
Quyền anh
Chuyển ngữ: Truy Quang Giả
"Cậu thực sự biết Lợi Lộ Tu là người như thế nào sao?"
Vấn đề này vẫn quanh quẩn trong đầu Cam Vọng Tinh, cậu cùng Lợi Lộ Tu, đã từng là người yêu.
Đã từng nghĩa là giờ đã thành chuyện của quá khứ, hiện tại cậu và hắn đã chia tay, tuy là học chung một trường, thỉnh thoảng cũng sẽ chạm mặt, thậm chí cũng có thể nói vài câu xã giao, nhưng cậu không còn là người yêu của Lợi Lộ Tu.
Là cậu nói chia tay trước, nhưng tất cả sớm đã có điềm báo, Lợi Lộ Tu lúc đó chỉ là trầm mặc nghe Cam Vọng Tinh, buộc lại dây giày, sau đó trả lời 'được', đi ra cửa, chỉ để lại một mình Cam Vọng Tinh trong căn phòng hai người thuê chung.
Cam Vọng Tinh đích xác không quá hiểu rõ Lợi Lộ Tu, cậu đã nghĩ hắn giống như một chú mèo lười to lớn nhưng hóa ra tất cả chỉ là ảo mộng của cậu, đến một ngày tất cả liền biến mất.
Trong căn phòng này vẫn chất đầy kỉ niệm của hai người bọn họ, thẻ tích điểm ở quán trà sữa đã có bốn con dấu, thêm hai cái nữa là có thể đổi một ly trà sữa, còn có cả búp bê Nga có thể tự vẽ trang trí, hồi đó cậu tích cực mấy lần mà vẫn chưa vẽ xong, cứ nhìn thấy cậu cầm thuốc màu bút lông là Lợi Lộ Tu liền giơ tay lên che miệng cười, kết quả là cậu vẽ nguệch ngoạc một đường.
"Lão Lợi, anh còn cười em!"
Mỗi một chuyện khi đó cậu đều nhớ rất rõ, cậu cũng là người duy nhất có thể chứng kiến một mặt mềm mại nhất của người đàn ông đến từ Viễn Đông kia, những thứ mà người khác không thể nhìn thấy. Cậu cũng thấy được những vết thương trên người Lợi Lộ Tu.
Trong túi ny lon là thuốc Cam Vọng Tinh mua cho Lợi Lộ Tu, bông gòn thấm nước thuốc thoa lên trên da một lát nữa sẽ nóng rát, mèo lớn không thích đau dựa vào người cậu, ủy ủy khuất khuất mà nói hắn đau, chân rất đau.
Cậu lúc đó tưởng Lợi Lộ Tu tập gym nên mới bị thương, đến khi những vết thương kia càng ngày càng nhiều, đối phương thỉnh thoảng lại mất tích ba, bốn tiếng buổi tối, lúc trở về liền mang theo vết thương mới, rướm máu, ứ đọng, trên trán, trên cổ tay, trên đầu gối.
Cái này dĩ nhiên là thật kỳ quái !.
Nhưng khi Lợi Lộ Tu nói với cậu rất đau, lòng cậu liền mềm nhũn, sau mới biết được Lợi Lộ Tu buổi tối đi đánh quyền anh.
Lợi Lộ Tu và quyền anh.
Giống như từ ngữ đến từ hai thế giới khác nhau, miêu miêu ở nhà luôn giống như không xương làm tổ trên ghế sa lon thực tế là mãnh hổ trên trường đấu, Cam Vọng Tinh chưa từng xem Lợi Lộ Tu thi đấu, bởi cậu rất bận, phải học phải viết luận văn, cũng không phải lúc nào cũng có thời gian về nhà, cậu chỉ có thể nhìn mấy vết thương của Lợi Lộ Tu từng chút kết vảy.
Không muốn để cho Lợi Lộ Tu thụ thương. Cậu không muốn nhìn thấy những vết thương kia.
Có đôi khi Lợi Lộ Tu đánh thắng được tiền thưởng cũng chưa đủ đi bệnh viện khám, đánh quyền anh lâu dài sẽ làm tổn thương trở nên nghiêm trọng, đến cuối cùng sẽ thành bệnh. Đã từng là sinh viên thể dục, Cam Vọng Tinh rất rõ ràng những thứ này, cho nên cậu bởi vì chuyện này đã nói chuyện với Lợi Lộ Tu rất nhiều lần.
Nhưng là đối phương cũng không muốn từ bỏ.
Không muốn để Lợi Lộ Tu bị thương, không muốn nhìn Lợi Lộ Tu bị thương, nhưng hắn lại không chịu từ bỏ quyền anh.
Ái tình không phải luôn tốt đẹp, vấn đề này tạo thành vết nứt giữa hai người, cuối cùng dẫn tới chia tay.
Cậu rất mệt mỏi, cậu muốn bước tiếp cùng Lợi Lộ Tu, lại lo lắng thân thể của hắn, Cam Vọng Tinh thật sự không thể nhìn thấy tương lai, cũng không nguyện ý lại đối mặt vết thương trên người hắn, bọn họ ở trên giường dần giống hai người bạn ngủ chung, cậu đã từng vào lúc hai người làm tình thỉnh cầu đối phương từ bỏ, nhưng Lợi Lộ Tu cũng có kiên trì của mình.
Hắn nói không cần lo lắng, quyền anh chính là như vậy.
Không có khả năng không lo lắng, lão Lợi.
Cuối cùng bọn họ trầm mặc thành chiến tranh lạnh, sau đó thì có đủ loại vấn đề nảy sinh, Cam Vọng Tinh cuối cùng vẫn là nói cậu mệt chết đi được.
Đây chính là kết thúc.
Lợi Lộ Tu nói hắn giống mùa hè, mùa hè ấm áp, miêu miêu sợ lạnh nên thích ở dưới ánh mặt trời mùa hè thoải mái mà nằm ườn, nhưng mùa hè cũng thật ngắn ngủi, ngắn ngủi nên không thể đi cùng nhau đến vĩnh cửu.
Lợi Lộ Tu đã từng bảo cậu đến xem hắn thi đấu, nhưng cậu không dám tới, sợ chứng kiến Lợi Lộ Tu bị người đánh, sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà bật khóc, tình yêu tựa như những mũi kim đâm thật đau, Cam Vọng Tinh thở dài, có lẽ thời khắc này cậu nên đến xem.
Bởi vì là từ biệt.
Vào một mùa hè thật đẹp mà chấm dứt yêu đương.
Cam Vọng Tinh mặc dù đã nghĩ tới sàn đấu quyền anh có bộ dáng thế nào, nhưng chân thực đi đến mới phát hiện không có giống như cậu tưởng tượng.
Quyền đài ở ngay chính giữa, ánh đèn sáng ngời giúp khán giả có thể dễ dàng quan sát mọi tình huống phát sinh trên đài, cậu lẫn trong đám người nên cũng không quá thu hút.
Cậu nghe mọi người hò reo.
Vlad!
Tiếng hô ngày càng nhiệt liệt, làm cho bầu không khí thêm nóng, Lợi Lộ Tu cũng không tính là bách chiến bách thắng, nhưng quyền anh luôn thay đổi bất ngờ, dù là ai cũng không cách nào xác định người chiến thắng cuối cùng.
Sau khi trọng tài dùng ngôn ngữ kích thích khán giả đặt tiền cá cược trận quyền anh này chính thức bắt đầu, một trận quyền anh không phải lúc nào cũng tìm được đối thủ ngang hàng để thi đấu, cho nên bình thường cũng không tính là thi đấu công bằng.
Cam Vọng Tinh thấy được Lợi Lộ Tu.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn mặc quần áo thi đấu, mang găng tay, khuôn mặt không có biểu tình. Như loài hổ nguy hiểm, thời điểm nghe tuyên bố quy tắc nhìn chằm chằm đối thủ, cho dù đối diện là tay già đời, chiến thắng cũng nhiều hơn Lợi Lộ Tu, khán giả xuống tiền cũng đặt cược đối phương thắng, mặc dù như vậy, Lợi Lộ Tu giống như tùy thời có thể đem răng nanh sắc bén cắn vào nơi yếu hại của đối phương, đâm rách động mạch, tìm đến thắng lợi sau đó ưu nhã ly khai.
Yết hầu Cam Vọng Tinh khô khốc, có vật gì chặn ngang ngực cậu.
Cuộc so tài thứ nhất.
Lợi Lộ Tu phòng thủ.
Cam Vọng Tinh nắm chặt tay, đối thủ ra quyền vừa nhanh vừa nặng lại mạnh mẽ, nện trên nón bảo hộ phát ra thanh âm làm cho Cam Vọng Tinh cảm thấy ê răng, cậu hầu như đình chỉ hết thảy suy nghĩ, chỉ một mực quan sát Lợi Lộ Tu, cậu sợ mèo của mình bị đau vẫn luôn nhỏ giọng gọi tên hắn, liên tiếp bị công kích vào chỗ yếu hại, đối thủ tựa như muốn phân thắng bại ngay trận đầu tiên.
Lợi Lộ Tu từng bước lui lại, hắn cần thích ứng, hắn cần phải biết sức mạnh của đối phương, hắn cần tìm được kẽ hở từ những quả đấm, hắn phải chịu đựng.
Mãnh liệt tiến công đi cùng với cường lực phòng thủ, nhưng cuối cùng hắn có chút sơ sót, bên mặt bị trúng một quyền, trái tim Cam Vọng Tinh như ngừng đập. Cậu thực sự rất khó tưởng tượng, hắn bình thường không thích đau đớn cũng không thích cù lét mà chỉ thích lười biếng trên ghế salon, tuy là Cam Vọng Tinh cũng biết hắn không phải thực sự không có sức lực, nhưng người nào không thích một chú mèo lười, huống chi lúc Cam Vọng Tinh tới gần, Lợi Lộ Tu sẽ luôn chủ động dính sát.
Người khác nói Lợi Lộ Tu thoạt nhìn có điểm khó ở chung, mặc dù hắn rất đẹp trai, nữ sinh thích nam sinh cũng thích, nhưng tiếp cận là một vấn đề khó khăn. Lúc xác định quan hệ Cam Vọng Tinh cũng phi thường kinh ngạc đối phương cứ đơn giản như vậy mà đáp lại tình cảm của cậu, trở thành mèo nhỏ của cậu, bây giờ mèo nhỏ trở thành mãnh hổ, thành báo tuyết.
Lợi Lộ Tu tránh qua một lần sau đó mạnh mẽ phản kích, trùng điệp huy quyền. Hắn biết ưu thế của bản thân, có cơ hội hắn sẽ khuếch trương ưu thế, thẳng đến khi phân thắng bại.
Thì ra một trận tranh tài quyền anh thời gian ngắn như vậy.
Lợi Lộ Tu đang nghỉ ngơi, mồ hôi chảy ra, bắp thịt căng thẳng thả lỏng, huyết dịch mãnh liệt tràn vào trái tim, chuẩn bị ứng đối trận thứ hai.
Nếu như nói trận đầu vẫn còn thử dò xét lẫn nhau, như vậy trận tiếp theo bắt đầu hạ quyết tâm, xuất ra tất cả kỹ thuật của bản thân, tranh thủ vào lúc này chiếm thật nhiều ưu thế. Đem mồ hôi vẩy rơi, hắn đem tất cả tinh thần chiến đấu phát tiết ra, suy nghĩ dư thừa biến mất, chỉ tập trung vào đối thủ trước mặt.
Hắn có sức mạnh, hắn có kiên nhẫn. Hắn có nghị lực, hắn đã không phải là tiểu tử mới lớn, hắn có thể ứng đối rất nhiều thứ, quan sát, bắt đầu một đoạn quan hệ bầu bạn ổn định. Đối với ái tình Lợi Lộ Tu vẫn có chính kiến của mình, năm đó nghe lời thổ lộ của Cam Vọng Tinh hắn thấy cũng không tệ, bởi vì, Cam Vọng Tinh đối với hắn đích xác có một chút đặc biệt.
Hắn không yêu đương mãnh liệt, mà bình đạm như một dòng nước, hắn sẽ ở trước mặt Cam Vọng Tinh diễn một vai không phải là chính hắn, hy vọng được vây trong mềm mại của cậu. Nhưng e rằng, đó cũng không phải thứ Cam Vọng Tinh mong muốn.
Đôi mắt Lợi Lộ Tu tối lại, hắn phun khí, lần nữa đứng trên sân thi đấu, Cam Vọng Tinh chưa bao giờ nhìn hắn thi đấu, cậu có việc của mình, hơn nữa cũng không thích chứng kiến hắn thụ thương, quyền anh thụ thương là chuyện bình thường, cho nên hắn cảm thấy không sao cả, mỗi một vết thương sẽ làm hắn trở nên kiên cường hơn, nhưng Cam Vọng Tinh hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Hắn có thể hiểu được cái này, nhưng ái tình cũng không có nghĩa là đem bản thân thay đổi hết thảy, không thể mạnh mẽ gọt thịt chân chỉ để thích ứng đôi giày thủy tinh sáng lấp lánh, hắn cần không gian cùng tự do nhất định. Hoặc có lẽ, quyền anh chỉ là cái cớ, hắn cùng Cam Vọng Tinh đại khái vẫn chưa sẵn sàng.
Mặc dù Cam Vọng Tinh vĩnh viễn là người hắn muốn cùng chia sẻ thắng lợi nhất.
Không còn kịp suy tư nhiều nữa, song phương ra quyền vừa nhanh vừa mạnh, Lợi Lộ Tu biết ưu thế của mình. Hắn tiến lên trước làm động tác giả, lại lùi sau một bước chống đỡ thân thể, khống chế động tác của mình, cổ tay cánh tay căng chặt, sau đó vung nắm đấm. Đối phương nghiêng người tránh chợt một quyền khác xảo quyệt mà đánh vào giữa đầu gã, như là trả thù cho trận đầu.
Cam Vọng Tinh vì Lợi Lộ Tu mà kêu thành tiếng, chỉ là xem thi đấu mà có cảm giác tâm tình chấn động, giống như nhân loại trong cánh đồng hoang vu cùng dã thú đối chọi, để đổi lấy cơ hội trông thấy mặt trời ngày mai, khát vọng giấu trong từng mạch máu, cuối cùng liều mạng chiến đấu.
Mùi hormone nồng nặc, chiến đấu càng kịch liệt, thanh âm trọng quyền càng vang dội, tình hình chiến đấu trở thành giằng co, vết thương bầm tím bắt đầu xuất hiện dưới da, bởi vì đội nón bảo hộ nên Cam Vọng Tinh cũng không thể thấy rõ khuôn mặt Lợi Lộ Tu, thỉnh thoảng cậu có thể trông thấy ánh mắt sắc bén của kẻ đi săn có thể trực tiếp đâm thủng mọi thứ nó nhìn thấy.
Không phải mèo.
Lợi Lộ Tu cho tới bây giờ đều không phải mèo, chỉ là ở bên Cam Vọng Tinh mới trở thành chú mèo dính người mà thôi.
Vì cậu là đặc biệt.
Cam Vọng Tinh lúc này mới rõ ràng nhận thức được, cậu nhìn ra được Lợi Lộ Tu càng ngày càng mệt, quyền anh sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, huống chi Lợi Lộ Tu trận đầu tiên đã chịu đòn rất lâu, thân thể ổn định bắt đầu từng bước lung lay, Lợi Lộ Tu nhờ vào chiều cao cùng cánh tay dài làm ưu thế mới không bị đối phương bắt được quá nhiều sơ hở.
Phổi cố gắng hấp thụ không khí nhưng dường như vẫn không đủ. Trận thứ hai kết thúc lúc điểm số bằng nhau, lúc nghỉ ngơi Lợi Lộ Tu cũng không hề ngồi xuống, lúc hộp dưỡng khí được đưa lên hắn vô ý thức nhìn thoáng qua dưới khán đài. Khí quan đều cố gắng làm việc, vận động cường độ cao làm hai mắt hắn càng thêm thâm trầm, loáng thoáng cảm giác được kết cục, hắn đương nhiên không muốn thua cuộc.
Tiếng còi vang lên, trận đấu lại tiếp tục. Đối thủ cũng đã mệt mỏi, chỉ là gã nghĩ tới còn phải nuôi gia đình, gã vĩnh viễn không có khả năng lui lại nhượng bộ.
Một lần, hai lần.
Đụng nhau, lùi lại, lao vào nhau.
Thân thể và tinh thần đều chịu đủ dày vò.
Người trên sàn đấu ngay cả hô hấp cũng không dám quá mức dùng sức vì rất sợ lãng phí khí lực, khán giả phía dưới lại vì tiền đã đặt cược mà hét to. Cam Vọng Tinh không biết mình là thế nào chen đến phía trước, cậu ngẩng đầu nhìn người yêu trên sàn đấu, mồ hôi chảy ra như tắm, ngực kịch liệt phập phồng.
Nhưng là không có khả năng từ bỏ.
Sẽ không lùi bước.
Đó là không tôn trọng đối thủ, cũng không tôn trọng chính mình.
Mắt Cam Vọng Tinh bị ngọn đèn làm cho đau đớn, viền mắt phát nóng, thanh âm của cậu bị chìm trong đám người, nhưng Lợi Lộ Tu giống như có thể nghe thấy.
Lần thứ năm, lần thứ sáu, đánh trúng mục tiêu.
Lần thứ tám, lần thứ chín, dựa vào quán tính động tác.
Lần mười một, lần mười hai, chân không ngừng run rẩy.
Hơi chút hoảng thần đều là trí mạng.
Khán giả bắt đầu yên lặng, bọn họ ngừng thở đợi kết quả cuối cùng.
Tiến phía trước, lui ra sau, huy quyền, tránh né, một lần lại một lần lặp lại động tác, mồ hôi chảy ra nhiều hơn, nhiệt độ cơ thể cũng không ngừng lên cao, Cam Vọng Tinh thấy làn da Lợi Lộ Tu cũng bắt đầu ửng hồng.
Bị đánh trúng đầu, trúng mặt, thân thể trúng đòn càng ngày càng nhiều, trọng tài cũng bắt đầu im lặng, bầu không khí cao trào nhất cũng an tĩnh nhất, phảng phất chỉ một hô hấp nhỏ nhẹ đều sẽ trở thành điều kiện quyết định thắng thua. Cuối cùng hai người hao hết thể lực đồng thời lao vào nhau, nam nhân lớn tuổi vào giây cuối cùng giành được thắng lợi.
Lợi Lộ Tu tháo xuống đồ bảo hộ, đưa tay lau mồ hôi, hắn ngồi trên ghế trong phòng thay đồ nghỉ ngơi. Hắn tuy là thất bại, nhưng dọc đường đi đều có người vẫy gọi hô to tên hắn, hắn đã tận lực, không ai có thể nói ra lời gì chê trách.
Hai người trên đường trở về phòng trọ cũng không nói gì, Lợi Lộ Tu dùng chìa khoá mở cửa đi vào, vali quần áo của Cam Vọng Tinh vẫn còn chưa đóng nằm giữa phòng khách. Cam Vọng Tinh lúng túng nói cậu chỉ đổi quần áo để trở về trường học mà thôi.
Cam Vọng Tinh về sau mới biết được hàm nghĩa của mùa hè. Ở Viễn Đông mùa hè rất trân quý, trân quý hơn so với bất luận thời gian nào.
Cậu cũng yêu tất cả về Lợi Lộ Tu, mèo nhỏ đáng yêu hay là mãnh hổ uy vũ, tất cả đều là Lợi Lộ Tu, đều là người yêu của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro