Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13: Sự Thay Đổi Đến Một Cách Tự Nhiên

Ngày hôm sau, Y/N tỉnh dậy với một cảm giác khác biệt, có chút gì đó mới mẻ trong lòng. Cô không biết phải giải thích như thế nào, nhưng ánh sáng từ buổi tối qua vẫn như còn vương vấn đâu đó. Dù chỉ là một buổi tối bình thường, nhưng sự hiện diện của Leehan khiến cô cảm thấy như mình đang sống trong một thế giới đầy ắp những cảm xúc chưa được khám phá.

Cô đứng dậy, rửa mặt và chuẩn bị cho một ngày mới, nhưng tâm trí lại cứ quay quanh buổi tối hôm qua. Câu nói của Leehan về việc luôn sẵn sàng ở bên cô, dù chỉ là một câu nói đơn giản, lại khiến trái tim cô đập nhanh hơn mỗi khi nghĩ đến.

"Y/N, ăn sáng chưa?" Giọng của mẹ cô vang lên từ dưới nhà, kéo cô về thực tại.

"Chưa đâu mẹ!" Y/N nhanh chóng bước xuống cầu thang và ra ngoài phòng bếp. Cô nhìn thấy mẹ đang bày sẵn đồ ăn sáng trên bàn.

"Mẹ thấy có vể tối qua con vui vẻ, phải không?" Mẹ Y/N cười dịu dàng, nhìn cô.

Y/N hơi ngượng ngùng, cúi đầu một chút rồi đáp lại: "Vâng, mẹ. Chỉ là... một buổi tối bình thường thôi mà."

Mẹ Y/N chỉ mỉm cười, không hỏi thêm nữa. Cô không thể biết được những suy nghĩ trong đầu con gái mình, nhưng bà cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Y/N. Có lẽ, cô bé đã bắt đầu có những cảm xúc khác lạ với một người nào đó.

Bữa sáng diễn ra trong im lặng, nhưng trong lòng Y/N, sự bâng khuâng về Leehan vẫn không nguôi. Cô cứ nghĩ đến những khoảnh khắc ngắn ngủi giữa hai người, từ cái nhìn thoáng qua, cho đến nụ cười nhẹ nhàng, tất cả đều có một sự ấm áp mà cô chưa bao giờ cảm nhận được.

Khi Y/N đến trường, Sooha đã đứng đợi ở cổng trường. Cô ấy mặc đồng phục với áo sơ mi trắng tinh, mái tóc buộc cao gọn gàng, khuôn mặt tươi tắn như mọi khi. Sooha nhanh chóng chạy lại gần, ánh mắt đầy sự tò mò.

"Y/N, tối qua đi đâu vậy? Mặt cậu có vẻ... khác!" Sooha nhướn mày, giọng trêu chọc.

Y/N cười nhẹ, không trả lời ngay. "Không có gì đâu, chỉ là... mình đã đi dạo một chút."

"Đi dạo? Một mình à?" Sooha vẫn không chịu buông tha.

Y/N gật đầu, không muốn nói nhiều. "Ừ, một mình thôi. Mà có cậu ở đây, mình không cảm thấy buồn chán nữa đâu."

Sooha nở một nụ cười, vẻ mặt vẫn trêu chọc. "Có vẻ như tối qua có chuyện gì đó rồi. Được thôi, mình sẽ không hỏi nữa. Nhưng cậu phải nói cho mình biết nếu có gì đặc biệt đấy!"

Cả hai bước vào lớp học, và không lâu sau, Leehan xuất hiện. Cậu ấy không đi cùng nhóm bạn thân mà bước vào lớp một mình, dáng vẻ bình thản và tự tin như mọi khi. Khi ánh mắt của Y/N vô tình gặp phải ánh mắt của Leehan, cô không thể ngừng cảm thấy một cảm giác khác biệt. Cô có thể cảm nhận được sự yên bình trong đôi mắt cậu, như thể mọi thứ xung quanh cậu đều trở nên dịu dàng hơn.

Leehan mỉm cười nhẹ khi thấy Y/N, rồi tiến lại gần chỗ cô. Sooha chú ý đến sự tương tác giữa họ và bắt đầu nhướng mày, nhưng không nói gì. Cô ấy là người bạn thân của Y/N, và dường như Sooha đã nhận ra có một điều gì đó đang thay đổi.

"Chào, Y/N. Hôm qua có về muộn không?" Leehan hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng và tự nhiên như mọi khi.

"Không đâu," Y/N đáp, cảm giác như một chút ngại ngùng đã bắt đầu lắng xuống. "Chỉ là một buổi tối bình thường thôi."

Leehan gật đầu, rồi quay sang nhìn Sooha, người vẫn đang nhìn họ một cách đầy sự tò mò. "Chào Sooha. Tối qua có học bài không?"

Sooha nhún vai, cười lớn. "Cũng không. Chỉ là tìm hiểu thêm về vài môn học thôi. Nhưng dường như có chuyện gì đặc biệt giữa cậu và Y/N đúng không?"

Leehan chỉ cười mỉm, không trả lời. Cậu không có ý định giải thích gì nhiều, nhưng ánh mắt của cậu lướt qua Y/N một cách nhẹ nhàng, khiến cô cảm thấy một cảm giác thật lạ.

Cả ba nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, và buổi học bắt đầu. Mặc dù bầu không khí trong lớp rất bình thường, nhưng đối với Y/N, mọi thứ như đang thay đổi. Cô cảm thấy mình đang bước vào một giai đoạn mới, nơi mà sự quan tâm và những cảm xúc đặc biệt bắt đầu lấp đầy những khoảnh khắc trong cuộc sống của mình.

Buổi trưa, như thường lệ, cả ba cùng nhau ăn ở căn tin. Sooha tiếp tục trêu đùa về những chuyện vặt vãnh, và dù có chút ngại ngùng, Y/N cũng cảm thấy thoải mái hơn khi có bạn bè bên cạnh. Leehan vẫn lặng lẽ ngồi cạnh cô, đôi khi nói vài câu chuyện ngắn, nhưng những câu nói ấy đủ để khiến Y/N cảm thấy rằng cậu ấy luôn có mặt ở đó, là một phần quan trọng trong cuộc sống của cô, dù chỉ là trong những khoảnh khắc ngắn ngủi.

Ngày hôm đó trôi qua nhanh chóng, và khi buổi học kết thúc, Y/N cảm thấy có một chút luyến tiếc khi phải rời khỏi trường. Cô không biết tại sao, nhưng cảm giác khi nhìn thấy Leehan đứng ở cổng trường, đợi cô như vậy, lại khiến trái tim cô đập mạnh hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro