Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ldgh 81-82

Lôi Long, Hoàng Đại Hải cùng với Triệu Tử Hào cùng chuẩn bị tấn công Địa Ngục Môn. Tứ Cẩu bị bốn người Triệu Tử Thanh quấn lấy. Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh hai người từ sớm đã đến tán tỉnh Thủy Khiết Thu. Triệu Tử Uy dù đêm qua bị Độc Cô Cầm véo tai nhưng hắn chẳng học được gì từ kinh nghiệm đau đớn này, cũng xông đến tán tỉnh Thủy Khiết Thu. Lãng Vô Tâm tạm thời gác lại si tâm vọng tưởng với Lãnh Như Băng, chuyển sang tán tỉnh Bạch Tư. Với phong độ tuyệt thế và kinh nghiệm lâu năm với nữ nhân, hắn nhanh chóng làm cho Bạch Tư điên đảo tâm hồn. Hi Bình từ sớm đã tỉnh dậy cầm Liệt Dương Chân Đao chém loạn một hồi, mồ hôi như mưa, sau đó đi tắm rồi dẫn một đám nữ nhân đi tản bộ quanh Thần Đao môn. Đám nữ nhân đó không chỉ có thê tử của hắn mà còn có Bích Nhu, Đỗ Manh Manh, Tiểu Nguyệt cùng với hai nữ nhân của Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh. Tứ Cẩu cũng dẫn bốn nữ nhân của hắn đến cùng. Triệu Tử Thanh vừa nhìn thấy Hi Bình, liền không thèm nhìn đến Tứ Cẩu, thực sự quấn lấy Hi Bình, làm cho Hi Bình cũng thấy sợ nàng ta. Hơn nữa còn có hai tỷ muội Bạch Linh, Bạch Tuệ nhìn hắn đăm đăm, làm hắn thật khó giải thích với đám vợ của mình. Hi Bình nhìn Tứ Cẩu nói: "Đừng đi theo ta nữa, mang Thanh Thanh đi, ta quả là sợ mụ vợ ngang ngược đó của ngươi." Tứ Cẩu cười khổ: "Ta cũng sợ nàng ta, không dám chống lại, ngươi cố chịu đựng! Nàng ồn ĩ một lát, rồi sẽ yên tĩnh ngay." Triệu Tử Thanh kéo tai Hi Bình, nói: "Nếu ngươi còn cản Thanh Thanh đi cùng, tối nay Thanh Thanh sẽ đến ngủ ở phòng ngươi." Hi Bình cầu xin: "Ta không cản nàng, đại tiểu tỷ, bỏ tai ta ra." Triệu Tử Thanh nhất quyết nói: "Không bỏ!" Tứ Cẩu cười nói: "Xem ra ngươi chỉ có cách thoát y mới trốn thoát được." Hắn vừa nói xong, Triệu Tử Thanh liền bỏ tai Hi Bình ra, quay sang kéo tai hắn. Tứ Cẩu kêu lớn: "Thanh Thanh, ta biết lỗi rồi, ta xin lỗi, trăm lần xin lỗi, nghìn lần xin lỗi!" Chúng nữ cùng cười vang. Phong Ái Vũ nhìn thấy cảnh hoạt kê này, liền nói: "Thanh Thanh tỷ, có cần Ái Vũ giúp không?" Triệu Tử Thanh liền nói: "Có" Hai nàng liền tóm lấy tai trái, tai phải của Tứ Cẩu mà kéo, làm cho hắn kêu lên như chó sủa. Bạch Liên cũng muốn tham gia náo nhiệt, hưng phấn nói: "Thanh thanh, cho Liên nhi tham gia với được không?" Sau đó, nàng ta liền thay thế Triệu Tử Thanh. Tứ Cẩu kháng nghị nói: "Bọn nàng không thể khi phụ ta như chó con như thế! Hi Bình, bây giờ không phải là nữ nhân của ta bắt nạt ngươi mà là nữ nhân của ngươi đang chỉnh đốn ta. Ngươi không mau cản bọn họ lại, tai của ta sắp rời ra rồi." Hi Bình nhìn thấy tỷ muội Bạch Linh, Bạch Tuệ không rõ là có ý hay vô ý đã đến bên cạnh hắn, liền không quản đến chuyện của Tứ Cẩu nữa, thay vì thế lại kêu lên: "Tứ Cẩu, Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba đi đâu rồi?" Tứ Cẩu vừa kêu lên đau đớn vừa hồi đáp: "Ai da! Dám khẳng định là đang quấn quanh Thủy Khiết Thu như côn trùng." Hi Bình kêu lên kỳ quái: "Bọn hắn hại ta thê thảm quá." Tứ Cẩu minh bạch Hi Bình nói thế là có ý gì. Nam nhân đầu tiên của hai tỷ muội kia vốn là Hi Bình, chứ không phải là Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba, nên đối với Hi Bình có tình cảm cực kỳ đặc biệt. Nhưng Hi Bình không thể làm việc có lỗi với huynh đệ bằng hữu, nên khi đối diện với tỷ muội này, quả là rất bối rối. Chúng nữ vốn cũng biết qua sự việc, là do Bạch Chỉ tố cáo với Bạch Liên, rồi Bạch Liên nói lại với sáu người Lôi Phượng, làm sáu nàng trách mắng Hi Bình một hồi. Nhưng không mắng việc Hi Bình làm với tỷ muội họ mà mắng chàng không khai báo với bọn họ. Hai tỷ muội nhìn Hi Bình đắm đuối, nam nhân thật tuyệt mỹ và cường tráng này có phải là nam nhân đầu tiên của bọn họ không?! Bạch Linh nói: "Tại sao lúc đó không trả lời câu hỏi của ta?" Bạch Tuệ nói: "Kể cả nếu lúc đó chàng không thích chúng ta cũng không nên cùng bọn họ lừa dối bọn ta! Bọn ta phải được quyền biết nam nhân đã lấy đi đồng trinh của mình chứ? Hay là chàng sợ bị bọn ta làm vướng chân? Chàng đã có nhiều nữ nhân như vậy, thêm hai người nữa thì đã sao? Chúng ta dù vui vẻ với bọn họ nhưng ta và tỷ tỷ sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng. Chàng không dám nhận trách nhiệm, dám làm không dám chịu, là nam tử hán kiểu gì đây?" Hi Bình ngượng ngùng cúi đầu nói: "Ta đích xác không xứng làm nam tử hán, bọn nàng bỏ qua cho ta, được chứ?" Chúng nhân nhìn thấy động tác ấu trĩ của hắn, tự nhiên đều bật cười. Bạch Linh giận dỗi nói: "Người ta chưa nói đến chàng, chàng đã tự thừa nhận? Thực là, tỷ muội chúng ta sao lại bị nam nhân như thế này lấy đi trinh tiết chứ? Hừ, không mặc cả với chàng nữa, sau này không được lừa dối bọn ta nữa, bọn ta đâu có ăn thịt chàng, sao lại sợ bọn ta yêu chàng? Thật chẳng biết đạo lý!" Hi Bình thở dài một cái, nhìn chúng nữ cười cười, nói: "Nhìn thấy rồi chứ? Ta cuối cùng cũng đã biết sợ nữ nhân, sau này các nàng không được khi phụ ta, ta thực sự sợ lắm." Rồi hắn lại ôm Lôi Phượng đang ở bên cạnh lại, nói nhỏ: "Kỳ thật ta sợ nàng nhất, bất quá nàng lại chiều ta nhất!" Bạch Liên và Phong Ái Vũ cuối cùng bỏ qua cho Tứ Cẩu. Nhóm người tiếp tục đi tiếp tức thì gặp ngay đám người Lãng Vô Tâm và Thủy Khiết Thu. Bạch Chỉ liền chui vào lòng Bạch Tư yêu kiều hỏi: "Tiểu thư, sao lại không ở cùng đại phôi đản?" Bạch Tư vốn rất yêu quý nàng ta, liền nhẹ nhàng ôm lấy, nhìn Hi Bình một cái, nói: "Chỉ nhi, ta đã tìm thấy nam nhân xứng đáng với ta. Sau này chúng ta phân khai, muội tự chiếu cố mình cho tốt." Bạch Chỉ tủi thân nói: "Tiểu thư không cần Chỉ nhi nữa à?" Bạch Tư không trả lời, hỏi lại: "Muội có thể ly khai hắn không?" Hi Bình đi đến bên, vươn tay ra, ôm mỗi người một tay, nói: "Hai nàng không thể phân khai được." Bạch Tư tránh ra nói: "Bỏ ta ra! Ta vốn luôn không thừa nhận ngươi là tình nhân, sao lại không được quyền tìm người mà mình yêu thích? Ngươi đừng hoành hành quá, đại công cẩu!" Lãng Vô Tâm xuất ngôn: "Hoàng Hi Bình, thả sư muội ta ra, nàng vốn đã chọn ta, nàng đã chọn lựa đúng. Lãng Vô Tâm ta hơn người gấp trăm lần." Hi Bình không thèm để ý đến Lãng Vô Tâm, chỉ nhìn Bạch Tư nói: "Phải không?" Bạch Tư thản nhiên nói; "Ta chính là người của Lãng sư huynh, cần gì phải lừa dối ngươi?" Ả cảm thấy sự báo phục này rất khoái cảm. Hi Bình ngây dại một lúc, rồi từ từ nói: "Ta cũng không phải là muốn làm chuyện đó. Là do phụ thân nàng phó thác nàng cho ta. Nhưng nếu nàng muốn tự do, nếu nàng nghĩ thế là tốt, ta cũng không biết nói gì." Chàng thả cả hai ra, nhìn Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba nói: "Bọn ngươi cũng hơi thái quá rồi. Tự mình chạy đi tán gái, bỏ lại hai tỷ muội xinh đẹp tìm ta xử lý, bọn ngươi có muốn ta treo lên không?" Thủy Khiết Thu nói: "Nếu như người ghen tị, thì cũng có thể truy cầu người ta mà! Sao lại không để họ truy cầu Khiết Thu? Hay là Khiết Thu xấu lắm à?" Hi Bình đến bên cạnh nàng ta, xăm soi nhìn khuôn mặt khuynh quốc, khuynh thành của nàng rồi nói: "Ai nha! Nha đầu lông vàng này cũng phiền nhiễu thật, có tin ta trị cho ngươi một trận không?" Thủy Khiết Thu tiến lên một bước, ưỡn ngực tự hào nói: "Ngươi có bổn sự đó không?" Hi Bình nói: "Phiền ngươi lùi lại một bước, đừng ở gần quá, ta nhìn không nổi cái mặt ngươi." Thủy Khiết Thu không giận, cười nói: "Sao lại không thích? Đúng là đồ trẻ ranh, không biết thế nào là đẹp." Hi Bình lùi một bước, nói: "Ngươi tựa hồ có hứng thú với ta?" Thủy Khiết Thu cười ma mị: "Ta đối với mỗi nam nhân đều có hứng thú, bất quá đối với ngươi thì lớn hơn. Ta không hiểu tại sao một nam nhân không có bổn sự như ngươi lại được nhiều mỹ nữ yêu thích như vậy, lại có cả Lãnh tỷ tỷ sống chết bám theo ngươi nữa." Bạch Liên kêu lên: "Không được nói lão công ta không có bổn sự. Chàng là nam nhân tuyệt nhất thiên hạ, chẳng có ai sánh bằng chàng!" Thủy Khiết Thu nói: "Hả, thật chứ? Sao ta không cảm thấy như vậy chứ? Nam nhân chân chính phải có khí khái bất phàm chứ, thậm chí gặp nữ nhân xinh đẹp cũng không có cảm giác thì có phải nam nhân không?" Hi Bình đột nhiêu cười to một tiếng, làm chúng nữ quay lại. Chúng nữ minh bạch ý đồ trong mắt hắn, không hẹn đều cùng nhìn hắn gật gật đầu. Chàng quay đầu sang Thủy Khiết Thu nói: "Làm sao ngươi biết ta không có cảm giác?" Trong khi nói, hắn liền vươn tay ôm lấy Thủy Khiết Thu, kéo lại hôn vào đôi môi nhỏ xinh xắn của nàng ta, một lúc sau mới thả ra, nói: "Ngươi có hương vị của hồ ly tinh. Ta sợ đám nam nhân đang đeo đuổi ngươi đội cho ta một cái mũ xanh. Bởi thế! Ta chẳng để ý đến ngươi, nhưng vì phải chứng minh mình thực sự là nam nhân, ta phải làm việc khó khăn này." Đột nhiên, hắn đẩy nàng ta ra, lạnh lùng nói: "Sau này đứng xa ta ra, đừng để lão tử cưỡng gian ngươi đó. Hôn còn không biết mà còn đứng trước mặt ta ưỡn ẹo?" Thủy Khiết Thu bị chiếm mất tiện nghi, phẫn nộ nói: "Ngươi đoạt mất nụ hôn đầu ta định dành cho biểu ca, còn muốn gì nữa?" Không phải nàng ta muốn cho Hi Bình nhìn thấy thân thể xích lõa mà không thể tiến nhập của nàng ta chứ? Hay là hiện tại nàng ta bị Hi Bình hôn nên không khống chế được cảm xúc? Hoa Tiểu Mạn ngôn lạnh ngữ nhạt nói: "Tại ngươi tự dâng hiến đó chứ." Hi Bình nói: "Sau này đừng kích động nam nhân nữa, nếu không thiệt thòi chỉ là ngươi thôi." Thủy Khiết Thu toàn thân bốc lên khí nóng, nghiến răng nói: "Ngươi mau cùng ta lên giường!" Ả quyết định sẽ hy sinh thân mình, quyết cùng Hi Bình lưỡng bại câu thương. Lãng Vô Tâm vội nói: "Khiết Thu, đừng như thế." Hi Bình cười nói: "Thật là một ý kiến hấp dẫn, nhưng thật đáng tiếc, ta không có thời gian đợi ngươi trưởng thành được, ngươi còn nhỏ quá!" Thủy Khiết Thu gào to lên: "Ai bảo ta còn nhỏ? Ta cao gần bằng ngươi, tên mất giống ngươi đừng đưa ra lý do ấu trĩ đó." Hi Bình nói: "Ta mất giống?" Chàng chỉ chúng nữ, nói: "Ngươi xem, bọn họ đều đang có tiểu bảo bối của ta trong bụng. Ngươi xem ta có phải mất giống không? Tiểu nữ hài, đừng kích bác nữa, ta không bị kích động đâu. A, ở đây có nhiều nam nhân khác, nếu ngươi bắt buộc phải lên giường cùng nam nhân, bọn họ sẽ bồi tiếp ngươi, ta không có thời gian chơi trò vợ chồng đâu." Thủy Khiết Thu nhìn Độc Cô Minh, Triệu Tử Uy và Hoa Tiểu Ba ba người nói: "Các ngươi có phải đã nói sẽ làm tất cả những gì Khiết Thu muốn? Khiết Thu muốn các ngươi đánh hắn, trả hận cho ta, các ngươi có thể điềm nhiên nhìn Khiết Thu bị hắn khi phụ à?" Triệu Tử Uy lập tức nói: "Ta quên mất, Cầm nhi đang gọi ta về." Rồi quay người đi mất. Độc Cô Minh nói rằng: "Đại Hải cần bọn ta qua giúp!" Rồi nhanh chóng chuồn đi. Hoa Tiểu Ba nói: "Khiết Thu tỷ tỷ, ta cũng phải qua giúp". Nói xong, liền đuổi theo hướng Độc Cô Minh vừa đi, kêu lớn: "Độc Cô huynh, sao không đợi ta, chẳng có nghĩa khí gì cả." Thủy Khiết Thu nhìn thấy ba gã hộ hoa sứ giả chuồn đi, tức khí muốn đá một cái. Hi Bình nhìn khuôn mặt giận dữ của nàng ta mà phát cười, nói: "Tự bảo trọng, ta phải đi." Thủy Khiết Thu bạt kiếm ra nói: "Ta phải cùng ngươi quyết đấu." Đột nhiên, tiếng kiếm rút ra vang lên không ngớt. Thủy Khiết Thu nhìn thấy hầu như tất cả nữ nhân ở đó đều rút kiếm ra, kinh hãi nói: "Bọn ngươi định làm gì?" Lôi Phượng lạnh lùng nói: "Nếu ngươi dám động đậy, bọn ta sẽ chém ngươi thành đống thịt vụn." Thủy Khiết Thu choáng váng. Nữ nhân này sao lại không biết lý lẽ gì thế? Rõ ràng là nam nhân của bọn họ khi phụ nàng ta, nàng ta muốn cùng hắn quyết đấu công bình, tại sao đám nữ nhân này lại rút kiếm ra trỏ vào nàng ta? Thế giới quái quỷ gì đây! Hi Bình đưa hai ngón tay ra kẹp lấy kiếm của ả, nhè nhẹ đoạt lấy, rồi lại đưa kiếm vào tay còn lại của ả, nói: "Kiếm của nữ nhân chỉ nên sử dụng làm đồ trang sức, không nên dùng để đánh nhau. Ngươi và ta làm gì có thâm cừu đại hận, hà tất phải động đao động kiếm? Sau này ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng, sẽ không gặp phải chuyện như ngày hôm nay nữa. Ta nói thật, ngươi là nữ nhân mỹ lệ nhất ta đã từng gặp. Ta cũng rất thích ngươi nhưng lại không muốn cùng ngươi hoan hảo. Ngươi sau này cũng đừng hiếu kỳ về ta nữa. Ta bản chất vốn rất vô lại, ngươi gặp ta chỉ rước lấy xui xẻo thôi, như hôm nay chẳng hạn, hiểu chưa?" Thủy Khiết Thu tức khí nói: "Ta không hiểu, ngươi phải bồi thường tồn thất của nhân gia." Hi Bình cười nói: "Ngươi có mất gì đâu, ngược lại còn được nhiều thứ, ít nhất ta cũng không thu phí dạy hôn cho ngươi, ngươi nên cám ơn ta mới phải." Quả nhiên là vô lại, những lời này cũng có thể nói ra mồm. Thủy Khiết Thu không tin nổi, nhìn chàng chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: "Như vậy theo ngươi, xem ra ta phải nợ ngươi mới đúng?" "Ngươi nói đấy nhé" Hi Bình nói xong, ôm Bạch Chỉ và Phong Ái Vũ đi tiếp. Tứ Cẩu và chúng nữ theo sau, để lại ba sư huynh muội Tiên Duyên Cốc cùng hai tiểu tỳ đứng trông theo, minh bạch rằng bọn họ vừa gặp phải một tên đại vô lại. Lãng Vô Tâm kêu lên oan ức: "Băng Băng sao lại đi yêu tên hỗn đản như thế chứ?" Bạch Tư nói: "Sư muội, đừng nên chấp nhất, sau này không nên lại gần hắn. Hắn thực sự là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm." Thủy Khiết Thu nói: "Bọn ta ngày mai trở về Tiên Duyên Cốc. Ta không muốn gặp lại tên hỗn đản đó! Ta vốn tưởng hắn là một nhân vật đại anh hùng, nào ngờ lại là loại vô sỉ. Khiết Thu hận hắn muốn chết. Thực sự hối hận đã đến Thần Đao môn. Nếu hắn không phải phu quân của Lãnh tỷ tỷ, ta sẽ bảo biểu ca giết hắn đi cho rồi! Đã chiếm đoạt nụ hôn đầu đời của người ta lại còn nói là ta mang nợ hắn, ta chưa bao giờ gặp qua loại người này. Thủy Khiết Thu ta gặp hắn quả là xui xẻo. Sư tỷ, tỷ lựa chọn thật là chính xác, tốt hơn hết bọn nữ nhân kia nên cùng bỏ hắn mà đi, đại công cẩu!" Ả lúc này rất nóng giận, liền dùng lời của Bạch Tư để chửi Hi Bình. Bạch Tư nhìn theo hướng Hi Bình đi, chẳng nói gì. Hi Bình đang cùng chúng nữ vui vẻ trong phòng, Lãnh Như Băng tiến lại nói: "Hi Bình, Tiểu Nguyệt nhờ ta mời chàng qua."Hi Bình đi rồi, Lôi Phượng nói: "Băng Băng, Hi Bình và Tiểu Nguyệt xem ra có gì đó bất thường."

Lãnh Như Băng nói: "Họ là thân huynh muội, chúng ta không nên can thiệp vào chuyện của họ."Chúng nữ chuyển chủ đề, muốn Bạch Liên kể lại chuyện Hi Bình ở Bạch Dương tộc, Bạch Liên kể rất nhiều, chỉ không kể chuyện Hi Bình và Tiểu Nguyệt, nàng vốn là một nữ nhân thông minh, biết rằng chuyện giữa huynh muội bọn họ không thể tùy tiện kể ra.Hi Bình đến phòng của Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt liền chui vào lòng chàng, Hi Bình ôm nàng lên giường ngồi, nói: "Nguyệt nhi, có việc gì thế?"Tiểu Nguyệt nói: "Đại ca, Nguyệt nhi muốn theo người đến Địa Ngục Môn."Sáng nay Hi Bình bảo nàng quay lại Trường Xuân Đường, nàng lúc đó không nói gì, bây giờ lại đòi hỏi như vậy.Hi Bình nói: "Nguyệt nhi, nghe lời ta, lưu lại Trường Xuân Đường, đại ca sẽ mau chóng về thôi."Tiểu Nguyệt nói: "Đại ca, huynh nhất quyết phải về Hoàn Sơn thôn một phen, hỏi lại cha mẹ, xem chúng ta có thân huynh muội không."Hi Bình nói: "Ta hiểu, ta cũng đã nghĩ dường như cha mẹ có gì khuất tất, sao lại bảo muội làm chuyện đó với ta để biết cảm giác huyết nhục tương liên, hoặc giả ta không phải là con của cha mẹ, ta sẽ phải hỏi họ, nếu mọi chuyện đúng như vậy, hiển nhiên chẳng có gì ngăn cản chúng ta, khi ta quay lại, sẽ bồi thường cho muội, được chứ?"Tiểu Nguyệt nói: "Bao lâu thì huynh có thể quay lại?"Hi Bình nói: "Bọn ta đi thật nhanh cũng cần phải một tháng mới đến được Địa Ngục Môn, từ Địa Ngục Môn đến Hoàn San thôn cũng phải đi mất hơn một tháng, có thể phải 4, 5 tháng mới về đến nơi được."Tiểu Nguyệt nói: "Đại ca, Nguyệt nhi chờ huynh quay lại. Đừng nói 4,5 tháng, hay là 4,5 năm, thậm chí cả cuộc đời này, Nguyệt nhi vẫn đợi huynh. Đại ca, hôn Nguyệt nhi một cái, rồi quay lại bồi tiếp bọn họ."Hi Bình và Tiểu Nguyệt hôn nhau nồng nhiệt một lúc, rồi quay lại với chúng thê.Sắp phải chia tay bọn họ, chàng muốn dùng toàn bộ khả năng bồi tiếp họ.Lãng Vô Tâm từ từ cởi y phục trên người Bạch Tư, hắn đối với sắc đẹp của Bạch Tư không thực sự nhiệt tình, nhưng nghĩ đến việc chinh phục được nữ nhân của Hi Bình thì lấy làm rất kích động và nhiệt tình.Nhân vì quan hệ với Lãnh Như Băng, hắn cực kỳ đố kỵ Hi Bình, nữ nhân ở dưới chính là nữ nhân của Hi Bình, hắn dùng nàng để làm thương hại Hi Bình.Hắn luôn tự tin rằng đối với nữ nhân rất có mỵ lực và khả năng làm cho phụ nữ ái lạc, nếu có thể, hắn cũng muốn chinh phục từng nữ nhân của Hi Bình, sau đó lại quẳng hết họ đi.Bạch Tư để Lãng Vô Tâm tự do sử dụng các kỹ xảo trên thân thể nàng, thậm chí động tình phối hợp động tác với hắn. Đối với nam nhân ở trên thân thể nàng, nàng quả thật rất mãn ý.Ngoại diện của hắn có thể anh tuấn như tên công cẩu, tuy rằng không được cường tráng như tên công cẩu đó, nhưng thân thể cao mảnh khảnh của hắn cũng rất có mỵ lực.Nàng muốn để cho tên công cẩu đó biết, không có Hoàng Hi Bình hắn, Bạch Tư vẫn có thể vui vẻ được. Trong lòng nàng, nàng nghĩ Lãng Vô Tâm không hoa tâm như tên công cẩu đó, ít nhất là hiện tại, nàng thực sự là chưa nhìn thấy đám nữ nhân của Lãng Vô Tâm.Ả toàn tâm toàn ý mang thân thể hiến cho nam nhân này, chứ không như tên công cẩu đó không theo ý nguyện của nàng, tự tư tự lợi chiếm đoạt nàng.Lãng Vô Tâm thật rất có phong độ, cho đến hiện tại ôn nhu vô hạn, nàng vô cùng vui thích với phương thức ve vuốt nhu tình của Lãng Vô Tâm, nàng muốn qua những ve vuốt của Lãng Vô Tâm để quên đi hết hình bóng Hi Bình còn lưu lại trong tim.Có lẽ không nên có tư tưởng này, nhưng tên công cẩu đó khi hoan ái mang lại cho nàng một hoan lạc khiến nàng vô năng kháng cự và sau đó luôn để lại cho nàng dư vị ngọt ngào, nàng muốn Lãng Vô Tâm có thể giải trừ cảm giác đó.Bạch Tư đột nhiên nhận ra Lãng Vô Tâm dừng động tác ve vuốt lại, chỉ nhìn chăm chăm vào nàng, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, nói: "Sư huynh, Tư nhi có gì hấp dẫn mà huynh nhìn như thế?"Lãng Vô Tâm nuốt nước miếng, vốn hắn đã có kinh nghiệm với vô số nữ nhân nên rất thấu hiểu thân thể phụ nữ, hắn biết hạ thể nữ nhân nào được gọi là "xà nữ" thì rất trân quý, nhưng của nàng không những tiếp thụ được nam căn to và dài, nó còn có thể mở rộng một cách tự nhiên và rất có đàn tính, nữ nhân bình thường không thể so sánh, xem ra chỉ có Thủy Khiết Thu có thể so sánh với nàng.Tên Hoàng Hi Bình đó thật là ngu ngốc, không biết thế nào là trân phẩm, xem ra Lãng Vô Tâm ta không chỉ được hưởng tư vị mĩ diệu mà còn có khả năng tăng cường công lực bản thân.Nếu quả để cho nàng học "Nhu nữ thần công" của Lãnh Tinh Oánh, thì ngay cả Lãnh Tinh Oánh cũng khó đối phó lại nàng, sau này quay về, phải cầu xin sư nương truyền "Nhu nữ thần công" cho nàng mới được.Lãng Vô Tâm suy nghĩ thấu đáo, nói: "Sư muội, hắn có thể làm sư muội thỏa mãn không?"Hắn sở dĩ hỏi như thế, nhân vì xà nữ có tính dục cực cao, nam nhân bình thường không thể làm cho nàng thỏa mãn, chỉ có những người như hắn, đã luyện qua Ngự Nữ Công Pháp thì mới có khả năng làm mãn nguyện những người như nàng.Hắn nghĩ Hi Bình tuy cường tráng nhưng cũng chỉ là như những nam nhân bình thương khác, chứ không hề biết Hi Bình bên trong thân thể có Cửu Dương Trọng Thể mà chỉ trong thượng cổ y thư mới đề cập đến, người của Trường Xuân Đường tuy biết Hi Bình có Cửu Dương Trọng Thể, nhưng với Cửu Dương Trọng Thể không thực sự hiểu biết nhiều.Lãng Vô Tâm tin tưởng rằng nam nhân Tiên Duyên Cốc của bọn hắn vốn luôn cường hãn trong đám nam nhân, trong phương diện tình ái, không ai có thể sánh với "Long dương thần công" siêu cấp của bọn hắn.Bạch Tư không muốn nói đến chuyện của Hi Bình, thậm chí còn cảm giác là Lãng Vô Tâm vừa hỏi một vấn đề rất buồn tẻ, nên không trả lời.Lãng Vô Tâm tự cho là mình thông minh, nghĩ là Bạch Tư không hồi đáp chứng tỏ Hi Bình căn bản không làm cho nàng thỏa mãn, làm hắn rất hưng phấn, thầm nghĩ: Để Lãng Vô Tâm ta làm muội thỏa mãn! Muội sẽ biết thế nào là nam nhân chân chính, cho muội suốt đời này nhớ đến sự cường hãn của ta.Lãng Vô Tâm cởi quần ra, lộ xuất vũ khí siêu cấp của mình, tự mình huyễn hoặc mình, nói: "Sư muội, đã nhìn thấy vật nào đáng sợ như thế này chưa?"Bạch Tư không hứng thú, nhìn một cái, giận dỗi nói: "Đến đây! Ác tâm tiểu tử." đối với sự tự tôn tự đại của Lãng Vô Tâm có chút phản cảm, vật đó của tên công cẩu mới thực sự đáng sợ, cho dù nam căn của Lãng Vô Tâm cũng đủ nhìn, nhưng sau khi Bạch Tư nhìn thấy của Hi Bình, quả thật chẳng coi cái đó của Lãng Vô Tâm vào đâu, bất quá là so với người thường dài hơn một hai lần.Lãng Vô Tâm vốn nghĩ Bạch Tư cố ý nũng nịu với hắn, liền tiến vào hạ thể nàng, hai tay nắm lấy nhũ phong của Bạch Tư, dùng toàn lực tiến vào, ngay sau khi tiến vào, liền quả nhiên nhận được một cảm giác mĩ diệu vô cùng, bất giác thỏa mãn kêu lên một tiếng.Hắn kinh hoảng phát giác Bạch Tư có thể dung nạp toàn bộ nam căn của hắn, phải biết rằng đa phần phụ nữ bình thường không thể thôn tính hắn như vậy, khi hắn tiến nhập họ, họ lập tức biểu hiện đau đớn đến chết, làm hắn hưng phấn vô cùng, thỏa mãn lớn nhất của hắn chính là làm cho phụ nữ quy phục.Vô luận với nam nhân nào, đều rất tự hào về phương diện chinh phục nữ nhân, hà huống gì Lãng Vô Tâm hắn trong lĩnh vực chinh phục nữ nhân vốn thực sự là một phong lưu nam tử?Bạch Tư có một cảm giác khác. Khi tên công cẩu tiến nhập vào nàng, nàng liền nhận thấy hạ thể gần như muốn tê liệt, nhưng khi Lãng Vô Tâm tiến nhập nàng, thực sự không làm cho nàng cảm thấy một chút cảm giác nào như thế, chỉ làm cho nàng cảm thấy hơi có chút cảm giác.Hơn nữa, Lãng Vô Tâm tựa hồ không có khả năng đưa đến nơi sâu nhất của nàng, nhưng tên công cẩu đó thực sự có thể thâm nhập đến nơi tận cùng đó, tạo cho nàng vô số cảm giác sung sướng.Điều quan trọng cuối cùng là, nàng không thể hiểu đượng bằng phương thức nào, có thể cùng Lãng Vô Tâm giao lưu tâm linh. Tên chó được đó tiến vào nội thể xong, nàng liền có thể cảm nhận được tâm hồn và huyết dịch của hắn lưu thông cũng như toàn bộ tư tưởng của hắn, nàng thực sự hoài niệm cảm giác ngọt ngào đó.Lúc này vốn không nên nghĩ đến tên công cẩu đó, nhưng thực sự là nàng không thể nào không suy nghĩ về hắn được.Lãng Vô Tâm trên người Bạch Tư trổ hết các loại kỹ xảo động tác, cuối cùng Bạch Tư cũng có được khoái cảm.Thành thật mà nói, Lãng Vô Tâm đúng là nam nhân có thể mang lại hoan lạc cho bất kỳ nữ nhân nào, chỉ là đối với những người đã kinh qua Hi Bình như Bạch Tư, thì lại trở nên quá tầm thường.Bạch Tư nhiệt liêt nghênh đón hắn, tuy nhiên càng tiếp xúc thân mật như vậy, càng phát hiện Lãng Vô Tâm và nàng cách xa nhau vô cùng.Động tác tương ái của nam nhân có vẻ như dùng một phương pháp luyện công, thân thể nàng không cảm nhận được một chút kích thích, động tác của hắn như thể có quy luật, đồng thời lại ra sức hấp nạp nguyên âm trong nội thể nàng.Tuy nhiên khi hắn hoạt động, cũng phần nào đem lại khoái cảm do sự va chạm mang lại, nhưng không thể nào làm cho nàng trong lòng thỏa mãn. Huống hồ, thứ khoái cảm do tên công cẩu đó mang lại thật là cường liệt và mới lạ, vô luận nàng yêu hay hận Hi Bình, nàng đều thừa nhận, trong phương diện tình ái, chàng quả là rất có mị lực.Bạch Tư được Lãng Vô Tâm đem đến trùng trùng hoan lạc, gã nam nhân này về phương diện kỹ xảo thì chính là bản năng nguyên thủy của hắn; còn tên công cẩu kia thì chỉ xử dụng bản năng nguyên thủy chứ không hề dùng kỹ xảo.Nếu như Hi Bình có dùng kỹ xảo, nhưng chàng luôn làm cho người ta cảm giác cường thịnh như dùng bản năng thiên sinh, tràn đầy dã tính, chứ không hề ôn nhu chút nào.Bạch Tư thâm tình nói: "Sư huynh, Tư nhi nguyện ý cả đời này theo huynh, cả đời này huynh có nguyện ý chỉ có một nữ nhân là Tư nhi không?"Lãng Vô Tâm tiến nhập Bạch Tư từ phía sau, vừa làm động tác vừa nói: "Nguyện ý, Lãng Vô Tâm ta chỉ cần mỗi mình muội thôi." Hắn đối với nữ nhân tuyệt đối có kinh nghiệm, hắn đã biết Bạch Tư là loại nữ nhân như thế, hắn bây giờ không giống như lúc trước, cũng không muốn bị mất nàng.Bạch tư nghe xong trong lòng cảm động, nàng cuối cùng cũng tìm được một người đàn ông có thể cùng mình bầu bạn cả đời, nam nhân này thật đặc biệt, mộng tưởng của nàng từ thời còn thiếu nữ đã thành hiện thực.Ả không biết rằng, vào lúc này, miễn là phụ nữ muốn nghe gì, gã nam nhân này liền nói như thế -- trong khi một nữ nhân xấu xí vô cùng và nam nhân tác ái, với nam nhân, nếu nữ nhân hỏi nàng có xinh đẹp không, thì nam nhân đó cũng trả lời rằng nàng xinh đẹp như thiên tiên.Bạch Tư tin tưởng từng lời nói của Lãng Vô Tâm, giống hệt như nữ nhân xấu xí kia tin tưởng sự tán dương của nam nhân kia.Lãng Vô Tâm vốn là cao thủ tình trường, Bạch Tư có thể đấu lại hắn sao? Ả thật là thuần chất, thuần chất như giấc mơ của nàng vậy.Trên thế giới này, nam nhân có bản sự đều có nhiều nữ nhân, Lãng Vô Tâm này đích xác là một nam nhân có bản sự.Nếu Bạch Tư biết được Lãng Vô Tâm là như thế nào, nàng đã không cười như lúc này.Nam nhân này chinh phục nữ nhân lắm mà đá đít nữ nhân cũng nhiều. Nữ nhân đối với hắn mà nói, chỉ như một tấm áo, mặc vào rồi lại cởi ra, bản lãnh như hắn, tiếc gì một vài cỗ y phục.Bạch Tư cũng chỉ là nơi để hắn thoải mái tình dục mà thôi.Tâm lý của hắn quả thật không thoải mái, đối phó với Bạch Tư hắn đã tổn thất dương tinh, tuy rằng hắn đã hấp thu được nguyên âm của Bạch Tư, nhưng khi hắn cùng Bạch Tư hoan ái, không có cách nào kiềm chế tỏa dương, cuối cùng đành phải tiết khí.Hắn hoan ái với nữ nhân, điều tối quan trọng là không được xuất tinh, vì nếu thế sẽ cực kỳ có hại cho Long Dương Thần Công của hắn, nếu có xuất tinh, cũng tuyệt đối không được lưu lại tại bên trong thân thể phụ nữ - hắn không được lưu lại hài tử, nữ nhân có được hài tử của hắn, hắn sẽ bị bó buộc cuộc đời, hắn khó lòng mà có thể tự do trêu hoa, ghẹo nguyệt được nữa, tất nhiên sau này sẽ vô cùng hối hận.Lãng Vô Tâm vỗ về Bạch Tư, miệng ghé sát nói những lời đường mật, làm cho Bạch Tư giống như được ăn đường pha mật ong, nữ nhân nào mà chẳng thích lời ong tiếng ve.Hầu như nữ nhân nào sau khi hoan ái với nam nhân đều buồn ngủ, hoặc giả cũng chẳng biết sự việc gì nữa - chỉ có kỹ nữ sau khi cùng nam nhân phong cuồng, có thể đứng dậy đuổi khách, để tiếp khách mới.Bạch Tư nhận ra Lãng Vô Tâm thực sự là một nam nhân khả ái.

Sau đó bọn người Tiên Duyên Cốc ly khai, chúng nhân ra tiễn.Bạch Tư khóc lớn, tất nhiên không phải vì Hi Bình, mà là khóc chia tay Bạch Chỉ.

Bọn Hoa Tiểu Ba cũng đến chia tay Thủy Khiết Nhu, tuy nhiên nàng nhìn thấy bọn họ, cũng không thèm để vào mắt.Hi Bình nhìn Bạch Tư một cái, sau đó lại nhìn Lãng Vô Tâm nói: "Xin chiếu cố Tư nhi thật tốt."Lãng Vô Tâm chỉ cười không nói gì.Bạch Tư nói: "Sư huynh tự nhiên chiếu cố ta, không cần tên công cẩu ngươi nói giúp."Hi Bình không thèm để ý đến lời mỉa mai của nàng, nói: "Hi vọng nàng nhìn người chính xác."Thủy Khiết Nhu sau khi đã lên đường, đột nhiên quay đầu lại ôm lấy Hi Bình, hôn một cái, nói: "Ta vốn nợ ngươi, nay ta hôn ngươi để hoàn trả lại, sau này chúng ta không ai nợ nần gì ai."Hi Bình cười nói: "Đi đi! Đừng quay đầu lại! Nếu quay đầu lại, có lẽ ngươi sẽ không đi nổi vì yêu ta mất."Thủy Khiết Nhu hừ một tiếng, nói: "Đừng nghĩ nữ nhân nào cũng thích ngươi". Rồi quay sang Lãnh Như Băng nói: "Lãnh tỷ tỷ, có thời gian thì đến Tiên Duyên Cốc, nhưng đừng cho hắn đến cùng." Rồi ấn vào đầu Hi Bình một cái, chuyển thân lên đường.Ả vẫn nghe thấy Hi Bình nói ở phía sau: "Xem ra ta rất không được hoan nghênh, nhưng không vấn đề gì, quanh ta vốn cũng đã có lắm phiền nhiễu lắm rồi."Thủy Khiết Nhu chỉ muốn quay lại đấm cho chàng một phát, nhưng cuối cùng nàng cũng nhẫn nhịn được.Chúng nhân đã chuẩn bị đầy đủ để hôm sau lên đường, nên hôm nay họ cố gắng phục vụ nữ nhân của mình, bởi vì bọn họ sắp phải chia ly.Ngày hôm sau, bọn Hi Bình li khai Thần Đao Môn, nhằm Địa Ngục Môn tiến tới.Bắt đầu công cuộc phục thù.Đội hình cả nam và nữ có tất cả bốn năm trăm người.Độc Cô Thi cũng đi theo, vì nam nhân của nàng bị đám người Địa Ngục Môn sát tử, và vì nàng cũng không mang thai, quyết vì người chồng đã khuất mà báo thù.Hi Bình không nghĩ là phải đi báo thù, chàng chỉ muốn mang Tuyết Nhi về cho Đỗ Tư Tư, nhất định phải mang Tuyết nhi bình an về cho nàng.Sau khi bọn Hi Bình rời Thần Đao Môn được hai ngày, Lôi Phượng cùng chúng nữ cũng quay về Trường Xuân Đường.Bọn họ tại Trường Xuân Đường được nửa tháng, thì hai nữ nhân của Minh Nguyệt Phong là Mộng Hương và Bão Nguyệt đến Trường Xuân Đường, đi cùng bọn họ là một trung niên mỹ phụ. Sau đó họ biết đây chính là Đại Nguyệt Nữ của Minh Nguyệt Phong là Mộng Tình, chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bọn họ nhận ra bà ta rất gần gũi, nhưng bọn họ đúng là chưa gặp bà ta bao giờ.Mộng Tình đối với bọn Lôi Phượng mấy người cực kỳ thân thiện, nhìn thấy bọn họ là nở nụ cười thương mến, nhưng vì chúng nữ đang trong thời gian hoài thai cũng không thực sự để ý, việc của họ lúc này là giữ gìn sức khỏe để sinh nở cho tốt.Mộng Tinh lưu lại Trường Xuân Đường mười hai ngày rồi quay lại Minh Nguyệt Phong.Mộng Hương và Bão Nguyệt thì ở lại, ngoài ra còn có mười nữ đồ của Minh Nguyệt Phong. Mộng Tình sợ là Trường Xuân Đường xảy ra việc như ở Thần Đao Môn, cố ý lưu bọn họ lại bảo hộ Trường Xuân Đường.Có người của Minh Nguyệt Phong ở đó, có ai trong võ lâm dám gây hấn đây?Hà huống gì Trường Xuân Đường trước nay chỉ cứu người, bán thuốc lại còn là Võ lâm thế gia, căn bản đối với các đại môn phái của võ lâm không cừu không oán, thậm chí ít nhiều còn có ơn huệ, nên cũng chẳng có ai nhằm vào Trường Xuân Đường mà khai đao.Hi Bình yêu cầu chúng nữ về Trường Xuân Đường cũng chính là vì nguyên nhân này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: