Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Just Can't Let Go

Những ngày sau đó, cuộc sống của Yasuo thay đổi rõ rệt đi. Từ sáng sớm cho đến tối mịt, anh vẫn miệt mài chiến đấu cùng với triệu hồi sư. Nhưng khi trở về biệt xá, anh đã không trở về phòng mình ngay. Nơi căn phòng nhỏ với bảng tên "Sona", cánh cửa cũng thường khép kín vào buổi tối. Họ lén lút gặp nhau ở những khu vực bỏ hoang, ân ái cùng nhau vào những đêm sương nồng gió lạnh, để rồi khi nắng lên, anh trở nên xa cách, không nói với cô một lời. Dần dà, nó như thể một thói quen khó từ bỏ.

"Yasuo, hôm nay không phải là ngày tốt để chúng ta hợp tác rồi."

Triệu hồi sư Frank - người vừa cùng anh đồng hành trong hai cuộc chiến liên tiếp và thua cả hai. Điều đó gây ra cho cả hai một chút không vui, tuy thế không ai trong số họ để tâm đến nó quá lâu.

"Tôi xin lỗi, Frank. Có thể do thể trạng của tôi không tốt."

"Không sao đâu, dù sao anh cũng vừa bị Hội đồng làm giảm đi sức mạnh, không thể trách anh được."

"Nếu có dịp hợp tác, tôi sẽ cố gắng hơn."

"Nhất định."

Vị triệu hồi sư vỗ vai an ủi chàng kiếm sĩ trẻ với một sự cảm thông sâu sắc. Trong khi đó, bất giác, Yasuo nhìn quanh hội trường nơi mà các triệu hồi sư và các tướng tập trung sau các trận đấu.

"Anh đang tìm ai à?", Frank có chút hiếu kì.

"À không...chỉ là khi nãy tôi vừa nhìn thấy Sona Buvelle ở đây, giờ không thấy nữa nên..."

"À, vừa nãy tôi thấy cô ấy đi cùng Ashe và Trymdamere. Nghe nói người Frejord đang muốn mời cô ấy biểu diễn trong lễ hội âm nhạc truyền thống của họ."

"Vậy à..."

Frank chăm chú nhìn vị đấu sĩ người Ionia, tự hỏi vẻ đăm chiêu có chút buồn buồn của anh là vì lý do gì mà ra, có liên quan gì đến vị đại nữ cầm xinh đẹp kia. Xưa nay Yasuo chưa từng nhắc đến tên ai, nên sự lạ lùng này ông không giải thích được. Không nấn ná thêm, Yasuo dứt ra khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ của mình, chào tạm biệt vị triệu hồi sư để ra quầy lãnh tiền rồi ra về, kết thúc một ngày chiến đấu vất vả của mình.

Dù cảm xúc ban đầu của anh đã vơi đi rất nhiều, sâu trong thâm tâm, vẫn có một điều gì đó còn tồn tại. Những lần họ gần gũi cùng nhau, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng anh cũng như bao người khác, đi tìm một loại thú vui cho khuây khỏa đi nỗi lòng đầy phiền muộn của mình. Nhưng không biết bằng cách nào, như thể có một ma lực vô hình nào đó, anh luôn bị cuốn theo cô, âm thầm dõi theo cô trong thinh lặng. Sona vẫn sống bình thản như không có chuyện gì xảy ra, ngày ngày tham chiến, tổ chức các buổi biểu diễn cùng với ban nhạc Giả Lập hoặc Pentakill tại các đại sảnh lớn khi rảnh rỗi, và dĩ nhiên anh không đi xem những đại nhạc hội đông đúc, chật chội và ồn ào đó. Mỗi lần cô xuất hiện trước mắt, vô vàn những câu hỏi tuôn ra trong đầu anh. Không tìm được câu trả lời, anh lại im lặng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy từ nơi xa, đối lập với thế giới của mình.

Đôi lúc, nhìn thấy cô nói chuyện vui vẻ với những chàng trai khác, lòng anh dấy lên sự chộn rộn khó chịu, đến nỗi thường trốn đến một góc nào đó để tránh mặt cô thật xa. Anh không muốn phải tưởng tượng đến những điều xa xôi hơn để rồi chúng tiếp tục tàn phá trái tim anh một cách tàn nhẫn. Anh muốn đuổi cô ra khỏi tâm trí mình, muốn chạy trốn khỏi hiệc thực xót xa ấy, mà không sao làm được. Đúng người sai thời điểm hay sai người sai cả thời điểm, anh cũng không biết. Dù là nỗi bị thương hay một cõi thê lương, rốt cuộc cũng trở thành một hố sâu tuyệt vọng vùi lấp những mộng ước của anh bấy lâu.

Nhấp thêm một ngụm rượu, vị đắng chát cay nồng xộc lên tâm trí anh. Anh đã không ghét cô như anh từng nghĩ, cũng không thể hành hạ hay chà đạp cô để thỏa mãn cho trái tim bị tổn thương như anh từng muốn. Có thể vì anh quá vị kỷ một cách vô lý, quá đề cao tự tôn của mình. Cô gái đó ngay từ đầu đã chẳng phải là của anh. Cô đối xử tốt với tất cả mọi người, cười với tất cả mọi người, giúp đỡ tất cả mọi người. Ngay từ đầu anh đã nhắm đến sai người. Anh không thể bước vào thế giới của cô, lúc trước đã không, nay lại càng không. Thế nên chỉ những giây phút nằm cạnh nhau, anh mới có thể có được cô, khoảng khắc của riêng mình.

Nở một nụ cười buồn, anh miết nhẹ chiếc khăn tay lên lưỡi kiếm sáng bóng, chợt hiểu ra một điều. Các vị võ sĩ đạo vĩ đại, tổ tiên của anh ngày xưa thường kết duyên với các cô kỹ nữ, cứu các cô ra khỏi chốn nhơ nhuốc lầm than, dù các cô gái xinh đẹp ấy chẳng phải là của riêng họ. Họ đã luôn nhận thức được về sinh mệnh vô thường, không biết ngày nào còn sống, ngày nào bị kết liễu dưới tay kẻ thù. Vì thế, rộng lượng và che chở cho các kỹ nữ là những việc tốt ít ỏi mà họ có thể là được. Anh thì khác gì họ. Gánh lên mình tội khinh sư diệt tổ, lang bạt khắp nơi mong tìm được chút chân lý cuối cùng cho cuộc đời. Bản thân mình còn chưa làm gì nên thân, hà cớ gì dám mong mỏi giai nhân trong lòng là một kiều nữ xinh đẹp vẹn toàn?

"Sona, cô nhìn gì vậy?"

Giọng nói của Miss Fortune vang lên bên cạnh khiến Sona rời mắt khỏi khoảng không vô định nơi góc cầu thang. Cô lắc đầu mỉm cười, tiếp tục đi với ban nhạc Giả Lập vào phòng luyện tập cho buổi diễn ngày mai. Vừa nãy cô nhìn thấy Yasuo đã đứng ở đó, vậy mà chỉ trong thoáng giây, anh đã biến mất, nhanh như một cơn gió. Từ khi mối quan hệ của họ chuyển sang bước ngoặt mới, mọi thứ đã khác. Đã không còn những buổi chiều cùng nhau thưởng rượu đánh cờ, không còn những bài song tấu giản dị đậm đà bản sắc Ionia. Chỉ khi đêm về, nơi những dãy nhà hoang, cô mới được gặp anh, được vòng tay rắn chắn ôm trọn vào lòng. Anh đã thay đổi mất rồi.

Cô không trách, cũng không có yêu cầu gì với anh. Mọi cảm xúc cô đều giấu hết vào trong, chỉ mang trong mình nhiệm vụ duy nhất là làm cho mọi người thanh thản, an toàn bởi mọi thứ mình có. Đó là tất cả những gì cô có thể làm được cho họ. Bao gồm cả anh.

"Sona, tối nay đến đại sảnh chờ tôi."

Cô ngước lên, chợt nhận ra Yasuo đang đứng đối diện với bàn mà cô đang ngồi. Sắc mặt anh lạnh lùng vô cảm như nó luôn là thế, chỉ có đôi mắt nhìn thẳng vào cô không hề né tránh. Cô nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu. Tiếng bước chân băng giá xa rời lẩn khuất sau những bóng cây um tùm của khuôn viên giữa một buổi chiều tắt nắng. Ăn nhanh phần ăn của mình, cô hiểu mình phải chuẩn bị những thứ cần thiết để đến đó, chuẩn bị tinh thần với những thứ sẽ đối mặt. Người như cô không có quyền đòi hỏi, và không có quyền phán xét.

Trong không gian tối chỉ được soi sáng bằng ánh lân tinh mờ ảo trên góc tường sát trần nhà, có hai thân thể đang quấn chặt vào nhau. Hai đôi môi áp vào nhau trong nụ hôn nồng nàn hương rượu, thứ rượu gạo mà Yasuo thường nhấm nháp mỗi khi có tâm sự. Cô nhắm mắt đáp trả anh, đôi môi mở hé ra, cuốn anh vào trong mà chơi đùa, vờn nghịch. Anh lướt qua vòm miệng nóng ấm một cách cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng mọi hơi thở của cô. Cô vòng tay lên cổ anh, níu anh xuống gần, thả trôi mọi cảm xúc trong lòng mình.

Sau khi dứt ra vì không khí trong phổi hoàn toàn cạn kiệt, anh trượt những nụ hôn lên khắp gương mặt cô. Anh hôn dần xuống cằm, rồi xuống chiếc cổ trắng ngần. Từng dấu hôn in lại những vết đỏ không rõ hình dạng trên làn da mịn. Thay cho thị giác, bàn tay anh vuốt ve những đường cong cơ thể cô và cảm nhận sự tuyệt mỹ hoàn hảo của chúng. Cơ thể họ nóng dần lên sau những đụng chạm, anh dừng lại thật lâu nơi bầu ngực căng tròn, mân mê, ôm ấp. Bấu chặt lấy chiếc áo choàng trải ra dưới sàn đất, cô thở dốc từng đợt khi nhũ hoa được mơn trớn, góp phần làm tăng hứng thú trong anh nhiều hơn.

Những nụ hôn lan dần xuống dưới, anh ngắm nhìn phần cơ thể đẹp nhất trong giây lát rồi rúc đầu vào nơi đó. Cô cong người, cơ thể căng ra trước chiếc lưỡi ướt và nhám lê la vào mọi ngóc ngách bên trong, sự kích thích tăng dần làm dịch thủy chảy ra nhiều hơn. Sau một khoảng thời gian, anh đã tích góp được một chút kinh nghiệm, biết được nơi nào mang lại nhiều cảm giác cho cô nhất. Cô càng hưng phấn, anh càng thích thú, cơn khao khát trong người ngày càng dâng cao. Cảm thấy đã đủ, anh bắt đầu thực hiện điều mình mong muốn nhất. Khúc dạo đầu kết thúc bằng sự kết hợp giữa anh và cô, cô ưỡn người đón nhận anh vào sâu bên trong. Anh chuyển động dễ dàng vì thứ nước tự nhiên đã rịn đầy ra, từng chút một, rồi ngày càng nhanh hơn mà không có điều gì ngăn cản.

Căn phòng tối chìm ngập trong sự hoan lạc xác thịt, chỉ còn lại những tiếng thở và tiếng da thịt trần cọ xát. Cả cơn gió lạnh thổi thốc từng đợt qua những cột trụ lớn cũng phải nhường chỗ cho sự ấm áp lan tỏa giữa hai con người đang áp mình vào nhau. Anh giữ nhịp đều đặn, cảm nhận những thớ thịt đàn hồi ôm khít với một phần cơ thể mình. Anh hài lòng với nó, như thể nó là một chiếc ổ khóa nhỏ chỉ có thể vừa vặn với chiếc chìa khóa duy nhất là anh.

Là của riêng anh...

"Hình như tôi nghe thấy tiếng động."

Cả hai mở bừng mắt ra khi có ánh đèn rọi vào căn phòng rộng. Hai viên bảo vệ đang tiến vào bên trong, giơ cao chiếc đèn trong tay để nhìn rõ khung cảnh hơn. Để đảm bảo chất lượng thi đấu, Viện Chiến Tranh đã thiết lập nội quy khá nghiêm ngặt về giờ giấc nghỉ ngơi của các tướng và đào tạo một đội ngũ bảo vệ lẫn giám thị hùng hậu luôn ra sức lùng bắt những kẻ thích đi rong quá giờ giới nghiêm, tức sau 12 giờ khuya. Tuy nhiên, việc truy lùng một đám người tứ phương thích nổi loạn ấy là khá khó khăn. Yasuo chuyển động chậm dần, áp sát người vào Sona về quan sát qua những kẽ hở bên dưới. Họ đang nằm khuất sau một chồng bàn ghế mục nát, nhưng có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.

"Lâu rồi không vào đây, bẩn quá", một người bảo vệ ho lên vài tiếng.

"Chỉ có anh mới lâu rồi không đến, chứ bọn trẻ thường hay trốn khỏi biệt xá để hẹn hò ở mấy khu này lắm đấy."

"Tôi biết. Lẽ ra Trưởng hội đồng nên có nội quy quản thúc chúng nghiêm ngặt hơn thì chúng ta mới đỡ khổ."

Vừa nói, hai viên bao vệ vừa tiến vào sâu hơn, từng tiếng bước chân của họ vang lên cùng lúc với tiếng trống ngực hồi hộp lo sợ của hai kẻ đang trong tình trạng gắn chặt vào nhau mà không một mảnh vải che thân. Ngôi sảnh này chỉ có một cửa ra vào, dù là đường nào cũng không thể trốn thoát được. Sona ôm lấy người đàn ông ở trên mình, tưởng tượng đến viễn cảnh bị phát hiện trong hoàn cảnh này, chỉ có nước chết mất vì xấu hổ. Yasuo với tay đến thanh kiếm của mình, chuẩn bị cho tình xuống xấu nhất có thể xảy ra.

Khi ánh đèn chỉ vừa le lói chiếu vào đúng nơi họ đang ẩn náu, viên bảo vệ chợt nhìn thấy có hai cái bóng vừa vụt chạy qua. Họ vội vàng chạy ra cửa và hét lớn.

"Ezreal và Lux! Đứng lại!"

Cả hai viên bảo vệ huýt còi vang dội, đuổi theo cặp đôi tóc vàng vừa bị phát giác đang lẩn trốn với nhau. Tiếng bước chân dồn dập chạy xa dần, bỏ lại không gian yên ắng. Một lúc sau, khi chắc chắn rằng những bảo vệ sẽ không trở lại, Yasuo mới tạm thở phào. Anh ngẩng đầu lên, tiếp tục nghe ngóng mà không phải căng thẳng nữa. Phải cám ơn hai đứa oắt con ấy đã cứu nguy đúng lúc, nếu không thì chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ.

"Đi cả rồi."

Đáng sợ quá, cô dùng ngón tay viết lên ngực anh, mong là họ không quay lại.

"Không sao đâu, chẳng mấy khi họ đi kiểm tra nơi này. Hai đứa nhóc kia, cầu cho bọn chúng thoát được."

Cô khúc khích cười, tưởng tượng đến cảnh một nhóm bảo vệ đang vật vã chạy theo cậu bé quý tử của Piltover và nàng tiểu thư nhà Crowdguard. Garen mà biết được thì sáng mai sẽ lại làm ầm ầm lên, không để ai ngủ yên. Thế mới phát hiện ra, xung quanh khu vực bỏ hoang này, đâu chỉ có mình cô và anh là đang qua lại với nhau. Nụ cười vẩn vơ đáng yêu ấy lại khiến cho trái tim anh nẫng đi mất một nhịp. Mọi thứ vẫn được tiếp tục khi anh hôn nhẹ lên nụ cười ấy, dẫn dắt cô quay trở lại khúc ân ái còn dang dở. Những nhịp đưa đẩy thúc nhanh dần trong hoan lạc, giữa một nơi hoang tàn đầy mạo hiểm và thú vị.

Anh nhìn sâu vào mắt cô, hình bóng anh lấp đầy trong đáy mắt ướt, như thế nó muốn giam cầm luôn linh hồn anh ở bên trong. Lời đồn đại của cô bé môn đệ như thể vọng lại từ một miền xa xôi nào đó trong ký ức, rồi tắt ngấm khi anh quay về hiện thực. Mùi hương của cô, hơi ấm của cô đang bao bọc quanh anh, đôi môi đỏ mọng mấp máy tìm kiếm những nụ hôn mặn nồng. Anh đang ôm một người phụ nữ trong vòng tay, người ngoan ngoãn trao cho anh mọi niềm khoái lạc, đánh thức trong anh bản năng sâu kín mà anh luôn kiềm chế, luôn giữ kỹ. Là cô, người đưa anh vào một thế giới chỉ có riêng họ, tấu lên khúc nhạc đồng điệu cùng nhau mê đắm. Là cô, người mà anh luôn muốn lấp đầy khoảng không bên trong, cho đến khi không thể đầy hơn được nữa. Thậm chí nếu cô có thai, anh cũng sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.

Anh điên mất rồi.

Giữa thế giới hư hư thực thực, anh lại nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt rơi ra từ khóe mi cô. Cô với tay lên, tìm kiếm bàn tay to lớn từ anh. Anh đan tay vào tay cô, những kẻ hở quyện vào như thể đã được dành sẵn cho nhau. Đôi môi lại tìm đến nhau, trao cho nhau chiếc hôn ngọt ngào, xua tan đi mọi suy nghĩ vu vơ trước đó. Chỉ cần như thế này là đủ, anh không còn cần thêm bất cứ điều gì nữa.

"Sona..."

Đến cuối cuộc hành trình, anh không kềm được tiếng rên lên vì khoái cảm. Không có bất cứ trang bị gì, anh trút hết vào cô, dẫn cô lên đến đỉnh điểm trong cuộc truy hoan tình ái. Mái tóc dài chấm lưng bết lại vì mồ hôi, anh nghiêng đầu ngắm nhìn người phụ nữ nằm bên dưới mình, rồi trao cho cô một nụ hôn dài.

Ngày cả khi cô là một con điếm cũng chẳng sao. Anh đã không còn quan tâm nữa.

Hết chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro