(On2eus) Hiểu lầm thôi.
Note: nơi con trai sinh con bình thường.
♪───O(≧∇≦)O────♪ \(//∇//)\
Chia tay với người yêu hiện tại do cậu muốn tiếp tục theo đuổi con đường học vấn và cậu cũng suy nghĩ rất kĩ, tiếp tục 4 năm yêu xa chắc chắn sẽ không có kết quả tốt với người đang có đường công danh rộng mở ở Hàn như Hyeonjun. Thế là cậu lên kế hoạch từng bước, từng bước rất chi tiết không để lại bất kỳ sai sót nào, khi cậu kéo chiếc vali lên máy bay đi đến Nhật Bản cũng là lúc lời chia tay được thốt lên, Wooje dứt khoát đi thẳng lên khoang, quyết không vướng bận gì nữa.
Thời gian cứ thế trôi nhanh, là một trong những sinh viên ưu tú nên Wooje tốt nghiệp sớm và hiện tại đang giữ chức vụ tốt của một Tập đoàn đa quốc gia nổi tiếng, hơn 5 năm qua cũng chưa hề quay trở lại Hàn nhưng người con xa quê như cậu đây luôn muốn có dịp quay lại (không phải do vấn vương tình cũ đâu) và khi Tập Đoàn mở chi nhánh ở Hàn thì Wooje biết đây chính là cơ hội của cậu. Cứ nghĩ bản thân ở đây được gần 2 ngày sẽ an ổn nhưng ông anh họ trời đánh kêu cậu đến bệnh viện lấy giùm giấy khám thai của bệnh nhân mà ổng để quên ở văn phòng, với cương vị là một người em ngoan ngoãn thì cậu tuy không thích nhưng cũng phải đi. Cơ mà có ngờ được vừa đi ra khỏi cửa lại gặp Hyeonjun ở đây:
_Em có thai à? -câu hỏi của anh khiến cậu cứng đờ, sao cậu có thai được chứ? Đó giờ cậu có quen ai kể từ khi chia tay anh đâu? Mà hình như cậu đang cầm giấy khám thai ở trên tay thì phải, để bị hiểu lầm thì thật mất mặt nên cậu quyết định nói rõ ràng:
_Không phải của anh! -rối quá cậu nói một câu khiến cả hai đứng hình nhưng rất nhanh cậu bèn sửa lại:
_Không phải a! -xong rồi Wooje nhanh chóng dồn hết tốc lực mà biến mất khỏi tầm mắt của Hyeonjun.
Wooje trở về nhà trong tình trạng vô cùng tệ khiến Minseok lo lắng, cậu không hiểu rõ ràng chỉ nhờ lấy giùm giấy khám thai thôi mà đứa em họ lại như thể mất đi nửa cái mạng vậy. Thế là bèn kéo cậu nhóc ra ngoài vườn để hít thở khí trời trong lành sau đó xuống bếp nấu đồ ăn, chắc có lẽ do ẻm đang đói nên mới vậy chăng? Wooje ngồi trong vườn cố gắng trấn tĩnh bản thân, gặp lại người yêu cũ thôi mà có gì đâu mà căng thẳng chứ? Cả hai kết thúc cũng coi như là ổn áp đi thì sao mà phải cuống lên vậy? Chưa kể, có khi anh ta giờ có người yêu rồi không chừng, vậy thì cậu càng phải mừng vì không còn vướng bận gì nữa chứ? Miên man suy nghĩ thì Minseok mang ra một chiếc bánh được trang trí vô cùng xinh đẹp, anh háo hức nhìn phản ứng của em sau khi cắn một miếng nhưng trái với sự vui vẻ thì Wooje ho liên tục rồi bắt đầu nôn tại chỗ khiến cậu hoảng luôn:
_Khoan! Đừng nói vẫn bị dị ứng với hạt thông nha! -
_Mùi nó kinh khủng quá! Không ăn được! -Wooje vừa ho sặc sụa rồi nôn tiếp, Minseok ở bên cạnh vỗ lưng và an ủi. May cậu là bác sĩ nên cũng quen với việc này, thử là người khác xem có chạy xa trăm mét không.
Cách đó không xa:
"Hyeonjun này, cậu ta nôn rồi! Quả thật có dấu hiệu của mang thai! "-một người đàn ông cao lớn ngồi ở toà nhà gần đó, anh dùng ống kính nhìn sang khu vườn bên Minseok.
"Được rồi, cậu về đi! "-Hyeonjun ở đầu dây bên kia thở dài, anh vuốt ve tấm hình chụp Wooje trong buổi chiều hoàng hôn, đôi mắt anh cụp xuống:
_Suốt thời gian qua em ở nước ngoài đã chịu ấm ức gì vậy? Tên khốn nào khiến em có thai rồi biến mất chứ? -anh thở dài, người anh yêu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đau lòng đến độ về nước. Anh quyết tìm cho thật kỹ để đòi lại công bằng cho cậu, cũng như anh muốn có thể tiếp cận cậu để ở bên cạnh cậu thêm một lần nữa. Dù cho có là con của người khác, anh vẫn sẽ chấp nhận đứa bé đó.
Wooje phải công nhận dù có nếm đủ thứ cao lương mĩ vị thì không đâu ngon bằng đồ ăn ở quê nhà nên tranh thủ Minseok không có lịch khám là cả hai anh em kéo nhau ra phố ăn thoả thích. Nào là bulgogi, bibimbap, tteokbokki, jajangmyeon,... Đã có ăn thì phải có uống, thế là rủ nhau thưởng thức Soju bên bếp nướng thịt thơm phức. Wooje đứng ngẩn ngơ trước quầy bán nước, không ngờ sau bao năm ông chủ vẫn tiếp tục kinh doanh món Bingsu. Hyeonjun khi còn học cấp 3 cứ vài ngày là ra đây mua một phần về ăn cho thỏa thích. Đột nhiên kỷ niệm của thuở thanh xuân ùa về, mỗi khi tan học thì Hyeonjun chắc chắn sẽ nắm tay cậu rồi kéo cậu đến quầy này mua Bingsu, hình ảnh chàng trai tóc đen đầy nhiệt huyết, môi nở nụ cười dưới cái nắng thiêu đốt và sự thỏa mãn của anh ta khi xúc một thìa đá bào mát lạnh đẫm sốt đậu đỏ khiến Wooje rung động từ khoảnh khắc nhỏ đó. Đúng là tình yêu tuổi học trò mà, sớm nở và cũng chóng tàn. Wooje bèn đưa tay ra nhận lấy phần bingsu rồi cậu nếm thử một muỗng đầy, quả thật mùi vị giống như trong ký ức, không có gì quá đặc biệt nhưng vẫn khiến người ăn nở nụ cười.
"Hôm nay Wooje đã đi ăn uống rất nhiều nơi! Chứng tỏ cơ thể của cậu ấy đang khá tốt! Hiện tại vẫn chưa nôn! Cứ yên tâm, có Minseok là bác sĩ thai sản nổi tiếng thì Wooje và đứa bé sẽ khoẻ mạnh!" -Minhyung nhắn tin cho cậu bạn thân của mình.
"Chịu khó theo dõi họ, nhớ đừng để cho ai phát hiện ra việc này đấy! Nếu có gì hãy giúp đỡ cho họ! Hãy cứ yên tâm, tôi sẽ lo phần việc của bạn để bạn toàn tâm toàn ý lo vụ này! " -Hyeonjun hài lòng với báo cáo của Minhyung rồi anh tiếp tục đọc những thông tin gửi về máy. Wooje ở bên nước ngoài không có bất kì người đàn ông nào khác ngoài đồng nghiệp bình thường, sự nghiệp của cậu đang phát triển rất tốt. Khi lướt những trang giấy nhàm chán thì một dòng chữ đập vào mắt anh khiến đôi đồng tử của Hyeonjun co rút lại "Đã đi đến quán bar *** ngày 17 tháng 05 từ 22 giờ đến 03 giờ sáng hôm sau" chẳng phải là 15 ngày sau đó Wooje đi về Hàn ư? Vậy có nghĩa là cậu say rượu và gặp chuyện rồi mang thai? Bởi vì không nỡ bỏ đứa trẻ nên Wooje quay về Hàn tìm anh họ là một bác sĩ khoa phụ sản nổi tiếng nhờ chăm sóc? Dựa theo những thông tin được cung cấp thì kể từ sau khi đi bar, Wooje không đi đâu khác ngoài đến chỗ làm và về nhà, à cậu sau đó có đi đến hiệu thuốc mua đồ. Khoan, hiệu thuốc ư? Không phải là mua que thử thai chứ? Xâu chuỗi lại những thông tin có sẵn thì anh bèn đưa ra kết luận rằng Wooje vốn là một người rất đơn thuần nên sau một buổi đi bar mừng sinh nhật bạn thân đã gặp sự cố và có thai. Với tính cách của mình thì Wooje không muốn phá bỏ đứa trẻ và dù không biết cha đứa bé là ai nhưng cậu chấp nhận quay trở về Hàn, ở cạnh anh họ là bác sĩ khoa sản nổi tiếng để có thể chăm sóc tốt cho đứa bé. Tên khốn kiếp nào dám khiến cậu mang thai rồi bỏ trốn chứ? Wooje của anh trong suốt quãng thời gian ở cạnh anh còn không dám làm cậu đau hay khiến cậu rơi nước mắt, thậm chí xa nhất của cả hai chỉ là những cái hôn nhẹ như lướt qua môi nhau, ôm cậu cũng không dám ôm quá chặt sợ cậu đau. Anh trân trọng cậu, thậm chí hận không thể thu nhỏ Wooje lại để có thể dễ dàng cưng chiều cậu trong lòng bàn tay, để có thể luôn luôn ở cạnh Wooje mỗi phút mỗi giây. Thậm chí khi Wooje nói lời chia tay, anh rõ ràng không níu kéo vì anh biết Wooje đã mong chờ khoảnh khắc cậu nhận học bổng du học toàn phần từ rất lâu rồi, Wooje đã luôn học hành rất chăm chỉ để có thể săn học bổng và khi cậu đi du học thì anh biết bản thân phải buông tay để Wooje có thể tự do bay lượn khám phá những vùng trời bao la hơn nên anh mới chấp nhận buông tay để Wooje không còn vướng bận gì. Ấy vậy mà hơn 5 năm gặp lại thì cậu lại mang thai đứa con của một người mà chính cậu còn không biết, vì cậu quá tốt bụng nên đã không phá bỏ đứa trẻ mà quyết định quay về Hàn để có môi trường tốt để sinh đứa bé ra. Nếu ngày hôm đó, anh kiên quyết níu cậu lại, nếu hôm ấy anh bất chấp phóng xe thật nhanh, nếu hôm ấy anh ích kỉ hơn thì có lẽ Wooje đã không rơi vào tình cảnh này.
Công việc của Wooje không cần cậu lúc nào cũng lên văn phòng nên cậu tha hồ ngồi trong nhà mà giải quyết. Thật ra thì cậu cũng định quay về Hàn rồi nhưng do Tập Đoàn chưa có chi nhánh ở đây, cậu cũng không nỡ rời xa những người đồng nghiệp thân thiết nên cậu cố gắng ở lại. Đằng nào cũng có phú ông Sanghyeok cung cấp căn hộ cho nhân viên ở xa đến làm việc nên cậu không sợ, hơn nữa phúc lợi cũng rất tốt nên cậu chưa muốn về Hàn. Công việc của cậu là thiết kế nội thất cho giới siêu giàu nên được đặc cách làm tại nhà, thường thì Wooje không sử dụng đặc quyền đó mà sẽ lên văn phòng vì ở đó không khí khá náo nhiệt khi Dohyeon, Hwanjoong, Geonwoo cãi nhau chí choé còn Quản lý Wangho sẽ ngăn cản họ. Ngay khi Sanghyeok quyết định mở thêm chi nhánh ở Hàn thì cả nhóm đã thôi thúc cậu nộp đơn xin về đó, tuy có chần chừ nhưng mọi người đều cổ vũ cậu và không những vậy còn hứa sẽ mỗi ngày đều sẽ họp Online để cùng nhau xử lý công việc và thế là bây giờ cậu đang ở đây, ngồi trên ghế sofa ở nhà tại Hàn cùng cả nhóm họp bàn kế hoạch, tuy có thiếu vắng sự ồn ào nhưng khởi đầu mới này không hề tệ. À đến giờ cậu mới ngẫm lại, sao chi nhánh này đặt trụ sở ở Nhật lại do người Hàn điều hành nhỉ? Tò mò tra thử thì mới biết Quản Lý Wangho của cậu muốn phát triển sự nghiệp ở Nhật nên đến đây còn phú ông Sanghyeok chuyên rót tiền xuống lại là chồng của anh Wangho. Giờ thì hiểu rồi, anh Sanghyeok chiều vợ nên đặt trụ sở chính ở Nhật luôn và dĩ nhiên vợ anh không khiến anh thất vọng khi giúp cho chi nhánh này lớn mạnh cực kỳ. Ở Hàn một mình khá chán nên Wooje chọn ở ké nhà anh họ Minseok vì nó khá gần với chi nhánh mới của Tập Đoàn, chỉ cần đi xe điện tầm 10 phút là đến nên rất tiện lợi với con người thích ngủ nướng như Wooje. Minseok thường ở một mình nên khi có người ở cùng nên cậu rất vui, đặc biệt với người đam mê nấu ăn như cậu thì Wooje chính là chuột bạch (cách Minseok gọi Wooje) xuất hiện, vậy vấn đề gì mà không cho em họ ở cùng chứ?
Hôm nay Minseok cũng được nghỉ nên cậu đã rủ Wooje dùng điểm tâm ở một quán ăn khá có tiếng. Đó là nhà hàng được trang trí theo phong cách cổ điển, tuy đơn giản nhưng toát lên vẻ sang trọng và ấm cúng, một hàng dài người xếp hàng đứng chờ để thưởng thức món ăn trứ danh nhưng cặp anh em thì không cần vì Minseok được gia đình một sản phụ tặng cho phiếu ăn sau khi giúp con trai của họ hạ sinh một bé gái đáng yêu. Cậu vui sướng ngồi vào bàn rồi bắt đầu gọi rất nhiều món khiến Wooje phải ngăn cản:
_Minseokie ơi, đừng gọi nhiều quá! Sẽ ăn không hết được đâu! -
_Em không ăn hết nhưng anh ăn được mà! -cậu bĩu môi đầy hờn dỗi. Em trai của tôi ơi, bữa ăn sáng miễn phí không giới hạn số lượng gọi món đó! Tận hưởng đi ạ!
_Em dạo gần đây tăng cân rồi! Không thể ăn nhiều nữa đâu! -chỉ một lời than vãn vu vơ nhưng đã có một ai đó ngồi đối diện dỏng đôi tai lên nghe không sót bất kỳ chữ nào. Cậu ta bèn dùng điện thoại nhắn tin:
"Wooje nói cậu ấy béo lên vì ăn quá nhiều! "
"Tốt! Xem ra cái phiếu đó có tác dụng. Cậu ăn xong rồi thì về công ty nhé! Tôi làm xong cái báo cáo rồi" -trong lúc Hyeonjun đang không biết tìm cách bồi bổ thêm cho Wooje và đứa con trong bụng thế nào mà không quá lộ liễu thì đối tác của anh khoe là vợ cậu ấy sinh hạ thành công bé gái, may mắn thay bác sĩ luôn ở cạnh vợ cậu ấy là Minseok. Cậu ta không biết cảm ơn Minseok thế nào, định bụng sẽ mua các món quà tặng cho bác sĩ và chớp thời cơ nên Hyeonjun nhảy vào nói tặng thêm bữa ăn sáng miễn phí ở nhà hàng nổi tiếng. Minseok đam mê ăn uống chắc chắn sẽ thích món quà đó và chắc chắn không thể bỏ sản phụ mình chăm sóc (Wooje) nên hào hứng mà kéo em họ đi cùng.
Khi những phần ăn được bày khắp bàn cũng là lúc cậu không kiêng dè chén sạch hết món này đến món khác, Wooje phải công nhận đồ ăn ở đây rất ngon, nêm nếm hợp khẩu vị nên cũng ăn khá nhiều nhưng sức anh vẫn thua xa ông anh họ háu ăn, ăn tới dĩa thứ 10 thì Wooje đã buông đũa:
_Không ăn nổi nữa! -
_Sao lại chán ăn rồi? Hay em đổi thử món khác xem, trên bàn còn nhiều món nhóc chưa đụng đũa vào mà! -Minseok chỉ lên từng cái dĩa nhưng Wooje lắc đầu, cậu giơ hai tay đầu hàng.
_Thật sự không ăn nổi nữa! -
_Vậy anh không nhường em nữa! -Minseok tiếp tục gắp miếng thịt cua và bỏ vào miệng của mình.
"Êy, cậu ấy có dấu hiệu chán ăn!"
"Biết rồi! " Hyeonjun ở bên kia trong lòng sốt ruột, nếu Wooje chán ăn thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đứa bé lẫn sức khoẻ của em ấy. Không được rồi, Hyeonjun phải nhanh chóng nghĩ ra những cách bồi bổ cho hai người đó mới được.
Wooje cứ nghĩ lần gặp gỡ với Hyeonjun ở bệnh viện đã là lần gặp cuối rồi nhưng hôm nay đi nhà sách lại gặp anh ta một lần nữa. Cậu đâu có nghĩ tình cờ đến thế, cậu chỉ muốn ra đây mua vài quyển sách để về nghiên cứu thêm trong lúc rảnh thì thấy Hyeonjun đang đứng ở khu bán sách thai giáo. Ồ, vậy ra là đi mua sách để học cách làm cha, nhanh thiệt ha mới chia tay tầm 5 năm mà giờ anh ta lên chức rồi, chắc đứa bé sẽ rất hạnh phúc vì ba của nó đã tự mình đi mua sách về học cách chăm sóc nó cơ mà. Trải qua ngần ấy chuyện, rốt cuộc chỉ mỗi Wooje vẫn mắc kẹt trong những hồi ức tuổi thanh xuân năm đó còn Hyeonjun thì tiến về phía trước, bước đi trên con đường ngập tràn hạnh phúc, nơi mà có gia đình nhỏ của anh ở đó. Thì ra, người nói chia tay trước không phải là người có thể dễ dàng buông bỏ được, chẳng qua chỉ là đang muốn đánh cược xem liệu bản thân đã thoát ra khỏi giấc mộng ngọt ngào đó có nhanh hay không? Mỗi đêm cậu đều ước mình được nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của anh, được thấy bóng dáng anh che chở cho cậu, tham lam tận hưởng sự cưng chiều mà anh dành cho cậu để rồi tỉnh giấc chỉ là không gian hiu quạnh. Wooje vẫn cứ mắc kẹt trong đó, tựa như đi vào một mê cung xoắn ốc, càng đi càng chìm sâu vào những khoảnh khắc đẹp đẽ, càng đi càng không thể thoát ra. Mà kệ đi, con tim và lí trí trao trọn hết cho người rồi thì sao có thể gạt bỏ được? Cậu chấp nhận lùi về sau để nhìn anh được hạnh phúc và cậu hoàn toàn ổn với điều đó, chỉ là chút ghen tị thôi nhưng cậu sẽ không phá hỏng hạnh phúc riêng của người cậu yêu, cậu sẽ vẫn tiến về phía trước, ôm lấy những kỷ niệm thuở xa xưa đó mà tiếp bước. Làm sao bây giờ, Wooje có chút tủi thân rồi!
Hyeonjun như thường lệ sẽ đến bệnh viện kiểm tra định kì, khu khám bệnh cần phải đi ngang qua khu sản và nhìn thấy Wooje ở đây. Cậu ấy đang ngồi trên ghế, tay cầm bệnh án, Hyeonjun với bản tính tò mò bèn lợi dụng lúc Wooje không để ý mà ngồi ở gần đó, chăm chú nghe từng lời Wooje nói:
_Minseokie, anh có nghe em nói rõ không? Ok tốt, vậy thì để em đọc cho anh nghe! Thai rất tốt và luôn ở đúng vị trí, không hề có chỉ số nào bất thường hay có dị tật,.....-Wooje nói một tràng dài mà Hyeonjun không nắm rõ hết vì ở khoảng cách cũng khá xa nhưng tóm lại là đứa bé đang phát triển rất tốt, thật sự may mắn quá! Sau khi thấy Wooje cúp máy thì cậu đứng lên nhưng khựng lại, Wooje bèn hít một hơi thật sâu rồi sau đó dùng một tay đỡ lưng rồi mới đi ra về, Hyeonjun chợt nhớ ra rằng giai đoạn này đứa bé sẽ phát triển rất mạnh mẽ nên có thể khiến cho Wooje cảm thấy đau nhức cơ thể. Trong khi đó, Wooje thầm nhủ: "Ngồi lâu quá nên tê đến toàn thân luôn rồi! Mém nữa không thể cảm nhận được cái lưng, ai đời Viện Trưởng đi công tác xong giao việc cho Minseok, đã vậy quên nhập vài thông tin của sản phụ lên máy khiến em phải vào đây đọc giúp. Nếu không phải Minseok đang đến khám riêng cho sản phụ đó thì anh ấy đã vào bệnh viện lấy rồi. Ôi người giàu có mời bác sĩ đến khám tận nhà, lưu trữ hồ sơ ở viện, có tiền thích thật đấy! "
Hyeonjun quả thật là rất bận rộn, bận xử lý công việc cho đúng tiến độ, đã vậy còn làm luôn phần cho thằng bạn thân rồi bận học cách làm một người cha thật tốt, không những vậy mỗi khi Minhyung theo dõi Wooje nếu mà vào ngày nghỉ thì anh cũng đi cùng để đảm bảo mọi chuyện hoàn toàn ổn. Mỗi một nơi Wooje đến đều có bàn tay của Hyeonjun ở đó, lúc đi công viên giải trí thì tạo trò chơi cho cả hai trúng tấm cho tấm vé vip để không phải xếp hàng, không cho Wooje chơi các trò cảm giác mạnh vì sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé và thế là Wooje ngồi trên đu quay ngựa với Minseok đang cười hí ha hí hửng. Khi hai anh em đi dạo phố thì những chỗ đông người đều được Hyeonjun cho tản bớt, tránh tình trạng xô lấn, hạn chế luôn mấy món không tốt cho sản phụ.
_Ểh? Hết món rồi ư? -Minseok trố mắt ngạc nhiên, sao mới mở bán mà hết nhanh vậy được cơ chứ?
_Thật xin lỗi, sáng sớm nay có một vị khách quý đã mua hết để làm quà tặng cho nhân viên! -chủ cửa hàng nói.
Ngày hôm đó, nhân viên ở T1 (tên công ty mà Hyeonjun làm CEO) mỗi người được phát một ly Dalgona. Thậm chí ngay cả những quán ăn tưởng không có gì nhưng mỗi món đem lên cho Wooje đều được chế biến vô cùng tỉ mỉ, đảm bảo nguồn nguyên liệu rõ ràng lẫn không có chứa chất gì làm ảnh hưởng đến thai nhi hay sản phụ.
Wooje dạo gần đây có cảm giác bản thân như bị trúng tà, cứ mỗi khi cậu ra khỏi nhà thì mọi chuyện tốt đến mức khiến cậu nghi ngờ nhân sinh, nào là đi tàu thì không còn cảnh chen chúc nữa, đi ăn ở đâu cũng bóc trúng bữa miễn phí hoặc được tặng thêm đồ, thậm chí vô tình rẽ vào kể cả quán ven đường vậy mà cũng được ăn miễn phí. Rõ ràng có người nhúng tay muốn hãm hại cậu rồi chứ làm gì có chuyện đi ra ngoài đường gặp chuyện may mắn đến vậy? Hay đây là ban ân huệ trước lúc xử cậu? Thà một hai lần thì cậu còn tin vận may của cậu tốt nhưng tỉ lệ trúng tận 100% thì chẳng phải cậu đã sử dụng hết toàn bộ may mắn của cả thế giới rồi ư? Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, Minseok thường nói phàm cái gì không thể dùng khoa học lý giải vậy thì chỉ còn có nước dựa vào tâm linh thôi. Thế là cậu đi đến đền thờ để hoá giải nhưng khi cậu đến khu vực nổi tiếng đông đúc nhất lại thoáng đãng lạ kỳ, Wooje run rẩy cầu nguyện rồi đứng dậy ra về, vậy là đến cả tâm linh cũng không thể giải quyết được thứ khiến cậu lo sợ luôn ư? Nếu cậu sử dụng hết vận may từ trên trời rơi xuống thì cậu phải trả giá bằng chính mạng sống của cậu ư? Không thể nào! Chỉ vì những ý nghĩ đó quẩn quanh trong đầu mà bây giờ cậu ăn không ngon, ngủ cũng không yên, lúc nào cũng bày ra bộ mặt chán nản, thậm chí đôi lúc nghĩ lỡ một mai đặt chân ra khỏi nhà thì hoạ rớt vô đầu phải làm sao? Cậu có vô số thứ chưa làm trong cuộc đời này, không lẽ cậu cứ thế buông xuôi mà rời đi ư? Thật sự không can tâm tình nguyện mà. Ai đó làm ơn cứu tôi đi!
"Báo cáo: cậu ấy có dấu hiệu chán nản, không muốn ăn, hiện giờ chỉ ngồi trong vườn và khóc. Đây là thời kỳ nhạy cảm của thai phụ nên phải chú ý"
Minseok không thể chịu được cảnh em họ cứ vật vờ như cái xác nên cậu quyết tâm làm công tác tư tưởng để biến Wooje lại như cũ, cậu thật sự rất thương đứa em họ của mình, không muốn thấy em ấy ở trong tình cảnh này. Cậu có quen một người chị là bác sĩ ở khoa tâm lý, chị ấy sau khi nghe cậu kể về tình trạng của Wooje đã gửi cho cậu vài loại thảo dược và hương để giúp Wooje xoa dịu tinh thần cũng như cảm thấy thoải mái hơn. Minseok không ngần ngại mà đưa cho Wooje sử dụng, thậm chí cậu còn canh chừng nhóc vô cùng cẩn trọng để chắc chắn Wooje không bị áp lực công việc mà nghĩ quẩn. Dưới sự chăm sóc của Minseok mà tâm trí Wooje cũng dần thả lỏng hơn, chắc do dạo gần đây bên trên đẩy mạnh các kế hoạch để buổi khánh thành toà nhà được ổn nhất cộng thêm việc phải chuẩn bị các bản thiết kế thật hoàn hảo cho hợp đồng lớn sắp tới nên Wooje đã bị căng thẳng quá độ, xong lại nghe 3 đứa bạn thân bồi vào mấy câu chuyện tâm linh khiến tinh thần cậu gần như kiệt quệ. May mà có Minseok ở cạnh chăm sóc, sau khi nhận được cái gật đầu đầy hài lòng của anh Wangho cho dự án sắp tới thì Wooje được nghỉ ngơi, nhìn đồng hồ thì thấy đã 6h tối và trời đang mưa nên cậu định sẽ ra siêu thị mua thêm nguyên liệu cho bữa lẩu của cả hai, coi như là món quà cảm ơn vì đã chăm sóc cậu rất chu đáo. Wooje đứng dậy mặc áo khoác và cầm dù đi ra khỏi nhà, vừa đi được một đoạn thì trời mưa như trút nước khiến cậu giật mình, thời tiết dạo này kì quái thật nhưng đi được nửa đường rồi thôi thì cũng ráng, chắc lát cậu bắt xe về luôn.
_Khoan đã, sao trời vậy mà còn đi ra ngoài làm gì? -Hyeonjun đang ngồi ở quán cà phê đối diện nhà Minseok thì thấy thân ảnh cậu cầm dù trong mưa khiến anh cuống quýt đuổi theo. Minhyung vừa đi rửa tay ra thì thấy bàn trống trơn, vội hỏi nhân viên thì họ nói rằng Hyeonjun chạy ra ngoài, anh bèn hỏi hướng đi của thằng bạn và rồi hốt hoảng phóng xe đuổi theo.
Cơn mưa cứ thế một lúc một nặng hạt, sấm chớp loé sáng cả vùng thậm chí gió mỗi lúc một to khiến Wooje dù cố đi chậm nhưng vẫn cứ bị gió đẩy lùi lại, cậu cố nhịn vì chỉ cần đi xuống mấy chục bậc thang nữa là tới siêu thị rồi, đột nhiên một cơn gió từ đâu thổi mạnh khiến cậu choáng váng, một tay giữ chặt tay vịn cầu thang còn tay kia giữ chặt dù nhưng cơn gió như thể cuốn cậu đi và sau đó không thể chống đỡ kịp nên cả cơ thể cứ thế bị xô vừa phía trước, đầu đập vào bồn hoa trong tiếng hét lên thất thanh của Hyeonjun. Sao mà trong giờ phút này lại có thể nghĩ đến anh ta được nhỉ? Không phải do cậu sắp bất tỉnh nên mơ bậy bạ đó chứ? Cơ mà, giấc mơ này coi như an ủi cho cậu đi, cậu thấy Hyeonjun mặc áo măng tô đen đang lao đến phía cậu rất nhanh chóng, bàn tay lạnh ngắt áp vào khuôn mặt của cậu và cậu mệt quá nên cậu ngủ chút xíu đây, giấc mơ này đến đây là quá đẹp rồi.
_Wooje! -Hyeonjun ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang lạnh vì bị ướt nước, trán của cậu chảy máu đầm đìa khiến anh lo sợ, vừa thấy Minhyung phóng xe tới là anh đến mở cửa xe rồi hoảng hốt hối thúc nhanh chóng chở đến bệnh viện. Hyeonjun ôm chặt cơ thể thấm đẫm nước mưa của Wooje trong lòng, tay run run đặt lên bụng của cậu và mong rằng cả cậu lẫn đứa bé đều không sao. Xe vừa đỗ trước cổng là Hyeonjun phóng như bay đến khoa cấp cứu bất chấp việc máu trên trán Wooje thấm ướt áo sơ mi trắng, khi cậu đang được bác sĩ kiểm tra thì Hyeonjun cùng Minhyung lo lắng đứng ở ngoài. Minhyung thật chẳng hiểu nổi thằng bạn thân của mình, rõ ràng yêu người ta đến thế nhưng không dám mở lời, thậm chí dù biết người ta đang có thai nhưng thay vì dũng cảm đứng ra cho Wooje thấy rằng bản thân sẵn sàng chăm sóc, yêu thương cả cậu ấy lẫn đứa bé nhưng rốt cuộc chỉ biết trốn đằng sau, lo toan mọi thứ. Vì sợ Wooje xảy ra chuyện nên nhờ Minhyung đi theo bảo vệ nhưng chính cậu ấy lại bỏ những ngày nghỉ tranh thủ ngủ nướng để đi theo quan sát, mỗi khi Wooje vui vẻ thì cũng nở nụ cười còn khi cậu ấy đau thì Hyeonjun sẽ buồn bã. Tình yêu của Moon Hyeonjun dành cho Wooje nó lớn đến độ sẵn sàng chăm sóc đứa trẻ trong bụng Wooje không chút tính toán, yêu đến mức chấp nhận làm cái bóng để có thể thấy cậu ấy hạnh phúc, tình yêu là một thứ gì đó thật khó nói nhỉ? CEO nổi tiếng của T1 lại vì một nụ cười của mĩ nhân mà nhanh chóng duyệt hết toàn bộ kế hoạch trong một ngày, cũng vì một tiếng thở dài của người ấy mà lo lắng không thôi, thậm chí túc trực ở quán cà phê gần đó quan sát cậu, ngồi trên lầu cầm ống nhòm nhìn xuống khu vườn để xem cậu ấy thế nào. Một người nổi tiếng thông minh, nhạy bén, tầm nhìn chiến lược giỏi vậy mà vẫn bị tình yêu xoay mòng mòng. Mà nè Lee Minhyung ơi, chẳng phải sau khoảng thời gian dài theo dõi Wooje thì cậu cũng đổ đứ đừ bác sĩ Ryu Minseok đấy ư? Nhắn tin với Hyeonjun mà gửi hình thì toàn hình Minseok xinh đẹp rực rỡ còn ảnh Wooje mờ căm, mở miệng cứ Minseokie chăm Wooje kĩ lắm, Minseokie nay làm bánh cho Wooje ăn,...Ai mới là người cuồng hơn vậy?
Cánh cửa mở ra khiến Hyeonjun đứng bật dậy lo lắng, anh nhìn bác sĩ rồi sốt sắng hỏi:
_Bác sĩ, cậu ấy không sao chứ? -
_Không sao, chỉ là té từ trên cao xuống nên dẫn đến trẹo chân và bị đập đầu thôi. Tôi cũng băng bó kỹ càng cho cậu ấy rồi, lát nữa cậu ấy sẽ tỉnh dậy sớm! -
_Vậy....còn đứa bé? -
_Không có đứa bé nào cả! -lời nói của bác sĩ như tiếng sấm rền vang khiến cả Hyeonjun lẫn Minhyung chết lặng không thể làm gì.
_Xin lỗi, tôi còn phải kiểm tra cho bệnh nhân sau khi phẫu thuật nên đi trước đây! -nói rồi anh bước vội ra ngoài. Mà kể cũng lạ, cậu ta có mang thai hay có dấu hiệu mang thai nào đâu mà sao tên Hyeonjun lại hỏi như vậy? Đã thế cái biểu cảm như nghe tin dữ như vậy là sao chứ? Thật khó hiểu nhưng mà giờ anh không rảnh quan tâm đến việc đó, phải tranh thủ giải quyết xong để còn về nhà nữa.
_Minhyung, đi mua giúp một ly sữa nóng nhé! Wooje khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ muốn uống! -Hyeonjun chống tay vào tường đầy mệt mỏi, anh không biết nên nói chuyện này ra thế nào cho Wooje nghe nữa. Minhyung nhanh chóng chạy ra ngoài. Khu hành lang vắng vẻ giờ chỉ còn có Hyeonjun ở đây, anh không biết nên mở lời thế nào để không khiến Wooje suy sụp tinh thần nữa. Đằng nào cũng là một sinh linh đang ngóng trông từng ngày mở mắt chào đón thế giới mà bây giờ lại rời đi một cách vội vã. Không có đứa trẻ thì rõ ràng Hyeonjun phải cảm thấy nhẹ nhõm khi Wooje không mang thai của một ai khác nhưng anh chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề. Thế Wooje thì sao? Cậu đã chấp nhận việc nó không có ba, chấp nhận hy sinh rất nhiều, bỏ nhiều công sức ra chăm sóc để ngóng chờ ngày đứa trẻ ra đời vậy mà chỉ vì bất cẩn mà đứa trẻ đã không còn. Liệu Wooje sẽ đau đớn đến mức nào chứ? Hyeonjun toàn thân run rẩy đẩy cửa vào, anh ngồi cạnh giường của Wooje, bàn tay to lớn ôm chặt bàn tay đầy vết xước của cậu và dịu dàng hôn lên đó:
_Xin lỗi Wooje, là anh đã không đủ sức để bảo vệ em và đứa nhỏ! Anh thật sự xin lỗi em! Nếu lúc em nói chia tay, anh kiên quyết giữ em chặt lại thì đã không phải để em ở trong tình cảnh này. Anh thật sự xin lỗi! -Hyeonjun nói trong cơn nức nở khiến Wooje người đang nằm ngủ trên giường cũng phải tỉnh giấc vì quá ồn. Cậu chậm rãi mở mắt thì đã ngửi được mùi thuốc nồng nặc khiến cậu nhớ lại bản thân đã bị ngã cầu thang lúc đi siêu thị, trước khi bất tỉnh thì cậu còn mơ thấy Moon Hyeonjun đến nữa cơ. Mà sao tay cậu đang bị ai nắm chặt thế này, Wooje quay mặt sang thì thấy Hyeonjun khóc nức nở khiến tim cậu như muốn vỡ ra, cậu gần như hoá đá trước cảnh tượng này trong khi Hyeonjun vẫn cứ khóc:
_Em biết không! Khoảng thời gian em đi cũng là lúc anh rất chật vật vì luôn tìm kiếm hình bóng em ở những nơi đầy ắp kỷ niệm của hai ta. Anh không dám lên máy bay tìm em vì anh sợ anh sẽ níu kéo em, sẽ là người cản trở con đường rộng mở của em. Bao năm qua anh không yêu ai khác vì không thể quên em, anh đã cố gắng chuẩn bị cho mình những kiến thức tốt để làm cha cho đứa con của em, để làm chỗ dựa vững chắc cho em nhưng anh không thể. Thật sự xin lỗi em, vì anh quá vô dụng và yếu đuối nên không thể giúp được em! -Hyeonjun đau lòng, bờ vai to lớn của anh run rẩy khiến mắt cậu cũng cảm thấy cay khóe mi. Vậy ra, anh ấy vẫn không quên cậu như cậu vẫn tưởng, anh ấy đến nhà sách là vì muốn chuẩn bị kiến thức làm cha bởi vì bản thân anh hiểu rõ anh muốn cùng cậu tạo ra một gia đình nhỏ của riêng mình. Cậu còn để ý trên cổ anh vẫn giữ sợi dây chuyền đôi của cả hai, thậm chí còn có dấu vết thời gian rõ ràng chứng tỏ anh đã luôn đeo nó, giống như cậu chưa bao giờ tháo ra. Có lẽ Wooje đã đánh giá cao bản thân mình khi dễ dàng quên anh, cũng đánh giá thấp bản thân anh sẽ nhanh chóng quên đi cậu, trong lúc cậu luôn hồi tưởng lại những kỉ niệm của cả hai thì anh cũng nhung nhớ cậu biết bao. Hổ ngốc này, anh khiến em chịu thua rồi! Wooje thở dài, cậu bèn dùng tay xoa lên mái tóc trắng của anh khiến Hyeonjun giật mình:
_Em tỉnh rồi ư? -
_Vâng! -cậu nở nụ cười nhẹ với anh khiến Hyeonjun kích động mà ôm chầm lấy cậu, rồi anh cứ lặp đi lời yêu khiến cậu chỉ biết cười trừ mà vỗ về anh:
_Em biết! Em cũng yêu anh, bao năm qua chưa bao giờ đổi thay! -giờ cậu chỉ còn có nước thành thật với chính bản thân mình, thành thật đối diện với cảm xúc của bản thân. Khi Hyeonjun nói anh chỉ yêu cậu, đó giờ chưa có ai thì tất cả mọi lớp phòng bị mà Wooje dựng lên cứ thế đổ sập xuống, cậu sẽ không ương bướng nữa mà quyết nắm chặt lấy cơ hội này trong tay, cùng với Hyeonjun cả hai sẽ viết tiếp câu chuyện tình dở dang năm ấy.
_Wooje, nhóc có sao không? -Minseok bất chấp mà xông vào và thấy cảnh em họ đang cùng người yêu cũ ôm ấp nhưng cậu mặc kệ, bèn tiến lại gần kiểm tra một lượt rồi thở phào:
_May quá không có gì nghiêm trọng! Hay ha? Tôi thì lo cho cậu còn cậu ở đây ôm ấp người tình trong mộng? Nào thì ờm anh ấy có người yêu mới rồi, phải buông tay thôi cơ mà sao ở đây ôm ấp người ta vậy? Rồi thì em sẽ không yêu ai khác ngoài Hyeonjun, bla bla bla! -cậu nhại giọng của Wooje, rồi sẵn tiện trêu luôn em trai vì hễ hai anh em ngồi trong sân vườn nói chuyện thì cậu được thồn đống cơm chó từ thuở thanh xuân vườn trường của Wooje. Cơ mà, kết cục cũng đẹp quá đấy chứ! Hai người tay trong tay lại rồi nè.
_Anh xin lỗi em Wooje! -không hiểu sao hôm nay Hyeonjun mau nước mắt đến vậy khiến Wooje bối rối, bình thường anh ta cứng rắn lắm mà nhỉ?
_Xin lỗi vì không giữ được con của em. -
_Hả? -cả Wooje lẫn Minseok kinh ngạc.
_Xin lỗi vì không cứu được đứa bé! -
_Đứa bé nào? Con nào? Khoan đã! Anh bình tĩnh nói cho em nghe! -lần này tới lượt Wooje cuống quýt lên.
_Là đứa bé mà em mang thai mấy tháng nay! Do em bị té nên đứa bé không còn nữa, anh xin lỗi em cũng do anh đến trễ! -lời Hyeonjun thốt lên khiến căn phòng chìm trong sự im lặng chết chóc, thậm chí bây giờ một cây kim rơi xuống khéo sẽ khuấy động không gian này mất.
_Em...mang thai? Khi nào? -lời Wooje nói ra khiến Hyeonjun ngớ người, nước mắt cứ thế ngừng chảy luôn.
_Phải đó! Tôi chưa bao giờ biết em tôi đang mang thai ấy! Anh nói rõ ra được không? -Minseok sốt ruột hỏi. Từ biểu cảm ngơ ngác của hai người họ thì một ý nghĩ chợt loé lên trong bộ não của vị CEO nổi tiếng: là anh hiểu lầm ư?
Minhyung run rẩy cầm hai ly sữa nóng, anh không biết có nên bước vào phòng bệnh không nhưng tiếng cười vang lên khiến anh giật mình. Không lẽ Wooje shock quá nên hoá điên ư? Gấu lớn xông vào thì thấy Wooje cùng Minseok ôm bụng cười còn Hyeonjun thì đen mặt ngồi đó nhìn hai người họ, chỉ mới đi có một chút mà đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì rồi vậy?
_Vậy ra....cậu nghĩ em họ tôi mang thai chỉ vì thấy giấy khám ư? Trời đất, hôm đó tôi nhờ Wooje lấy hộ thôi! -Minseok cố gắng nín cười nhưng không thể, cười nhiều quá nên khoé mắt cậu ướt nước luôn rồi.
_Còn việc anh cùng đồng nghiệp theo dõi em, thấy em có các biểu hiện đó thì lầm tưởng em mang thai ư? Sao anh có thể suy luận ra vậy được? Em chưa bao giờ để ai chạm vào mình. Bữa tiệc sinh nhật đó mọi người chỉ ăn uống và karaoke thôi chứ không xảy ra chuyện gì. Anh tìm kiếm thông tin rồi xâu chuỗi lại nhưng nó sai từ mắt xích đầu tiên rồi! -Wooje phì cười, không ngờ con hổ nổi tiếng với chỉ số thông minh cao lại có thể suy luận đặc sắc đến mức độ này. Quả là mở mang tầm mắt.
_Vậy là hiểu lầm ư? -Minhyung từ đâu phóng tới, mọi khổ sở của anh hơn mấy tháng qua chỉ là hiểu lầm do con hổ chết tiệt này gây ra ư?
_Đúng vậy! Hiểu lầm thôi! -Hyeonjun cay đắng phủ nhận, cơ mà như vậy thì cũng tốt. Nhờ suy luận sai mà anh biết rõ bản thân mình có thể làm ra rất nhiều chuyện điên rồ để được ở cạnh Wooje, rõ ràng yêu người ấy sâu đậm quá rồi đến mức chẳng thể thoát ra được.
*・゜゚・*:.。..。.:*・'(*゚▽゚*)'・*:.。. .。.:*・゜゚・*
Hyeonjun và Wooje sau vụ hiểu lầm đó đã quyết định cả hai cùng nhau mở lòng ra và đón nhận tình yêu của đối phương. Chẳng bao lâu sau một lễ cưới ấm cúng được diễn ra trước sự chứng kiến và chúc phúc từ gia đình và những người bạn thân thiết của họ. Còn Minhyung và Minseok đang trong giai đoạn mập mờ mà như mập rõ của họ, chẳng bao lâu sau họ cũng tổ chức một đám cưới vô cùng hoành tráng.
Một năm sau:
_Bé con, mau ra ăn thử món anh mới học được cho em nè! -Hyeonjun hào hứng kéo Wooje vào ghế, đôi mắt của anh nhìn cậu không chớp nhưng trái với phản ứng vui vẻ của anh thì Wooje nhăn mặt, rồi cậu cảm thấy dạ dày co thắt lại nên bèn chạy nhanh rồi cứ thế nôn thốc nôn tháo khiến Hyeonjun sợ hãi.
_Bé con! Em có thai ư? -
_Mau đưa em que thử thai đi! -Wooje bèn rửa mặt cho tỉnh táo hơn rồi sau đó đóng sầm cửa lại còn Hyeonjun ở ngoài lo lắng cứ đi qua đi lại và khi cánh cửa mở ra cũng là lúc Wooje ôm chặt lấy cổ của anh rồi cậu reo to:
_Em có thai rồi! Có thai rồi! Là của anh đó Hyeonjun! Anh lên chức rồi! -sự vui vẻ của cậu khiến anh mừng rỡ, anh bèn bế cậu lên xoay mấy vòng rồi thích thú hôn khắp mặt cậu:
_Em yên tâm! Anh chắc chắn chăm sóc tốt cho cả em và con! Anh có nhiều kinh nghiện lắm! -
Giống như lời hứa mà anh luôn nói với Wooje, anh thật sự sẽ khiến cho cậu và con ngập trong hạnh phúc. Ngày đứa bé đáng yêu chào đời, tiếng khóc vang to khắp phòng, sau khi được dỗ thì nhóc đó nở nụ cười toe toét đầy hạnh phúc.
_Anh yêu em, Wooje! -Hyeonjun đặt đứa trẻ vào trong vòng tay của Wooje rồi hôn lên trán của cậu đầy sự cưng chiều. Gia đình chúng ta từ đây về sau sẽ cùng sống thật hạnh phúc nhé!
Hết~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro