Tương tư
"Phong hoa tuyết nguyệt hai kiếp luân hồi
Là ta nợ chàng... hay chàng nợ ta?
Dây tơ hồng quấn quanh ngàn năm nhân duyên vỡ nát
Vì câu cầu nhân gian, thiên hạ của chàng
Bạch đinh hương một mảnh cô tịch
Tuyết liên héo tàn tựa tâm ai?
Bạch hắc lưỡng đạo ngày đêm tranh đấu
Mưa máu gió tanh gào xé đất trời
Tuy gần mà xa kiếp này ta và chàng đều vướng bận
Thu phong tiêu điều
Xuân hoa tàn úa
Đông tuyết tịch mịch
Hạ vũ vô tình...
Ta vì chàng vứt bỏ tôn nghiêm
Làm phi xứ người, từng đêm lệ ướt
Chỉ không ngờ chàng dối lừa ta
Nhất tiễn xuyên tâm, huyết lệ bạch y
Thấy người nay cười, ai biết người xưa khóc?
Chàng cần thiên hạ không cần ta
Mị vũ cười nhạo đời phiêu bạc
Phong bế quá khứ lệ tuôn rơi
Tái sinh kiếp sau lại hạnh ngộ
Chàng là vương gia phong lưu, ta là thần y tuyệt thế!
Những tưởng là không động tâm nhưng tim băng cũng tan chảy bởi ấm áp
Ta vì chàng một khúc cầm vang vọng ngàn năm
Chàng vì ta thổi tiêu trúc tâm can liệt phế
Ái chàng ta đem độc sang mình
Nhưng chàng một lần nữa phụ ta
Kiếp trước vì thiên hạ kiếp này vì giai nhân
Loạn thế mặc người ta nhắm mắt buôn xuôi
Xuân hạ thu đông đều là hình bóng chàng nhạt nhòa trong quá khứ
Muốn không nhớ nhưng lệ vẫn tuôn tràn
Tiếu hồng trần đời đời kiếp
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão
Chàng múa kiếm, ta đánh đàn
Ta mị vũ, chàng thổi tiêu
Hoa nở hoa rơi ngợp đầy trời
Tình đến tình đi tình tùy duyên
Nhạn đi nhạn về nhạn không đỗ
Triều dâng triều hạ triều không yên
Đêm dài trăng sáng mộng thuyền quyên
Ngàn vàng khó giữ bước hồng nhan
Ngắm cánh hoa xinh hoa lại nở
Chợt e duyên đến duyên lại tàn
Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy
Lưu thủy vô tâm luyến lạc hoa."
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=362178
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro