Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

55


Tương Bình mặc y sam lục nhạt, nâng chén trà ngồi dựa vào cửa sổ thư trai, nhìn ra dòng sông xanh biếc ngoài xa.

Hắn lộ ra gương mặt mượt mà, nhãn tình mị mị thoạt nhìn giống như đang cười, hơn hai mươi tuổi nhưng gương mặt con nít làm hắn trông như một thiếu niên, nếu không nói ra, tuyệt đối không ai biết hắn chính là một trong Ngũ Thử Hãm Không Đảo danh tiếng lẫy lừng.

Mà hắn còn có một thân phận cực kỳ bí mật, đó chính là tác giả nổi tiếng thư mê (người mê sách) trải khắp đại giang nam bắc, bản viết tay truyền đi khắp nơi đều hồng phấn nửa ngày trời – Dâm Đãng Tiếu Thư Sinh !

Tác phẩm bán chạy tiêu biểu có: "Những câu chuyện không thể không nói của Thánh Thượng và Bát Hiền Vương", thu hoạch được rất nhiều lời khen ngợi.

Tác phẩm mới nhất: "Khi chuột yêu một con mèo (Đương Lão Thử ái thượng nhất chích miêu) ", trước mắt đang được đón nhận cuồng nhiệt. Sách vừa chuyển tới cửa hàng lập tức bán hết, thường thường cung không đủ cầu.

Lần này Tương Bình đến thư điếm này cũng vì quyển mới nhất "Khi chuột yêu một con mèo".

Bởi vì có một họa sư cung đình liên hệ với người trung gian của Tương Bình mười mấy lần, chỉ vì muốn đem xuân cung đồ dựa theo "Khi chuột yêu một còn mèo" chính mình vẽ tặng cho Tương Bình xem, cầu Tương Bình chỉ điểm một chút.

Đồng thời cũng tích cực cầu hợp tác, hi vọng đem tất cả sách của Tương Bình trước kia và cả sau này vẽ thành xuân cung đồ, mà họa sư cung đình cũng nói rõ tâm nguyện lớn nhất của mình là nhìn thấy "Những câu chuyện không thể không nói của Thánh Thượng và Bát Hiền Vương" được chính mình vẽ ra, tổng hợp thành sách, để người trong thiên hạ đều biết có một quyển sách hay như vậy !

Lão bản thư trai cười tủm tỉm đứng bên cạnh Tương Bình, đem sùng bái cùng ước mơ của họa sư kia đối với Tương Bình nói ra, mà lão bản thư trai sau khi đem chừng mười bức tranh họa sư gửi lại nơi này trải hết lên bàn cho Tương Bình xem, hai tay cũng gắt gao nắm chặt, thập phần kích động cùng khẩn trương.

Trên đời này người biết Phiên Giang Thử Tương Bình chính là Dâm Đãng Tiếu Thư Sinh không quá mười người, hắn chính là một trong số đó, văn nhân yêu người tài, thương nhân yêu người tài, hắn không chỉ là hai loại người đó, còn là đại thư mê của Dâm Đãng Tiếu Thư Sinh, cho nên hắn cùng họa sư cung đình kia đều vô cùng vô cùng vô cùng hi vọng hai bản sách nổi danh nhất có thể tập hợp thành xuân cung đồ.

Đến lúc đó không chỉ hồng phấn khắp đại giang nam bắc, mà còn hồng đến Hung Nô, Khế Đan, Nữ Chân !

Vậy kêu hắn làm sao không lòng nóng như lửa, huyết mạch sục sôi !

Tương Bình lật vài tờ xuân cung đồ, cảm giác có chút thú vị, đặt chung trà xuống, đưa tay cầm lấy xem tỉ mỉ.

Đây chính là màn hắn thích nhất, Tiểu Lão Thử Đường Đường tại địa lao cường áp Miêu Nhi Triển Tiểu Chiêu, Đường Đường như vậy như vậy cầu không được, nháy mắt chuyển hóa thành không chiếm được ngươi liền cường bạo ngươi; Miêu Nhi đối mặt với chí hữu cả đời, nguyện dâng hiến tất cả lại cảm thấy chấn kinh cực độ, lão hữu cái gì cũng không muốn chỉ muốn nhục thể yếu đuối của hắn...

"Ân..." Tương Bình vốn đang hưng trí bừng bừng nhìn bức họa, Triển Chiêu y phục bị xé thành mảnh vụn hai mắt đẫm lệ, chân mày cau lại, tay vô thức gõ gõ bàn phát ra âm thanh "cộc cộc cộc" rất nhỏ.

Thanh âm kia làm lão bản thư trai căng thẳng. "Có vấn đề gì sao ? Ta thấy vị này vẽ rất đẹp, ngài nhìn xem, hình thần đều đủ, tinh hoa vô cùng, lại nhìn xem, vẻ ngoài đặc sắc, hoa lệ tế nhị, chính là họa kỹ cung đình tốt nhất."

Tương Bình lắc đầu. "Đường Đường thì đúng rồi, nhưng Triển Tiểu Chiêu này... vẽ đến chính khí lẫm liệt... không giống... không giống..."

Lão bản thư sai sửng sốt. "Vị này may mắn gặp qua Bạch đại hiệp, chỉ nhìn một cái, liền vẽ Bạch đại hiệp giống như vậy, mà Triển đại nhân ra vào hoàng cung hắn nhìn qua vô số lần, theo lý mà nói không nên có sai lệch mới đúng."

Tương Bình giải thích. "Triển Tiểu Chiêu không phải thế này, hắn lớn lên cực mỹ, hơn tất cả người trên thế gian, ánh mắt này không đúng, nên nhiều một chút quyến rũ... giống như... giống như..."

Tương Bình nhất thời không tìm được từ ngữ nào hình dung người cứu hắn ra từ phủ phò mã ngày ấy, Lan Khánh mà hắn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy.

Đó thật sự là mỹ nhân, là mỹ nhân có cá tính.

Hắn cao ngạo không thể với tới, cười đến yêu mị không thể kháng cự.

Chính là khí chất như vậy, mới khiến Đường Đường từng bước từng bước mê muội, sau đó quên cả bản thân bay về phía hắn, tư tưởng cho dù cưỡng gian còn bị đánh đến nửa người tàn phế cũng cam tâm tình nguyện, hắn là người tuy chính trực nhưng cũng thập phần câu nhân.

Ngay khi Tương Bình vẫn đang: "giống như... giống như...", trong thư trai hai người, đột nhiên quỷ dị xuất hiện thanh tâm của người thứ ba.

"Giống như ta ?"

"Gì ?" Lão bản thư trai quay đầu hướng về phía phát ra thanh âm.

Tương Bình cũng đồng thời quay đầu, nhưng khi thấy dung nhan tự tiếu phi tiếu của người đó, dung mạo kinh tâm động phách thì hét lớn: "Mẹ ta nha— "

Tay Tương Bình hất đổ chung trà, nước trà đổ ra nháy mắt thấm ướt vài bức xuân cung đồ vẽ đến sống động như thật.

Lão bản thư trai cũng hét chói tai: "Lão thiên gia a—" vội vàng cấp cứu mấy bức họa kia.

"Toàn bộ bắt lại." Lan Khánh hai tay khoanh trước ngực, âm điệu lười biếng từ tính mê người, thanh âm của hắn không giống mệnh lệnh, nhưng quyền uy vô thượng, vừa nghe tâm can như bị tinh tế cào một cái, cả người mềm nhũn đứng cũng không vững.

Tương Bình nắm lấy thời cơ, quyết đoán nhún người nhảy về phía sông. Chỉ cần nhảy xuống nước, đó chính là thiên hạ của hắn, ai cũng không bắt được !

Thế nhưng bên tai hắn nghe thấy Lan Khánh cười nhẹ.

Tương Bình vừa trốn vào trong nước, liền phát hiện dòng nước không thích hợp, hắn không kịp phản ứng, "hoa lạp lạp" một tiếng liền bị một cái võng chắc chắn kéo ra khỏi mặt nước, cả người ướt đẫm còn chưa kịp quạt nước đã bị trói lại, đem hết toàn lực giãy giụa cũng không phá nổi, chạy đằng trời cũng không thoát.

Tương Bình trong võng chật vật, bị vài tên mặc công phục nha dịch kéo tới bờ đối diện, hắn hướng lão bản trong thư trai phẫn nộ rống: "Hỗn đản, ngươi bán đứng ta !"

Lão bản thư trai vội lắc đầu. "Không phải ta, không phải ta !"

Sau đó lão bản kia cũng bị nha dịch trói lại, khóc không ra nước mắt.

Lan Khánh đạp nhẹ mũi chân, dường như không mượn bất cứ loại lực gì phi thân qua sông.

Ngân văn ngọn lửa trên hắc y ẩn hiện, hợp cùng dáng vẻ như thiên nga, hắn tự nhân phi nhân tự tiên phi tiên rơi xuống đất hướng Tương Bình nhẹ chớp mắt, Tương Bình bị hắn nhìn đến cả người đều ngây dại, vô cùng kinh ngạc, sau đó lại nghĩ, muốn vẽ người này, ai có bản lĩnh a !

Mỹ nhân~

Lan Khánh tiến hai bước, thấy bộ dạng Tương Bình nhìn hắn rơi nước miếng, mị mị mắt, nói: "Ta đổi ý rồi, mấy người các ngươi, đem hắn tiền gian hậu sát, vứt xuống sông cho cá ăn."

Tương Bình vừa nghe, kinh hãi nói: "Cái gì ! Triển Tiểu Chiêu, ngươi sao có thể làm như vậy !"

Lan Khánh nói: "Bản đại nhân không gọi là Triển Tiểu Chiêu."

Vài tên mặc trang phục nha dịch bên cạnh Tương Bình lộ ra tiếu dung mờ ám, đưa tay tập kích ngực hắn.

"Oa a, cưỡng gian a, giết người a !" Tương Bình kêu lớn: "Triển Chiêu ngươi mau kêu những kẻ này dừng tay ! Ta nhận, ta nhận, ta cái gì cũng nhận !"

"Ân ?" Lan Khánh âm cuối kéo thật dài. "Ngươi gọi bản đại nhân là gì ?"

"Triển đại nhân, Triển đại nhân, Triển đại nhân !" Tương Bình quay lưng bảo vệ ngực, nhưng đổi lại là cái mông bị túm. "A a a, cứu mạng a, ta cái gì cũng nhận, ngươi kêu bọn họ tránh ra a !"

"Nhận cái gì ?" Lan Khánh không mặn không nhạt hỏi.

"Ngươi muốn ta nhận cái gì thì ta nhận cái đó !" Tương Bình sắp điên rồi. Đây không phải Triển Chiêu, đây không phải Triển Chiêu, đây không phải Nam Hiệp Triển Chiêu mà hắn biết a !

"Ngừng tay." Lan Khánh ra lệnh.

"Vâng !" Mấy thủ hạ của hắn lập tức lui ra.

Thấy mấy tên nha dịch rời đi, Tương Bình thật vất vả thở một hơi, nhưng lời tiếp theo của Lan Khánh lại khiến hắn nghẹn lại.

"Bốn con chuột còn lại ở nơi nào ?" Lan Khánh thong thả ung dung hỏi.

"Ngươi muốn làm gì ?" Tương Bình dựng đứng lông tơ. Trong giọng nói Triển Chiêu có sát khí ! Sát khí, sát khí á ! Ngươi không phải đại hiệp chính nghĩa sao ! Sao lại có sát khí !

"Người đâu~" Lan Khánh chậm rãi phiêu mắt, thủ hạ được lệnh lại cười dâm đãng chuẩn bị bổ nhào vào Tương Bình.

"Oa a a a !" Tương Bình thét to: "Ta nói ta nói cái gì ta cũng nói !"

"Ân ?" Lan Khánh hướng Tương Bình nhướn mày.

Tương Bình ấp a ấp úng. "... Ta không biết..."

"Cái gì ?" Lan Khánh nói.

Tương Bình gào lớn: "Người ta thật sự không biết ! Hãm Không Đảo có người mất tích, bị bắt mất ba người trong đó có cả ta, hiện tại mới chỉ tìm được một người là ta, cho nên vài huynh đệ đều đi tìm người. Ta bởi vì vừa được tìm về còn hư nhược nên không đi theo, nếu không phải... ta cũng sẽ không bị ngươi bắt..." Tương Bình càng nói càng nhỏ.

Mỹ sắc hỏng việc, mỹ sắc hỏng việc !

Nếu không phải ngày đó ở phủ phò mã vừa mở mắt liền nhìn thấy Triển Chiêu cả người khác biệt, từ đó nhớ mong muốn đem Miêu Nhi phối với tiểu đệ đệ nhà hắn, hắn cũng sẽ không vì giải sầu mà bắt tay viết tiểu hoàng thư viết hai bọn họ ân ân a a, dẫn đến kết cục không cẩn thận bị bắt ngày hôm nay.

Ô ô ô... Triển Tiểu Miêu ngươi vì sao biến thành đáng sợ như vậy... Trước kia rõ ràng bị người ức hiếp còn không đánh trả màa...

Còn có đám nha dịch này... tố chất thật quá tệ... một chút cũng không đẹp trai nha lão thiên gia a...

Lan Khánh nhìn Tương Bình, xác định lời người này nói là thật, mới hạ lệnh: "Trói hắn lại cho ta, tên trong thư trai không cần nữa, đỡ phải mang về chiếm diện tích."

"Vâng !" Chúng thủ hạ lĩnh mệnh.

"Chờ đã, ngươi vì sao muốn bắt ta ? Bắt người phải có thủ lệnh, thủ lệnh của ngươi đâu ?" Tương Bình giãy giụa, hắn cảm thấy nếu Triển Chiêu nếu đã hỏi đến huynh đệ hắn, vậy khẳng định có liên quan đến chuyện lão tam thiếu chút đánh tàn đầu Triển Chiêu.

"Bản đại nhân thích bắt ai thì bắt." Lan Khánh nói.

"Các ngươi là người nha môn, biết pháp phạm pháp là có tội !" Tương Bình hô.

Lan Khánh cười một tiếng, nói: "Bọn hắn không phải người trong nha môn. Hiện nay người bắt ngươi là bọn hắn."

Tương Bình sửng sốt: "Không phải người trong nha môn ? Vậy các ngươi muốn bắt ta đi đâu ?"

Lan Khánh nói: "Phủ Khai Phong."

Tương Bình cả người rối loạn, hắn hét lên: "Vì sao lại là phủ Khai Phong, các ngươi chẳng phải không phải người trong nha môn sao ?"

Lan Khánh lại nói: "Bọn hắn không phải người trong nha môn, nhưng bản đại nhân phải."

Lan Khánh một tiếng: "Mang đi !" vài tên thổ phỉ mặc quan phục nha dịch liền vác Tương Bình lên.

Tương Bình nháy mắt hoảng sợ khóc lớn: "Các ngươi rốt cuộc là muốn mang ta đi đâu— "

Lan đại nhân hôm nay đã nói quá nhiều lời vô ích, miệng sắp khô rồi, cho nên ngậm miệng không đáp.

"A a a a a—" đây là thanh âm Tương Bình.

Nếu như chuyện viết tiểu hoàng thư bị khơi ra, nếu như chuyện hắn là Dâm Đãng Tiếu Thư Sinh bị biết được, "Những câu chuyện không thể không nói của Thánh Thượng và Bát Hiền Vương"... Nhất định mất đầu, hơn nữa còn tru di cửu tộc a !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #xxs