Chương 4
Phòng riêng của Noh Taeyoon là một góc nhỏ tĩnh lặng nằm khuất sau những hành lang dài, nơi ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn ngủ rót xuống như những tia nắng chiều muộn, bao phủ không gian một lớp ánh vàng ấm áp. Những chậu cây nhỏ xanh mướt được đặt trên bệ cửa sổ, cánh hoa nhẹ nhàng rung rinh trước gió như tô điểm thêm sự sống cho bức tranh tĩnh lặng ấy. Những bức vẽ sinh vật huyền bí được treo trên tường như lời thì thầm của những câu chuyện cổ tích chưa bao giờ kể.
Mùi oải hương nhẹ nhàng từ chiếc túi thơm treo gần giường lan tỏa trong không khí, hòa quyện cùng hơi ấm trong phòng, tạo nên một bầu không khí dễ chịu, như làn sóng nhẹ vỗ về tâm hồn. Giường ngủ của Taeyoon, với tấm chăn lông mềm mại màu kem, vốn gọn gàng nhưng giờ đây lại mang thêm một vài vết tích khác - những nếp nhăn nhẹ trên chăn cho thấy sự hiện diện của một người nữa.
Kim Jeonghyeon - huynh trưởng nhà Hufflepuff đang ngồi cạnh Taeyoon, cái năng lượng từ anh tỏa ra khiến không gian bỗng trở nên ngột ngạt, nặng trĩu những cảm xúc không thể nói thành lời.
Jeonghyeon lặng lẽ khóa chặt Taeyoon trong một thế giới riêng, không cho cậu có đường lui, mỗi nhịp thở của anh như những giai điệu nhẹ nhàng nhưng ám ảnh, lôi kéo Taeyoon vào một mê cung mà cậu không hề muốn thoát ra.
"Em nghĩ anh sẽ để em ngồi yên thế này mãi sao?" Giọng nói trầm ấm của Jeonghyeon vang lên gần bên tai, như lời thì thầm của cơn gió đêm, nhẹ nhàng nhưng đầy từ tính. Câu hỏi ấy không phải là lời yêu cầu, mà là một lời mời gọi đầy thử thách, khiến Taeyoon giật mình, đôi mắt cậu mở to, ngập tràn sự bối rối.
"Anh… anh đừng nói linh tinh nữa mà..." Cậu lắp bắp, giọng nói yếu ớt nhưng không đủ sức che giấu sự xao động trong lòng. Nhưng lời của Jeonghyeon không phải là những câu nói vu vơ, mà là những ngọn lửa cháy âm ỉ, đốt cháy từng ngóc ngách trong tâm hồn cậu.
Jeonghyeon khẽ cười, nụ cười ấy như ánh trăng vỡ ra trên mặt hồ, mang theo một sự mê hoặc khó tả. Anh chống một tay lên giường, nghiêng người lại gần, như thể muốn thu hẹp mọi khoảng cách, muốn lấp đầy khoảng trống giữa họ. "Linh tinh?" Anh nhắc lại, như thể từ đó chỉ là một trò chơi mà anh không thể bỏ qua. "Taeyoonie, em không hiểu anh chút nào rồi. Anh không phải kiểu người nói linh tinh, đặc biệt là khi đang ở gần người xinh đẹp như em."
"Anh…" Taeyoon cố gắng phản kháng, nhưng lời nói chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại bởi sự gần gũi của Jeonghyeon, bởi cái nhìn đầy mê hoặc và cơn sóng lửa tình trong đôi mắt anh. Cậu không thể chống lại, càng không thể thoát khỏi vòng tay vô hình đang siết chặt lấy trái tim mình.
Jeonghyeon đưa tay, chậm rãi nâng cằm Taeyoon lên, ép cậu phải đối diện với đôi mắt đó. “Taeyoon,” anh thì thầm, giọng nói trầm thấp như một lời hứa hẹn chưa thành lời. "Em có biết ánh mắt của em gợi tình thế nào không? Hay em muốn anh phải nói thẳng ra?"
Cảm giác trong Taeyoon lúc này như thể thời gian ngừng lại, mọi âm thanh trong phòng lặng đi, chỉ còn lại tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực. "Em không biết anh đang nói gì..." Cậu nói, giọng run rẩy, nhưng chính ánh mắt long lanh và hơi thở gấp gáp của mình lại tố cáo tất cả.
"Thật không?" Jeonghyeon bật cười, nụ cười ấy vừa nhẹ nhàng, vừa sắc bén như lưỡi dao vô hình cắt vào không khí. "Vậy để anh làm rõ cho em." Anh cúi xuống, hơi thở của anh như những cơn sóng ấm áp vỗ về cổ Taeyoon, khiến làn da cậu bỏng rát, cơ thể run lên vì sự gần gũi ấy.
"Anh…" Taeyoon muốn lên tiếng, nhưng tất cả những lời lẽ ấy đều chết yểu khi đôi môi Jeonghyeon chạm nhẹ vào cổ cậu, một nụ hôn khẽ đủ để khiến từng sợi lông tơ của Taeyoon dựng đứng, nhưng cũng đủ mạnh để khẳng định mọi thứ chưa được nói thành lời.
“Đừng lo,” Jeonghyeon thì thầm, môi anh lướt qua làn da mịn màng của Taeyoon, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. “Anh sẽ không làm gì mà em không muốn đâu. Nhưng em phải nói với anh… em thật sự muốn gì.”
Mọi suy nghĩ trong đầu Taeyoon đều tan biến, như thể tất cả đều chìm trong biển lửa của cảm xúc mà cậu không thể dừng lại. Cậu đưa tay lên, cố gắng đẩy Jeonghyeon ra, nhưng cơ thể đã không còn tuân theo ý muốn của mình. Đôi mắt cậu khép hờ, lặng lẽ đón nhận từng chuyển động của anh, không thể phản kháng, không thể thoát ra.
“Không trả lời?” Jeonghyeon bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy có một sự trêu đùa đầy quyền lực, như thể cậu đã thua cuộc trước khi kịp bắt đầu. “Anh sẽ coi sự im lặng đó là một lời đồng ý vậy.” Anh nghiêng đầu, và đôi môi anh tìm đến cánh môi Taeyoon, đặt lên đó một nụ hôn thật chậm rãi như thể muốn nhẹ nhàng xóa đi tất cả sự phản kháng của cậu.
Taeyoon biết, họ không thể quay đầu.
Áo quần dần bị buông lỏng bởi đôi bàn tay léo lắt của Kim Jeonghyeon, những cái hôn của anh cũng chuyển dần từ môi xuống cằm, rải rác nơi cần cổ trắng ngần rồi dừng lại khi chạm đến hai hạt đậu nhỏ xinh. Sắc hồng nổi bật trên nền da sáng trong mịn màng khiến nó trông như những viên kẹo dâu ngọt ngào đầy cám dỗ, mê hoặc Kim Jeonghyeon, thúc giục anh hãy đến bú mút nó, chà đạp nó.
Jeonghyeon vô thức liếm môi, một tay vòng qua ôm lấy vòng eo nhỏ mềm, một tay nắn bóp bờ ngực chẳng quá to nhưng lại vô cùng vừa tay của em nhỏ. Chất giọng trầm ấm vì nhuốm màu tình dục mà trở nên khản đặc, anh cúi xuống nhẹ cắn lên vành tai em, thì thầm. "Ti bé cứng quá, nứng rồi à?"
Vào khoảnh khắc ấy, không gian trong phòng như ngừng lại, hơi thở của hai người hòa quyện thành một, và mọi thứ dường như tan chảy.
Nhưng đúng lúc bầu không khí đang trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, tiếng gõ cửa vang lên, phá tan sự yên tĩnh, khiến tất cả như vỡ vụn chỉ trong thoáng chốc.
Jeonghyeon nhìn về phía cửa với ánh mắt không mấy ngạc nhiên, thậm chí có phần buông thả. "Lại là cậu ta à?" Anh bật cười khẽ, tiếc nuối rời khỏi người Taeyoon, bước đến mở cửa.
Choi Wooje đứng đó, mặt mày ngơ ngác, như thể không biết có nên bước vào hay không. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt đầy ẩn ý của Jeonghyeon, cậu chỉ có thể lắp bắp, không thể thốt nên lời. Cả không gian như ngưng đọng, chỉ còn lại những lời không nói và những điều chưa được tiết lộ.
Wooje đứng lặng ngoài cửa, ánh mắt trừng lớn đầy ngạc nhiên và hoang mang. Cậu nhìn thấy Jeonghyeon đứng trong phòng, bán khỏa thân với vẻ mặt không chút ngạc nhiên, thậm chí còn có chút vẻ như vừa làm chút việc gì xuân phong đắc ý lắm. Nhưng khi ánh mắt Wooje lướt qua Taeyoon, cậu mới nhận ra rằng mọi thứ đã vượt xa những gì mình có thể hình dung.
Noh Taeyoon, bạn thân cậu, gần như trần như nhộng trong chính căn phòng của mình. Dù có ngốc nghếch đến mức nào cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
"Merlin ơi..." Wooje hốt hoảng thốt lên, đôi tay vội vã vung lên trong không trung như thể muốn giữ lại điều gì đó mà chính cậu cũng không biết. Lời nói của cậu phát ra như một phản xạ, không phải vì sợ hãi, mà là sự bối rối tột cùng. Cậu cảm thấy như mình vừa xâm nhập vào một không gian bí mật mà mình không có quyền bước vào, như thể mình là một nhân vật ngoài lề của một câu chuyện đang được viết ra ở chính ngay trước mắt.
"Chúng ta… không, mình không muốn làm phiền... ờ... ờm" Wooje lắp bắp, đôi mắt tròn xoe như những quả cầu sáng, đầu óc quay cuồng không biết phải xử lý tình huống trước mắt như thế nào. Cậu bước lùi lại một bước, nhưng rồi lại đứng yên, không dám quay người bỏ đi, chỉ có thể đứng đó, ngập ngừng như một đứa trẻ lạc lối trong khu vườn đầy cạm bẫy.
Jeonghyeon nhìn Wooje, ánh mắt như một nụ cười vô hình. Anh không chút vội vã, không chút lo lắng, như thể mọi thứ đều nằm trong sự tính toán của mình. Anh đưa tay vén một lọn tóc lòa xòa trên trán, rồi quay sang Taeyoon, không quên để lại một ánh mắt đầy ẩn ý.
"Chắc là cậu không có ý định rời đi đúng không?" Jeonghyeon nói, giọng trầm và nhẹ nhàng, nhưng lại không thiếu phần châm biếm. Anh quay lại nhìn Wooje với một nụ cười mỉm, không phải là sự bất ngờ, mà là sự trêu chọc rõ rệt, khiến không khí càng trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.
Taeyoon vẫn ngồi im trên giường, không một chút hoang mang, không một chút lo sợ. Cậu chỉ nhìn Wooje, đôi mắt không chứa chút cảm xúc lạ lùng, chỉ có sự bình thản như thể mọi chuyện đều đang diễn ra theo đúng một quỹ đạo không thể thay đổi.
"Không có gì đâu, Wooje," Taeyoon lên tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng, như thể đang trấn an người bạn, dù trong lòng không khỏi cảm thấy chút xao động trước tình huống oái oăm này. "Cậu không làm phiền đâu." Cậu nhún vai như thể chuyện này là điều quá đỗi bình thường, như thể sự hiện diện của Jeonghyeon trong căn phòng chẳng có gì là lạ, dù thực chất mọi thứ lại hoàn toàn ngược lại.
Wooje nhìn cậu, rồi nhìn Jeonghyeon, cảm giác như mình đang đứng giữa một vũng lầy không thể thoát ra, giữa một không gian đậm chất mê hoặc mà chính cậu cũng không hiểu rõ. "Nhưng mà… cậu và huynh trưởng đang…" Wooje lúng túng, giọng ngập ngừng như muốn hỏi rõ ràng hơn, nhưng lại sợ rằng nếu mình hỏi thì sẽ càng khiến tình huống trở nên khó xử.
Jeonghyeon bật cười, lần này không có sự châm biếm, chỉ là một tiếng cười nhẹ nhàng, đầy thích thú. "Đừng lo," anh nói, giọng vừa đủ để Wooje cảm thấy như mình vừa được giải thoát khỏi một câu hỏi vô hình. "Không có gì phải ngại đâu, chỉ là một buổi tối bình thường thôi mà." Anh nhìn về phía Taeyoon, ánh mắt ấy như có một sự thấu hiểu kín đáo, như thể họ đang ở trong một thế giới riêng mà chỉ có hai người mới có thể hiểu được.
Wooje lặng im, không biết phải nói gì thêm. Cậu chỉ biết đứng đó, nhìn về phía hai người bạn của mình với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngại ngùng, không thể rời mắt khỏi họ, như thể sợ rằng một động tác nhỏ cũng có thể phá vỡ sự cân bằng mong manh đang bao trùm cả căn phòng.
Khi bầu không khí dường như đã lắng xuống, Jeonghyeon quay lại với Wooje, ánh mắt sáng lên một chút, nhưng lần này không có sự trêu chọc. "Cậu có thể vào nếu muốn," anh nói, giọng bình thản, như thể mời một người bạn vào tham gia vào một cuộc trò chuyện bình thường. "Chúng tôi không có gì quan trọng đâu."
Taeyoon chỉ khẽ liếc nhìn Jeonghyeon, rồi quay lại nhìn Wooje, không nói gì thêm, chỉ có nụ cười mỉm nhẹ trên môi, như thể mọi thứ đã rõ ràng rồi.
---
Khi cánh cửa vừa đóng lại và Kim Jeonghyeon rời đi, Wooje đứng đơ ra, ánh mắt vẫn còn hoang mang. Cậu nuốt khan một hơi, quay lại nhìn Taeyoon, chưa biết phải bắt đầu từ đâu.
"Taeyoonie," Wooje lúng túng, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân để không bộc lộ sự bối rối quá mức, "Mình có thể hỏi cậu một chuyện không?"
Taeyoon nhìn Wooje, vẻ mặt bình thản, như thể cậu đã đoán trước được câu hỏi sẽ đến. "Chắc chắn rồi," cậu trả lời ngắn gọn, không hề tỏ ra bất ngờ.
"Với Jeonghyeon… giữa cậu và anh ấy…" Wooje ngập ngừng, những câu từ khó diễn tả cứ xoắn xuýt trong đầu cậu. "Là quan hệ gì thế?"
Câu hỏi ấy vừa được thốt ra, không khí trong phòng dường như nặng thêm một chút. Taeyoon nhìn chằm chằm vào Wooje, một chút ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt cậu, đôi mắt không chứa chút gì ngạc nhiên. Cậu nhún vai, trả lời một cách thản nhiên: "Chỉ là bạn thôi."
Câu trả lời của Taeyoon khiến cảm giác bối rối trong lòng Wooje không ngừng dâng lên, nhưng cậu không biết phải nói gì tiếp theo. Mẹ cậu đã dạy rằng tình yêu là điều thiêng liêng, và những cử chỉ như hôn môi chỉ dành cho những người yêu nhau, những người sẽ kết hôn. Vậy mà ở đây, cậu lại chứng kiến cảnh tượng mà chính mình không thể giải thích nổi.
"Nhưng… không phải khi hai người đã…" Wooje ngập ngừng, không dám nói ra những từ ngữ thô thiển trong đầu. Cậu cố gắng tìm kiếm câu từ, nhưng dường như tất cả đều không đủ chính xác để diễn tả cái cảm giác hoang mang này. "Các cậu không phải là… vợ chồng sao?"
Câu hỏi ấy lơ lửng trong không gian, như một quả bom chậm. Taeyoon nhìn Wooje, không vội trả lời ngay. Cậu ngả người ra phía sau, đôi mắt sáng lên một tia hiểu biết, nhưng lại không hề vội vàng. "Wooje, cậu thực sự không hiểu gì về chuyện này đúng không?"
Cảm giác như mình vừa bị kéo vào một thế giới hoàn toàn khác biệt khiến Wooje bối rối. Cậu nhìn Taeyoon, đôi mắt tròn xoe, nhưng không thể thốt lên lời nào. Cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra xung quanh. Những lời mẹ dạy dường như không còn đủ để lý giải những điều này.
"Không, bọn mình không phải vợ chồng," Taeyoon đáp, giọng trầm xuống, nhẹ nhàng như thể đang giải thích một điều gì đó quá đỗi hiển nhiên. "Mình và anh Jeonghyeon chỉ là bạn, và chuyện giữa chúng mình không cần phải ràng buộc bởi những định nghĩa hẹp hòi. Mối quan hệ này không phải là chuyện tình yêu theo cách mà cậu nghĩ."
Wooje hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm lại bình tĩnh. Nhưng càng nghe Taeyoon nói, cậu lại càng cảm thấy mình lạc lõng. "Vậy thì… nếu không phải là yêu, tại sao lại có những cử chỉ như vậy?" Câu hỏi bật ra khỏi miệng cậu mà không hề chuẩn bị trước. "Nếu chỉ là bạn bè, thì hôn môi có nghĩa gì?"
Taeyoon hơi nhíu mày một chút. "Cậu có bao giờ nghĩ rằng có những thứ không phải lúc nào cũng cần phải dán nhãn không?" Cậu lên tiếng, giọng điềm tĩnh, nhưng không thiếu phần sắc bén. "Tình yêu và tình dục là hai khái niệm khác nhau. Cậu có thể yêu một người mà không cần phải có tình dục, và ngược lại, có thể chia sẻ một đêm với ai đó mà không cần phải có tình cảm sâu đậm. Đó chỉ là những gì chúng ta cảm nhận trong khoảnh khắc ấy."
Wooje im lặng, suy nghĩ về những lời Taeyoon nói. Cậu chưa bao giờ nhìn nhận mọi chuyện theo cách này. Mọi thứ cứ như một tấm màn được vén lên, nhưng phía sau lại là một thế giới mà cậu không thể hiểu hết ngay lập tức.
"Nhưng… mẹ mình đã luôn dạy rằng chỉ những người yêu nhau mới có thể làm những chuyện như vậy," Wooje nói, giọng có chút khẩn trương. "Nếu các cậu đã làm vậy, thì phải có lý do chứ? Không thể chỉ là bạn bè thôi được!"
Taeyoon mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, như thể không có gì to tát cả. "Mẹ cậu có thể đúng, nhưng những quy tắc đó không phải lúc nào cũng áp dụng được với tất cả mọi người. Mỗi người có một cách nhìn riêng về tình yêu, về mối quan hệ. Và có những lúc, chúng ta không cần phải tuân theo những định nghĩa mà người khác áp đặt lên mình."
"Vậy là cậu và Jeonghyeon…" Wooje ngập ngừng, không biết phải hỏi thế nào để không làm mọi chuyện trở nên khó xử.
"Bọn mình không có gì phải giấu giếm," Taeyoon cắt ngang, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết. "Mình và anh ấy là bạn, và chỉ là bạn thôi. Đôi khi chúng mình chia sẻ một khoảnh khắc thân mật, nhưng không phải vì chúng mình yêu nhau theo cách mà cậu nghĩ. Và cũng không phải vì chúng mình muốn trở thành vợ chồng."
Cảm giác như một quả bom vừa phát nổ trong đầu Wooje. Cậu cảm thấy chóng mặt vì những gì mới được nghe. Cậu không thể hiểu hết được mọi thứ, nhưng ít nhất, những lời Taeyoon nói cũng giúp cậu nhìn nhận mọi thứ một cách khác đi, mặc dù trong lòng vẫn còn lắm bối rối.
"Vậy, nếu không phải là yêu…" Wooje thử dò xét thêm, "Cậu có nghĩ rằng mọi chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình bạn giữa các cậu không?"
Taeyoon nhìn Wooje, ánh mắt dịu dàng, không có chút gì ái ngại hay phê phán. "Không, Wooje," cậu nói, giọng điềm tĩnh. "Mình hiểu Jeonghyeon và anh ấy hiểu mình, chúng mình hiểu nhau, sẽ không có gì thay đổi giữa hai đứa mình chỉ vì một khoảnh khắc thân mật cả."
Wooje không biết phải nói gì nữa. Cậu đứng đó, trong sự im lặng, như thể mọi thứ đang dần chìm vào một màn sương mù. Cảm giác như mình vừa mở ra một cánh cửa vào một thế giới xa lạ mà mình không thể kiểm soát, nhưng đồng thời, cũng cảm nhận được một thứ gì đó rất thực và gần gũi. Cậu không còn chắc chắn về mọi thứ nữa, nhưng ít nhất, những câu chuyện này sẽ cho cậu nhiều điều để suy ngẫm hơn.
Được rồi, cậu nghĩ mình cần phải đến sân quidditch ngắm anh Hyeonjun để chữa lành thôi.
Hi~ o(* ̄▽ ̄*)ブ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro