Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Wooje mở mắt, lần nữa nhìn thấy bãi cỏ xanh, thứ đã chẳng còn khiến nó bất ngờ. Nó ngồi dậy nhìn xung quanh, Wooje phát hiện một chuyện còn kinh khủng hơn cái đầu máu me của Minseok.

Giữa đồng cỏ rộng lớn, chỉ có mỗi mình Wooje.

Nó đứng bật dậy, cũng chẳng có tiếng như động cơ không được tra dầu. Wooje sợ hãi hét lớn, cố níu lấy hi vọng rằng những người anh chỉ đang trêu chọc nó mà thôi. Nhưng ở nơi này thì trốn đâu được cơ chứ?

_ Này, thứ gì đó, làm ơn trả lời tôi đi!!

Gió thổi mạnh, đám cỏ cao quá cổ chân của Wooje ngã nghiêng, nhưng chẳng có gì đáp lại nó ngoài tiếng gào thét của gió. Mặc cho Wooje hét như một kẻ đang phát điên, mà thật sự thì nó cũng sắp phát rồ đến nơi rồi, thứ kia cũng không hề lên tiếng, chưa bao giờ nó nhớ những câu đùa nhạt toẹt của thứ đó đến vậy.

_ Này con yêu

Giọng của một người phụ nữ vang lên sau lưng Wooje khiến nó giật mình quay lại. Người nọ mặc chiếc đầm xanh lá sẫm màu che phủ gót chân, trên chiếc cổ mảnh khảnh là viền áo trắng tinh, hai cánh tay cũng được chiếc đầm che phủ, chỉ có mỗi đôi bàn tay khẳng khiu là lộ ra ngoài. Gương mặt bà ta gầy gò cùng hai má nhô cao, khóe mắt sâu còn đuôi mắt hơi xếch, môi tô một lớp son đỏ. Mái tóc búi cao màu đỏ hung ép sát vào da đầu như một tác phẩm được tạo ra từ loại keo chuyên dụng.

Hai tay bà ta đặt trên bụng, người phụ nữ bước từng bước về phía nó trong khi trên môi treo một nụ cười hình trăng khuyết. Bà ta tiến lên một bước thì Wooje lùi xuống một bước, cứ thế được một lúc thì người phụ nữ kia dừng lại.

_ Ta không muốn hại con

_ Làm sao tôi tin bà được?

_ Chắc hẳn con đã sợ hãi lắm, nhưng con yêu, ta sẽ không bắt con phải chết hay chặt bất kì bộ phận nào của cơ thể. Ta chỉ muốn con cùng ăn một bữa cơm với ta mà thôi

Đột nhiên Wooje nhớ đến câu mà lão Hook từng nói, không bữa cơm nào là miễn phí. Vậy nên nó tiếp tục giữ khoảng cách với người phụ nữ lạ mặt.

_ Chỉ vậy?

_ À, tất nhiên là con cũng nên phụ ta nấu ăn nữa. Và sau cùng ta và con và cả những cậu bạn của con sẽ cùng nhau dùng bữa

_ Những người bạn của tôi? Bà đã gặp họ?

Wooje khẩn trương hỏi lại và như thấy được điều đó, bà ta bắt đầu chầm chậm tiến về phía nó. Nhưng lần này Wooje không tránh đi, nó muốn biết những người đồng đội của mình đang ở đâu.

_ Đúng vậy, con đừng lo, họ đang giúp ta chuẩn bị cho bữa ăn tối nay. Vì có tận chín người, ta có rất nhiều việc phải làm và chia việc cho từng người có lẽ sẽ nhanh hơn

_ Làm sao tôi tin bà được?

Wooje hiểu, dù có muốn tin hay không thì nó cũng chỉ có một lựa chọn, nhưng vẫn hỏi lại.

_ Ta chẳng có lí do gì để hại các con cả, ta ở đây cũng vì tình thế ép buộc, đã bao lâu ta chưa được ăn một bữa cơm đoàn viên, ta muốn được ăn cơm cùng mọi người

Chẳng biết từ lúc nào, bà ta đã đứng trước mặt Wooje. Hai tay người phụ nữ vẫn chắp lại đặt ở trước bụng, Wooje nhìn bà ta từ trên xuống dưới thêm một lần nữa, cố tìm một cây trâm cài trên tóc, một con dao găm nhét trong ống tay áo hay bất kì món vũ khí nào khác. Nhưng có vẻ bà ta giấu đồ khá kĩ.

Cuối cùng, Wooje quyết định đánh cược một phen. Dù có rủi ro cao nhưng cũng giống như việc chơi một ván 'xì dách', khi ta rút được mười bảy nút và quyết định không rút thêm, sau đó lại cầu nguyện rằng những người khác sẽ rút được con số nhỏ hơn mình hoặc quắc bà nó đi. 

Chuyện có rủi ro nhưng so với việc không lấy được chìa khóa và quắc như khi tổng con số lên quá hai mươi mốt. Wooje chọn tin người phụ nữ, mong rằng bà ta bốc được mười lăm nút.

Hệt như phong thái của một phụ nữ quý tộc Pháp, bà ta di chuyển chậm rãi với phần váy dài quá khổ đang lê lết theo những bước chân rề rà. Wooje nghĩ, sự kiên nhẫn là thử thách của cánh cổng thứ ba này.

Người phụ nữ khiến Wooje cảm thấy kì lạ, đặc biệt là gương mặt của bà ta, mặc dù gương mặt vẫn có đủ ngũ quan như một người bình thường, nhưng dường như những bộ phận ấy không ăn khớp với nhau. Wooje để ý, mỗi khi người phụ nữ kia nở nụ cười, hai khóe môi của bà ta nhếch lên cao, tuy vậy, đôi mắt và hàng chân mày lại đơ cứng như một bức tượng sáp. Thêm cả mái tóc như được vuốt keo, dính sát vào đầu. Tất cả khiến bà ta trông như một con rối được bọc trong lớp da người.

Những điều kì lạ bé nhỏ làm Wooje phân vân, là do bà ta thật sự kì lạ, hay là do bản thân nó đang trở nên quá nhạy cảm.

Mặc kệ, Wooje quyết định quẳng suy nghĩ đó ra sau đầu. Ở nơi này thì thứ bình thường mới là thứ kì quặc nhất. Miễn là còn sống và thoát ra ngoài, bà ta có là con ếch hay ễnh ương gì cũng được.

Người phụ nữ dắt nó vào trong căn bếp ở phía sau nhà, tất nhiên ở đây không tiện nghi như nhà hàng năm sao, nhưng cũng không quá tệ. Ít ra thì bếp củi đã cháy, nó sẽ không phải tốn công tìm cách tạo ra lửa.

_ Gọi ta là Irene, hôm nay có lẽ phải nhờ vào con nhiều rồi

Wooje nhìn quanh căn bếp và quyết định đứng ở chỗ để dao, hoặc là nó có vũ khí hoặc là không ai được có vũ khí. Wooje nghĩ nó sẽ cố thủ ở đây cho đến khi mọi chuyện kết thúc.

_ Trông con có vẻ thích nơi đó, vậy thì con băm thịt giúp ta nhé

Bà ta nói, rồi biến mất sau cánh cửa bếp và không lâu sau thì quay lại cùng chiếc giỏ đan bằng mây. Irene đặt chiếc giỏ lên bàn và lùi ra xa, có lẽ bà ta biết cậu nhóc trước mặt vẫn còn e dè với mình.

Wooje cầm lấy cái giỏ, bên trong là một tảng thịt lớn, phần xương được lọc sạch sẽ nên Wooje cũng không biết đó là bộ phận nào, nhưng nó đoán là phần đùi.

_ Con cắt nhỏ nó ra giùm ta. Còn những giỏ khác nữa, ta sẽ đem vào đây và nếu con sẵn lòng thì ta cùng con nấu ăn. Nhưng nếu con thấy không thoải mái thì ta sẽ tránh đi nơi khác

Người phụ nữ đứng ở ngưỡng cửa, hai tay bà ta chắp lại đặt ở phía trước, lần này là đôi chân mày hơi rũ, trong khi đôi môi thì vẫn ngang phè. Dẫu vậy, trông bà ta thật cô độc.

_ Được, ta nấu cùng nhau đi

Chia sẻ vũ khí cho kẻ thù, Wooje nghĩ nó điên rồi.

Irene nghe được điều đó thì vui lắm, hai khóe môi bà ta nhô lên cao và trông người phụ nữ như đang cố dùng mọi sức lực để đẩy cả đôi gò má nhô lên theo. Nhìn hơi dị nhưng nó vẫn có lời khen cho sự cố gắng ấy.

Và thế là nó cùng người phụ nữ và cả hai tấm thớt bằng gỗ, chăm chỉ chia nhỏ những tảng thịt từ lớn đến bé.

_ Bà đã lọc hết xương mớ này sao?

Wooje hỏi trong khi tay nó vẫn thoăn thoắt chặt xuống miếng thịt. Nó không đếm kĩ mình đã cắt bao nhiêu thịt nhưng khá nhiều và toàn bộ đều sạch sẽ cả xương lẫn lông. Một điều có lẽ hơi quá sức với một phụ nữ trung niên gầy gò như Irene.

_ Không đâu con yêu, ta làm gì có đủ sức. Là bạn của con đã giúp ta

_ Những cậu nhóc ấy đã giúp ta rất nhiều, họ đốn củi, nhóm bếp giùm ta

Wooje có thể tưởng tượng ra cảnh Minhyung hì hục bổ vào những khúc gỗ trong tiếng reo hò của Minseok hoặc thậm chí là Hyeonjoon. Và những người khác sẽ cãi nhau trong lúc nhóm lửa, vì đó là công đoạn nhọc nhằn nhất.

Nghĩ đến đây, Wooje nhận ra nó nhớ những người đồng đội của mình. Wooje đã dành cả thanh xuân để tập luyện và sống cùng họ, tất nhiên có lúc nó vẫn sẽ quay về với gia đình. Nhưng không biết từ lúc nào, dường như bốn người anh đã trở thành gia đình thứ hai của nó. Và ngay khoảng khắc tính mạng bị đem ra đánh cược, nó lại nhớ những người đồng đội ấy.

Wooje ngẫn ngơ, đến mức không nhận ra mình đã khóc từ bao giờ. Cho đến khi Irene đưa cho nó một chiếc khăn tay màu xanh nhạt.

_ Chắc con nhớ họ lắm, rồi con sẽ gặp lại họ thôi. Ta chắc chắn họ cũng đang nhớ đến con, dù chỉ còn là linh hồn thì những người anh em thân thiết vẫn luôn nhớ đến nhau

Wooje quay lại nhìn Irene, bà ta vẫn đều đặn thái thịt. Gương mặt không có chút biểu cảm cùng câu nói chẳng biết có ẩn ý gì khiến bụng Wooje nhộn lên, đầy bất an. Nhưng suy nghĩ một hồi, Wooje quyết định giữ im lặng, có lẽ Chúa đã phù hộ và chỉ dẫn nó làm thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro