chương 2
Lại một mùa xuân mới vừa sang, yêu lực trong sân bất ngờ dậy sóng, linh khí ào ạt cuộn trào, xoáy sâu vào một điểm mà tụ lại.
Giữa trung tâm cơn lốc linh khí, một thiếu niên từ từ hiện thân. Dáng người cao gầy, nét mày mắt tựa như khắc từ cùng một khuôn với Lệ Kiếp, chỉ khác ở ấn đường rực sáng yêu văn. Dung nhan y phảng phất chút ngây ngô, vẻ non nớt của một kẻ chưa hoàn toàn trưởng thành.
“Ca! Ta hóa hình thành công rồi!”
Giọng nói tràn đầy vui sướng, thiếu niên tập tễnh chạy vào phòng, đôi chân lần đầu sử dụng khiến bước đi lảo đảo. Y lao thẳng vào lòng Lệ Kiếp, giống như cái ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Nhưng lần này, y không còn là một con bướm nhỏ bé, yếu ớt nữa, mà đã mang hình hài của con người.
Lệ Kiếp cúi đầu, ánh mắt khẽ ánh lên ý cười. Hắn không ngạc nhiên khi dung mạo của Nguyên Vô Hoạch giống hắn như hai giọt nước. Ngón tay hắn nhẹ lướt qua yêu văn trên ấn đường y, để thần lực và khế ước hòa quyện, luân chuyển nhịp nhàng giữa một thần, một yêu.
“Ta đã trao cho ngươi một chút thần lực. Khi nguy nan, nó sẽ bảo vệ ngươi.”
Hắn không nhắc đến khế ước, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn người duy nhất thuộc về mình.
Ham muốn an nhàn vốn là bản tính của nhân gian. Nhưng với một vị thần như Lệ Kiếp, thế gian này chẳng có điều gì đáng để bận tâm. Vậy mà giờ đây, trong lòng hắn đã nhen nhóm một chấp niệm, một thứ mà hắn khao khát giữ lấy: một “yêu” chỉ thuộc về hắn.
Cảm giác ấy như dòng nước ngầm, lặng lẽ dâng lên, từng chút, từng chút một, siết lấy tâm can hắn. Một cơn gió thoảng, một chiếc lá rơi cũng đủ khiến hắn giật mình, sợ hãi như thể vừa đánh mất điều quý giá nhất.
“Ca, người không ngạc nhiên chút nào sao?”
Nguyên Vô Hoạch ngẩng đầu, đôi đồng tử trong suốt ánh lên sự mong chờ. Y muốn thấy chút ngạc nhiên, chút bối rối nào đó trong ánh mắt Lệ Kiếp. Nhưng đáp lại y vẫn chỉ là vẻ điềm tĩnh thường lệ.
Nguyên Vô Hoạch cười khẽ, tựa đầu lên vai hắn, giống như những ngày còn là một cánh bướm nhỏ. Lệ Kiếp chẳng cản, cũng chẳng lên tiếng, để mặc y làm điều mình muốn.
Hơi ấm nơi má, cái chạm dịu dàng như ánh nắng xuân khiến ngay cả Nguyên Vô Hoạch cũng chẳng nhận ra tình cảm đang âm ỉ lớn dần trong lòng mình. Nhưng với Lệ Kiếp, nó là thứ ánh sáng rực rỡ, từng chút xua tan sự lạnh lẽo, từng chút dẫn dắt hắn bước vào một khởi đầu mới.
Từ ngày hóa hình, Nguyên Vô Hoạch luôn quấn quýt bên Lệ Kiếp không rời, đôi khi còn vô thức bắt chước từng cử chỉ, từng hành động của hắn. Lệ Kiếp dạy y đọc sách, luyện kiếm, đánh cờ, thưởng trà. Từ những bước đi xiêu vẹo, ngã lên ngã xuống, đến nay y đã bước đi vững vàng. Tất cả đều là nhờ sự chỉ dạy của hắn.
Thời gian trôi qua, bốn mùa luân chuyển. Một thần một yêu – chưa từng rời xa, chưa từng...
Thần vốn không có thất tình lục dục, cũng chẳng mang dục vọng. Nhưng Lệ Kiếp, vị thần sinh ra từ thuở sơ khai của trời đất, giờ đây đã có chấp niệm, đã có nhược điểm, đã có những mong cầu không thể gọi thành tên.
Những bí thuật ấy, không ai hiểu rõ hơn Lệ Kiếp. Nhưng để thực hiện chúng, cần thời gian – thời gian để chia ly rồi tái ngộ. Dù có khắc họa bóng dáng y dưới gốc cây hòe, dù có lưu giữ những ký ức tươi đẹp, tất cả cũng chỉ là vô nghĩa. Bởi lẽ trong vòng luân hồi, ký ức cuối cùng rồi sẽ phai nhòa – đó là quy luật bất biến của thiên đạo, không ai có thể thay đổi.
Mấy ngày nay, Nguyên Vô Hoạch luôn nhìn chăm chú vào Lệ Kiếp, ánh mắt lấp đầy những bất an. Y cảm nhận được sự khác thường ẩn giấu sâu trong đáy mắt người đối diện. Nỗi lo sợ ấy khiến y nhớ lại ngày mà chính mình không thể bước chân vào sân, bị ngăn cách bởi khoảng cách vô hình.
Y lặng lẽ từng bước tiến lại gần, cố gắng chạm đến phần chân thật nhất trong lòng Lệ Kiếp.
Lệ Kiếp biết, nếu nói ra, Nguyên Vô Hoạch nhất định sẽ phản đối. Vì thế, hắn chọn cách im lặng. Là thần, hắn có sự quyết tuyệt, có lòng dứt khoát.
Hắn dùng khế ước phong tỏa viện này, để lại nó cho Nguyên Vô Hoạch. Còn bản thân hắn, càng thêm kiên định với lựa chọn của mình.
Bí thuật khởi động, không vị thần nào có thể ngăn cản. Lệ Kiếp khiến Nguyên Vô Hoạch chìm vào giấc ngủ sâu. Khi y tỉnh lại, trong sân chỉ còn lại mình y.
Thần của y… đã biến mất, không một dấu vết.
Thần luôn quyết tuyệt, lạnh lùng. Nguyên Vô Hoạch nghĩ vậy, lòng đầy nghi hoặc. Y hoài nghi những ngày tháng bên nhau, hoài nghi sự tồn tại của chính mình.
Thần không cần tín đồ nữa sao? Nếu vậy, y là gì? Một món đồ bị vứt bỏ chăng?
Nguyên Vô Hoạch không dám nghĩ, cũng chẳng muốn nghĩ. Nhưng sự thật vẫn luôn không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro