Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Khi bản thân tin tưởng giấc mơ phủ định lại sự thật, sẽ rất khó để tin tưởng những chuyện hiển nhiên trước mắt. Nhất là khi bạn đã ôm giấc mơ ấy suốt cả tuổi thanh xuân, đem giấc mơ buộc chặt trong tim xem nó như cuộc sống thật của mình.

Cậu là Jeong Jihoon, ai cũng bảo cậu ngốc, đứa gốc đáng thương bơ vơ trong cô nhi viện, đứa ngốc tội nghiệp khổ sở vì mộng tưởng tình yêu không có thực.
Cậu chẳng quan tâm họ nhìn mình thế nào chỉ cười ngây ngô.

Và họ cũng nói, rằng cậu và anh đã sớm chia tay, anh đã sớm quên đi một người tên Jeong Jihoon. Họ bảo cậu đừng nên mộng tưởng đến người như Lee Sanghyeok nữa, cậu chẳng qua chỉ là một trong những người yêu anh chơi qua đường mà thôi. Nếu có sự khác biệt giữa cậu và những kẻ bị anh bỏ rơi kia thì có lẽ có một điểm duy nhất – Jeong Jihoon là người con trai đầu tiên trong số đó.

Jeong Jihoon chọn im lặng, bản thân cậu cũng biết rõ nhưng làm sao đây Jihoon sẽ chẳng thể tỉnh trong giấc mộng đó. Nếu có thể thì đã sớm tỉnh từ lúc bắt đầu rồi.

Giấc mộng đẹp thường ngắn ngủi, Mặc dù chỉ có mình cậu nhìn nhận nó tươi đẹp, chỉ có mình cậu chịu tin tưởng sự giả dối rõ ràng trong cuộc tình này.
Liệu có đáng không?
Yêu anh như vậy, đổi lại chỉ là sự giả dối lợi dụng?
Yêu anh suốt năm năm nhưng chỉ được cùng anh chính thức 'hẹn hò' trong ba tháng.

Có thể với người khác 3 tháng là quá ngắn cho một cuộc tình nhưng với kẻ ngốc như Jihoon thì thời gian ấy đã đủ lâu dài. Cậu yêu Lee Sanghyeok, yêu nồng nhiệt say đắm, yêu đến mức điên dại, đã si ngốc lại càng si ngốc hơn.

Suốt ba tháng yêu nhau, thời gian cùng anh ở một chỗ tựa như chẳng hề tồn tại. Có chăng chỉ xuất hiện trong giấc mơ khi Jihoon vụng trộm nằm ngủ trên giường của anh. Có nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua gò má, bờ môi ấm áp, cái vuốt ve nhè nhẹ trên những sợi tóc rối tung, đôi lúc cậu nghĩ đó là sự thật, biết đâu thời khắc khi cậu ngủ sâu, Sanghyeok của cậu thực sự đang ở bên cạnh ngắm nhìn cậu.

Nhưng mỗi lần mở mắt xung quang luôn hiu quạnh, ngày mới đã bắt đầu, bên cạnh vẫn vắng vẻ, cậu biết Lee Sanghyeok chưa từng xuất hiện nhưng vẫn cứ ngu ngốc tự dối mình, cảm giác chìm trong đó khiến cậu hạnh phúc, cho dù chỉ là mộng thì sao chứ? Chỉ cần là Sanghyeok của cậu, Jeong Jihoon này chấp nhận tin vào thứ mơ tưởng dối trá ấy.

"Jihoon, tôi thấy Lee Sanghyeok hôm nay cũng không có về đâu.Trời đang mưa, vào nhà mà đợi. Ngốc quá."

"Jihoon, Lee Sanghyeok lại đi công tác bỏ cậu một mình nữa rồi. Có phải cậu nói dối hai người đang hẹn hò không?"

"Jihoon, tôi thấy Lee Sanghyeok dẫn người phụ nữ lạ vào khách sạn, bộ dạng còn say xỉn nữa. Jihoon ngốc, cậu không nghe à?"

"Bao lâu rồi? Gần một tháng rồi nhỉ? Lee Sanghyeok không về cậu còn ngốc ở đó đợi làm gì? Chờ cũng vô ích thôi. Tôi mới nghĩ ra, vốn dĩ Lee Sanghyeok chỉ lợi dụng cậu để trả thù Park Jiwon. Anh ta đã sớm biết Jiwon yêu cậu nên mới..."

Họ còn nói nhiều hơn nữa.

Rằng Lee Sanghyeok chỉ vì trả thù Jiwon, là Jiwon từ bỏ anh để theo đuổi cậu, anh vì tức giận nên mới muốn cướp người mà cô ấy để ý. Thực chất anh nào có xem cậu là 'người yêu'. Ngay từ đâu Jeong Jihoon đã bị xem là món đồ cướp qua cướp lại rồi.

Cậu không tin, Jiwon làm sao lại yêu cậu, cô ấy rõ ràng là người bạn thân duy nhất chấp nhận hiểu cho một đứa thiểu năng như cậu, tình cảm quả thực rất tốt, chính Jiwon chưa từng đối với cậu có gì quá mức, hơn nữa ngay cả một hảo nam nhân như Lee Sanghyeok cô còn từ chối, thì Jihoon tính là cái thá gì mà được ưu ái?

Phải, làm sao cậu tin được những lời nói vô tình ấy? Nhưng câu nói tựa như châm chọc, càng nghe càng thấy nực cười nhưng càng cười lại càng đau.

Kỳ thật, cậu cũng không phải không muốn tin chỉ là không thể tin được.

Họ nghĩ rằng cậu chỉ yêu bằng ba tháng ấy thôi sao? Nếu như vậy thì thật tốt. Có thể quên đi, có thể chết tâm, có thể vô tình, còn có thế bước tiếp về phía trước tìm kiếm một tình yêu khác.

Nhưng từ những năm đầu tiên bước vào trường học, cậu đã yêu thầm đàn anh nối tiếng Lee Sanghyeok, cậu không quan tâm anh yêu bao nhiêu người, bỏ rơi bao nhiêu người, vẫn luôn thầm lặng đơn phương như vậy dù biết là ngu ngốc.

Cậu nhớ rõ ban đầu chỉ là một loại cảm xúc từ thần tượng, thần tượng một người tài giỏi vẹn toàn như anh, tựa như con chim tước xinh đẹp ở trên cao, bất cứ cái gì thuộc về anh đều mang lại cảm giác đầy mê hoặc, cậu ước gì mình có được dù chỉ một chút xíu phong thái như anh.

Bất ngờ, loại thần tượng ấy phát triến không giới hạn, dần chuyển sang yêu thích  rồi ngày một sâu đậm hơn.

Ngày ấy vô tình gặp Lee Sanghyeok đến cô nhi viện cậu từng ở, hỏi cha nuôi mới biết anh là con trai của chủ tịch đã xây cô nhi viện này, khi đó Jihoon không nhịn được càng yêu thích anh hơn, thậm chí có thể gọi đó là tôn sùng. Nhìn anh vui vẻ với cô bạn gái cùng những đứa trẻ, lại cùng cô ta hạnh phúc đi dạo quanh viện, đôi trai tài gái sắc thực sự rất xứng đôi vừa lứa, đấy có phải hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích không? Nghĩ thế, mắt cậu nhoè lệ, môi mím thành nụ cười nhìn khó coi vô cùng.

Cậu đã mơ một ngày nào đó, người nắm tay Lee Sanghyeok sẽ là cậu – Jeong jihoon. Dù cậu không thể là cô bé lọ lem, Lee Sanghyeok cũng không phải hoàng tử của cậu.

Lặng lẽ theo đuổi.
Lặng lẽ mỉm cười.
Lặng lẽ chúc phúc.
Rồi lặng lẽ khóc.
Đau lòng khi anh có thêm người yêu mới.
Vui mừng khi anh bỏ rơi người yêu cũ.

"Có lẽ Sanghyeok của cậu sẽ sớm chán ghét phụ nữ, sẽ có lúc anh tấm chân tình được anh chú ý, sẽ có lúc anh ấy yêu mình."

Cậêtừng bị người bạn thân nhất Jiwon nói là kẻ khờ ngu ngốc. Cậu chỉ cười nói.
"Tôi không ngốc. Tôi hiều rõ bản thân nên làm gì. Chờ đợi sẽ có lúc giấc mơ thành thực, không phải sao?"
'Đừng ngốc như vậy. Cậu yêu anh ta nhiều như thế có đáng không? Không thử xem anh ta là loại người gì? Không nói đến việc anh ta là trai thẳng chỉ những việc trăng hoa ong bướm đã thấy không ra gì rồi. Loại con gái nào anh ta cũng hẹn hò qua, cậu nghĩ anh ta sẽ để ý đến cậu chắc? Jihoon, mau tỉnh táo lại đi."

Cái gì mà tỉnh? Cậu đang rất tỉnh táo. Cậu tin là như vậy.
Bởi vì ngày đó. Giấc mơ của Jihoon cũng thành sự thật.

Cậu lại theo anh, nhìn trộm anh trong góc khuất của một quán rượu quen.
Nam nhân anh tuấn đưa ánh mắt nhìn về phía cậu. Lòng cậu liền tràn ngập hoa xuân đang nở rộ, trừng to đôi mắt nhìn anh.

Sau đó anh tiếp cận cậu, Jihoon ngỡ như mình đã lạc vào thế giới cổ tích, chàng hoàng tử cậu luôn mong chờ cuối cùng cũng nhìn thấy cậu rồi, mỗi ngày anh đều chủ động liên lạc, gửi tin nhắn, nói chuyện phiếm, đôi lúc còn gửi vài món quà, mặc dù sau đó cậu đều trả lại vì nó quá đắt. Nhưng tình cảm anh biểu hiện ra trước mặt cậu thực sự chính là món qua ý nghĩa nhất cậu nhận được.

Chỉ là Jihoon không biết, Lee Sanghyeok chưa bao giờ chủ động nói với cậu một lời, lạnh nhạt, vô cảm, hoàn toàn không có một chút tình ý rõ ràng nào cả. Nhưng biết làm sao bây giờ, anh là người đầu tiên theo đuổi cậu, lại còn là người cậu yêu thầm từ rất lâu rất lâu.

Đứa ngốc Jeong Jihoon không nói một lời liền lún vào sâu hơn nữa, thà rằng tự lừa gạt chính mình muốn một lần cùng anh một chỗ.
Thần trí như bị ánh mắt nóng rực của anh làm cho mê muội. Cậu nhớ rõ ngày hôm ấy, anh uống say, sau một hồi dây dưa ở quán bar, Lee Sanghyeok dứt khoát đưa Jihoon đến một căn phòng rộng lớn.

Rất nhanh cùng nhau thân mật, cùng nhau quấn quýt.

Nụ hôn đầu bị anh thô bạo cướp đi. Khắp cơ thể bị gặm cắn không xót một chỗ nào, phía sau không chút chuẩn bị, không bôi trơn liền bị đâm xuyên, Lee Sanghyeok cường bạo chiếm đoạt cậu.

Đó là loại cảm xúc gì? Đau đớn? Ngọt ngào? Ấm áp, vui mừng? Kích động...nhưng dù có là gì, quan trong hơn hết là Jihoon hạnh phúc và thoả mãn.Cho nên cậu ngốc nghếc không hề để ý đến chuyện...

Bản thân vì quá đau đớn mà không hề 'cương' lên được.

Lee Sanghyeok và cậu cứ như vậy thực sự bắt đầu mối quan hệ. Có lẽ mọi người nói đúng, đến với nhau quá nhẹ nhàng nên khi xa nhau cũng giống vậy nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.

Jihoon không đủ tiền để nghĩ đến chuyện học đại học, đành ngậm ngùi từ bỏ ba năm cố gắng, thân thể vốn suy nhược hơn cả bạn đồng trang lứa muốn làm công kiếm sống qua ngày cũng không ổn định. Lee Sanghyeoj biết được hoàn cảnh đơn thân của Jihoon liền đưa cậu về nhà riêng.

Có người hỏi cậu, như thế chẳng phải Lee Sanghyeok bao dưỡng cậu sao?

"Không đâu. Anh Sanghyeok chính miệng nói anh ấy yêu tôi."

"Đồ ngốc, yêu? Dễ để yêu một người vậy sao? Huống chi cậu vừa ngốc vừa tầm thường."

Jeong Jihoon nhốt mình trong phòng suy nghĩ rất lâu.

Vì sao? Vì sao Lee Sanghyeok nói yêu mình?
Cậu cũng muốn biết.
Vì sao mình vừa nghèo vừa kém thông minh, lại không có học thức, không có nhan sắc như mỹ nhân, anh ấy vẫn nói yêu mình, chẳng lẽ giống như họ nói, Jihoon chỉ là được anh bao dưỡng, cậu chính là cái loại tình nhân qua đường không có chút tình cảm nào sao?

Nhưng qua ngày hôm sau Jihoon liền tìm người hàng xóm, cười tươi nói.
"Tôi không cần lý do. Anh ấy cũng không cần lý do. Bởi vì anh ấy chịu yêu người thấp kém như tôi cho nên tôi sẽ thực sự quý trọng. Yêu anh ấy thật nhiều.
".." – Hàng xóm thở dài mắng cậu là đồ ngốc rồi bỏ đi.

Còn có mình cậu trở về nơi được gọi là 'nhà' với tâm trạng háo hức chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro