Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lệ Kiếp Nhập Ma H++

Dưới bóng đêm mịt mùng, trong hang động u ám chỉ le lói ánh sáng đỏ từ những ngọn ma đăng, bóng dáng Lệ Kiếp hiện lên đầy sát khí và tàn bạo. Đôi mắt hắn không còn vẻ ôn nhu như trước, mà thay bằng màu đỏ rực như lửa địa ngục. Hắn đứng đó, thân hình cao lớn tỏa ra luồng sát khí lạnh lẽo, khiến cả không gian trở nên ngột ngạt.

Chỉ vì cứu Ký Linh thoát khỏi kẻ thù của tộc Hồ Ly, Lệ Kiếp đã bị thương rất nặng. Ký Linh ngược lại để cứu Lệ Kiếp, suýt chút nữa y đã chấp thuận để gã kia làm nhục ngay trước mặt hắn mà không dám phản kháng.

Thời khắc bàn tay bẩn thỉu kia chạm vào eo của Ký Linh, Lệ Kiếp dường như đã phát điên rồi bị tâm ma khống chế. Chỉ trong một khắc toàn bộ địa phận của kẻ kia bị phá nát, kẻ kia cũng phải trả giá bằng cái mạng chết không toàn thây của hắn.

Nhưng có điều Lệ Kiếp bị tâm ma khống chế, sự chiếm hữu điên cuồng trong hắn trỗi dậy, không còn phân biệt được nặng nhẹ, hắn không thương tiếc, giam cầm Ký Linh vào trong một thạch động lạnh lẽo.

Chỉ vì hắn sợ mất y...

Ký Linh bị giam trong một chiếc lồng kết bằng huyết khí, cả người yếu ớt tựa vào thành lồng. Y không ngừng cố gắng giãy dụa, nhưng sức mạnh của ma khí khiến y kiệt quệ. Mái tóc dài rối tung, gương mặt tái nhợt, đôi mắt ngấn nước nhìn Lệ Kiếp đầy đau đớn và bất lực.

"Lệ Kiếp, ngươi còn là ngươi không?" Ký Linh khàn giọng hỏi, giọng nói mang theo chút run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. "Ngươi từng nói sẽ bảo vệ ta, tại sao giờ lại thành ra thế này?"

Lệ Kiếp bước đến gần, bàn tay thon dài đưa ra chạm vào thanh lồng, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi:
"Ta chính là ta, Ký Linh. Nhưng ngươi... ngươi chính là của ta, mãi mãi là của ta. Bất kỳ ai dám cướp ngươi đi, ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết."

Hắn mở lồng, đôi tay rắn chắc kéo Ký Linh ra ngoài. Y yếu ớt kháng cự, nhưng chỉ là vô ích trước sức mạnh áp đảo của hắn. Lệ Kiếp ghì chặt y vào lòng, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của Ký Linh :

"Ngươi muốn trốn? Muốn rời xa ta? Mơ đi! Từ giờ, ngươi sẽ chỉ thuộc về ta, không ai khác có quyền chạm vào ngươi."

"Ngươi điên rồi, Lệ Kiếp!" Ký Linh bật khóc, đôi tay nhỏ bé đánh lên ngực hắn. "Ngươi không phải là Lệ Kiếp mà ta biết... Ngươi là ai? Trả lại sư huynh của ta!"

Lệ Kiếp cười khẩy, nắm chặt cổ tay y, cúi xuống sát mặt: "Trả lại? Hắn vẫn đây thôi. Nhưng nếu ngươi không chịu ngoan ngoãn, thì đừng trách ta tàn nhẫn."

Nói rồi, hắn nâng cằm Ký Linh, cúi xuống chiếm lấy đôi môi mềm mại không chút thương tiếc. Nụ hôn của hắn cuồng bạo, mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt, như muốn khắc ghi y mãi mãi thuộc về hắn. Ký Linh giãy dụa, nhưng thân thể yếu ớt không thể chống lại sức mạnh áp đảo của hắn.

"Buông ta ra!" Y hét lên trong nước mắt, đôi mắt ngập tràn tuyệt vọng. "Ngươi đang làm gì thế? Đây không phải là ngươi... Đây không phải là Lệ Kiếp của ta! Không phải người ta yêu!!"

Lời nói ấy khiến Lệ Kiếp khựng lại một chút, nhưng rồi ánh mắt hắn càng thêm đỏ rực. Hắn siết chặt y vào lòng, giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng: "Ngươi yêu ta? Vậy thì hãy yêu cả con quỷ trong ta, yêu cả sự tàn nhẫn này. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi phải nhớ kỹ tên của ta, dù có là trong đau đớn."

Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của Ký Linh, nhưng lực đạo lại thô bạo đến mức để lại dấu đỏ trên làn da mịn màng. Bàn tay hắn lần mò làm loạn, nụ hôn từ môi dần dần rơi xuống hõm cổ cùng yết hầu, mỗi lần hắn di chuyển đều để lại dấu ấn rực lửa chiếm hữu.

Ký Linh run rẩy, đôi mắt đẫm nước nhìn hắn đầy đau thương. Y không ngừng cầu xin:

"Lệ Kiếp, ta xin ngươi... Ngươi hãy tỉnh lại đi... Đừng làm thế với ta..."

Nhưng những lời van nài ấy chẳng thể lay động hắn. Lệ Kiếp chỉ cười lạnh, cúi xuống thì thầm bên tai y:
"Tỉnh lại ư? Nếu tỉnh lại, ta sẽ mất ngươi. Thế thì thà rằng ta mãi như thế này, để giữ ngươi bên cạnh, dù ngươi có hận ta đến chết."

Không gian tràn ngập tiếng thở dốc, tiếng nức nở của Ký Linh, và ánh sáng đỏ rực từ ma đăng soi rõ một tình yêu bị biến dạng, đầy đau thương và tàn bạo. Lệ Kiếp giờ đây chẳng khác gì một con thú hoang bị ma khí khống chế, chỉ biết chiếm hữu mà không còn chút lý trí nào.

Ký Linh gồng mình, cố gắng giằng ra khỏi vòng tay như gọng kìm thép của Lệ Kiếp, nhưng dù cố đến mấy, sức mạnh của y vẫn chẳng thể so được với hắn trong cơn nhập ma. Cánh tay gầy yếu của y bị siết chặt đến phát đau, đôi mắt ngập tràn nước mắt ngước lên nhìn hắn.

"Lệ Kiếp, ta van ngươi... thả ta ra!" Y hét lên, giọng khản đặc vì hoảng sợ.

Đáp lại y chỉ là ánh mắt đỏ rực đầy lạnh lẽo. Hắn chẳng nói lời nào, chỉ nắm lấy tay y, kéo mạnh một cái khiến y loạng choạng ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Y ngẩng lên, nhìn hắn như nhìn một con quỷ dữ.

"Ngươi cứ phản kháng đi, Ký Linh. Càng chống cự, ta càng muốn chứng minh ngươi không thể thoát khỏi tay ta." Lệ Kiếp cúi xuống, giọng nói trầm thấp pha lẫn sự độc đoán, như lưỡi dao cứa vào lòng y.

Ký Linh cắn chặt môi, ánh mắt dâng lên sự phẫn nộ xen lẫn đau đớn. Y vùng vẫy mạnh hơn, ánh yêu khí phát ra từ cơ thể yếu ớt, nhưng chỉ khiến Lệ Kiếp cười khẩy.

"Ngươi nghĩ chút yêu khí này có thể chống lại ta sao?" Lệ Kiếp siết lấy cổ tay y. "Ta đã từng dịu dàng với ngươi, nhưng ngươi có biết những lời ngươi nói đã khiến ta mất đi lý trí không?"

"Lệ Kiếp, ngươi đã không còn là ngươi nữa!" Ký Linh hét lên, nước mắt không ngừng rơi xuống gương mặt tái nhợt.

"Không, ta vẫn là ta. Là ta yêu ngươi, là ta muốn giữ ngươi bên mình, dù cho cách này có khiến ngươi đau đớn."

Hắn kéo y đứng dậy, ép sát vào tường đá lạnh lẽo, một tay giữ chặt lấy cằm y, buộc y đối diện với đôi mắt đỏ rực như máu của hắn. Nụ cười trên môi hắn lúc này vừa lạnh lẽo vừa điên loạn.

"Ngươi không thích ta như thế này sao, Ký Linh?" Lệ Kiếp cúi đầu thì thầm, bàn tay thô bạo giữ lấy khuôn mặt y. "Vậy thì cứ hận ta đi. Hận đến tận cùng, nhưng đừng mơ thoát khỏi ta."

Ký Linh vùng vẫy, ánh mắt đầy sự khinh miệt: "Ngươi là đồ quỷ dữ! Ngươi chẳng còn chút gì là Lệ Kiếp mà ta quen biết nữa!"

Lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Lệ Kiếp. Trong thoáng chốc, ánh mắt hắn lóe lên sự đau đớn, nhưng rồi lại bị cơn thịnh nộ nuốt chửng. Hắn nâng tay, không chút do dự đánh mạnh vào ngực y, khiến y bật ngã xuống đất.

Ký Linh ho sặc sụa, máu rỉ ra nơi khóe môi, nhưng y vẫn ngẩng lên, ánh mắt tràn đầy đau thương và tuyệt vọng: "Ngươi thật sự muốn giết ta sao, Lệ Kiếp?"

Hắn nhìn y, đôi mắt đỏ rực ấy thoáng lay động. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại cười lạnh, cúi người xuống kéo y lên, ghì sát vào lòng mình: "Ta không giết ngươi. Ta chỉ muốn ngươi nhớ rằng, cả đời này ngươi chỉ thuộc về ta."

Hắn hôn mạnh lên môi y, nụ hôn đầy sự chiếm hữu và điên cuồng, mang theo vị máu tanh khiến y nghẹt thở. Ký Linh giãy dụa, đấm mạnh vào ngực hắn, nhưng chỉ như đấm vào đá, vô vọng và yếu ớt.

"Ngươi... buông ta ra... Ta hận ngươi..." Y thì thào trong nước mắt, nhưng đổi lại, Lệ Kiếp chỉ càng siết chặt hơn, như thể muốn khảm y vào thân thể mình.

"Ngươi cứ hận ta đi, Ký Linh. Nhưng đừng mơ rời xa ta. Ngươi là của ta, chỉ của ta mà thôi."  

Bất chợt, tiếng động lớn từ bên ngoài vọng vào. Một luồng ánh sáng mạnh xuyên qua bóng tối khiến Ký Linh mở to mắt.

"Lệ Kiếp, ngươi dám giam cầm Ký Linh như thế sao?" Tiếng hét vang lên, rồi bóng dáng cao lớn của Vũ Thập Quang xuất hiện giữa làn bụi mờ.

"Vũ ca!!!"

Ký Linh kinh hô, ánh mắt hoảng sợ dao động, cơ thể bất giác muốn lao về phía Vũ Thập Quang nhưng lại bị Lệ Kiếp siết chặt, kéo ngược trở lại lòng hắn.

Lệ Kiếp nhếch miệng cười đầy khinh miệt. "Ngươi tới đây làm gì, Vũ Thập Quang? Tự tìm đường chết sao?"

"Ký Linh, ta đến cứu đệ ấy." Vũ Thập Quang rút thanh kiếm sáng loáng ra khỏi vỏ, ánh mắt đầy quyết tâm.

"Cứu y?" Lệ Kiếp cười lạnh, yêu khí quanh người hắn bỗng dâng trào như biển lớn. "Cả đời này, ngươi đừng mơ tách hắn ra khỏi ta!"

"Vậy thì chứng minh dưới kiếm của ta đi!"

Dứt lời, hai người lao vào nhau, ánh kiếm và yêu khí đan xen, mỗi đòn tấn công đều như muốn xé nát không gian. Ký Linh bị sức mạnh khủng khiếp từ trận chiến làm choáng váng, chỉ biết co người lại nơi góc tường, kinh hãi nhìn hai bóng người giao đấu.

Vũ Thập Quang vốn là bậc đại cao thủ, nhưng trước một Lệ Kiếp đã nhập ma, sức mạnh của hắn lại trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Mỗi lần kiếm va chạm với yêu khí, Vũ Thập Quang đều bị đẩy lùi, vết thương trên cơ thể không ngừng tăng thêm.

Cuối cùng, Lệ Kiếp tung một đao khí chém mạnh khiến Vũ Thập Quang văng mạnh vào tường đá. Máu từ khóe miệng hắn phun ra, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ kiên cường.

"Ngươi tưởng có thể đánh bại ta?" Lệ Kiếp bước tới, giọng nói lạnh lùng. "Ngươi chẳng là gì cả. Chỉ cần một ngón tay, ta có thể lấy mạng ngươi."

Hắn nắm cổ áo Vũ Thập Quang, kéo hắn lên, cười gằn: "Nhưng ta sẽ không giết ngươi. Ta muốn ngươi sống để nhìn thấy Ký Linh thuộc về ta, vĩnh viễn thuộc về ta."

"Ký Linh! Lại đây!" Lệ Kiếp quay đầu, ra lệnh.

Ký Linh lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Lệ Kiếp không ưng ý, một chưởng trực tiếp lên ngực Vũ Thập Quang khiến hắn tiếp tục nôn ra một bụm máu. Ký Linh hoảng hồn cầu xin:

"Đừng làm hại Vũ ca! Ta xin ngươi, Lệ Kiếp!"

"Ngươi sợ sao?" Hắn nhếch miệng, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự điên loạn. "Nếu ngươi muốn hắn sống, thì trước mặt hắn, ngươi phải làm điều ta muốn!"

"Ký Linh, không được!" Vũ Thập Quang hét lên, nhưng Lệ Kiếp dùng yêu khí đè chặt hắn xuống.

"Vũ ca!!"

Ký Linh run rẩy đứng dậy, bước từng bước nặng nề đến gần Lệ Kiếp. Y biết, y không còn lựa chọn nào khác. Để bảo vệ Vũ Thập Quang, y buộc phải nghe lời hắn.

Khi đến gần, Lệ Kiếp không cho y cơ hội do dự. Hắn cúi xuống, nắm chặt lấy cằm y, kéo y lại sát mình, rồi cưỡng hôn một cách cuồng bạo.

"Ngươi lo lắng cho hắn đến vậy sao?" Giọng Lệ Kiếp khàn khàn, ánh mắt đỏ rực như muốn thiêu đốt cả thế gian. Hắn cắn mạnh vào đôi môi của Ký Linh, máu tanh chảy ra, vị sắt tràn ngập trên đầu lưỡi.

"Đừng... hức... đừng mà!" Ký Linh nghẹn ngào, nhưng đôi mắt ướt lệ của y càng làm Lệ Kiếp thêm điên cuồng.

"Ngươi nghĩ hắn có thể cứu được ngươi?" Hắn đay nghiến, siết chặt hơn. "Đừng mơ tưởng nữa, Ký Linh! Cả đời này, ngươi chỉ có thể thuộc về ta!"

Vũ Thập Quang dù bị trọng thương vẫn cố gắng chống tay đứng dậy, ánh mắt tràn đầy đau lòng và giận dữ.

"Lệ Kiếp! Ngươi đã không còn là ngươi nữa! Mau tỉnh lại! Đừng hành hạ đệ ấy nữa!"

"Câm miệng!" Lệ Kiếp quay phắt lại, vung tay, một luồng yêu lực mạnh mẽ đánh thẳng vào Vũ Thập Quang lần nữa, khiến hắn ngã quỵ xuống đất. Máu từ miệng phun ra, đôi mắt dần mất đi tiêu cự, bất tỉnh nhân sự.

"Vũ ca!" Ký Linh hét lên, nước mắt như mưa, đôi tay yếu ớt cố gắng thoát khỏi giam cầm của Lệ Kiếp nhưng vô vọng.

Ánh mắt Lệ Kiếp tối sầm lại. "Ngươi đau lòng vì hắn? Ngươi sợ hắn bị tổn thương?" Hắn cười nhạt, nhưng giọng nói như dao cắt vào tâm can. "Vậy thì ta càng phải khiến ngươi nhớ, cả đời này, ngươi chỉ có thể vì ta mà đau lòng!"

Hắn cúi xuống, ép môi mình lên môi Ký Linh một lần nữa. Nụ hôn không chút dịu dàng, chỉ có sự cuồng dại và chiếm đoạt. Máu trên môi hòa quyện, khiến Ký Linh cảm thấy cả người lạnh buốt, run rẩy không ngừng.

Lệ Kiếp ấn người Ký Linh thẳng xuống nền đá lạnh lẽo mà hôn, hai tay hắn mò mẫn luồn qua lớp vải sờ mó, từ gáy xuống lưng, cho đến eo rồi tới hoa huyệt ướt át dưới y phục.

Trên người Ký Linh hiện tại chỉ còn lớp trung y mỏng manh, xộc xệch để lộ ra chi chít những dấu hôn ngân cùng dấu răng cắn khắp cơ thể từ mờ nhạt đến những dấu còn rất mới. Đâu đâu cũng có dấu hiệu của Lệ Kiếp để lại, từ lúc giam cầm đến nay, cơ thể Ký Linh đã phải chịu dày vò đến mức không còn cảm giác, chỉ còn như những cơn đau cứ liên tục quấn lấy.

Lần này vì Vũ Thập Quang xuất hiện, Lệ Kiếp lại càng như phát điên được mất Ký Linh. Chỉ vì thế mà côn thịt giữa hai chân bạo khởi gân xanh nhức nhối khổng lồ đáng sợ. Hắn kéo một chân y vòng lên eo mình, tách mở hai cánh mông đào rồi trực tiếp đâm thẳng vào hoa huyệt xưng đỏ còn dính nhớp đủ loại dịch thể do trận tình sự hồi tối của hai người.

"Hức...ah...Lệ Kiếp...ta đau...đau..." Ký Linh bám lấy vai Lệ Kiếp thở dốc, điểm nhạy cảm bị đâm thúc nghiền nát liên hồi, hoa huyệt ướt át đau nhức nhối, máu loãng theo thuỷ dịch chảy ra ngoài, y đau đến tê liệt, nức nở cầu xin.

"Lệ Kiếp...hức...ta không chịu nổi...hức...đừng như vậy...ah!"

Lệ Kiếp vẫn như con thú đói khát không bận tâm, tâm ma của hắn quá mạnh, càng gần y thì hắn lại càng mất kiểm soát. Một tiếng gọi của y cũng khiến kích động côn thịt bên trong lớn thêm một vòng, càng đâm rút thô bạo hơn nữa.

Hắn cúi xuống liếm đi những giọt lệ trên khoé mắt Ký Linh, rồi lần tới cắn mút tất cả phần da thịt, dấu cũ dấu mới chồng chéo, đỏ hồng lên như tuyết mai đầu đông, diễm lệ vô cùng.

Ký Linh dường như đã kiệt sức không còn phản kháng, y rất đau, đau muốn ngất đi, cũng muốn phản kháng dù chỉ một chút, nhưng hiện tại cho dù y muốn cũng không thể, y sợ Lệ Kiếp sẽ điên lên mà ra tay với Vũ ca mất.

Ký Linh trộm nhìn Vũ Thập Quang nằm bất tỉnh dưới nền đất, nếu không phải vì y, Vũ ca sẽ không như vậy. Ký Linh nhắm nghiền mắt, để mặc giọt lệ tự trách trào ra ngoài. Có điều khoảnh khắc ngắn ngủi đó lại bị Lệ Kiếp nhìn thấu tâm tư, đôi mắt hắn đỏ rực, hắn siết chặt eo y, thúc một cú thật sâu vào trong huyệt đạo, khiến y không nhịn được phải bật ra tiếng kêu.

"A!"

Giọt nước mắt nóng hổi tràn khỏi khóe mi, lăn dài xuống cằm, rồi nhỏ xuống bàn tay Lệ Kiếp. Cảm giác nóng bỏng ấy khiến hắn như phát điên.

Lệ Kiếp nắm chặt cằm Ký Linh, bắt y phải nhìn thẳng vào hắn. Trong đôi mắt kia, ngoài nỗi đau đớn ra, lại có cả hối hận và dằn vặt. Nhưng không phải vì hắn.

Mà là vì kẻ khác.

Lệ Kiếp nhìn giọt nước mắt lăn dài trên gò má Ký Linh, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội. Hắn siết chặt cằm y, ánh mắt đỏ ngầu, gằn từng chữ:

"Ngươi khóc vì hắn?" Hắn gằn giọng, ánh mắt tối sầm, bàn tay siết mạnh hơn, gần như muốn bóp nát chiếc cằm nhỏ nhắn ấy.

Ký Linh không đáp, y chỉ run lên, cả thân thể đầy vết thương, chật vật đến đáng thương.

Lệ Kiếp cười lạnh, ánh mắt tối sầm nhìn xuống Ký Linh đang run rẩy trong vòng tay hắn. Ngón tay hắn lướt dọc gò má y, rồi siết chặt mặt y đến méo mó, buộc y phải ngước lên đối diện với hắn.

"Ngươi khóc lóc vì hắn? Còn biết sợ sao?"

Ký Linh mím chặt môi, y sợ hãi đến mức cả người run lên, y muốn vùng vẫy, nhưng phía bên dưới vẫn còn bị ép nuốt vào thứ to lớn ấy, khiến y muốn rời cũng là rời không nổi.

Lệ Kiếp đột ngột cúi đầu, kề sát tai y, giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở nguy hiểm:

"Nếu ngươi đã đau lòng vì hắn như vậy, ta liền cho hắn tỉnh lại, để hắn mở mắt ra, nhìn ngươi nằm trong tay ta thế nào."

Ký Linh hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, vội vàng lắc đầu:

"Đừng... Lệ Kiếp, ta cầu ngươi... Đừng làm vậy..."

Y gắng sức đẩy hắn ra, nhưng Lệ Kiếp càng siết chặt vòng tay hơn, giữ y thật chặt, côn thịt thô kệch dường như lớn hơn một vòng, nhẹ nhàng rút ra rồi lại mãnh liệt đâm vào, không cho y một cơ hội từ chối.

"Ah!~"

"Cầu xin ta?" Hắn khẽ cười, nhưng giọng nói lại tràn đầy châm chọc. "Giờ mới biết cầu xin? Khi nãy ngươi khóc vì hắn, sao không nghĩ đến ta?"

Hắn đưa tay nâng gương mặt tái nhợt của Ký Linh lên, ánh mắt sắc bén lướt qua từng tấc da thịt y. Trên cơ thể yếu ớt này, đâu đâu cũng là dấu vết hắn để lại. Nhưng đôi mắt y...

Đôi mắt y lại đang run rẩy vì một nam nhân khác.

Lửa giận trong lòng hắn bùng lên mãnh liệt.

Hắn quay phắt người, bàn tay vung lên, một luồng khí mạnh mẽ đánh thẳng vào người Vũ Thập Quang, khiến hắn khẽ rên một tiếng, hàng mi hơi run lên, dường như sắp tỉnh lại.

Ký Linh kinh hãi, y lập tức nhào lên, bám lấy cổ áo Lệ Kiếp, giọng nói đầy sợ hãi và hoảng loạn:

"Ta xin ngươi, đừng! Đừng để huynh ấy thấy... Làm ơn..."

Lệ Kiếp nhìn y như vậy, trong lòng hắn vừa điên cuồng, vừa thỏa mãn. Cuối cùng, y cũng biết sợ hắn rồi. Cuối cùng, y cũng biết cầu xin hắn.

Hắn cúi đầu, áp sát môi vào tai y, giọng nói thấp trầm, mang theo nguy hiểm cận kề:

"Ký Linh à...ngươi làm ta phát điên mất..."

Lời vừa dứt, hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy Ký Linh, không để y có bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Trong hang động tĩnh mịch, lửa đuốc chập chờn lay động, phủ xuống bóng hai người quấn quýt bên nhau.

Mà phía xa, Vũ Thập Quang dường như đã tỉnh, hàng mi khẽ run lên...

Vũ Thập Quang mở mắt, ý thức còn mơ hồ, nhưng ngay lập tức hắn cảm nhận được sự đau đớn lan khắp tứ chi. Khi tầm nhìn dần rõ ràng, cảnh tượng trước mắt khiến hắn như chết lặng.

Ký Linh đang bị Lệ Kiếp hành hạ thể xác, trên làn da trắng nõn khắp nơi đều là dấu vết ám muội. Y trông vô cùng chật vật, sắc mặt tái nhợt, trong mắt còn đọng lại kinh hoàng. Khi nhận ra hắn đã tỉnh, y lập tức cứng đờ người, đôi mắt hoảng loạn đến cực điểm.

Vũ Thập Quang nghiến răng, máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn muốn vùng dậy, nhưng vừa động đậy liền cảm nhận được một luồng tà khí như xiềng xích siết chặt lấy tứ chi hắn, giam hắn trên mặt đất.

"Lệ Kiếp! Ngươi dám đối xử với Ký Linh như vậy?!"

Vũ Thập Quang giận dữ gầm lên, hai mắt đỏ ngầu vì căm phẫn.

Lệ Kiếp khẽ cười, một nụ cười tràn đầy sự mỉa mai và chiếm hữu. Hắn cúi xuống, vuốt ve gương mặt tái nhợt của Ký Linh, ánh mắt không chút che giấu vẻ độc chiếm lạnh lùng.

"Nhìn cho kỹ đi, Vũ Thập Quang." Hắn chậm rãi nói, giọng điệu trầm thấp mà nguy hiểm. "Nhìn xem y mới thực sự thuộc về ai."

Ký Linh run rẩy, đôi môi hé mở như muốn nói gì đó, nhưng không thốt nổi một lời. Y sợ hãi nhìn Vũ Thập Quang, ánh mắt đầy đau đớn và nhục nhã.

"Vũ ca...huynh đừng nhìn..." Giọng y nghẹn lại, tay bất giác vươn ra nhưng lại bị Lệ Kiếp mạnh mẽ kéo về.

Lệ Kiếp siết chặt cằm y, ép y phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Ngươi còn dám nhìn hắn?" Hắn gằn giọng, trong đôi mắt đen sâu thẳm là cơn ghen tuông như muốn thiêu rụi tất cả.

Vũ Thập Quang siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán nổi lên.

"Lệ Kiếp! Ta sẽ giết ngươi!!!!"

"Giết ta?" Lệ Kiếp bật cười, nhưng tiếng cười ấy lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm. Hắn cúi đầu, ghé sát bên tai Ký Linh, giọng nói trầm thấp vang lên như một lời tuyên án:

"Không ai có thể giết được ta, trừ Ký Linh...tiểu hồ ly của ta."

Lời nói vừa dứt, hắn liên tục đưa đẩy hông phía dưới thô bạo, Ký Linh chỉ có thể ngoan ngoãn để hắn dày vò, vừa đau đớn vừa nhục nhã khiến y cố gắng kiềm chế tiếng kêu cùng tiếng khóc trong họng, cắn bờ môi mỏng đến bật máu. Lệ Kiếp thấy vậy, đưa hai ngón tay lên miệng Ký Linh móc vào, không để y tự làm mình bị thương. Hắn cố chấp đến phát điên:

"Ai cho phép ngươi tự làm mình bị thương?!"

"Không ai được phép trừ ta! Kể cả bản thân ngươi cũng không được!! Ngươi có rõ chưa?!"

Bàn tay Lệ Kiếp siết chặt lấy cằm y, hắn cúi xuống ngấu nghiến chiếm đoạt đôi môi mà hắn yêu thích, phía dưới cũng không ngừng mang côn thịt ra vào đâm thật mạnh bên trong y, mỗi cú thúc khiến Ký Linh phải bật ra một tiếng rên rỉ, Lệ Kiếp thực sự điên rồi, hắn thực sự điên đến vô phương cứu chữa rồi.

"Lệ Kiếp!!!! Tên khốn kiếp!!!!"

Vũ Thập Quang phát điên trong vô vọng, hắn ở đó, phải chứng kiến người trong lòng bị dày vò lại bất lực. Đau đớn thể xác hiện tại không thể nặng bằng nỗi đau vô hình trong tim hiện tại, một đời này chưa bao giờ hắn muốn chết như lúc này.

Lửa đuốc hắt bóng ba người lên vách đá, một người cam chịu trong đau khổ, một người phẫn nộ vùng vẫy, còn kẻ cuối cùng siết chặt con mồi của mình, đáy mắt nhuốm màu điên cuồng.

Vũ Thập Quang không thể cử động, tà khí quấn lấy hắn như những sợi xích vô hình, siết chặt đến tận xương tủy. Hắn không thể cứu Ký Linh, cũng không thể ngăn cản Lệ Kiếp. Trước sự bất lực của mình, hắn chỉ có thể nhắm chặt mắt mặc cho giọt lệ uất ức trào dâng, không muốn chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn kia. Nhưng dù không nhìn, hắn vẫn nghe thấy hơi thở hỗn loạn, vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng dâng trào của y.

Còn Ký Linh, y dường như đã mất hết cảm giác. Đau đớn, nhục nhã, oán hận, tất cả đều vỡ vụn trong lòng, chỉ còn lại sự cam chịu trống rỗng. Đôi mắt y đờ đẫn, như đã chẳng còn chút ánh sáng nào. Không giãy giụa, không phản kháng, y mặc cho Lệ Kiếp muốn làm gì thì làm.

Ánh đuốc đỏ rực trải dài trên mặt đất, kéo bóng ba người thành những vệt dài méo mó. Cuối cùng, khi sắc trời ngoài thạch động đã sẫm tối, Lệ Kiếp mới buông tha y.

Ký Linh được đặt xuống đất, y co người lại như một chiếc lá mỏng manh, hơi thở yếu ớt. Một lát sau, y khẽ động đậy, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên:

"Ta đói."

Lệ Kiếp cúi xuống nhìn y. Hắn vốn tưởng y sẽ oán hận, sẽ tránh né, nhưng Ký Linh lại ngoan ngoãn như vậy, không phản kháng, không gào khóc. Trong đôi mắt đục ngầu kia, không hề có lửa giận, chỉ có sự trống rỗng cùng mệt mỏi đến tận cùng.

Lệ Kiếp vuốt ve gương mặt nhợt nhạt ấy, giọng hắn trầm thấp, dịu dàng đến lạ:

"Ngươi muốn ăn gì?"

"Cá nướng." Ký Linh đáp, rất ngoan ngoãn. "Ngươi thích ăn cá, ta cũng thích..."

Lệ Kiếp hơi sững người, rồi cười nhạt.

"Được, ta sẽ làm cho ngươi."

Hắn bế y lên, nhẹ nhàng như nâng một vật quý giá. Ký Linh không kháng cự, mặc hắn ôm, ngoan ngoãn như một con rối vô tri.

Vũ Thập Quang nghe thấy cuộc đối thoại ấy, lòng đau như dao cắt. Ký Linh luôn tươi cười rạng rỡ, mang đến cho hắn cảm nhận một sức sống mãnh liệt là thế, giờ đây lại trống rỗng đến đáng sợ. Càng đau đớn hơn khi y không phản kháng, không giận dữ, mà chỉ ngoan ngoãn thuận theo Lệ Kiếp.

Ánh chiều tà dần tắt, bóng đêm nuốt trọn bầu trời, chỉ còn lại một đốm lửa nhỏ le lói.

Lệ Kiếp ôm Ký Linh vào lòng, cẩn thận đút từng ngụm nước, từng miếng cá nướng. Ngón tay hắn chạm nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt của y, ánh mắt đầy chiếm hữu. Hắn không ngừng liếc về phía Vũ Thập Quang, như muốn khắc sâu vào tâm khảm người kia cảnh tượng Ký Linh ngoan ngoãn tiếp nhận sự chăm sóc của hắn.

Nhưng điều khiến Lệ Kiếp kinh ngạc hơn cả, chính là sự nhu thuận kỳ lạ của Ký Linh. Y không giãy giụa, không phản kháng, mà chỉ lặng lẽ tiếp nhận, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, giống như một con thú nhỏ đã chấp nhận thuần phục.

Mắt Ký Linh ánh lên một tia sáng lạ lùng, y đột nhiên vươn tay vòng qua cổ Lệ Kiếp, kéo hắn xuống. Một nụ hôn mềm mại rơi lên môi hắn, nhẹ nhàng mà triền miên.

Lệ Kiếp thoáng sững người, nhưng rồi hắn lập tức đáp lại, càng lúc càng cuồng nhiệt.

Nhưng hắn không nhận ra, trong lúc môi lưỡi quấn lấy nhau, có một viên thuốc nhỏ bị đẩy từ miệng Ký Linh sang miệng hắn.

Một thoáng sau, Lệ Kiếp mở to mắt, cảm giác đầu óc choáng váng, tứ chi mềm nhũn.

Ký Linh rời khỏi hắn, đôi mắt y nhìn hắn một cách khó đoán. Một giây trước vẫn còn ngoan ngoãn, giây sau đã trở nên bình tĩnh lạ thường.

Lệ Kiếp chạm tay lên cổ mình, cắn răng:

"Ngươi—"

Nhưng chưa kịp nói hết câu, bóng tối đã ập đến, kéo hắn chìm vào mê man.

Ký Linh cắn chặt răng, không để tâm đến cảm giác đau nhức trên thân thể mình. Y gắng gượng đỡ lấy Vũ Thập Quang, linh lực trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, nhanh chóng phá tan chói buộc mà Lệ Kiếp để lại.

Vũ Thập Quang vừa được giải thoát đã khẽ ho một tiếng, hắn nhìn Ký Linh, đáy mắt hiện lên vẻ xót xa.

"Là ta hại huynh..." Giọng Ký Linh nghẹn lại, y cúi thấp đầu, tự trách bản thân vô dụng. "Nếu không phải do ta, mọi chuyện đã không thành ra như vậy..."

Vũ Thập Quang lắc đầu, nhẹ giọng an ủi: "Không phải lỗi của đệ... Đừng nghĩ như vậy..."

Nhưng thời gian cấp bách, Ký Linh không thể để cảm xúc lấn át quá lâu. Y cắn răng, quyết tâm dìu Vũ Thập Quang rời khỏi nơi này trước khi Lệ Kiếp tỉnh lại.

Hai người nương tựa vào nhau, từng bước lảo đảo chạy ra ngoài thạch động. Khi ra đến cửa động, trời đã vào đêm, bóng tối bao trùm cả khu rừng, mang theo một luồng khí âm u quỷ dị. Tiếng côn trùng vang lên giữa không gian tĩnh mịch, chỉ làm nổi bật thêm cảm giác bất an.

Vũ Thập Quang đột nhiên khựng lại, đôi chân hắn run rẩy, vết thương nặng khiến hắn không thể trụ vững nữa.

"Vũ ca!" Ký Linh hoảng hốt đỡ lấy hắn, lòng dâng lên một cỗ lo lắng tột độ.

Vũ Thập Quang thở dốc, gương mặt tái nhợt, hắn nhìn Ký Linh, trong mắt đầy kiên quyết.

"Mặc kệ ta, đệ chạy đi... Càng xa hắn càng tốt..."

"Không! Muốn đi thì cùng đi!" Ký Linh quật cường lắc đầu, đôi mắt hoe đỏ.

Nhưng Vũ Thập Quang lại nắm chặt lấy cổ tay y, buộc y phải nghe lời:

"Đệ nghe ta! Nếu không, tất cả những gì ta chịu đựng đều vô nghĩa!"

Lời nói của hắn như một nhát dao cứa vào lòng Ký Linh. Y cắn môi đến bật máu, ánh mắt do dự nhưng lý trí buộc y phải quyết định.

Ngay lúc đó, phía sau vang lên một tiếng động khẽ.

Gió đêm chợt lạnh buốt.

Lệ Kiếp... đang đến!

Lệ Kiếp điên loạn, đôi mắt hắn đỏ ngầu như một con dã thú bị kích động đến cực hạn. Sát khí lạnh lẽo bao trùm, từng bước hắn tiến đến mang theo áp lực nặng nề, khiến trời đất như ngưng đọng.

Vũ Thập Quang biết không thể trốn thoát, hắn đẩy mạnh Ký Linh ra phía sau, chắn trước mặt y. "Chạy đi!" Hắn gầm lên, nhưng Ký Linh không nhúc nhích.

Lệ Kiếp lao đến, bàn tay hắn phát ra luồng tà khí cuồng loạn, đánh thẳng xuống Vũ Thập Quang.

"Ầm!"

Một chưởng hung ác giáng xuống, Vũ Thập Quang cắn răng tiếp chiêu nhưng thương thế quá nặng, chỉ chống đỡ được nửa chiêu đã bị đánh bay ra sau, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả nền đất lạnh lẽo.

"Vũ ca!" Ký Linh hốt hoảng chạy đến, nhưng đúng lúc ấy, Lệ Kiếp lại tung thêm một chưởng về phía Vũ Thập Quang.

Không kịp suy nghĩ, Ký Linh lập tức lao ra chắn trước hắn!

"Bịch!"

Một luồng lực mạnh mẽ đánh thẳng vào thân thể mảnh mai của Ký Linh, y bị chưởng lực cường bạo đẩy văng ra xa, đập mạnh vào gốc cây lớn phía sau. Máu trào ra từ khóe môi, sắc mặt y tái nhợt.

"Ký Linh!" Cả Vũ Thập Quang và Lệ Kiếp đồng thời hoảng hốt.

Lệ Kiếp lao đến, hai tay ôm chặt lấy Ký Linh, toàn thân hắn run rẩy. Đồng tử đỏ đen liên tục thay đổi, dường như Lệ Kiếp đã lấy lại chút ý thức của mình đối với y.

"Tại sao ngươi lại ngu ngốc như vậy?! Ngươi vì hắn đến cả mạng mình cũng không cần sao?!"

Ký Linh khẽ cười, máu theo khóe môi chảy xuống. "Ngươi có từng... thật sự yêu ta không?" Y nhẹ giọng hỏi, ánh mắt trong trẻo như ánh trăng.

Lệ Kiếp nghẹn lời, cổ họng khô khốc, không hiểu tại sao y lại hỏi câu hỏi như vậy lúc này, nhưng trước khi hắn kịp đáp lại, Ký Linh đã nhân cơ hội ấy đặt tay lên ngực hắn.

Một luồng linh lực ấm áp từ bàn tay y truyền vào cơ thể Lệ Kiếp.

Lệ Kiếp giật mình, đồng tử hắn co rụt lại.

Hắn cảm nhận được—đây chính là nội đan của Ký Linh!

"Không... Không được! Ngươi dừng lại!" Hắn gào lên, nhưng đã quá muộn.

Ký Linh mỉm cười yếu ớt. "Xin lỗi, là vì ta nên ngươi mới như vậy, ta không muốn thấy ngươi bị tâm ma nuốt chửng... Ta chỉ có thể làm vậy..."

Một nỗi sợ hãi không thể diễn tả bùng lên trong lồng ngực Lệ Kiếp.

Hắn vội vàng vận linh lực, muốn trả lại nội đan cho Ký Linh, nhưng linh lực của y đã hoàn toàn hòa vào cơ thể hắn, từng tia từng sợi đan xen vào tâm mạch hắn, như một dòng nước thanh khiết chảy vào vực sâu tối tăm, xua tan bóng ma cuồng loạn.

Tâm ma trong hắn bắt đầu vỡ nát.

Nhưng cái giá phải trả... là sinh mệnh của Ký Linh!

Lệ Kiếp cảm nhận được thân thể trong lòng ngày một lạnh đi, từng hơi thở của y yếu dần, linh lực của hồ yêu đang tan biến...

Hắn hoảng loạn. Lệ Kiếp chưa từng sợ hãi đến vậy, hắn chưa từng nghĩ có một ngày y sẽ rời xa hắn theo cách này.

"Ngươi điên rồi sao?! Tại sao lại làm vậy?!"

"Ai bảo ta...yêu ngươi cơ chứ..." Ký Linh mỉm cười, đôi mắt như ánh trăng dịu dàng soi rọi đêm tối. "Ta hy vọng... ngươi có thể sống... mà không phải dằn vặt... không phải đau khổ..."

Lệ Kiếp run rẩy ôm chặt Ký Linh vào lòng, từng giọt máu đỏ thẫm từ khóe môi y rơi xuống, nhuộm ướt cả vạt áo hắn.

"Ký Linh... Ngươi tỉnh lại đi... Tỉnh lại nhìn ta..." Hắn thì thào, giọng khàn đặc.

Nhưng thân thể trong tay hắn ngày càng lạnh dần.

Ký Linh nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt mơ hồ, đôi tay yếu ớt khẽ chạm lên má hắn. "Lệ Kiếp, ta mệt quá... Để ta ngủ một lát, có được không?"

"Không! Không được ngủ! Ngươi không được ngủ!" Lệ Kiếp điên cuồng lắc đầu, ôm siết lấy y, nhưng hơi thở Ký Linh đã dần yếu đi.

Y nở một nụ cười cuối cùng, nhẹ giọng gọi: "Sư huynh...nhất định phải sống tốt..."

Rồi, bầu không khí lặng đi.

Bàn tay đang khẽ nắm lấy vạt áo hắn cũng vô lực rơi xuống.

Khoảnh khắc đó, cả đất trời như sụp đổ.

Lệ Kiếp trợn mắt, thân thể hắn cứng đờ. Bàn tay hắn run run vuốt ve gương mặt y, nhưng hơi ấm đã dần rời xa.

Hắn gào lên một tiếng đầy thống khổ.

"KHÔNG!!!"

Một luồng nội lực mãnh liệt bùng lên từ người hắn, tỏa ra như sóng dữ cuộn trào. Cả khu rừng chấn động, mặt đất nứt vỡ, gió lốc cuồng loạn thổi tung mọi thứ.

Ở bên cạnh, Vũ Thập Quang cũng lặng đi, hắn nhìn Ký Linh nằm bất động trong lòng Lệ Kiếp, nước mắt không kiềm được mà tuôn rơi.

"Ký Linh... Ký Linh..." Hắn gọi tên y, giọng nói nghẹn ngào, đau đớn đến cùng cực.

Lệ Kiếp ôm chặt lấy Ký Linh, bàn tay run rẩy điên cuồng truyền nội lực vào cơ thể y, cố gắng níu kéo chút hơi thở còn sót lại, nhưng chỉ đổi lại sự lạnh lẽo đến tuyệt vọng.

Đôi mắt hắn đỏ rực, hơi thở gấp gáp, cả người run lên bần bật.

Lệ Kiếp không tin.

Không tin Ký Linh lại chết như vậy!

Không tin y lại rời xa hắn!

"Ngươi tỉnh lại đi! Ta sai rồi! Ta đều sai rồi! Ngươi tỉnh lại đi mà!!"

Nhưng Ký Linh vĩnh viễn không đáp lại hắn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro