
12
2017, giữa mùa hè oi ả và khô khốc của tháng bảy, căn hộ nằm ở tòa chung cư trung tâm Seoul bỗng trở nên yên ắng đến lạ. Không có tiếng bước chân quen thuộc đi qua đi lại trong phòng khách, không còn tiếng lật kịch bản giữa những buổi sáng, cũng chẳng còn tiếng máy pha cà phê chạy lạch cạch hay mùi hương từ trà thảo mộc
Chỉ có một mình Lee Byung Hun, lặng lẽ đi về sau những buổi quay quảng cáo và phỏng vấn rải rác cho bộ phim vừa hoàn tất, căn nhà vốn dĩ từng chất đầy hơi thở của hai người giờ đây chỉ còn lại hơi rượu và mùi thuốc lá mờ nhạt vương trên bàn
Bảy năm - con số không quá dài so với một đời người nhưng đủ để hai người từng xa lạ trở thành một phần không thể tách khỏi nhau. Bảy năm trước, anh vẫn nhớ rất rõ khoảnh khắc ấy, khi Park Hee Soon trên sân khấu làm người trao giải, ánh sáng chiếu xuống vai áo vest đen khiến dáng người ấy càng thêm nổi bật. Ngồi từ hàng ghế khán giả, Lee Byung Hun không thể rời mắt khỏi anh. Ánh nhìn kiên định, nụ cười nhạt, phong thái điềm tĩnh, mọi thứ về người đàn ông ấy như một lực hút vô hình. Và cũng từ khoảnh khắc đó, cuộc đời anh rẽ sang một hướng khác
Bảy năm qua, họ đã trải qua không biết bao nhiêu lần cãi vã rồi làm lành nhưng chưa lần nào mọi chuyện lại trở nên tệ đến thế này. Tất cả bắt đầu từ việc tưởng chừng nhỏ nhặt, Byung Hun làm việc quá sức, dù những công việc lẽ ra có thể dời sang hôm sau nhưng lại cố làm cho xong, đêm nào cũng thức tới gần sáng để đọc kịch bản, chỉnh sửa phân đoạn, viết ghi chú
Park Hee Soon nhắc anh nhiều lần, ban đầu là lời khuyên nhẹ nhàng, sau là trách móc pha chút lo lắng. Nhưng trong một khoảnh khắc bực bội, Lee Byung Hun đã buông ra những lời mà giờ nghĩ lại anh chỉ muốn tự tát mình
"Anh thì biết cái gì về sức khỏe của tôi mà nói?"
Câu nói ấy khiến đối phương im lặng, có thể thấy rõ ánh mắt Park Hee Soon tối đi trong vài giây ngắn ngủi rồi im lặng quay người vào phòng. Sau hai hôm chiến tranh lạnh, anh dọn đồ rời khỏi căn hộ. Không một lời chia tay, không một lời hẹn ngày quay lại
Ngày sinh nhật của Lee Byung Hun - 12/7, căn hộ sáng đèn nhưng ánh sáng ấy không mang lại hơi ấm nào
Trên bàn, những món quà từ đồng nghiệp và bạn bè xếp gọn gàng, vài tin nhắn chúc mừng hiện lên màn hình điện thoại nhưng Byung Hun chẳng muốn mở. Anh không tổ chức tiệc, không hẹn ai, không ra ngoài. Chỉ có anh và chai rượu đã vơi nửa trên bàn cùng ký ức về người đàn ông mà giờ này có lẽ đang ở một nơi khác
Một mình với men rượu và sự hối hận, anh cười khẩy và lẩm bẩm với chính mình
"Chúc mừng sinh nhật, Lee Byung Hun, mày tự làm hỏng mọi thứ rồi đấy"
Bên ngoài, mưa đã ngớt, gió thổi qua khe cửa mang theo hơi ẩm tháng bảy, còn trong lòng anh chỉ toàn hơi lạnh. Bàn tay run rẩy cầm lấy điện thoại, mở cuộc trò chuyện với Park Hee Soon - nơi tin nhắn cuối cùng dừng lại từ hơn một tuần trước
Mất vài phút để anh gõ vài dòng
-Hee Soon à, anh đang làm gì vậy?-
-Anh đang ở đâu? Đã ngủ rồi à?-
-Hee Soon à, sao anh không trả lời tôi?-
-Anh có nhớ tôi không? Còn tôi thì nhớ anh lắm-
Gửi xong, anh buông điện thoại xuống, tựa đầu vào ghế sofa, nhắm mắt lại. Và rồi men rượu nhanh chóng đưa anh chìm vào một giấc ngủ không mộng mị
Sáng hôm sau
Tiếng kim đồng hồ vang lên trong căn hộ tĩnh lặng, Byung Hun tỉnh dậy với cơn đau đầu nhức nhối, đôi mắt mờ đi vì ánh sáng tràn qua tấm rèm. Anh mất vài giây để nhận ra mình đang nằm trên giường, không phải sofa phòng khách
"Lạ thật..."
Anh lẩm bẩm, xoa thái dương rồi lê bước ra khỏi phòng
Một mùi thơm dễ chịu bất ngờ len vào khứu giác, mùi của trứng chiên và bánh mì nướng - thứ mùi mà anh đã không còn ngửi thấy suốt cả tuần qua. Và rồi, trái tim anh như ngừng đập một nhịp khi ánh mắt bắt gặp hình ảnh quen thuộc, Park Hee Soon đang đứng trong bếp, tay đảo nhẹ chiếc chảo trên bếp, dáng vẻ bình thản như chưa từng có gì xảy ra
Byung Hun khẽ gọi, giọng khàn đặc vì cả đêm say rượu
"Hee Soon à..."
Park Hee Soon quay lại nhìn anh một cái, ánh mắt không giận dỗi cũng không có ý cười, chỉ nhìn trong vài giây rồi quay về với món ăn đang dang dở
"Dậy rồi à? Hôm qua say quá nhỉ? Chuẩn bị ăn sáng đi"
Byung Hun đứng sững nơi ngưỡng cửa, tim đập loạn nhịp. Anh tự hỏi mình có đang mơ không, hay cơn say tối qua đã khiến anh tưởng tượng ra tất cả. Nhưng không, mọi thứ đều quá thật. Từng động tác của người kia, từng hơi thở nhẹ vang lên trong không gian quen thuộc
Park Hee Soon đặt dĩa thức ăn lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống như thể anh chưa từng rời đi
"Còn đứng đó làm gì?"
Byung Hun bước lại gần, chậm chạp như sợ làm vỡ tan khoảnh khắc mong manh này. Khi đến sau lưng người kia, anh cúi người, gục đầu lên vai Park Hee Soon, hai tay vòng qua cổ người kia
Giọng anh hơi run
"Tôi xin lỗi...là tôi sai, lẽ ra tôi không nên nói thế với anh. Anh tha thứ cho tôi nhé?"
Park Hee Soon hơi liếc mắt nhìn sang bên cạnh, ánh nhìn mềm đi trong thoáng chốc. Anh không nói gì ngay, chỉ thở ra một hơi dài rồi buông câu
"Nếu tôi không tha thứ cho anh, tôi còn ngồi đây sao?"
Byung Hun cười khẽ, nụ cười nhẹ nhõm nhất trong suốt những ngày qua, anh siết vòng tay chặt hơn, như sợ chỉ cần buông ra người kia sẽ biến mất
"Chúc mừng sinh nhật nhưng không có quà đâu nhé, anh đã làm tôi giận mà"
Byung Hun đáp, thì thầm
"Không có món quà nào tốt hơn việc anh trở về cả"
Bữa sáng diễn ra trong yên lặng nhưng không phải là sự im lặng căng thẳng của vài ngày trước. Là sự im lặng mà mỗi cái nhìn, mỗi hơi thở đều chất chứa yêu thương không cần lời nói
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro