
96
Tiểu Thất nhìn bộ dạng Lan Khánh chẳng lẽ uống say rồi thì mềm lòng, lại nói: "Đừng bụng rỗng uống rượu, không tốt cho thân thể."
Lan Khánh cười. "Sau viện thật sự có ôn tuyền, ta thăm dò cảm thấy cũng không tệ, ôn tuyền giải mệt mỏi, ngươi bồi ta đi ngâm ?"
Tiểu Thất vốn muốn cho Lan Khánh một cái nhìn khinh bỉ, nhưng vừa đảo mắt, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hắn quát một tiếng: "Ai !" lập tức xoay đầu nhìn ra ngoài.
Trời đêm đen ngòm, ngoài viện không điểm đèn, không nhìn được quá xa.
Tiểu Thất thình lình nghe thấy tiếng cười hì hì từ xa vọng lại, nhìn thấy một bóng trắng lướt qua, hắn đuổi theo, lại cái gì cũng không có.
"Làm sao ?" Lan Khánh chậm rãi đi đến bên cạnh Tiểu Thất.
"Ngươi không thấy sao ?" Tiểu Thất nghi hoặc nói. Võ công Lan Khánh và hắn chênh lệch không bao nhiêu, không có khả năng hắn phát hiện được, Lan Khánh lại không hề hay biết.
"Nhìn thấy cái gì ?" Lan Khánh hỏi.
"Vừa rồi nơi đó có bóng người lướt qua." Tiểu Thất chỉ bên ngoài viện tử.
Lan Khánh nhấp một ngụm rượu, nhìn Tiểu Thất từ trên xuống dưới, chợt cười nói: "Ngươi xác định đó là người ?"
"Ngươi có ý gì ?" Tiểu Thất nhíu mày.
"Ta vừa mới nói gì ngươi quên rồi sao ? Địa phương này nếu dùng để nuôi cổ, vậy người chết khẳng định nhiều. Tiểu Thất a, có nhớ bây giờ là tháng mấy không ?" Lan Khánh cười đến run rẩy cả người.
Lan Khánh không nói Tiểu Thất còn không có cảm giác gì, Lan Khánh vừa nhắc đến toàn thân Tiểu Thất sởn da gà rồi.
"Đầu ~ tháng ~ bảy ~ nha ~" Đại sư huynh Lan Khánh (xấu xa) nói.
Trong tám sư huynh đệ Thần Tiên Cốc ai sợ quỷ nhất ?
Đáp rằng: "Chính là Bách Lý Thất !"
Đứa nhỏ đáng thương này từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, được lão khất cái nhặt về nuôi cùng ổ tiểu khất cái, khi đó lão khất cái vì dỗ bọn chúng ngủ, trước khi ngủ rất thân mật mà luôn kể chuyện xưa cho bọn chúng nghe.
Nhưng kể tới kể lui đều là: "Thiên sư đại chiến khiêu khiêu quỷ", "Nhà ta hôm nay gặp quỷ" mấy loại này.
Từ đó cũng dưỡng thành ám ảnh tuổi thơ nghe thấy quỷ liền biến sắc cho ổ tiểu khất cái.
♥♥♥
Lan Khánh hẹn Tiểu Thất mỹ nhân nhi đi ngâm suối nước nóng, Tiểu Thất không dám không theo.
Bởi vì sau khi hắn thấy cái bóng trắng mà Lan Khánh không thấy kia, hắn nhìn cái gì cũng cảm thấy nghi thần nghi quỷ, thật giống như mấy chỗ tối tối ánh nến không chiếu tới sẽ có thứ gì đó bất ngờ chạy ra.
Xung quanh ôn tuyền là rừng cây, phạm vi con suối rất rộng, giống như một cái hồ nhỏ.
Lan Khánh không biết xấu hổ, toàn thân trên dưới cởi sạch láng xuống ôn tuyền, vừa ngâm đến nhiệt độ vừa phải, thoải mái rên một tiếng.
Tiểu Thất mặc tiết y vừa muốn bước vào ôn tuyền, bị tiếng rên tiêu hồn của Lan Khánh kích động thiếu chút trượt té. Hắn hồng mặt cả giận nói: "Ngươi kêu xuân a !" (tiết y: áo lót)
Lan Khánh liếc Tiểu Thất, thực sự là ánh mắt chứa xuân, sắc như hoa xuân nở rộ. "Ngươi thích ta ngày ngày kêu cho ngươi nghe."
Tiểu Thất thấy ánh mắt đó của Lan Khánh, đấu gối suýt nữa mềm nhũn ngã vào trong ôn tuyền. Hắn che gò má càng lúc càng đỏ, nói: "Không biết xấu hổ !" mới chậm chạp đi vào làn nước, ngồi xuống bên cạnh Lan Khánh.
Lan Khánh một bên uống rượu một bên ngâm nước nóng, Tiểu Kê yêu dấu ở bên cạnh, nếu như vầng trăng trên trời to hơn chút nữa thì càng tốt. Trăng mười lăm tháng bảy cực dọa người, quỷ môn mở rộng a, Tiểu Thất nhất định sẽ ôm hắn ôm chặt vô cùng, ngay cả khe hở cũng không có.
"Ngươi ngâm nước nóng mang đao làm gì ?" Lan Khánh thấy Tiểu Thất cài thanh cổ đao của mình sau lưng, cảm thấy kỳ quái khó hiểu.
"Sư phụ ta nói đao này có lai lịch, trấn tà !" Tiểu Thất nghiêm túc nói: "Sư phụ nơi này".
"Ồ, lai lịch gì ?"
"Không biết, sư phụ nơi này không nói."
"Tên gọi là gì ?"
"Không biết, sư phụ nơi này cũng không nói."
"Ngươi không sợ sư phụ nơi này lừa ngươi, lấy đao vỡ cho ngươi làm bảo bối ?" Lan Khánh cười hỏi.
Tiểu Thất quay đầu, trừng Lan Khánh. "Đao vỡ có thể ngăn được Cự Khuyết Kiếm của ngươi ? Đao vỡ có thể chém sắt như chém bùn ngay cả đầu ngươi cũng suýt chém rụng ?"
"... ngươi hung ta ?" Ai u, biểu tình Lan Khánh phải gọi là "Ta có chút tủi thân !"
"Ách..." Tiểu Thất ngây người. Tính cách Bạch Ngọc Đường chính là như vậy đó, trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, hắn nhất thời không hoán đổi tốt, cho nên vô tình tổn thương đại sư huynh.
Tiểu Thất có chút luống cuống tay chân, không biết nên làm thế nào cho phải. Theo lý mà nói hắn không sai a, hắn lại còn chưa hoàn toàn khôi phục ký ức, hắn là Bạch Ngọc Đường a ! Thế nhưng dẫu sao trong đầu hắn cũng có những thứ Bách Lý Thất từng trải qua, Bách Lý Thất yêu Lan Khánh sâu đậm, thà rằng mình chết, cũng không muốn khiến Lan Khánh chịu chút giày vò.
Thế nhưng hiện giờ lại chính hắn đang giày vò Lan Khánh a !
Nghĩ nghĩ, Tiểu Thất bị chính mình luẩn quẩn đến choáng váng.
Mà Lan Khánh, bắt nạt Tiểu Thất xong còn không bị Tiểu Thất phát giác, lại khoái chí uống rượu của hắn.
Tiểu Thất phải như vậy mới giống Tiểu Thất của hắn a !
Lan Khánh thích Tiểu Thất ở trước mặt người ngoài thì mắt cao hơn đầu, tiêu sái tùy tiện, bộ dạng lão tử chính là đạo lý, cũng thích Tiểu Thất ở trong ngực hắn mặc hắn nắn bóp, dáng vẻ vì hắn mà suy nghĩ vì hắn mà mệt nát tâm.
Dẫu sao, mỗi mặt của người này đều là của hắn !
Đúng, chính là như vậy !
Có một ái thê tay chân luống cuống làm bạn bên cạnh, Lan đại nhân lúc này, uống rượu cực kỳ vui vẻ, phi thường vui vẻ.
"Rào rào ~" có tiếng vẫy nước vang lên.
"Ân ?" Tiểu Thất lập tức cảnh giác.
Ôn tuyền lớn như vậy, hơi nóng bốc lên, sương mù mờ mịt theo gió phiêu đãng.
Tiểu Thất lại nghe thấy tiếng cười hì hì giống hệt vừa rồi, mà lúc này nghe rõ, đó là tiếng cười của tiểu hài tử, thanh âm thanh thúy, tươi đẹp như ánh trăng rơi trên ngọc thạch.
Lông tơ toàn thân Tiểu Thất dựng đứng, hắn nỗ lực dựa vào bên cạnh Lan Khánh, sau đó trợn to mắt nhìn mặt nước phía trước.
Ngay lúc này, Tiểu Thất thấy một cái bóng trắng vọt ra, rồi lại lẻn vào trong làn nước.
Hắn trợn mắt, nắm lấy cánh tay Lan Khánh.
Lan Khánh nghi hoặc nhìn Tiểu Thất đột nhiên đến gần, hắn vốn còn nghĩ:「Lúc nãy cách ta xa như vậy, hiện giờ mới đến gần ?」
Nhưng đột nhiên phúc chí tâm linh cảm thấy hẳn là Tiểu Thất xấu hổ, dẫu sao mình cởi sạch trơn để Tiểu Thất nhìn, Tiểu Thất hiển nhiên cũng sẽ ngượng ngùng. Tức phụ nhi da mặt mỏng, hắn hiểu !
(phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì người ta cũng linh hoạt khôn ngoan hơn)
Vì thế Lan Khánh tủm tỉm kéo tay Tiểu Thất đang nắm trên cánh tay mình xuống, nhìn nhìn, sờ sờ, sau đó Lan đại nhân dùng giọng điệu trêu ghẹo nói với gà yêu nhà hắn:
"Ta biết ngươi muốn ta, thật là, đã lâu như vậy rồi, đến nơi này ta cũng chưa chạm vào ngươi, ngươi yêu ta như vậy, muốn ta là đương nhiên !"
Lan Khánh rất không biết xấu hổ mà kéo tay Tiểu Thất xuống, kéo đến na căn dưới háng, vặn ngón tay Tiểu Thất ra, để Tiểu Thất nắm lấy nó.
"Như vậy đi, ngươi sờ sờ nó, ngươi sờ sờ nó ta liền sờ sờ ngươi ~" Lan đại nhân dùng thanh âm thập phần tiêu hồn nói bên tai Tiểu Thất.
Chỉ tiếc lúc này Tiểu Thất cả người căng thẳng, chỉ chăm chăm nhìn mặt nước trước mặt.
Sau đó, ngay khi Lan Khánh còn đang bận trêu ghẹo Tiểu Thất, Tiểu Thất nhìn thấy hình ảnh quỷ dị nhất cuộc đời hắn.
Bóng trắng trồi lên mặt nước, Tiểu Thất xin thề mình nhìn thấy một con tiểu tiểu hồ ly !
Trong miệng tiểu tiểu hồ ly phát ra thanh âm "chi chi", đạp nước nghịch vài cái, lặn xuống, lại ngoi lên, cư nhiên biến thành một tiểu hài tử bốn năm tuổi !
Quan trọng nhất chính là, trên đầu tiểu hài tử kia còn đội hai cái tai hồ ly trắng !
Hai cái tai hồ ly trắng giống hệt hai tai của con tiểu hồ ly vừa rồi a !
Tiểu hài tử dường như nghịch nước rất vui thích, phát ra tiếng cười "hì hì" của hài đồng ! Nhưng thanh âm này giữa đêm hôm khuya khoắt, rừng cây bao quanh, nguyệt sắc tháng bảy u ám, lộ vẻ quỷ dị phi thường khinh khủng.
"Mẹ a !" Tiểu Thất sợ hãi dùng sức bóp thứ Lan Khánh đặt trong tay hắn một cái, lực đạo cực lớn – các vị đều biết võ công Tiểu Thất lúc này và Lan đại nhân ngang nhau, cho nên liền nghe thấy Lan đại nhân cũng rú một tiếng –
"Mẹ ngươi a──"
Trứng cũng phải nát──
Tiểu Thất hiển nhiên bị tiếng Lan Khánh kêu thảm bên lỗ tai kéo hồi thần.
Mặt hắn trắng bệch nhìn Lan Khánh, nghi hoặc mà mờ mịt phát ra một đơn âm: "A ?"
"..." Bả vai Lan Khánh co rụt, ngay cả thắt lưng cũng cong không thẳng nổi, trên trán nhễ nhại mồ hôi lạnh, không nói nên lời.
"Sư huynh... sư huynh ngươi nhìn thấy không ?" Thanh âm Tiểu Thất run rẩy. "Vừa rồi bên đó có con hồ ly... biến, biến thành người bơi..."
"Trước buông tay ngươi ra..." thanh âm Lan đại nhân cũng run rẩy. So với Tiểu Thất còn run dữ dội hơn.
" A ?" Tiểu Thất lúc này mới phát hiện tay mình chẳng biết từ khi nào cư nhiên đặt trên na căn Lan Khánh.
"Ai u !" Giống như sờ phải thứ gì bẩn, Tiểu Thất lập tức rụt tay.
Mẹ ngươi được── bản đại nhân không ghét bỏ ngươi, ngươi ngược lại còn ghét bỏ bản đại nhân !
Lan Khánh chậm chạp ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất chột dạ, mấy năm này dưới dâm uy của Lan Khánh dưỡng thành thói quen khiến hắn trước tiên lập tức cười bồi, cũng không quản rốt cuộc là ai sai, lập tức nói:
"Sư đệ ngàn không nên vạn không nên, bóp kê sư huynh đại nhân ngài a── tiểu chít chít của lão ngài..."
Tiểu Thất nuốt nước bọt, trong não lo lắng nghĩ tới vài từ, tỷ như: Còn tốt không ? Có thể dùng chứ ?
Cuối cùng mở miệng:
"...gãy rồi sao ?"
♥♥♥
Văn tế chít chít:
Sư huynh trên cao, sư đệ tạo nghiệt ô !
Đến chỗ này không biết đã tổn thương ngài bao nhiêu lần, nhưng sư huynh nên biết sư đệ là vô tâm mắc lỗi, mỗi lần phạm phải đều rút kinh nghiệm xương máu thành tâm hối cải. Tiếc rằng cho dù vô ý tổn thương sư huynh, sư huynh vẫn kiên cường đưa nó đến gần bàn tay sư đệ. Một mà tái, tái mà tam, bẻ một lần không gãy, thêm vài lần cuối cùng bóp gãy.
May mắn tiểu sư đệ sư môn vốn xưng Diệu Thủ Hồi Xuân, cho dù gãy chi cũng có thể trọng sinh. Nghĩ đến đây, sư đệ miễn cưỡng an tâm, cho dù không thể dùng được nữa, có tiểu sư đệ ở đây luôn có thể tuyệt xử phùng xuân (trong cảnh khốn cùng tìm thấy mùa xuân).
Nhưng, nếu tiểu sư đệ không thể cứu, sư huynh không thể dùng, đây gọi là, thệ giả dĩ thệ (người chết cũng đã chết rồi), lại gọi là, cựu khứ tân lai (cái cũ đi cái mới tới). Than ôi đau xót thay, ngày sau thỉnh ngài nằm ngửa là được, sư đệ nhất định sẽ gánh hết thảy trách nhiệm.
Sư huynh nhớ kỹ, chớ vì chuyện này ưu tâm, tình cảm sư đệ đối với sư huynh có nhật nguyệt chứng giám, thiên địa soi tỏ, vĩnh viễn bất ly bất khí (không rời xa không ghét bỏ).
—
Ai bảo anh dọa em nó cơ, lại còn "phúc chí tâm linh" =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro