Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

On2eus - "Bức họa khuyết"

Văn Huyễn Thuân nhìn vào mắt Hữu Tề, một sự dịu dàng trong ánh mắt anh như một lời hứa vĩnh cửu. Đôi mắt ấy, ấm áp và chân thành, khiến Hữu Tề cảm nhận được sự bảo vệ và tình yêu mạnh mẽ, như thể em có thể nương tựa vào đó mãi mãi.

"Em đừng lo, anh sẽ luôn ở bên em, dù thế nào đi nữa."

Câu nói của Huyễn Thuân nhẹ nhàng, nhưng lại khiến trái tim Hữu Tề bình yên đến lạ kỳ. Em hít một hơi dài, cảm nhận sự an toàn tỏa ra từ người đối diện, từng chút từng chút một như đan vào nhau, không thể tách rời.

"Em không cần lo lắng đâu," Huyễn Thuân cười nhẹ, đôi tay anh ôm lấy Hữu Tề, kéo em vào lòng. Lúc này, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người. "Anh sẽ luôn là người bảo vệ em, không ai có thể làm em buồn được, anh hứa."

Hữu Tề nhẹ nhàng nhoài người ôm lấy anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể người em yêu và cũng yêu em, đó là nơi em cảm thấy yên bình nhất. "Anh là tất cả đối với em," em thì thầm, lòng tràn đầy hạnh phúc, như thể mọi thứ xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại tình yêu này.

"Anh cũng vậy," Văn Huyễn Thuân thì thầm, giọng anh trầm ấm, như vỗ về. "Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống không có em." Lời nói của anh như một lời thề, một cam kết không thể phá vỡ.

Hữu Tề nhìn anh, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, và trong khoảnh khắc đó, em cảm thấy mình thật sự là một phần quan trọng trong thế giới này. "Em sẽ luôn ở đây, chờ anh." Một lời hứa nhẹ nhàng, nhưng mang theo tất cả tình yêu và sự tin tưởng.

---

"Em không hiểu, Hữu Tề." Giọng Văn Huyễn Thuân vang lên, nhưng lần này nó không còn ấm áp, mà lạnh lùng, như một chiếc dao cắt sâu vào trái tim Hữu Tề.

"Anh không thể lúc nào cũng ở bên em. Anh có những công việc phải lo, em phải hiểu cho anh chứ?"

"Nhưng..." Hữu Tề nghẹn lại, không thể tìm được lời nào để phản kháng. Em cố gắng tìm lại sự kiên nhẫn trong lòng, nhưng tất cả đều dường như đều tan biến. "Em chỉ muốn anh quan tâm một chút thôi, chỉ một chút thôi mà."

"Anh có cách của mình." Huyễn Thuân hờ hững nói, ánh mắt anh xa lạ, lạnh lẽo. "Em đừng làm phiền anh lúc này, em không hiểu được đâu."

Lời nói của anh như một cái tát vào trái tim Hữu Tề, khiến em cảm thấy mình chẳng còn chỗ đứng trong thế giới của người em yêu. Cảm giác hụt hẫng, đau đớn lan tỏa trong từng ngóc ngách của tâm hồn, khiến em không thể thốt nên lời. Em nuốt ngược những giọt nước mắt đang dâng lên, không dám nói thêm lời nào, chỉ còn lại sự im lặng thấm đẫm trái tim đang âm ỉ rỉ máu.

"Anh không còn là người anh từng là nữa, phải không?" Hữu Tề khẽ thì thầm, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Huyễn Thuân, vì em sợ rằng chính mình sẽ không còn nhận ra anh nữa.

"Anh không thay đổi," Huyễn Thuân đáp, nhưng có cái gì đó trong giọng nói của anh khiến Hữu Tề không còn tin vào lời nói đó nữa. "Em phải học cách tự lập đi. Anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em được."

Những lời nói sắc bén như dao, từng nhát từng nhát cắt vào trái tim Hữu Tề, và em cảm nhận được sự xa cách đang từng chút từng chút xâm lấn, đẩy em ra khỏi thế giới của người em yêu. Tình yêu mà em từng tin tưởng như một viên ngọc quý giờ đây lại trở thành một ký ức đau đớn, khiến em không biết mình có còn một chỗ đứng trong trái tim Huyễn Thuân nữa không.

---

"Anh sẽ luôn nhớ em," Văn Huyễn Thuân nói, nhìn Hữu Tề bằng ánh mắt đầy yêu thương, nhưng sự ấm áp trong đó giờ đã nhạt nhòa, như một lời hứa vỡ vụn. "Mỗi khi anh không ở bên, em vẫn luôn ở trong trái tim anh."

"Em cũng vậy, Văn Huyễn Thuân." Hữu Tề đáp lại, đôi mắt sáng lên khi nhìn anh, nhưng ánh sáng ấy giờ đây chỉ còn lại một sự mơ hồ, như một ngọn nến sắp tắt. "Em sẽ không bao giờ quên anh."

Văn Huyễn Thuân nhẹ nhàng hôn lên trán Hữu Tề, nụ hôn như một lời thề hứa, nhưng có điều gì đó trong nụ hôn ấy khiến Hữu Tề không còn cảm nhận được sự chắc chắn như xưa. "Anh yêu em, Hữu Tề. Mãi mãi."

---

Hữu Tề ngồi trong căn phòng im lặng, nhìn vào chiếc điện thoại không và ngừng chờ mong, nhưng không có tin nhắn nào từ Huyễn Thuân. Thời gian cứ trôi qua, nhưng trong em, mọi thứ vẫn đứng im lìm, bị bỏ lại trong quá khứ. Những lời hứa, những cảm xúc ngọt ngào giờ đây chỉ còn là bóng ma, lẩn khuất trong ký ức.

"Anh... Anh có còn nhớ những lời này không?" Hữu Tề thì thầm, một mình trong bóng tối. "Mãi mãi... Có còn là mãi mãi không?"

Nhưng không có ai đáp lại. Chỉ có tiếng tĩnh lặng vang lên trong căn phòng, như thể tất cả những gì anh từng tin tưởng giờ đây đều đã rời xa.

---

"Anh sẽ mãi yêu em, dù cho có chuyện gì xảy ra." Văn Huyễn Thuân nói, giọng anh trầm và chắc nịch. "Em là người quan trọng nhất trong đời anh."

Hữu Tề mỉm cười, đôi mắt em sáng lên khi nhìn vào mắt người yêu. "Vậy thì em cũng sẽ luôn yêu anh, không có gì thay đổi."

Từng lời nói, từng cử chỉ ấy như được in sâu vào trái tim Hữu Tề, khiến em tin rằng tình yêu của họ sẽ không bao giờ phai nhạt. Dù thế giới có thay đổi như thế nào, em luôn tin rằng Văn Huyễn Thuân sẽ luôn là người em yêu nhất, và họ sẽ luôn ở bên nhau, mãi mãi. Nhưng giờ đây, tất cả những lời hứa ấy như một cái bóng mờ dần trong ký ức, như một giấc mơ đẹp đẽ giờ đã vỡ tan.

---

"Em lớn rồi, Hữu Tề." Văn Huyễn Thuân nói với giọng đều đều, nhưng lại như một cú đâm mạnh vào trái tim Hữu Tề. "Em có thể tự lo cho mình mà không cần dựa vào anh."

"A... anh không còn yêu em sao?" Hữu Tề hỏi, giọng em nghẹn lại. Những từ ngữ không thể ra khỏi miệng, sự đau đớn trong tim em khiến, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.

"Không phải như vậy," Huyễn Thuân đáp, nhưng ánh mắt của anh lại không còn sự ấm áp như xưa, chỉ còn lại sự xa lạ. "Anh chỉ có những thứ quan trọng hơn. Và em... chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của anh thôi."

"Em là một phần nhỏ trong cuộc sống của anh à?" Hữu Tề lặp lại, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. "Vậy em còn có giá trị gì với anh nữa không?"

Câu hỏi đó treo lơ lửng trong không gian, không ai trả lời, chỉ có sự im lặng nặng nề bao trùm lấy cả hai. Hữu Tề đứng đó, trong sự lạnh lẽo của những lời nói, trong sự tê tái của trái tim, không thể tìm thấy hình bóng người em từng yêu.

---

Hữu Tề cảm nhận sự lạnh lẽo tràn ngập trong từng ngóc ngách của không gian, những từ ngữ như vô hình nhưng lại chạm sâu vào trái tim em, như một con dao sắc nhọn cứa từng lớp vỏ bọc cảm xúc em đã cố gắng xây dựng bấy lâu. Mỗi một lời nói của Huyễn Thuân, dù là nhẹ nhàng hay lạnh lùng, đều khiến em cảm thấy mình đang bị đẩy ra xa khỏi người em yêu, bị gạt ra ngoài thế giới em đã từng nghĩ là của cả hai.

Em đứng đó, trong sự im lặng nặng nề, ánh mắt trống rỗng nhìn vào bóng dáng người yêu, người mà em từng nghĩ sẽ luôn ở bên cạnh mình, người mà em đã đặt hết tất cả niềm tin. Nhưng giờ đây, tất cả những gì còn lại chỉ là sự hoài nghi, sự tan vỡ trong từng mảnh nhỏ của tình yêu.

"Vậy... em không còn quan trọng nữa sao?" Hữu Tề hỏi lại, giọng em nhỏ dần, gần như không thể nghe thấy. Những từ ngữ như chực trào ra khỏi miệng nhưng lại nghẹn lại trong cổ họng bởi cơn đau âm ỉ từ trái tim đang dần lan ra khắp cơ thể.

Ánh mắt Huyễn Thuân không hề dao động, chỉ một ánh nhìn xa lạ, vô cảm, giống như anh đã quên mất cái cảm giác mà họ đã từng chia sẻ. "Em không phải là tất cả của anh, Hữu Tề. Mỗi người đều có con đường riêng, và chúng ta không thể đi chung mãi."

Những lời này như vỡ tung tất cả những mảnh ghép trong trái tim Hữu Tề, khiến em cảm thấy mình như một người vô hình, chỉ còn lại sự mơ hồ, lạc lõng trong chính câu chuyện của mình. Trái tim em đau đớn, dường như không thể chịu đựng nổi nữa, nhưng em vẫn cố gắng nuốt ngược những giọt nước mắt đang trào dâng, không để cho chúng thoát ra ngoài.

"Em chỉ muốn anh nhìn em một lần nữa thôi." Hữu Tề thì thầm, nhưng giọng em yếu ớt, như thể tất cả sức lực trong cơ thể đều đã tan biến. "Chỉ một lần thôi."

Nhưng Huyễn Thuân không đáp lại. Anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích, không một lời giải thích, không một ánh mắt nhìn lại. Cả không gian như trôi qua một cách vô nghĩa, chỉ có sự lạnh lẽo bao trùm.

Hữu Tề quay lưng, từng bước chân của Văn Huyễn Thuân vang lên trong căn phòng vắng lặng, mỗi bước đi như một lời từ biệt không thể nói ra. Anh rời đi, không quay lại, bỏ lại em không dám đối diện với sự thật rằng tình yêu em từng tin tưởng giờ đây đã trở thành một ký ức đau đớn.

"Anh sẽ không bao giờ quay lại nữa phải không?" Hữu Tề thì thầm trong tâm trí mình, nhưng em không thể trả lời câu hỏi ấy, vì chính em cũng không còn biết câu trả lời là gì nữa.

Ngày tháng trôi qua, những lời hứa mãi mãi mà họ từng thốt ra giờ đây như một cơn gió thoảng qua, mang theo những kỷ niệm đẹp đẽ giờ chỉ còn lại là sự trống rỗng. Hữu Tề tiếp tục sống, nhưng có lẽ một phần trong em đã chết, là phần mà em từng trao cho Huyễn Thuân.

Em nhớ lại những ngày tháng ngọt ngào, những lời thề hứa vĩnh viễn, những cái ôm ấm áp. Em nhớ tất cả, nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự cô đơn, sự tê tái trong trái tim, và sự chênh vênh giữa quá khứ và hiện tại.

Cảm giác ấy như thể Em đã bị bỏ lại giữa những cơn sóng dữ, không biết phải bơi đi đâu, không biết có còn nơi nào an toàn cho mình không.

"Em sẽ không quên anh." Hữu Tề tự nhủ, dù rằng những lời đó giờ đây chỉ còn là một lời nói trống rỗng, một câu hứa không thể thực hiện.

Trong sự tĩnh lặng của đêm tối, Hữu Tề ngồi đó, lòng vẫn khắc khoải, nỗi đau vẫn đeo bám, không thể thoát ra. Những câu hỏi vẫn lởn vởn trong đầu em: Liệu tình yêu của họ thật sự chỉ là một giấc mơ? Liệu sự vĩnh cửu mà họ từng tin tưởng có thật sự tồn tại?

Nhưng không ai trả lời. Chỉ có im lặng, và nỗi đau lặng lẽ trong bóng tối.

---

Hữu Tề ngồi thẫn thờ trong bóng tối, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ yếu ớt chiếu xuống chiếc điện thoại im lìm trên bàn. Em nhìn vào màn hình, đôi mắt không dám mong đợi điều gì, nhưng lại không thể nào rời mắt khỏi nó. Chỉ là một tin nhắn thôi, một dòng chữ thôi, từ Huyễn Thuân. Nhưng không, không có gì. Sự im lặng ngập tràn, dường như cứ thế kéo dài vô tận, và trái tim em cũng cứ thế chìm trong sự trống rỗng không bến bờ.

Em đã chờ đợi quá lâu, đã hy vọng quá nhiều. Hy vọng rằng một ngày nào đó, Huyễn Thuân sẽ quay lại, sẽ nhận ra rằng những lời hứa khi xưa vẫn còn giá trị, rằng tình yêu giữa họ vẫn còn đọng lại đâu đó, dù có bao nhiêu cơn sóng ngập tràn. Nhưng giờ thì em đã hiểu, có những lời hứa không phải lúc nào cũng được giữ lại, có những tình yêu không phải lúc nào cũng vẹn nguyên như thuở ban đầu.

Tình yêu mà em dành cho Huyễn Thuân, nó không phải là thứ tình cảm bồng bột của tuổi trẻ, mà là thứ tình yêu sâu sắc, chân thành. Em đã yêu hết mình, đã dồn hết tất cả những gì tốt đẹp nhất vào đó. Nhưng giờ đây, em nhận ra rằng tình yêu ấy không đủ để giữ được người ấy lại. Những lời hứa hẹn, những cử chỉ ân cần, tất cả giờ đây chỉ là một phần của quá khứ. Một quá khứ mà em không thể quay lại, một quá khứ mà em không thể nào giữ được.

Hữu Tề nhớ lại tất cả những khoảnh khắc tuyệt vời họ đã có. Những buổi chiều lang thang dưới ánh nắng vàng, đôi tay họ nắm chặt như không muốn buông rời, những lần ngồi cạnh nhau trong những buổi tối yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương và lời thì thầm yêu thương. Em đã cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế gian này, vì có Huyễn Thuân ở bên cạnh. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là một bóng ma, một ký ức mờ nhạt, xa vời.

Tình yêu ấy không phải là thứ mà em có thể dễ dàng từ bỏ. Nhưng em biết, em không thể cứ mãi sống trong quá khứ, không thể cứ mãi đợi chờ một điều gì đó đã không còn. Em đã yêu, và em đã cho đi tất cả những gì mình có, nhưng tình yêu ấy đã không đủ để níu giữ Huyễn Thuân lại bên cạnh. Những gì còn lại chỉ là sự im lặng, là những khoảng trống, là nỗi nhớ không thể xóa nhòa.

"Anh yêu em... mãi mãi," Hữu Tề thì thầm trong lòng, lặp lại những lời yêu khi xưa Văn Huyễn Thuân đã nói, nhưng giờ đây em không còn tin vào những lời hứa ấy nữa. Tình yêu ấy, những lời nói ấy, tất cả chỉ còn là những mảnh vỡ trong lòng em, những mảnh vỡ không thể ghép lại được nữa.

Em không biết mình nên làm gì tiếp theo. Em không thể cứ mãi chìm trong đau khổ, nhưng em cũng không thể nhanh chóng dứt ra khỏi những ký ức ngọt ngào. Em biết rằng, dù có muốn hay không, em vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình, phải bước tiếp. Nhưng làm sao để quên đi một người mà em đã dành cả thanh xuân để yêu thương? Làm sao để quên đi những lời hứa, những giấc mơ về một tương lai cả hai cùng chung đôi? Làm sao để bước tiếp khi trái tim vẫn còn đập vì người ấy?

Cảm giác như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt em từ bên trong, nhưng cũng như thể có một vết thương sâu trong tim, không thể lành lại. Em không thể làm gì ngoài việc ngồi lại trong bóng tối, lặng lẽ, đợi chờ điều gì đó sẽ thay đổi. Nhưng em hiểu, chẳng có gì thay đổi cả. Tình yêu ấy đã kết thúc, và anh của những năm tháng ấy, một Văn Huyễn Thuân coi em là lựa chọn hàng đầu đã chết dần, héo úa theo những vệt dài của tháng năm.

"Em sẽ không khóc nữa, anh à," Hữu Tề tự thì thầm trong bóng tối, như một lời tự nhủ với chính mình. Em đã khóc rất nhiều rồi, khóc vì yêu, khóc vì hy vọng, khóc vì đau đớn. Nhưng giờ đây, em không còn nước mắt để rơi nữa. Không phải vì em không còn yêu, mà vì em đã kiệt sức. Kiệt sức với những đợi chờ vô vọng, kiệt sức với những mong đợi không bao giờ thành hiện thực.

Em đứng dậy, bước đi, nhưng mỗi bước đi như mang theo một phần trái tim em. Bên ngoài, đêm tối vẫn bao trùm, không có ánh sáng, không có hy vọng. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, dù có đau đớn, dù có khắc khoải, dù có trống vắng. Vì em còn phải sống, còn phải tiếp tục con đường của mình. Dù có là gì, dù có mất gì đi chăng nữa, em sẽ không để mình bị gục ngã.

Vì tình yêu này, dù có sâu sắc, dù có mãnh liệt đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là một phần của quá khứ. Và em, dù có đau đến thế nào, sẽ phải học cách bước tiếp, sẽ phải học cách sống với nỗi đau này mà không thể thay đổi bất cứ điều gì.

Hữu Tề nhìn ra cửa sổ, nơi bầu trời đen kịt không một ánh sao. Em khẽ thở dài. "Em sẽ không quên anh," em thì thầm. Nhưng điều đó có còn quan trọng không khi họ đã không còn thuộc về nhau nữa? Trái tim em vẫn đau, nhưng em biết, em không thể sống mãi trong quá khứ. Em sẽ buông tay, sẽ để tình yêu này trôi đi, sẽ để những lời hứa kia bay theo gió, vì dù có thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, và em phải học cách sống mà không có người ấy bên cạnh.

Em bước ra ngoài, một mình. Mặc dù cô đơn, nhưng đó là con đường duy nhất để em có thể tiếp tục.

•••

Huyễn Thuân ngồi lặng lẽ một lúc lâu nữa, tâm trí anh như trôi dạt, không biết nên đi đâu, làm gì. Mỗi lần anh cố gắng xua đuổi những suy nghĩ về Hữu Tề, những ký ức đó lại quay về, như thể không bao giờ chịu buông tha. Cảm giác này, nỗi buồn này, không thể đơn giản biến mất chỉ vì anh muốn thế.

Anh đứng dậy, bước ra ngoài. Bầu trời đêm đầy sao, nhưng anh cảm thấy mình như bị lạc trong không gian này, không thể tìm thấy một ánh sáng dẫn đường. Đôi chân anh bước đi vô định trên con đường vắng, không có điểm đến, chỉ là một sự di chuyển để thoát khỏi những suy nghĩ đè nén trong lòng.

Huyễn Thuân không biết mình đã đi bao lâu. Anh không cần phải nghĩ về hướng đi, vì dường như nơi nào cũng giống nhau. Mọi thứ đều mờ mịt, như một làn sương khói bao phủ hết thảy. Anh nhìn thấy hình bóng mình trong những cửa sổ, chỉ là một người cô đơn lướt qua trong bóng tối. Anh cảm thấy mình như một bóng ma, không còn tồn tại trong thế giới này, hay chí ít là trong thế giới của Hữu Tề.

Anh dừng lại trước một công viên nhỏ, nơi những chiếc ghế đá im lìm dưới ánh đèn vàng vọt. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh. Huyễn Thuân ngồi xuống ghế, cúi đầu nhìn đôi tay mình, những ngón tay chai sạn dần theo những năm tháng tập guitar bây giờ dường như không còn cảm giác gì. Lý trí anh bảo anh phải quên, phải bước tiếp, nhưng trái tim anh lại cứ mãi kêu gào, mong chờ một sự trở lại, một dấu hiệu, một lời nói từ Hữu Tề, dù chỉ là một cái gật đầu hay ánh mắt đồng cảm.

Cảm giác này, anh đã quen thuộc từ lâu. Từ ngày Hữu Tề nói em đã quyết định đi du học, Huyễn Thuân đã cảm thấy khoảng cách giữa họ mỗi ngày một rộng thêm. Nhưng anh không thể thừa nhận, không thể chấp nhận sự thật đó. Anh cứ chờ đợi, như thể có thể níu kéo được một thứ gì đó đã lùi xa quá lâu.

Bên tai anh bỗng vang lên tiếng cười nhẹ, một âm thanh quen thuộc mà anh không thể không nhận ra. Anh ngẩng đầu lên, và ở phía xa, Hữu Đề đang đứng đó, bên chiếc đèn đường, với nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý. Huyễn Thuân không tin vào mắt mình. Lẽ nào, sau tất cả, Hữu Tề lại xuất hiện trước mặt anh?

Anh đứng dậy, bước về phía người ấy. Mỗi bước đi như một cơn gió thổi qua tâm trí, đầy hoang mang, đầy lo sợ. Cảm giác của anh lúc này như thể đang sống trong một giấc mơ, nơi mọi thứ đều có thể thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc.

"Hữu Tề?" Huyễn Thuân hỏi, giọng anh khẽ run rẩy. Anh không biết phải nói gì, chỉ là một cái tên, một từ ngữ đơn giản, nhưng trong đó là cả một thế giới cảm xúc mà anh không thể diễn tả hết.

Hữu Tề mỉm cười, một nụ cười mà Huyễn Thuân không thể đoán được ý nghĩa. "Em không muốn làm anh khổ tâm thế này," Hữu Tề nói, giọng trầm và nhẹ nhàng. "Nhưng em cũng không thể tiếp tục như trước nữa."

Huyễn Thuân cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt. Mọi thứ anh từng biết, mọi thứ anh từng tin tưởng giờ đây đều bị sụp đổ trước mắt anh. "Vậy... chúng ta..." Anh không thể nói tiếp. Từ "chúng ta" như một mảnh vỡ sắc bén cắt vào lòng anh.

Đúng vậy, đã chẳng còn là "chúng ta" nữa rồi.

"Em yêu anh, Huyễn Thuân," Hữu Tề đáp, nhưng đôi mắt của em lại không thể nhìn thẳng vào mắt Huyễn Thuân. "Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng là lý do để giữ lấy nhau."

Huyễn Thuân cảm thấy như không khí đang dần bị hút cạn, anh không thể thở nổi. Những lời này, những lời mà anh từng chờ đợi, giờ đây lại khiến anh cảm thấy như bị đẩy ra xa hơn. Anh không biết phải làm gì với tất cả những cảm xúc bùng nổ trong lòng mình.

Chỉ một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Huyễn Thuân cảm thấy trong lòng mình như có một cơn bão đang cuộn lên. Anh không biết phải nói gì, phải làm gì để cứu vãn tất cả. Chỉ có một điều chắc chắn trong lòng anh, dù có đau đớn anh cũng phải thừa nhận: chính anh cùng những lí do mà anh cho đó là lẽ sống đã đẩy tình yêu của cả hai vào ngõ cụt, dần héo úa rồi chết đi trong im lặng.

"Em muốn nói gì?" Huyễn Thuân hỏi, giọng anh run rẩy hơn trước.

"Em mong anh hạnh phúc," Hữu Tề trả lời, "Dù đó không phải là với em."

Từng lời nói của Hữu Tề như một đòn chí mạng vào trái tim Huyễn Thuân. Anh muốn gào lên, muốn chạy tới ôm lấy em, nhưng sự im lặng và những khoảng cách vô hình lại cản bước anh. Tình yêu này đã đủ lớn, nhưng liệu đó có đủ để vượt qua tất cả? Câu trả lời đã có từ trước cả khi anh nhận ra mình không còn là mình nữa.

Huyễn Thuân đứng đó, không thể động đậy, mắt anh không rời khỏi bóng dáng của Hữu Tề đang dần khuất sau làn sương mờ của đêm. Cả không gian trở nên im lặng lạ thường, chỉ còn tiếng gió thổi qua những tán cây, như thể nó cũng cảm nhận được nỗi đau trong lòng anh. Từng lời em nói, dù nhẹ nhàng, nhưng lại như vết dao cứa vào tâm hồn anh, làm cho những gì anh tưởng là vững vàng bỗng trở nên mong manh như chiếc lá rơi trong gió. Anh không biết phải làm gì, cảm giác trống vắng, hụt hẫng bao trùm lấy anh, khiến anh gần như không thể thở được.

"Anh... không thể chấp nhận điều này," Huyễn Thuân cuối cùng cũng nói, giọng anh nghẹn ngào, như thể mỗi từ ngữ đều là một thử thách không thể vượt qua. Anh quay lại, nhìn vào bóng tối xung quanh, muốn chạy theo em, muốn níu tay em lại, nhưng chân như bị đóng chặt xuống nền đất. "Nếu em rời đi, anh sẽ ra sao? Làm sao anh có thể sống mà không có em?"

Hữu Tề đứng một khoảng xa, quay lại nhìn anh, đôi mắt đẫm buồn và mệt mỏi, như thể một phần của em cũng đã gục ngã. Em mím chặt môi, bước đi thêm vài bước nữa, rồi khựng lại. "Huyễn Thuân, em không muốn làm anh đau. Không phải vì em không yêu anh, mà là vì tình yêu này không còn như trước nữa.

"Em trả anh về với tự do, với ánh đèn sân khấu nơi anh thuộc về."

Mỗi từ của Hữu Tề như một cái tát mạnh mẽ vào mặt anh, khiến Huyễn Thuân cảm thấy mình như bị đánh rơi vào một hố sâu, không thể nào thoát ra được. Anh muốn hiểu, muốn thấu suốt tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy, nhưng không có lời giải đáp nào có thể xoa dịu nỗi đau này. Anh bước lại gần thêm, từng bước chậm rãi, như thể sự trôi chảy của thời gian đang kéo dài vô tận.

"Em nói không thể tiếp tục... vậy là sao?" Huyễn Thuân lặp lại, giọng anh đầy đau đớn. "Em nghĩ rằng em có thể rời xa anh mà không để lại gì sao? Em là tất cả với anh, Hữu Tề. Em là người duy nhất khiến trái tim anh đập mạnh, và giờ... em muốn buông tay?"

Lời nói của anh như một lời cầu xin, như một giọt nước mưa vỡ nát giữa không trung, không thể níu kéo được nữa. Hữu Tề nhắm mắt lại một lúc, dường như em cũng đang vật lộn với cảm xúc của chính mình, nhưng rồi ánh mắt em trở nên kiên định, đầy sự kiên quyết, như thể đã đưa ra quyết định cuối cùng.

"Anh xứng đáng có một tình yêu không có khoảng cách, không có sự đổ vỡ, không có những nỗi đau không lời. Nhưng em không thể cho anh điều đó nữa, Huyễn Thuân. Em không thể nhìn anh vì mình mà phải chịu đựng, phải giấu giếm."

Những lời này vỡ vụn trong lòng Huyễn Thuân như một ngọn lửa tắt dần. Anh đứng đó, không còn sức lực để nói thêm lời nào. Từng khoảnh khắc trôi qua, tim anh như bị bóp nghẹt, sự im lặng bao phủ lấy tất cả. Anh nhìn vào Hữu Tề, đôi mắt ấy, vẫn là đôi mắt anh yêu thương nhất, nhưng giờ đây, trong ánh mắt đó không còn tình yêu nồng nhiệt như xưa, mà chỉ là sự xa lạ không thể vượt qua.

"Vậy... nếu em ra đi, anh sẽ ra sao? Chúng ta sẽ như thế nào?" giọng anh cứng lại vì nỗi đau không thể che giấu.

Hữu Tề thở dài, một lần nữa nhìn vào mắt anh, như thể muốn nói một lời từ biệt, "Em không muốn rời xa anh, nhưng em cũng không thể tiếp tục lừa dối chính mình và anh nữa. Em không thể tiếp tục là người mà anh cần, vì em không còn là người mà anh xứng đáng có. Em không thể làm anh tổn thương thêm nữa."

"Em ích kỉ lắm, em luôn muốn người em yêu phải luôn coi em là ưu tiên số một, đó là điều Văn Huyễn Thuân của năm mười tám tuổi dành cho em, khiến em học được cách yêu và biết rằng mình được yêu. Nhưng Văn Huyễn Thuân của hiện tại xa lạ qua, em đã sớm chẳng còn là ngoại lệ của anh nữa rồi anh à..."

Lần này, Hữu Tề không quay lại nữa. Em cất bước đi, mỗi bước dường như kéo dài, kéo dãn khoảng cách giữa họ thêm một chút, cho đến khi chỉ còn là một bóng lưng nhỏ bé trong bóng tối. Huyễn Thuân đứng đó, chỉ có thể nhìn theo, mắt anh không rời khỏi hình bóng đang dần khuất xa.

Anh muốn chạy theo, muốn lao đến, nhưng đôi chân anh dường như đã không còn sức lực. Tất cả những gì còn lại là nỗi đau, sự trống vắng không thể lấp đầy. Cả thế giới như quay lưng lại với anh, và tất cả những gì anh có thể làm là đứng đó, lặng lẽ, nhìn theo bóng dáng của người anh yêu, đi xa dần, mất hút vào màn đêm.

Dù có muốn níu kéo, anh cũng biết rằng mọi thứ đã kết thúc. Những hy vọng, những kỷ niệm, tất cả đã trở thành quá khứ. Và giờ đây, chỉ còn lại nỗi đau và sự mất mát trong trái tim anh.

Huyễn Thuân đứng đó, mắt vẫn không rời khỏi nơi bóng dáng của Hữu Tề đã khuất, như thể hy vọng anh có thể thấy lại người ấy một lần nữa, chỉ để chứng minh rằng mọi thứ chưa thực sự kết thúc. Cơn gió lạnh thổi qua, làm anh tỉnh lại khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng nỗi đau vẫn như một khối băng đè nặng trong lồng ngực. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ ảo, như một giấc mơ không có điểm dừng, không có lối thoát.

Anh chậm rãi quay lại, bước đi những bước mệt mỏi, như thể từng bước chân là một nỗi đau mới. Đầu óc anh quay cuồng với những câu hỏi, nhưng câu trả lời thì không bao giờ xuất hiện. "Nếu em đã quyết định như vậy... thì em có thực sự hạnh phúc không?" Anh tự hỏi, giọng nhỏ dần, như thể chỉ có mình anh nghe thấy.

Cả đêm đó, Huyễn Thuân không ngủ. Anh ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nơi màn đêm tối tăm bao trùm lên tất cả. Những ngôi sao nhấp nháy ở phía xa, nhưng ánh sáng của chúng dường như không thể xua tan đi cái bóng đen trong lòng anh. Anh nhớ về những ngày xưa, khi còn ngây thơ và tràn đầy hy vọng, anh đã nghĩ rằng tình yêu này sẽ vĩnh cửu. Nhưng giờ đây, nó đã tan vỡ, như một bức tranh vỡ vụn không thể hàn gắn.

Những ký ức về Hữu Tề, về những lần họ cùng nhau cười đùa, cùng nhau chia sẻ những ước mơ, giờ đây như một cơn mưa rào, đến rồi đi, để lại chỉ là sự cô đơn. Anh muốn gọi điện, muốn nhắn tin cho Hữu Tề, nhưng những lời anh muốn nói lại mắc kẹt trong cổ họng. Anh không thể tiếp tục níu kéo khi người kia đã quyết định rời đi.

Cả đêm, anh ngồi đó, đôi mắt mờ đục vì thiếu ngủ, tâm trí trôi dạt vào những ký ức không thể xóa nhòa. Một phần trong anh muốn tin rằng mọi thứ vẫn có thể quay lại, rằng chỉ cần một lời xin lỗi, một chút kiên nhẫn, mọi thứ sẽ như xưa. Nhưng một phần khác lại nhận ra rằng tình yêu không thể chỉ được xây dựng từ một phía, không thể chỉ là sự hi vọng vô tận của một người.

Khi sáng sớm tới, ánh sáng mờ nhạt của mặt trời chiếu vào phòng, Huyễn Thuân mới đứng dậy, cảm giác như mình đã già đi rất nhiều. Anh nhìn vào gương, thấy hình ảnh của chính mình, nhưng không thể nhận ra bản thân. Đôi mắt anh đã không còn ánh lên sự tươi mới như trước, mà thay vào đó là sự uể oải, mệt mỏi vì những đêm dài không ngủ. Anh biết rằng cuộc sống của anh sẽ không thể quay lại như trước, nhưng liệu có thể đi tiếp mà không có Hữu Tề bên cạnh?

Anh rời khỏi phòng, không còn những bước đi nhanh nhẹn, mà là những bước chân trĩu nặng, như thể không chỉ mang theo cơ thể mà còn mang theo cả nỗi đau trong tim. Anh không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng một điều duy nhất anh chắc chắn là sẽ phải học cách sống mà không có người ấy.

•••

Đêm buông, thành phố chìm trong tấm màn sương mờ ảo, ánh đèn đường rải rác lấp lánh như những ngôi sao lạc lối giữa chốn nhân gian. Anh đứng đó, lặng lẽ trên sân khấu, giữa muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ. Những tràng vỗ tay như biển cả dậy sóng, nhưng lòng anh lại trống rỗng, hoang vu như sa mạc không lối thoát. Dường như một phần linh hồn anh đã theo gió mà bay về nơi xa xăm, nơi có bóng dáng người từng yêu sâu đậm.

Mỗi bài hát cất lên, mỗi giai điệu vang vọng, đều như những lời thầm thì gửi về một người đã xa rời từ lâu. Từng nốt nhạc là nỗi niềm khắc khoải, từng lời ca là ký ức về tình yêu đã không còn cơ hội quay về quỹ đạo ban đầu. Dẫu trước mắt là hào quang, lòng anh vẫn quặn thắt, trái tim vẫn nhói đau, bởi thiếu vắng một người, thế giới bỗng trở nên mờ nhạt và hư không.

Ở nơi xa xôi ấy, em ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, ánh mắt dõi về phía chân trời mịt mù. Dưới bầu trời đêm rực rỡ những vì sao, em thường lắng nghe những bài hát của anh, như thể đó là sợi dây vô hình kết nối hai người ở hai đầu thế giới. Mỗi giai điệu, mỗi lời ca, như những dòng thư từ quá khứ xa xôi, nhắc nhở em về những tháng ngày đã qua, về tình yêu từng rực rỡ nhưng giờ chỉ còn là dĩ vãng đau thương.

Thời gian không ngừng trôi, và em cũng dần trưởng thành, từng bước tiến về phía trước, nhưng trái tim vẫn mãi lưu giữ hình bóng anh. Dù cho bao nhiêu mùa đông lạnh lẽo trôi qua, dù cho khoảng cách có xa xôi đến đâu, tình yêu của em dành cho anh vẫn vẹn nguyên, như ngọn lửa âm ỉ cháy trong tim, sưởi ấm những đêm dài cô đơn.

Anh, dù từ chối để lòng mình nguội lạnh, vẫn tiếp tục sống với nỗi nhớ khắc sâu về em. Từng buổi tối sau những buổi diễn, anh thường đi bộ trên con đường quen thuộc, nơi từng chứng kiến biết bao nụ cười và nước mắt. Trong lòng anh, em vẫn luôn hiện hữu, như một ngôi sao dẫn đường, chiếu sáng những tháng ngày đơn côi và lạc lõng.

Mỗi bước chân em trên đất khách quê người, mỗi lần em ngước nhìn bầu trời, đều như thể em đang tìm kiếm hình bóng anh giữa hàng vạn vì sao. Em biết rằng, ở một nơi nào đó, anh cũng đang nhìn lên cùng một bầu trời, trái tim họ vẫn hướng về nhau, dù không thể chạm vào nhau, dù không thể ở bên nhau. Họ sống trong hai thế giới song song, mãi mãi không thể giao nhau nữa, nhưng vẫn luôn cảm nhận được sự hiện diện của đối phương.

Cuộc sống tiếp tục trôi, như dòng sông lặng lẽ chảy qua những mùa đông giá lạnh. Nhưng dù cho bao nhiêu năm tháng trôi qua, dù cho khoảng cách giữa họ có xa đến mấy, họ vẫn giữ nguyên một góc nhỏ trong tim, nơi chỉ dành cho nhau, nơi tình yêu không bao giờ tàn phai. Những bước chân trên con đường đời, dù đi đến đâu, cũng đều dẫn họ trở về với những ký ức về nhau, nơi họ từng yêu thương, từng sống trọn vẹn cho nhau, và nơi đó, tình yêu của họ mãi mãi không phai nhòa.





End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro