Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Morgan (1)

"Không phải là có chút quá tùy tiện rồi đi?"

"Anh đồng ý."

Em và Eom Seonghyeon nhìn nhau chằm chằm rồi thở dài.

"Anh? Sang Trung Quốc?"

"Ừ. Đành phải vậy thôi. Không được em đặc biệt phỏng vấn sau trận đấu nữa, đáng tiếc thật. Nhớ nhắc Park Ruhan phải ngủ đúng giờ hàng ngày cho anh."

"Được. Bảo trọng."

Em vẫy tay tạm biệt anh trai Eom Seonghyeon, sau đó liền rời khỏi sân bay, lái xe đi.

"Em sao thế?"

Em bước vào kí túc xá của BRO với một tâm trạng đầy nặng nề, nghe tiếng Park Ruhan hỏi.

"Không có gì. Em vừa tạm biệt Eom Seonghyeon, có chút buồn bã. Không nghĩ anh ấy thật sự sẽ đồng ý với bên Team Liquid Honda mà đến Trung Quốc thi đấu."

"Nghe có vẻ nhiều hơn là chỉ có thế. Em muốn chơi xếp hạng cùng anh không?"

"Không có hứng. Anh không cần quan tâm đến em đâu, luyện tập đi. Trận đấu sắp tới... cũng rất quan trọng. Em không muốn làm ảnh hưởng đến anh."

"Quan trọng hơn trợ lí huấn luyện viên tâm trạng không tốt sao? Em rất quan trọng đối với bọn anh đấy. Đặc biệt... đối với anh."

"Sao cơ?"

Em ngạc nhiên nhìn Park Ruhan, chỉ thấy anh ấy trầm ngâm quay đi chỗ khác, không nhìn em nữa.

"Không có gì. Chút nữa em muốn đi ăn tối cùng anh chứ?"

"Vâng ạ. Vẫn quán bánh gạo cay đó sao?"

"Phải. Em muốn ăn bao nhiêu cũng được, cho thỏa. Anh biết em buồn và thất vọng khi anh Seonghyeon phải đi."

"Ừm."

Em chỉ gật đầu rồi liền về phòng của mình.

Tối đó, Park Ruhan cùng em đi bộ đến quán bánh gạo cay gần trụ sở. Quán quen của hai người, chỉ hai người thôi. Eom Seonghyeon không biết. Em vừa ăn vừa khóc rất nhiều, anh trai Eom Seonghyeon là người đã dẫn dắt em đến tận lúc em được đôn lên làm trợ lí huấn luyện viên, hai anh em đã hứa cùng nhau làm nên lịch sử. Nhưng bây giờ anh lại đi mất, em dù thất vọng nhưng cũng rất vui cho anh trai. Park Ruhan không nói gì, hay không biết nói gì. Anh cảm thấy ghen tị với chính anh trai của người mình yêu. Không phải anh cũng cần được em để ý sao? Sau mỗi trận đấu, hầu hết đều là em và Eom Seonghyeon cụng tay, ôm nhau chúc mừng. Có nhiều pha anh solo đường trên, em không để ý. Nhưng chỉ cần Eom Seonghyeon ăn được Baron, em nhất định sẽ khen anh ấy tới tận năm sau.

"Em này."

"Dạ?"

"Anh thích em."

"Em cảm ơn."

"Anh..."

Park Ruhan định buông câu "Anh có thể làm bạn trai em không?" nhưng rồi lại thôi. Có lẽ, chuyện đó không quan trọng. Anh vẫn chỉ nên làm một người bạn mà em thân thiết.

to be continued.

isme_khqsquiyn



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro