Chap 7: Những Cảm Xúc Đang Dần Thức Tỉnh
Ngày hôm sau, Y/N cảm thấy như có điều gì đó khác biệt khi tỉnh dậy. Cô không thể phủ nhận rằng trái tim mình đập nhanh hơn một chút mỗi khi nghĩ về Leehan. Cảm giác ấy giống như khi một bức tranh dần được hoàn thiện, những nét vẽ đang từ từ sáng lên, nhưng chưa đủ để nhìn rõ ràng. Cô cảm thấy như mình đang ở một ngã ba, nơi mọi thứ chưa rõ ràng, nhưng lại vô cùng thú vị.
Sáng nay, Y/N quyết định đến trường sớm hơn một chút, để có thể thư giãn trước khi bắt đầu ngày học. Khi bước vào trường, cô thấy Sooha đang đứng chờ ở cổng. Sooha vẫy tay với cô, cười tươi rói như mọi khi.
"Chào cậu, hôm nay có vẻ như cậu ngủ đủ giấc đấy nhỉ?" Sooha nói, ánh mắt không giấu nổi sự tinh quái. "Cậu có vẻ vui hơn bình thường."
Y/N chỉ mỉm cười, không nói gì. Sooha đã quá hiểu tính cách của cô, và cô cũng không muốn giải thích quá nhiều. Hôm qua, khi về nhà, những suy nghĩ về Leehan cứ lởn vởn trong đầu cô. Cô không biết liệu mình có đang bị cuốn vào một mối quan hệ mà chưa thể xác định được, nhưng cô cảm thấy trái tim mình bắt đầu thổn thức mỗi lần nghĩ đến cậu ấy.
Cả hai bước vào lớp học, và như thường lệ, Y/N cảm thấy hơi bối rối khi nhìn quanh lớp. Một vài người trong lớp đã bắt đầu làm quen và trò chuyện, nhưng Y/N vẫn chưa thể hòa nhập hoàn toàn. Tuy nhiên, khi nhìn về phía bàn đầu, cô lại thấy Leehan đang ngồi đó, một mình, như thể đang đợi ai đó.
Chưa kịp suy nghĩ gì, cô nhận thấy Leehan nhìn về phía cô. Ánh mắt của cậu nhẹ nhàng, không quá lạ lẫm, nhưng lại khiến trái tim Y/N đập mạnh. Cô nhanh chóng quay đi, không muốn để cậu ấy nhận ra sự bối rối của mình.
Tuy nhiên, Leehan không bỏ lỡ cơ hội. Cậu đứng dậy và bước về phía cô. "Chào Y/N," Leehan nói, giọng trầm ấm như mọi khi. "Hôm nay cậu cảm thấy thế nào?"
Y/N hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Mình ổn. Còn cậu?" Cô hỏi, cố gắng làm mình trở nên tự nhiên.
Leehan khẽ mỉm cười. "Cũng được. Mình chỉ muốn chắc chắn là cậu ổn thôi."
Khi Leehan quay đi, Y/N không khỏi cảm thấy có một điều gì đó đặc biệt trong những lời nói đó. Cô không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy như có một sự kết nối giữa mình và Leehan mà chưa thể diễn đạt thành lời. Mọi thứ như một câu chuyện chưa được kể, nhưng cũng không thể chờ đợi thêm lâu.
Buổi học hôm nay không có gì đặc biệt, nhưng tâm trạng của Y/N lại có phần khác biệt. Cô cảm nhận được những sự thay đổi nhỏ trong mối quan hệ giữa mình và Leehan. Mỗi khi ánh mắt họ gặp nhau, Y/N lại thấy như có một dòng điện chạy qua, một cảm giác vừa quen thuộc nhưng lại vừa mới mẻ. Có phải những cảm xúc này đang dần thức tỉnh trong cô?
Giờ nghỉ trưa hôm đó, Sooha lại bắt đầu chuyện trò về những gì đang xảy ra trong lớp, nhưng hôm nay Y/N chỉ mỉm cười nghe mà không thực sự tham gia vào câu chuyện. Cô vẫn nghĩ về Leehan, và điều đó làm cô cảm thấy lạ lùng. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng một người mới quen lại có thể chiếm lĩnh tâm trí cô đến vậy.
Khi cả nhóm bước vào căn tin, Sooha lại trêu chọc như mọi khi. "Cậu với Leehan có vẻ rất thân thiết đấy. Mình thấy ánh mắt cậu với cậu ấy không giống bình thường đâu."
Y/N đỏ mặt, nhưng không trả lời. Cô cảm thấy ngượng ngùng khi Sooha nói vậy, nhưng thật sự, cô không thể phủ nhận rằng giữa mình và Leehan có một sự kết nối mà cô chưa thể hiểu hết.
Leehan, như thể đã biết những gì Sooha đang nói, quay sang mỉm cười. "Sooha luôn nói những câu như vậy mà." Cậu ấy không tỏ ra bối rối, nhưng trong giọng nói có một chút gì đó tinh nghịch.
"Cậu đừng có nói với mình là không biết đâu nhé," Sooha tiếp tục trêu chọc, "Mình thấy rõ rồi mà!"
Y/N cảm thấy hơi bối rối, nhưng không thể không cười trước sự lém lỉnh của Sooha và Taesan. Cả nhóm ăn trưa vui vẻ, nhưng Y/N vẫn không thể ngừng nghĩ về cảm giác đặc biệt mà Leehan mang lại. Cô không biết phải làm sao với những cảm xúc này, nhưng có một điều cô chắc chắn: Mọi thứ đã bắt đầu thay đổi, và cô không thể ngừng cảm nhận được sự thay đổi đó.
Khi chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên, Y/N đứng dậy chuẩn bị trở lại lớp. Sooha vẫn không ngừng trêu chọc, nhưng Y/N chỉ cười nhẹ rồi quay đi. Trái tim cô vẫn đang đập mạnh, và trong đầu cô chỉ có một câu hỏi: Liệu điều gì đang chờ đợi cô phía trước?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro