Chap18: Những Tâm Tư Đan Xen
Kể từ buổi tối hôm đó, Y/N không thể dừng lại những suy nghĩ về những gì Sooha đã nói. Cô bắt đầu tự hỏi liệu có thể nào mình thật sự có tình cảm với Leehan hay không. Mỗi lần nghĩ đến cậu, trái tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp, nhưng cô không thể nào chắc chắn được. Liệu đó có phải là tình yêu, hay chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần?
Ngày hôm sau, Y/N đến trường với tâm trạng vẫn còn mông lung. Cô cố gắng tập trung vào bài học, nhưng ánh mắt của Leehan luôn xuất hiện trong tâm trí cô mỗi khi cậu ấy đi ngang qua. Cảm giác ấy thật lạ lùng, vừa ngọt ngào, vừa khiến lòng cô có chút hoang mang.
Tình cờ, trong giờ ra chơi, Y/N lại gặp Leehan trong khuôn viên trường. Cậu đang đứng cạnh hàng ghế đá, một tay cầm sách, mắt nhìn xa xăm về phía sân thể thao. Khi Y/N đi ngang qua, cô không kìm được mà khẽ nhìn cậu. Leehan quay lại, mắt giao nhau với Y/N, khiến cô cảm thấy một chút bối rối.
Leehan mỉm cười nhẹ nhàng, như thể nhận ra sự lo lắng trong ánh mắt cô. "Cậu ổn chứ?" Cậu hỏi với giọng trầm ấm, khiến Y/N cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng đầy lo lắng.
Y/N gật đầu, cố gắng mỉm cười đáp lại. "Ừ, mình ổn."
Cả hai đứng im lặng một lúc, không biết phải nói gì tiếp theo. Không khí giữa họ trở nên lạ lùng, đầy những suy nghĩ chưa thể nói ra. Cuối cùng, Leehan là người lên tiếng trước.
"Chúng ta cùng đi uống gì nhé?" Cậu đề nghị, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại đầy kiên quyết.
Y/N hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cô cũng gật đầu. "Được thôi."
Họ cùng nhau đi đến một quán cà phê gần trường. Khi ngồi xuống bàn, Y/N không khỏi cảm thấy căng thẳng. Cô không biết phải nói gì với Leehan, và thực sự, cô không chắc liệu có thể nói ra những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng hay không. Nhưng rồi, Leehan lại là người bắt đầu.
"Y/N, có phải cậu đang cảm thấy mông lung về một chuyện gì đó không?" Cậu hỏi, giọng nói của cậu nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để khiến Y/N cảm thấy mình bị nhìn thấu.
Y/N không thể giấu được nữa. Cô nhìn vào cốc cà phê của mình, rồi thở dài. "Mình chỉ cảm thấy có gì đó... khác biệt gần đây. Sooha bảo rằng có thể mình thích cậu, nhưng mình lại không biết... Liệu có phải là như vậy không?"
Leehan lặng im một lúc, ánh mắt cậu hướng về phía cửa sổ, dường như đang suy nghĩ rất lâu. Y/N không biết phải làm gì, cô chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời từ cậu.
Cuối cùng, Leehan quay lại nhìn cô, đôi mắt sáng lên đầy quyết tâm. "Y/N, mình không chắc cậu có cảm thấy giống mình không, nhưng... từ khi gặp cậu, mình đã cảm thấy một thứ gì đó đặc biệt. Có lẽ là tình cảm, có lẽ là sự ngưỡng mộ. Nhưng điều quan trọng là mình không muốn bỏ lỡ cơ hội này."
Y/N mở to mắt, bất ngờ bởi những lời này. Cô không thể tưởng tượng được rằng Leehan cũng có thể cảm nhận được điều gì đó giống mình. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như ngừng lại, chỉ còn lại cảm giác ấm áp từ ánh mắt của Leehan.
Leehan nhẹ nhàng nói tiếp: "Mình muốn chúng ta có thể thử, Y/N. Nếu cậu cảm thấy thoải mái, thì chúng ta có thể cùng nhau tìm hiểu tình cảm này."
Y/N cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Cô không thể nói lên lời ngay lập tức, vì một phần trong lòng cô vẫn còn do dự. Nhưng nhìn vào đôi mắt chân thành của Leehan, cô biết mình không thể tiếp tục che giấu cảm xúc này mãi.
"Leehan..." Cô nhẹ nhàng lên tiếng, rồi nhìn thẳng vào mắt cậu. "Mình cũng cảm thấy điều đó. Mình không chắc lắm, nhưng mình muốn thử."
Leehan mỉm cười, lần đầu tiên trong ngày, ánh mắt cậu ánh lên sự vui mừng rõ rệt. "Vậy thì chúng ta sẽ thử, Y/N. Mình không hối hận đâu."
Cả hai ngồi lại đó, trong sự im lặng ấm áp, như thể đang đón nhận một khởi đầu mới. Mọi lo lắng trước đó dường như tan biến, thay vào đó là niềm vui nhẹ nhàng mà cả hai đều cảm nhận được. Cảm giác này, dù chưa rõ ràng, nhưng lại rất chân thật.
Vậy là, từ lúc đó, Y/N và Leehan chính thức bước vào một chương mới của cuộc đời mình, cùng nhau khám phá những cảm xúc mà trước giờ họ chưa từng dám thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro