nói: "Thích! Vô cùng thích!!" Cậu nhận lấy, đặt nó dưới mắt để quan sát thật kỹ. Đây đúng là viên Dạ Minh Châu trước đây của cậu, không chỉ là vị trí của các ngôi sao, mà ngay cả vết nứt rất nhỏ do trước kia cậu làm rơi cũng vẫn còn. Câụ cẩn thận sờ sờ, sau nhiều lần xác nhận đó là của mình, trong lòng có chút phức tạp.

Lee Sanghyeok không biết trong lòng Jihoon đang dậy sóng, chỉ là không hài lòng với thái độ của cậu, duỗi tay bóp má cậu còn nhẹ nhàng nhéo một cái, "Đây là thái độ thích sao?"

Jihoon hơi sửng sốt, vội vàng dán gần vào lòng anh, kiễng chân hôn lên môi anh, "Em thích lắm!Rất rất thích! Cảm ơn ông xã!"

Trước khi bán, viên dạ minh châu thực sự là thứ yêu thích của cậu, nếu không phải bất đắc dĩ cậu cũng sẽ không bao giờ bán nó, bao gồm cả hộp pha lê xanh cũng vậy. Jihoon thích những thứ phát sáng lấp lánh, đó là sở thích từ lúc nhỏ.

Được vợ hôn, thượng tướng đại nhân mới miễn cưỡng thoả mãn: "Không phải vừa nói muốn làm đồ ăn ngon cho anh sao?"

Jihoon cười, "Em sẽ làm ngay."

Sau khi đèn được bật lên, cậu đặt Dạ Minh Châu trở lại chỗ vốn dĩ của nó. Lee Sanghyeok hơi ngạc nhiên khi thấy sự kết hợp của hai thứ, "Dường như viên minh châu rất thích hợp để đặt ở đây."

Jihoon cười, không cách nào giải thích rằng chỗ này căn bản là nơi được cậu tự mình thiết kế để đặt dạ minh châu trước đây. Bước ra ngoài được mấy bước, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, "Đúng rồi, anh trai em ngày mai đến thăm em, anh có muốn ra ngoài không?"

Lee Sanghyeok khó hiểu: "Tại sao anh trai đến thăm em lại hỏi anh có muốn ra ngoài không?"

Jihoon nhận ra câu hỏi vừa rồi của mình có gì đó không rõ ràng, liền nhanh chóng giải thích: "Em không có ý đó, chỉ nghĩ nếu anh không phải ra ngoài thì có thể cùng nhau trò chuyện."

"Không ra ngoài"

"Vậy tốt rồi" Nghĩ ngày mai có thể gặp anh trai, tâm trạng của Jihoon liền tốt lên, cước bộ cũng nhanh dần, vừa đi vừa nghĩ đến món anh yêu thích của anh trai, khi đi đến nhà bếp, tâm trạng của cậu bình tĩnh trở lại, có chút xấu hổ. Cậu phát hiện bản thân lại không thể nghĩ ra xem anh trai thích món gì. Thật ra cũng không phải là nghĩ không ra, mà là trước đây căn bản không nhớ.

Jihoon được từ bé đã được nuông chiều, cậu sinh không được bao lâu thì mẹ đột ngột qua đời, cha và anh trai nghĩ cậu còn quá nhỏ, yêu thương cậu như bảo bối, trong nhà lại có tiền, tất nhiên là muốn cái gì có cái đó, chuyện dù tốt hay xấu vẫn luôn luôn được ca ngợi, vì thế mà tính khi của cậu không tốt, không quan tâm đến người khác. Cậu trước đây luôn cho rằng những người bên cạnh đối xử tốt với mình là lẽ đương nhiên, vì nhà cậu có tiền, vì vậy những người bên cạnh phải dỗ dành cậu.

Ví dụ, chuyện cha có bệnh tim, cậu trước đây không biết, cậu cũng không biết anh trai mình thích gì. Nếu trước đây cậu hỏi anh trai mình thích gì, anh ấy có lẽ sẽ cẩn thận suy nghĩ sau đó nói : "Thích em!"

Nhưng nếu hỏi anh trai thích ăn gì, thích quần áo kiểu gì, thích màu sắc gì, ... thì anh ấy hoàn toàn không trả lời.

Jihoon cảm thấy mình quá vô dụng, hóa ra cậu đã luôn luôn sống dưới sự bao bọc của cha và anh trai, không có họ thì cậu chẳng là gì cả. Nhưng may mắn thay, giờ hối hận có lẽ cũng không quá muộn! Nghĩ đến đây, Jihoon trong lúc đợi nồi canh chín liền liên lạc cho anh trai.

Lần này nhất định phải hỏi cho rõ món ăn yêu thích nhất của anh là gì, sau đó ngày mai phải chuẩn bị sớm!

Trên chiếc giường rộng lớn, hai thân ảnh đang quấn lấy nhau.

Bị đè xuống giường là một cơ thể mảnh mai, uyển chuyển, trên da thịt trắng nõn đầy những vết tích, có những dẫu hôn vẫn còn mới, một số là những vết cắn tím lại. Trên người anh không một mảnh vải, không chỉ da thịt chảy mồ hôi, mà mái tóc cũng có chút ướt át, đôi môi hồng hào bị dày vò đến sưng lên, đuôi mắt híp lại đỏ bừng, hai cánh mông vểnh lên, lỗ nhỏ bị mở rộng, một cự vật thô dài hung dữ đang không ngừng thúc vào.

Dương vật thô to dính đầy chất nhờn dính dính, làm cho nơi liên kết trở lên thông thuận, gậy thịt không ngừng cắm sâu vào, người bên dưới bị đâm khiến cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, nhưng ngay sau đó đôi môi bị anh cắn chặt không cho tiếng rên rỉ phát ra.

Người nam nhân tuấn mỹ khẽ cười, đang muốn châm biếm thì âm thanh máy liên lạc vang lên, làm gián đoạn nhịp điệu. Cậu ta dừng động tác, lúc Wangho chưa kịp phản ứng, nắm lấy cổ tay anh, khi nhìn rõ người gọi là ai, khóe miệng cậu ta hơi nhếch lên, giọng điệu gấp gáp, "Lại là em trai bảo bối của anh."

Wangho vốn dĩ ánh mắt vẫn còn sương mờ đột nhiên trở lên rõ ràng, hất tay người nam nhân ra, nhỏ giọng mắng: "Tránh ra!"

"Không tránh" Nam nhân khoá chặt thắt lưng, dùng lực đâm dương vật vào sâu hơn, còn cố ý xoa nắn tuyến tiền liệt của anh.

Cơn khoái cảm đột ngột ập đến, khiến đôi mắt Wangho bị bao phủ bởi một tầng sương mù. Anh cắn môi kìm nén tiếng rên rỉ đang muốn bật ra khỏi miệng, nghe thấy tiếng chuông liên tục vang lên, đang định nói "kết nối âm thanh", nam nhân đột nhiên ghé vào tai anh, hạ thấp giọng, trong khẩu khí đầy sự uy hiếp, "Anh còn dám gọi cậu ta là bảo bối, tôi hôm nay liền không để cho anh xuống giường!"Cậu ta rất nhanh lại cười, giọng điệu trở lên rất dịu dàng, rất tình cảm, "Bật loa lên, tôi cũng muốn nghe cuộc trò chuyện của hai người. "

Wangho nhắm mắt, đưa tay ấn chỗ "kết nối liên lạc". Máy liên lạc được kết nối, giọng nói vui vẻ của Jihoon vang lên, "Anh ơi!"

Đôi mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, bên trong hàm chứa sự hứng thú, còn có cả sự uy hiếp, Wangho vốn dĩ muốn gọi "Bảo bối" nhưng liền đổi thành "Jihoon, có chuyện gì vậy?"

"Anh, không phải ngày mai anh đến sao? Em đang muốn chuẩn bị một món gì đó thật ngon, nhưng không biết anh thích ăn gì nên gọi hỏi anh." Jihoon xấu hổ nói: "Anh Wangho, xin lỗi. Em thậm chí không biết anh thích ăn gì. "

Trong ánh mắt của nam nhân tuấn mỹ kia không che giấu sự chế giễu, Wangho không quay đầu lại, vẫn dũng giọng điệu ấm áp nói: "Cái gì cũng được, anh không kén chọn." Trong âm giọng mang chút khàn, đầy gợi cảm. Nam nhân tuấn mỹ nhìn chằm chằm vào gáy của anh, nhịn không được tiến lại gần, đưa lưỡi liếm từng tấc da thịt, sau đó cắn một cái.

Cơn đau ập đến, Wangho đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, em trai bên kia nhanh chóng nhận ra. "Anh, làm sao vậy?"

"...Không sao, anh là không cẩn thận, ngón chân vô tình va vào chân bàn."

"Bất cẩn quá. Xin lỗi, em khiến anh bị phân tâm..."

Wangho nghe thấy giọng nói áy náy của em trai, nam nhân bắt đầu trêu chọc trên cơ thể anh, xoa xoa đầu vú đã sưng đỏ đến mức sắp đứt da, dương vật chôn trong thông đạo cũng bắt đầu cọ xát nhẹ. Rõ ràng đó không phải là nơi thích hợp cho việc quan hệ tình dục, nhưng sau một thời gian dài xâm nhập cũng đã dần quen với nó. Vách tường bên trong theo tốc độ đâm còn nhẹ nhàng cắn hút, khi tuyến tiền liệt bị ma sát liên tục, Wangho không nhịn được muốn hét lên.

"Xúc xích đỏ được không? Em nhớ ngày trước anh hình như rất thích ăn, đúng rồi đúng rồi, chỗ em còn có nho phong mật!"

Giọng nói trong trẻo của Jihoon vang lên bên tai, Wangho cảm thấy cả người như muốn phân tách, cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng không thể. Anh thậm chí không dám mở miệng, sợ rằng một khi mở miệng sẽ phát ra tiếng rên rỉ.

May mắn Jihoon có những lúc là một tiểu tử lắm lời, tự nói luyên thuyên với mình rất nhiều, đợi cậu nói xong một đống các ý kiến của mình xong, Wangho cuối cùng cũng điều chỉnh lại, trầm giọng nói: "Được." Sau đó nói: "Anh còn có chút việc. Ngày mai nói chuyện a."

"Được rồi, anh trai, ngày mai gặp lại."

"Ngày mai gặp."

Sau khi tắt liên lạc, cả người Wangho mới thả lỏng xuống. Nam nhân tuấn mỹ dường như cảm thấy đùa rất vui, vươn người qua liếm liếm môi của anh, cười vui vẻ nói: "Wangho, anh chịu đựng tốt quá đi. Chỉ là em trai bảo bối của anh hỏi anh muốn ăn gì, anh làm sao lại không thành thật trả lời?"

Wangho nhắm mắt lại, hàng mi ướt đẫm vẫn đang khẽ run rẩy. Nam nhân cười trầm thấp: "Anh nên trả lời cậu ta, anh không thích xúc xích đỏ, anh chỉ thích ăn xúc xích lớn của nam nhân." Cậu ta rút dương vật ra, lại mạnh mẽ đâm sâu vào, lần này Wangho thành công bị đâm đến phát ra một âm thanh dâm đãng. Nam nhân đắc ý cười nói: "Xem xem, thịt mông được ăn đến vui vẻ."

Wangho dường như rốt cuộc không chịu nổi, nói nhỏ: "Park Dohyun, câm miệng!"

Nam nhân tên Park Dohyun cười vui vẻ, "Anh không còn là Wangho ngày trước nữa rồi, anh bảo tôi im miệng chỉ có một cách." Cậu ta rút dương vật ra, nhìn hoa huyệt của Wangho bị đâm căn bản không thể khép lại, hai mắt tối sầm lại, liền lật người anh lại. Thân hình của Wangho rất tốt, chắc chắn là thân hình mà phụ nữ thích, cơ bắp rắn chắc, nhưng lại không cường tráng, vóc dáng rất tốt. Làn da của anh rất trắng và mịn, đầy đàn hồi, đường nét nhẹ nhàng và tao nhã, bất kể nhìn như thế nào cũng không thể nhìn ra anh là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi.

Kích thước dương vật của anh phát triến cũng rất tốt, màu không hề thẫm, mà là màu hồng xinh đẹp, có thể thấy anh trước là một người đàn ông thủ thân như ngọc, chỗ này vốn dĩ chưa dùng qua. Lúc này, dương vật đã dựng đứng, dịch thể từ linh khẩu tiết ra một ít rơi xuống bụng dưới tạo thành những vết ẩm ướt mơ hồ. Park Dohyun nắm giữ hai chân của anh, xoay hông anh lên, lộ ra hậu huyệt sưng đỏ bị sử dụng quá độ, quy đầu to lớn nhẹ nhàng cọ sát đến, đẩy mạnh rồi lại đâm sâu vào.

"Ưm..." Khoái cảm nồng nhiệt ập đến, Wangho nhịn không được che mắt. Park Dohyun đỉnh dương vật vào sâu, cũng soảng khoải thở dài một tiếng, lại cười nói: "Mông rất sướng phải không? Tôi có phải hay không rất lương thiện? Vừa nãy nếu dùng lực đâm anh, em trai tốt của anh có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của người anh trai mà cậu ta sùng bái nhất rồi, tiểu thiếu gia nhất định sẽ rất kinh ngạc đi? Sẽ không bị doạ đến khóc chứ? Dù sao anh trong lòng cậu ta, luôn luôn là một người hoàn hảo không một vết xước? Kết quả người anh trai hoàn hảo này phải đi quay GV mới có tiền mua thuốc chữa bệnh cho cha, nếu không phải tôi tốt bụng giúp anh thì đứa em của anh nói không chừng có thể nhìn thấy sự đặc sắc của anh trên màn hình..." Chưa kịp nói hết, Wangho dường như cuối cùng không thể nghe được nữa, ôm lấy cổ cậu ta, nhắm đến miệng hôn xuống.

Đây là cách duy nhất để bịt miệng Park Dohyun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro