Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

78


Lô Phương khiếp sợ nhìn Lan Khánh, hoàn toàn không nghĩ tuyệt kỹ xông pha giang hồ mười mấy năm lại để Lan Khánh nhìn ra sơ hở, nàng vốn khoe khoang khinh công mình đã đạt đến đỉnh cao, vạn vạn không ngờ tới thế gian này lại xuất hiện một Lan Khánh, thân hình như quỷ mị, nháy mắt đến trước mắt nàng.

Một kiếm của Lan Khánh khua xuống, Lô Phương nâng bảo kiếm chống đỡ, chỉ trong tích tắc, thân kiếm liền bị hủy.

Khi nửa đoạn kiếm ở trên đường lớn trống trải vang vọng một tiếng "keng – đương", nhân bì diện cụ của Lô Phương cũng rách ra một đường nho nhỏ.

Máu tươi chảy xuống theo dấu vết da thịt bị cắt, tuyên bố Lô Phương thất bại.

Lô phương tiếc hận cúi đầu, xoay người sang bên đường đứng thẳng.

Khóe mắt Lan Khánh dường như đã chuyển hồng, lại liếc một cái, liếc trúng Triệt Địa Thử Hàn Chương.

Hàn Chương tính tình điềm đạm, nhưng tính tình điềm đạm chưa từng có liên quan tới võ công.

Hàn Chương bước lên ba bước, thình lình dùng lực đạp trên mặt đất, một dải gạch xanh bằng phẳng lát trên đường theo đất đá bong tróc từng mảnh, giống như sóng lớn cuồn cuộn lao thẳng tới Lan Khánh.

Lan Khánh nghiền ngẫm nói một câu: "Có ý tứ (Thú vị)."

Nhưng cũng chỉ là thú vị mà thôi.

Mũi giày điểm trên đất, Lan Khánh đạp lên những mảnh đất đá vùn vụt bay tán loạn, chạy về phía Hàn Chương.

Hàn Chương chẳng những không lùi, trái lại một đôi ngũ trảo câu ngang trời, treo trên công trình tửu lâu bên đường, lao về phía Lan Khánh.

Bọn họ va chạm giữa đường lớn, ngũ trảo sắc nhọn chống lại Cự Khuyết Kiếm, Hàn Chương tính tình trầm tĩnh, lại có lối đánh không sợ chết.

Người như vậy dù gặp kẻ có võ công cao hơn mình gấp bội, e rằng vẫn có thể đánh hòa, song người nàng gặp lại chính là Lan Khánh, nàng không sợ chết thì sao nào, Lan Khánh luyện ra thân công phu này, đến trong sóng đi trong gió, sớm đã chẳng màng sống chết.

Cự Khuyết Kiếm không xuất kiếm phong.

Hàn Chương áp sát quá gần, thân kiếm của Lan Khánh đánh vào bả vai nàng, đau đớn từ vai trái lan ra toàn thân, ngũ trảo không bám trụ được, cả người Hàn Chương từ độ cao lầu hai té xuống đống gạch đá hỗn độn.

Lan Khánh từ vách tường tửu lâu nhảy xuống, ngạo nghễ nhìn Hàn Chương, Hàn Chương cúi đầu, cật lực bò dậy từ trong đất đá, đi đến đứng cạnh Lô Phương.

Kỳ thực từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ vẫn chưa đến một khắc, bốn con chuột đã thua mất hai.

Lão đại là một chiêu chiến bại, lão nhị liều mạng cũng chỉ qua được chiêu thứ hai.

Tiếp theo, Lan Khánh hơi hất cằm, khiêu khích Lão Tam trước giờ luôn nhìn hắn không vừa mắt, Xuyên Sơn Thử Từ Khánh (kỳ thực mỗi con đều nhìn hắn không vừa mắt, chỉ là Lan đại nhân đối với con Từ Khánh từng phá đầu hắn nhớ đặc biệt dai mà thôi).

Trong mắt Từ Khánh cơ hồ toé ra lửa, nàng tuy là một cô nương, bình thường cũng có lúc yểu điệu, nhưng vừa khoác nam trang đeo nhân bì diện cụ thì bỗng biến thành một người khác, tính khí nóng nảy như một hán tử, khí lực cực đại cơ hồ không ai có thể chống đỡ.

Từ Khánh nâng một đôi thiết chùy chậm rãi bước lên, cặp mắt gắt gao trừng Lan Khánh, như thể muốn dựa vào ánh mắt đập Lan Khánh mười vạn tám ngàn cái.

Nét cười Lan Khánh càng sâu, ngay khoảnh khắc Từ Khánh bước bước đầu tiên, đột nhiên phóng ra toàn bộ sát khí trên thân, khí thế cơ hồ làm không khí ngưng kết khiến người vô pháp hô hấp, pha lẫn khí tức khủng bố dọa người.

Từ Khánh biết, Lan Khánh đây là không định nương tay, nhãn thần tối tăm mù mịt âm khí ầm ầm kia, chính là muốn giết chết nàng.

Từ Khánh cười lớn một tiếng, thình lình gia tốc vọt tới Lan Khánh, Lan Khánh cũng nghênh hướng đi lên, chiêu thứ nhất tước thiết cầu đúc từ thép trên đại chùy trong tay phải Từ Khánh.

Từ Khánh cả kinh nổi giận, tay trái xuất chiêu, thiết chùy hung mãnh nhắm vào đầu Lan Khánh.

Lan Khánh lướt qua, Từ Khánh lúc trước bị tước chùy đột ngột dừng tay, giơ thiết chùy lên thật cao, mãnh lực hướng đỉnh đầu Lan Khánh đập xuống.

Lan Khánh giơ Cự Khuyết Kiếm ngăn cản, Từ Khánh xách cái chùy nặng tới một trăm cân vậy mà động tác ung dung như cầm khinh kiếm (kiếm nhẹ), hướng Lan Khánh một kích một kích lại một kích, đem Lan Khánh như đinh đóng xuống đất ba phần.

Lan Khánh nhíu mày, đang muốn mượn lực từ giữa đống bùn đất mang bản thân kéo ra, ai biết vừa dùng sức, đất dưới chân bỗng sụt xuống sâu hơn.

Hắn mất thăng bằng, cả người rơi vào động huyệt hắc ám.

Lan Khánh tức thì hiểu được, nguyên lai khi Hàn Chương giao chiến với hắn, đã lợi dụng thời cơ đào một cái bẫy, lót đường cho Từ Khánh, khiến hắn rơi vào động chuột.

Từ Khánh ở phía trên cười ha hả, cười nói: "Ngự Miêu rơi vào trong động, lúc này thật sự phải thành Tử Miêu rồi !"

Trên đỉnh đầu rơi xuống một mảng bùn đất cùng đá vụn, Từ Khánh là chuẩn bị chôn sống Lan Khánh.

Nhưng khi Từ Khánh còn đang dùng chân đạp đất đạp đá, Cự Khuyết Kiếm của Lan Khánh đột nhiên từ lòng đất đâm tới, xuyên thủng cước chưởng của Từ Khánh, Từ Khánh đau đớn gào một tiếng.

Đá vụn cùng bùn đất phủ trên động chuột nhất thời bị một cỗ lực chính cương thuần khiết cực kỳ khủng bố thổi bay, lực đạo to lớn quả thực giống như thuốc nổ chôn trong đá trực tiếp châm lửa nổ sập núi.

Từ Khánh không kịp kêu thảm, cả người đã bị áp trên đống đất đá lộn xộn, đầu còn bị đại thạch phi tới đập mạnh một cái, máu chảy như suối ngất lịm tại chỗ.

Lan Khánh đi đến bên cạnh Từ Khánh, mũi giày đá đá Từ Khánh, xem xem nàng chết chưa.

Sau đó rất không có lương tâm bước qua thân cô nương nhà người ta, đi thẳng đến đầu đường, nhìn Phiên Giang Thử Tương Bình.

Tương Bình chính là nha đầu không lớn không nhỏ, xếp thứ bốn trong Ngũ Thử, chỉ bởi nàng sinh ra trước Tiểu Thất vẻn vẹn nửa canh giờ.

Tiểu nha đầu được xưng là Phiên Giang Thử, là vì nàng ở trong nước như giẫm trên đất bằng, cả người như biến thành cá, hóa thành nước, trước nay không người nào có thể ở trong nước đấu với nàng trên một canh giờ.

Thế nhưng đây là phố chợ kinh thành, bai bên đều là nhà lầu, cộng thêm một đống đất đá trên đất vừa bị tàn phá mới bay tới lại bay lui, căn bản không có nước a !

Khi Cự Khuyết Kiếm trên tay Lan Khánh vừa động, hàn quang chợt lóe, lóe đến nhãn tình Tương Bình.

Trông thấy ba tỷ tỷ người sau so với người trước càng thê thảm hơn, dọa nàng sợ hãi ôm đầu ngồi xổm, hô lớn: "Tráng sĩ tha mạng, ta nhận thua, đừng giết ta a !"

Lan Khánh còn chưa động thủ, nha đầu này đã tự đầu hàng.

Lan Khánh "xùy" một tiếng.

Ngón tay Lan Khánh vung vẩy tua kiếm trên Cự Khuyết Kiếm, đem chuôi bảo kiếm sắc bén không gì sánh được vẩy thành phong hỏa luân, hắn hanh hanh hai tiếng, không tốn sức mấy liền thu phục được bốn con chuột, hiện giờ tâm tình cực kỳ khoái trá.

Thế nhưng, lại có tiếng bước chân, chậm rãi bước qua đường phố bể nát, hướng tới Lan Khánh ngày càng gần.

Chủ nhân của tiếng bước chân kia mở miệng, khí thế không chút giấu giếm, hiển lộ tài năng.

"Phủ Khai Phong muốn chiêu hàng chúng ta, cũng phải khiến Ngũ Thử chịu phục mới được."

Người đó lặp lại câu nói đầu tiên của Lô Phương.

Sắc mặt Lan Khánh bỗng trở nên xấu xí khó coi, hắn xoay người, nhìn Tiểu Thất cách hắn không gần cũng không xa.

Giữa Lan Khánh và Tiểu Thất, chính là thiếu một đoạn cự ly này. Hai trái tim, chỉ xích thiên nhai (gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt), rõ ràng biết đối phương ở trước mắt, vươn tay ra, lại không thể chạm vào.

Khoảng cách đã từng tồn tại giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ngày hôm nay, cũng ngăn cách Lan Khánh và Tiểu Thất.

♥♥♥

Trong tay Tiểu Thất, xách cổ đao không biết tạo từ chất liệu gì.

Cổ đao mộc mạc, vốn không xứng với y phục cũng như tướng mạo Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường chủ nhân nó, nhưng nó vẫn luôn được Bạch Ngọc Đường giữ lại, chưa từng có ý muốn hoán đổi.

Thanh đao này, hôi bạch vô thải [1], chỉ có nơi lưỡi đao mới nhìn thấy điểm điểm hàn quang.

[1] xám trắng không có vẻ gì rực rỡ

So với vị Bạch gia gia toàn thân luôn tỏa sáng lấp lánh thì hoàn toàn không xứng, thế nhưng khi người cầm đao đổi thành Tiểu Thất, trên thân Tiểu Thất ngẫu nhiên hiển lộ khí tức trầm tĩnh, cùng thanh đao trải qua năm tháng lắng đọng này, không hiểu sao liền phù hợp.

Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, biểu tình dần dần thu liễm, hỉ nộ không hiện ra mặt, khí thế so với đối với Tứ Thử vừa rồi, càng thêm tối tăm lạnh lẽo. "Ta đối với ngươi như vậy, lòng của ngươi vẫn hướng về người khác ? Tiểu Thất, đừng cho rằng ta phân ra một tia tâm tư thích ngươi, ngươi liền cho rằng mình có thể làm bộ làm tịch."

Tiểu Thất nghe vậy thì cười lạnh, không cho là thế.

Tiểu Thất nói: "Không phải cứ ngươi thích ta, thì ta sẽ phải thích ngươi. Thích một người, sẽ không xích hắn lại giống như con chó. Mỗi khi ta kháng cự, ngươi lại càng nhục nhã ta. Ngươi cho rằng mình cao hơn người một bậc, kỳ thực chẳng qua là nhìn người khác thấp đi một cấp.

Ngũ Thử Hãm Không Đảo hôm nay có tứ Thử bại dưới tay ngươi, nhưng còn có một Thử, đó chính là ta Bạch Ngọc Đường. Bạch gia gia ta và ngươi ngang vai ngang vế, thanh danh giang hồ so với ngươi không kém, không qua được cửa của ta, Ngũ Thử vẫn là Ngũ Thử. Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, chỉ cần trong chúng ta có một người không bại, Ngũ Thử sẽ không tiếp nhận triều đình chiêu hàng."

Một cỗ nộ khí bài sơn đảo hải (đẩy núi cao lật biển rộng) mà đến, Lan Khánh cả giận nói: "Ta để ngươi nghĩ xong hết thảy, ngươi đây lại già mồm cãi láo cái gì !"

Tiểu Thất cười thách thức. "Ngươi là ngươi, ta là ta, Bạch Ngọc Đường ta một đời tùy tính, tùy tâm hành sự. Ngươi nếu không có bản lĩnh khiến ta nghe ngươi một lời, chỉ đại biểu ta còn không để ngươi vào trong mắt !"

Oa, câu này của Tiểu Thất, từng chữ khiêu khích, cái này mà cũng nhịn được thì cái gì không nhịn được nữa đây, nộ khí của Lan Khánh tức thì bùng nổ.

Tiểu Thất lại cười, hiên ngang đứng trên đất đá mà nói: "Lan Khánh, ta chỉ hỏi ngươi, có đánh hay không !"

Lan Khánh vừa nghe Tiểu Thất gọi tên của hắn, mà không phải Triển Chiêu, trong lòng vừa định, liền biết tâm ý Tiểu Thất.

Lan Khánh lạnh mặt, khóe miệng hơi nhếch, hỏi người trước mắt: "Xưng tên đi, Lan Khánh ta hôm nay cùng ai đánh một trận ?"

Tiểu Thất ngưng mắt nhìn Lan Khánh, cố chấp cùng kiêu ngạo trong mắt phảng phất như cho đến bây giờ chưa từng tan biến.

Hắn đã từng năm lần bảy lượt lui bước nhượng bộ, lui đến không còn lui được nữa, hắn đã từng móc tim móc phổi, nhưng có người vĩnh viễn không cách nào thỏa mãn.

Hắn đã từng yêu người đó sâu đậm, bản thân đem bộ mặt kiêu ngạo bất kham trời sinh đặt dưới cùng, thu hồi tính tình, vì chuộc lại tội lỗi mình không phạm phải, cúi đầu làm thiếp lưu lại bên cạnh Lan Khánh.

Tiểu Thất đáp lời Lan Khánh, nói:

"Nhớ cho kỹ, đối thủ của ngươi, là Bạch gia gia ta ! Là Bạch Ngọc Đường đất này khi này, cũng là, thất đệ tử Thần Tiên Cốc tương lai, Bách Lý Thất !"

Lan Khánh cười lạnh, cười đến khiến người đảm chiến tâm kinh.

Hắn nâng Cự Khuyết chủ động nghênh kích, cũng không lưu lại biện pháp dự phòng.

Đầu có bệnh mới không nhân cơ hội Tiểu Thất chủ động khơi mào, lập tức hoàn toàn đánh ngã Tiểu Thất.

Như vậy hắn liền có thể thu hoạch trọn vẹn một con gà.

Là Trần Tiểu Kê cẩn cẩn thận thận luôn ở bên cạnh hắn, thu lại hào quang một lòng một dạ chỉ vì hắn.

Cũng là, bách biến chi nhân (người bách biến) bản tính vốn sáng rực chói mắt tựa như Bạch Ngọc Đường, mang tính cách ngông cuồng vĩnh viễn không quay đầu, đã từng là phó cung chủ Phù Hoa Cung Lâm Ương, Quỷ Tượng Bất Tri Danh một tấm nhân bì diện cụ rao giá ngàn vàng, hữu hộ pháp Ô Y Ma Giáo Tô Giải Dung, cũng là thất sư đệ khiến hắn để ý nhất Thần Tiên Cốc ─ Bách Lý Thất.

Hỗn chiến cơ hồ ngay tại khoảnh khắc Lan Khánh tiến lên lập tức triển khai, Lan Khánh chuẩn bị hai ba bắt Tiểu Lão Thử giống như mấy tỷ tỷ thua trận trước của hắn, tốc chiến tốc thắng.

Tiểu Thất không chút do dự nghênh đón, múa ra đao pháp tinh xảo huyễn lệ, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thi triển toàn bộ bản lĩnh, khí phách thề chết không nghỉ khiến Lan Khánh chấn động.

Đao quang lược ảnh, sát khí liều mạng, kiếm pháp Lan Khánh đặc biệt chưa bao giờ tương đồng với bất kỳ lộ thuật nào, vì vậy vô chiêu khả tuần (không có chiêu thức để theo), phá chiêu càng khó.

Đao pháp Tiểu Thất lại là dẫn người liếc mắt, chiêu thức lưu loát, lúc chuyển hoán thì kinh hồng phiên vũ (hồng nhạn bay múa), khí thế kinh người, trong lúc cổ đao xoay chuyển có một cỗ tư vị không thể nói rõ, võ đến kinh người, uy lực cũng lớn đến dọa người.

Hai người tung ra toàn bộ bản lĩnh, đao kiếm va chạm ầm ầm như sấm rền, mũi kiếm sắc bén tương giao bắn ra điểm điểm hoa lửa, khiến người tán thán.

Một bên Tam Thử đem Từ Khánh hôn mê bất tỉnh di chuyển đến cự ly xa nhất, sáu con mắt chớp cũng không chớp nhìn hai cao thủ tuyệt thế so chiêu.

Lan Khánh khinh công cao, Tiểu Thất cũng vậy, bọn họ đánh từ dưới đất đánh lên trên trời, yến tử thập tam dược (én nhảy mười ba bước), một cước đạp một cước, đao kiếm huy vũ hướng phía trên mà đánh, vút lên trời cao.

Tiểu Thất chém ngang, Lan Khánh đưa kiếm chặn đứng, cổ đao thuận theo mũi kiếm tước xuống tóe ra lửa, kéo thẳng tới chuôi Cự Khuyết Kiếm.

Lan Khánh di chuyển như ảo ảnh, ào một tiếng biến mất hóa hư không, Tiểu Thất chỉ nghe bên lầu một trận tiếng vang nho nhỏ, đó là Lan Khánh mượn lực đạp một cước lên lan can tửu lâu, sau đó chớp nhoáng chuyển đến sau thân Tiểu Thất, muốn hướng sau lưng Tiểu Thất khua một kiếm.

Cổ đao Tiểu Thất thuận thế chém xuống, vẽ thành nửa vòng tròn, hắn chuyển tay cầm đao đâm ra sau, Lan Khánh rên một tiếng, bên hông bị chọc một đao, ôm thương tích nhất thời từ giữa không trung rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #xxs