
65
Cái nhìn của Lan Khánh nặng tựa ngàn cân, ép tất cả mọi người trong phòng đều sắp hít thở không thông.
Đám thổ phỉ lưng hùm vai gấu rắm cũng chẳng dám đánh, Hùng Uy hơi chút trẻ trung trắng trẻo đứng ra, chắp tay nói với Lan Khánh:
"Bao đại nhân ở trong cung đã hai ngày liền, Công Tôn tiên sinh đến phủ thừa tướng hỏi thăm tin tức, Vương Triều Mã Hán hồi báo, phỏng chừng hoàng thượng không tin Nhạc Bình công chúa lại thi cổ lên thái hậu, trong cùng một ngày mất đi thái hậu và công chúa, cho nên muốn giữ Bao đại nhân tra hỏi rõ ràng."
Tiểu Thất vừa nghe, nheo mắt, ngoài mặt tuy bất động thanh sắc, nhưng kỳ thực trong đầu sóng to gió lớn.
Lan Khánh để hắn ngồi ở đây nghe thuộc hạ hồi báo, chuyện này có thể tùy tiện để người ngoài nghe sao ?
Với lại Nhạc Bình công chúa cư nhiên không phải Khai phong phủ bao che không thẩm tra không để ý, hắn cùng các tỷ tỷ vốn cho rằng nữ nhân này không phải trốn ở trong Khai Phong phủ, thì cũng là được đưa về hoàng cung.
Ai biết được chân tướng lại là nàng ta hạ cổ thái hậu ?
Nữ nhân này phát rồ mất trí như vậy, là điên rồi phải không ?
"Hừ !" Lan Khánh nói: "Hoàng đế kia tốt nhất thức thời một chút, nếu vẫn giam giữ Bao đại nhân, cẩn thận ta lật tung Kim Loan Điện của hắn ! Cha ta..." lại nói sai rồi: "Bao đại nhân mạo hiểm bị Khô Linh Cổ ăn thịt tận tâm tận lực thay hắn xử án, hắn ngược lại hay rồi, hoài nghi nhốt người trong cung không cho về nhà, hoàng uy lớn quá. Bản đại nhân chẳng kiêng dè cái vỏ ngoài này; dám động vào người của ta, ta khiến hắn ngày mai đầu ở đâu cũng không tìm thấy !"
Trong phòng nháy mắt lạnh xuống, là sát khí vô hình Lan Khánh phóng ra.
Tất cả đều biết, cũng không hề nghi ngờ, nếu có người động vào Bao đại nhân, dù là hoàng cung canh gác nghiêm ngặt, Lan Khánh cũng sẽ coi như chốn không người mà xông thẳng vào.
Ngay cả Tiểu Thất, cũng cho là như vậy.
Người này quá mức bao che khuyết điểm, ai cũng không thể đả thương người hắn quan tâm.
Hùng Uy nghe Lan Khánh chỉ thị, chỉ chờ đến sau chính ngọ ngày mai, tiếp tục nói:
"Bốn phương đông tây nam bắc thuộc hạ đều đã thuận lợi mở rộng, theo dự tính của chủ tử, cứ năm mươi dặm một tụ điểm, cùng trên dưới trái phải liên kết giao thoa thành mạng lưới. Hôm nay mạng lưới tin tức đã trải khắp đại giang nam bắc, toàn bộ người của chúng ta cũng tập trung trong việc tìm Nhạc Bình công chúa, chỉ là thuộc hạ thất trách, đến bây giờ vẫn chưa có tung tích."
Lan Khánh ngừng một chút: "Có phải vẫn có người lần lượt mất tích ?"
Tiểu Thất nghe câu này trong lòng run sợ.
Hùng Uy nói: "Phía nam có một số ít trường hợp, nhưng đều đã đuổi kịp."
Lan Khánh nói: "Rút khỏi ba phía bắc đông tây, toàn bộ xuôi nam."
"Vâng." Hùng Uy không hỏi lí do, chỉ tiếp nhận mệnh lệnh.
Tiểu Thất ánh mắt phức tạp nhìn Lan Khánh, nói: "Hãm Không Đảo cũng có hai đứa bé bị hắc y nhân bắt đi, chúng ta đuổi đến kinh thành chỉ tìm được tung tích tứ tỷ, nghe nói là ngươi cứu nàng về từ phủ phò mã. Về tình về lý, ta cũng nên nói một tiếng cám ơn với ngươi."
"Người là Tiểu Xuân cứu, ta chẳng qua chỉ lôi người về cho hắn mà thôi." Lan Khánh ngăn Tiểu Thất nói lời cảm tạ, sau đó nói:
"Về phần hai đứa trẻ kia, ta khuyên ngươi đừng hy vọng quá nhiều. Ngươi không giao thủ cùng Nhạc Bình nên không biết, ả ta cơ hồ thoát khỏi phạm trù loài người, Khô Linh Cổ của ả nháy mắt có thể ăn sạch huyết dịch lẫn cốt nhục một người trưởng thành, hai đứa trẻ kia e rằng sớm đã không còn."
"Không thể nào !" Tiểu Thất không nhịn được cao giọng. "Đừng rủa đám trẻ nhà chúng ta, mấy năm nay người mất tích ít cũng mấy ngàn, Nhạc Bình chỉ là một nữ tử bình thường sao có thể trong thoáng chốc xuống tay giết nhiều người như vậy. Huống hồ phần lớn những người đó đều là thiếu niên thiếu nữ và hài đồng."
"Ả không phải người thường." Lan Khánh chỉ nhàn nhạt nói mấy chữ này.
Mà mấy chữ này rõ ràng khiến tâm lý may mắn trong lòng Tiểu Thất hoàn toàn tan vỡ.
Tiểu Thất cắn răng nghiến lợi: "Ả máu lạnh tàn sát bao nhiêu người, rốt cuộc có mục đích gì !"
"Không biết." Lan Khánh nói: "Chính bởi vì không biết, nên mới khó tìm ra manh mối[1]."
[1] chu ti mã tích: từ tơ nhện có thể tìm được vị trí con nhận, từ vết tích của táo mã(một loại côn trùng, hình như là dế) có thể ra rõ hướng đi, chỉ dấu vết và manh mối.
"Chẳng lẽ những hài tử, những người kia, chỉ có thể chết thảm như vậy, mà hung thủ lại vĩnh viễn không bắt được sao ?" Tiểu Thất viền mắt ửng hồng, trong mắt mờ mịt một tầng hơi nước.
Lan Khánh thấy Tiểu Thất như vậy, ngực thình thịch đau đớn. Hắn đè lên lồng ngực gần đây vẫn không bình thường, quay đầu nói với Hùng Uy: "Bọn buôn người, bọn buôn người mấy năm gần đây thường đi về phía nam, bí ẩn nhất, ít thò đầu ra nhất !"
Hùng Uy vừa nghe, liền cúi đầu nỗ lực suy nghĩ. Hắn đem tất cả tin tức trong đầu sắp xếp một lần, tỉ mỉ phân tích, mới ngẩng đầu đầy mồ hôi lạnh, nói với Lan Khánh:
"Chấn Viễn tiêu cục, tiêu đầu Sa Thiên Lý ! Ba năm qua vận tiêu hơn hai trăm lần, bảy thành đều trên tuyến đường phía nam. Giang hồ đồn đại hắn vừa vận tiêu cũng vừa vận người, nếu lời đồn là thật, thì hẳn là hắn."
Tiểu Thất nghe vậy, hai nắm tay siết chặt. "Sa, Thiên, Lý !" Hắn đã nhớ kỹ cái tên này !
"Nhưng..." Hùng Uy có chút chần chừ: "Nhưng Sa Thiên Lý kẻ này võ công không thấp, lại càng là cao thủ dùng độc..."
Lan Khánh nhướn mày, cười nhẹ: "Hắn là cao thủ dùng độc ? Ta còn là tổ tông dùng độc đây !"
Tiểu Thất gật gật đầu, trong lòng hiển hiện:「Không sai, có sư huynh ra tay, nhất định không thành vấn đề.」sau đó lại giật mình, không hiểu vì sao mình lại nghĩ như vậy.
Cuối cùng Lan Khánh khoát tay, cho đám thuộc hạ rời đi. Hắn dự định cùng Tiểu Thất ở riêng một chỗ, nhiều người không tiện, trở ngại hắn và Tiểu Thất bàn bạc làm sao khôi phục ký ức.
Sau khi đám ngụy nha dịch đi gần hết, bỗng có hai nha dịch ăn mặc giống vậy vội vội vàng vàng từ cửa chạy vào.
"Lại làm sao ?" Tâm tình Lan Khánh hơi hơi vui vẻ, thanh âm lười biếng tô từ, mang theo chút giọng mũi mềm mại.
Mọi người nghe thấy thanh âm kia đầu gối mềm nhũn, suýt nữa hướng vị đại nhân này quỳ.
Ngay cả Tiểu Thất cũng không nhịn được run một cái.
Dùng thanh âm đã có thể khiến người run rẩy không dậy nổi ý phản kháng, yêu nghiệt trời sinh, ngoài hắn ra còn có thể là ai.
Hai gã nha dịch gắng sức thẳng đầu gối, đứng vững vàng rồi nói: "Cái kia... đại nhân... Lão Thử hầu như đào rỗng Khai Phong phủ, cứ tiếp tục như vậy, công đường vừa xây lại, cũng sẽ sụp đổ mất thôi !"
Lan Khánh nghe xong, lập tức đứng dậy.
Tiểu Thất vội vàng đứng lên theo, hỏi: "Ngươi muốn làm gì ?"
Lan Khánh liếc Tiểu Thất. "Làm gì ? Lòng đất nhà ta sắp bị đào rỗng, phòng của ta sắp đảo lộn, ngươi còn hỏi ta muốn làm gì ?"
"Ngươi..." Tiểu Thất không nói ra lời. Bởi nếu lời Lan Khánh vừa nói là thật mà không phải diễn kịch trước mặt hắn, vậy bọn họ quả thực đã trách lầm người tốt !"
"Đi !" Lan Khánh vui vẻ bước ra ngoài.
Hắn vừa động, Tiểu Thất cũng bị hàn thiết liên kéo đi.
♥♥♥
Lan Khánh từ phòng bên nhị đường đi ra, giống như Bao đại nhân tuần tra dân gian, tuần tra lãnh thổ của chính hắn.
Hắn ngang nhiên rảo bước, anh tư ngời ngời, dưới ánh mặt trời cả người tỏa sáng lấp lánh, Tiểu Thất đi bên cạnh hắn không nhịn được lại hồi tưởng người trong trí nhớ kia, thân ảnh người đó trùng khớp với thân hình Lan Khánh trước mắt hắn, bọn họ có nụ cười giống nhau, phong thái giống nhau, bản lĩnh giống nhau, mê đắm chúng sinh giống nhau.
Lan Khánh vượt qua cửa nhị nha, gần như không cần xem xét tỉ mỉ, cũng có thể nghe được động tĩnh từ lòng đất truyền tới.
"Đã từng chơi trò đập chuột chưa ?" Lan Khánh cười nhìn Tiểu Thất.
Trong mắt Tiểu Thất bốc lên lửa giận, trừng Lan Khánh.
Lan Khánh vẫn như cũ vui vẻ nói: "Xông vào Khai Phong phủ, mưu đồ giết người, phá hoại công đường, phóng hỏa đốt nhà, còn muốn chui vào phòng ta mang ngươi đi. Ngươi nói xem, bốn con chuột dưới lòng đất này có biết mình đã phạm tội chết, phải chém đầu hay không ?"
"Những chuyện này phân nửa cũng là do ta làm, không liên quan tới các tỷ tỷ, ngươi bớt giận chó đánh mèo người vô tội !" Tiểu Thất cả giận.
Nghe thấy Tiểu Thất che chở người khác, còn tức giận với hắn, Lan đại nhân tâm tình vốn đang tốt đẹp trong chớp mắt sa sầm mặt. "Nếu ta đem các nàng từng con từng con bắt lại, tự tay làm thịt thì sao ?"
Tiểu Thất nghẹn nói: "Vậy ngươi chính là cùng ta kết thù không đội trời chung, ta gặp ngươi một lần giết ngươi một lần, cho đến khi chém chết ngươi lần thứ tư mới thôi !"
"Tại sao không phải năm lần ?" Lan Khánh nghiêng đầu hỏi.
"Chỉ có bốn người, đào đâu ra lần thứ năm !" Tiểu Thất rống.
Khắc này vẻ mặt Lan Khánh lại trở nên ôn nhu, hắn nói với Tiểu Thất:
"Đương nhiên có lần thứ năm. Ta không phải chính là lần thứ năm hay sao ? Ngươi thích ta như vậy, giết ta rồi, vậy chính là cùng bản thân kết thù không đội trời chung. Ta chết rồi, ngươi sao còn muốn sống, ngươi phải cùng ta ở chung một chỗ. Cho nên ngươi sẽ vì ta tuẫn tình (tự tử vì tình), chết bên cạnh xác ta, dù thành quỷ cũng muốn làm người của ta.Đây chính là lần thứ năm, bởi vì ngươi yêu ta cho nên mới có lần thứ năm."
"Ngươi..." Tiểu Thất nhất thời triệt để đỏ mặt. "Ngươi lại nói bậy bạ cái gì đó ! Ta nào có thích ngươi, ta căn bản không hề yêu ngươi !"
"Thật sao ? Thế nhưng sáng sớm khi ngươi ngủ hồ đồ, ta vừa sát lại gần ngươi, ngươi liền chui vào lòng ta. Đây là bản năng a ! Bản năng không phải yêu sao ?" Lan Khánh nói.
Hai nha dịch đứng bên cạnh tuy cúi thấp đầu, nhưng vẫn liên tục giương mắt muốn xem rõ chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ vô cùng kinh hãi, chẳng nhẽ chuyện Tần Hương Liên bị vứt bỏ là sự thật ? Nguyên nhân là Triển đại nhân tìm được người mới, mà người kia còn là tử địch của hắn Bạch Ngọc Đường ?
Chỉ một buổi tối liền chinh phục được địch nhân lớn nhất của mình, Triển đại nhân quả nhiên thần nhân a !
"Ngươi học nói lời loạn thất bát tao, còn không câm mồm !" Cảm giác được động tĩnh hai nha dịch bên cạnh, Tiểu Thất xấu hổ đến mức muốn nhào tới đập chết Lan Khánh.
Lan Khánh lại cao hứng ngâm nga ca khúc chẳng rõ âm điệu, cái gì "Của ta, của ta, đều là của ta~" căn bản không thèm để ý Tiểu Thất, hướng bên phải vừa đi vừa nhảy.
Lan Khánh vừa đi, Tiểu Thất lại bị kéo theo, hắn quả thật tức chết rồi, có cái gì bảo đao bảo kiếm đoạn ngọc phân kim, chém sắt như chém bùn, chủy thủ cũng được, mau cho hắn mượn chặt đứt dây xích nghiệt duyên trói buộc hắn và Lan Khánh a !
Hắn đường đường Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, tung hoành giang hồ bao năm, còn không mất mặt thế này !
Đi tới một nơi, Lan Khánh đột nhiên dừng lại.
Lan Khánh nhìn xung quanh, chỉ vào căn bếp nhỏ gần như bị hủy toàn bộ nói:
"Nhìn thấy chưa, chuyện tốt ngươi làm đấy. Trù phòng này chuyên để ta sử dụng, hiện giờ bị ngươi thiêu hủy, sau này ta muốn ăn đùi gà sốt, đầu heo sốt, rau trộn tai heo phải làm sao ? Dưới đất còn chôn vài vò Trúc Diệp Thanh lâu năm ta làm (trộm), bán bốn tỷ tỷ của ngươi cũng không bồi thường nổi đâu ! Đấy !"
Tiểu Thất răng cũng sắp cắn vỡ rồi. Hắn mài răng nghiến ra từng câu từng chữ: "Ngươi rốt cuộc muốn làm sao ! Là nam nhân thì nói toạc ra, đừng dông dài như mấy bà thím !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro