74
Mặt khác, đầu này, Lan Khánh cùng Bao Chửng toàn thây bước ra khỏi ngự thư phòng, đây là do Bao Chửng lấy đầu mình đảm bảo, cam đoan Triển Chiêu chỉ là trước kia bị đập đầu, ngẫu nhiên mới có hành động không bình thường, thật sự không phải muốn ám sát hay làm gì hoàng thượng.
Dù rất tức giận, nhưng hoàng đế cũng bỏ qua cho Lan Khánh lần đầu bất kính.
Song, hoàng đế vẫn không vui mở miệng vàng, giáng cho phủ Khai Phong và Ngũ Thử một kích.
Kiệu Bao Chửng do bốn kiệu phu khiêng, một đường trở về phủ Khai Phong.
Công Tôn Sách đi bên cạnh, hai người cách nhau một tầng liêm mạn mỏng manh, khẽ bàn luận chuyện Ngũ Thử và tam bảo bị trộm.
Lan Khánh đứng trên đỉnh kiệu của Bao Chửng, khoanh hai tay, nhìn ngó khắp nơi, người không biết còn cho rằng hắn đù giỡn uy phong, thật ra chỉ là do sáng sớm hắn bị Tiểu Thất làm trẹo thắt lưng... bây giờ thắt lưng từ từ đau nhức, cả đường cũng không muốn đi, trực tiếp lên đỉnh kiệu, để kiệu phu khiêng hắn cùng Bao Chửng về nhà mà thôi.
Đến cửa phủ Khai Phong, Lan đại nhân uy phong lẫm lẫm nhảy xuống chờ bên cạnh kiệu, tiếp đó Bao Chửng đi ra, mạnh mẽ sải chân bước vào, Lan Khánh đi theo, Công Tôn Sách cũng đi theo.
Ba người bọn họ đi thẳng vào tiểu viện Lan Khánh, lúc đến gần lại nghe được một trận tiếng cười.
Lan Khánh nhíu mày, đi nhanh vài bước đẩy cửa vào trong, lúc này chỉ thấy cảnh tượng Tiểu Thất và Tiểu Xuân hai người nằm sấp cùng đánh cờ bên bàn trà, đầu kề rất sát, cơ hồ sắp chạm vào nhau.
Vân Khuynh thì vân đạm phong thanh bưng một tách trà, hai hài tử Tiểu Thông Tiểu Hoa ở bên cạnh hắn cắn hồ lô đường bò tới bò lui, coi hắn như cái cây mà đùa nghịch, hắn cũng chỉ mắt không động tâm không động, khoan dung Tiểu Thông và Tiểu Hoa thế này thế kia.
Cho đến khi hai huynh đệ này suy nghĩ viển vông muốn đem tóc hắn buộc dựng lên giống chúng, hắn mới quở trách một tiếng: "Hồ nháo !"
Lúc này, hai đứa nhóc vừa vặn thấy Lan Khánh bước vào. Nhìn đại sư bá lại nhìn cha, nhìn cha lại nhìn đại sư bá.
Được rồi, hai người đó đều không thích hợp buộc dựng tóc, buộc lên nhất định cực kỳ xấu xí cực kỳ buồn cười !
Nghĩ như vậy, liền bỏ qua.
"Đại sư bá đã về !"
"Đại sư bá buổi trưa an khang, thuận thuận lợi lợi !" Tiểu Thông Tiểu Hoa rất lễ phép nói với Lan Khánh.
Lan Khánh khoát tay, bước tới trước giường, híp mắt, giọng nói có chút không vui:
"Bách Lý Thất, ngươi đang làm gì đó !"
Tiểu Thất liếc Lan Khánh một cái, hạ một quân đen, trong lúc chờ Tiểu Xuân hạ quân trắng, đưa tay sờ sợi tóc rủ xuống của Tiểu Xuân, kinh ngạc nói:
"Sao giờ ta mới phát hiện, tóc trắng của ngươi cư nhiên nhiều như vậy ?"
Tiểu Xuân còn đang cân nhắc làm thế nào mới không bại trận ván thứ mười sáu, miệng ân ân vài tiếng, tiếp tục suy tính nước cờ.
Thất sư huynh ngay từ ván đầu tiên đã bộc lộ tài năng, công pháp hung mãnh đại khai đại hợp tàn sát tứ phương a, Tiểu Xuân một đường thua thua thua thua vẫn cứ thua, nhưng lại không chịu nhận thua, còn đang tiếp tục liều mạng.
Khoảnh khắc đó khi Tiểu Thất vén tóc Tiểu Xuân, Lan Khánh gần như không khống chế được bản thân, muốn quăng Tiểu Xuân ra ngoài, nhưng hắn chợt nhớ hàn thiết liên còn đang mắc trên người Tiểu Xuân, trói Tiểu Xuân và Tiểu Thất chung một chỗ, tâm tình vô cùng không vui móc chìa tháo đầu xích của Tiểu Xuân cài lên người mình.
Cứ như vậy Tiểu Thất sẽ trở về bên cạnh hắn không có cách nào rời đi, cũng không thể chạy theo người khác, lòng của hắn mới an một chút.
Nhưng làm xong một chuỗi động tác, Lan Khánh mới giật mình ngây ngẩn.
Hắn từ khi nào lại vì Tiểu Thất chạy theo người khác mà lo lắng ?
Trừ mấy lần đầu "ngoài ý muốn" không cẩn thận thả Tiểu Thất ra ngoài, từ khi hai người ở bên nhau đều là Tiểu Thất dính vào hắn không tha, hắn sao lại nghĩ tới điều này.
Sau đó hắn nhìn thẳng vào, Tiểu Thất đã không còn giống như trước kia nữa rồi.
Lan Khánh lôi Tiểu Xuân ra quăng sang bên cạnh Vân Khuynh, ngồi xuống đối diện với Tiểu Thất.
Hai hài tử thấy có một người cha, lại có thêm một tiểu đa đa, vui vẻ cực kỳ, lại bắt đầu chơi với hai người cha của mình.
Lan Khánh vừa ngồi đối diện Tiểu Thất, Tiểu Thất liền đảo trắng mắt.
"Ta và Tiểu Xuân chơi cờ đang hảo hảo, ngươi tới phá đám cái gì ?" Tiểu Thất không vui nói.
"Ta phá đám ?" Lan Khánh nói: "Tức phụ nhi của ta cùng người khác liếc mắt đưa tình, ta lại có thể không nhúng một tay ?"
Tiểu Thất đập bàn, quân cờ trên bàn nảy lên rối loạn vị trí. Hắn cả giận nói: "Bạch gia gia ngươi và tiểu tử kia trò chuyện, quang minh chính đại chơi cờ, ngươi không có mắt, không thấy được sao !"
Trong nháy mắt, Tiểu Thất lại nói: "Không đúng, gia gia thấy ai khả ái cùng ai chơi cờ liên quan gì đến ngươi ! Ngươi có bản lĩnh thì lớn lên giống tiểu tử đó đi, nếu làm được, gia gia ta nâng niu ngươi như tâm can bảo bối !"
Mặt Lan Khánh vặn vẹo. Lan đại nhân không phải lớn lên đẹp, mà là lớn lên phi thường đẹp, chỉ là hắn trước giờ chán ghét tướng mạo chính mình, ai nói hắn đẹp hắn giết cả nhà !
Lần này gương mặt này cư nhiên để Tiểu Thất chê ?
Triệu Tiểu Xuân lớn lên có cái gì đẹp ?
Mặt giống y như con khỉ ? So với dược trệ chẳng khác là mấy, lại dám đánh đồng với hắn !
Giữa lúc giương cung bạt kiếm, tia lửa văng tứ tung, chỉ thiếu một cái kíp nổ hai người liền nổ đùng, Bao Chửng và Công Tôn Sách vào cuộc !
"Triển ~ hộ vệ !" Bao Chửng giận dữ nói.
"Triển Chiêu chết lâu rồi, ta là Lan Khánh !" Lan Khánh so với Bao Chửng còn giận dữ hơn.
Bao Chửng tức giận hít một hơi thật sâu, mới mở miệng, thanh âm uy nghiêm vang dội: "Ngươi có còn nhớ tính mệnh Ngũ Thử hôm nay nằm trong tay ai không ?"
Lời này của Bao Chửng mạnh mẽ chấn động, hắn vừa nói xong, không chỉ Lan Khánh, tất cả mọi người trong phòng đều quay ra nhìn hắn.
Tiểu Thất thần sắc kích động, lập tức đứng dậy hỏi: "Bao đại nhân lần này diện thánh kết quả thế nào ?"
Bao Chửng nghiêm nghị nói: "Hoàng thượng thánh minh, biết rõ Ngũ Thử Hãm Không Đảo là người hiệp nghĩa, nói nếu trong bảy ngày Ngũ Thử quy hàng triều đình, bảo hộ Bát vương gia không tổn hại, trả lại tam bảo, sẽ không truy cứu Ngũ Thử."
"Thật ư !" Tuy những ngày tháng sảng khoái ung dung tự tại sắp phải chấm dứt, bất quá còn hơn hạ hải bộ văn thư bị quan phủ truy sát, cân nhắc giữa hai việc, Tiểu Thất cảm thấy trước tiên bảo trụ tính mệnh tỷ tỷ quan trọng hơn.
[1] hải bộ văn thư: là công văn thông lệnh cho các nha môn truy bắt đào phạm, "hải bộ" tức là nói truy nã trong phạm vi toàn quốc.
Tiểu Thất cắn cắn môi, cúi đầu nói: "Nếu là bảy ngày, ta có thể tìm ra nơi các tỷ tỷ ẩn thân, thuyết phục các nàng, ngược lại cũng không phải không có khả năng !"
Tiểu Thất ngẩng đầu, mục quang trong veo nhìn Bao Chửng. "Bao đại nhân, nếu ta vào phủ Khai Phong, ngươi có thu không ?"
"Thu !" Bao Chửng gật đầu.
"Chuyện của Nhạc Bình công chúa..."
"Bản phủ vẫn chưa kết án này, Ngũ Thử và Triển hộ vệ có thể tiếp nhận ! Người mất tích rất đông, lại không thấy hài cốt, thật sự quỷ dị, án tình còn đợi được đào sâu." Bao Chửng nói.
Tiểu Thất quay đầu liếc Lan Khánh đang cầm tách trà hắn vừa uống qua, bình tĩnh dùng đầu lưỡi một bên liếm nước miếng trên mép chén, một bên nhìn thắt lưng cùng cái mông của hắn, hắn cảm thấy rõ thật là oan nghiệt, sao mình lại đụng phải hỗn thế đại ma vương này cơ chứ !
Công Tôn Sách bước một bước tới gần Bao Chửng, nhẹ giọng nói: "Ngài quên chưa nói một chuyện cuối cùng..."
"Chuyện gì ?" Bao Chửng hỏi.
"Ba ngày..." Công Tôn Sách yếu ớt nói.
Bao Chửng Bao đại nhân nghe xong lại thở dài sâu sắc, hơi kia dài thật dài, Tiểu Thất cảm thấy Bao Chửng tựa hồ đem hơi cả đời đều than vào lúc này hết rồi.
Thanh âm Bao Chửng nhỏ đi một chút, một điểm cũng không còn mạnh mẽ uy phong như lúc phát giận vừa rồi.
Hắn nói với Tiểu Thất: "Bạch thiếu hiệp, còn một chuyện, bản phủ cảm thấy có lỗi với ngươi."
"Chuyện gì ?" Tiểu Thất hỏi.
Bao Chửng đưa mắt nhìn Lan Khánh, rồi nói với Tiểu Thất: "Triển hộ vệ trước điện vô lễ xúc phạm hoàng thượng, hoàng thượng giận dữ, thời hạn bảy ngày cho phủ Khai Phong rút lại còn ba ngày !"
Bao Chửng thành khẩn hỏi Tiểu Thất: "Bạch thiếu hiệp, nếu chỉ có ba ngày, ngươi có thể trong kỳ hạn tìm được Tứ Thử và Bát vương gia cùng tam bảo chứ ?"
Tiểu Thất nghe xong, nháy mắt bùng nổ. Hắn quay sang Lan Khánh, phẫn nộ đánh tới, rống: "Triển Tiểu Miêu, đại gia bóp chết ngươi— "
Lan Khánh ngoáy ngoáy lỗ tai, buông chén trà, giang hai tay vừa vặn nghênh đón gà yêu của hắn chủ động nhào tới.
Tiểu Thất còn đang muốn bóp cổ Lan Khánh, thân thể lại mềm nhuyễn vô lực ngã vào trong ngực Lan Khánh, bị người này ôm đầy cõi lòng.
Tiểu Thất trừng mắt, sau đó cắn răng nghiến lợi: "Hàn, Băng, Ngưng, Châm !"
Đúng thế, đại sư huynh lại dùng tuyệt kỹ bất truyền dạy người khác đừng có dùng, bản thân mình thì cứ liều mạng dùng, Hàn Băng Ngưng Châm của Thần Tiên Cốc, điểm ma huyệt trên thân Tiểu Thất. Ung dung nhẹ nhàng thực hiện nguyện vọng ôm chặt gà yêu vĩnh viễn không buông tay !
"Triển Tiểu Miêu—" Tiểu Thất quát.
"Triển Chiêu chẳng biết đã chết ở nơi nào rồi, ta là Lan Khánh, là đại sư huynh của ngươi. Nào, hô một tiếng, đại sư huynh !" Khóe miệng Lan Khánh nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, thanh âm hơi thoáng vui vẻ.
"Ta phi !" Tiểu Thất phẫn nộ.
"Có phải ta đã từng nói qua, nếu ngươi còn chọc ta không vui, sẽ phải hứng chịu lửa giận của ta, tiếp nhận trừng phạt của ta hay không a !" Lan Khánh nói.
Thanh âm của hắn, tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.
"Thao ngươi nãi nãi cá..."
"hùng" của Tiểu Thất còn chưa hô ra, Lan Khánh đã đột ngột cúi đầu, cắn lấy bờ môi Tiểu Thất, đem môi hắn cắn sưng, tiếp theo không thèm đếm xỉa ánh mắt nhân sĩ đang có mặt, túm lấy Tiểu Thất hôn lưỡi một trận, hôn đến cực kỳ nhiệt tình, gặm đến cực kỳ cao hứng.
Thanh âm trao đổi nước bọt tí tách vang lên, mơ hồ có thể thấy đầu lưỡi dây dưa quấn quýt.
"Ai u mẹ của ta uây !" Tiểu Xuân và Vân Khuynh phu phu một lòng, lập tức bịt kín đôi mắt hiếu kỳ của Tiểu Thông Tiểu Hoa.
Bao Chửng và Công Tôn Sách mặt đỏ bừng, song chờ cũng không phải, lui cũng không phải, bọn họ còn muốn cùng hai vị này tử tế bàn bạc làm sao trong thời gian ngắn nhất, cấp tốc mà hiệu suất hoàn thành kế hoạch mà !
♥♥♥
Đại khái chừng một chung trà, Lan Khánh còn không chịu ngưng, mà Tiểu Thất đã thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, cảm giác sắp thăng thiên.
Tiểu Xuân nhìn không nổi, gào một tiếng: "Đại sư huynh, thất sư huynh sắp bị ngươi làm chết rồi !"
Lan Khánh lúc này mới thong thả ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt Tiểu Thất nhìn hắn còn lóe ra quang mang ác lang, hắn liếm liếm môi nói với Tiểu Thất: "Ta đã nói đừng làm ta không vui ! Quên đi, nhìn ngươi lần đầu phạm lỗi, bỏ qua cho ngươi một lần. Nếu còn có lần thứ hai, trừng phạt đối với ngươi, sẽ không còn đơn giản như vậy nữa !"
Sắc mặt Tiểu Thất lúc xanh lúc trắng, thiếu chút liền tuyệt khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro