Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10


Lee Sanghyeok trước kia phong lưu đào hoa, anh chưa bao giờ để ý mình có tổn thương những người khác hay không, nhưng anh hiểu mình đã từng làm tổn thương Jihoon, chính anh đã khiến hai người bị cấm cách, gián đoạn hơn hai năm trời trong bất lực. Thế nhưng anh cam đoan, kể từ giây phút anh nhận ra mình đã có chút yêu thích với người này, anh sẽ mãi mãi giữ chặt cậu, chiếu cố, cẩn trọng giữ gìn để Jihoon không chịu thêm bất kỳ thương tổn nào.

Bác sĩ đến khám cho cậu xong, nói rõ tình hình của cậu đã rất tốt liền cáo từ ra về. Jihoon được anh nghiêm cẩn ra lệnh nằm nghỉ ngơi một chút, đưa mắt trông theo tấm lưng của anh đi sau bác sĩ. Anh quay đầu lại, đối với Jihoon mỉm cười trấn an, xong liền ra ngoài.

Jihoon biết sau khi nghe xong cuộc điện thoại kia đã có gì không đúng lắm, tâm tình anh có vẻ tệ hơn, trông nụ cười cũng mang theo vài phần lo lắng, nhiều phần bất an. Cậu suy nghĩ thật lâu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, thầm thở dài tự nhủ: Đành chịu thôi, cậu vốn không được thông minh, huống chi Sanghyeok muốn giấu, cậu làm sao có thể nghịch ý mà biết được?"

Mặt khác, Lee Sanghyeok đi theo sau bác sĩ kia, tảng đá to nặng nề trong lòng chưa hề được thả xuống, tâm tư trĩu nặng, anh trầm mặc đứng lại tại bãi đỗ xe, nhìn bác sĩ thở dài, bác sĩ trẻ tuổi nhìn anh một lát, lắc đầu nói: "Tôi thật sự không giúp gì được, ngài biết đấy, tuy rằng bệnh án của bệnh nhân có quyền được giữ bí mật nhưng mà cô ấy là con gái viện trưởng, muốn biết được hồ sơ bệnh trạng của một người đâu phải chuyện gì khó khăn."

Anh trầm mặc một hồi, sau đó thanh âm bất lực nói. – "Anh nói liệu cô ta có thể mang Jihoon đi được không?"

"Cái này còn chưa chắc hẳn, chỉ dựa vào lý do muốn nhận cậu ấy làm con nuôi của viện trưởng, cho dù cậu ấy có đồng ý đi chăng nữa, cô ấy không thuyết phục được ý muốn ở lại của Jeong Jihoon thì mọi chuyện vẫn chưa thể quyết định, ngài là một bệnh nhân tôi thân quen, tôi khuyên ngài không nên giấu diếm chuyện Jeong Jihoon đã tỉnh mà phải bắt đầu từ việc thuyết phục được cậu ấy trước. Nếu ngài muốn được ở bên cạnh ái nhân lâu dài. Không còn sớm nữa, tôi xin phép ra về."

Bác sĩ nói xong liền bước vào trong xe rời đi.
Còn mình anh đứng nơi ấy trông theo chiếc xe đã đi xa, cảm thấy có chút rối loạn.

Anh rất sợ Park Jiwon sẽ cứng rắn lôi kéo Jihoon đi, sẽ mang Jihoon đi khỏi cuộc sống của anh.
Lee Sanghyeok thế mà lại sợ một nữ nhân yếu mềm sao? Không anh không sợ cô ta.
Chỉ là, quá khứ anh tổn thương cậu còn rành rành ra đó, cô ta lợi dụng nó thì anh chắc chắn sẽ thua thảm hại.
Ai biết được Jihoon sẽ có hay không tha thứ cho anh, chính anh còn không dám tha thứ cho mình nữa là.

Thế là Lee tổng tài xông pha thương trường trời không sợ đất không sợ lại cư nhiên sợ một thiếu niên gầy teo yếu ớt.

Bác sĩ kia thông báo rằng, viện trưởng của họ đã đến cô nhi viện làm thủ tục nhận Jihoon làm con nuôi, chỉ cần cậu đồng ý, ông ta sẽ lập tức đưa Jihoon đến nơi có điều kiện sống tốt hơn để điều trị. Anh nghe xong cực hốt hoảng, khó khăn lắm mới chờ đợi được cùng nhau một chỗ, nếu lúc này tách ra anh có thể sẽ uất ức đến chết mất.

Nếu là người khác, anh sớm đã giở ba trăm sáu mươi thủ đoạn khiến đối phương không thể lần nữa có ý định huỷ hoại gia đình mình, thậm chí giết người diệt khẩu huỷ thi thể diệt tích anh cũng có thể thẳng tay làm, thế nhưng đây là Park Jiwon, cái này lại hoàn toàn khác. Jihoon cùng cô ta thực sự rất thân, hình như từ thời trung học đã ở bên nhau gắn bó hơn cả anh, nếu anh thật sự mạnh tay với cô ...e rằng khó ăn nói với Jihoon.

Nhưng nếu không ra tay, Jihoon sẽ có nguy cơ bị đoạt mất, Lee Sanghyeok làm sao cam tâm cho được.
Anh thực ảo não a.

Tối hôm đó anh trằn trọc trong phòng làm việc đến gần nửa đêm, một mình tính toán nên làm thế nào mới tốt. Mãi đến khi nhìn thấy trăng ngoài kia sáng sực rỡ, anh thoáng sững sờ thì ra mình đã ngẩn người lâu như vậy, nhìn đồng hồ điểm chín giờ đêm, anh thở dài một hơi.

Ban ngày ngủ nhiều, lúc này một chút cũng không muốn ngủ thêm, trằn trọc hồi lâu, anh không khỏi nghĩ đến người nào đó, lúc này hẳn là đang ngồi trên giường suy nghĩ lung tung, lại ngốc nghếch cho rằng anh là mơ ảo đi?

Anh cười khổ, cái bệnh rối loạn nhận thức này của Jihoon, anh phải sớm trị a, nếu không thật khó sống.

Đẩy cửa phòng ra, Lee Sanghyeok chậm rãi tiến vào trong, đối thiếu niên đang nhìn cửa sổ ngẩn người khẽ hỏi. – "Chưa ngủ? Đang chờ anh sao?"

Thiếu niên nhỏ gầy tựa lưng trên thành giường, ánh mắt nhìn xa xăm không tiêu cự, cậu phản ứng chậm vài giây, lát sau mới lúng túng ân một tiếng, dường như đang sắp xếp ngôn từ trong đầu, mất thêm một lúc nữa mới nặn ra một câu hoàn chỉnh. – "Em...hình như, hình như mất ngủ. Ngủ không được."

Anh điềm tĩnh đi đến gần cậu, ôn nhu nâng Jihoon ngồi lên đùi mình, vóc dáng cậu nhỏ nhắn, tay chân đều gầy teo như que củi, anh sờ sờ một chút liền đau lòng, lại sờ thêm chút nữa, bất tri bất giác sờ đến mức cây cột trụ dưới thân cũng cứng lên, người trong lòng sớm thẹn đến đỏ cả mặt, rúc đầu nhỏ như đà điểu cắm vào trong lòng ngực anh.

Lee Sanghyeok nghĩ một chút, nếu đã không ngủ được, cơ thể Jihoon lại không có gì đáng ngại, có thể hay không làm chút vận động.

Ý nghĩ chợt loé lên, anh vội khua tay xua đuổi trong đầu, nếu anh thật sự làm thì chính là cầm thú. Cậu hiện tại đã nhỏ nhắn yếu ớt như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi dù cho Jihoon đã 23 tuồi, còn anh hiện tại đã là ông chú gần ba mươi, cao lớn thô to như vậy mà đè ép cậu thì...anh không dám nghĩ nữa.

Anh đột nhiên dừng động tác, chỉ nhẹ hôn lên mái tóc dài phủ trên vầng trán của cậu sau đó tiếp tục trầm mặc, đánh nhau với tiểu nhân trong lòng.

Jihoon phát hiện anh đột nhiên kỳ lạ, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là anh không cần mình nữa, cậu hốt hoảng há miệng rồi lại ngậm vào, hồi lâu không nói được câu nào.

"Ngủ đi, anh ở đây canh cho em." – Lee Sanghyeok quẫn bách nói, thật sự không dám động, người anh em phía dưới sung mãn dựng cờ, anh sắp nhịn khổng nổi phải chờ Jihoon ngủ mới có thể tìm tay trái chia sẻ nỗi lo được.

'Không cần..." – cậu ậm ừ một lát bỗng thốt lên.
Động tác cứng nhắc lại, anh sững sờ há mồm ra, Jihoon nói không cần anh sao? Phải chăng ... anh càng nghĩ càng thấy mất mát khó chịu.–"Jihoon...em như thế nào, như thế nào không cần chứ, anh...anh thật sự có lỗi. Tha thứ cho anh được không? Em tha thứ cho anh được không?"

Anh ôm chầm lấy cậu, thanh âm bất an cùng nghẹn khuất.

Cậu thở hổn hển mấy hơi, bỗng nhiên nghẹn ngào như một đứa trẻ uỷ khuất kể lể với phụ huynh. – "Em không cần anh cảm thấy có lỗi mới quan tâm em, anh, nếu không muốn ... thân thân ..không cần ánh náy, em...em ..em sợ anh chán ghét..."

Jihoon lại nức nở, anh âm thầm thở phào một hơi, đứa bé ngốc thích khóc này, thực làm người ta vừa giận vừa thương.

"Anh yêu em, Jihoon, anh sao chán ghét em được, ngoan đừng khóc, anh rất đau lòng. Ai, không phải anh không muốn thân thân với em, chỉ là...cái kia, anh sợ em chịu không nối, đứa ngốc này...nín đi."

Cậu ôm chặt cổ anh, âm thanh nức nở dần hoá thành tiếng nấc nghèn nghẹn, từng tiếng từng tiếng một thoát ra khỏi cái miệng nhỏ, lọt vào tai anh từng trận tê dại tâm can.
"Em...không khóc, không phiền anh nhưng mà đừng..không cần em, chính là đừng không thân thân, em... Sanghyeok, anh thật sự ...thật sự không chán ghét...em sao?" – Khó khăn nói xong một câu, Jihoon vùi gương mặt ẩm ướt vào hõm cổ anh, hít hít mũi.

Lee Sanghyeok gào thét liên tục, anh vươn lưỡi liếm vành tai của cậu. – "Được rồi, không khóc nữa. Anh liền thân thân với em" Chẳng biết nhóc này có biết thân thân là thế nào hay không? Anh tự hỏi một lát, tay vô thức đã lột xong y phục của người trong lòng.

May mắn thay Jihoon rất ngoan ngoãn, dù ngượng ngùng xấu hổ đỏ cả mặt, cậu vẫn yên lặng kiềm chặt thanh âm rên rỉ để anh tiếp tục khai thác các mật địa trên cơ thể mình.. Đôi lúc nấc một tiếng như mèo con nhỏ bé.

Anh dùng hết tất cả ôn nhu suốt gần ba mươi năm đều dồn hết vào đêm nay, đối với Jihoon càng nhẹ nhàng càng trân trọng, miệng không ngừng dỗ dành trấn an người dưới thân ,trận mây mưa không phải là thiếu xót nhưng là luôn thấy không đủ... được rồi, chính là anh ở trên người Jihoon dây dưa phóng thích dục vọng được có hai lần liền không nỡ làm tiếp, Jihoon của anh đã thở thoi thóp như sắp đi xa rồi.

Anh nhịn hơn hai năm, chỉ làm hai lần sao đủ?
Cười khổ, anh ôm cậu đi tẩy rửa.

Jihoon nằm rũ rượi trong lòng anh, lúc nãy bị anh bức ép kịch liệt rên rỉ không ngừng, hiện tại một chút sức ít ỏi cũng đã bị vắt kiệt.
"Jihoon, nếu như có ai đó muốn em rời đi, rời xa anh, em có muốn đi hay không?" – Anh thì thầm hỏi một câu, trong lòng cảm thấy có chút bất an cùng mong đợi.

Ngoài ý muốn, Jihoon nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt hoảng sợ, nghiệm nghiệm một hồi lâu, sau đó có dũng khí mới nói. – " Không, Sanghyeok, đừng bỏ em đi có được không?"

Lee Sanghyeok kinh hỉ ôm chầm lấy cậu, nâng cằm cậu lên mạnh mẽ hôn xuống đôi môi đỏ tươi đã bị dày vò hồi lâu trước đó, hôn đủ, anh ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào đôi mắt cậu. – "Được."

Một đêm mệt mỏi mà an nhàn, anh ôm cậu trong lòng mỉm cười đi vào giấc ngủ.

Jihoon không muốn rời xa anh, anh còn sợ cái gì?
Huống hồ, anh cũng đã biết làm cách nào để phá huỷ âm mưu quỷ kế của nữ nhân kia, chính anh sẽ bào vệ Jihoon, mới không cần cô ta nhúng tay vào, dù cho cô ta yêu Jihoon thế nào đi nữa.

Chung quy, trong tình yêu chính là ích kỷ như vậy!
————

Trời nắng tốt, Jihoon đang trong quá trình tĩnh dường không do dự đã tự ý chạy ra sân phơi nắng suốt cả buổi sáng, nhân lúc Lee Sanghyeok ra ngoài sử lý chút chuyện cậu liền thả lỏng tâm trạng, nếu Sanghyeok còn ở nhà chắc chắn sẽ không cho phép Jihoon ra ngoài, từ lúc cậu tỉnh lại đã là một tuần rồi, anh nói cậu vẫn chưa thể đi ra khỏi phòng, anh sợ bức xạ nhiệt sẽ làm ảnh hưởng đến cơ thể cậu.
Jihoon lại không cảm thấy có gì nguy hiểm, đối với cậu ánh nắng chính là sự sống, Jihoon rất thích nắng.

Gương mặt tái nhợt từ bao giờ đã có chút hồng nhuận, chỉ là cơ thể gầy nhỏ của cậu ở giữa một khoảng không gian thoáng đãng rộng lớn có vẻ đơn bạc cô quạnh. Vẫn luôn như vậy tạo cho người khác cảm giác thương tâm.

Ngồi trên ghế đã giữa sân, nắng xuyên thấu qua kẽ tay len vào đôi mắt của cậu, Jihoon có cảm giác tất cả mọi thứ đều không chân thật, từ nụ cười ấm áp đó đến vòng tay siết chặt của Sanghyeok.
Cậu không biết điều này thật sự là phúc của mình hay cái gì, chỉ cảm thấy thật vui sướng, thực nhẹ nhõm.

Ngày đó ngất đi, cậu đã mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy Sanghyeok mỗi ngày đều ở bên cạnh bồi cậu mọi lúc mọi nơi, rồi cậu thấy Sanghyeok khóc, rất muốn khóc nấc lên muốn cùng anh san sẻ.
Lúc đấy cậu mới chân chính cảm giác được hành động tự huỷ hoại bản thân mình lúc trước có bao nhiêu đáng trách, bao nhiêu ngu xuẩn, kỳ lạ cảm giác bị bao lại bên trong một không gian tối tăm, muốn làm cái gì, muốn nói cái gì đều không làm được nó cực kỳ thống khổ, cực kỳ khó vượt qua.

Ví dụ muốn ôm lấy Sanghyeok nói rằng anh không cần thương tâm, nhưng không thể nói cũng chẳng thể làm gì, cậu thực sự đã hối hận vì đã ngốc nghếch như thế.

Gió nhẹ thổi tời, mái tóc đã được Sanghyeok cắt tỉa thật gọn, cần cổ trắng nõn lộ liễu tiếp xúc với cơn gió man mát, mang theo hơi ấm của nắng mai, thật dễ chịu. Jihoon thoáng nhìn bàn tay nhỏ xíu của mình, thực yếu thực gầy nhưng phía trên ngón áp út là chiếc nhẫn bạc lấp lánh tinh xảo, chính là nó, xinh  đẹp hết cả phần bàn tay của cậu, không phải vì giá trị của nó mà vì nó là vật chứng thật hai người đã thuộc về nhau, Đã chính thức trở thành vợ chồng.

Jihoon còn nhớ thời khắc mình ký tên lên tờ giấy đăng ký kết hôn, bàn tay run rẩy, tâm kịch liệt dao động không biết qua bao lâu cuối cùng cũng ký xong tên mình, cậu lại oà khóc.

Sanghyeok nói Jihoon đúng là một tên nhóc thích khóc, chính là không có chán ghét cậu hay khóc chỉ ôm cậu nhẹ giọng an ủi.

Sanghyeok ôn nhu như vậy, có thật sự là của cậu hay không?

Mãi đến tận trưa, nắng bắt đầu gắt gỏng, gió cũng không buồn hiện thân, cậu chợt cảm thấy sống  lưng lành lạnh, đầu choáng váng, nhẹ hắc xì một hơi nặng nề, toàn thân run lên hình như bị gió nhập mất rồi.Cậu chậm rãi vịn tường đi vào nhà nếu để Sanghyeok biết cậu tự ý ra ngoài còn bị cảm, anh sẽ lại phẫn nộ cho mà xem.
Nghĩ đến đó, cậu không khỏi nở nụ cười.

"Ji...Jihoon, là cậu thật sao?"
Thanh âm thật quen dường như cậu đã nghe qua, cũng giống như chưa nghe bao giờ, cậu nghĩ nhẹ xoay lưng ngay sau đó sửng sốt một lát.
"Jiwon...sao cậu ở đây?" – Giọng của cậu có chút bất an.

Jiwon trông có vẻ gầy đi, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sức sống lúc này lại chứa đựng ưu buồn sâu sắc, cậu có thể nhìn thấy trong mắt  cô là giọt lệ long lanh, giọt lệ chất chứa nỗi đau khó nói.

Cô không nói gì, bước chân có phần thấp thỏm, cứ nhanh nhanh bước đi, hai mắt cứ nhìn cậu chằm chằm, Jihoon chưa từng chứng kiến một Jiwon như vậy,

Đến kho đứng trước mặt cậu, cô vẫn chưa thể nói lên lời, trầm mặc rưng rưng một lát bông nhiên ôm chầm lấy cơ thể cậu oà khóc.

"Jihoon, hưc...tôi đã sợ cả đời này không thể gặp lại cậu, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi, thật tốt quá."

Jihoon không biết nói gì, cũng không  biết phải làm gì, chỉ một mực im lặng, phản ứng vốn đã chậm chạp hiện tại càng chậm hơn.

"Tôi nhớ cậu, thực sự rất nhớ cậu."
Vòng tay của Jiwon bắt đầu siết chặt, hơi hơi run, nơi bả vai ẩm ướt gặp phải cơn gió bất chợt liền cảm thấy có chút hàn khí, cậu thoáng rùng mình, mắt hoa đi cơ thể rất khó chịu, tâm lý cũng muốn bay tán loạn lên, Jihoon cảm thấy sợ hãi.

"Park Jiwon, hai người đang làm cái gì? Buông ra."
Bỗng nhiên, phía sau thanh âm lãnh tĩnh mà vươn đầy hàn khí vang lên, sự sợ hãi trong lòng Jihoon thoáng chốc trở thành kinh ngạc rồi đông cứng lại, đầu óc trống rỗng.

Há miệng muốn nói cái gì đó nhưng lưỡi cậu cứng ngắt, một lời giải thích cũng không thể nói ra, toàn thân như rơi vào trạng thái bất động.

Nhìn anh kéo Jiwon gương mặt lem nhem nước mắt ra khỏi người cậu, một mạch lôi ra ngoài, thái độ đùng đùng tức giận lẩm bẩm điều gì đó, Jiwon nhìn thấy anh liền lích động, hung ác hiện lên trên gương mặt thanh tú, dường như thực sự thương tâm gào lên. – "Hỗn đản, quân hỗn đản. Anh có thả tay ra không? Anh đang làm cái gì, để tôi nhìn Jihoon, mau buông ra. Lee Sanghyeok buông ra, Jihoon đang ra..."

Trước khi cổng lớn đóng lại, anh bỗng quay sang nhìn Jihoon, ánh mắt hiện lên thần sắc phức tạp khó hiều, cố gắng lý giải ánh mắt ấy thế nào cũng vô dụng. Cậu đành trừng đôi mắt đỏ hoe, mím môi lại bất lực ngã ngồi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Sanghyeok sao lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái ấy là ý gì? Vì sao anh lại cố mang Jiwon đi, vì sao lại quay lưng về phía cậu?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ trước đó đều là mơ sao? Chẳng lẽ lúc cậu nằm mơ, anh đã theo đuổi được Jiwon? Vậy thì vì cái gì?

A khó thở, thật khó thở, tim cậu co rút đau đến quặn thắt, cậu không muốn như thế, khó khăn lắm mới nếm được chút vị ngọt, như thế nào mới chợp mắt liền nhận ra đau đớn, ông trời quả nhiên đang trêu chọc cậu sao?

Bằng cách nào Jihoon cũng không nhớ rõ, cậu đi vào nhà nằm lên ghế sofa ngày hôm qua vẫn còn cùng anh dựa vai, hôm nay vẫn còn vươn lại chút mùi vị nhàn nhạt thở nhè nhẹ đàn thiếp đi.

Đến khi trời sẩm tối, không khí lạnh lẽo, điều hoà bật chế độ mùa hè, căn phòng trở nên băng hàn hơn nữa, người nằm trên ghế run rẩy không ngừng.

Một bàn tay ấm áp đặt lên trán cậu, nhiệt độ làm Jihoon thấy thật dễ chịu, khi bàn tay ấy rời đi liền không nhịn được cố giữ lại, dụi gương mặt lạnh cóng của mình vào bàn tay ấy.

Lee Sanghyeok sửng sốt nhưng sau đó liền nhíu mày, thằng nhóc này bị sốt rồi.
Anh bất đắc dĩ thở dài.

Anh đoán không lầm thì hôm nay cậu chắc chắn đã cãi lời anh ra ngoài phơi nắng, vác cái cơ thể mềm yếu như cọng rơm khô này ra hứng ánh nắng dày đặc tia cực tím không sớm phát bệnh mới lạ.
Sức đề kháng đã yếu đến mức không thể yếu hơn thế nhưng không biết sợ chết là gì đi phơi nắng.

Ôm Jihoon vào phòng, anh cảm nhận được vòng tay cậu ngày càng siết chặt liền mỉm cười thoả mãn.

Giúp cậu xử lý một chút, chường lên trán một túi đá, anh yên tâm nhìn cậu, tâm dần dần thả lỏng.
Đứa nhỏ này thật không thể để người khác bớt lo được.

Ban ngày anh vội ra ngoài là đến gặp viện trường, anh muốn cùng ông nói rõ ràng, Jihoon hiện tại là vợ của anh, trên danh nghĩa chồng hợp pháp cũng là người thân duy nhất của cậu hiện tại, anh yêu cầu ông từ bỏ ý định mang Jihoon đi.

Tất nhiên giữa hai người không tránh khỏi mâu thuẫn cãi vã nhưng mọi chuyện đều được giải quyết ổn thoả khi luật sư bên anh kịp thời mang đến giấy đăng ký kết hôn đã được chính phủ Hà Lan chứng thực. Anh sớm đã dự liệu qua, nếu ông vẫn khăng khăng muốn bênh vực con gái mình cố chấp chống đối anh, anh sẽ đem Jihoon rời khỏi thành phố dùng sự ràng buộc trên mặt pháp lý để khiến hai người họ vỡ mộng.

Chỉ khổ cho vị luật sư nọ, anh ta đã qua đi qua lại suốt bốn ngày liền, thầm lặng làm xong tất cả. Hôm nay cũng là ngày ông ta đến hỏi ý kiến Jihoon, anh tiên hạ thủ vi cường trước một bước đã ràng buộc cậu bên mình.

Chỉ là anh không ngờ tới, thời điểm hưng phấn đạt cao trào quay về nhà, mong chờ nhìn thất nụ cười nhu thuận của Jihoon, nghe cậu nhỏ giọng trúc trắc gọi một tiếng   - 'Sanghyeok, anh đã về." nhưng mà chờ anh là cảnh cậu và Park Jihwon đang ôm nhau, anh không nhịn được phẫn nộ và bất an, nhanh đến kéo Park Jiwon ra ngoài.

Anh phải làm gì đó khiến Park Jiwon hiểu được, Lee Sanghyeok anh không muốn cũng như không bao giờ cho phép cô có cơ hội cướp Jihoon đi.

Nhìn thấy sự hoang mang trong mắt Jihoon, anh bỗng dưng thất kinh. Có lẽ nào cậu đã cùng Park Jiwon nói cái gì đó? Có lẽ nào cô ta đã thổ lộ cái gì?

Có lẽ nào...

Rối loạn anh đưa Park Jiwon đang gào thét lên xe, sau đó lái đến một nơi tương đối yên tĩnh.

Park Jiwon cũng bình ĩnh lại, môi mím chặt có lẽ đang suy tưởng điều gì đó nhập tâm.

"Tôi và Jihoon sẽ tổ chức hôn lễ vào cuối năm."

Im lặng thật lâu, cô khẽ nói, giọng nghẹn ngào. –"Jihoon có hạnh phúc không?"

"Có, tôi chắc chắn." – Anh dừng một chút, sau đó thanh âm dần dịu lại, nhún nhường và đầy bất lực. – "Vì tôi sẽ không bao giờ làm em ấy tổn thương nữa, thế nên cho tôi cơ hội đi, đừng cố chấp chen vào giữa chúng tôi nữa..."

Park Jiwon bỗng nhiên bật cười, cười đến lệ rơi đầy mặt. Cô thì thào. –"Cố chấp thì thế nào? Tôi cũng không có cơ hội. Năm chúng tôi vừa tốt nghiệp cấp ba, tôi đã làm đủ cách để Jihoon hiểu được tình cảm của mình, chỉ thiếu nói thẳng ra rằng 'tớ yêu cậu'. Thế nhưng cậu ấy vẫn là trốn tránh, rồi sau đó cậu ấy khổ sở, tôi thế nhưng vẫn không làm được, cậu ấy đối với tôi ngày càng xa cách, đến cuối cùng, tận đến lúc này tôi còn chưa chạm đến đáy lòng của cậu ấy. Đáng cười. Nực cười chết mất, anh không ngừng làm tổn thương Jihoon nhưng lại thắng tôi. Tôi không cam tâm, tôi không cam tâm aaa."

Nữ nhân chung quy vẫn là loài động vât yếu đuối, cô ngồi ghế phụ liên tục nức nở, liên tục thổ lộ đến cuối cùng lại ngủ thiếp đi.

Anh nhìn sắc trời đã tối sầm, thở dài đưa cô về vậy.
Anh chỉ đưa cô đến ngã tư cách nhà cô tầm trăm mét, dù sao hồi sáng vừa cãi nhau với bố cô xong lúc này vác mặt tới cũng không hay.

Park Jiwon tĩnh lặng rời khỏi xe, bước chân nặng nề, cô đi được vài bước liền ngoảnh lại, thanh âm phá lệ kiên định lại mang chút bi thương van cầu. – "Tôi cho anh cơ hội, chỉ là...nếu sau này còn xảy ra chuyện khiến Jihoon đau lòng, tôi sẽ không buông bỏ như vậy."

"Được. Thật sự cảm ơn cùng xin lỗi."

"Ngày mai, tôi sẽ lên máy bay. Nếu có thể, anh...cho Jihoon đến tiễn được không?"

Anh im lặng một lát, gật đầu đáp ứng, xong không do dự lái xe đi.

Màn đêm hắc ám bao trùm cả căn nhà, anh vừa định hút một điếu thuốc lại sợ ảnh hưởng đến cậu nên đành cất vào, vươn vai lấy lại tinh thần tiến vào trong chăn.

Anh không ngại mùi mồ hôi trộn lẫn trong không khí, tham lam ngửi hương vị nhàn nhạt của cậu, miệng nở một nụ cười vui vẻ.

Cuối cùng anh cũng có thể năm giữ Jihoon trong tay, chân chính có thể cùng Jihoon bình thản một đời, luôn có nhau, chia sẻ tất cả vui buồn cùng đau khổ.
Nhớ lại, dường như cậu cũng nói, anh và cậu thực giống nhau đều là kẻ thiếu tình thương của cha mẹ, kỳ thực có lẽ là trời sinh một đôi, trải qua giông tố lại trở về với nhau.

Anh đột nhiên cảm thấy nao nức, anh thực hi vọng ngày ấy mau tời, ngày có thể cùng Jihoon vào lễ đường nhận lời công nhận cùng chúc phúc của mọi người, chắc chắn Jihoon sẽ cao hứng giống như anh, hơn hết dáng vẻ mặc lễ phục của cậu chắc chắn sẽ rất khả ái.

Mơ mơ màng màng, anh giữ khoé miệng cong cong nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, ngủ ngon giấc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro