Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

về ly trà đào cam sả cho nhiều mứt đào của lmh;

hôm nay lee minhyung lại bị ryu minseok dỗi rồi, lần thứ ba trong tuần này. tôi ngồi ngay ngắn chỗ quầy pha chế để nghe nó kể lể về việc nó pha ly trà đào cam sả cho khách nhưng bỏ hơi nhiều sả, vì ryu minseok là phục vụ nên nó bị cô khách khó tính mắng té tát, cuối cùng ryu minseok giận không thèm nói chuyện với nó luôn. mà xui một cái là lúc đó tôi lại đang đi nhập hàng nên chẳng biết chuyện gì xảy ra, thành ra bây giờ quán chỉ có năm người mà chia ra tận ba tụ để ăn trưa đây này.

choi wooje và moon hyeonjun thì khỏi nói, từ cái lúc thằng nhóc hyeonjun lỡ mồm thì chẳng biết cả hai nói gì với nhau mà dính nhau như sam. nếu bình thường bọn nó không giận dỗi gì thì tôi sẽ là người đàn ông cô đơn ăn cơm một mình, còn mà có chuyện gì thì tôi là người đổ vỏ, mệt chết đi được, tôi thật sự rất nhớ wangho.

"nhưng mà nhé, cậu ấy mắng em thì em không tức, nhưng em tức cái là cậu ấy không chịu nhìn vào mắt em để nói chuyện, lần này em không làm hòa trước đâu!"

lee minhyung nói đến nước bọt tung bay, hộp cơm tôi mua bị nó chọc cho lộn xộn vào nhau, thằng nhóc có vẻ ấm ức lắm nên nó ngồi nửa tiếng rồi mà chỉ ăn được có một chút, lỗ tai của tôi cũng sắp bị nó phàn nàn tới mức đóng kén rồi.

"ăn cơm đi, anh năn nỉ mày, ăn xong đi rồi anh sẽ tìm cách nói chuyện với minseok cho."

tôi đưa tay bịt mồm nó lại, nhìn hộp cơm nguội ngắt của mình mà tôi nóng máu, nhưng tôi nói thật là tôi không dám đánh nó, tôi sợ nó bẻ tôi ra làm đôi mất. về phần minhyung, có vẻ đó là điều thằng nhỏ muốn nghe nên nó vui vẻ ngậm cái đài phát thanh chạy bằng cơm lại. tiếp xúc với bọn nhóc này bốn năm tôi lại chả hiểu bọn nó quá, điển hình là thằng ranh lee minhyung này đây, nó mà không được nói chuyện với ryu minseok một ngày là nó chết đấy, chỉ ra vẻ cứng miệng là giỏi thôi. giang hồ gọi là "bệnh sĩ chết trước bệnh tim" ấy.

cơm nước xong xuôi chúng tôi lại mở cửa bắt đầu ca chiều, mấy hôm nay trời nắng nên lượng khách vào quán cũng nhiều hơn, quán thì chỉ có tôi và lee minhyung là thợ pha chế, ba đứa nhóc kia nhanh mồm nhanh miệng nên tôi phân công cho làm phục vụ. ryu minseok cứ vào quầy bưng bê mà thấy lee minhyung là nó quẹo ngay ra chỗ khác kêu choi wooje vào, còn ông nội nhỏ minhyung thì thôi khỏi nói đi, nó cầm cái shaker tôi vừa mua đập đùng đùng sắp méo mẹ cái vành luôn rồi.

hai mươi tám năm cuộc đời, lần đầu tiên tôi thấy bất lực bởi vì chuyện tình cảm đến vậy. tôi bực bội đuổi lee minhyung cút ra ngoài để bưng nước cho khách luôn, tôi mà để nó trong đây thêm một phút nào nữa có khi nó bứng cái quầy của tôi đi luôn mất. thấy thằng nhóc wooje đi ngang qua nên tôi gọi nó vào, nhờ nó kêu moon hyeonjun vào đây phụ, tôi cần một tay trong để nhanh chóng giải quyết vụ việc này.

"hồi sáng lúc minseokie bị khách la thằng nhóc minhyung có nói gì không mà bị minseok dỗi luôn vậy?"

tôi hỏi moon hyeonjun đang lững thững đi vào, có vẻ thằng bé cũng bị nổ lựu đạn trúng nên mặt nó trông cau có lắm. nó chui vô quầy đứng chung với tôi, được cái tôi tuyển được bốn đứa nhân viên đứa nào đứa nấy cũng to y như con bò mộng, à trừ ryu minseok, nên lúc bọn nó và tôi cùng đứng quầy tôi cứ có cảm giác cái quầy bị chật mất hai phần. thằng nhóc kề sát người tôi, kể lại đầu đuôi câu chuyện.

"là lúc sáng sớm có một cô khách order ly trà đào cam sả, thằng minhyung mới bảo là vị sẽ hơi chua nên nếu chưa ăn sáng thì không nên uống, cô khách đó cứ nằng nặc đòi nên nó mới làm."

moon hyeonjun dừng lại một chút, nó nhìn xung quanh như sợ bị ryu minseok phát hiện tội mách lẻo, chắc ăn không có ai rồi nó mới kể tiếp.

"nó cũng đong đúng công thức của anh để lại nhưng mà bà cô đó kì lắm, cứ một hồi chê chua một hồi bảo nhiều sả rồi mắng ryu minseok, còn đòi gặp thằng lee minhyung để nói chuyện nữa chứ. em với wooje có can thì minhyung bảo không sao để nó ra mặt cho, cuối cùng nó bị mắng té tát, ryu minseok không nhịn được nữa định nói lại thì bị lee minhyung quát đuổi đi vào trong, cuối cùng thành ra hai đứa giận nhau luôn, là vậy đó anh."

"thật đấy à? minhyungie thật sự quát minseokie?"

"thật mà anh, nó quát "em đi vào đi" to lắm, wooje giật mình luôn mà."

tôi ôm đầu, ý là tôi biết thằng gấu muốn tốt cho thằng cún, nhưng mà hai đứa này nó muốn hại tôi. quán tôi mở ra là do tôi quá buồn chán nên thật sự tôi cảm thấy có những vị khách không cần phục vụ mà mời về thẳng cũng được, nhưng lee minhyung là kiếp làm công ăn lương, nó sợ phật lòng khách nên không dám nói. tôi gật đầu đã hiểu, ra hiệu cho moon hyeonjun bắt đầu công việc đi, còn tôi sẽ giải quyết chuyện này. thằng nhóc moon hyeonjun vâng dạ, nó lại trở về làm nạn nhân thường trực của cái cặp này rồi, có là tôi thì tôi cũng phát cáu lên.

bận rộn tới chín giờ tối, tiễn xong đợt khách cuối cùng ra về thì cũng là lúc tôi phải giải quyết chuyện gia đình, nhưng mà là gia đình của người ta. tôi bắt một cái ghế ra giữa quán, hai đứa nhóc hyeonjun và wooje đứng sau lưng, tôi cầm cây chổi lông gà gõ vào lòng bàn tay. thằng lee minhyung thì đứng khép nép trước mặt, còn ryu minseok có vẻ không được vui khi phải đứng kế thằng bồ nó nên nó quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn tôi. tôi mặc kệ, dù sao hai đứa nó cũng có bao giờ giận nhau được quá hai ngày đâu, tôi húng hắng hai tiếng, trực tiếp vào việc.

"hai đứa bây giận nhau à?"

"giận gì đâu, có là gì với nhau đâu mà giận?"

ryu minseok hằn học, cái giọng điệu này mà bảo không giận thì chó nó tin, và vâng, thật sự có một con chó lớn 1m81 tin.

"nếu em không giận tại sao chiều giờ không nói chuyện rõ ràng với anh?"

nó vừa nói xong đã bị ryu minseok lườm cháy máy, thằng nhóc này to con nhưng nó sợ ryu minseok một phép, vừa thấy ryu minseok lừ mắt một cái là nó đã im miệng ngay, khúm núm đứng sang bên cạnh không dám trả treo nữa.

tôi thở dài, sao người ta yêu nhau mà tôi khổ thế nhỉ.

"bây giờ anh nói thế này, minhyung không đúng khi to tiếng với em như thế nhưng thằng bé cũng chỉ lo cho em thôi minseok à. anh biết em buồn vì người yêu của em không làm sai mà vẫn bị mắng, nhưng mà mỗi đứa nên nhường một bước đi chứ không lẽ giận nhau hoài? ảnh hưởng đến công việc lắm nhóc con. giờ cũng sắp về rồi, hai đứa tự nói chuyện đi, anh không muốn ngày mai mở cửa lại mặt nặng mày nhẹ với nhau, anh trừ lương đấy nhé."

nói rồi tôi xua tay giải tán đám đông, tôi cũng chỉ là người ngoài nên có làm hòa hay không còn phụ thuộc vào chính chủ nữa. hai đứa nó uể oải "dạ" một tiếng, đợi ryu minseok đi khuất tôi mới ngoắc tay kêu lee minhyung lại, dặn nó làm cho ryu minseok một ly trà đào cam sả đi, bỏ nhiều mứt đào một chút. nó khó hiểu nhìn tôi.

"minseokie hảo ngọt, nếu ngọt một chút em ấy sẽ hết giận thôi, mày nghĩ xem tại sao minseok chịu yêu mày đi nhóc."

tôi thích lee minhyung là tại vì nó sáng dạ, tôi chỉ cần nói vậy là nó đủ hiểu rồi, hai mắt nó sáng lên, "a" một tiếng rõ to rồi chạy đi mất. tôi chặc lưỡi, có khi tôi phải đổi tên tiệm cà phê này thành tiệm tư vấn tình cảm mất.

một lát sau wangho đến, em ấy mở cửa nhưng cứ ngóng ra ngoài mãi làm tôi tò mò, tôi kéo tay em để ủ trong túi áo của mình, hỏi em nhìn gì vậy.

"minhyung nó lại làm cho minseok giận hả anh? sao em thấy minseok khóc ở ngoài kìa, minhyung còn đang ôm nhóc ấy nữa."

tôi cười xòa, xoa má của han wangho, giải thích cho em bởi vì ly trà đào cam sả của ryu minseok nhiều sả quá nên em ấy buồn bực, lee minhyung vừa pha cho ẻm một ly mới rồi. han wangho chỗ hiểu chỗ không gật đầu, nhìn em ấy hoang mang đáng yêu quá nên tôi nhịn không được hôn em một cái, em ngước lên nhìn tôi cười y như đứa trẻ vừa được cho kẹo. haiz, cuối cùng thì chỉ có em nhà tôi là tốt nhất.

2𝓷𝓭, 𝓬𝓵𝓸𝓼𝓮𝓭.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro