Chương 10
Quặng pha lê xanh không chỉ đắt mà còn rất hiếm vì nó có nguồn gốc từ một hành tinh xa xôi bị bỏ hoang. Có một nhà thám hiểm đi khai quật kho báu, cuối cùng chỉ có một mảnh quặng tinh thể màu xanh lam được mang về .Anh ta giao nó cho chính phủ, sau khi giám định, quặng pha lê trừ thưởng thức cũng không có tác dụng nào khác, nhà thám hiểm đã nhờ người làm thành những hạt có kích thước giống nhau, tổng cộng chưa đến một nghìn viên rồi bán chúng với giá rất cao.
Shin tiểu thư tổng cộng có 148 viên, hơn nữa hiện tại, một viên đã bị mất.
Jihoon và Andy hoảng sợ tìm xung quanh, ngay cả chỗ gặp Nam Doyoung cũng cũng lật lại một lượt, hận không thể nằm bò xuống và tìm kiếm từng li từng tí, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của nó.
"Làm sao đây?" Andy lo lắng đến mức mồ hôi chảy ra trên trán. "Còn thiếu một hạt pha lê quan trọng như vậy, chúng ta làm sao có thể bồi thường?"
Jihoon cũng lo lắng, sắc mặt tái nhợt, cậu nói: "Chúng ta tìm lại, có lẽ nó nằm ở ven đường." Cậu vừa định đi ra ngoài, Andy đã nắm lấy kéo lại, nói: "Không thể nào ! Chúng ta vừa tìm nhiều lần như vậy đều không thấy, trừ phi chính cậu làm mất, còn cố ý đem đến nói không mất. "
Jihoon sửng sốt, nhanh chóng giải thích: "Không có, trước khi tôi đến thật sự vẫn còn, tôi còn đếm lại một lần, trên đường đến tôi bảo vệ nó rất tốt, không có khả năng rơi giữa đường." Cậu đột nhiên nghĩ tới một khả năng: "Hay là Nam Doyoung? Anh ta vừa nãy đụng vào chiếc váy."
So với đầu óc không tốt của tiểu thiếu gia, thật ra Andy sớm nghĩ đến, anh nói: "Có thể là anh ta, vậy cậu đi tìm anh ta hỏi xem?"
Jihoon lại căng thẳn, một lúc sau mới khẽ nói nhỏ: "Nếu thật sự là anh ta, anh ta chính là cố tình. Cho dù tôi hỏi, làm sao có thể khiến anh ta trả lại?"
"Cậu đi xin lỗi, đi cầu xin anh, nói không chừng anh ta nguyện ý trả lại! Hơn nữa, vừa nãy không phải cậu không bảo vệ tốt chiếc váy, anh ta cũng không có cơ hội lợi dụng." Andy nghiến răng, "Nếu không lấy về, với tính kiêu ngạo của Shin tiểu thư, nhất định sẽ tức giận, lúc đó báo cáo với ông chủ của tôi về chỗ này, cả hai chúng ta đều khó sống."
Jihoon ngốc ngốc nói: "Nam Doyoung nhất định sẽ không trả lại, về chỗ Shin tiểu thư.... đi giải thích với cô ấy, xin lỗi nói không chừng cô ấy sẽ tha thứ cho em?"
"Tha thứ?" Andy cười lạnh: "Jeong thiếu gia, tính cách cậu ngày xưa thế nào, Shin tiểu thư cũng như thế, dựa theo tính cách của cậu, có người làm mất đồ của cậu, cậu có thể tha thứ không?" Anh ta có lẽ là vô cùng tức giận, giọng nói đặc biệt khó nghe: "Nghe nói ngày trước nếu người của cậu chỉ phạm một sai lầm nhỏ, liền bị cậu mắng nhiếc không kiêng nể"
"Tôi..." Jihoon muốn giải thích rằng mặc dù trước đây cậu không tốt, nhưng cậu không xúc phạm người khác, khi lời nói đến môi lại chẳng thể nói được gì.
Andy cười lạnh: "Làm sao? Không muốn đi xin lỗi và cầu xin lòng thương xót, cậu muốn làm như thế nào? Lẽ nào dựa vào không khí để làm một viên pha lê khác? Pha lê trong cửa hàng chúng tôi, một thứu hiếm như vậy không thể tìm thấy. "
Jihoon siết chặt ngón tay, đột nhiên nói nhỏ: "Tôi đã từng... có một hộp." Cậu thích màu xanh, thích những thứ đẹp đẽ và sáng bóng, khi cậu nhìn thấy quảng cáo trên tin tức, lập tức làm ầm lên. Anh trai thương cậu, lại thực sự tự chạy đến một hành tinh khác hơn nghìn dặm, khi về liền đem theo một hộp đầy những phiên pha lê màu xanh cho cậu, tổng cộng ba trăm hạt. Nhưng Jihoon vẫn chưa hài lòng, bĩu môi bất mãn nói: "Tại sao anh không mua hết mang vể?"
Theo tin tức, có tổng cộng 891 hạt pha lê, một trong số đó được thu thập bởi chính nhà thám hiểm và tổng số được đưa ra đấu giá là 890.
Đối mặt với lời phàn nàn của cậu, anh trai vẫn cười ấm áp, xoa xoa đầu cậu nói: "Xin lỗi, anh đến muộn, chỉ mua được chỗ này đem về. Đợi sau này anh gặp được, tất cả đều đem về cho em được không?"
Pha lê đó được Jihoon xem như bảo bối, ngay cả khi khổ sở cũng là thứ cuối cùng lấy ra bán, vì cha phải có một khoản tiền lớn cho lần phẫu thuật thứ hai.
Andy nghe không hiểu : "Cái gì?"
Jihoon thì thào: "Tôi từng có một hộp đựng những chuỗi hạt này."
Andy lúc này mới hiểu ra, ánh mắt sáng lên: "Bây giờ ở chỗ nào? Bán rồi? Có thể tìm được người sao?"
"Tôi đi hỏi..." Jihoon thực sự không chắc lắm. "Tôi đi hỏi trước, Nếu tìm không được, tôi liền đi xin lỗi Nam Doyoung, hy vọng anh ta có thể trả lại viên pha lê, nếu anh ta không thường nhận, tôi sẽ đi xin lỗi Shin tiểu thư..."
Andy thấy cậu gánh trách nhiệm về mình, trong lòng cũng yên tâm, cũng có chút xấu hổ, nhưng anh nhanh chóng đè nén cảm giác đó xuống, nói: "Vậy thì cậu đi đi, tốt hơn hết là cậu có thể mua một cái giống hệt như vậy." Sau đó anh nói: "Nếu không đủ tiền, cậu có thể yêu cầu tôi ứng trước tiền lương ".
"Được"
Sau khi đi ra cửa sau, Jihoon vẫn có chút không cam tâm muốn tìm kiếm nơi mà trước đó tranh chấp một lần. Đường ở đây hẻo lánh, ít người qua lại, hơn nữa trên đường cũng không có tạp vật, hạt pha lê dù nhỏ cho dù rơi ở đây cũng không có khả năng không tìm thấy. Mặc dù Jihoon đã biết trước là kết quả, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng. Cậu mím môi, bước nhanh trở lại xe, mở sổ địa chỉ, tìm số liên lạc của anh trai rồi bấm gọi.
Không có ai trả lời. Jihoon không thử lần thứ hai mà khởi động xe và lái đến nhà máy.
Tinh cầu Đế quốc cũng có rất nhiều nhà máy, nhưng về cơ bản mức độ ô nhiễm là 0, chẳng hạn như các nhà máy sản xuất thực phẩm và những thứ tương tự.Tất cả các ngành công nghiệp có một chút ô nhiễm đã chuyển đến hành tinh gần nhất. Những người có thể làm việc trong nhà máy được coi là "tầng dưới" của tinh cầu Đế chế. Lương của họ không cao, để duy trì số dư trong tài khoản, nhìn chung họ sẽ chủ động đề nghị kéo dài thời gian làm việc, đồng thời cố gắng tiết kiệm tiền hết mức có thể.
Trên thực tế, sau khi biết chuyện xảy ra ở nhà, suy nghĩ đầu tiên của Jihoon là đến đây làm việc. Cậu không có học thức, không có kỹ năng, công việc lương cao sẽ không cần cậu, hơn nữa cậu biết anh trai cũng ở đây, vì vậy nghĩ có một người đồng hành, nhưng hàm tước "phu nhân thượng tướng" của cậu đã cản trở tất cả, khiến cậu không có cách nào làm việc ở đây, vì vậy cuối cùng cậu buộc phải làm lao động đen.
Nhưng tình huống của Wangho thì khác. Trình độ học vấn của anh ấy thực sự rất cao. Với tài năng của anh, việc gia nhập một công ty lớn với tư cách là giám đốc điều hành cấp cao không phải là không thể. Nhưng vì anh là người bị tước đoạt quyền lợi và là "kẻ bị trục xuất" gián tiếp, vì vậy công việc anh có thể làm rất hạn chế, cuối cùng chỉ có thể vào đây làm việc.
Lần đầu tiên Jihoon đến thăm anh trai của mình, nhìn thấy anh mình không còn mặc những trang phục đắt tiền, mà là bộ đồng phục bình thường có phần hơi xấu xí, cậu đau lòng mà khóc thành tiếng, khóc đến nghẹn ngào. Anh trai cậu dỗ mãi cũng không dỗ được, cuối cùng để mặc cậu khóc đến nấc lên, khóc đến hai tiếng cũng bình tĩnh lại. Cậu lúc đó muốn anh trai của mình đi, cậu nói: "Với năng lực của anh, chắc chắn có thể làm lại sự nghiệp trên hành tinh khác, không cần ở đây chịu uỷ khuất."
Anh trai khi nghe nói cười nhẹ, xoa xoa tóc cậu, hỏi: "Vậy còn cha? Ông ấy bây giờ nhất định phải sống ở đây để tiếp nhận điều trị."
Jihoon nắm chặt tay, lớn tiếng nói: "Em, em sẽ chăm sóc cho cha!"
Wangho không có vạch trần sự ngây thơ của cậu, mà chỉ nói: "Cha và em đều ở đây, anh một mình rời đi có ý nghĩa gì?"
Jihoon lại muốn khóc, "Nhưng anh ở đây quá vất vả rồi. Thời gian làm việc lâu như vậy, hơn nữa là điều khiển máy cơ, đổi lại là người cũng không giống..."
"Anh không thấy vất vả." Anh trai cậu cười ấm áp "Giờ làm việc cũng vừa phải, anh trước còn phải tìm thời gian để tập thể dục. Bây giờ đi làm ở đây có thể luyện tập, Jihoon, em đến sờ cơ bắp của anh, có phải rất cứng rắn không?"
Nhìn cánh tay duỗi dài của anh trai, Jihoon đột nhiên chú ý đến bàn tay của anh. Anh trai trước đây là người sống trong nhung lụa, tuy đã hơn 30 tuổi nhưng vẫn giữ gìn tốt, lòng bàn tay rộng nhưng không thô ráp, nhưng hiện tại, phần trên đã chai sần, thậm chí còn nứt nẻ ...
Jihoon đã rất cố gắng thuyết phục anh trai mình rời đi, mãi sau này cậu mới nhận ra mình thật ngây thơ, tiền phẫu thuật của cha là một con số khổng lồ và cậu không thể chi trả nổi, chưa kể chi phí y tế thông thường. Cậu biết anh trai mình là người đáng tin cậy, tất cả những thứ cậu lấy ra sau này đều do anh trai bán, cũng thật sự không có thêm tổn thất nào.
Hộp hạt pha lê xanh do anh trai bán.
Jihoon lái xe đến cổng nhà máy, gọi lại máy liên lạc của anh trai nhưng vẫn không nhận được phản hồi nên chỉ có thể đi đến chỗ bảo vệ. Khi cậu nói tên của người muốn tìm, người gác cửa nói: "Wangho? Anh ta đã từ chức."
"Từ chức?" Jihoon sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ đến kết quả này. "Tại sao anh ấy lại từ chức."
Người bảo vệ nói: "Có lẽ cuối cùng không thể chịu đựng được, dự định sống ở một hành tinh khác. Thực tế, không phải ở lại đây là đúng, chỗ này toàn là người thấp kém. Đến hành tinh khác có thể trở thành tầng lớp trung lưu. Ông già như tôi không phải tuổi tác cao, làm thêm một năm sẽ có lương hưu của chính phủ thì tôi cũng không muốn ở lại đây...:"
Jihoon không nghe những lời đông dài sau lưng, xoay người bước ra ngoài, ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu là "không thể." Anh trai sẽ không bao giờ rời tinh cầu này mà không nói một lời, anh rất định là tìm một công việc khác, vì vậy đến nơi khác làm việc.
Sẽ là một nhà máy khác?
Ở đây không có nhiều nhà máy, Jihoon không tìm thấy tung tích của anh trai mình, các nhà máy khác đều nằm ở những nơi hẻo lánh, tìm mãi không thấy. Khi Jihoon đang hoảng loạn thì máy liên lạc trên cổ tay cậu vang lên, nhìn thấy tên người gọi, mắt cậu sáng lên. Máy liên lạc được kết nối với quang hình, Jihoon nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của anh trai mình, cậu gần như bật khóc vì phấn khích, "Anh Wangho, anh đã ở đâu vậy? Tại sao em không tìm thấy anh?"
Phía sau của anh ấy chỉ thấy một bức tường, ngũ quan vẫn như trước, chỉ là kém phần sắc sảo, thêm phần nho nhã, anh nói: "Anh đã đổi công việc khác, vừa đang làm việc, vì vậy cần phải tắt liên lạc. Bảo bối, có chuyện gì?" "
Jihoon thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: "Anh ơi, anh còn nhớ hạt pha lê màu xanh mà em nhờ anh bán, anh bán cho ai không?"
Wangho đã bốn mươi tuổi, nhưng vì chăm sóc cẩn thận nên trông anh như mới ở độ tuổi 20, 30. Khác với vẻ đẹp của Jihoon, anh nhìn rất thanh lịch và nho nhã. Trước khi Jeong gia phá sản, anh ấy đã quán xuyến hầu hết mọi việc nên tuy nhìn có vẻ ôn tồn lễ độ nhưng thực ra anh ấy khá cứng rắn. Anh chưa kết hôn, Jihoon thấy anh trai có vài lần yêu đương, thân mật với những người phụ nữ khác nhau, khi cậu nghĩ rằng mình sắp có chị dâu, nhưng kết quả là không có gì. Trước đây Jihoon chưa từng quan tâm đến loại chuyện này, dù sao đối với cậu mà nói, anh trai là của cậu, nếu sủng người khác rồi, cậu có lẽ sẽ ghen tị. Khi hiểu chuyện hơn, cậu mới nhận ra rằng thật tiếc khi anh trai chỉ có một mình và không có ai ở bên cạnh để chăm sóc và đồng hành.
Wangho nghe câu hỏi của cậu thì hoảng hốt một lúc, ngay sau đó lại nở một nụ cười dịu dàng, "Sao đột nhiên em lại hỏi về hạt pha lê đó?
"Em, em có việc gấp, bây giờ cần một hạt. Anh ơi, anh có biết người mua là ai không? Em,em hy vọng có thể mua được một hạt từ bên kia." Jihoon dường như đã nắm được cọng rơm cứu mạng, cái gì cũng nói hết ra, "Em đã nhận đặt hàng cách đây vài ngày , chính là sử dụng loại hạt pha lê đó, nhưng vô tình bỏ sót một hạt, em không thể tìm thấy. Em, em không biết phải làm thế nào ..."
Cậu vừa nói chuyện vừa muốn khóc, khi đối mặt với người anh trai thân thiết nhất của mình, tất cả sức lực đều bị rút hết, vành mắt có chút đỏ lên.
Wangho an ủi nói: "Bảo bối ngoan, đừng lo lắng, anh sẽ giúp em lấy lại một hạt về, dùng gấp không? Ngày mai anh đưa cho em được không?"
Nghe được những lời này, Jihoon an tâm, liều mạng gật đầu nói: "Được, được, ngày mai được."
Wangho mỉm cười: "Vậy thì tốt, đừng khóc, đừng lo lắng, ngày mai anh đưa cho em." Anh dừng lại, liền hỏi: "Anh qua chỗ em có tiện không?"
"Tiện! Đương nhiên là tiện!" Jihoon vội vàng gật đầu, lại nở nụ cười, "Chúng ta đã lâu không gặp nhau, ngày mai anh qua, em sẽ làm món ngon cho anh." Cậu dừng một lúc "Anh ơi, bây giờ anh đang làm công việc gì? Ở chỗ nào? Có mệt không?" Cậu nhanh chóng nghĩ đến giá trị của viên pha lê, bối rối nói: "Hơn nữa thật sự dễ dàng để lấy về chứ? Số dư của anh chắc không đủ phải không? Em sẽ chuyển hết tiền cho anh. "Cậu vội vàng muốn chuyển tiền, Wangho ngăn động tác của cậu nói:" Đừng lo lắng, anh không mệt, anh cũng tiết kiệm được một số tiền, số dư đủ. "
Jihoon không còn giống như Jihoon ngày xưa, Jihoon ngày xưa tin mọi điều anh trai nói là sự thật, nhưng bây giờ cậu biết rằng mọi thứ không đơn giản như vậy. Mặc dù anh trai của cậu rất có năng lực, nhưng anh bị tước quyền công dân. Không có công việc hợp pháp lương cao trên tinh cầu này và anh ấy thường phải gánh thêm chi phí y tế cho cha. Điều đó chắc hẳn đã rất khó khăn. Jihoon vẫn muốn hỏi chi tiết hơn, nhưng nghĩ rằng bây giờ gọi điện khó có thể hỏi rõ ràng, tốt hơn là đợi đến ngày mai gặp mặt rồi nói chuyện, nói: "Được em, em sẽ tìm lại. . Nếu em tìm thấy nó, sẽ nói cho anh biết ngay lập tức. Chúng ta không phải chi thêm tiền. "
"Được."
Sau khi tắt máy liên lạc, Jihoon cảm thấy hành vi của mình quá bốc đồng, không nên vì bảo toàn thể diện của mình mà làm khó anh trai mình, đây sẽ là lựa chọn thứ hai khi cậu đến bước đường cùng. Dù cậu cũng biết anh trai sẽ sẵn sàng chịu đựng tất cả khó khăn vì cậu, nhưng bây giờ cậu không hy vọng anh mình lại vì mình mà phải chịu đựng.
Anh trai có thể đánh mất tôn nghiêm của mình cho cậu và cha, tai sao bản thân cậu lại không thể?
Hơn nữa nói cái gì mà: "Dù Nam Doyoung có lấy đi, anh ta cũng nhất định không trả lại." Vì cái gì chưa thử, lại có thể đưa ra quyết định hấp tấp?
Bản thân chẳng qua biết mình sẽ bị sỉ nhục bởi Nam Doyoung, nên cố tình tránh mặt.
Nghĩ đến đây, Jihoon nắm chặt tay, cắn chặt môi rồi hạ quyết tâm. Cậu dứt khoát lên xe, khi lên xe, liền gửi một tin nhắn cho Andy - Địa chỉ của Nam thiếu gia ở đâu? Em sẽ đi xin lỗi.
Những thiếu gia và tiểu thư thường xuyên mua đồ xa xỉ và nhờ trợ lý cửa hàng giao tận nơi, với tư cách là quản lý cửa hàng, Andy phải biết địa chỉ của Nam Doyoung.
Quả nhiên, không lâu sau Andy đã gửi địa chỉ, cùng với mã truy cập liên lạc của Nam Doyoung. Nhìn hàng chữ đó, Jihoon trong lòng vẫn cảm thấy yếu đuối, từ khi ngã xuống, cậu vẫn cố giữ khoảng cách với những người bạn trước đây của mình, đương nhiên không cần làm như vậy, người khác tự nhiên sẽ quên cậu. Cũng có nhiều người thích dậu đổ bìm leo vô tình hỏi__Nghe nói địa vị bạn đời của cậu rất cao? Tại sao không nhờ anh ta giúp gia đình cậu?
Đối mặt với kiểu chế giễu này, Jihoon không bao giờ dám đáp lại. Khi kết hôn với Lee Sanghyeokthi anh vẫn còn là sinh viên tốt nghiệp học viện quân sự bình thường. Theo mong muốn của Lee Sanghyeok, bọn họ không tổ chức đám cưới, cha và anh trai của Jihoon cũng cố tình phớt lờ "cậu con rể" này và không bao giờ nói về anh nên ngay cả những người chơi thân với Jihoon lúc đó cũng không biết được danh tính về người chồng của cậu. Hơn nữa, chuyện cậu đã từng theo đuổi Lee Sanghyeok một cách ngang ngược sau này được che đậy bởi những việc làm khác của cậu, Jihoon cảm thấy có lỗi với Lee Sanghyeok, sợ làm phiền đến anh, vì vậy cũng không nhắc đến chồng của mình, chỉ thỉnh thoảng sẽ nói dối rằng "chồng rất yêu tôi".
Hơn nữa sau khi trở lên sa sút, cậu càng không bao giờ nhắc đến Lee Sanghyeok trước mặt người khác, sau cùng, giao tiếp xã hội cơ bản của cậu đã bị cắt đứt kể từ đó.
Cậu sợ mọi người nhắc đến quá khứ của mình, lại càng sợ đối mặt với những đối tượng mình đã từng bắt nạt trước đây. Suy cho cùng, những người từng kém cỏi hơn cậu giờ đang sống hạnh phúc, chỉ có cậu là sa vào vũng lầy, gần như đang thoi thóp, chỉ đợi thượng tướng đại nhân tỉnh lại ly hôn, cậu phải rời xa mảnh đất này, từ đó sống ở hai tầng khác nhau. Anh sẽ là hào quang sáng chói, còn cậu không bao giờ có thể cựa mình.
Jihoon đột nhiên cảm thấy rằng đây có thể là quả báo. Tiểu thiếu gia không lương thiện, trước đây bắt nạt người khác, cũng không biết đã nói bao nhiêu lần câu "Làm cho gia đình họ phá sản, để bọn họ vĩnh viết cút khỏi tinh cầu Đế chế", mà bây giờ, chính cậu lại là người chứng thực câu nói đó.
Lái xe đến nơi ở của Nam Doyoung và chồng, tinh cầu Đế chế rộng lớn, dân cư thưa thớt, phúc lợi cho các sĩ quan rất tốt, khi Nam Doyoung lấy chồng, chồng của anh ta đã là thiếu tướng nên ngôi nhà được phân rất tốt cả về diện tích và vị trí. Khác với Jihoon và Lee Sanghyeok, khi kết hôn cả hai đều là người bình thường, nhà được phân vẫn là dựa vào quan hệ của Jeong gia, vị trí không tồi, diện tích không tính là quá lớn, sau khi cải tạo một lần, cũng không thể so với căn nhà trước mặt về độ hào hoa. Trên thực tế, với tư cách là một tướng quân, Lee Sanghyeok vẫn có thể làm đơn để lấy một bất động sản cấp cao hơn , nhưng anh đã không sử dụng quyền này.
Nhìn căn nhà trước mặt, Jihoon cảm thấy căng thẳng, nhưng vẫn bấm vào số liên lạc của Nam Doyoung. Một lúc sau, Nam Doyoung kết nối, khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh của anh ta, hô hấp của Jihoon hỗn loạn, cảm giác xấu hổ tràn lên khuôn mặt, khiến cậu gần như không nói nên lời.
Nam Doyoung đột nhiên bật cười, giống như đã nhìn thấy một vụ làm ăn thú vị nào đó: "Jeong thiếu gia? Thật lạ nha, tìm tôi có chuyện gì?"
Jihoon lấy hết can đảm, nhưng khi thế vẫn yếu ớt: "Nam thiếu gia, tôi, tôi muốn hỏi anh, hôm nay xem bộ lễ phục đó, có hay không, có hay không không cẩn thận lấy đi một hạt pha lê? Chính là hạt pha lê màu xanh là loại đặc biệt đẹp."
"Không cẩn thận mang đi?" Nụ cười trong mắt Nam Doyoung từ từ tan biến, trở nên tức giận: "Cậu có ý gì? Ý của cậu là tôi trộm viên pha lê của cậu?"
Jihoon bị doạ sợ, nhanh chóng nói: "Tôi, tôi không có ý đó..." Đầu óc cậu không thông minh, thật ra lúc nói liền cảm thấy mình dùng từ không phù hợp, nhưng đầu bốc hoả cứ như vậy nói ra.
"Vậy ý của cậu là gì? Cảm thấy tôi trộm đồ, chạy đến nhà tôi khởi binh vấn tội sao?" Nam Doyoung chế nhạo: "Cậu vẫn cho rằng các người vẫn là Jeong gia của ngày xưa sao? Tự phụ như vậy!"
"Tôi, tôi không phải ..." Jihoon sắc mặt tái nhợt, trong lòng đột nhiên hối hận.
Cậu thật là vô dụng, cho dù muốn nỗ lực nhưng phương hướng dường như đã sai.
Nam Doyoung cười lạnh vài tiếng, đột nhiên cười đến vui vẻ, quay camera, trong lòng bàn tay của anh ta có hai hạt pha lê phát ánh sáng xanh lam, nó giống hệt hạt của Shin tiểu thư. Nam Doyoung nói: "Pha lê này, tôi cũng không phải không có, nhưng cũng không phải là trộm của cậu, dù sao đây cũng không phải là vật hiếm gì."
Jihoon sững sờ, nếu anh ta chỉ có một, đương nhiên có thể nghi ngờ nhưng trong tay anh ta rõ ràng có hai hạt ... Jihoon chỉ có thể cật lực xin lỗi: "Tôi xin lỗi, xin lỗi, là tôi dùng từ sai, tôi không nói anh trộm của tôi. Nam thiếu gia, là tôi không đúng, là tôi không tốt, tôi, tôi bây giờ cần dùng gấp, anh có thể bán cho tôi một hạt được không?"
Nam Doyoung nói: "Vào nhà nói chuyện." Nói rồi tắt máy liên lạc.
Một lúc sau, cánh cửa tự động mở khoá, Jihoon do dự một lúc, nhưng vẫn kiên quyết bước vào.
Căn phòng rất rộng, phong cách trang trí không phải kiểu hiện đại thông thường mà rất sang trọng. Tất cả đồ trang trí đều rất đắt tiền, trên sàn có những tấm thảm dày trong đó có hai thứ khiên Jihoon nhìn cảm thấy có chút quen mắt. Dường như là đồ cậu đã từng bán.
Cậu đang định xem kỹ một chút thì giọng nói Nam Doyoung đã vang lên từ phía sau: "Làm sao? Nhìn thấy đồ tốt liền muốn chạm vào? Tôi nói cho cậu biết, bây giờ không phải cậu muốn cái gì là có được cái ấy."
Cả người Jihoon run lên, cậu nhanh chóng thu tay lại, quay đầu nhìn Nam Doyoung, hoảng loạn lắc đầu: "Tôi, tôi không có muốn đụng vào..."
Nam Doyoung cười giễu cợt, tự dương tự đắc ngồi lên chiếc ghế sô pha rộng lớn thoải mái, không hề có ý định mời Jihoon ngồi xuống. Anh ta đặt một hạt màu xanh lên bàn, hất cằm lên: "Muốn không?"
Ánh mắt của Jihoon lập tức bị hạt châu thu hút, cậu gật đầu liên tục, ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ có số dư 10 triệu trong tài khoản. Đưa hết cho anh. Anh có thể bán cho tôi được không?"
"10 triệu" Nam Doyoung cười hừ một tiếng: " Tôi nói, cậu căn bản không biết giá của loại hạt này?"
Jihoon sững sờ, cậu nhớ lúc bán nó là 10 triệu , nhưng anh trai lúc đó chỉ chuyển 5 triệu. Chi phí cho cuộc phẫu thuật của cha lúc đó cao ngất trời, số tiền đó không duy trì được bao lâu. Cậu cho rằng mình đã trả gấp đôi, chắc rằng có thể mua được.
Nam Doyoung tiếp tục giễu cợt nói: "Đợt đấu giá lần đầu tiên này là 5 triệu, sau nhiều năm như vậy, nó đã đổi chủ không biết bao nhiêu lần. Bây giờ giá đã tăng lên gấp mười lần rồi. 10 triệu của cậu có ích gì ? "
Jihoon sợ hãi, tiểu thiếu gia từ trước đến giờ không có khái niệm gì về tiền bạc, dù sao cũng có thể mua được mọi thứ mình muốn, sau này khi hết tiền, cậu mới nhận ra kiếm tiền khó khăn như thế nào, cũng tự mình học cách kiếm tiền, Jihoon lắp ba lắp bắp nói: "Vậy, vậy cần bao nhiêu..."
"Tôi không thiếu tiền..." Nam Doyoung bật cười: "Thế này đi, tôi giao viên pha lê cho cậu, hôm tổ chức tiệc Chanh Hoa, cậu làm người hầu của tôi một ngày." Anh ta nở một nụ cười đắc thắng: " Tên tuổi của Jeong thiếu gia trước đây ai ai cũng biết, cậu đã tham gia tiệc Chanh Hoa vài lần, mọi người đều biết dung mạo của cậu? Cậu đi làm người hầu cho tôi, tôi hôm đó nhất định sẽ vô cùng nổi bật, so với việc mặc lễ phục đắt tiền càng đặc sắc hơn rồi."
Người hầu là một dang xưng thấp kém trên tinh cầu Đế chế, chỉ là một danh xưng, vốn dĩ không phải một nghề nghiệp. Trên thực tế tinh cầu Đế chế có luật lao động khắt khe, loại công việc nào được pháp luật bảo hộ được quy định rõ ràng, trong ngành dịch vụ có y tá, giúp việc, đầu bếp, làm vườn,... nhưng không có "người hầu". Hai từ "người hầu" mang hàm ý xúc phạm, bình thường là chỉ khi có người yêu cầu, đây là loại thoả thuận riêng tư, pháp luật cũng không quản nghiêm, nhưng thỏa thuận thời gian không thể quá ba ngày.
Jihoon nghe điều kiện của anh ta, cả người sững sờ, một lúc lây sau mới thất thanh nói: "Người hầu?"
Nam Doyoung cười đến sung sướng: "Không sai, chính là người hầu!" Anh ta nhướng mày: "Cậu không muốn? Không muốn cũng không sao, vậy thì cậu trở về đi, lại nghĩ cách thử xem. Xem xem có thể mua một hạt pha lê xanh ở đâu. Nhưng tôi phải nhắc với cậu rằng số dư 10 triệu chắc chắn là không đủ. Bây giờ thứ này có thể nói là vô giá, về cơ bản nó đều được tư nhân thu thập. Ngoại trừ tôi nguyện ý bỏ thứ yêu thích này đi, những người khác có thể không thèm để ý đến cậu. "
Câu nói này chạm đến điểm yếu của Jihoon. Mặc dù anh trai đã hứa sẽ cho cậu một hạt vào ngày mai, nhưng anh trai bây giờ không có tiền và quyền lực, vậy anh ấy có thể lấy nó ở đâu? Từ nhỏ đến giờ, anh trai chưa từng từ chối yêu cầu của cậu, lần này anh nhất định không lỡ từ chối nên mới đồng ý, không biết sẽ phải đánh đổi cái giá như thế nào.
Hơn nữa chỉ có một ngày, chỉ có một ngày mất mặt trước những người quen biết hoặc không quen biết, có vấn đề gì sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt Jihoon trở nên kiên định, cậu nói: "Tôi đồng ý với anh!"
Cậu nhìn Nam Doyoung: "Tôi đồng ý làm người hầu của anh một ngày, phục vụ anh trong tiệc Chanh Hoa. Anh bây giờ có thể đưa hạt pha lê cho tôi không?"
Nam Doyoung nhìn thấy cậu không chú do dự liền đồng ý, bản thân anh ta cũng có chút ngạc nhiên. Anh ta vốn là muốn trêu chọc vị thiếu gia này, dù sao ấn tượng bị cậu ức hiếp quá sâu, khiến anh ta cảm thấy khó chịu nên muốn trút giận, nhưng không ngờ cậu lại thực sự đồng ý. Anh ta sờ cằm, nói: "Không phải tin đồn bạn đời của cậu có địa vị rất cao sao? Làm sao? Đây là tin nhảm? Hay là tự Jeong thiếu gia thổi phồng lên, trên thế giới này căn bản không có người dám cùng cậu kết hôn?"
Jihoon mím chặt môi không nói gì, cậu từng muốn công bố với cả thế giới rằng Lee Sanghyeok là chồng mình, nhưng sau khi bị Lee Sanghyeok chán ghét, cậu đã cố kìm nén ý định này, chỉ có rất ít người biết về mối quan hệ của họ. Trừ khi kiểm tra giấy tờ của cậu thì mới biết tình trạng hôn nhân của cậu. Tuy nhiên, đây là quyền riêng tư cá nhân chỉ những người có chuyên môn mới có quyền hỏi.
Cậu không nói, Nam Doyoung liền coi là sự thừa nhận, anh ta giễu cợt ném hạt pha lê qua, nói: "Được rồi, cậu nên nhớ ngày tổ chức tiệc Chanh Hoa. Đến lúc đó đến chỗ tôi, tôi sẽ chuẩn bị quần áo phù hợp cho cậu."
Jihoon hốt hoảng cầm lấy hạt pha lê, sau khi cảm ơn, cậu nhếch nhác bước ra khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro