
Tầng trên
Tầng trên
Trên lầu lại đang gây gổ, thanh âm hỗn tạp át cả tiếng TV, lại cứ nhằm vào lúc đêm khuya, Lợi Lộ Tu nghe được trong lòng thật phiền, trực tiếp tắt đèn đầu giường, đem chăn kéo đến đỉnh đầu, cả người trốn trong chăn chán muốn chết mà lướt điện thoại.
"Nói cho các người, mấy năm này đều là tôi chăm sóc mẹ, nếu như chia đều tài sản, chẳng phải tôi chịu thiệt sao?"
"Lời này của anh có ý gì? Đang kể công sao? Có ai không chăm sóc mẹ? Chỉ anh chăm sóc chắc?"
Cãi lộn như súng máy vang lên không ngừng, nói ra đều là mấy lời ô uế, còn thường thường náo loạn đập phá đồ đạc, nhà trọ này cách âm thật sự kém. Lợi Lộ Tu cảm giác trần nhà sớm muộn cũng sẽ sập. Hắn mở điện thoại tính toán một chút. Mẹ kiếp, lại sắp đến ngày thanh toán tiền phòng. Lợi Lộ Tu nhịn không được mắng một câu thô tục. Mấy tuần nay không có nhiều đơn, hắn luôn trong tình trạng ăn bữa trước không có bữa sau, mắt thấy cũng sắp Trừ tịch, Lợi Lộ Tu nghèo đến độ quạt sưởi cũng luyến tiếc mở.
Đồ ăn ngon bên ngoài càng không cần phải nói, xác thực là không ăn nổi, hiện tại hắn toàn ăn sủi cảo đông lạnh nhân thịt heo.
Lợi Lộ Tu vừa nghĩ tới sáng mai vẫn phải ăn sủi cảo hấp liền hận không thể lập tức nhắm hai mắt ngủ đến chết luôn. Liếc nhìn đồng hồ đã ba giờ sáng, lại lướt di động một lúc, cũng không thấy có đơn hàng mới nào, hắn không muốn tiếp nhận sự thật này.
Lợi Lộ Tu phiền toái mà nhắm mắt đem điện thoại vứt trên giường, thật muốn nhảy lên mắng 800 câu thô tục, đem tất cả những câu hắn vừa học được mắng lại một lần, chỉ là nghĩ đến chủ thuê sáng sớm mai sẽ qua đây đòi tiền, hắn còn phải dùng khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng thoái thác, là hắn có thể tức giận đến không ngủ nổi rồi.
Tuy nói là bản thân hắn rất thích tự do, hắn cũng hiểu muốn tự do thì phải trả giá, nhưng thật tình không ngờ tới, là cái giá phải trả so với tưởng tượng của hắn nhiều hơn một chút, quả thật là ứng với câu nói kia: chuyện tốt thì ít, chuyện xấu thì nhiều.
Buổi sáng hôm sau Lợi Lộ Tu bị tiếng đập cửa đánh thức, tối qua ngủ muộn, Lợi Lộ Tu không nhịn được xốc chăn hô to câu "Tới đây".
Cửa mở ra Cam Vọng Tinh chứng kiến chính là "Vẻ mặt sát khí" của người ngoại quốc kia.
"H. . . Hello?"
"Can u speak Chinese?"
"Tôi nói được tiếng Trung." Lợi Lộ Tu đáp lời.
"A vậy là tốt rồi, tiếng Anh của tôi rất tồi còn sợ anh nghe không hiểu." Nam hài gãi đầu ngượng ngùng, lại đem bịch nylon không biết đựng gì đưa cho Lợi Lộ Tu, "Đây là bánh chẻo tôi làm, tuy là không phải cực kỳ ngon, nhưng là chút tâm ý nho nhỏ của tôi, tục ngữ nói 'bà con xa không bằng láng giềng gần' nha, nếu không chê, hãy nhận lấy a !! Tân niên khoái lạc!" Cậu tặng cho Lợi Lộ Tu một nụ cười ngốc nghếch, thật giống một chú chó nhỏ đang le lưỡi.
Lợi Lộ Tu nhìn cậu trai cười không tự chủ cũng vui vẻ theo, đem hộp bánh chẻo cầm lấy. Tuy là chỉ nhếch môi, nhưng Cam Vọng Tinh vẫn chú ý tới, rất đẹp trai, lúc nãy cậu vẫn còn thấy sợ dáng vẻ mặt lạnh của Lợi Lộ Tu giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.
"Ah đúng rồi, trong túi còn có tương ớt tôi tự làm, không biết anh có ăn cay không, nếu anh ăn được, vậy rất thơm đó!"
Lợi Lộ Tu cởi túi ny lon nhìn một chút: " Còn hộp. . . ?"
"Anh cứ cầm đi, nhà tôi còn rất nhiều! Lần sau mang trả tôi cũng được."
"Ừ."
"Vậy gặp sau, chúc mừng năm mới!"
"Chúc mừng năm mới."
Cam Vọng Tinh xoay người chạy lên lầu, trong tay còn mang theo thật nhiều túi ny lon. Đại khái là tặng cho tất cả các hộ gia đình trong tòa nhà này a! Lợi Lộ Tu đột nhiên rất muốn biết nam hài khả ái này ở lầu mấy, khi nào mới có thể tình cờ gặp lại cậu.
Đóng cửa Lợi Lộ Tu liền đem hộp bánh chẻo lấy ra đặt trên bàn, thân hộp còn có chút nóng, bên trên phủ một tầng nhiệt khí, ngửi rất thơm, bên cạnh có túi tương ớt nhỏ, Lợi Lộ Tu mở nắp, thực sự vô cùng thơm, tuy hắn không ăn cay, không ghét cũng không thích, bất quá lần này hắn lại đổ một ít tương ớt lên bánh chẻo.
Lợi Lộ Tu có được bánh chẻo chính là rất vui vẻ, chí ít không cần ăn sủi cảo đông lạnh nữa, hắn đã ăn phát ngán rồi. Huống chi đồ ăn Cam Vọng Tinh làm ngon vô cùng, nhỏ vừa tầm gắp lên cũng thuận tiện, nhân thịt rất thơm, còn rất nhiều, đủ cho Lợi Lộ Tu ăn no vẫn còn để dành bữa sau được, Lợi Lộ Tu đối với người hàng xóm tạm thời chưa biết tên rất hài lòng.
Sau đó Cam Vọng Tinh cũng rất hay qua đây đưa chút đặc sản, quà tết các loại, đều nói là trong nhà có rất nhiều, ăn ngon là chia một ít cho hàng xóm, tiết nguyên tiêu cũng tặng bánh trôi. Cam Vọng Tinh còn căn dặn nói cái này phải ăn lúc nóng, để nguội sẽ không ngon.
Lợi Lộ Tu cảm giác nhờ đồ ăn của cậu mà hắn có thể chịu đựng đến mùa xuân, nhưng cũng không biết nên tặng lại cậu cái gì, thời điểm không có đơn đặt hàng hắn chỉ biết ngồi trong phòng, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn Cam Vọng Tinh ở trong tiểu khu bỏ hoang cùng trẻ con chơi đùa.
Đến năm sau, công việc của hắn khởi sắc chút ít, mặc dù chỉ là lẻ tẻ mấy khách hàng, nhưng cũng có những đơn đặt hàng lớn rồi. Cuộc sống của Lợi Lộ Tu cũng khá hơn, hắn cũng rất hay ra ngoài tản bộ.
Càng tình cờ chính là, thời điểm hắn đi dạo rất hay gặp Cam Vọng Tinh. Hai người trước lạ sau quen, lúc chạm mặt cũng thường chào hỏi, cứ như vậy dần trở nên quen thuộc.
Có một hôm chạng vạng Cam Vọng Tinh tình cờ gặp hắn, hỏi hắn có đi ăn mì không, cửa tiệm mới mở, ăn rất ngon.
Lợi Lộ Tu bây giờ cũng có chút tiền, nghĩ lần này mời cậu một bữa, cũng coi như là có qua có lại.
Hai người đều gọi mì thịt bò, ăn thật ngon còn làm ấm người, Cam Vọng Tinh hỏi Lợi Lộ Tu có uống bia không, Lợi Lộ Tu trả lời cậu "Rượu Vodka của Nga hẳn là ở Trung Quốc rất nổi danh" . Ý của hắn chính là hắn là người Nga, tửu lượng rất tốt. Vì vậy Cam Vọng Tinh cũng không khách khí, gọi vài chai bia ra uống, Lợi Lộ Tu vẫn bình thường, ngược lại Cam Vọng Tinh đầu óc choáng váng rồi, sau lại nhớ mang máng Lợi Lộ Tu khiêng cậu trở về nhà hắn, nói chung ngày thứ hai tỉnh lại, cậu thấy không ở nhà mình, mà ở trên giường của Lợi Lộ Tu.
Cam Vọng Tinh mơ mơ màng màng, nhìn Lợi Lộ Tu mới phát hiện cơ thể có điểm không thích hợp, vội vã mò lấy điện thoại di động bên cạnh mở ra nhìn, mười mấy cuộc điện thoại là ba mẹ luân phiên gọi tới, cậu mặc kệ chỗ không thích hợp, lập tức gọi điện thoại về.
"Alo mẹ, con uống say nha. ."
"Con ở nhà của bạn, không có chuyện gì, anh ấy đem con về nhà. . ."
"A con biết con biết, con nhất định sẽ hảo hảo cảm ơn!"
"Vâng vâng vâng! Không cần lo lắng, con vẫn ổn. Mẹ nói với ba một tiếng nha, không ba lại lo lắng, ai nha con sai rồi con lần sau không như vậy nữa mà."
Cúp điện thoại xong Cam Vọng Tinh vội vàng nói lời cảm ơn với hắn, nói một đống biểu đạt áy náy cùng tạ ơn, làm cho Lợi Lộ Tu một câu cũng đều không chen lọt. Chờ Cam Vọng Tinh nói xong, Lợi Lộ Tu cũng chỉ có thể trả lời: "Không vấn đề gì."
"Cậu đói không? Đồ ăn lần trước cậu đưa vẫn còn."
"A em không đói bụng em không đói bụng, huống hồ tặng anh chính là để cho anh ăn nha, em ăn thì còn có ý nghĩa gì." Cam Vọng Tinh nói những lời này xong Lợi Lộ Tu có điểm nghĩ không ra, thậm chí, có chút hoài nghi trình độ tiếng Trung của mình có phải thụt lùi hay không.
"Tối hôm qua. . . chúng ta không làm chuyện gì đấy chứ!?" Cam Vọng Tinh nhớ ra điều này, nhanh chóng hướng Lợi Lộ Tu xác nhận.
"Không có."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Cam Vọng Tinh thở phào nhẹ nhõm, "Vậy, em về nhà trước ah, em không về ba mẹ sẽ lại tiếp tục gọi điện thoại."
"Vậy được! Lần tới gặp...!" Lợi Lộ Tu còn chưa kịp nói xong, Cam Vọng Tinh đã chạy ra khỏi cửa, nghe tiếng bước chân đại khái là ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Kỳ thực Lợi Lộ Tu không nói với Cam Vọng Vinh đêm hôm đó hai người chính là củi khô lửa bốc làm một số chuyện. Sau này Cam Vọng Tinh mới biết.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa, rơi xuống mái nhà tạo thành âm thanh, ngày hôm nay trên lầu không cãi nhau, có lẽ về sau cũng không cãi nhau nữa, bởi vì lão nhân tự mình ra mặt, mấy người con trong lòng có vẻ vẫn không phục, thế nhưng trò khôi hài này rốt cục kết thúc rồi.
Lợi Lộ Tu ấn Cam Vọng Tinh vào bệ bếp mà hôn, mười phút trước Lợi Lộ Tu còn lấy lý do đói bụng lừa gạt Cam Vọng Tinh đến phòng bếp. Tay Lợi Lộ Tu ôm sau lưng cậu, miêu tả lại đường nét xinh đẹp của cậu, hai người một bên hôn, một bên lôi nhau đến trên giường, tư thế lãng mạn triền miên bước đi, duyên dáng giống như đang nhảy một điệu waltz. Lợi Lộ Tu lả lướt trên môi cậu không chịu rời.
Cam Vọng Tinh cùng Lợi Lộ Tu làm ổ trong chăn, tùy ý chuyển kênh ti vi, không biết nên xem cái gì, cũng không thấy có gì hay. Toàn là tin tức giải trí, hoặc là các loại phổ cập khoa học. Lợi Lộ Tu liền nói với cậu một số chuyện lúc trước. Trên bàn đầu giường bắt đầu có hai tách cà phê nóng hổi bỏ thêm đường cùng bánh kem, gần đây sự nghiệp của Lợi Lộ Tu rất khởi sắc, hắn nói là Cam Vọng Tinh mang tới may mắn cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro