(Fakenut) Mảnh ghép thời gian.
Note: nếu bạn không xem được clip, hãy chuyển VPN sang quốc gia khác nha (Switzerland chẳng hạn)
Sơ lược:
Trong quá trình chuyển đồ về nhà mới, Sanghyeok tình cờ phát hiện một quyển album cũ, một món đồ tưởng như đã bị lãng quên. Anh ngạc nhiên khi thấy trong đó có những bức ảnh của chính mình, kèm theo những dòng chữ nắn nót, được viết rõ ràng ngay trang đầu tiên. Một cảm giác lạ lùng thôi thúc anh, khiến anh không thể không tìm hiểu về chủ nhân thật sự của quyển album này, cuốn hút bởi những ghi chú bên lề từng bức ảnh, Sanghyeok quyết định tạm gác công việc và để khám phá quá khứ. Liệu anh có thể nhớ ra được người đã ghi lại những kỷ niệm này? Và trên con đường tìm lại ký ức, anh sẽ gặp lại những kỷ niệm gì?
ヾ(๑╹◡╹)ノ" ヾ(๑╹◡╹)ノ" ヾ(๑╹◡╹)ノ"
Hôm nay Sanghyeok dọn dẹp hết đống đồ để chuyển sang căn nhà vừa được xây xong, cuối cùng thành quả sau hơn mấy năm cày bục mặt chính là một ngôi nhà (cung điện) mới khang trang hơn, tiện nghi hơn và riêng tư hơn. Trong lúc Minhyung và Minseok đang giúp anh kiểm tra các vật dụng trước khi chất lên xe thì anh bèn đảo mắt một vòng phòng ngủ để chắc chắn không bỏ quên thứ gì, căn phòng hiện giờ thật trống trải khác xa với khung cảnh ngày thường khiến anh có chút không quen.
_Hyung, trong kho anh có muốn đem gì theo không hay bỏ hết? -giọng của Hyeonjun nhỏ vang lên làm anh giật mình.
_Chắc không cần đâu! Dù gì mấy món đó anh cũng không sử dụng, chắc đem ra chợ đồ cũ bán lấy đồng nào hay đồng đó! -anh xua tay.
_Ơ nhưng cũng phải lên ngó lại đi chứ! Lỡ anh tìm thấy gì hay thì sao? -Hyeonjun lớn chen vào, lời cậu nhóc cũng có lí nên chắc anh vào nhà kho xem thử, nhà kho đầy bụi với vô số thùng giấy nằm im lìm, anh xem qua một lượt thấy cũng chẳng có hứng thú gì nhưng ở một góc của chiếc thùng có một quyển album làm cho anh khá tò mò, anh bèn tiến lại gần xem thử và bất ngờ khi vừa mới lật trang đầu tiên ra đã thấy ảnh của anh.
"My sunshine"?
Tại sao lại có bức ảnh của anh ở đây? Tấm ảnh này được chụp từ bao giờ đến anh cũng chẳng thể nào nhớ nổi. Ký ức về cuốn album này mờ mịt, như thể một lớp sương mù dày đặc bao phủ khiến mọi thứ trở nên mơ hồ, không thể nắm bắt. Anh vội vàng lật nhanh từng trang, mong mỏi tìm lại một chút gì đó quen thuộc nhưng càng lật, càng thấy mọi hình ảnh, mọi chi tiết đều xa lạ. Lạ lùng thay, mỗi bức ảnh lại có một dòng chữ ghi lại những kỷ niệm, những khoảnh khắc đã qua giữa anh và chủ nhân của quyển album nhưng chính anh cũng không thể nhớ nổi những chuyện đó. Đến bức ảnh cuối cùng là khung cảnh cây ước nguyện nhưng chủ nhân bức ảnh dường như đang chìm trong cảm xúc đến nỗi nét chữ cũng trở nên nhòe đi và run rẩy, không còn ngay ngắn như bình thường. Cảm giác bối rối, lạc lõng len lỏi trong lòng anh như thể một phần ký ức đang cố gắng né tránh.
Ngày A tháng B năm 20XX.
Lee Sanghyeok là đồ đáng ghét! Em mong anh luôn hạnh phúc dù không có em. Chúng ta..
Anh chạm tay lên đó, dòng chữ "chúng ta" nhoè đi vì nước mắt khiến anh cảm thấy hình như có gì đó đang đâm vào tim của anh làm cho nó nhói lên, rốt cuộc "chúng ta" đã xảy ra chuyện gì chứ? Anh đã bị gì mà sao anh không thể nhớ ra được chứ? "Chúng ta" của quá khứ đã từng chia sẻ những kỷ niệm gì, những khoảnh khắc nào từng khiến thời gian ngừng lại? "Chúng ta" của hiện tại có phải đang sống rất tốt, hạnh phúc với những gì đang có? Vậy "chúng ta" của tương lai sẽ ra sao? Anh ngồi lặng người, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ không lời, tự hỏi liệu có nên tìm hiểu thêm về cuốn album này, về người chủ nhân của nó không. Lỡ như đó là một ký ức buồn mà anh chẳng muốn nhớ lại thì sao? Bởi rõ ràng, anh chẳng thể nào nhớ nổi gì về cuốn album này nhưng nếu không tìm hiểu, nó lại khiến anh cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Anh còn bận rộn với T1, phải dồn hết tâm huyết vào từng bước đi của công ty và có lẽ những chuyện này đã bị thời gian vùi lấp vào dĩ vãng, những ký ức cũ đã vô tình lãng quên. Thế nhưng liệu có phải anh thật sự không muốn nhớ lại hay chỉ là không dám đối diện với chúng?
_Hyung, xong hết rồi đó mà anh ngồi ở đây chi vậy? -giọng của Wooje vang lên khiến anh giật mình, cậu nhóc bèn chú ý vào quyển album đang ở trên tay anh.
_Anh tìm thấy gì mới à? -
_Ừ, nhóc có biết gì về quyển này không? -anh đưa cho Wooje, út cưng lắc đầu vì chính cậu ấy cũng mù tịt như anh. Sau đó anh bèn đi hỏi dàn trợ thủ của mình nhưng đổi lại chỉ là những cái nhún vai đầy khó hiểu, những cái thở dài ngao ngán. Quả nhiên, ai cũng không biết gì về sự tồn tại của quyển album này mãi đến khi anh cho họ xem.
_Anh tính thế nào? Chắc có lẽ năm xưa chụp để giữ kỉ niệm chăng? -Minhyung lên tiếng.
_Ừm nhưng nét chữ không phải của anh. Anh nghĩ là của người khác. Mấy mối quan hệ cũ của anh có ai mà anh thân tới mức này không? -
_Cái này bọn em chịu! Bọn em mới vào làm được có 4 năm thôi! Còn quyển này dựa theo ngày tháng ghi trong ảnh cuối thì chắc cũng hơn 7 năm rồi đấy. -Minseok là người theo anh lâu nhất nên nếu cậu nhóc không biết thì không ai biết cả. Sanghyeok thở dài nhưng quyết tâm trong lòng anh ngày càng rõ ràng. Dù biết rằng sự thật có thể mang đến nỗi đau không tả, anh vẫn quyết định đối diện với nó. Anh thà đương đầu với những vết thương trong tâm trí còn hơn phải sống mãi trong sự mơ hồ, với một vùng ký ức xa xăm mà ngay cả chính anh cũng không thể nhớ rõ. Anh muốn giải thoát bản thân khỏi những nghi ngờ, dẫu biết con đường phía trước có thể đầy chông gai. Dù sự thật có đau đớn đến đâu, anh sẽ chấp nhận nó, vì ít nhất anh sẽ không còn phải sống trong bóng tối của những câu hỏi chưa lời đáp.
_Nếu anh đi tìm hiểu về việc này, mấy đứa quản chuyện công ty được không? Dĩ nhiên anh sẽ làm online....-
_Được mà! Miễn anh đừng quên cập nhật tình hình cho bọn em, hơn nữa anh chưa có khoảng thời gian nào để nghỉ ngơi. Anh cứ tranh thủ nhé, chúng em lo được! Vậy anh định đi đâu trước thế? -Minhyung vỗ vai anh, mọi người cũng vui vẻ gật đầu khiến anh cũng cảm thấy an tâm hơn.
_Chắc ở nhà xem đi xem lại để tìm manh mối rồi tính tiếp. -đã đến lúc anh men theo những tấm ảnh để tìm lại một phần bản thân đang trôi vô định trong cuộc đời này rồi. Không biết, Lee Sanghyeok trong quá khứ là một người thế nào nhỉ?
Anh nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Từ tấm ảnh cuối cùng ư nhưng khi lên mạng tìm hiểu thì có quá nhiều thông tin khiến anh không thể loại trừ được, anh nghĩ có lẽ nên đi theo trình tự của các bức ảnh vì như thế sẽ dễ dàng hơn là bay vù sang Nhật Bản để tìm cây ước nguyện giữa muôn vàn cái cây khác.
Ngồi ở ghế phụ lái và xem ai tặng gì cho em kìa....
Tấm ảnh đầu tiên là khi anh ôm một bó hoa rất đẹp, tay thong thả đặt trên vô lăng và dù không thấy được mặt nhưng anh cũng đoán được bản thân khi ấy rất hạnh phúc nhỉ? Lần đầu tiên chúng ta hẹn hò ư? Anh nhớ mình chưa bao giờ để ai ngồi ở ghế phụ lái cả, mấy cậu kia cũng toàn là anh tống ra hết băng sau còn không nếu cả nhóm cùng đi thì đều di chuyển bằng xe chuyên dụng và dĩ nhiên anh luôn ngồi ở ghế phụ lái. Vậy người đó chắc chắn phải rất quan trọng đối với anh, đến mức anh không ngần ngại tự tay đến đón, được ngồi ở vị trí đặc biệt như vậy. Chắc chắn không phải ai cũng được đối xử như thế. Rốt cuộc, người đó có gì đặc biệt, có một sức hút nào khiến anh không thể rời mắt, không thể rũ bỏ và dành hết cho người đó sự quan tâm này? Dù lý do là gì, có một điều chắc chắn: người ấy đã từng chiếm một vị trí không thể thay thế trong trái tim anh, khiến anh sẵn sàng dành mọi điều tốt đẹp nhất.
Sanghyeok thật sự cảm thấy khá mơ hồ vì những bức ảnh phong cảnh và các món đồ vật đầy xa lạ nhưng cũng thật thân quen. Anh không nhớ quá rõ về chúng nhưng cũng có cảm giác là mình từng nhìn thấy ở đâu rồi. Lướt sang tấm tiếp theo là bức ảnh phong cảnh về một thành phố cảng trù phú với mặt biển xanh toả sáng và ánh mặt trời chiếu rọi.
Em sợ độ cao mà vì tin anh nên mới leo chỗ tượng Rio de Janeiro để ngắm cảnh đấy! Cũng đẹp, có anh ôm em nữa nên mọi thứ rất tuyệt.
Anh lúc này nhớ ra rằng bản thân có lần đến Brazil đi công tác, chuyến công tác đó diễn ra thế nào thì anh không nhớ rõ, do anh cũng không mua quà lưu niệm nên cũng chẳng tìm ra được chút manh mối nào khác ngoại trừ việc đã đi đến đó và ngắm cảnh ở chỗ tượng Rio de Janeiro. Người ấy hình như sợ độ cao nhỉ? Sau đó anh dần xem các tấm ảnh kể về chuyến du lịch này, chẳng hiểu sao lại nở nụ cười ngây ngốc nữa, quả thật anh cảm thấy bản thân mình đang rất vui, chẳng hiểu tại sao nhưng nhìn các tấm ảnh cùng dòng chữ khiến cho anh thấy nhẹ nhàng hơn. Hình như, sâu trong tâm trí anh, cảm xúc đã bị khoá kín đang dần len lỏi ra ngoài và truyền tín hiệu cho anh chăng?
Vì em không ăn được cua nên anh chạy đi xa để mua mì cho em. Aish, ngốc quá đi!
Rõ ràng là một câu trách móc nhưng anh chẳng có vẻ gì là khó chịu cả, Lee Sanghyeok của quá khứ thật sự rất khác nhỉ? Vì một ai đó mà thay đổi rất nhiều thói quen sinh hoạt của mình, liên tiếp phá vỡ những luật lệ mà anh đặt ra cho bản thân chỉ để dành hết sự dịu dàng cho đối phương. Không biết người kia là ai mà có thể khiến anh thần hồn điên đảo tới mức đó nhỉ? Khiến anh hết mực cưng chiều người ấy vô điều kiện. Khiến anh bây giờ đây cảm thấy dường như trong cơ thể mình có dòng nước mát lạnh chảy qua, làm cho đầu anh trở nên thư giãn hơn và anh bất giác nở nụ cười. Người bí ẩn ấy là ai mà quan trọng với anh đến mức chỉ cần nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc dù chưa hề có ký ức rõ ràng về cậu ta?
Anh chụp ảnh tệ quá!
Liệu đây có phải là chủ nhân của quyển album? Liệu người mà anh đã dồn hết mọi chân thành, mọi yêu thương để dành tặng, có phải chính là người trong bức ảnh này? Người mà anh tìm kiếm bấy lâu nay, liệu có phải là người này không? Sanghyeok nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, lòng anh tràn ngập những câu hỏi không lời đáp. Anh muốn tìm ra người đó, muốn giải mã những thắc mắc còn vương trong quá khứ, thế nhưng dù cố gắng nhìn thật kỹ, anh vẫn không thể nào nhận ra. Một cảm giác bất lực và hụt hẫng dâng lên trong anh, nỗi hoài nghi khiến anh càng thêm mệt mỏi. Anh quyết định gửi tấm ảnh đi phân tích nhưng kết quả cũng chẳng khá hơn là bao. Những người phân tích chỉ biết lắc đầu, trách móc kỹ thuật chụp hình của ai đó tệ đến mức không thể tồi tệ hơn. "Đáng lẽ không nên để thằng đó cầm máy ảnh!" Một câu nói đầy giễu cợt, làm anh thêm phần thất vọng. Anh thở dài, cảm giác bế tắc bao trùm. Dù tấm ảnh có chất lượng kém đến đâu, Sanghyeok vẫn không thể phủ nhận một điều: đó là một khuôn mặt đẹp đến khó tin. Một vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ nhưng lại mang trong mình một sức mạnh của lực hấp dẫn không thể chối từ. Nếu người ấy xuất hiện ở đây, tất cả những người xung quanh đều sẽ trở nên mờ nhạt như những con mực ở ngoài biển. Cái vẻ đẹp ấy không chỉ khiến người ta muốn chiêm ngưỡng mà còn khiến người ta muốn bảo vệ, muốn che chở. Trong khoảnh khắc đó, Sanghyeok chỉ ước, giá như chính anh là người có thể bảo vệ người ấy đến tận giây phút này.
Anh ngắm tấm ảnh thêm một lần nữa, bỗng dưng cảm thấy như có một tia chớp đánh trúng tim mình. Cả cơ thể anh đột ngột đông cứng lại, hít thở trở nên khó khăn như thể một cơn đau buốt xé nát đầu óc. Cảm giác đau đớn không thể kiềm chế được khiến nước mắt anh rơi xuống, không phải vì buồn, mà vì cơn đau quá đột ngột, quá dữ dội. Cái gì đó trong quá khứ bỗng ùa về, như một cuốn phim quay chậm đang lướt qua tâm trí anh. Những mảnh ký ức vụn vặt đan xen, khiến anh không thể nắm bắt được, chỉ còn biết để cơn bão cảm xúc dâng lên, cuốn đi tất cả sự rõ ràng.
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Dường như, trong khu vườn yên bình sâu thẳm trong tâm hồn anh, một sự dao động mạnh mẽ vừa xảy ra. Cái sự tĩnh lặng bấy lâu nay, nơi mặt hồ tưởng như không gợn sóng, bỗng nhiên bị phá vỡ khi có ai đó vô tình thả xuống một viên đá. Những vòng sóng không ngừng lan rộng, xô đẩy mọi thứ ra xa, khiến anh không thể ngừng cảm giác như điều gì đó đã được đánh thức, một ký ức cũ, một cảm xúc đã yên giấc từ rất lâu. Anh cố gắng chìm vào sự im lặng ấy, muốn tìm lại mảnh ghép của quá khứ nhưng khuôn mặt cậu ấy, dù đã từng rất rõ ràng, giờ đây lại mờ nhạt, như một bức tranh bị vấy mờ qua thời gian. Có lẽ trong sâu thẳm, anh đã cố gắng giấu đi hình ảnh ấy, không muốn nhớ lại những gì đã qua. Nhưng dẫu vậy, anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự hạnh phúc từng trào dâng trong lòng khi đứng đối diện với một người xinh đẹp như thế. Cậu ấy, với vẻ đẹp rạng ngời như một ngôi sao, như một Idol trong những ký ức của anh, khiến trái tim anh không ngừng đập loạn nhịp mỗi khi nhớ về. Dù những hình ảnh của cậu ấy giờ đây chỉ còn lại những mảnh ký ức vụn vặt, những ký ức ấy vẫn không ngừng khẳng định một điều: cậu ấy đẹp, một vẻ đẹp mà anh không thể nào quên. Cậu ấy tỏa sáng rực rỡ như ánh sáng cuối cùng trong màn đêm tối tăm, là người duy nhất khiến anh si mê đến mức không màng đến bất cứ nguyên tắc nào, chỉ mong muốn được đến gần, được chạm vào, được là một phần trong thế giới ấy. Trong khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu anh. Quả thật, Lee Sanghyeok của năm tháng trẻ tuổi, trong tất cả sự khờ dại và say đắm của mình, thật sự yêu người con trai ấy. Vậy thì, tại sao họ lại lạc mất nhau? Tại sao dù tình yêu ấy mạnh mẽ đến vậy, họ lại không thể ở bên nhau? Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, như một vết cắt không bao giờ lành, không bao giờ có câu trả lời.
Anh bèn lướt xem các tấm ảnh tiếp theo, có tấm ảnh khiến mặt anh nóng ran cả lên vì không nghĩ rằng trong những năm tháng đó thì bản thân thật sự quá là ngông cuồng rồi!
Lần đầu tiên coi 50 Sắc Thái, đã vậy còn tận hai phần nữa. Anh đúng là "Faker" mà!
Lại thêm một lời trách móc nhưng giọng điệu vô cùng nũng nịu khiến anh chỉ biết cười trừ trước hành động bộc phát này của mình. Không biết đã có chuyện gì xảy ra sau đó nhỉ? Bản thân Sanghyeok không thích xem các phim thế này, càng không thích thể loại phim 18+ với vô vàn các cảnh nóng bỏng mắt, vậy mà anh lại coi tận hai phần phim với cậu trai xinh đẹp. Quả thật vì yêu ai đó mà thay đổi những thói quen và cả sở thích của chính mình, tại sao anh lại để vụt mất một thiên thần như thế chứ?
Hẹn nhau ở tiệm ABC, anh nói rằng anh sẽ gánh em trận này! Cuối cùng anh cũng không "fake" như tên của mình nhỉ?
Tiệm ABC ư? Dường như có một chiếc đèn được bật sáng xua tan bóng tối nơi trí óc, thế là anh bèn lên mạng tìm hiểu về tiệm ABC, cũng cách khá xa vì tận 2 tiếng lái xe cơ mà anh cứ đến đó thử xem sao. Biết đâu bản thân sẽ tìm được manh mối mới? Nghĩ là làm, anh bèn vội khoác áo rồi chạy xuống gara lấy xe, hôm nay cuối tuần nên cũng không vướng bận quá nhiều về công việc và dàn trợ thủ của anh thật sự đã trưởng thành rồi, biết cách điều hành khi anh đang nghỉ phép rồi, quả thật anh rất tự hào về họ đấy! Sau một quãng đường khá dài thì anh cũng đã tới tiệm, cửa tiệm này vừa xa lạ và cũng thật thân quen khiến tim của anh đập loạn xạ cả lên, liệu có một manh mối nào đang chờ đợi anh đến tìm kiếm không? Sanghyeok đỗ xe gọn vào trong và chậm rãi bước vào, cửa tiệm này có lẽ được được chủ nhân chăm chút cẩn thận, hầu như những máy chơi game đều là các máy mới còn các máy cũ được bảo dưỡng định kì nên tình trạng của chúng vô cùng tốt, âm thanh vui nhộn hoà cùng với tiếng cười đùa vui vẻ vang lên khắp nơi. Anh tìm về chiếc máy ở khu trò chơi bắn súng, không biết liệu qua bao năm thì chiếc máy vẫn còn ở đó chứ? Anh cảm thấy run rẩy nhưng nếu không thử thì làm sao biết được nhỉ? Ở đây có hơn 5 máy và có cả chục màn chơi thì liệu sẽ là cái máy nào chứ? Cứ đoán mò chẳng ích lợi gì nên anh cứ thế rút tiền ra chơi tất cả, có bao nhiêu màn thì anh đều chơi hết với mong muốn chạm tay đến sự thật. Thật sự anh không giỏi chơi mấy con game bắn súng này, anh vẫn thích chơi Liên Minh hơn nhưng đúng là yêu vào thì có động lực nhỉ? Anh với cậu ấy đã từng cùng nhau giành chiến thắng một trò rồi nên nếu chơi lại chắc không sao đâu!
Sau hơn bốn giờ vật lộn với khó khăn, cuối cùng Sanghyeok cũng tìm được trò chơi mà anh và cậu ấy từng cùng nhau chiến đấu trong những ngày xưa cũ tại tiệm game này. Một cảm giác thỏa mãn lan tỏa khắp cơ thể anh khi anh nhìn thấy màn hình quen thuộc, giống hệt những lần trước. Anh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng thở ra và bắt đầu chơi. Cảm giác mệt mỏi dường như tan biến, thay vào đó là một sự tự tin tràn đầy. Những con quái vật lần lượt ngã xuống dưới nòng súng của anh, từng bước tiến về phía trước, như một chiến binh dày dạn kinh nghiệm. Cảm giác kiêu ngạo của một thời quá khứ, khi anh và cậu ấy còn sát cánh bên nhau, như một luồng năng lượng mạnh mẽ khiến anh càng thêm vững vàng, càng thêm quyết tâm hoàn thành vòng chơi này.
_Trận này anh sẽ gánh em! -Đột nhiên, trong một khoảnh khắc kỳ diệu, anh cảm thấy như mình đã quay trở lại quá khứ, đứng ngay bên cạnh cậu ấy. Anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cậu, từng cử chỉ, từng tiếng cười đùa vui vẻ vang vọng trong không gian. Anh như đang nghe thấy tiếng cười trong trẻo ấy vọng lại từ một nơi xa xăm, một nơi đã rất lâu rồi không thể chạm tới. Đôi tay anh cầm súng một cách điêu luyện, không chút chần chừ, bóp cò tự tin như ngày nào. Cảm giác này, cảm giác được chiến thắng cùng cậu ấy, thật sự khiến anh thấy hạnh phúc, như thể thời gian không thể làm phai mờ những ký ức ngọt ngào ấy. Những cảm xúc tràn ngập trong anh, là sự bình yên mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay, là niềm vui không thể nào quên, dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Sanghyeok bèn để súng xuống rồi nhìn xung quanh chiếc máy, một sticker nhuốm màu thời gian thu hút sự chú ý của anh, ở trên đó là cái sticker mặt quỷ xung quanh có dòng chữ "Unkillable Demon King" chẳng hiểu tại sao anh lại cho rằng cái sticker này có liên quan mật thiết với anh, không hiểu tại sao anh lại cảm thấy cái sticker này vô cùng quen thuộc và anh dù chẳng hiểu sao nhưng vẫn cứ đinh ninh đây chính là cậu dán lên và nội dung của nó là về anh. Sanghyeok bèn chụp lại ảnh của cái sticker rồi sau đó trở về xe, anh cố gắng lên mạng tìm kiếm nhưng vẫn không có thông tin gì, thậm chí cụm từ "Unkillable Demon King" cũng chẳng cho ra kết quả khả quan nào. Anh chợt để ý, dường như cũng có hai từ được cậu nhắc về anh, đó là "fake" và "Faker", anh cũng lên mạng tra và thử ghép các từ này lại nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh. Có lẽ "Faker" là biệt danh cậu đặt cho anh? Còn "Unkillable Demon King" là một danh hiệu gì đó dành cho anh? Anh bèn chán nản vò rối mái tóc, đã mò tới tận đây mà manh mối quá ít khiến anh có chút thất vọng, thế là bèn mở quyển album ra để xem có gì mới không.
Đâu ra qui định dưới 1m7 không được chơi bóng rổ hả? Em cũng cao 1m69.5 mà!
Khi nói về chiều cao, Sanghyeok thường trả lời phỏng vấn rằng mẫu người lý tưởng của anh là người cao 1m7, một con số nghe có vẻ bình thường nhưng mỗi lần anh nói ra câu đó, anh lại có chút ngập ngừng như thể có điều gì đó chưa trọn vẹn. Đến một lúc, anh nhận ra rằng, có lẽ trong những lời nói ấy, dù vô tình lại ẩn chứa một sự thật mà anh không hề hay biết. Cậu ấy chính là ngoại lệ. Cậu ấy luôn là ngoại lệ trong anh, một dấu ấn không thể xóa nhòa. Mặc dù chiều cao của cậu ấy có thể không vừa vặn với mẫu lý tưởng mà anh từng nghĩ đến nhưng mọi thứ về cậu, từ vẻ ngoài cho đến khí chất, đều vượt qua mọi tiêu chuẩn mà anh từng đặt ra. Cơ thể của Sanghyeok dù không cố ý, lại luôn ghi nhớ mọi chi tiết về cậu ấy. Mỗi động tác, mỗi cái nhìn, mỗi khoảnh khắc bên nhau, tất cả đều chầm chậm len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể anh. Những ký ức ấy như những mảnh ghép dần dần khớp lại, mỗi khi anh tìm được một manh mối mới. Tuy nhiên, dù những mảnh ký ức đang dần rõ ràng, khuôn mặt cậu và cái tên vẫn như một lớp sương mù mờ ảo, chưa thể chạm đến. Anh biết cậu ấy là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình nhưng sao mọi thứ lại mờ nhạt đến thế, ngay cả khi anh đã cố gắng hết sức để nhớ ra.
Em tạm tha cho anh với điều kiện phải dẫn em đi ăn canh bánh gạo đó!
Dường như bắt được tín hiệu nào đó, anh bèn xem tiếp tấm ảnh kế, mong rằng sẽ có chút gì mới, ông trời quả thật không phụ người có lòng mà. Cuối cùng anh cũng tìm được thêm một manh mối nữa rồi, một manh mối rõ ràng hơn.
Daesanghyeok! Daesanghyeok!
Nhà hàng Sinseon Tteokbokki ở Gangnam à? Nếu là như vậy thì anh đành phải đợi mai hẳn tới vì hôm nay cũng trễ và mệt quá rồi. Còn phải về xem lại vài cái hợp đồng để cho chắc nữa, tầm tháng sau là kí hợp đồng với HLE rồi nên phải chuẩn bị mọi thứ thật kĩ càng, nghe bảo trưởng phòng chiến lược của HLE phụ trách việc này là người rất đáng sợ, ai cũng run khi đối mặt với người đó nên anh phải rà soát lại toàn bộ thông tin để thiết lập nên mối quan hệ cộng sinh thật tốt.
Về nhà cũng khá muộn nhưng khác với dáng vẻ lo lắng khi ra khỏi thì hiện giờ tâm trạng của anh cũng tốt hơn nhiều rồi, ít nhất anh cũng có vài manh mối về chàng trai đã nắm giữ trái tim của anh suốt bao năm qua. Không biết cả hai đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ nhỉ? Rõ ràng trong anh rất yêu cậu, chỉ cần gợi lên một chút gì đó từ cậu thì cả cơ thể lẫn tâm trí dường như không thể tự chủ được. Thậm chí ngay cả những lúc vô tình nhất, những điều nhỏ nhặt mà anh nghĩ là thói quen lại tràn ngập hình bóng của cậu, rốt cuộc mấy năm không có cậu thì anh đã phải vật lộn với những kỉ niệm bủa vây thế nào nhỉ? Và rồi làm cách nào mà anh với cậu chia đôi con đường mình từng cùng chung bước? Anh nghĩ mãi không ra, một con người như anh tại sao lại dễ dàng buông xuôi những khoảnh khắc đẹp đẽ, những rung cảm mạnh mẽ dành cho người kia vậy? Anh của quá khứ tệ bạc thật đấy! Sanghyeok vừa bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt nước, vừa lau tóc vừa tranh thủ kiểm tra tình hình công ty mấy ngày gần đây. Mọi phòng ban làm việc rất tốt, mấy đứa nhỏ cũng quản lí rất chặt chẽ chứ không hề lơ là gì nhiều tuy vẫn còn lỗi sai nhưng nó không quá nghiêm trọng, thôi thì cho thêm chút thử thách để mấy nhóc trưởng thành hơn, chứ cứ mãi dựa vào anh thì làm sao thành tài được? Rà soát công việc xong thì đồng hồ đã sang hẳn một ngày mới, anh đành phải gác nó sang một bên để nghỉ ngơi cơ mà trước khi ngủ anh cũng không quên mở quyển album ra ngó một chút lấy động lực để ngày mai dậy sớm tìm hiểu thêm về những kỷ niệm của hai ta.
Không ngờ trong một năm tích luỹ thì chúng ta được làm thành viên Kim Cương trước khi thẻ thành viên hết hạn và dĩ nhiên là được in ảnh ra để dán lên tường rồi. Đố anh thấy ảnh của chúng ta đấy! Phấn đấu năm sau thêm một ảnh nữa nhé Sanghyeokie!
Lúc này, Sanghyeok bật dậy nhanh như một chiếc lò xo, lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác hồi hộp lạ thường. Cái khoảnh khắc mà anh thấy được thôbg điệp của bức ảnh, tựa như một dấu hiệu rõ ràng: điều anh mong đợi, điều anh tìm kiếm bấy lâu nay, có lẽ sắp tới gần rồi. "Nếu là bức ảnh, thì chắc chắn sẽ thấy được khuôn mặt của cậu ấy, đúng không?" Anh tự hỏi mình, rồi nhanh chóng nhận ra rằng mình đang dần chạm tới sự thật mà bấy lâu nay anh không thể nhớ ra. Làm sao mà không cảm thấy phấn khích, khi anh sắp với tới những ký ức đã bị che phủ suốt bao năm qua? Cậu ấy và những kỷ niệm kia, có lẽ sẽ sớm được tái hiện rõ nét trong tâm trí anh. Đêm nay, Sanghyeok đã tự hứa rằng mình sẽ vào giấc sớm, để chuẩn bị cho ngày mai nhưng điều đó sẽ không thể thực hiện được. Bên trong anh, một niềm vui tràn ngập lan toả, chẳng khác gì một đứa trẻ mong chờ đến ngày được đi chơi. Sự háo hức, sự chờ mong cứ dâng trào trong lòng anh, xua tan đi hết cảm giác buồn ngủ. Dù mắt anh đã nhắm lại, môi anh vẫn vô thức cong lên một nụ cười vui sướng. Vì ngày mai, anh sẽ được gặp lại cậu ấy, sẽ được thấy cậu ấy rõ ràng, sẽ được chạm đến những kỷ niệm không thể nào quên. Cảm giác đó như một làn sóng ấm áp bao quanh anh, khiến cho thời gian như ngừng lại, chỉ còn niềm hạnh phúc rộn ràng trong lòng.
Đúng 10:30 nhà hàng vừa mở cửa là anh đã vui vẻ chạy ù vào đó, bản thân cứ vô thức gọi canh bánh gạo và vài món ăn vặt khác, do quá háo hức nên anh có hỏi nhân viên về khu vực treo ảnh những vị khác hạng Kim Cương của quán và cậu nhân viên nói rằng anh chỉ cần lên tầng 2 là sẽ thấy. Sanghyeok không giấu được ý cười trên khuôn mặt cho đến khi anh thấy cả một căn phòng tràn ngập hình ảnh của các vị khách, thế này thì tìm đến bao giờ? Anh chỉ bèn loại trừ được một khu vực vì ở đó còn khá nhiều khoảng trống, mà tấm ảnh này chắc cũng phải rất lâu rồi, cũng may quán chưa bao giờ gỡ ảnh của các thành viên này. Sanghyeok nghĩ thầm, dù mất thêm một chút thời gian nhưng nếu cái giá phải trả là có thể nhìn thấy được khuôn mặt của cậu, thì điều đó chắc chắn là xứng đáng. Nếu là Sanghyeok của những ngày thường, chỉ cần liếc mắt qua là anh có thể nhận ra sai sót, có thể giải quyết ngay lập tức mọi vấn đề. Anh đã quen với việc dùng những kỹ năng ấy để nhanh chóng tìm ra đáp án cho mọi câu hỏi khó khăn. Tuy nhiên, lần này anh không muốn sử dụng khả năng đó, vì anh sợ rằng nếu quá vội vàng, anh sẽ bỏ lỡ những chi tiết quan trọng về cậu. Cậu ấy trong tâm trí anh, dù rất mờ nhạt nhưng cũng lại rất đậm sâu, như một ký ức vẫn chưa trọn vẹn. Anh không thể để bản thân lướt qua cậu một lần nữa.
Vậy là, trên tầng hai của cửa hàng, một chàng trai trẻ vừa ăn vừa chăm chú xem xét từng bức ảnh khắp không gian xung quanh. Khi món ăn hết, anh lại gọi thêm để vừa nạp năng lượng cho cơ thể vừa tiếp tục tìm kiếm dung nhan của cậu. Dù sao, vận động trí óc cũng cần có thời gian nghỉ ngơi, việc thêm chút đồ ăn để tiếp sức là điều hoàn toàn hợp lý. Sanghyeok không ngại ngần ngồi lâu, ngắm nhìn các bức ảnh trong khoảng thời gian rất dài, đến mức những khách hàng khác đi vào rồi lại ra, một số thì ngạc nhiên, số khác tỏ vẻ khó hiểu trước hành động của anh nhưng anh chẳng quan tâm. Anh chẳng làm gì sai cả vậy sao phải ngại? Hơn nữa, khu vực anh ngồi cũng tách biệt với khu ăn uống, nên chẳng làm phiền ai. Gần đến 16h, sau gần một ngày miệt mài tìm kiếm, cuối cùng anh cũng có được thành quả. Sanghyeok lúc đầu không nhận ra ngay nhưng cơ thể anh lập tức khựng lại khi ánh mắt dừng lại trên một bức ảnh. Mọi thứ như ngừng lại trong khoảnh khắc, anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn như thể từng nhịp đập ấy đang kéo anh về một quá khứ xa xăm mà anh tưởng chừng đã quên. Cậu ấy cuối cùng đã xuất hiện trước mắt anh, dù chỉ là qua một bức ảnh.
Nó ở đây!
(Tôi thật sự ghép cái ảnh vào luôn á 🤡 này là ảnh trên nhưng phóng to ra mới thấy rõ nha! Ảnh ở hàng số 7 từ trên đếm xuống nếu bạn ngồi soi là thấy ảnh mờ mờ á)
Chính là nó! Tấm ảnh mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay! Sanghyeok không thể tin vào mắt mình, khi nhìn vào bức ảnh ấy, một cảm giác khó tả tràn ngập trong lòng. Anh nhìn lại chính mình trong quá khứ và nhận ra mình thật khác so với hiện tại, vẻ ngoài chín chắn và trưởng thành giờ đây chẳng thể nào so được với dáng vẻ non nớt của anh lúc ấy nhưng anh chẳng bận tâm chút nào. Bởi rõ ràng lúc này, sự chú ý của anh không dành cho chính mình mà là người đang hiện diện trong bức ảnh đó. Cậu ấy thật sự quá đẹp, một vẻ đẹp mà nếu không làm Idol thì thật sự là quá uổng phí! Khuôn mặt xinh đẹp, những đường nét mềm mại và nhẹ nhàng, lại pha lẫn sự tinh nghịch, đôi môi trái tim nở nụ cười ngượng ngùng mà lại vô cùng đáng yêu. Cả cơ thể ấy được bao bọc trong lớp áo ấm dày cộm càng làm cậu thêm nhỏ bé, nhìn vào chỉ muốn che chở, ôm lấy và bảo vệ cậu ấy khỏi mọi thứ.
Cậu ấy, người con trai năm ấy ở cạnh anh, thật không ngờ lại thu hút đến vậy. Anh nhìn vào ảnh, ngắm mãi không muốn rời mắt như thể muốn chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc này. Sau bao nhiêu ngày mệt mỏi tìm kiếm, cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu, khuôn mặt mà thời gian tàn nhẫn đã che giấu đi bao lâu nay. Anh nhớ lại, lúc đó anh của quá khứ, với vẻ ngây ngô của một thiếu niên, chẳng có gì nổi bật, vậy mà lại được một người hoàn hảo như cậu ấy yêu thương, cùng nhau đắm chìm trong biển tình mênh mông. Anh cảm thấy một nỗi ghen tị sâu sắc với chính bản thân mình ngày xưa nhưng cũng không thể không trách mình vì đã để người ấy rời xa vòng tay. Không thể kìm lòng, Sanghyeok lấy điện thoại ra và chụp lại tấm ảnh. Lần này, không còn sự vội vàng, không còn sự hoang mang. Anh cẩn thận căn chỉnh góc, lấy nét một cách tỉ mỉ, rồi từ từ nhấn nút chụp. Khi nhìn vào album ảnh trên điện thoại và thấy bức ảnh của cả hai, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì anh đã có được một phần của quá khứ, của những ký ức đẹp đẽ mà anh tưởng chừng đã mất đi. Hôm nay quả thực là một ngày dài đằng đẵng, quá nhiều cảm xúc và suy nghĩ khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Anh tựa lưng vào chiếc ghế sofa trong quán, nhìn vào món ăn vẫn chưa hoàn thành nhưng anh biết mình cần phải ăn xong để có thể ra về, tạm quên đi những cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Vì tâm trạng đang tốt, Sanghyeok quyết định kết thúc cuộc họp một cách nhanh chóng, chỉ cần dặn dò mấy chàng trai trẻ vài câu rồi rời khỏi phòng họp. Những người còn lại trong phòng nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì sếp tổng hôm nay sao lại hành xử kỳ lạ như vậy? Liệu có phải là dấu hiệu cho một điều tệ hại gì đó sắp xảy đến hay không? Nghĩ đi nghĩ lại, thì Minseok không khỏi lo lắng:
_Có phải ngày mai chúng ta sẽ bị mời lên phòng Kế Toán nhận lương rồi đuổi việc không? -nỗi sợ hãi âm ỉ dâng lên trong lòng họ.
_Ê, không được đâu! -Hyeonjun lớn vội vàng nói.
_Phải tranh thủ sửa lại mấy cái báo cáo, rà soát lại tất cả mọi thứ nếu không muốn bị sa thải. -cả hội bắt đầu xôn xao, lo lắng đến mức có người thậm chí còn khấn vái trong lòng rằng sếp tổng đừng đuổi chúng em, chúng em "tự nguyện" cống hiến mà!
Sanghyeok vui vẻ ngã lưng lên chiếc giường rộng lớn, cảm giác nhẹ nhõm bao trùm lấy anh, tay anh khẽ vuốt ve tấm ảnh trên điện thoại, lòng tràn ngập sự hạnh phúc. Trái ngược hoàn toàn với vẻ nghiêm nghị thường thấy, trên khuôn mặt anh lúc này là nụ cười của một kẻ si tình, nụ cười của một kẻ đã rơi vào lưới tình, hạnh phúc vì cuối cùng đã có thể dần tiến gần hơn tới em. Cảm giác ấy thật khó tả như thể mỗi khoảnh khắc của anh bây giờ đều tràn ngập em, như thể anh đang sống trong một giấc mơ ngọt ngào mà không muốn thức dậy. Anh nhắm mắt lại, cố gắng lấp đầy những khoảng trống trong ký ức bằng hình ảnh của cậu trai ấy. Tim anh đập loạn nhịp, không phải vì bất kỳ điều gì khác mà là vì niềm vui sướng đang trào. Anh gần như thành công trong việc xâu chuỗi lại những mảnh ký ức vụn vỡ, đã tìm ra một phần của quá khứ bị lãng quên. Cảm giác ấy thật tuyệt vời như thể bức tranh về một thời khắc xa xưa đang dần được hoàn thiện, từng mảnh ghép khớp lại với nhau, giúp anh nhìn thấy rõ hơn về người mà anh đã yêu thương, về những cảm xúc sâu đậm mà anh tưởng như đã mất đi.
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Đôi mắt của Sanghyeok từ từ mở ra, ánh sáng ban đêm dịu dàng chiếu vào căn phòng tĩnh lặng. Anh ngạc nhiên nhận ra dù chỉ mới hoàn thành phân nửa bức tranh ký ức nhưng trong lòng anh đã tràn ngập vô số khoảnh khắc tuyệt vời bên người ấy. Anh bỗng nhận ra rằng hình bóng của cậu từ lâu đã luôn hiện hữu trong anh, chỉ là vì một lý do nào đó, anh đã cất giấu tất cả những kỷ niệm đó vào một góc sâu trong tâm hồn và khóa chặt chúng lại. Giờ đây, sau bao nhiêu ngày tìm kiếm chìa khóa, anh cuối cùng cũng đã mở cánh cửa ký ức và những kỷ niệm đẹp đẽ như được giải phóng, tràn ngập vào từng ngóc ngách trong tâm trí anh.
Đó là những khoảnh khắc lén trao nhau ánh mắt yêu thương, là những lần đứng bên nhau trong im lặng mà không cần lời nói cũng đủ ngọt ngào, là những cái ôm thật chặt, ấm áp và đầy vỗ về, là những phút giây chỉ cần chạm môi nhau thì cả thế giới như lắng đọng lại. Những kỷ niệm đó ùa về trong tâm trí anh như một con thác sau bao năm khô cạn, bỗng dưng được tưới mát bởi cơn mưa khiến dòng nước ào ạt đổ mạnh xuống hồ. Hồ nước bình yên bấy lâu nay bỗng chốc thức tỉnh, những bọt sóng tung lên, những vòng tròn dao động lan tỏa mạnh mẽ, xao xuyến khắp mọi ngóc ngách trong lòng anh. Cảm giác ấy làm tâm hồn vốn yên bình của Sanghyeok bỗng trở nên sôi động, tràn đầy sức sống và niềm vui. Đêm nay, anh cảm thấy bình yên đến lạ kỳ. Những cơn mất ngủ dai dẳng bấy lâu nay không còn nữa, thay vào đó là giấc ngủ sâu và ngon lành. Anh tựa vào chiếc gối êm ái, cảm giác như mình đang chìm vào một giấc mơ đẹp tuyệt vời, được bao quanh bởi những kỷ niệm ngọt ngào và ánh sáng ấm áp của tình yêu. Tất cả đều như một viên thuốc tình yêu kỳ diệu, đưa anh vào một giấc ngủ trọn vẹn, để lại đằng sau là những dư âm hạnh phúc trong lòng anh.
Hôm nay cuối tuần nên anh phải tranh thủ đi dò tìm thêm những manh mối mới để nhanh chóng hoàn thành bức tranh này. Những tấm ảnh sau đó đều là những kỷ niệm vui vẻ của cả hai trong khoảng thời gian ở bên nhau. Tuy không chụp mặt nhưng qua những dòng ghi chú cũng thấy được sự hạnh phúc. Đó là những khi tay trong tay đi dạo phố, là khi ngắm tuyết đầu mùa ở Seoul rồi cùng nhau nô đùa và đắp người tuyết, là những bữa ăn dưới ánh nến lãng mạn, là những khi em xem phim rồi vô thức ngủ quên, là niềm hạnh phúc khi anh trao cho người mình yêu chiếc chìa khoá của căn nhà. Kỷ niệm đẹp cứ thế ùa về như cơn lũ khiến cho con người khô cằn như anh đây được đắm mình trong làn nước tình yêu mát lạnh, cả cơ thể như được tái sinh trở lại vì tình yêu dành cho cậu. Anh cứ thơ thẩn ngắm nhìn những tấm hình đong đầy kỷ niệm dành cho nhau, những hồi ức tưởng như đã lãng quên lần lượt quay trở lại, cơ thể đầy khiếm khuyết của anh dần được những hạnh phúc lấp đầy. Cảm giác cơ thể lâng lâng như ở trên chín tầng mây khiến anh cảm thấy thật lạ lùng và cũng thật thân quen, thì ra lúc yêu là thế này ư? Là trong tâm trí tràn ngập bóng hình của em, là vấn vương những cái ôm thật chặt, là tham lam nếm vị ngọt nơi đầu môi, là những lúc vứt bỏ lí trí rồi lao vào nhau để khi sáng dậy và nhìn vào gương thì thấy phía lưng đỏ rực những dấu vết đầy ái tình. Anh chợt nhận ra dường như anh và em đã có những khoảnh khắc hoà vào nhau rất đậm sâu, là những lúc thăng hoa từ trong bếp đến cả trên xe, cảm giác được chạm vào làn da trắng mịn khiến đầu óc anh tê dại, là lúc anh nở nụ cười đầy kiêu hãnh khi nhìn dấu hôn đỏ rực khắp cơ thể xinh đẹp. Khoảnh khắc răng anh cắn vào đùi ngọc quyến rũ, sự mềm mại đó khiến anh không kiềm chế mà muốn giày vò em thêm, những lúc đó cơ thể của người anh thương run rẩy trong thật đáng yêu, làn da trắng sứ dần chuyển sang đỏ đầy thu hút. Khi cả hai hoà làm một, lúc tình cảm thăng hoa nhất, toàn bộ cơ thể anh cứ thế không ngừng chiếm lấy người đó, tiếng rên êm tai hoà cùng tiếng thở dốc, không khí dường như nóng hơn và kích thích đến tột cùng khiến cả hai sướng đến phát điên để rồi thật sự hoà làm một với nhau cả thể xác lẫn tâm hồn, cơ thể mềm mại vô lực dựa vào anh sau khi cả hai làm tình, rồi sau đó em sẽ tinh nghịch để lại một dấu hôn trên cổ anh đầy chiếm hữu, anh lúc đó vừa cười vừa hôn lên chiếc mũi xinh đẹp, rồi cả hai sẽ tiếp tục đắm chìm vào không gian chỉ có hai người. Càng ngắm nhìn những tấm ảnh, Sanghyeok lại cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng. Dù chỉ là những bức ảnh chụp những đồ vật hay khung cảnh tưởng chừng như rất bình thường, anh vẫn có thể cảm nhận được sự vui vẻ, hạnh phúc mà mình đã trải qua khi được cùng người ấy chia sẻ những khoảnh khắc đó. Mỗi tấm ảnh như một câu chuyện riêng biệt, như một mắt xích quan trọng giúp anh tìm lại những ký ức đã mất, là một mảnh ghép trong bức tranh tình yêu mà anh vẫn đang cố gắng hoàn thiện, dù kết thúc của nó vẫn còn dang dở. Chỉ cần có thể nhớ lại tất cả, chỉ cần có thể tìm lại được những chi tiết đã mất, thì quả thực sẽ tuyệt vời biết bao. Dù đã nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của em, dù những ký ức vẫn hiện lên đầy sống động qua những tấm ảnh, anh vẫn không thể nhớ ra tên của em. Cảm giác này thật kỳ lạ, như thể cái tên ấy đã bị chôn vùi sâu trong tiềm thức của anh, đến mức chính anh cũng không thể nào tìm ra được, như thể có một vết thương nào đó mà anh cố gắng lãng quên nhưng nó cứ dai dẳng ám ảnh, không thể dứt bỏ. Đã có điều gì xảy ra với mối quan hệ này khiến anh phải vùi sâu những ký ức ấy như vậy?
Rồi cuối cùng, cái chương đen tối nhất trong cuốn album ký ức cũng xuất hiện, chỉ là một tấm ảnh duy nhất, trong tấm ảnh đó là chiếc bánh kem không hoàn hảo, cùng dòng chữ châm chọc, như một nhắc nhở đau đớn về một thời điểm nào đó trong quá khứ mà anh không muốn nhớ lại. Cảm giác lạ lẫm, hụt hẫng và nhói đau lại ùa về giống như một vết thương cũ bị mở ra, khiến anh cảm thấy choáng váng. Những ký ức tiếp tục quay lại như một cơn sóng, khiến anh khó mà kìm nén được cảm xúc của mình.
Because you are Faker so your promises so fake.
Nhìn vào tấm ảnh, Sanghyeok cảm nhận được sự đau lòng từ phía người anh yêu. Không còn là những lời trách móc nhẹ nhàng, không còn những giận hờn vu vơ hay những cử chỉ nũng nịu, chỉ còn lại sự thất vọng sâu thẳm trong từng con chữ viết vội. Dòng chữ ấy không còn là cơn giận thoáng qua mà là một sự tan vỡ. Anh đã quên đi điều gì vậy? Bánh kem này chắc hẳn là sinh nhật của cậu hoặc một ngày đặc biệt với cả hai nhưng anh đã bỏ lỡ, đã quên mất ngày này và giờ đây, sự thất vọng của em trở thành một vết cắt sâu trong lòng anh. Em đã cảm thấy thất vọng vì anh không nhớ nhưng liệu đó có phải chỉ là việc quên mất ngày lễ này? Hay từ lâu rồi, anh đã quên đi rất nhiều thứ quan trọng khác trong mối quan hệ của cả hai chúng ta? Những kỷ niệm đẹp đẽ mà em từng trân trọng giờ đây lại được nhìn nhận như những điều giả tạo. Những lời nói ngọt ngào của anh, những lời hứa chẳng còn đủ sức nặng để giữ lại sự chân thành trong mắt em. Câu viết "những kỷ niệm đều giả tạo" như một nhát dao đâm vào trái tim anh, một lời buộc tội không thể chối cãi. Anh đã thất hứa quá nhiều lần rồi, đến nỗi em không còn tin vào những lời nói của anh nữa vì mọi thứ giờ đây chỉ là những lời thoảng qua, chẳng tồn tại lâu cũng chẳng có giá trị gì. Cảm giác thất bại và nỗi sợ hãi ùa đến trong lòng Sanghyeok. Liệu nếu anh cố gắng sửa chữa, nếu anh tìm cách lấp đầy vết nứt ấy, liệu mối quan hệ này có còn cứu vãn được không? Vết nứt ấy đang lan rộng ra, nuốt chửng tất cả những gì họ từng có, kéo cuộc tình này chìm sâu vào hố sâu của tuyệt vọng. Và anh... liệu anh có còn cơ hội để tìm lại những gì đã mất?
Mặt trời của em đâu rồi?
Hoa hướng dương luôn mang một vẻ đẹp kiên định và đầy hi vọng. Những cánh hoa vàng rực rỡ luôn hướng về phía mặt trời, biểu trưng cho sự tin tưởng tuyệt đối và lòng trung thành không mệt mỏi. Dù mặt trời có đi đâu, hoa vẫn dõi theo, vẫn chờ đợi, vẫn yêu thương mà không hề phàn nàn. Nó như một biểu tượng của tình yêu si dại, đầy kiên trì và đôi khi là ngốc nghếch. Những bông hoa hướng dương không đòi hỏi, không cần được đáp lại, chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn về phía mặt trời với tất cả sự chân thành trong trái tim. Cơ mà có lẽ trong tình yêu, đôi khi người ta không thể tự nguyện chỉ là hoa hướng dương mãi mãi. Cũng giống như Sanghyeok, anh đã từng là "Mặt Trời" của em, đã nhận được tất cả sự ngưỡng mộ, sự yêu thương đầy chân thành mà em dành cho anh. Em nhìn anh với ánh mắt đầy sự kỳ vọng, như thể anh là trung tâm vũ trụ của em, như thể anh là tất cả những gì em cần. Anh yêu em rất nhiều nhưng lại để em chịu tổn thương. Anh yêu em rất đậm sâu nhưng lại không thể giữ những lời hứa đã trao. Câu hỏi luôn hiện hữu trong lòng anh: Tại sao anh lại làm em đau? Tại sao những lời yêu thương anh dành cho em lại không đủ để giữ em lại? Lúc mới yêu nhau, anh làm rất tốt. Anh chăm sóc em, luôn ở cạnh em, trao cho em tất cả yêu thương của mình, đặt em ở vị trí quan trọng nhất trong trái tim anh. Anh đã từng là người mà em có thể dựa vào, là người em tin tưởng nhất. Rồi điều gì đã xảy ra? Tại sao anh lại trở thành người tồi tệ khiến em phải đau khổ? Sanghyeok biết rằng anh cần phải xem hết những bức ảnh, phải tìm hiểu sự thật, phải đối diện với những sai lầm mà anh đã gây ra. Anh phải đối mặt với quá khứ, tìm lại những lý do khiến cho tình yêu này rạn nứt.
Em ghét phải đi, liệu anh có thể nhường em một chút không?
Bức ảnh này chắc là khoảnh khắc em muốn dọn ra khỏi nhà nơi từng tràn ngập những kỷ niệm của hai ta để rời xa anh, rời xa con người tồi tệ đã không còn là ánh mặt trời của em nữa.
Em đã trông mong rất nhiều từ anh nhưng nhận ra anh chẳng để tâm đến.
Sanghyeok không thể không tự trách mình. Anh cảm thấy mình thật tệ, thật vô trách nhiệm khi để em phải chịu đựng sự tổn thương mà anh không hề hay biết. Chỉ vì anh không hề liên lạc, không hề quan tâm đến em mà khiến cho những lời trách mắng ấy trở thành những tia đau đớn, nhói lòng mà em không thể kiềm chế được. Anh thật sự không thể hiểu được tại sao mình lại để mọi thứ rơi vào tình trạng như thế này. Anh nhìn quanh trong không gian trống vắng của căn phòng, tâm trí lại quay cuồng. Đó là những lúc anh không thể tìm ra câu trả lời cho những gì đã xảy ra. Anh không thể để nó tiếp tục như vậy được nữa. Anh cần phải biết rõ hơn, cần phải tìm hiểu về lý do tại sao mọi thứ lại trở nên phức tạp đến vậy. Không thể ngồi yên, Sanghyeok bèn mở điện thoại và nhắn tin vào nhóm chat. Lũ nhóc này luôn đi du lịch và chia sẻ đủ thứ chuyện, chắc chắn sẽ biết thêm một manh mối nào đó. Dù trong lòng đầy sự lo lắng và bất an, anh vẫn hy vọng, ít nhất với sự giúp đỡ của họ, anh có thể tiếp cận thêm những manh mối, để không còn phải sống trong sự mù mờ và nỗi dằn vặt này nữa.
☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆
🐧
Cứu anh! Cái này là ở đâu vậy?
*gửi kèm ảnh*
🐻
Này ở Nhật ấy!
🐤
Ếh! Lễ hội Tanabata nè! Năm ngoái em với Hyeonjun nhỏ có đi!
🐯
Địa chỉ cụ thể thì em không rành vì lễ này nhiều tỉnh tổ chức lắm, năm ngoái thì bọn em chỉ có tham gia ở Gifu thôi.
🐰
Ở Sendai đó anh! Chỗ này em từng đi một lần rồi! Nhìn cái toà nhà ở góc thì em chắc chắn là ở Sendai luôn!
🐶
Hôm nay diễn ra lễ hội ấy nè! Hằng năm đều tổ chức vào 7/7!
🐧
Anh bay sang Nhật gấp nên nếu có gì khẩn cấp cứ gọi thẳng cho anh! Mỗi đứa được thưởng 500.000 Won nhé!
*Người dùng 🐧 đã gửi 5 bao lì xì, mỗi người có một lượt nhận*
🐻🐶🐰🐯🐤
EM CẢM ƠN!
☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆
Sau khi nhắn tin xong, anh vội vã thay vội bộ quần áo rồi lao ngay ra ngoài, không một giây phút nào để chậm trễ. Trên đường đến sân bay, anh ngồi trong xe, tay thoăn thoắt đặt vé máy bay từ Incheon sang Haneda, mặc kệ giá vé hạng Thương Gia bị đội lên cao khi chỉ còn ít giờ nữa là cất cánh. Anh không màng đến điều đó, bởi giờ đây, chỉ có một mục tiêu duy nhất: phải đến Nhật Bản càng nhanh càng tốt. Một giây trễ, một phút chậm, cũng là điều không thể chấp nhận. Anh tính toán, gần ba tiếng rưỡi nữa mới có thể hoàn tất hành trình và suốt chặng đường dài đó, trong lòng anh chỉ có sự bồn chồn, bất an. Cứ mỗi phút trôi qua, nhịp tim anh lại đập mạnh hơn như thể cố gắng phá vỡ lồng ngực. Mỗi hơi thở dường như khó khăn hơn, cảm giác lo âu vây kín, như thứ gì đó vô hình đang rút hết sức lực của anh, khiến sự tỉnh táo dần biến mất. Anh chỉ mong chuyến bay sớm hạ cánh để còn kịp tiếp tục phần còn lại của hành trình. Khi máy bay cuối cùng thông báo hành khách được di chuyển xuống, anh gần như không kịp thở, vội vàng đeo balo lên và lao ra khỏi cổng. Anh cắm đầu chạy, dường như không còn cảm giác mệt mỏi, chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: phải bắt kịp chuyến tàu Shinkansen. May mắn, anh không phải chờ đợi thêm nữa, kịp lên chuyến tàu sớm để tiếp tục hành trình. Đồng hồ điểm 13:30, trời vẫn chưa chuyển chiều, anh nhẹ nhõm, lòng tự hào vì bản thân luôn giữ thói quen dậy sớm, dù có công việc hay không. Tưởng tượng nếu anh buông thả bản thân của mình thì không chừng giờ phút này vẫn còn đang ở Hàn ngồi ngẩn ngơ nhìn những kỷ niệm của cả hai lúc đang mặn nồng. Lúc này anh chợt nhớ tới quyển album, thế là bèn lấy ra xem tấm ảnh tiếp theo, chỉ là tấm ảnh bình thường chụp vali nhưng trên đó có dán đầy sticker.
Lee Sanghyeok, em không chờ anh nữa đâu. Chuyến đi Nhật kết thúc cũng là lúc hai ta nên đặt dấu chấm hết cho chuyện tình này.
(Ghép xấu quá mọi người thông cảm ạ! Em dùng điện thoại nên chỉ có thể làm con gà trong việc này)
Trong khoảnh khắc ấy, Sanghyeok lại thấy một sự gắn kết kì lạ với tấm ảnh đó, dù chỉ là một bức ảnh đơn giản chụp lại chiếc vali. Khi nhìn vào những sticker dán trên đó, anh lại cảm nhận được một chút gì đó quen thuộc. Cảm giác ấy giống như cánh cửa ký ức đang hé mở từng chút một, từ những chi tiết nhỏ bé mà anh tưởng chừng đã quên đi. Sticker lạ mắt, những dấu vết của những chuyến đi, những chuyến hành trình không chỉ có hành lý mà còn có người ấy ở bên cạnh, những khoảnh khắc cùng nhau. Cảm giác gấp gáp, lo lắng như thể thời gian không cho phép anh dừng lại. Anh cần phải tới đó ngay lập tức, cần phải gặp lại cậu ấy, cần phải hiểu rõ mọi chuyện, cần phải đối diện với những gì đã xảy ra. Anh không thể tiếp tục sống trong mớ ký ức mơ hồ này nữa. Anh không thể để những lời trách móc, những mối quan hệ rạn nứt đó tiếp tục làm khổ anh. Anh phải làm mọi thứ để có thể tìm lại những mảnh ghép đã mất, kể cả nếu điều đó có nghĩa là phải đương đầu với tất cả nỗi đau và sự thật. Anh đọc sơ dòng chữ của cậu nhưng mọi sự chú ý đổ dồn vào những sticker trên đó và giờ anh đang tập trung nghiên cứu những hình dán kì lạ ở trên vali. Trong đó có cái hình Quỷ Vương Bất Tử mà anh thấy ở tiệm game hôm nọ, còn có biệt danh "Faker" của anh mà em ấy thường gọi, một hình chibi nhìn có vẻ khá giống anh, rồi "Peanut" ư? Nếu vậy, có lẽ "Peanut" là biệt danh của em nhỉ? Hạt đậu nhỏ bé ấy, từng chỉ thuộc về anh, là một phần của anh, cùng anh đắm chìm trong biển tình yêu rộng lớn, mênh mông. Hạt đậu ấy không chỉ là một cái biệt danh hay một hình ảnh đơn thuần, mà là cả một kỷ niệm, một tình cảm sâu đậm. Anh nhớ từng khoảnh khắc bên cậu, từng tiếng cười, từng lời nói dịu dàng. Em là "Peanut", một cái biệt danh ngọt ngào, ấm áp, khiến anh cảm thấy như mình đang che chở, bảo vệ cho một thứ gì đó rất nhỏ bé, mong manh nhưng cũng đầy yêu thương. "3257 ư? Là cái gì vậy?" Anh lẩm bẩm với vẻ khó hiểu, không thể nào giải mã được con số đó. Chỉ là một chuỗi các con số lạ lẫm, chẳng gắn liền với bất cứ ký ức nào rõ ràng trong đầu anh nhưng ngay khi tiếng "Ting" vang lên trong đầu, một cảm giác chợt dâng lên, như một sự thức tỉnh, một cánh cửa nào đó mở ra. Đôi mắt anh mở to, ngỡ ngàng, một màn bí ẩn khác của quá khứ như được vén lên. Dường như từng mảnh ghép ký ức, những hình ảnh, những cảm xúc dần dần hiện ra rõ ràng hơn trong tâm trí anh. Những điều tưởng như đã bị lãng quên nay lại từ từ quay về, đưa anh trở lại với chính mình. Anh đột ngột nhận ra, hình như đã lâu lắm rồi, anh không nghĩ về những chi tiết nhỏ nhặt mà em từng nói.
_Sinh nhật của anh là ngày 07/05/1996 đó! -giọng nói cậu như vang lên trong lòng anh, ngọt ngào và đầy yêu thương.
_Của em là 03/02/1998! Không được quên đâu đấy! Anh mà quên là em giận đấy! -giọng em lúc đó, vừa trách móc, vừa đáng yêu, khiến anh không thể không mỉm cười. Mỗi chi tiết nhỏ ấy lại càng khiến anh thêm nhớ, thêm thương. Anh nhận ra rằng, dù thời gian có trôi đi, dù những kỷ niệm có mờ nhạt đi, thì những lời nói ấy vẫn sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh.
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Anh nhớ ra rồi! Anh nhớ ra mọi chuyện rồi! Anh đã nhớ lại được rồi! Chính tay anh là người đã kết thúc đi mối tình này, chính anh đã tự mình tìm cách đặt dấu chấm hết chứ không phải là em. Chính anh đã ép em phải làm điều đó. Lúc ấy, anh chỉ là một chàng trai 21 tuổi đầy hoài bão, vừa tốt nghiệp sớm và khao khát được chạm tay vào đỉnh cao. Anh muốn chứng tỏ năng lực bản thân, muốn vươn lên nhưng điều đó đã biến anh thành một cỗ máy cuồng công việc. Anh cứ mải mê chạy theo những mục tiêu lớn mà quên mất rằng có những điều quan trọng hơn trong cuộc sống. Anh nhớ rất rõ những ngày em đứng nhìn anh với đôi mắt đầy hy vọng, từng lời hứa anh thốt ra như làn sóng an ủi em nhưng rồi ánh sáng trong mắt em dần tắt khi nhận ra tất cả dần trở thành hư vô. Anh bỏ quên em, bỏ quên mối tình này, để em cô đơn trong chính mối quan hệ của chúng ta. Em chăm sóc tình yêu này, vun đắp cho nó từng chút một nhưng anh lại phá hủy tất cả bằng những cuộc vui thâu đêm, những buổi tiệc rượu không bao giờ kết thúc và những lời hứa mà anh chẳng bao giờ thực hiện. Anh chẳng hề hay biết, hay thậm chí là không hề quan tâm, rằng em ở đó, trong căn nhà rộng lớn, cô đơn, mỏi mệt.
Anh cảm thấy dằn vặt từng ngày nên đền bù cho em bằng những món quà đắt tiền và căn nhà rộng rãi hơn nhưng tất cả lại không thể lấp đầy sự trống vắng trong tim em. Anh tự huyễn hoặc bản thân rằng những thứ vật chất đó là sự bù đắp cho những thiếu thốn tình cảm mà em phải chịu đựng nhưng anh đâu có nhận ra, những thứ ấy chỉ làm mọi thứ thêm lạnh lẽo, như một tấm vải mỏng che lấp nỗi đau nhưng chẳng bao giờ đủ để xóa đi những vết thương sâu trong lòng em. Anh đã để em ngồi trong căn nhà mới ấy một mình, nhìn ra ngoài cửa, chờ đợi trong nỗi cô đơn vô tận. Em không còn chờ đợi những món quà hay những lời hứa nữa, em chỉ chờ anh, chờ sự quan tâm, sự hiện diện của anh nhưng anh đã để em đợi đến khi không thể đợi thêm được nữa. Em đã quyết định ra đi, mang theo tất cả những kỷ niệm, những đau đớn mà anh vô tình gây ra. Anh cảm thấy sự dằn vặt xé nát trái tim mình. Mỗi lần nghĩ lại, anh không thể tha thứ cho bản thân. Anh tự hỏi mình, sao lại có thể tàn nhẫn đến vậy? Anh đã để em phải đau đớn quá lâu, để em phải cô đơn quá nhiều. Anh tự trách mình, tự hỏi liệu có thể làm gì để sửa chữa không? Nhưng rồi anh nhận ra rằng, mọi thứ đã quá muộn màng. Anh nhắm mắt lại, nhưng dường như không thể thoát khỏi những hình ảnh đó, những kí ức ấy. Cảnh em quay lại trước khi hoàn toàn rời đi, ánh mắt em đầy đau khổ nhưng lại mang theo một chút hy vọng, yếu ớt như ngọn nến trước cơn bão. Em ngồi trên giường, tay cầm quyển album chứa đựng những kỷ niệm của cả hai, ánh mắt em nhìn vào những bức ảnh xưa cũ, những khoảnh khắc mà em đã từng tin rằng chúng ta sẽ mãi bên nhau nhưng giờ đây, những bức ảnh đó chỉ còn lại sự tàn phai của một tình yêu đã chết. Em đã khóc, anh thấy rõ nơi khoé mắt em ửng hồng, đôi mắt phủ đầy nỗi buồn và sự thất vọng. Cánh môi em run rẩy, như muốn nói điều gì đó nhưng anh đã ngắt lời em bằng một câu vô tình, chẳng hề để ý đến cảm xúc của em:
_Nếu em định nói gì đó thì anh xin lỗi! Anh mệt nên không dỗ em được! -
_Anh nghĩ rằng em muốn gây sự sao? -
_Nhà mới cũng có, xe mới cũng có, cuộc sống không phải tốt hơn rồi ư? Sao em cứ luôn tỏ ra không hài lòng vậy? Nếu không thích cái đồng hồ mới thì cứ vứt đi, mai anh mua cái khác là được. Còn giờ thì anh muốn đi ngủ! -
_Ya Lee Sanghyeok! Sao anh có thể cho rằng em là người như vậy hả? -
_Vậy có gì mà em không hài lòng ở cuộc sống này chứ? -
_Anh! -
_Tại sao là ở anh khi anh chỉ muốn được tốt cho cả hai hơn? -
_Anh quên đi rất nhiều thứ, anh đã quên đón sinh nhật cùng em, quên ngày kỉ niệm của cả hai, anh còn quên luôn....-
_Chẳng phải anh đều bù lại hết rồi ư? -
_Cái thái độ của anh là sao chứ? -
_Đủ rồi! Anh không muốn giải thích với em nữa. Anh chẳng hiểu tại sao rõ ràng em đã có những thứ này rồi em lại đi ra ngoài làm việc? Không phải ngoan ngoãn ở nhà vẫn sướng hơn đi làm rồi đem sự bực tức về đây à? Ở nhà hưởng thụ không sướng à! Anh....-
_Anh đừng nói gì! Chúng ta dừng lại đi! -
_Được! -lúc đó, anh đã thấy khuôn mặt em ngập trong nước mắt, đôi mắt sưng húp vì khóc suốt cả đêm nhưng anh không thể làm gì ngoài việc đứng đó, bất lực. Từng giọt nước mắt như dao cứa vào tim anh nhưng anh lại chẳng thể bào chữa cho bản thân. Không có lời xin lỗi nào đủ để xóa đi những đau đớn mà anh đã gây ra. Em ấy vừa mới từ Nhật về, mang theo những kỷ niệm về một chuyến đi mà anh không hề có mặt, không hề quan tâm, chỉ một mình em đối diện với mọi thứ, một mình bước qua những thử thách mà chẳng có ai ở bên. Khi em vừa quay về, chưa kịp mở chiếc vali thì em chỉ thở dài, như thể cuối cùng cũng đã nhận ra rằng không còn gì để níu kéo nữa. Rồi, không nói một lời nào, em kéo hành lý đi một mạch, không ngoái đầu lại nhìn anh dù chỉ một lần. Em rời khỏi ngôi nhà của hai ta à, giờ đây là ngôi nhà của anh, nơi từng là chốn yêu thương của hai người. Cái ngôi nhà mà anh từng nghĩ sẽ là nơi chứng kiến mọi khoảnh khắc hạnh phúc, giờ lại chỉ là nơi giam giữ em trong cô đơn, trong sự lạc lõng. Em ra đi, bước chân vội vã, như muốn trốn khỏi tất cả những gì đã từng thuộc về cả hai. Anh chỉ đứng đó trơ trọi, nhìn em rời đi mà không thể làm gì ngoài việc hít thở, cố giữ cho trái tim mình đừng vỡ tan ra ngay lúc này. Em không quay lại, không một lần dừng chân, dù rằng có lẽ trong lòng em, vẫn còn chút gì đó quấn quýt với anh, một phần không dễ dàng rũ bỏ nhưng em đã quyết định rồi, em đã đủ mệt mỏi với tất cả những gì anh đã gây ra. Không còn là sự yêu thương, không còn là những lời hứa suông, không còn là những cử chỉ quan tâm lẻ loi. Em rời khỏi anh, rời khỏi nơi từng là tổ ấm của hai người, nơi mà anh đã để những mơ mộng, những tham vọng và sự thiếu quan tâm hủy hoại. Em bước ra khỏi ngôi nhà ấy, ra khỏi thế giới của anh như thể đó là một cuộc giải thoát, một lần cuối em thoát khỏi người mà em từng yêu thương nhất. Anh đứng đó, đôi chân như mọc rễ vào mặt đất, không thể bước đi theo em. Cảm giác trống rỗng trong lòng anh lớn dần, như một khoảng không mênh mông, nơi không còn bóng hình em nữa. Anh hiểu rằng, dù có muốn níu kéo, dù có muốn xin lỗi đến thế nào, tất cả đã quá muộn màng. Em đã đi thật xa, xa khỏi anh, xa khỏi những lời hứa vụn vỡ mà anh từng thốt ra. Em đã quyết định buông tay và anh chỉ biết đứng đó trong sự dằn vặt, không thể làm gì để sửa chữa.
Khi em đi được một khoảng thời gian, anh mới thực sự nhận ra bản thân mình ngu ngốc đến mức nào. Căn nhà trống rỗng, không còn ánh đèn ấm áp như trước, không còn thân ảnh nhỏ bé quấn quýt bên anh mỗi khi anh về nhà, không còn tiếng cười nói rộn ràng và chiếc giường rộng lớn bây giờ chỉ còn lại cái lạnh lẽo, không có hơi ấm nào của em. Em cứ thế như một làn sương mờ dần tan biến khỏi cuộc đời anh, để lại một khoảng không khô cạn và cô đơn. Mọi thứ về em, những thứ khiến anh cảm thấy yêu thương và gần gũi, anh dường như đã để mất hết, chỉ còn lại quyển album chứa những ký ức ngọt ngào mà anh không thể vứt bỏ. Anh đã cất nó vào một cái thùng trong kho không phải vì anh muốn giữ nó, mà chỉ vì anh không thể nào dứt ra được khỏi những kỷ niệm ấy. Tuy nhiên, nếu em đã dứt khoát ra đi, thì anh cũng chẳng còn gì để giữ lại, anh nghĩ vậy. Thôi thì, coi như đã qua rồi một quãng thanh xuân ngốc nghếch, một tình yêu cuồng si đến mức mù quáng.
Kể từ ngày đó, em đã unfriend anh trên mọi nền tảng mạng xã hội, cắt đứt mọi liên lạc và chúng ta cứ thế trở thành hai người xa lạ, mặc dù trước kia từng là tất cả của nhau. Những ký ức ngọt ngào ấy giờ chỉ còn lại là một mớ nhạt nhòa, như những người qua đường mà có lẽ chẳng bao giờ gặp lại. Thời gian trôi qua, anh cứ nghĩ mình dần thoát ra khỏi cảm xúc hậu chia tay nhưng nỗi nhớ về em lại càng sâu đậm hơn. Anh chẳng thể nào chấp nhận được sự thật rằng mình đã mất em, mất đi hạt đậu nhỏ, mất đi đóa hoa hướng dương đẹp nhất trong cuộc đời mình, mất đi một người luôn yêu anh bằng cả trái tim chân thành. Anh cố vùi đầu vào công việc, tự thuyết phục mình rằng chỉ cần kiếm tiền và thăng tiến sẽ giúp anh quên đi. Đúng là anh thăng chức rất nhanh nhưng đổi lại là những gánh nặng mới, những áp lực cứ đè lên đôi vai anh, khiến anh cảm thấy kiệt sức. Những đêm dài anh mệt mỏi nhìn vào gương, tự hỏi liệu có ai còn ở đó để vỗ về anh, để động viên anh như em đã từng làm. Mà giờ đây, anh chẳng còn ai. Không còn những cái ôm ấm áp, không còn những lời an ủi dịu dàng, tất cả chỉ còn lại sự im lặng và cô đơn. Anh biết, đã đến lúc phải tự mình cứu lấy chính mình.
Anh từng nghĩ rằng có thể có cả sự nghiệp và tình yêu nhưng giờ anh nhận ra, không thể nào có cả hai. Thế giới này chẳng bao giờ dễ dàng, phải chọn một cái và anh đã chọn sự nghiệp. Giờ thì anh hối hận, hối hận vì đã không chọn em, hối hận vì đã để công việc làm chủ cuộc đời mình. Anh ước gì có thể quay lại lúc đó, nếu có thể chạy đến nắm lấy tay em, không để em ra đi như thế, giá như có thể dũng cảm hơn để giữ em lại bên cạnh mình. Nhưng cuộc đời này chẳng có "nếu", chẳng có "giá như", chẳng có "ước gì". Mọi quyết định đều không thể thay đổi được, tất cả đã là quá khứ. Vì em không còn trong cuộc đời anh nữa, anh sẽ chỉ còn lại công việc. Anh sẽ dồn hết sức lực vào sự nghiệp, vào việc leo lên đỉnh cao và anh biết, để làm được điều đó, anh phải trở thành một người lạnh lùng, một người không để tình cảm làm xáo trộn dòng chảy của suy nghĩ. Anh sẽ không để mình yếu đuối, sẽ không để mình phải lo lắng về những cảm xúc không cần thiết. Cách để quên đi tình yêu là gì? Tìm người mới ư? Nực cười quá, anh chẳng muốn một thế thân. Anh chẳng thể yêu ai nữa và ngay cả khi anh có thể, anh cũng không còn đủ sức để mở lòng. Thế nên, giải pháp duy nhất là loại bỏ tất cả những cảm xúc ấy, những kỷ niệm của hai ta. Anh sẽ quên tất cả, sẽ quên em, sẽ quên đi những hạnh phúc cũ.
Mỗi đêm, anh nằm trong cô đơn, anh khóc vì chính những quyết định của mình. Anh đã luôn mong mỏi, mỗi sáng thức dậy sẽ thấy em trong vòng tay mình, nhưng thực tế chỉ là sự lạnh lẽo. Anh chỉ có thể gặp bóng dáng em trong những giấc mơ và khi tỉnh dậy, hiện thực lại khiến anh mệt mỏi và kiệt quệ. Anh phải quên em, phải quên đi mọi thứ, phải quên hết tất cả, dù trong lòng anh không bao giờ muốn làm vậy.
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
~Flashback~
Anh lang thang trên mạng, như một con thuyền trôi dạt giữa đại dương mênh mông, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để giúp anh quên em. Ngày qua ngày, anh cắm mặt vào màn hình máy tính, tìm kiếm vô vọng những cách để xua tan hình ảnh của em khỏi tâm trí nhưng tất cả chỉ là vô ích. Mỗi lần học đàn, những nốt nhạc vang lên lại khiến anh nhớ về những bản tình ca mà hai ta từng nghe, những giai điệu ấy như đâm sâu vào lòng anh, khiến ký ức về em trở lại mãnh liệt hơn bao giờ hết. Mỗi lần mở sách, anh lại nhớ về những buổi tối anh nằm gối đầu lên đùi em, để em vuốt tóc, lắng nghe những câu chuyện mà cả hai cùng đắm chìm trong đó. Cả những lần anh học nấu ăn, tưởng như là một sở thích mới nhưng không, anh chỉ vô thức chọn những món em từng nấu cho anh, từng thì thầm vào tai anh rằng em làm món này chỉ vì anh thích. Những thói quen mới anh xây dựng cho chính mình lại trở thành một chiếc bóng, chiếc bóng của em vẫn luôn theo sát anh.
Ba năm đã trôi qua kể từ ngày đó, ba năm trong nỗi nhớ em triền miên mà anh không sao dứt ra được. Chúng ta đã chia tay lâu như vậy rồi ư? Rõ ràng trong anh, cảm giác yêu em vẫn còn nguyên vẹn, vẫn luôn cháy bỏng trong trái tim anh. Làm sao có thể mất nhau sau tất cả những khoảnh khắc đẹp đẽ, sau bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào chúng ta đã cùng nhau xây đắp? Làm sao có thể buông tay nhau sau từng giây phút yêu thương ấy? Anh không thể tin rằng chúng ta đã mất nhau thật sự. Không thể nào! Anh bất lực, đập mạnh đầu xuống bàn, như thể muốn vớt vát lại chút lý trí còn sót lại trong mình. Anh cảm nhận rõ ràng một vị mặn chát vương trên môi nhưng anh không quan tâm. Anh cắn chặt răng, cố không để tiếng khóc bật ra, dù cổ họng anh nghẹn lại. Anh ngẩng đầu lên, cố gắng tìm kiếm chút ánh sáng trong bóng tối. Một dòng quảng cáo bắt mắt thu hút ánh mắt anh, một câu chữ hiện lên như một tia hy vọng cuối cùng, nếu anh không thể tự mình quên, thì chỉ còn cách này thôi.
Trong căn phòng quen thuộc mà anh đi đến hơn cả năm trời đang tràn ngập ánh cam đỏ của hoàng hôn cùng với mùi hương tinh dầu khiến cơ thể anh cũng cảm thấy dễ chịu, anh bèn thả lỏng theo lời của vị bác sĩ và ông từ tốn nói:
_Được rồi cậu Lee Sanghyeok, chúng ta sẽ tiến hành thôi miên để giúp cho cậu không còn vướng bận gì nữa nhé! -
_Vâng! -
_Tốt lắm! Cậu cứ thoải mái tựa người vào ghế rồi sâu đó hít thở sâu để thư giãn nhé! Hãy cảm nhận cơ thể và trí óc trở nên nhẹ nhàng hơn hãy để những nỗi lo rời khỏi bạn. Bình tĩnh nào chàng trai, rồi cơn đau sẽ qua đi và cơ thể cậu sẽ dễ chịu hơn. Tốt lắm và giờ nghe tôi nói nhé! Cậu chắc chắn quên đi tất cả mọi thứ, sẽ không còn cảm giác muốn yêu đương nữa, những kỷ niệm về người kia, về những lúc cả hai ở bên nhau sẽ biến mất hoàn toàn khỏi tâm trí của cậu và nó chỉ có thể quay về nếu như....-
_Nhìn thấy con số 3257! -
_Nếu như nhìn thấy con số 3257! -
_Rồi tên của cậu ta cũng sẽ chôn ở nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí và muốn tới đó thì chỉ còn có cách duy nhất là...-
_••••• yêu Lee Sanghyeok! -
_••••• yêu Lee Sanghyeok! -
~End flashback~
Tiếng chuông báo hiệu tàu đã đến Sendai vang lên, khiến Sanghyeok giật mình nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh bước ra khỏi tàu, mắt nhìn về phía con đường dẫn đến nơi diễn ra lễ hội. Toàn bộ Sendai được trang hoàng với những dải giấy đủ màu sắc rực rỡ treo dọc trên các con phố chính. Ánh hoàng hôn đỏ rực trên bầu trời làm cho không gian càng thêm phần tịch mịch, như hòa cùng tâm trạng của anh. Đúng vậy, mỗi khi trong lòng không vui, thì cảnh vật xung quanh cũng chẳng còn tươi sáng, mặc dù tiếng cười đùa vui vẻ của đám đông vang lên bên tai. Sanghyeok lặng lẽ bước trên những bậc thang dẫn lên khu rừng tre cầu nguyện, không còn vội vã như những lần trước. Hôm nay, anh chậm rãi tận hưởng từng bước đi, như muốn đắm mình trong không gian yên tĩnh này, nơi không có những nỗi lo lắng, không có sự đau khổ về quá khứ. Anh nhận ra rằng mình đã đi thôi miên, như một cách để quên đi mọi thứ về em. Mọi nỗi đau, mọi kỷ niệm tưởng chừng đã vơi đi, giờ lại quay trở lại một cách đầy day dứt.
Con số "3257" bỗng hiện lên trong tâm trí anh, nó là con số tượng trưng cho sinh nhật của cả hai, một sự trùng hợp kỳ lạ nhưng lại không phải là ngẫu nhiên. Anh nhớ rõ mọi chuyện xảy ra, nhớ rõ khuôn mặt mờ nhạt của em trong tâm trí nhưng tên của em lại như một mảnh ký ức bị đánh mất. Hình ảnh em ngày càng mờ nhạt, chỉ còn lại một tấm ảnh duy nhất của em dù hơn 7 năm rồi và đó là tấm ảnh duy nhất rõ nét trong trí óc anh. Anh đã tìm kiếm nhưng mọi manh mối đều đứt gãy. Dù có hỏi bác sĩ điều trị, thì bác sĩ đó cũng đã qua đời cách đây hơn hai năm. Mọi cố gắng tìm kiếm em đều như vô vọng và anh dần chấp nhận rằng ký ức của mình sẽ không bao giờ trở lại nguyên vẹn như trước. Trong những buổi thôi miên, khi ánh sáng từ những buổi điều trị dần mờ đi, anh đã thì thầm một câu nói, một lời thề mà anh chọn cho bản thân. Anh mấp máy môi và giọng nói của bác sĩ vang lên trong tâm trí anh, nhắc nhở anh rằng không nên tìm kiếm em nữa, vì em đã rời xa anh. Nếu em nói lời yêu thương anh, đó chỉ là những lời viển vông. Anh biết rằng câu nói đó chính là chiếc chìa khóa canh giữ bức tranh ký ức của anh. Nếu có thể nhớ lại được những mảnh ghép của quá khứ, bức tranh cuộc đời anh sẽ được hoàn thiện nhưng giá phải trả là gì? Anh sẽ phải sống trong một thế giới thiếu vắng em, chấp nhận rằng em không còn ở bên cạnh nữa. Anh đã hồi phục ký ức về mối tình dở dang nhưng liệu anh sẽ sống tiếp thế nào đây?
Trong lồng ngực anh, chỉ còn lại một khoảng trống. Anh chưa thể lấp đầy nó hoàn toàn nhưng ít nhất anh cũng đã đi được thêm một bước. Anh sẽ không còn tìm kiếm em như trước, sẽ không còn lao đầu vào những hồi tưởng, sẽ không còn rơi lệ mỗi khi nghĩ về em. Anh dần học được cách chấp nhận bản thân mình, dù anh chẳng phải là một con người tốt đẹp gì. Anh học cách nhìn nhận rằng mình là một tên phản diện, một kẻ đã tàn nhẫn bóp nát trái tim của người anh yêu thương nhất và có lẽ, đó chính là bài học đau đớn mà anh phải học, để sống tiếp cuộc đời này mà không có em.
Anh cuối cùng cũng đến được nơi mọi người đang tụ tập, không khí lễ hội nhộn nhịp, tươi vui nhưng tâm trí anh lại hoàn toàn khác biệt. Trước mặt anh là những mảnh giấy Tanzaku, mỗi tờ giấy dài màu sắc rực rỡ, đang được treo lên trên các cây tre mang theo những ước nguyện, hy vọng của những người tham gia lễ hội. Anh chầm chậm chọn cho mình một tờ giấy, đôi mắt vẫn rối bời, lòng bối rối như chưa thể quyết định được điều gì. Những dòng chữ trên giấy đều là những lời cầu nguyện chân thành nhưng đối với anh, mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Anh mím chặt môi, vân vê mảnh giấy trong tay, lặng lẽ suy nghĩ. Cuối cùng, anh quyết định ngồi xuống một chiếc băng ghế gần đó, nơi không gian tĩnh lặng và mờ ảo dưới ánh chiều tà. Anh nhìn những mảnh giấy treo trên cao, một chút hoài niệm về em lại ùa về nhưng lần này anh không vội vàng, không sợ hãi. Anh cho phép bản thân mình buông bỏ lý trí, mặc cho những cơn sóng lòng đang dâng trào. Mối quan hệ với em đã chấm dứt, không thể quay lại nhưng điều đó không ngừng làm anh nhớ thương. Anh đặt cây bút lên tờ giấy Tanzaku, đầu ngón tay khẽ run rẩy, anh viết một dòng chữ mà trước đây anh chẳng bao giờ dám nghĩ tới, chẳng bao giờ dám thừa nhận, một điều mà ngay cả trong những giấc mơ anh cũng không thể hình dung ra: "Faker hối hận rồi! Peanut quay về với anh nhé! Em hãy nói rằng em yêu anh được không? Vì Lee Sanghyeok vẫn còn yêu em rất nhiều! Hãy gọi tên nhau khi em nói lời yêu nhé!" Anh ngừng lại, để mắt mình lướt qua những con chữ vừa được viết ra, những lời hối tiếc ấy như một lời nguyện cầu cho điều không thể xảy ra nhưng lại là một phần trong những khao khát cháy bỏng không nguôi của anh. Những dòng chữ ấy, dù chỉ là ảo mộng của riêng anh nhưng lại chất chứa tất cả sự thật trong trái tim trống vắng này. Anh không thể quên em, không thể chối bỏ tình yêu dành cho em, dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng đầy đau khổ. Anh thầm mong mỏi một lần nữa được nắm tay em, cùng em đi qua những tháng ngày phía trước, sửa chữa tất cả những sai lầm đã qua. Anh khẽ vuốt ve tờ giấy, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng, nụ cười nhẹ mỉm trên môi. Dẫu biết rằng mọi điều anh mong cầu có thể sẽ không bao giờ thành sự thật nhưng trong khoảnh khắc này, anh cảm nhận được sự bình yên mà mình chưa từng có. Rồi anh quyết định treo mảnh giấy lên cây tre, nơi mọi lời ước nguyện đều được gió vờn quanh, như thể chúng sẽ bay đến một nơi đâu đó mà anh không thể với tới. Anh đứng lặng nhìn mảnh giấy, đôi mắt ngập tràn nỗi nhớ và khao khát, rồi tự nhủ với lòng mình rằng dù chỉ là ước mơ, anh cũng sẽ thành tâm cầu nguyện. Ngày mai anh sẽ lại bước vào cuộc sống quen thuộc, quay lại với công việc, với những trách nhiệm mà anh phải gánh vác nhưng hôm nay, trong khoảnh khắc này, anh có quyền ngừng lại, để hồi tưởng và chấp nhận sự thật trong lòng mình. Anh rất hối hận về việc buông tay em, về những điều đã xảy ra trong quá khứ. Quyển album, những kỷ niệm, tất cả đều là một phần không thể tách rời trong cuộc đời anh. Dù đau đớn, dù khó khăn, anh đã tìm thấy sự can đảm để đối diện và không che giấu nữa. Anh biết rằng những hình ảnh của em sẽ mãi khắc sâu trong anh không bao giờ phai mờ. Dù bây giờ trong tâm trí anh chỉ còn hình bóng nhạt nhoà của em, anh vẫn sẽ trân trọng nó, xem đó là những khoảnh khắc đẹp nhất, là tình yêu đẹp đẽ nhất mà anh đã có.
Gió bắt đầu nổi lên, những chiếc lá tre cùng mảnh giấy Tanzaku bay lượn trong không trung như thể muốn an ủi anh, như thể nhắc nhở anh rằng dù mọi thứ có thay đổi, anh vẫn còn những ký ức này, những kỷ niệm không thể xóa nhòa. Anh đứng đó, nhắm mắt lại, để cảm giác yên bình bao trùm, cảm nhận được sự tha thứ mà anh tự dành cho chính mình. Cuối cùng, anh rời khỏi, không còn vội vàng, không còn lo lắng. Anh biết mình đã để lại một phần quá khứ tại đây và giờ là lúc để tiếp tục bước đi. Dù cuộc đời có thế nào, anh sẽ vẫn luôn hy vọng rằng một ngày nào đó, khi mọi thứ đã đủ chín muồi, hai ta sẽ gặp lại nhau, viết tiếp câu chuyện dang dở của mình. Nếu không phải ở kiếp này, thì anh nguyện sẽ yêu em thật lòng hơn, trưởng thành hơn và không bao giờ để mất em thêm lần nữa ở kiếp khác. Anh khẽ mỉm cười, như thể gửi gắm lời chào tạm biệt đến những ký ức, những kỷ niệm đã qua, rồi bước đi về phía tương lai, với một niềm tin mới, một sự trưởng thành mới.
Kể từ khi anh đến, ánh mắt ấy không bao giờ rời khỏi anh. Dù Lee Sanghyeok đã rời đi, ánh mắt vẫn âm thầm dõi theo từng bước chân anh như thể muốn lưu lại mỗi khoảnh khắc, mỗi dấu vết mà anh đã để lại. Khi anh đã khuất bóng, một thân ảnh chầm chậm tiến đến cây tre nơi mảnh giấy của anh vẫn đang bay lơ lửng trong không trung. Ánh sáng hoàng hôn lướt qua khuôn mặt trắng sứ, làm nổi bật lên đôi mắt đẫm lệ nhưng không một tiếng khóc nào bật ra. Chỉ có những giọt nước mắt im lặng lăn dài trên má, như những câu chuyện chưa thể kể ra, những điều chưa thể nói thành lời. Cậu nhẹ nhàng đưa tay, ngón tay lướt qua dòng chữ trên tờ giấy như một phản xạ tự nhiên, cảm nhận từng con chữ như một phần không thể thiếu trong cuộc đời mình. Những cảm xúc vỡ vụn bấy lâu nay dường như đã không thể giữ lại nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi, dù cậu không muốn thừa nhận rằng mình vẫn yêu anh, vẫn nhớ anh, dù đã cố gắng quên, cố gắng sống tiếp nhưng không thể.
_Đồ ngốc! Đồ khốn! Đồ chết tiệt! -cậu nghẹn ngào, những lời này chỉ có thể buột ra trong nỗi đau sâu thẳm tận cùng trái tim. Cậu đã nghĩ rằng anh sẽ mạnh mẽ, sẽ vượt qua tất cả, vì anh luôn tỏ ra điềm tĩnh, vì anh luôn hoàn hảo trong mắt mọi người. Cậu từng tưởng rằng anh đã quên cậu, đã không còn vương vấn gì về mối tình đã qua nhưng giờ đây, nhìn thấy những gì anh viết trên mảnh giấy, cậu biết rằng những nỗi đau của mình chẳng phải là vô nghĩa, rằng trái tim của anh vẫn còn chỗ cho cậu, dù chỉ một chút thôi. Cậu đã rời xa anh không phải vì không còn yêu, mà vì cậu hiểu rằng anh đã chọn sự nghiệp, đã chọn con đường mà cậu không thể cùng anh đi tiếp. Cậu đã không thể chờ đợi thêm nữa, không thể sống mãi trong một mối tình đơn phương khi anh đã có lựa chọn của riêng mình. Dẫu vậy, tình yêu đó vẫn không thể dập tắt, vẫn âm ỉ cháy trong tim cậu, dù cậu có cố gắng gạt nó ra ngoài. Bao năm qua, cậu đã sống với những hồi ức ấy, đã cố quên nhưng chẳng thể nào làm được. Mối tình ngắn ngủi, đầy ngọt ngào và đắng cay, là món quà duy nhất cậu có thể giữ lại và dù chỉ là những kỷ niệm, cậu vẫn mãi trân trọng chúng. Những năm qua, cậu đã chiến đấu với chính mình, với những cảm xúc vẫn còn vương vấn nhưng đến hôm nay, đứng trước mảnh giấy này, mọi thứ dường như lại ùa về. Cậu yêu anh, yêu rất nhiều và điều đó không thay đổi, dù có thể anh đã quên mất cậu từ lâu. Cậu vẫn mong muốn anh sẽ nhận ra, sẽ quay lại tìm cậu nhưng dù điều đó có xảy ra hay không, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận rằng tình yêu của mình sẽ luôn tồn tại, dù cho nó chẳng bao giờ được đền đáp. Gần bảy năm qua cậu vật lộn với chính bản thân mình rất nhiều để đè nén đi sự thật cậu rất yêu anh, vẫn còn yêu anh, vẫn luôn yêu anh và tình cảm đó vẫn không đổi, chỉ là cậu quen dần. Sự đồng hành ngắn ngủi đó chính là một món quà, một món quà tuyệt vời mà cậu mãi trân trọng.
_Hyung, sao khóc vậy? -
_Gió lớn quá nên bụi bay vào mắt thôi! -
_Vậy giờ về lại Hàn để tranh thủ nghỉ ngơi rồi nai còn phải vào việc nữa! Ngày mai chỉ có mỗi anh ngồi vào bàn còn bọn em chỉ có thể ở phía sau quan sát nên là cố lên nha! -
_Không biết nếu cả hai công ty sát nhập thì khủng thế nào nhỉ? -
_Mong cả hai bên nhanh chóng tiến tới thoả thuận! Chứ T1 cũng không hề dễ dàng đâu, CEO bên đó nổi tiếng đáng sợ mà! -
_Đi về thôi! -nói rồi cậu cùng 3 người kia nhanh chóng rời khỏi, trước khi đi cậu bèn lấy máy ảnh chụp lại khung cảnh này với trung tâm là mảnh giấy ghi lời yêu từ anh. Liệu ngày mai khi cậu tỉnh dậy thì những điều này có phải là viển vông không?
Lee Sanghyeok quay lại công ty, cảm giác vừa lạ lại vừa quen vẫn còn đó. Mọi thứ như một vòng xoay quen thuộc trong những thói quen hàng ngày nhưng cũng có chút gì đó mới mẻ khi nhìn chúng với một ánh mắt khác. Anh thức dậy, đầu óc còn mơ màng nhưng đôi tay đã tự động mở quyển album cũ đặt bên cạnh giường. Những tấm ảnh ấy, từng khoảnh khắc đong đầy kỷ niệm với những người quan trọng, như là một nguồn động viên để anh bắt đầu một ngày mới. Anh cẩn thận cho quyển album vào một ngăn riêng trong cặp rồi khóa lại, mang theo tới văn phòng.
Anh mỉm cười nhìn vào màn hình trước khi mở ứng dụng, chuẩn bị cho một ngày dài với cuộc họp quan trọng. Thương vụ sát nhập hai công ty này có thể sẽ là cú chấn động lớn, một cơ hội hiếm có nhưng nó cũng đầy thử thách. Anh biết bên HLE không phải là những người dễ chịu, họ nổi tiếng với việc không bao giờ nhượng bộ hay sợ hãi trong những cuộc đàm phán. Họ luôn đòi hỏi kết quả tốt nhất cho mình. Tuy nhiên, T1 cũng không phải là công ty yếu thế, không dễ dàng bị hành trong các cuộc thương thảo. Mọi quyết định đều phải thận trọng, vì nếu không đạt được mục tiêu chung, thương vụ này sẽ chẳng có giá trị gì, nếu không thể sát nhập cũng chẳng sao vì đơn giản hai bên không hợp nhau sẽ rất khó để làm cùng. Mặc dù vẫn còn một tiếng trước khi bước vào cuộc họp, mọi người trong công ty đã có mặt đầy đủ ở phòng họp để thảo luận, chuẩn bị cho những gì sắp diễn ra.
_Minseok đã tìm hiểu về Trưởng phòng chiến lược (CSO) của bên HLE chưa? -
_Anh ta quả thật rất có tài! Các thương vụ chấn động của HLE đều do một tay anh giành về. -
_Anh nên cẩn thận, suy nghĩ thật kĩ vì anh ta rất biết cách tìm được kẽ hở trong hợp đồng và đánh đòn tâm lý! -
_Không được để lộ sự nao núng nha! -
_Kì này trên bàn chỉ có anh Sanghyeok và CSO của HLE, chúng em không tham dự được nên anh phải bình tĩnh nha! Bọn em sẽ ngồi ở phía sau cổ vũ cho anh!
_CEO Lee Sanghyeok chắc chắn không kém cạnh CSO bên HLE đâu! -
_Anh cảm ơn! Xong vụ này ăn Haidilao nhé! Mấy ngày nay làm phiền các em quá! -
_Dạ vâng! -
Ngày hôm nay, mọi thứ đều được chuẩn bị tươm tất, bởi lẽ đây là một ngày vô cùng quan trọng với công ty T1. Toàn bộ đội ngũ của anh đều đứng nghiêm chỉnh ở sảnh, chào đón đoàn đại diện HLE. Một dàn 6 nam thần, mỗi người mang vẻ ngoài ấn tượng và cá tính riêng, đứng ở vị trí trung tâm khiến cả không gian xung quanh như bừng sáng sức sống. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về họ, tựa như những ngôi sao trên sân khấu. Khi cánh cửa chính mở ra, đội ngũ 4 người của HLE xuất hiện. Quả thật, họ chính là F4 xuất sắc nhất mà HLE sở hữu, mỗi người đều tỏa ra khí chất riêng biệt, khó lòng không thu hút ánh nhìn. Với Lee Sanghyeok, tất cả sự chú ý của anh dồn vào một người duy nhất đứng ở phía ngoài cùng của đội HLE. Một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc nhưng cũng có cảm giác xa lạ. Mái tóc đen được tạo kiểu tự nhiên, tôn lên làn da trắng ngần và đôi mắt sáng lấp lánh như vì sao trên trời. Đôi môi nhỏ nhắn ấy như khiến trái tim anh nhói lên một cơn đau thắt, đau đớn và day dứt. Anh không thể dời mắt khỏi người ấy, dù trong lòng đã dâng lên những cảm xúc khó tả. Bất chợt, một cơn đau dữ dội bùng lên trong ngực khiến anh phải bật ra một tiếng rên khẽ. Minhyung và Hyeonjun đứng gần đó, hốt hoảng nhận ra sự thay đổi của anh, ngay lập tức tiến lại gần, lo lắng hỏi:
_Hyung, nếu đầu anh đau thì anh có thể họp online ấy! -
_Đúng đó! Anh có thể đàm phán thông qua họp online, không cần gắng gượng vậy đâu! -
_Không sao! Anh lo được! Việc sát nhập này rất quan trọng nên không thể làm online như những lần trước! Anh ổn! -nói xong thì bên HLE cũng đã tiến tới và cả hai bên vừa giới thiệu vừa vui vẻ bắt tay với nhau:
_Han Wangho, chào anh! -
_Tôi là Lee Sanghyeok, mong buổi đàm phán này diễn ra thật tốt! -Lee Sanghyeok dần lấy lại phong độ, cảm giác nặng nề trong lòng cũng vơi dần đi. Tuy nhiên, khi anh vô tình để tay mình chạm vào tay của cậu, một cảm giác khác lạ lại bùng lên trong anh. Đó là sự ấm áp từ bàn tay nhỏ bé của người đối diện, khiến tim anh đập loạn nhịp. Anh cũng nhận ra ánh mắt của cậu có chút dao động. Những cảm xúc mơ hồ không ngừng xâm chiếm lấy tâm trí anh nhưng lúc này, anh phải biết thu mình lại và tập trung vào công việc.
Cuộc họp bắt đầu và ngay từ những giây phút đầu tiên thì mọi thứ đã căng thẳng. Han Wangho, người đại diện đàm phán của HLE, là con át chủ bài mà họ tin tưởng giao cho trọng trách quan trọng này, cậu ngồi im lặng nghe báo cáo, tay ghi chép rất chăm chú nhưng đôi khi lại có những câu hỏi sắc bén, những cuộc tấn công ngược lại vào những đề nghị của Lee Sanghyeok. Anh không hề yếu thế, sẵn sàng đáp trả lại mọi lời khiêu khích với sự tự tin không hề suy giảm. Cả hai cứ thế đối đáp qua lại, những lời lẽ sắc bén và thẳng thắn vang lên trong phòng họp. Điều khiến Lee Sanghyeok bất ngờ là Wangho mặc dù có vẻ ngoài trẻ trung, khuôn mặt thiếu niên nhưng lại rất mạnh mẽ và kiên quyết trong cuộc đàm phán. Cậu ấy tấn công trực diện mà không hề nao núng, khiến anh thấy một sự khâm phục nho nhỏ. Cậu không hề để lộ sự yếu thế mà luôn chủ động chiếm thế thượng phong, khiến cuộc họp trở nên vô cùng gay cấn và khó lường. Sau hơn ba tiếng căng thẳng, cuộc đàm phán cuối cùng đi đến hồi kết. Những đề nghị qua đi, bị bác bỏ và đưa ra những điều kiện mới nhưng cuối cùng, cả hai bên đã thống nhất được một thỏa thuận hợp lý cho vụ sát nhập này. Lee Sanghyeok cảm thấy bất ngờ khi đội ngũ HLE gật đầu đồng ý, mặc dù trước đó anh đã nghĩ họ sẽ từ chối. Đúng như dự đoán, cả hai bên đều hài lòng với phần lợi nhuận được chia sẻ và bản hợp đồng đã được ký kết với phần quyền lợi hoàn toàn đúng như kỳ vọng của các cấp lãnh đạo. Sau khi mọi thủ tục cuối cùng hoàn tất, tin tức về vụ sát nhập sẽ sớm được công bố. Để ăn mừng, CEO của T1 quyết định mời tất cả mọi người cùng đi ăn Haidilao. Không khí trong phòng họp bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, tiếng cười và trò chuyện rôm rả vang lên. Chỉ có hai người vẫn còn mải mê nhắn tin với cấp trên, giải quyết vài công việc lặt vặt chưa xong. Trong khi đó, những người còn lại đã bắt đầu làm quen và trò chuyện với nhau. Vì sắp tới sẽ trở thành đồng nghiệp, họ cũng chẳng ngần ngại chia sẻ những câu chuyện đời thường, từ chuyện công việc đến những dự đoán về tương lai của hai công ty khi sát nhập. Dẫu sao, những điều lớn lao như vậy vẫn không thể ngăn họ quay lại những câu hỏi đời thường, kiểu như "Ở đây có quán ăn nào ngon không?", "Có chỗ nào đi karaoke không?", hay "Trưa nên ăn gì ở nhà ăn chung?" Tất cả như trở về với những khoảnh khắc giản dị, trong khi những bước tiến lớn của công ty vẫn đang vững vàng tiến về phía trước.
_Chúng ta có gặp nhau ở đâu chưa? -giọng của Sanghyeok vang lên khiến cho Wangho giật mình, cậu lúc này đang mang trong mình vô số câu hỏi nhưng chẳng thể nào mở lời, không lẽ người mà cậu gặp ở Sendai hôm qua là người khác ư vì hiện giờ cả hai khiến cậu không có thấy được sự tương đồng. Người ở Sendai hệt như Lee Sanghyeok của năm ấy, là người mà trong mắt toả ra thứ ánh sáng dịu dàng, tràn ngập trong tình yêu thương vô bờ bến còn người ở trước mặt cậu chính là vị CEO Lee Sanghyeok nổi tiếng là một ma vương trên thương trường đánh đâu thắng đó. Cậu cũng không đọc được những suy nghĩ thật sự của anh nên cậu càng thêm mơ hồ, rốt cuộc tại sao lại có sự khác biệt đến như vậy? Cậu nhận ra rằng có lẽ vì đã trải qua 7 năm chia xa nên cả hai đều thay đổi so với quá khứ kia, ai rồi cũng phải tiến lên phía trước và thay đổi để phù hợp với môi trường hơn.
_Tôi xin lỗi! Chỉ là tôi vừa mới khôi phục lại được ký ức và nhìn cậu có vẻ khá quen thuộc nên mới hỏi như vậy! -anh bèn cười trừ, tay gãi đầu tỏ vẻ bối rối.
_Khôi phục ký ức ư? -Wangho buột miệng, tại sao có vụ đi khôi phục nhỉ?
_À chẳng qua tôi là tôi không quên được em ấy nên tôi đến bác sĩ để thôi miên. Ngốc thật chứ, rõ ràng yêu em ấy, coi em là tâm điểm trong cuộc sống nhưng lại đẩy em ra xa. Thậm chí đến giờ tôi vẫn không thể nhớ được tên của người tôi yêu nữa. Tôi xin lỗi vì nói những chuyện không đâu, mong không làm cậu cảm thấy khó chịu! Bên tôi xong rồi, không biết cao tầng bên HLE cảm thấy thế nào? -anh bèn lắc nhẹ đầu rồi tắt máy, Wangho nghiêng đầu, ánh mắt cậu dâng lên một tia áy náy nhưng xen trong đó là sự vui sướng. Vậy ra anh vẫn còn yêu cậu, là anh hối hận với quyết định năm đó nên mới phải đi đến bác sĩ ư? Đột nhiên, cậu lại nhớ tới câu ghi trên mảnh giấy "Faker hối hận rồi! Peanut quay về với anh nhé! Em hãy nói rằng em yêu anh được không? Vì Lee Sanghyeok vẫn còn yêu em rất nhiều! Hãy gọi tên nhau khi em nói lời yêu nhé!", liệu đó có phải là keyword không? Wangho bèn đưa mắt nhìn xung quanh, 8 cậu kia thì ngồi ở phía một góc rồi còn đây chỉ có hai người với nhau, cậu có nên mạo hiểm không?
_Anh Sanghyeok này! -giọng của cậu run lên, tuy đã cố gắng để trấn tĩnh bản thân nhưng thật sự việc nói chuyện với người yêu cũ hơn 7 năm không liên lạc quả thật rất khó để bình tĩnh.
_Bên cao tầng HLE có yêu cầu gì à? -
_Không! Họ rất hài lòng! Có điều...-cậu bèn quay mặt đi chỗ khác, Lee Sanghyeok di chuyển ánh mắt nhìn chăm chú vào Han Wangho nhưng lần này, cảm giác trong anh lại khác hẳn. Trong suốt cuộc họp đàm phán, cậu luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng như một con hổ điềm tĩnh, chỉ chờ đợi thời cơ. Cậu không hề vội vàng, chỉ lặng lẽ quan sát, chờ đợi sơ hở để có thể nhanh chóng tấn công, làm đối phương phải nghĩ cách ứng phó. Sanghyeok cảm nhận rõ ràng rằng cậu đã hoàn toàn kiểm soát cuộc chơi, nhiều lúc anh gần như đã nghĩ rằng mình sẽ phải thua. Thế nhưng vào khoảnh khắc quyết định, anh đã lật ngược tình thế, khiến cả hai phải nhượng bộ một chút để đi đến việc hoàn tất thỏa thuận. Cơ mà bây giờ, khi cuộc họp đã kết thúc, Sanghyeok lại cảm thấy có gì đó khác biệt. Han Wangho không còn là con người đầy sự sắc sảo và lạnh lùng như trước. Mắt cậu không còn tập trung vào công việc, thay vào đó là sự ngập ngừng, như thể có điều gì đó khiến cậu bối rối. Một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt mà Sanghyeok không thể không nhận ra. Anh nhíu mày quan sát thêm, trái với vẻ tự tin và sắc bén trong suốt cuộc họp, cậu dường như có chút lạ lẫm. Gương mặt cậu hơi đỏ lên và nó lan ra cả tai, điều mà trước đó Sanghyeok chưa bao giờ thấy. Cậu luôn là người điềm tĩnh, lạnh lùng, vậy mà giờ lại lộ ra sự bất an, một vẻ ngại ngùng không thể che giấu. Lee Sanghyeok không thể hiểu nổi, tại sao lại như vậy? Dù sao, người trước mắt là một đối thủ rất tài giỏi và nếu đã có thể làm cho cậu ấy phải ngập ngừng như vậy, chắc chắn phải có lý do.
_Han Wangho yêu Lee Sanghyeok! -câu nói ấy vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một lời thì thầm quá đỗi thân thuộc mà lại vô cùng lạ lẫm đối với Lee Sanghyeok. "Han Wangho yêu Lee Sanghyeok." Mỗi chữ, mỗi âm thanh dường như được chạm vào tận sâu thẳm trong tâm trí anh, khắc sâu vào trong ký ức, tạo thành những cơn sóng dồn dập, khiến không gian xung quanh bỗng chốc ngừng lại. Anh nhíu mày, không thể hiểu nổi cảm giác đang dâng lên trong mình. Tại sao cậu lại nói ra những lời này, ngay lúc này?
Ánh mắt của Han Wangho không rời khỏi anh, đôi mắt long lanh chứa đựng một thứ tình cảm sâu sắc, một tình yêu mà anh không thể phủ nhận. Cậu cắn môi rồi nhìn anh, vẻ mặt ngập ngừng nhưng lại đầy quyết tâm. Chắc chắn cậu đã giữ những cảm xúc này suốt một thời gian dài nhưng không thể giấu nổi nữa. Anh có thể thấy rõ ràng trong đôi mắt ấy là tất cả những gì mà cậu chưa bao giờ dám thừa nhận, một tình yêu không thể chối cãi. Thời gian như ngừng trôi và Sanghyeok cảm thấy như một phần ký ức nào đó của anh bỗng ùa về một cách dữ dội và mạnh mẽ. Hình ảnh quá khứ, những khoảnh khắc mà anh chỉ nhớ mơ hồ, những cảm xúc anh đã cố gạt bỏ, tất cả trở lại như một mảnh ghép bị lãng quên. Làm sao anh có thể quên được Han Wangho, người mà anh từng xem là tất cả, người đã từng là phần không thể thiếu trong cuộc đời anh? Cảm giác mất đi Han "Peanut" Wangho như một vết thương cũ, một vết sẹo chưa lành. Mảnh ghép quan trọng nhất bỗng nhiên được đưa về, như một chiếc chìa khóa mở ra một cánh cửa anh đã cố gắng khóa chặt. Giờ đây, khi đối diện với tình yêu ấy, với lời tỏ tình ấy, anh không thể nào chỉ đứng im và không cảm nhận được. Mọi thứ trong anh dường như đã sẵn sàng để được tháo gỡ, để lại được hoàn thiện, Câu nói của Han Wangho vẫn vang vọng trong đầu anh, như một giọng nói từ quá khứ mà anh đã từng cố quên đi. Đã đến lúc anh phải đối mặt với nó, đối mặt với những cảm xúc chưa bao giờ nguôi ngoai trong lòng mình.
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Nếu không phải là Han "Peanut" Wangho thì Lee "Faker" Sanghyeok không yêu bất kì ai. Trái tim này chỉ đập loạn nhịp vì một người, tình cảm này chỉ dành riêng cho một người và chỉ duy nhất người đó. Han Wangho và Lee Sanghyeok yêu nhau đậm sâu, yêu đến mức cả hai hoà hợp với nhau cả về thể xác lẫn tinh thần, yêu nhau đến mức dù chia xa hơn 7 năm nhưng vẫn cứ yêu dù biết trái tim ngày đêm vẫn rỉ máu. Lời tỏ tình ấy vang lên như một bản nhạc du dương, cuốn lấy tâm hồn của Lee Sanghyeok trong giây phút ấy. Mọi cảm xúc anh đã kìm nén suốt bao nhiêu năm nay bỗng chốc bùng lên như một ngọn lửa không thể dập tắt. Chúng ta yêu nhau, chúng ta chịu tổn thương nhưng không thể buông tay. Câu nói ấy như lời nhắc nhở về một tình yêu đậm sâu, dù có xa cách, dù có đau đớn nhưng vẫn luôn tồn tại một sợi dây kết nối hai con người lại với nhau. Anh đã sống trong những ký ức ấy quá lâu, lặp đi lặp lại những khoảnh khắc hạnh phúc bên Han Wangho và dù biết rằng những ký ức ấy đem lại nỗi đau, anh vẫn không thể nào quên được. Mỗi đêm, anh lại lạc vào những ký ức ấy, ôm lấy chúng, dù chúng có làm anh đau lòng nhưng lại cũng là điều khiến trái tim anh không ngừng thổn thức. Càng cố quên lại càng nhớ, đó là quy luật mà anh không thể nào phá vỡ. Những thói quen, những hành động nhỏ nhặt mà họ chia sẻ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Anh từng cố gắng xóa bỏ những kỷ niệm đó, tìm cách lấp đầy khoảng trống trong lòng bằng những thứ khác nhưng tất cả đều vô ích. Tình yêu của họ quá sâu đậm, quá chân thành để có thể bị gạt bỏ như vậy. Giờ đây, khi anh nhớ lại tất cả, nỗi đau vẫn còn nhưng điều làm anh tràn ngập hạnh phúc chính là lời yêu thương mà anh đã khát khao suốt hơn bảy năm qua. Cuối cùng, anh đã nghe thấy lời đó, từ chính đôi môi của Han Wangho.
Khi những giọt nước mắt không kìm được rơi xuống, chúng không phải là nước mắt của nỗi đau hay sự mất mát. Chúng là nước mắt của hạnh phúc, là niềm vui vỡ òa sau những năm tháng chờ đợi và khắc khoải. Mọi ký ức, mọi cảm xúc trong anh đều trào dâng, như một dòng sông mạnh mẽ chảy qua tâm hồn anh. Tình yêu mà anh đã dành cho Wangho, sự khao khát, sự nhớ nhung ấy, giờ đây đã được đáp lại. Những cảm xúc ấy, cuối cùng cũng tìm được lối thoát. Anh không thể kiểm soát được bản thân, chiếc điện thoại trong tay anh rơi xuống mà anh chẳng hề hay biết. Anh chỉ có thể ngồi đó, cảm nhận nhịp đập của trái tim mình đang ngày một tăng tốc hơn. Cảm giác ấy, một cảm giác trọn vẹn, hạnh phúc như chưa bao giờ có, khiến anh ngỡ ngàng và say đắm trong từng giây phút đó. Tình yêu của họ, cuối cùng cũng tìm thấy cách để trỗi dậy và trong giây phút ấy, mọi thứ ngoài cậu dường như đều tan biến.
Tiếng động vang lên đột ngột, khiến không khí trong phòng trở nên kỳ lạ. Mọi người trong phòng đều quay lại nhìn, không ai có thể ngờ được cảnh tượng trước mắt. Lee Sanghyeok, người vốn luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng và bình tĩnh, giờ đây lại rướn người về phía Han Wangho, đôi môi của anh chạm nhẹ vào đôi môi của Wangho, khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngỡ ngàng. Han Wangho, người trước đó vẫn bình tĩnh, giờ đây mở to mắt vì không thể tin vào những gì đang xảy ra. Cậu nhìn Lee Sanghyeok với sự ngạc nhiên và một chút bối rối, như thể không thể kiểm soát được cảm xúc của mình trước hành động đột ngột này. Trong khoảnh khắc ấy, dù có chút bất ngờ, cậu vẫn không thể rời mắt khỏi anh, cảm nhận được sự gần gũi, nụ hôn đầy yêu thương mà anh mang lại. Mọi thứ như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại sự kết nối giữa hai người, một sự giao thoa đầy tình cảm mà không thể diễn tả bằng lời. Mới đầu chỉ là nụ hôn xen lẫn vị mặn của nước mắt, chỉ là chạm nhẹ lên cánh môi mềm nhưng sau đó lại cuồng nhiệt, lại say đắm vì yêu thương đong đầy, anh cắn nhẹ vào đôi môi mọng, dùng một tay giữ gáy của cậu, còn tay cậu run rẩy giữ chặt lấy áo vest của anh và môi khẽ hé để đón nhận nụ hôn từ anh vì cậu thật sự nhớ anh, nhớ hương vị ngọt ngào này lắm rồi. Anh nhìn thấy được sự mời gọi của cậu dù đang nhắm mắt, thế là bèn rướn người sâu hơn làm Wangho kinh ngạc theo phản xạ mà ngã ra sau, anh bèn dùng tay vòng sang eo cậu mà kéo cậu sát lại gần hơn nữa, nụ hôn chỉ dừng lại khi anh cảm nhận rõ không khí của cậu bị anh rút sạch, thế là phải luyến tiếc buông ra. Anh ngắm nhìn đôi môi căng bóng, tay khẽ chạm lên đó đầy nâng niu, nụ cười ranh mãnh liền xuất hiện khiến Wangho rùng mình vì mỗi lần anh cười như thế thì chẳng có gì tốt cả, khuôn mặt cậu đã đỏ nay lại đỏ hơn nữa còn anh thì nhìn cậu bằng ánh mắt đong đầy tình cảm, Wangho vẫn không hề thay đổi nhỉ? Thật đáng yêu mà! Thế là anh bèn hôn nhẹ lên môi của cậu rồi cưng chiều xoa đầu cậu, Wangho lúc này vẫn còn đang lâng lâng nên chưa biết nói gì với anh nhưng cậu không cần nói đâu vì có người nói hộ cho cậu, à không cho tất cả rồi!
_CÁI GÌ VẬY HẢ? -giọng của Minseok hét lên khiến cặp đôi nhân vật chính lẫn 7 người kia giật mình.
_The f*ck is this sh!t? -Hyeonjun nhỏ không thể kiềm chế mà nói bậy, Wooje dù cố chặn họng nhưng đã không kịp nữa.
_Cái quần què gì vậy anh Wangho? -Hwanjoong không thể nào im lặng được trước sự việc chấn động ban nãy. Sao mà CSO của nhà HLE lại cùng CEO của T1 hôn nhau vậy?
_Hai người đã tiến tới mức nào? -Minhyung ngơ ngác, cậu không biết ông chú nhỏ của mình có người yêu luôn đấy. Không phải ổng bảo chỉ chú tâm làm việc thôi à? Sao giờ hôn nhau ngay tại phòng hợp vậy?
_Chúng tôi cần lời giải thích! -Dohyeon vừa nói xong thì cả 8 người liền nháo nhào lên bao vây xung quanh hai người kia. Team HLE kéo Wangho sang một bên tra khảo còn nhà T1 kéo Sanghyeok về để hỏi cho ra lẽ. Thật sự Wangho đâu có nghĩ là tới mức độ này đâu chứ, cậu chỉ muốn thử xem anh có đang lừa dối không nhưng không hề, anh thật sự đi gặp bác sĩ thôi miên và chỉ cần nói đúng keyword thì anh sẽ nhớ lại mọi thứ và kể cả tên của cậu. Rồi giờ giải thích sao đây? Wangho mặt đã đỏ nay lại đỏ thêm rồi cứ ấp úng, lúc này Sanghyeok bèn lên tiếng giải vây:
_Anh và Wangho yêu nhau hơn 7 năm rồi! -
_Cái gì? Sao bọn em không biết? Rốt cuộc tại sao hai anh lại giấu lâu như vậy? Không đúng, nhìn hai người chẳng giống mấy cặp đôi yêu nhau! Rõ ràng 7 năm qua không hề gặp nhau hay xuất hiện cạnh nhau mà? -mọi người liền nháo nhào cả lên, Sanghyeok mệt mỏi thở dài một hơi rồi nói:
_Đi ăn Haidilao rồi anh sẽ kể tường tận. -thế là phải đồng ý. Cả nhóm không biết phải phản ứng thế nào trước cảnh tượng tình tứ của Lee Sanghyeok và Han Wangho trên đường đi đến trung tâm thương mại. Hai vị CEO và CSO nắm tay nhau, vẻ ngoài hết sức tự nhiên nhưng cũng đầy tình cảm. Sanghyeok thì nở nụ cười kiêu ngạo như thể cả thế giới đều thuộc về anh, còn Wangho thì cứ cúi mặt xuống, xấu hổ và lúng túng trước ánh mắt của mọi người. Một bức tranh tình yêu rõ ràng nhưng cũng không kém phần ngọt ngào và thú vị. Khi đến nơi, bữa lẩu bắt đầu với không khí vui vẻ, mọi người đều ngồi quây quần xung quanh nồi lẩu, ánh đèn lung linh tạo ra một không gian ấm cúng và thân mật. Một sự thật không thể tránh khỏi là tất cả đều được nghe kể về hành trình yêu nhau đầy sóng gió của Lee Sanghyeok và Han Wangho. Một câu chuyện dài đầy cảm xúc và nhiều cung bậc nhưng càng nghe thì lại càng thấy bội thực.
Trong lúc thưởng thức món ăn, nhóm không chỉ được nghe về những khoảnh khắc ngọt ngào mà còn được chiêm ngưỡng quyển album định mệnh mà Sanghyeok đã giữ suốt bao năm qua. Trong đó là những hình ảnh cũ kỹ nhưng lại đầy ý nghĩa đối với hai người, mỗi bức ảnh đều gợi lại một ký ức đáng nhớ, dù vui hay buồn nhưng cũng không thể phủ nhận rằng tình yêu của họ thật sự đẹp và đáng ngưỡng mộ. Chắc phải uống thêm một bát canh nữa để bớt ngấy đi thôi!
Cuộc sống của Lee Sanghyeok và Han Wangho sau 7 năm xa cách dường như trở lại như chưa từng có cuộc chia ly khi Wangho quay về bên Sanghyeok và lần này, không chỉ trái tim anh mà cả không gian sống của họ đều tràn ngập hình ảnh của nhau. Cả cung điện rộng lớn giờ đầy ắp những vật dụng của cả hai, từ những bức ảnh chụp chung cho đến những món đồ nhỏ nhặt mà mỗi thứ đều mang dấu ấn của tình yêu họ dành cho nhau. Sanghyeok với tính cách yêu đến cuồng nhiệt không ngần ngại đặt những bức ảnh của Wangho ở khắp mọi nơi, từ bàn làm việc, tường phòng khách cho đến cả những góc nhỏ trong căn nhà. Cả hai team của họ đến ăn tân gia còn bị bón cẩu lương ngập mồm nữa mà, đồ ăn ngon với lại họ bận mải mê khám phá cái cung điện sang trọng này rồi nên cũng mắt nhắm mắt mở với màn ái ân của hai sếp. Sao Wangho có thể không mỉm cười vui vẻ trước hành động đong đầy yêu thương của anh đây?
Sau khi sát nhập thành công, cả hai cũng đã có những thay đổi lớn trong công việc. Văn phòng của CEO T1 nằm ở tầng 8, còn của CSO thì ở tầng 5. Mọi người tưởng rằng khoảng cách này sẽ giúp họ tránh khỏi những cảnh tượng tình tứ nơi công sở nhưng thực ra, chỉ cần giờ nghỉ trưa thì Sanghyeok và Wangho lại dính lấy nhau như keo. Họ không ngừng thể hiện tình cảm và dù có cố gắng giữ hình ảnh chuyên nghiệp trong công việc nhưng ai cũng biết rằng giữa hai người là một mối quan hệ không thể che giấu. Cả đội dù quen với tình yêu ngọt ngào của họ, vẫn không thể không cảm thấy choáng ngợp trước những hành động âu yếm và quan tâm mà Sanghyeok và Wangho dành cho nhau. Một sự tái hợp đầy mãnh liệt, như thể những năm tháng xa cách không hề tồn tại. Đôi khi, chỉ cần một cái nhìn, một cái chạm nhẹ cũng đủ để họ hiểu nhau và mọi người đều phải thừa nhận rằng nếu không biết trước, có lẽ họ sẽ nghĩ rằng hai người mới yêu nhau, chẳng khác gì những cặp đôi mới bắt đầu mối quan hệ ngọt ngào.
Mọi thứ cứ thế tiếp diễn, như một câu chuyện tình yêu đẹp đã tìm lại nhau sau bao nhiêu năm. Dù có thử thách, dù có khó khăn, cuối cùng Sanghyeok và Wangho vẫn bên nhau và tình yêu của họ chưa bao giờ ngừng mãnh liệt, thậm chí còn đẹp hơn xưa nữa. Wangho không thể ngờ rằng anh lại thay đổi đến vậy. Từ trước đến nay, anh luôn là người rất cưng chiều cậu nhưng giờ đây, sự quan tâm và chiều chuộng của anh còn vượt xa hơn cả những gì Wangho từng tưởng tượng. Mỗi khi Wangho nhăn mặt, dù chỉ là một chút, anh đều mặc định đó là lỗi của mình và lập tức tìm cách làm cậu vui. Mỗi lần như vậy, cậu lại cảm thấy một chút ngọt ngào lẫn lúng túng, vì anh cứ chiều cậu đến mức, cậu có cảm giác như nếu cứ thế này thì mình sẽ bị chiều hư mất. Tuy nhiên, thay vì làm cậu thêm xấu hổ, anh chỉ xoa nhẹ lên mặt Wangho, ánh mắt đầy yêu thương và trìu mến. Một nụ cười của anh hiện lên, đầy tự tin nhưng cũng ngập tràn sự dịu dàng. Anh để cho cậu cảm nhận được rằng đối với anh, không có gì quan trọng hơn là khiến Wangho hạnh phúc.
_Anh còn muốn chiều em hơn nữa kìa! Để em không còn cảm thấy cô đơn nữa! - Sanghyeok thì thầm nhẹ vào tai cậu, nụ cười của anh không tắt. Wangho cảm thấy trái tim mình đập loạn, vừa cảm động vừa bối rối trước sự quan tâm và tình yêu vô bờ bến mà anh dành cho mình. Cậu biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, tình yêu của họ vẫn mãi bền chặt và chẳng thể thay đổi.
_Anh không sợ em sẽ bướng à? -
_Càng tốt, em càng bướng thì chứng tỏ là em rất tin tưởng anh! -nói rồi lại đặt lên tóc cậu một nụ hôn.
_Anh đáng ghét! -cảm giác Wangho chui vào lòng anh thật ấm áp và dễ chịu, như thể cả thế giới bỗng chốc thu nhỏ lại chỉ còn lại khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người. Mái tóc mềm mại của cậu nhẹ nhàng cọ vào cơ thể anh, giống như chú mèo đang làm nũng khiến trái tim Lee Sanghyeok đập mạnh hơn. Anh không thể kiềm chế được nụ cười vui vẻ, đôi mắt anh ánh lên sự yêu thương và dịu dàng vô bờ bến. Những khoảnh khắc này thật sự quý giá, như một giấc mơ đẹp mà anh chẳng muốn tỉnh dậy. Thật may vì bây giờ nó đã thành sự thật. Rồi Sanghyeok vòng tay ôm chặt lấy Wangho, kéo cậu vào lòng một cách tự nhiên, như muốn giữ cậu thật chặt, không để tuột ra khỏi vòng tay anh. Sự ấm áp từ cơ thể anh truyền sang cậu, khiến Wangho cảm thấy bình yên và an toàn, như thể trong vòng tay anh, mọi lo lắng, mọi nỗi buồn đều không còn tồn tại. Chỉ có tình yêu, chỉ có sự quan tâm lặng lẽ nhưng sâu sắc, khiến cả hai người đều quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vào nhau.
Cả hai cứ thế đắm chìm vào sự ngọt ngào, sau đó cậu bèn ngồi thẳng dậy, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào con ngươi tràn ngập tình yêu của anh. Anh mới đầu cũng chìm vào trong biển tình dạt dào nơi mắt của cậu, cho đến khi anh thấy được một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp. Wangho đang mặc áo hoodie của anh, rõ ràng size của cả hai có sự chênh lệch và vì bị di chuyển nên phần cổ áo đã kéo xuống khá sâu và vô tình để lộ xương quai xanh quyến rũ do cậu không mặc áo thun ở bên trong, Sanghyeok cảm thấy máu nóng dồn hết lên não, tay anh không tự chủ bèn luồn vào bên trong vuốt ve làn da mát lạnh của cậu:
_Anh ơi! -cậu giật mình định vùng ra nhưng anh bèn giữ chặt cậu lại, hơi thở quyến rũ bên tai cùng giọng nói trầm khàn vang lên:
_Ngoan! Anh hứa chỉ đến thế này thôi! -Wangho chỉ còn biết ngồi im thôi chứ chẳng thể làm gì khác, cậu tin tưởng vào anh mà! Tay của anh xoa nắn phần eo mềm mại, rồi lưỡi anh vươn ra gặm nhắm vành tai mẫn cảm khiến có thể cậu run rẩy không ngừng. Sau đó chiếc lưỡi của anh di chuyển xuống phần gáy xinh đẹp của cậu mà tung hoành ở trên đó, sự ẩm ướt cùng những cảm xúc bị kiềm nén 7 năm chia xa cứ thế ồ ạt chạy về làm cậu không thể kiềm được tiếng rên của mình.
_Khoan đã! Anh đã hứa rồi...ah! -tay của anh di chuyển lên trên xoa nắn khiến cậu đỏ mặt, cậu bèn quay sang nhìn anh, hơi thở gấp gáp phả lên mặt anh.
_Anh hứa nhưng nhìn cơ thể của em kìa! Wangho không muốn anh giúp em ư? -chất giọng quyến rũ đầy ma mị của anh vang lên khiến cho cậu như muốn vứt đi toàn bộ lý trí, đôi mắt cậu phủ lên một tầng sương mù mờ mịt vì ái tình càng khiến cậu thêm phần đẹp đẽ. Wangho liền dựa người vào trong lòng anh, cơ thể cậu cũng thả lỏng hơn và đó chính là dấu hiệu mà anh tìm kiếm.
_Chỉ một lần thôi đấy! -cậu nói trong cơn mê tình. Cơ mà, tối đó có người cùng ai đó làm liên tục 2 hiệp, để rồi khi sáng dậy thì dấu hôn đỏ rực khắp cơ thể phải mặc đồ kín cổng cao tường đi làm và dĩ nhiên là bị mấy cậu kia trêu chọc rồi.
Lee "Faker" Sanghyeok & Han "Peanut" Wangho.
Một đám cưới riêng tư giữa họ diễn ra trong sự chúc phúc của tất cả những người thân quen!
Câu chuyện tình của họ, một hành trình đầy những cung bậc cảm xúc, cuối cùng cũng có được cái kết viên mãn mà cả hai đều hằng mong đợi. Dù đã phải trải qua bao nhiêu năm tháng chia cách, những sai lầm và tổn thương nhưng tình yêu của họ vẫn chưa bao giờ phai nhạt. Tơ hồng vẫn kiên trì kéo họ trở lại bên nhau, như thể định mệnh đã được viết sẵn. Lee Sanghyeok đã học được từ những sai lầm của quá khứ, lần này anh không để bất cứ điều gì phá vỡ tình yêu của mình. Anh đã không chỉ hứa hẹn mà thực sự đưa Han Wangho lên vị trí quan trọng nhất trong trái tim mình, cưng chiều cậu đến vô hạn, luôn muốn bảo vệ và giữ chặt cậu bên mình. Anh hiểu rằng tình yêu này không phải là điều gì dễ dàng có được và anh sẽ không bao giờ để mất.
_Anh muốn làm cho em hạnh phúc, hãy tin tưởng anh. -Sanghyeok thì thầm với Wangho, nụ cười hạnh phúc nở trên môi khi cả hai trao nhẫn cho nhau. Những lời nói giản dị nhưng chứa đựng cả một trái tim yêu thương sâu sắc. Anh sẽ không để em rời xa và sẽ luôn bảo vệ tình yêu này, để không bao giờ có sự chia ly nữa. Han Wangho có thể cảm nhận được tất cả tình cảm chân thành mà Lee Sanghyeok dành cho mình. Mọi nỗi đau, sự giằng xé trước kia giờ đây đã tan biến, thay vào đó là những khoảnh khắc ngọt ngào và đầy yêu thương. Cuối cùng, sau hơn 7 năm gian nan, họ đã có thể bước đi cùng nhau, vững vàng trên con đường tình yêu mà họ đã chọn. Với Lee Sanghyeok, tình yêu này không chỉ là một cơ hội, mà là sự khẳng định một lần nữa rằng, dù cuộc sống có thế nào, chỉ cần họ còn yêu nhau, thì không gì có thể ngăn cản được họ.
End~
Ngoại truyện:
_Em chơi game này ư? Thế ID là gì? -
_Peanut! -
_Của anh là Faker! Chúng ta kết bạn đi! -
_Tiếc quá! Game đóng cửa rồi! -
_Không sao! Anh chỉ cần có "Peanut" ở cạnh anh thôi! -
_Từ giờ em sẽ không được nhìn thấy "Unkillable Demong King" tung hoàng trên đấu trường rồi! -
_Em sẽ còn thấy anh toả sáng hơn trong cuộc sống mà! Anh sẽ trở thành một doanh nhân thành đạt để cho em cuộc sống hạnh phúc! -
_Đồ ngốc này! -nói rồi cậu bèn để một tấm hình vào trang đầu tiên của quyển album.
_Tại sao không để ảnh của cả hai ta mà chỉ để mỗi của anh? -
_Because you're my sunshine! Vì anh là mặt trời của em! -cậu lấy bút viết dòng chữ lên tấm ảnh.
_Còn em là của anh! -nói rồi anh hôn lên tóc cậu đầy cưng chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro