Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12: Những Khoảnh Khắc Dần Trở Nên Đặc Biệt

Sau khi dạo quanh vài con phố, cả Y/N và Leehan đã tìm được một quán cà phê nhỏ, nằm khuất trong một ngóc ngách yên tĩnh. Quán không quá nổi bật nhưng lại có một không gian ấm cúng, ánh đèn vàng nhẹ nhàng chiếu sáng những chiếc bàn gỗ giản dị. Y/N cảm thấy buổi tối trở nên đặc biệt hơn rất nhiều khi có Leehan bên cạnh. Họ chọn một góc yên tĩnh ở gần cửa sổ, nhìn ra đường phố vắng vẻ.

Leehan gọi một cốc cà phê đen đậm, còn Y/N thì chọn một ly trà xanh mát lạnh. Không khí trong quán không quá đông, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng và những cuộc trò chuyện rì rầm. Mọi thứ như đang chìm trong một thế giới riêng, nơi chỉ có họ và những khoảnh khắc nhỏ bé này.

Sau khi phục vụ mang đồ uống đến, cả hai cùng nhâm nhi một chút. Mặc dù không nói gì nhiều, nhưng Y/N cảm thấy mình đang tận hưởng từng khoảnh khắc cùng Leehan. Cô không nghĩ rằng một buổi tối lại có thể trở nên ấm áp và dễ chịu như vậy chỉ với một người bạn.

"Ừm, cậu nghĩ gì về buổi tối này?" Leehan đột ngột hỏi, giọng cậu ấy nhẹ nhàng, không vội vã.

Y/N nhấp một ngụm trà rồi suy nghĩ một chút, trước khi trả lời: "Mình cảm thấy... thoải mái. Và vui vì có người đi cùng. Thực sự cảm ơn cậu."

Leehan mỉm cười, đôi mắt cậu ấy sáng lên trong ánh đèn mờ ảo. "Mình cũng vui khi được ở đây với cậu. Đôi khi, những khoảnh khắc đơn giản thế này lại mang lại cảm giác đặc biệt."

Y/N hơi bất ngờ trước câu trả lời của Leehan, nhưng lại cảm thấy lòng mình ấm áp. Cô không nói gì thêm, chỉ mỉm cười và tiếp tục thưởng thức trà. Trong những khoảnh khắc này, cô không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần lặng lẽ cảm nhận những điều bình dị đang diễn ra.

Buổi tối trôi qua rất nhanh, và khi đồng hồ đã gần 10 giờ tối, Y/N nhận ra mình cần phải về. Cô cảm thấy một chút tiếc nuối vì không muốn buổi tối này kết thúc sớm. Thế nhưng, khi nhìn lên, cô nhận ra Leehan vẫn đang ngồi đó, vẫn mỉm cười và nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.

"Chắc là đã muộn rồi," Y/N lên tiếng. "Mình phải về thôi."

Leehan không trả lời ngay, chỉ nhìn vào cốc cà phê còn lại và rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bàn. "Mình đưa cậu về nhé?"

Y/N hơi ngập ngừng nhưng rồi gật đầu. "Cảm ơn cậu, Leehan."

Cả hai đứng dậy, và bước ra khỏi quán cà phê, ánh đèn đường vẫn sáng rực, nhưng giờ đây, đường phố đã vắng hơn nhiều so với lúc đầu. Y/N cảm thấy không khí đêm lạnh dần, nhưng có điều gì đó ấm áp trong lòng cô. Cô không thể giải thích được, nhưng cảm giác khi đi bộ cùng Leehan, khi có cậu ấy bên cạnh, là một cảm giác mà cô chưa bao giờ trải qua.

Dù cả hai không nói gì nhiều trên đường về, nhưng Y/N không cảm thấy sự im lặng đáng sợ. Ngược lại, sự im lặng ấy lại mang đến cho cô cảm giác an toàn, gần gũi. Cô thậm chí còn không nhận ra thời gian trôi qua nhanh đến thế.

Khi đến gần nhà, Y/N dừng lại và quay sang nhìn Leehan. "Cảm ơn cậu vì đã đi cùng mình. Mình rất vui khi có cậu ở đây tối nay."

Leehan nhìn cô, khuôn mặt vẫn đầy sự bình yên. "Mình cũng vui khi được ở bên cậu. Nếu cậu cảm thấy cô đơn, mình sẽ luôn ở đây."

Câu nói của Leehan khiến Y/N có chút bối rối, nhưng cũng khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Cô chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

"Vậy cậu về nhé," Y/N nói khẽ.

Leehan gật đầu và mỉm cười nhẹ. "Tối tốt lành, Y/N."

"Tối tốt lành, Leehan."

Cả hai vẫy tay chào nhau trước khi Y/N mở cửa vào nhà. Cô nhìn ra ngoài, thấy Leehan bước đi vào bóng tối, nhưng trong lòng cô, một cảm giác ấm áp vẫn còn mãi.

Dù chỉ là một buổi tối bình thường, nhưng đối với Y/N, nó trở thành một ký ức khó quên, một ký ức mà có thể sẽ là khởi đầu cho những điều đặc biệt trong tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro