Chap 9: Sự Thay Đổi Không Ngờ
Tối hôm đó, khi Y/N đến cổng trường, cô không khỏi cảm thấy một chút lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô tham gia một buổi ăn tối cùng với Leehan và bạn bè của cậu ấy. Sooha và Taesan, dĩ nhiên, cũng có mặt. Sooha thì lúc nào cũng vui vẻ, dễ gần, trong khi Taesan có vẻ nghiêm túc hơn, đôi khi là hơi khô khan. Nhưng dù sao, cô vẫn cảm thấy một chút ngại ngùng.
Leehan đứng đó, dựa lưng vào chiếc cột gần cổng trường, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào Y/N khi cô tiến đến gần. Một cảm giác kỳ lạ lại dâng lên trong lòng cô khi ánh mắt của họ gặp nhau. Leehan vẫn không thay đổi, luôn trầm lặng và bình thản, nhưng cô lại cảm nhận được một sự ấm áp trong ánh mắt cậu, như thể có một điều gì đó không cần nói ra cũng có thể hiểu được.
"Chào cậu," Y/N mỉm cười, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Chào cậu, Y/N," Leehan đáp lại, cười nhẹ. "Bọn mình đã đợi cậu rồi, đi thôi."
Cả nhóm di chuyển đến một nhà hàng gần đó, nơi mà Sooha và Taesan thường xuyên lui tới. Buổi tối ở đây luôn ấm cúng và không quá ồn ào, phù hợp cho một nhóm bạn trò chuyện. Khi vào đến trong, họ chọn một bàn lớn gần cửa sổ, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng.
Sooha và Taesan bắt đầu nói chuyện ngay lập tức, và như thường lệ, cuộc trò chuyện của họ không thiếu những lời trêu chọc. Sooha trêu Taesan về việc anh ta lúc nào cũng làm quá mọi thứ, từ cách anh ta chọn món ăn cho đến cách anh ta nhìn nhận mọi chuyện. Mặc dù Sooha là người luôn nói đùa, nhưng cũng có thể nhận ra sự quý trọng và thân thiết giữa họ.
"Cậu chắc chắn là chỉ chọn món này vì nó có vẻ là món ăn bổ dưỡng đúng không, Taesan? Không biết cậu có nghĩ đến việc ăn thử một món nào đó khác không?" Sooha nhìn Taesan và nháy mắt, rõ ràng là muốn trêu đùa anh.
Taesan nhún vai, nhưng trên mặt anh lại hiện lên vẻ nghiêm túc. "Chỉ cần món này tốt cho sức khỏe là đủ rồi."
Y/N không thể không cười trước sự tương tác vui vẻ của họ. Sooha luôn có cách khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ. Cô cảm thấy thoải mái hơn khi ở cùng những người bạn này, mặc dù, đôi khi, lại có những khoảng lặng kỳ lạ khi Leehan ngồi im lặng bên cạnh cô.
Trong khi cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục sôi nổi, Leehan bỗng nhiên quay sang Y/N. "Cậu ăn thử món này đi, nó rất ngon." Cậu nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng đầy quan tâm.
Y/N ngạc nhiên, nhưng lại không thể từ chối. "Cảm ơn, mình sẽ thử."
Món ăn mà Leehan đề nghị thực sự rất ngon, và cô không thể phủ nhận rằng cậu ấy có một sự quan tâm nhẹ nhàng, tinh tế mà không phải ai cũng có. Cảm giác ấy khiến Y/N cảm thấy có chút gì đó lạ lùng, nhưng cũng rất ấm áp.
Trong suốt buổi tối, Y/N cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ giữa mình và Leehan. Mặc dù không có gì quá rõ ràng, nhưng có một sự kết nối đặc biệt giữa hai người mà cô không thể phủ nhận. Dường như những lời nói không cần thiết vẫn có thể thể hiện được điều gì đó sâu sắc hơn. Những cái nhìn, những ánh mắt trao đổi nhẹ nhàng lại là thứ khiến cô bối rối, nhưng cũng khiến cô cảm thấy thoải mái.
Khi buổi ăn kết thúc, mọi người đứng lên và chuẩn bị ra về. Leehan đi bên cạnh Y/N, và trong khoảnh khắc này, Y/N cảm thấy mọi thứ như đang trôi qua một cách tự nhiên, như thể không có gì phải lo lắng.
"Cảm ơn cậu vì đã đến," Leehan nói, giọng cậu có chút ấm áp. "Mình hy vọng cậu đã vui."
Y/N cười nhẹ, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cậu ấy. "Mình cũng cảm ơn, hôm nay thật vui."
Leehan mỉm cười nhìn cô một cách dịu dàng. "Thế thì, hy vọng chúng ta có thể làm điều này thường xuyên hơn."
Y/N chỉ biết gật đầu, không nói gì thêm. Trong lòng cô, cảm giác lạ lẫm vẫn còn đó, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng mình đang thích dần những khoảnh khắc này. Cô không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng ít nhất, bây giờ cô cảm thấy mình đã có một bước tiến mới trong việc khám phá bản thân và những mối quan hệ xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro