Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16 :những cảm xúc lạ lùng

Ngày hội thao cũng đã tới. Đến môn thi chạy dài 1000 mét, Y/N đứng ở vạch xuất phát, ánh mắt hướng về phía trước. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng làm chủ cảm xúc của mình. Bên cạnh cô, Leehan đứng nhìn, dường như là người duy nhất không rời mắt khỏi cô.

Khi hiệu lệnh bắt đầu, Y/N chạy, và ngay lập tức, cô cảm nhận được sức nóng của cuộc thi. Mọi người xung quanh bắt đầu vỗ tay, cổ vũ nhiệt liệt. Sooha đứng trong đám đông, ánh mắt ánh lên niềm vui và tự hào, nhưng cũng có một chút lo lắng. Dù tiếng cổ vũ to đến nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng đập thình thịch của trái tim mình. Trong suốt đoạn đường, cảm giác mệt mỏi dâng lên, nhưng cô không thể dừng lại.Cô không phải là người giỏi thể thao, nhưng vì Sooha đã chọn cô để thay mặt lớp tham gia, Y/N không thể làm mất mặt bạn bè. Trải qua những phút giây dài dằng dặc, cuối cùng, khi cô đến vạch đích, hơi thở của cô rối loạn, chân như muốn nhũn ra, nhưng cô không thể không cảm thấy một chút tự hào vì đã hoàn thành nhiệm vụ.

"Cậu làm tốt lắm, Y/N!" Sooha đứng từ xa vẫy tay, nở nụ cười động viên. Sooha luôn là người giúp cô cảm thấy tự tin hơn, dù cô biết mình chẳng phải là người có năng khiếu thể thao.

Vừa bước vào khu vực nghỉ ngơi, Y/N mệt mỏi ngồi xuống ghế, lấy tay quẹt mồ hôi trên trán. Sooha chạy lại gần, đặt chai nước vào tay cô, ánh mắt lo lắng nhưng cũng chứa đầy sự khích lệ.

"Cậu ổn chứ? Nhìn cậu có vẻ mệt rồi đấy," Sooha lo lắng hỏi.

Y/N mỉm cười yếu ớt. "Không sao, chỉ là hơi mệt chút thôi."

 Cô mỉm cười nhẹ, nhìn quanh và thấy ánh mắt Leehan ở đâu đó trong đám đông.Cậu ấy đang đứng ở khu vực khán đài, mắt không rời khỏi cô, đôi môi nở một nụ cười nhẹ, như thể đang nhìn cô hoàn thành nhiệm vụ với sự tự hào. Y/N không biết tại sao, nhưng trong lòng cô bỗng thấy một cảm giác ấm áp.

Leehan nhìn cô với ánh mắt đó, tựa như một sự động viên từ xa, và Y/N bỗng cảm thấy rất muốn bước lại gần cậu ấy. Nhưng rồi cô chợt nhận ra mình vẫn đang đứng ở vạch đích, trong khi Sooha đang vui mừng bên cạnh, vậy nên cô chỉ mỉm cười lại và quay về phía Sooha.

Ngay lúc đó, một tiếng thông báo vang lên trên loa phóng thanh. Trận đấu bóng rổ sẽ bắt đầu ngay sau đó, và tất nhiên, Leehan và Taesan là hai cầu thủ chính trong đội. Y/N nhìn Sooha, không nói gì mà chỉ gật đầu. Sooha thấy vậy, cô nở nụ cười quen thuộc rồi kéo tay Y/N.

"Đi thôi, chúng ta cùng đi xem trận đấu của các cậu ấy nào," Sooha nói, giọng đầy hào hứng.

Y/N gật đầu, miễn cưỡng tách mình khỏi cái nhìn của Leehan. Cả hai bắt đầu đi về phía khu vực thi đấu bóng rổ, nơi đám đông học sinh đang tụ tập. Mọi ánh mắt đều dồn vào hai chàng trai nổi bật nhất trường – Leehan và Taesan. Cả hai có thể không phải là những người giỏi nhất trong tất cả các môn thể thao, nhưng về sự thu hút, không ai có thể sánh kịp họ. Đặc biệt là khi cả hai đều là những "visual" hoàn hảo mà bao nhiêu cô gái trong trường đều phải xuýt xoa ngưỡng mộ.

Sooha và Y/N vào được khu vực khán đài, ngay lập tức bị đám đông bao vây bởi những tiếng hò hét và lời bàn tán.

"Trời ơi, nhìn Taesan kìa, đẹp trai quá đi mất!"

"Leehan cũng không kém phần đâu, nhìn anh ấy có gì đó lạnh lùng mà cuốn hút!"

Các cô gái xung quanh cứ liên tục kêu lên, không thể ngừng bàn tán về hai chàng trai nổi bật này. Sooha chỉ lắc đầu cười, rồi quay sang Y/N nói: "Chắc cậu biết rồi đấy, mấy cô gái trong trường luôn hò hét mỗi khi Leehan hay Taesan xuất hiện. Chẳng lạ gì, vì họ rất... thu hút."

Y/N chỉ mỉm cười nhẹ. "Ừ, mình thấy rồi. Họ quả thật rất nổi bật."

Đám đông đứng dọc theo sân thi đấu, và tiếng reo hò càng lúc càng lớn hơn mỗi khi Leehan và Taesan có những pha bóng tuyệt vời. Các cô gái xung quanh lại một lần nữa không ngừng thả những tiếng khen ngợi và hò hét.

"Ôi trời ơi, Taesan đẹp trai quá! Mình muốn lấy anh ấy làm chồng!"

"Nhìn Leehan đi, thần thái quá mức! Thật là không thể tin được, anh ấy đẹp như người mẫu!"

Sooha ở bên cạnh cũng đang mỉm cười đầy tự hào, khi ánh mắt của cô vô tình gặp phải Taesan. Tuy nhiên, Sooha không hề che giấu sự bối rối nhẹ trong ánh mắt đó. Cô luôn luôn chế giễu Taesan, gọi cậu là "oan gia", nhưng trong những khoảnh khắc này, ánh mắt của Sooha có lẽ đã nói lên điều gì đó khác.

Trận đấu tiếp tục sôi động, Leehan và Taesan chơi hết mình, di chuyển nhanh như gió, phối hợp ăn ý và tạo ra những pha bóng khiến tất cả đều phải trầm trồ. Y/N không thể không cảm thấy những con tim xung quanh như đập mạnh hơn, mỗi khi Leehan hay Taesan làm được một pha bóng đẹp.

Đột nhiên, Sooha lên tiếng: "Y/N, cậu có thấy không? Taesan cười với mình đấy!"

Y/N quay sang nhìn, và quả thật, khi Sooha nhìn về phía Taesan, ánh mắt của cậu ấy lướt qua cô, và một nụ cười nở trên môi. Sooha hơi đỏ mặt, nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh. Tuy nhiên, Y/N cảm nhận rõ ràng sự lạ lẫm trong cách Sooha nhìn Taesan. Mối quan hệ giữa họ không đơn giản chỉ là oan gia nữa. Có một cái gì đó sâu sắc hơn, dù cả hai đều chưa bao giờ nói ra.

Cuối cùng, sau khi trận đấu kết thúc với chiến thắng dành cho đội của Leehan và Taesan, đám đông vỡ òa trong tiếng vỗ tay và reo hò. Sooha và Y/N cùng nhau đi về phía hai chàng trai. Leehan và Taesan bước ra khỏi sân, nở những nụ cười tự tin, nhưng cũng có thể thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt họ.

"Cậu làm tốt lắm, Leehan!" Y/N cười tươi nói, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Leehan cười nhẹ, đôi mắt nhìn cô một cách sâu lắng. "Cảm ơn, Y/N. Cậu cũng làm rất tốt trong cuộc thi chạy hôm nay."

Sooha thì quay sang nói với Taesan, nhưng giọng nói của cô không hoàn toàn là sự đùa giỡn nữa. "Cảm ơn cậu, Taesan. Cậu đã chơi rất tốt."

Taesan chỉ nở một nụ cười thoải mái. "Không có gì đâu, Sooha."

Và lúc đó, trong không khí ngập tràn sự vui mừng, Y/N không khỏi nhận ra rằng giữa Sooha và Taesan, có lẽ đã có những thay đổi không chỉ còn là "oan gia" nữa. Những khoảnh khắc tưởng chừng như chỉ là những cuộc trêu đùa, giờ đây lại mang một ý nghĩa sâu sắc hơn mà cả hai chưa sẵn sàng thừa nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro