Chương 5
"Cậu không rời đi sao? Nhìn căn nhà này chẳng lẽ không thấy đau lòng?"
"Đau lòng? Không, anh Sanghyeok chỉ đi công tác thôi, sẽ sớm trở về, nếu tôi bỏ đi, sẽ không gặp được anh mất."
Chính là không nỡ, cậu luôn luôn có loại cảm giác không thể buông bỏ ấy, Từ những ôn nhu thoáng qua trong một biển hồ lạnh lẽo, cậu bất giác tin tưởng vào nó nhu một tín đồ mê muội đi theo giáo ngưỡng của mình. Jihoon tin rằng Lee Sanghyeok vẫn còn cái gì đó lưu luyến cậu, rõ ràng ánh mắt, rõ ràng lời nói đều như vậy nhẹ nhàng mang theo trầm ấm, đôi lúc lạnh nhạt không cảm xúc, tuy nhiên cũng đủ khiến cậu thoả mãn lòng tham.
Jiwon một ngày nọ đột nhiên nói với cậu.
"Thôi ngu ngốc đi được không? Tôi không muốn nhìn thấy cậu như vậy chút nào, Sanghyeok, Sanghyeok suốt ngày cứ tâm niệm mà gọi cái tên ấy, cậu thấy ổn? Nhưng tôi đau lòng lắm cậu biết không? Lee Sanghyeok, tên khốn đó không yêu cậu, ngay từ đầu không phải tôi đã nói rồi sao? Mọi chuyện đã lật tẩy cả rồi, cậu còn ngu ngốc nghĩ anh ta sẽ yêu cậu? Jihoon à, không cần vì một người như Lee Sanghyeok hành hạ chính mình, hành hạ người khác, có đáng không? Jihoon cậu nói đi?"
Nhìn nét giận dữ cùng khổ sở của cô, trong lòng chợt đau, cảm giác rất kỳ quái như có ai đâm vào cậu một cây đinh thật dài, thật nhọn cắm sâu vào trong tim không có cách nào lấy ra, nó khiến cậu đau muốn phát điên lên.
Jeong Jihoon, có đáng không?
Không biết, cậu không biết.
"Vì sao phải như vậy? Jiwon cô không hiểu. Cô sẽ không hiểu vì cô không phải tôi – kẻ bị từ chối, mà là kẻ từ chối Sanghyeok. Phải chăng, Sanghyeok vì bị cô từ chối cũng đã đau khổ như vậy? Cho nên anh ấy mới đối xử với tôi ...không, sẽ không. Tất cả là giả, là hư vô, không đúng sự thật."
Jiwon oà khóc, cậu hiểu những giọt nước mắt ấy có bao nhiêu khổ sở và đau đớn. Nhưng không có cách nào khác, chính Jihoon cũng không thể thay đổi được chỉ yêu Lee Sanghyeok, muốn Jiwon từ bỏ cậu, chuyện đó có lẽ rất khó?
Ôm lấy Jiwon, cô rơi lệ, vì Jihoon, cũng vì chính mình. Hai kẻ ngốc.
Cậu càng đau lòng, tôi lại càng căm hận Lee Sanghyeok. Jihoon vì cái gì mà phải là hắn? Vì cái gì Lee Sanghyeok có thể còn tôi lại không được? Tôi hận, tôi không cam tâm, tôi không thể có được cậu thì hắn cũng đừng hòng mong sở hữu. Không đời nào tôi để hắn toại nguyện. Jiwon yên lặng bên ngoài nhưng lòng lại dậy sóng, Cô siết chặt dôi tay mềm mại xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo thoáng chốc tràn ngập lãnh ý.
"Tôi chỉ biết mình yêu Sanghyeok, cho dù không yêu tôi thì sao? Có thể chạm vào anh vốn đã là một điều xa xỉ đối với tôi rồi. Anh có cách tôi thật xa như thể mặt trời và hạt cát. Vốn dĩ được yêu anh trong mấy tháng qua, tôi đã hoàn thành được tâm nguyện cả đời của mình. Chẳng qua do tôi quá tham lam, đã có một tấc lại càng cầu thêm một thước. Anh rời bỏ tôi. Tôi không thể oán hận. Có lẽ tôi thực sự ngốc, nhưng không thể nào tôi có thể hận hay ghét anh. Bởi lẽ tình yêu tôi cho anh là thứ cho đi không cần hồi đáp, vì anh là người duy nhất quan trọng trong đời tôi, bản thân tôi không có gì để trao cho anh, ngoại trừ thứ tình cảm yếu đuối ấy. Cho nên xin cô đừng hỏi tôi có đáng hay không, tôi không biết, thật sự không biết."
"Jihoon, đừng như vậy, van xậu hãy tỉnh táo chút được không? Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi." – Cô không ngừng nức nở, cùng cậu nói thật nhiều lời xin lỗi.
Khi rời đi, Jihoon lại nở nụ cười gượng gạo, Một đời này của cậu, không cha mẹ, không người thân, chỉ có duy nhất một người bạn, Jiwon là cô gái tốt. Nếu như không có cậu phải chăng cô đã cùng Sanghyeok dệt lên chuyện tình thật đẹp. Nhưng Sanghyeok lại cố tình không thể cùng cô một chỗ, thật bình thản ban cho cậu một phần ân huệ ngắn ngủi, rồi lại bình thản lấy lại tất cả, bỏ rơi cậu giữa một vùng bi thương khổ sở.
Nghĩ đến đây cổ họng chợt nghẹn ngào, lòng cậu thêm chua xót.
Nếu Sanghyeok và Jiwon là lưỡng tình tương duyệt, vậy thì Jihoon là cái gì trong chuyện tình này? Sanghyeok là tất cả của cậu. Yêu anh khiến cậu có nghị lực vượt qua từng ngày chật vật thiếu thốn. Yêu anh, cậu có niềm tin vào ngày mai.Yêu anh, cậu có mục đích tiếp tục đường đời. Như thế thứ tình yều hèn mọn khiến người ta chê cười?
Nói cậu nhu nhược cũng được, nói cậu vô dụng cũng tốt, bản thân Jihoon cũng thật sự khinh miệt chính mình.
Lọ lem và hoàng tử không có thật, huống hồ Sanghyeok của cậu có thể là hoàng tử ôn nhu soái khí nhưng Jihoon không phải công chúa lọ lem xinh đẹp dịu dàng.
Cứ tường trời cao rủ lòng, ước nguyện nhỏ bé của cậu chỉ là được đi bên cạnh Sanghyeok, thậm chí là chỉ cần nhìn anh từ xa, tiếp tục xem anh là mục đích sống, ít ra có thể tiếp tục gắng gượng bước tiếp. Thế nhưng vì sao cho cậu và anh ở cùng một chỗ rồi lại để cậu bị bỏ rơi. Như thể cho cậu một bữa cơm trước khi tử hình vậy?
Người ta nói đúng, không sinh lòng ham muốn sẽ không mơ tưởng, không sở hữu sẽ không sợ mất đi. Đã có được thì chính là may mắn, chẳng qua là bản thân không đủ năng lực nắm giữ mà thôi.
Đành phải như vậy mơ tưởng, như vậy tìm anh trong giấc mộng ngọt ngào như vậy chìm dần trong giấc mộng tươi đẹp.
Bàn tay Jihoon gầy yếu, đưa tay che đi ánh hoàng hôn chói mắt, ánh sáng len theo kẽ tay toả ra loại hào quang càng sáng chói loá mắt hơn. Cậu dứt khoát xoay mặt đi, vùi đầu vào gối. Anh sáng ấy thật mạnh mẽ và kỹ diệu, kiêu ngạo đứng từ xa khiên người ta ganh ghét, Jihoon mãi mãi chẳng thể nắm bắt thứ ánh sáng xa xỉ đó.
"Lee tổng, đằng kia có người, trông rất đáng thương, có nên giúp cậu ta một chút không ạ? Dường như đói lắm rồi." – Giọng nữ trẻ trung kiều mị, bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu, thực sự khiến người ta không kiềm chế được yêu mến.
Tự nhìn lại chính mình, cậu cười khổ rời đi khỏi nơi đấy, sự thật đôi khi rất khó chấp nhận, Jihoon một phân cũng không thể so sánh với kẻ đang kề vai bên cạnh Sanghyeok.
Thoáng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc xen chút thần sắc phức tạp của anh, Jihoon cũng ngẩn ngơ một lát, gương mặt không biết tiều tuỵ đến mức nào hiện tại lại nóng lên,hai má ửng hồng.
Lee Sanghyeok cau mày, miệng hơi nhếch lên muốn nói lại thôi, bàn tay anh rõ ràng đang nắm chặt kìm nén. Cậu nhìn thấy, bỗng dưng hoảng hốt, theo thói quen lo sợ anh không kiên nhẫn nổi giận. Bình thường trông cậu bận bịu thu dọn mớ công việc bị làm hỏng bét, anh đều nhìn Jihoon như vậy, sau đó sẽ nổi giận đùng đùng mắng cậu ngu ngốc, anh như vậy thật đáng sợ, lúc này nhìn thấy cậu hiển nhiên theo quán tính mà đứng dậy lùi về sau hai bước, cúi đầu.
"Lee tổng, anh quen cậu ta sao?" – Cô gái nọ chợt hỏi.
"Không, đừng để ý. Đi thôi." – Anh nói xong không nhìn lại thẳng thừng bỏ đi. Cho đến khi cả hai người đều lên xe, Jihoon vẫn chưa kịp hồi thần.
Lắc đầu, cậu quay lưng lại với cổng công ty, lặng lẽ trở về nhà. Đây đã là lần thứ ba cậu đến công ty của anh. Hôm nay chẳng biết may mắn thế nào lại chạm mặt như vậy, mấy hôm trước chỉ có cô gái tiếp tân thoái thác không ngừng.
Mấy tháng qua, cậu cứ ngỡ mình đã trải qua cả thế kỷ, cả đời người.
Sinh mệnh của một con đom đóm chỉ vọn vẹn một đêm, sau một đêm xinh đẹp rực rỡ liền mất đi tất cả, trở về làm cái xác nhỏ bé tầm thường. Phải chăng đời cậu cũng như vậy.
Khoảng thời gian kia, chính là đoạn thời gian rực rỡ nhất trong vòng đời của Jihoon, Sau tất cả, trở về với cô độc, không yêu, không hận, chỉ còn sự nuối tiếc nhớ nhung không nguôi.
Chuông ngân dài, sau tiếp bíp vô vọng, Jihoon cất tiếng khàn trầm khó nghe. Chính cậu cũng nhận ra sự sa sút của cơ thể.
Nhưng mà tâm đã chết, thân sống còn ý nghĩa gì nữa?
Sanghyeok, em rất nhớ anh, em biết rằng thế giới của anh không có em, thế nhưng anh lại là cả thế giới của em. Em phải làm thế nào? Quên anh? Em không làm được, chỉ có thể trách bản thân luôn cố vọng tưởng. Không hận anh, vì anh chính là một trong những người đối xử với em tốt nhất, dù vô tình nhưng em biết anh là một người tốt, cũng như bố của anh, rất rất tốt, vô cùng tốt. Thế nên em nghĩ, chỉ cần em hữu tình là đủ.
Còn nhớ, có người hỏi em. Vì sao em vừa tầm thường vừa ngu ngốc mà anh lại yêu em. Vì sao ư? Vốn dĩ không có vì sao, đúng không? Sanghyeok, nếu như em có cha mẹ, em có tiền tài, có phải em sẽ được yêu anh lâu hơn một chút hay không?
Em chỉ sợ em phải đi rồi, em biết anh cũng không quan tâm em như thế nào nhưng vẫn không nhịn được nói với anh một tiếng, vốn dĩ cuộc đời của em sớm không có ý nghĩa, năm ấy phát hiện mình yêu anh liền cứ như vậy lấy anh làm mục địch để tiếp tục sống. Nhưng hiện tại xem ra em không trụ nổi nữa rồi, anh ơi, Jihoon đi đây, anh nhớ sống tốt, đừng phóng đãng với các cô gái. Rất nguy hiểm.
Đôi lúc em rất muốn hỏi anh, đã từng có giây phút nào trong mắt anh có em chưa? Chỉ chốc lát thôi cũng tốt. Ít ra có người biết, kẻ tên Jeong Jihoon từng tồn tại, dù có chết đi vẫn có một câu chuyện nhân sinh cho người sau nhắc đến.
Tin tưởng em. Em không hận anh phóng đáng đùa bỡn. Chỉ cảm thấy sự ấm áp quá đỗi ngắn ngủi. Xin đừng quên em, em yêu anh, dù bản thân ti tiện...
Nhắm mắt lại, Jihoon buông điện thoại, cậu không muốn lại tiếp tục yếu đuối, Cả một câu thật lòng cũng không thể nói.
Từ bỏ rồi.
Chung quy lại một đời người, cậu chỉ là kẻ không tiền tài không danh vọng, không ước mơ, cũng không có mục đích sống nhất định.
Đôi lúc rất muốn một gia đình bình dị, sống như bao người, không cần giàu có, chỉ cần một mái ấm, cậu sẽ đi làm kết giao bạn bè, có cha mẹ để chăm sóc.
Jihoon sinh ra có phải một sai lầm. Đâu mới là giải thoát cho tất cả, nếu cậu mất đi là cách tốt nhất thì làm ơn cho tôi biến mất.
Nhưng nếu như Jihoon đi rồi liệu Lee Sanghyeok có nhớ cậu không?
Liệu có còn ai nhớ đến đứa con này mà đi tìm nó, thế nhưng nó đã chết. Có phải rất đau lòng hay không?
Jihoon chỉ có thể ôm mộng, câu trả lời chỉ đến vào ngày mai, cứ trầm luân trong cơn mê, khổ sở có khổ sở, hạnh phúc có hạnh phúc, có lẽ.....ngày mai, trời lại sáng? Liệu cậu có thể thấy ánh nắng ban mai lần nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro