Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoá Yêu Quyến Rũ H+++

Ký Linh không thể kiểm soát được yêu khí trong cơ thể, cảm nhận sức mạnh dâng trào, âm ỉ như lửa cháy trong huyết quản. Những đợt sóng yêu khí không ngừng bùng lên, khiến cơ thể y dần dần biến hóa. Đầu tiên là đôi tai hồ ly vểnh lên, rồi chiếc đuôi dài vươn ra phía sau, lông mượt mà lấp ló trong không khí. Làn da y nhạt dần chuyển sang một sắc trắng sáng, ánh mắt dần trở nên mê hoặc, có vẻ như một con hồ ly non tươi sáng đầy sức sống.

Nhưng cũng chính lúc này, Y không thể kiểm soát được sức mạnh của mình, và những sóng yêu khí bộc phát ra ngoài. Cả căn nhà vốn yên tĩnh bỗng chốc trở thành một trận chiến hỗn loạn. Những chậu cây vỡ vụn, những đồ vật bị đập nát dưới sức mạnh của yêu khí, ngọn lửa bùng lên từ những vết nứt trên mặt đất. Ký Linh rít lên trong cơn điên loạn, đôi mắt loé lên tia sáng của sự tê dại.

Khi Lệ Kiếp quay về, hắn đứng lặng một lúc, sắc mặt tối sầm lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Mọi thứ trong nhà đều bị phá hủy, những mảnh vỡ từ đồ đạc lăn lóc trên nền đất. Ký Linh, trong dáng vẻ một Hồ Ly non, mắt lóe lên tia bất ổn, đuôi quất mạnh vào không khí như một con thú hoang đang điên cuồng.

"Ngươi làm gì vậy?!" Lệ Kiếp bước vào, giọng gầm lên đầy tức giận và lo lắng.

Ký Linh quay lại, ánh mắt sáng lên đầy mê hoặc, miệng cười khúc khích, rồi chậm rãi bước về phía hắn. Y cúi xuống, vươn tay vuốt ve từng món đồ bị vỡ, vẻ mặt ngây thơ vô tội, nhưng lại đầy ẩn ý.

"Sư Huynh..." Ký Linh cười mờ ám, ánh mắt sắc như dao, ánh sáng ma mị hiện lên trong đôi mắt. "Chỉ là một chút yêu khí thôi mà... cũng không cần phải giận dữ như vậy."

Lệ Kiếp hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cảm xúc của mình. Hắn nhìn Ký Linh, giờ đây không phải là một người bình thường nữa mà là một sinh vật nửa người nửa yêu quyến rũ, mang trong mình tất cả sức mạnh, sự tinh nghịch, và cả vẻ đẹp mê hồn không thể từ chối.

Ký Linh tiến lại gần hắn, đôi mắt lấp lánh như hồ ly tinh nghịch, cười tươi rói: "Sư Huynh, ta chỉ muốn trêu đùa ngươi một chút thôi mà." Ký Linh nói, giọng điệu vừa nhõng nhẽo vừa đầy quyến rũ, đôi mắt long lanh như muốn hút hết mọi sự chú ý của Lệ Kiếp.

Lệ Kiếp không nói gì, ánh mắt trầm xuống, nhưng không thể dời mắt khỏi Ký Linh. Trong dáng vẻ nửa người nửa yêu kia, cái vẻ quyến rũ không thể nào cản nổi, giống như một con hồ ly non mới trưởng thành, mang trong mình sức hút mãnh liệt nhưng lại khó có thể kiểm soát.

Ký Linh bước lại gần hắn, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, đôi tay mảnh khảnh của y không ngừng vuốt nhẹ những lọn tóc Lệ Kiếp, rồi chuyển xuống cổ, nơi mà Lệ Kiếp cảm thấy rạo rực nhất. Y chẳng cần phải nói thêm gì nữa, chỉ cần ánh mắt, chỉ cần một nụ cười là đủ khiến Lệ Kiếp xiêu lòng.

"Sư Huynh," Ký Linh gọi, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự cám dỗ, "Ngươi sẽ không nỡ trách ta đúng không? Ta không thể kiềm chế nổi yêu khí trong người. Nhưng nếu ngươi không muốn ta phá phách thêm nữa... ngươi chỉ cần ở lại đây với ta một lúc thôi."

Lệ Kiếp nhắm mắt lại, tay siết chặt. Cơn giận trong hắn vẫn chưa nguôi, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận được sự mê hoặc trong ánh mắt ấy, sự cám dỗ trong từng động tác quyến rũ của Ký Linh. Lệ Kiếp bước lùi một bước, nhưng một phần trong lòng hắn lại không muốn rời xa.

"Ngươi... đừng tiếp tục như vậy." Hắn nói, giọng trầm, nhưng đôi tay lại không thể không nắm lấy cánh tay Ký Linh, kéo y vào trong lòng mình. "Ngươi không thể cứ tự do như vậy. Ngươi phải học cách kiểm soát bản thân."

Ký Linh không vội rút lui, mà vẫn ở trong vòng tay của Lệ Kiếp, cảm nhận sự căng thẳng từ cơ thể hắn. Một tay Ký Linh vươn lên ôm lấy cổ hắn, còn tay kia nhẹ nhàng chạm vào má hắn, thầm thì:

"Ngươi không cần phải lo lắng về ta. Ta sẽ luôn nghe lời ngươi. Chỉ cần ngươi không rời xa ta, ta sẽ nghe theo ngươi mà không làm gì phá phách nữa."

Lệ Kiếp hít một hơi thật sâu, rồi không nói gì thêm, chỉ có thể ôm chặt Ký Linh hơn, như thể muốn ngừng tất cả sự hỗn loạn trong lòng mình. Cảm giác sự quyến rũ ấy cứ như là một ma lực không thể nào giải thoát.

Một lúc lâu sau, Ký Linh rúc vào lòng Lệ Kiếp, đôi tay vòng ra sau lưng hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý: "Sư Huynh, ngươi thật sự không muốn ở lại đây với ta một lát sao?"

Ánh mắt của Lệ Kiếp tối sầm lại, và trong giây phút đó, hắn không thể cưỡng lại được nữa. Hắn cúi đầu xuống, chạm nhẹ vào môi Ký Linh, một nụ hôn ngọt ngào mà mãnh liệt, như một lời hứa rằng không có gì có thể tách rời họ, dù cho có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách.

Ký Linh khẽ rên nhẹ trong nụ hôn ấy, tay vòng lên cổ Lệ Kiếp, kéo hắn lại gần hơn. Mọi thứ xung quanh dường như mờ đi, chỉ còn lại cả hai người đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt và sự mê đắm không thể lý giải.

Lệ Kiếp kéo Ký Linh về phía giường, cơ thể hắn cứng rắn nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự mềm mỏng khó tả. Hắn biết rằng, dù có bao nhiêu cản trở, Ký Linh sẽ luôn là người không thể tránh khỏi, và hắn sẽ không thể từ chối y dù có phải trả giá bằng mọi thứ.

Ký Linh khẽ mỉm cười, cảm giác như mọi sự kiểm soát đã mất đi, thay vào đó là cảm giác hoàn toàn chìm đắm trong sự mê hoặc của chính y và Lệ Kiếp.

"Chỉ cần ngươi luôn ở bên ta, ta sẽ không để ngươi phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa." Ký Linh thì thầm, giọng nhẹ nhàng như gió.

"Yêu nghiệt..." Lệ Kiếp nghiến răng, giọng khàn đặc như bị cảm xúc bóp nghẹt. "Ngươi có biết bản thân mình nguy hiểm đến nhường nào không?"

Chưa đợi y đáp, hắn cúi xuống, mạnh mẽ cướp lấy đôi môi mềm mại đang hơi hé mở. Nụ hôn không có chút do dự, mang theo sự cuồng nhiệt, nóng bỏng như lửa cháy, như muốn khắc sâu hình bóng Ký Linh vào lòng hắn.

Ký Linh không phản kháng, đôi mắt y khẽ khép lại, hàng mi dài rung nhẹ. Đôi tay đặt lên vai Lệ Kiếp siết chặt hơn, chẳng phải để đẩy ra mà như muốn giữ lấy. Hơi thở của y hòa lẫn vào nhịp hôn dồn dập, đáp lại sự mãnh liệt từ hắn một cách tự nhiên mà không cần nghĩ ngợi.

Lệ Kiếp ngừng lại, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn xoáy vào Ký Linh, như muốn chạm đến nơi sâu kín nhất trong tâm hồn y. "Ngươi chính là tai họa, Ký Linh..." Giọng nói hắn trầm thấp, mang theo chút bất lực và đau đớn.

Ký Linh chớp đôi mắt hồ ly quyến rũ. "Nếu là tai họa của ngươi, thì hãy giữ lấy đi, Lệ Kiếp..."

Câu nói ấy như châm ngòi ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt hơn trong lòng hắn. Hắn kéo y sát hơn, nụ hôn tiếp theo dịu dàng hơn nhưng lại sâu lắng đến mức y như quên cả nhịp thở.

Đêm trở lạnh nhưng không đủ để xoa dịu dục vọng cháy bỏng trong căn phòng nhỏ. Cơ thể trần trụi của hai bóng người quấn lấy nhau. Cơ ngực rắn rỏi và săn chắn của Lệ Kiếp áp sát vào làn da mịn màng trắng sáng của Ký Linh, khiến bao nhiêu khoái cảm sung sướng đều dâng trào.

Lệ Kiếp nhấc đùi Ký Linh lên, ngón tay nhanh chóng tiến vào nới lỏng nơi hoa huyệt, ngoáy thúc một hồi. Từng tác động của hắn khiến y cảm thấy khoái cảm ập tới đến đê mê, hoa huyệt cũng vì thế mà tiết thuỷ dịch, thành huyệt không ngừng co thắt, như muốn hút lấy những ngón tay của đối phường.

Ký Linh sướng đến tê dại da đầu, khẽ rên rỉ mấy thanh âm ái muội, càng làm cho Lệ Kiếp sớm đứt mất sợi dây lý trí, hắn thu lại ngón tay, trực tiếp để côn thịt ấn vào hoa huyệt của y. Hậu huyệt chưa được nới rộng đủ, mà côn thịt to lớn nóng rực tiến vào cũng chỉ được đến một phần ba, thành huyệt lại không ngừng siết chặt vây lấy, cảm giác ấy chẳng đem lại cho Lệ Kiếp được bao nhiêu khoái cảm.

Nhưng Ký Linh thì lại vô cùng tận hưởng, đôi mắt dâm tình ngập trong sương mờ. Đến mức tiểu Ký Linh cũng cương cứng, rỉ ra một giọt thuỷ dịch nhờn dính nhỏ xuống, kéo dài đến bụng.

"Tiểu hồ ly ngươi, thật biết hưởng thụ một mình." Lệ Kiếp cúi xuống, một lần nữa chiếm lấy đôi môi đỏ mọng ướt át của Ký Linh. Hai người môi lưỡi cuốn lấy nhau, âm thanh lép nhép vang lên đầy điên dại. Một hương vị và khoái cảm không thể tả thành lời khiến Ký Linh vô thức thả lỏng cơ thể hơn, để phía dưới ngoan ngoãn cũng tiếp nhận vào toàn bộ côn thịt của hắn.

Bàn tay Lệ Kiếp ngày hôm nay đặc biệt không an phận, hắn xoa nắm khắp nơi trên cơ thể tiểu hồ ly yêu nghiệt, xoa nắm hai nhũ hoa đến cương cứng, chiếc eo thon gọn, rồi cuối cùng gắt gao bóp lấy cặp đào căng mọng mềm mại, thúc một cú tiến vào thật sâu.

"Ah...sư huynh..." Ký Linh khẽ co người lại rên rỉ một tiếng, rùng mình chìm vào hoan lạc vặn vẹo cơ thể, một cảm giác sung sướng khiến y không thể nằm yên, đưa đẩy theo nhịp độ của Lệ Kiếp.

Bên trọng thật nóng, thật trật, thành huyệt mềm mại ẩm ướt bám lấy côn thịt không một khe hở, Lệ Kiếp nhấp vài cái bị kích thích đến tê dại da đầu, chỉ còn biết rên rỉ: "Ký Linh...đúng chỉ có ngươi, mới khiến ta cảm thấy điên loạn nhân tâm..."

Dứt lời, hắn liền dùng lực thúc vào hoa huyệt của Ký Linh đến kịch đầu, khiến y từ sung sướng hưởng thụ thoáng cảm thấy ẩn ẩn nhói đau vì sự mạnh bạo và to lớn bên trong. Liên tục như vậy, lúc này bị đâm vào chỗ nhạy cảm nhất khiến đôi tai hồ ly dựng đứng, y có cảm giác vô cùng kỳ lạ, muốn đi tiểu tiện vì sung sướng, bất giác theo đó mà rên lên mấy tiếng yêu nghiệt chưa bao giờ có: "Ah...ah...sư huynh...thật thoải mái..."

Lệ Kiếp nghe được những lời đó thoáng ngẩn người, Ký Linh chưa bao giờ lại có bộ dạng mê hoặc đến cùng cực như hiện tại, phải chăng là do lần bán yêu này ảnh hưởng bởi yêu khí quá mạnh nên mới như vậy. Nhưng hắn chẳng buồn quản, y như vậy lại chỉ càng khiến hắn mê mệt, muốn hoá cầm thú mà ăn tươi nuốt sống bạch mỹ hồ này thôi.

Lệ Kiếp kéo Ký Linh ngồi lên, để côn thịt của hắn cắm sâu vào hơn nơi hậu huyệt của y, hai làn da nóng rực áp sát, từng cú thúc lên mạnh mẽ khiến y sung sướng đến tê liệt, chỉ có thể ngửa đầu ra sau mà rên kêu hưởng thụ.

"Ah...Sư huynh...ta...ta muốn ra!"

"Vậy chúng ta cùng ra...", Lệ Kiếp cất tiếng trầm khàn, nhịp điệu lực thúc cũng mạnh bạo hơn, mỗi lần vào đến kịch đầu là mỗi lần Ký Linh liền muốn cảm thấy có thể phun ra, cuối cùng không kìm được khoái lạc mà bắn lên bụng cả hai người.

"Ah....Ta...ta...ra rồi..."

Lệ Kiếp khẽ cười, hắn siết chặt lấy cơ thể mềm nhũn của Ký Linh trong vòng tay, hôn lên gò má đỏ hồng.

"Tiểu hồ ly, sư huynh còn chưa có ra mà, đệ thật hư hỏng."

Lệ Kiếp tiếp tục di chuyển trong hậu huyệt, kích thích dục vọng của y thêm một lần nữa, nhấn chìm cả hai vào hoan ái không thể thoát được, mỗi nhịp di chuyển của hắn, lại khiến đuôi hồ ly cuộn cứng lấy nhau, Lệ Kiếp cầm lấy đuôi lông mềm mại trêu đùa, càng khiến cho Ký Linh sung sướng rên rỉ.

"Ah...đừng...dừng lại đi...sư huynh.."

"Đừng dừng lại à? Ta hiểu rồi...". Lệ Kiếp cố tình hiểu lầm lời van xin ấy, tiếp tục chọc thúc nơi hoa huyệt, cả hai cuốn lấy nhau triền miên, đến mấy canh giờ ngọn lửa tình trong căn phòng vẫn không có dấu hiệu dập tắt. Cũng chẳng biết bao nhiêu lần Ký Linh bắn ra, và cũng chẳng biết bao nhiêu lần, lỗ huyệt bị ép nuốt vào bao luồng tinh khí, đến mức bụng y có chút căng tràn vì ăn no không còn sức để tiếp tục.

Sau cùng, năng lượng yêu khí ban đầu của Ký Linh dần nhạt nhoà rồi biến mất, Ký Linh trở lại dáng hình ban đầu nằm thoi thóp trong lòng Lệ Kiếp.

Lệ Kiếp như phát hiện ra một điều thú vị, hắn nhẹ giọng nói bên tay y: "Ta mới nhận ra, để kiểm soát yêu khí bộc phát của ngươi, chỉ cần làm như thế này là đủ."

"Như...như thế này là như thế nào?". Ký Linh cảm thấy có mùi nguy hiểm, lắp bắp hỏi.

Lệ Kiếp nghe vậy khẽ cười khẩy, bàn tay siết lấy eo Ký Linh kéo y sát hơn vào lòng, bên dưới cư vật tiếp tục cương cứng cọ sát vách mông y: "Ngươi không đoán ra sao? Vậy để ta làm lại cho nhớ cách thức nhé."

"Không!!! Lệ Kiếp! Ngươi đi....Ah...ra!"

Ký Linh sợ hãi muốn vùng chạy, nhưng hiện tại mười đầu ngón tay tê liệt, đến mở miệng thở còn tốn sức, lấy đâu ra sức đẩy được Lệ Kiếp. Cuối cùng chỉ có thể lao lực đến muốn chết đi để hắn dạy cho y thuộc lòng cách kiểm soát yêu lực như tra tấn này.

"Lệ kiếp...tên khốn kiếp...hức..."

"Tiểu hồ ly ngươi câu dẫn ta trước, ngươi quên rồi sao?"

"Hu hu... Ta không chơi với ngươi nữa...Ah...tha cho ta đi mà..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro