Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người Của Ta, Mãi Mãi Là Của Ta

---

Chuyến Gặp Gỡ Định Mệnh

Lần đầu tiên Anh Lỗi gặp Bạch Cửu là một buổi chiều thu trong vắt, bầu trời xanh ngắt, không một gợn mây. Cơn gió nhẹ như hơi thở của thiên nhiên vờn qua mái tóc đen dài của Bạch Cửu, khiến chúng bay lên như những sợi tơ mềm mại. Chàng thần y đứng bên dòng suối, một tay nâng con hồ ly bị thương lên, tay kia khéo léo băng bó vết thương cho nó. Ánh mắt Bạch Cửu dịu dàng, chăm chú, giống như ánh trăng mờ chiếu xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Anh Lỗi đứng xa xa, giữa những tán cây cao vút, mắt không rời khỏi Bạch Cửu dù chỉ một giây. Hắn, Sơn Thần quyền lực, cai quản dãy núi hùng vĩ, nhưng lại cảm thấy như có một lực hút vô hình từ chàng phàm nhân dịu dàng ấy. Ánh mắt hắn lạnh lùng, sắc bén, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác mà hắn chưa từng trải qua. Cảm giác này không phải là sự ngưỡng mộ, mà là một thứ tình cảm sâu sắc, mãnh liệt. Hắn không hiểu, chỉ biết một điều duy nhất: Chàng là của hắn.

Anh Lỗi đứng đó, im lặng quan sát, nhưng không thể rời mắt khỏi Bạch Cửu. Dù biết chàng chỉ là một phàm nhân, nhưng hắn lại cảm thấy một thứ gì đó rất khác biệt trong đôi mắt ấy – một thứ không phải là ánh mắt của người bình thường, mà là sự trong sáng, thuần khiết mà hắn chưa từng thấy ở bất kỳ ai.

Khi Bạch Cửu nhẹ nhàng vỗ về con hồ ly, nói những lời dịu dàng khiến nó không còn sợ hãi, Anh Lỗi không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng. Hắn bước ra khỏi bóng cây, tiến lại gần, từng bước chân nặng nề nhưng lại chứa đầy sự thận trọng.

“Ngươi không sợ nó sao?” Hắn lên tiếng, giọng trầm thấp như vang vọng từ núi sâu.

Bạch Cửu ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy hắn. Chàng mỉm cười, ánh sáng ấm áp trong đôi mắt khiến Anh Lỗi như bị hút vào đó.

“Con hồ ly này chỉ bị thương, không có ác ý. Ta chỉ đang chữa trị cho nó.” Bạch Cửu đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sự tin tưởng.

Anh Lỗi nhìn chàng, ánh mắt sắc bén như dao cắt, nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng không thể diễn tả bằng lời. Hắn cảm thấy lòng mình như bị xao động, một cảm giác lạ lùng, lần đầu tiên trong hàng ngàn năm qua.

Lúc ấy, một điều gì đó sâu thẳm trong lòng hắn đã thức tỉnh. Hắn không biết chính xác vì sao, nhưng hắn biết một điều rõ ràng—Chàng là của hắn, và hắn sẽ bảo vệ chàng bằng tất cả sức mạnh của mình.

---

Kể từ đó, Anh Lỗi không thể rời xa Bạch Cửu. Hắn thường xuyên xuất hiện ở những nơi chàng chữa trị, không nói một lời, chỉ lặng lẽ theo dõi. Những lần ánh mắt của Bạch Cửu vô tình gặp ánh mắt của hắn, một thứ tình cảm kỳ lạ luôn chợt dâng lên trong lòng. Chàng không thể giải thích, nhưng lại cảm thấy như có một sự kết nối vô hình giữa mình và Anh Lỗi.

Một hôm, trong khi Bạch Cửu đang chăm sóc cho một bệnh nhân là yêu linh, một tên yêu tộc đã đến gần, không ngừng tán thưởng dung nhan của chàng. Bạch Cửu chỉ mỉm cười, không hiểu rằng ánh mắt dịu dàng ấy đã khiến lòng tên yêu tộc xao động. Thấy vậy, Anh Lỗi liền bước đến, không nói một lời, nhưng trong mắt hắn là sự sắc bén và lạnh lùng. Khi tên yêu tộc kia tiến lại gần Bạch Cửu, Anh Lỗi không ngần ngại kéo chàng vào lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chàng trai kia.

“Người của ta, không cho phép kẻ khác làm phiền.” Anh Lỗi lạnh lùng nói, giọng đầy uy lực.

Bạch Cửu giật mình, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị Anh Lỗi ôm chặt, cơ thể hắn ấm áp và mạnh mẽ, khiến chàng cảm thấy lạ lẫm. Anh Lỗi, vốn là một vị thần, không bao giờ dễ dàng để ai có thể chạm vào người của mình. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Cửu, tất cả những lý lẽ, những quy tắc cao ngạo của hắn đều tan biến.

Chàng đỏ mặt, vội vàng giải thích:

“Anh Lỗi, ngài... ta chỉ đang chữa trị cho y mà thôi...”

Anh Lỗi không trả lời, chỉ cúi xuống, môi hắn chạm vào môi Bạch Cửu trong một nụ hôn cuồng nhiệt, chiếm đoạt tất cả cảm xúc của chàng. Nụ hôn này không phải là một sự dịu dàng, mà là sự khẳng định mạnh mẽ rằng Bạch Cửu là của hắn, rằng không ai có thể cướp chàng đi.

Khi môi họ rời nhau, Anh Lỗi nhìn vào mắt Bạch Cửu, đôi mắt hắn thâm sâu và đầy sự kiên quyết.

“Em là của ta. Và chỉ của ta thôi.” Hắn thì thầm, giọng nói trầm thấp, chứa đựng tất cả tình cảm và sức mạnh của hắn.

Bạch Cửu không biết phải làm sao, chỉ im lặng nhìn vào ánh mắt đầy chiếm hữu của Anh Lỗi. Mặc dù chàng không hiểu rõ cảm xúc trong lòng mình, nhưng một thứ gì đó trong lòng lại khiến chàng không thể từ chối sự kiên quyết của hắn.

Với Bạch Cửu, Anh Lỗi không phải chỉ là một Sơn Thần cao cao tại thượng, mà là người mang đến cho chàng sự ấm áp, sự bảo vệ, và một tình yêu mãnh liệt. Một tình yêu không thể phủ nhận.

Bạch Cửu không hề hay biết, mạng sống của con hồ ly mà chàng đã cứu lúc trước lại phải đổi lấy bằng chính mạng sống của chàng.
___

Khi yêu giới vì con hồ ly mà nổi loạn, thiên giới quy trách nhiệm lên đầu Bạch Cửu. Anh Lỗi lực bất lực muốn chống lại thiên đình để bảo vệ chàng. Nhưng mệnh trời khó đổi, dù hắn chống cự thiên giới, cuối cùng vẫn không thể thay đổi số mệnh.Lúc ấy, trời mưa rơi lất phất, như những giọt lệ của đất trời hòa vào nỗi đau tột cùng của Anh Lỗi. Trận pháp của thiên giới, với ánh sáng lạnh lẽo và sắc bén, đã bắt đầu vây quanh Bạch Cửu. Màu sắc của trận pháp là những tia chớp chói mắt, khắc nghiệt và tàn nhẫn, giống như chính định mệnh mà thiên giới đã an bài cho chàng. Cả không gian bỗng chốc nặng nề, u ám, như bao phủ mọi hy vọng cuối cùng.

Bạch Cửu đứng im lặng trong vòng xoáy đó, thân thể mềm mại của chàng tỏa ra một vẻ đẹp vô cùng bi thương, những cánh hoa đào bay lượn quanh người như những lời tạm biệt không thể nói ra. Ánh mắt của chàng trong veo, nhưng lại ẩn chứa sự u sầu, như thể đã nhìn thấy tất cả những gì sẽ xảy đến. Những giọt nước mắt lặng lẽ trào ra khỏi mắt chàng, nhưng không hề phát ra tiếng động.

Anh Lỗi, Sơn Thần mạnh mẽ và kiêu ngạo, nhưng lúc này lại cảm thấy như mọi sức mạnh của hắn đều vô dụng. Mắt hắn mở lớn, khắc sâu vào khoảnh khắc này. Mỗi nhịp tim của hắn đều như bị xé nát. Dù cho hắn là một Sơn Thần, bất khả chiến bại, nhưng giờ đây, trước mặt hắn, Bạch Cửu - người hắn yêu,, người hắn muốn bảo vệ suốt đời,  người mà chỉ một chút nữa thôi, là hắn sẽ tỏ bày từng lời thật lòng từ nơi con tim mình  - lại đang dần biến mất vào hư không, như những cơn mưa nhạt nhoà trên mặt đất.

Hắn lao tới, bất chấp tất cả, lao vào vòng xoáy ánh sáng chói lòa ấy, nhưng chỉ càng bị đẩy lùi mạnh mẽ. Cả cơ thể hắn như bị vỡ ra thành từng mảnh vụn dưới sức mạnh vô hình của trận pháp, không thể tiến thêm một bước nào.

"Bạch Cửu!" Anh Lỗi gầm lên, giọng nói như bị nghẹn lại trong cổ họng, đầy đau đớn và bất lực. Hắn chìm trong cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng, như thể có một bàn tay vô hình siết chặt trái tim hắn, không cho hắn một chút không khí để thở.

Bạch Cửu quay lại nhìn hắn, ánh mắt chàng sáng rực, nhưng trong đó là một nỗi bi thương không thể tả. Câu nói ấy, ngắn gọn mà đầy sâu sắc, như một lời chào từ biệt muộn màng, như một lời hứa vĩnh viễn giữa hai người:

“Anh Lỗi, nếu có kiếp sau, ta mong được sống một đời bình yên bên huynh...”

Lời nói ấy như dao cắt vào tim Anh Lỗi. Đó là một lời từ biệt, một lời hứa, nhưng lại là điều không thể thực hiện trong đời này. Chàng không còn cơ hội để nói thêm gì, chỉ có thể mỉm cười một cách nhẹ nhàng, một nụ cười đầy hy vọng nhưng lại thấm đẫm nỗi đau.

Hắn, trong phút chốc, cảm thấy như trời đất quay cuồng, như tất cả những gì hắn từng bảo vệ, từng tin tưởng, giờ đây đã rời xa hắn. Mọi nỗ lực của hắn trở nên vô nghĩa.

Ánh sáng từ trận pháp càng lúc càng mạnh mẽ, cơn đau đớn trong tim Anh Lỗi không ngừng gia tăng. Hắn đứng đó, tay vươn ra vô thức, như muốn nắm lấy Bạch Cửu, nhưng mọi thứ đều là hư không, chẳng thể chạm vào được gì.

Khi trận pháp cuối cùng nổ tung trong một ánh sáng chói lòa, thân hình Bạch Cửu từ từ biến mất, chỉ còn lại những mảnh vỡ của không gian và một vệt ánh sáng nhỏ bé. Anh Lỗi ngã quỵ xuống đất, tay vẫn vươn ra như muốn giữ lại, nhưng trong lòng hắn là sự trống rỗng không thể lấp đầy.

Hắn không thể cứu chàng. Hắn không thể làm gì để giữ chàng lại.

Một nỗi đau không thể diễn tả thành lời, một sự tuyệt vọng không thể nào quên, dâng lên trong tim Anh Lỗi. Đó là sự đau đớn khi nhìn thấy người mình yêu thương nhất phải chết trước mắt mình, và mình lại vô lực, không thể làm gì để thay đổi được vận mệnh đã được an bài. Từng giọt lệ của hắn rơi xuống đất, như những dấu vết của một tình yêu đã mất.

Anh Lỗi ngồi bệt xuống đất, ôm lấy thân thể lạnh lẽo của mình, nhưng lại không cảm thấy chút hơi ấm nào. Dường như thế gian đã rút đi tất cả những niềm vui của hắn, để lại chỉ còn nỗi đau và sự trống rỗng vô hạn. Lời hứa của Bạch Cửu vẫn văng vẳng bên tai hắn, nhưng nó như một vết thương không thể lành. "Kiếp sau..." là một lời hứa mà cả hai không bao giờ có thể chạm tới.

___

Gặp Gỡ Kiếp Này – Người Trong Lòng

Trời đất như ngừng trôi khi Anh Lỗi nhìn thấy Bạch Cửu lần đầu tiên trong kiếp này. Cảnh vật quanh chàng thần y là một vùng núi nhỏ, thơ mộng như được đúc từ những làn mây mỏng. Ánh sáng êm ái của buổi sáng sớm chiếu lên thân hình mảnh mai của Bạch Cửu, mái tóc dài đen như mực của chàng bay nhẹ trong gió, đôi mắt sáng như suối nguồn, dịu dàng mà sâu thẳm. Mỗi cử động của chàng như nhảy múa giữa khung cảnh thanh tịnh, không chút bụi trần. Những yêu linh quanh đó đều cảm nhận được sự thuần khiết và thần thánh trong dáng vẻ của chàng.

Chàng đang chữa trị cho một con yêu linh bị thương, nhẹ nhàng lau đi những vết thương rớm máu. Đó là một cảnh tượng đẹp đẽ, nhưng cũng mang một nỗi buồn vô hình. Chính vào lúc ấy, Anh Lỗi, người được coi là vô địch trong yêu giới, đứng từ xa, im lặng quan sát. Ánh mắt hắn không rời khỏi Bạch Cửu, từng chút từng chút một, như thể muốn khắc sâu hình bóng này vào tận tâm can mình. Không phải vì chàng là một thần y nổi tiếng, mà vì hắn nhận ra, người trước mặt chính là người mà hắn đã mất trong kiếp trước.

Anh Lỗi đứng lặng như một pho tượng đá, đôi mắt sâu thẳm không che giấu nổi niềm khao khát mãnh liệt. Đã hàng nghìn năm trôi qua, hắn luôn tìm kiếm, luôn chờ đợi, nhưng chưa bao giờ có thể tìm thấy người ấy. Cho đến hôm nay, hắn nhận ra—chính là người này, Bạch Cửu, thần y thanh thoát, không một chút tỳ vết, chính là chấp niệm mà hắn vẫn ôm trọn trong tim.

Khi Bạch Cửu ngẩng lên, ánh mắt vô tình chạm phải Anh Lỗi, chàng không hề nhận ra sự khác biệt trong mắt hắn, vẫn giữ được vẻ tự nhiên của một người con trai thuần khiết. Nụ cười trên môi chàng như vầng trăng sáng, dịu dàng nhưng không kém phần lạnh lùng:

"Tiên nhân, ngài cần gì ở tiểu thần y này?"

Giọng nói nhẹ nhàng ấy lại như một cú đánh vào lòng Anh Lỗi. Hắn như không thể tự chủ, đôi mắt ngập tràn u sầu, giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo như từ sâu trong lòng đất phát ra:

"Chữa bệnh cho ta, và... ở lại bên ta."

Trong khoảnh khắc ấy, cả thế gian như ngừng lại. Bạch Cửu không thể hiểu hết tình cảm đang dâng trào trong ánh mắt Anh Lỗi. Nhưng không sao, hắn không cần chờ đợi thêm, không cần sự thừa nhận của chàng, hắn chỉ cần có được chàng, mãi mãi, vĩnh viễn.

---

Sự Chiếm Hữu Bắt Đầu

Kể từ lúc đó, Anh Lỗi không thể để Bạch Cửu rời xa mình nửa bước. Mỗi khi chàng rời khỏi vòng tay hắn, dù chỉ là một khoảnh khắc, hắn đều cảm thấy bất an, cảm giác như bản thân đang mất đi điều quý giá nhất. Hắn luôn ở bên cạnh chàng, theo dõi từng động tác, từng cử chỉ của chàng, không để cho ai khác có cơ hội tiếp cận. Mỗi lần có một yêu linh nam hay bất kỳ ai đến gần Bạch Cửu, hắn đều không giấu nổi sự khó chịu trong ánh mắt, và hành động của hắn cũng theo đó mà càng thêm bá đạo.

Một lần, khi Bạch Cửu đang chữa trị cho một yêu linh cửu vĩ hồ ly, Anh Lỗi không thể kìm chế được sự ghen tuông đang dâng lên trong lòng. Con hồ ly kia, một vương tử yêu tộc, đẹp như tranh vẽ, không chỉ biết thả ánh mắt lả lơi mà còn cố tình nắm tay Bạch Cửu, đôi mắt như muốn ám muội:

"Thần y, tay ngài mềm mại quá, y thuật cũng thật tuyệt vời. Không biết khi nào ta có thể gặp lại ngài?"

Bạch Cửu hơi ngượng ngùng, nhưng không có ý tỏ ra quá thân mật. Tuy nhiên, chưa kịp lên tiếng đáp lại, Anh Lỗi đã xuất hiện trước mặt họ, nhanh chóng kéo Bạch Cửu vào lòng như một con thú giữ chặt con mồi. Hắn thẳng tay đẩy yêu linh kia ra, ánh mắt sắc lạnh như băng tuyết:

"Người của ta, không cần kẻ khác nhớ nhung. Cút!"

Cả khu vực lập tức chìm vào sự yên lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở gấp gáp của yêu linh và tiếng trái tim Bạch Cửu đập nhanh hơn. Khi yêu linh rời đi, Anh Lỗi vẫn không rời tay khỏi eo Bạch Cửu, cánh tay mạnh mẽ giữ chặt lấy chàng. Ánh mắt hắn như một đống lửa đang bùng lên, ánh lên một sự sở hữu tuyệt đối.

Bạch Cửu đỏ mặt, cảm thấy ngượng ngùng không thôi. Chàng cố gắng giãy ra khỏi vòng tay của hắn, nhưng không thể. Chàng nhìn hắn, đôi mắt như muốn hỏi, nhưng cũng không biết phải nói gì:

"Anh Lỗi, ngài... sao lại làm vậy? Ta chỉ chữa bệnh..."

Anh Lỗi không trả lời, chỉ cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Bạch Cửu, khiến cả cơ thể chàng trở nên rạo rực, một cảm giác kỳ lạ chưa từng có. Hắn siết chặt chàng vào lòng, giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo như một mệnh lệnh không thể cãi lại:

"Ta không quan tâm. Em là của ta. Chỉ được chạm vào ta, chỉ được nhìn ta."

Chưa kịp phản ứng, Bạch Cửu chỉ còn cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Anh Lỗi, làn môi của hắn đã hạ xuống đôi môi của chàng, chiếm đoạt một cách mạnh mẽ, như muốn khắc dấu ấn của mình lên cơ thể chàng. Nụ hôn đó kéo dài, như muốn làm cho Bạch Cửu mềm nhũn trong vòng tay hắn, làm cho chàng quên mất tất cả, chỉ còn lại hắn và chàng trong một thế giới không có ai khác.

---

Ghen Tuông Đến Điên Cuồng

Vào một ngày đẹp trời, một yêu linh vương tử của yêu tộc xuất hiện trước cửa nhà Bạch Cửu. Hắn mang đến một bông hoa ngọc quý, tặng cho chàng thần y. Ánh mắt vương tử nhìn Bạch Cửu đầy si mê:

"Dung nhan thần y thật xứng với báu vật này. Nếu thần y chịu theo ta về yêu giới, ta nguyện dâng cả giang sơn."

Anh Lỗi xuất hiện ngay sau đó, như một bóng đen, lạnh lẽo và khủng khiếp. Hắn không nói một lời, chỉ giơ tay ra, phá hủy bông hoa ngọc quý thành tro bụi trong không khí, ánh mắt hắn như dao cắt, không để lại bất kỳ cơ hội nào cho kẻ khác:

"Giang sơn của ngươi giữ lấy mà dùng. Người của ta, ngươi không xứng mơ tưởng!"

Mỗi lời nói của Anh Lỗi đều như một mệnh lệnh không thể chối từ. Vương tử yêu tộc không dám phản kháng, lập tức rút lui.

Sau khi đuổi vương tử đi, Anh Lỗi không cho Bạch Cửu cơ hội nghỉ ngơi. Hắn bế chàng vào trong phòng, ánh mắt đầy chiếm hữu, hắn ép chàng ngồi trên đùi mình, không để cho chàng một giây phút tự do:

"Bạch Cửu, nếu em còn dám nhận đồ của kẻ khác, ta sẽ nhốt em ở bên ta cả đời, không cho bước ra ngoài nửa bước."

Bạch Cửu cảm thấy mặt mình nóng bừng, tâm trí rối loạn, giọng nói lắp bắp, nhưng lại không biết phải làm gì:

"Ta... ta chỉ cảm thấy từ chối thì bất lịch sự..."

Anh Lỗi không để cho chàng nói hết, đôi môi hắn lại hạ xuống, mạnh mẽ và cuồng nhiệt, như muốn chứng minh rằng chàng là của hắn, mãi mãi là của hắn, không ai có thể thay thế.

---
Ký Ức Kiếp Trước

Mỗi lần Anh Lỗi chạm vào Bạch Cửu, những ký ức từ kiếp trước lại trỗi dậy trong lòng chàng. Những cảm xúc tê tái, những mảnh ký ức vụn vỡ hiện lên trong đầu, khiến trái tim chàng không khỏi quặn đau. Chàng nhớ ra từng ánh mắt đầy tuyệt vọng của Anh Lỗi khi trận pháp của thiên giới nuốt chửng chàng, nhớ ra nỗi bi thương trên khuôn mặt kiêu hãnh của hắn khi chàng tan biến trong ánh sáng, nhớ ra giọt lệ rơi xuống từ đôi mắt sắc lạnh ấy, tựa như nghìn vạn mũi dao đâm vào tim chàng.

Một đêm, khi ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống căn phòng, Bạch Cửu ngồi bên cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe vì những giấc mơ không ngừng vây lấy chàng. Đến khi chàng nhìn vào mắt Anh Lỗi, những ký ức kiếp trước không thể dừng lại, tất cả như một cơn sóng dữ dội cuốn lấy trái tim.

"Anh Lỗi, ta nhớ ra rồi... Kiếp trước, ta đã chết vì huynh..."

Bạch Cửu nói trong tiếng nghẹn ngào, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Nỗi đau như một vết thương cũ chưa lành, giờ đây lại một lần nữa cắt xé lòng chàng.

Anh Lỗi không đáp lời ngay lập tức. Hắn chỉ siết chặt Bạch Cửu vào lòng, như thể muốn giữ chàng lại mãi mãi. Giọng nói khàn đặc, chất chứa cả nghìn năm tiếc nuối và đau đớn:

"Ta biết. Và kiếp này, dù thiên địa có sụp đổ, ta cũng không để em rời xa ta nữa."

Hắn cúi đầu, môi chạm nhẹ lên vầng trán của Bạch Cửu, rồi từ từ hạ xuống đôi môi chàng. Nụ hôn này không còn là sự chiếm hữu cuồng nhiệt như những lần trước, mà là sự dịu dàng, như một lời xin lỗi muộn màng cho những nỗi đau đã qua. Cả hai chìm đắm trong cảm giác của nhau, như thể thời gian ngừng trôi, chỉ còn lại họ, trong thế giới riêng của mình.

---

Thời gian trôi qua, Anh Lỗi đưa Bạch Cửu về núi thần, nơi cõi thiên giới xa xôi không còn bóng dáng của những lo toan hay sự tranh đấu. Hắn dựng lên một kết giới mạnh mẽ, bảo vệ chàng khỏi mọi nguy hiểm, như một lá chắn không thể xuyên thủng. Mỗi lần Bạch Cửu nhìn vào ánh mắt hắn, chàng cảm nhận được sự sâu sắc, tràn đầy yêu thương và quyết tâm không thể lay chuyển.

Một buổi chiều, khi những tia nắng vàng ấm áp chiếu rọi lên khu vườn, Anh Lỗi nắm tay Bạch Cửu, nhẹ nhàng thì thầm:

"Em là tất cả của ta, là người mà ta dùng cả sinh mệnh để bảo vệ."

Bạch Cửu nhìn vào đôi mắt tràn ngập yêu thương của hắn, nụ cười dịu dàng nở trên môi chàng. Chàng không cần gì thêm nữa, chỉ cần có Anh Lỗi ở bên, vậy là đủ.

"Có huynh, ta đã không còn mong ước gì hơn."

Ánh mắt Anh Lỗi ẩn chứa sự chiếm hữu mạnh mẽ, nhưng lại tràn đầy yêu thương:

"Bạch Cửu, kiếp này và mãi mãi, em chỉ thuộc về ta."

---
Kết cục viên mãn

Từ đó, cuộc sống của họ như những tháng ngày yên bình, đầy ắp tình yêu. Tuy nhiên, Anh Lỗi không muốn chậm trễ một giây phút nào. Hắn quyết định tổ chức một hôn lễ linh đình để chứng minh tình yêu vĩnh cửu của hắn đối với Bạch Cửu.

Ngày trọng đại đến, trời cao trong vắt, mây trắng lững lờ trôi. Hàng nghìn yêu linh và người dân dưới núi kéo về tham dự hôn lễ, những ánh mắt đầy ngưỡng mộ và chúc phúc dõi theo hai người. Các yêu linh không thể không ca ngợi tình yêu thuần khiết giữa Anh Lỗi và Bạch Cửu, và cảm nhận được sự vĩ đại trong mối quan hệ này.

Bạch Cửu, trong chiếc áo cưới trắng muốt, lộng lẫy như một tiên nữ, tay trong tay với Anh Lỗi, bước qua thảm đỏ dài. Ánh mắt chàng sáng rực, tràn ngập hạnh phúc. Anh Lỗi, người đứng bên cạnh chàng, không giấu nổi niềm tự hào và mãn nguyện, mỗi bước đi của họ như là một lời khẳng định cho tình yêu vĩnh cửu, không thể tách rời.

Khi nghi lễ kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi, yêu linh và người dân đều gửi những lời chúc phúc tới hai người. Anh Lỗi kéo Bạch Cửu vào lòng, hôn lên mái tóc chàng, khẽ thì thầm:

"Cuối cùng, em đã về bên ta. Mãi mãi không rời xa."

Bạch Cửu cười, ánh mắt ngập tràn yêu thương, hoàn toàn không còn bóng dáng của sự bi thương hay khổ đau từ quá khứ. Tình yêu của họ là sự kết nối của hai linh hồn đã trải qua hàng nghìn năm, vượt qua tất cả, để cuối cùng có thể bên nhau trọn đời.

Và từ đó, cuộc sống của họ như một khúc ca hạnh phúc, mãi mãi không bao giờ tàn lụi.

Hoàn

Axbybb12

Tối hôm qua tôi nghe bài mới của j97 nên nổi hứng viết 1 chương buồn. Sáng nay phải tặng mn một chương ngọt tôi mới chịu được 🥹
Mọi người đọc truyện cho tôi xin một lượt bình chọn nhé. 🧏‍♀️🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro