Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

75


Lan Khánh buông Tiểu Thất, Tiểu Thất toàn thân vô lực trượt xuống, hắn lại thuận tay kéo Tiểu Thất, sau đó giữ lấy thắt lưng Tiểu Thất, đem Tiểu Thất ôm chặt "chậc" một tiếng.

Lan Khánh ghét bỏ nói: "Nhìn bộ dạng ngươi nửa sống nửa chết, ngay cả ngồi cũng không xong, quên đi, nể tình đồng môn, sư huynh ta đại phát từ bi, kéo ngươi một cái !"

Tất cả mọi người ngồi đây mắt sáng như tuyết, rành rành thấy Lan Khánh ôm Tiểu Thất trên mặt lộ ra nụ cười dương dương đắc ý, điển hình của đã chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ, Tiểu Thất bị Lan Khánh để mắt, ngày tháng sau này hẳn là khó sống đi...

Bao Chửng "khụ" một tiếng, tìm một cái ghế trong phòng ngồi xuống, Công Tôn Sách đứng bên cạnh hắn, an tĩnh không nói.

Bao Chửng nói: "Trước mắt đừng hồ nháo, Tiểu Xuân, mang hai hài tử ra ngoài, sau đó bàn chính sự."

Tiểu Xuân vỗ vỗ mông hai huynh đệ Thông Hoa, đẩy bọn chúng ra ngoài tự chơi, sau đó cả người lười biếng ngã vào trong ngực Vân Khuynh, Vân Khuynh đặt chén trà trong tay sang một bên, nhàn thạo tiếp được Tiểu Xuân mềm mại không xương, kéo vào lòng.

Bốn người này ôm ôm ấp ấp, Tiểu Thất hơi thở ngắt quãng, thất thố trước mắt mọi người nên sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, liều mạng dùng nội lực giải khai huyệt đạo trong cơ thể, thế nhưng Lan Khánh ban đầu từng bị giãy giụa một lần đã gia tăng thủ pháp, nếu không phải chính hắn giải huyệt, Tiểu Thất sẽ không có biện pháp nhúc nhích.

Trước mắt chính là một đôi oan gia, nào giống Tiểu Xuân và Vân Khuynh cảm tình tốt như vậy, ngọt ngọt ngào ngào, thỉnh thoảng khe khẽ thủ thỉ, Vân Khuynh hôn hôn trán Tiểu Xuân, Tiểu Xuân mi mi má Vân Khuynh, tiểu phu phu hai người vĩnh viễn chím đắm trong kỳ trăng mật tân hôn, đến nơi nào cũng chói người mù mắt.

Bao Chửng kéo về chủ đề, nói: "Vấn đề lớn nhất lúc này, là làm sao trong vòng ba ngày ngắn ngủi tìm được Tứ Thử, khiến họ quy thuận triều đình. Mà an toàn của Bát vương gia so với những chuyện này còn quan trọng hơn. Tứ Thử nếu đả thương Bát vương gia, chỉ sợ dù thật có lòng quy hàng, hoàng thượng cũng không dung tha cho bọn họ."

"Bạch thiếu hiệp," Bao Chửng quay sang Tiểu Thất, lại phát giác Tiểu Thất chịu đủ giày vò, y sam xộc xệch, phát quan rơi mất, tóc đen như nước chảy, đôi môi đỏ tươi, mục quang phẫn hận, quả thực trở nên cái gì... vừa yêu kiều vừa xinh đẹp...

Bao Chửng "khụ" một tiếng, thoáng dời mắt. Hắn sao lại cảm thấy từ khi Triển Chiêu tỉnh lại, sau khi mấy vị này lần lượt tiến vào phủ Khai Phong, số lần hắn "ho khan" ngày càng gia tăng, hiện giờ cũng cảm thấy cuống họng có chút khàn.

"Bạch thiếu hiệp có phương pháp nào liên hệ với Tứ Thử không ? Ít nhất trước tiên cũng phải truyền tin tức, bảo đảm Bát vương gia không xảy ra việc gì !" Bao Chửng nói.

Tiểu Thất đành mặc kệ Lan Khánh không ngừng quấy rối, cắn răng nói: "Chúng ta chỉ diệt gian trừ ác, Bát vương gia có danh Hiền Vương, các tỷ tỷ nhất định sẽ không bất kính với vương gia."

"Thật sao ?" Bao Chửng hỏi lại một tiếng.

"Bao đại nhân chớ coi chúng ta thành ác đồ vô cớ gây rối, Ngũ Thử Hãm Không Đảo cũng là thanh danh tại ngoại, làm chuyện gì cũng đều có nguyên nhân !" Tiểu Thất nói xong lại thấp giọng phẫn nộ rống Lan Khánh: "Đăng Đồ Tử, không biết xấu hổ, mau đem tay ngươi từ trong quần ta rút ra !"

Lan Khánh cười cực kỳ vui vẻ, không phát ra một điểm thanh âm, ngón trỏ cùng ngón giữa giả thành một tiểu nhân nhi (人), ở trên người Tiểu Thất trèo đèo vượt núi từng bước từng bước chinh phục mỗi tấc đất dưới chân, ăn đậu hủ ăn đến bất diệc nhạc hồ [1].

"Triển hộ vệ," Bao Chửng bất đắc dĩ thở dài: "Đang bàn chính sự !"

Lan Khánh ngẩng đầu nhìn Bao Chửng, lười biếng nói: "Bàn chính sự thì bàn chính sự a, ta cũng không phải không nghe."

Bao Chửng lắc lắc đầu, dùng ánh mắt mang theo áy náy nhìn Tiểu Thất, hỏi lại lần nữa: "Vậy Bạch thiếu hiệp có cách nào thông tri cho bốn vị thiếu hiệp còn lại hay không ? Ba ngày nghe thì dài, nhưng thật ra rất ngắn, nếu không nắm bắt thời gian, e là bản phủ khó lòng hoàn thành nhiệm vụ."

Tiểu Thất nói: "Các tỷ tỷ vì ta bị Triển Chiêu bắt, lúc này chịu khổ trong phủ Khai Phong. Bộ khoái phủ Khai Phong lại ở bên ngoài truy lùng bọn họ khắp nơi, lúc này bọn họ nhất định lẩn trốn cực ẩn mật. Trước đây nếu chúng ta phân tán, là dựa vào ký hiệu của Hãm Không Đảo mà tìm nhau, nhưng hiện giờ ta ở trong phủ Khai Phong, dù có thể ra ngoài tạo ký hiệu, chỉ e các tỷ tỷ cũng cho rằng đó là giả, trốn càng sâu mà thôi !"

Lúc này Lan Khánh đột nhiên nói: "Địa điểm các ngươi hay tụ tập nhất ở kinh thành là chỗ nào ?"

"...Túy Tiên Lầu." Tiểu Thất ngừng lại. "Sao ngươi biết chúng ta có cứ điểm tại kinh thành ?"

Lan Khánh hanh hanh cười, mới không nói cho Tiểu Thất.

Lan Khánh nói với Bao Chửng: "Ta có một kế, nói ra tham khảo tham khảo."

Bao Chửng lập tức nói: "Ngươi nói !"

"Cứ dứt khoát tung tin, nói Tiểu Lão Thử phải lòng Ngự Miêu, từ nay cải tà quy chính, quay người tiến vào trong ngực Triển Chiêu. Nhưng hoàng thượng có lệnh, truy nã Ngũ Thử quy án, hạn trong ba ngày phải bắt được Tứ Thử còn lại, bằng không chẳng những Tiểu Lão Thử mất mạng, người bảo lãnh Triển Chiêu cũng đồng thời quy thiên. Nhưng nếu tìm được Tứ Thử, vậy thì chuyện cũ bỏ qua, cũng ban hôn cho hai người, để Triển Chiêu và Tiểu Lão Thử đạt thành tâm nguyện, thiên trường địa cửu." Lan Khánh nhướn mày nở nụ cười.

Mọi người nghe xong, một mảnh trầm mặc...

"Đại sư huynh thật sự quá mức xấu xa quá quá xấu xa." Tiểu Xuân thì thầm bên tai Vân Khuynh. "Một đá trúng hai chim, lại còn hoàng đế ban hôn, chẳng phải là tiện đường đem thất sư huynh ăn luôn sao ?"

Bao Chửng tức giận quở trách: "Hồ nháo, quanh co như vậy, Tứ Thử há có thể không nghi ngờ ?"

Công Tôn Sách đứng bên cạnh Bao Chửng lúc này lại cất lời: "Đại nhân, kế này của Triển đại nhân kỳ thực có thể được."

"Ác ?" Bao Chửng nhìn Công Tôn Sách.

Công Tôn Sách từ tốn tỉ mỉ, không ngại phiền không ngắt quãng, phân tích:

"Thế nhân đều biết Ngũ Thử Hãm Không Đảo cùng Triển đại nhân bất hòa, Ngũ Thử ngạo khí, cho tới bây giờ vẫn luôn không để Triển đại nhân vào trong mắt. Kế này của Triển đại nhân vừa ra, vô luận thật giả, Tứ Thử vì tranh khẩu khí, tất sẽ tìm đến Triển đại nhân. Đến lúc đó chỉ cần một Thử lộ diện, lại có Bạch thiếu hiệp hiểu đại nghĩa, liền có thể thành công."

Bao Chửng thận trọng suy nghĩ: "Như vậy nghe ra, quả thực có thể xem như là một biện pháp không tồi ! Hoàng thượng ban hôn chuyện này không phải tùy ý mà được, nếu loạn truyền sẽ bị trị tội."

Lan Khánh lười biếng nói: "Cái này còn không đơn giản sao. Hỏi hoàng đế xem hắn có muốn Bát vương gia về hay không, hoàng thượng khẳng định lập tức phê chuẩn, nói không chừng cả thánh chỉ cũng hạ xuống luôn."

"Triển đại nhân nói cực có đạo lý !" Công Tôn Sách nói. "Thánh thượng xem trọng nhất là Bát vương gia, miễn có liên quan đến Bát vương gia, nhất định không gì không chuẩn."

Lan Khánh cho Công Tôn Sách một cái ánh mắt, đại ý "Làm tốt lắm.".

Công Tôn Sách hàm tiếu chắp tay, ánh mắt lại là "Nằm trong chức trách."

Tiểu Thất nổi giận cả người phát run, khí huyết sôi trào, cuối cùng đến thủ pháp điểm huyệt của Lan Khánh cũng bị luồng nộ khí hừng hực cháy của hắn xông phá !

Tiểu Thất vọt ra khỏi ngực Lan Khánh, thân thủ đấm thẳng một quyền, hung hăng đánh vào bụng Lan Khánh.

Khuôn mặt Tiểu Thất đỏ rực, hắn giận dữ nói: "Ngươi thật... hỗn đản, hỗn đản, đại hỗn đản ! Dựa vào cái gì ta phải cùng ngươi một chỗ, dựa vào cái gì ta phải cùng ngươi bị hoàng đế ban hôn !"

Tiểu Thất đã tức đến mất lý trí, lời mắng chửi cái gì cũng nghĩ không ra, trong đầu lật qua lật lại cũng chỉ có hỗn đản, hỗn đản, lại hỗn đản !

Lan Khánh cong lưng ôm bụng hồi lâu không thẳng được người, nên biết công lực Tiểu Thất và hắn lúc này khó phân cao thấp, một quyền này quả thực có thể khiến tuyết lở đất nứt, người bình thường không chịu được, Lan Khánh coi như sắp thành yêu, cũng là chịu không nổi.

"Hỗn trướng !" Tiểu Thất mặt đỏ lựng, lại chỉ mắng ra được một câu.

Tiểu Xuân nhìn hai người, có chút không lý giải được hỏi: "Chẳng phải đã thành thân rồi sao ? Còn làm lần nữa làm gì ? Sư huynh ăn no quá rảnh rỗi a !"

Vân Khuynh gác cằm trên đầu Tiểu Xuân, nhàn nhạt nói: "Trước đây là trước mặt người dân Quy Nghĩa huyện, lúc này là trước mặt vạn dân thiên hạ."

Lan Khánh muốn đem tình yêu của hắn đối với Tiểu Thất chiếu cáo thiên hạ, để thế nhân đều biết.

"Ác~" Tiểu Xuân cười. "Trực tiếp nói không phải được rồi sao ? Vòng vo như vậy chờ thất sư huynh tự phát hiện, đại sư huynh cái tính này ô ~"

Muộn tao !

♥♥♥

Hôm sau, triều đình hạ thánh chỉ, làm kinh hãi ngã ngửa một đống người.

Triển Chiêu phụng mệnh truy nã Ngũ Thử, nếu trong ba ngày hàng phục được Ngũ Thử, thánh thượng hạ ban, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường đính hôn cùng Ngự Miêu Triển Chiêu, hàng phục không thành, vậy thì đem đầu mình và đầu Ngũ Thử tới kiến !

Bách tính ầm ĩ nháo nhác.

Nhất là đám người từ thủy tới chung vẫn luôn quan tâm con đường tình ái của Triển đại nhân.

Nói Tần Hương Liên hảo đâu ?

Nói Trần Thế Mỹ hảo đâu ?

Vì sao trong thánh chỉ chỉ có một người Bạch Ngọc Đường ?

Thế hai người kia phải làm sao đây ?

Hoàng thượng không công bằng !

Không thể như vậy !

Trông Tần Hương Liên ngày ngày quản lý sổ sách chi tiêu cho Triển đại nhân mà xem, khổ tới cực lui, còn giúp Triển đại nhân mua quần chế áo, thu xếp trên dưới.

Nam nhân giao túi tiền cho ai, chẳng phải chính là đã nhận định người đó hay sao ?

Lại nhìn Trần Thế Mỹ đi, từ khi thoát khỏi khống chế của Nhạc Bình công chúa Tần Hương Liên đi nơi nào hắn liền đi nơi đó, tân khoa trạng nguyên không ruồng bỏ tào khang, còn yêu người ta yêu vô cùng, một lòng một dạ không thay đổi.

Hai người tốt như vậy, một trong sáng tuấn tú, một xuất trần thoát tục, vừa khéo đều đụng phải Triển đại nhân, ba người còn chung sống hòa hợp vui vẻ ấm áp.

Không cần sao ? Không thu sao ?

Triển hộ vệ ngươi mù rồi, cư nhiên thật sự không thu a !

Có bách tính trợ giúp lửa cháy đổ thêm dầu, sáng sớm thánh chỉ vừa hạ, chưa đến giữa ngọ cả kinh thành đều biết.

Vì thời gian có hạn, Tiểu Thất cũng sốt ruột lo lắng cho Tứ Thử, sáng sớm sau khi cùng Lan Khánh lĩnh thánh chỉ trong phủ Khai Phong, liền theo Lan Khánh xuất môn, cũng không mang theo người.

Lan Khánh còn là cái đức hạnh đó, muốn làm cái gì liền làm cái đó, dẫn Tiểu Thất dạo phố lượn một vòng lớn quanh kinh thành, để tất cả người nhìn rõ sợi hàn thiết liên trên người bọn hắn, lại tính toán nắm tay Tiểu Thất cùng đi, chỉ là mỗi lần vươn tay đều bị Tiểu Thất đánh rớt, Lan Khánh cảm giác có điểm thương tâm.

Cuối cùng bọn hắn đi đến Túy Tiên Lầu, hai người đứng ở cửa không vào, Lan Khánh nói: "Trước tiên lưu lại một cái ký hiệu ở chỗ nổi bật dễ thấy, rồi để người xung quanh nhìn ngươi nhiều chút, xác định thật sự là ngươi lưu lại, lời đồn mới có thể tiếp tục khuếch đại."

Chỗ nổi bật nhất ?

Tiểu Thất nghĩ nghĩ, rút cổ đao nhẹ nhàng nhảy lên, cổ đao cắm lên xà ngang trên cửa, treo hắn giữa không trung.

Tay kia Tiểu Thất kéo hàn thiết liên, lợi dụng góc hàn thiết liên tinh tế khắc vài nét trên tấm biển Túy Tiên Lâu, thành hình dáng cỏ lau, nghĩ thầm vậy là được rồi, vừa cúi đầu liền phát hiện Lan Khánh cư nhiên đang nhìn chằm chằm cái mông hắn, nụ cười trên môi nói có bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu ái muội, mà cũng bởi hai người bọn hắn cùng xuất hiện, đã dẫn đến quần chúng vây xem !

[1] Bất diệc nhạc hồ: Xuất xứ từ Luận ngữ: "Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ" (Có bằng hữu từ phương xa tới, không gì vui bằng.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #xxs