Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25


---
Cậu không mất nhiều thời gian đển đến được một tòa ký túc  so với tòa ký túc xá cậu to hơn.Cúi đầu nhìn đồng hồ đã là buổi chiều, cậu ấy biết bạn mình phải tầm 1h30 hoặc 2h mới tan học. Tuy Pete đã nói tan học rồi hãy qua. Nhưng chỉ cần nghĩ đến một mình Pete phải chuyển một đống đồ như thế đến phòng trọ cậu rất lo lắng. Vì thế đội viên bóng đá này liền ngồi ở nơi đặc biệt này, nghĩ đợi đến lúc lại gọi điện tìm cậu ấy. Nhưng mà vẫn chưa đến lúc đó.
"Bác gái, để cháu giúp ạ"
nhìn thấy một bác gái khoảng hơn 50 tuổi bê một vali du lịch, đúng, bạn không nghe nhầm là vali du lịch từ xe Mercedes-Benz đen đi ra.
Tính cách thành thục, nhiệt tình làm cậu ấy nhanh chóng chạy qua.
Âm thanh này làm bác gái ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau đó mỉm cười với cậu.
"Vậy đến giúp bác một chút đi, lúc đầu bác còn nghĩ mình bê được, nhưng cuối cùng quá nặng" Ae liền cười với bác gái, đồng thời cũng lấy hành lý từ trên xe xuống một cái vali. Sau đó nhìn bác gái trung niên, rất có lòng mà nói:
"Cháu còn giúp được gì không ạ ?" Mặc dù nhìn cậu bé này có vẻ dữ dằn nhưng nụ cười lại rất thành thực, làm bác gái nhìn cậu cười một cách thân thiết.
Thật ra bà có thể nghỉ ngơi thêm một lúc rồi từ từ kéo đi, nhưng đường quanh đại học rất lớn, cậu bé lại tự mình nhiệt tình giúp.
"Không có rồi, cậu cũng ở ký túc này sao?" Vì lo Tiểu thiếu gia nhà mình sắp qua, lại quên mất địa điểm.
"Không phải, cháu qua giúp bạn chuyển đồ" Bác gái nghe vậy đối với tấm lòng nhiệt tình, thiện lương của cậu ấy càng thấy vui vẻ.
"Dì cũng vậy, dì hôm nay cũng là đến chuyển đồ cho Tiểu thiếu gia qua ký túc xá".
"Tiểu thiếu gia?
Ai vậy?" Thời này rồi, ai còn gọi "tiểu thiếu gia" nữa vậy?
"Chị Zhou, sao chị lại tự xách vậy, đồ này rất nặng đó" còn chưa kịp nói thêm mấy câu chào hỏi, Ae nghoảnh về phía người nói chuyện. Đoán không ra tuổi của người phụ nữ đang bước tới, bà rất đẹp, mặc một bộ quần áo tôn dáng, phía sau còn có một cậu nam sinh.
"chị Zhou, để lát cháu tự .... AE" sau đó khuôn mặt nam sinh phía sau lộ ra, Ae liền biết được, Tiểu thiếu gia đang nói ...là ai.
Vì sao lại biết là Pete, tôi một chút cũng không cần hoài nghi.
Nhưng tiếng gọi này làm bà Pachanabone ngẩng đầu, sau đó nhìn cậu sinh viên. Vừa hay lúc đó cậu sinh viên cũng nhìn phía bên này, nhìn tướng mạo giống nhau của người phụ nữ và Pete, hình như đã nghĩ ra điều gì.
"a, đây là Ae"
Giờ giới thiệu cậu ấy là.....bạn trai sao?
Vừa nhìn cậu đã đoán ra, nghĩ Pete mang hành lý qua đây không chỉ một vài thùng, vì thế liền qua đây. Nửa tiếng sau, một người nữa láy một chiếc xe tải nữa đến, lúc này cậu chỉ nghĩ 'Pete không phải muốn chuyển cả nhà qua đây chứ?'
"Pete, để ở đây sao?"
"ừm, Ae đặt ở trên bàn đi"
Lúc đó vị thiếu gia này đang nhìn quanh, dường như đang không biết nên sắp xếp đồ thế nào. Sau đó người giúp việc đều lên đến. Mà mẹ cũng giúp bày hết đồ đạc, cậu cảm thấy bản thân chẳng biết giúp gì được.
Đến khi Ae đụng trúng cậu một cái, cậu mới thấy được đối phương đang di chuyển máy in, liền đến giúp.
"Ae còn ổn không?"
"Được, cũng không còn nhiều"
...
Xin phép lược bớt một đoạn vì dài quá, mình tranh thủ dịch thôi, đoạn này thì nói về quá trình sắp xếp đồ, và mọi người mời Ae ăn tối, cảm ơn rất nhiệt tình. Bà giúp việc khen Ae làm pete còn ngại luôn.
Ae vô tình hỏi về bố của Pete, thấy pete buồn không nói gì nên không hỏi nữa.
...
"Pete chưa sống một mình bao giờ, mới đầu dì cũng rất lo lắng có được hay không đây, sợ thằng bé chỉ coi phòng như để đồ, buổi tối lại về nhà ngủ. Nhưng nhìn thấy Ae thế này, dì yên tâm rồi.... Dì nghĩ Ae sẽ giúp cho Pete trở nên kiên cường hơn". Làm một người mẹ cô làm sao lại không hiểu đứa con của mình. Lúc này dì Zhou nói thêm:
"Mọi người đều thích nhìn Tiểu thiếu gia như một công tử phiêu dật, lớn lên đẹp trai, ai cũng mong trở nên lợi hại hơn, nhưng mà đâu có thành được. Chỉ làm được một nồi cháo tôm mà cũng đủ đế nó khoe khoang cả ngày rồi"
"dì Zhou" Pete mở to mắt nhìn, làm người bên cạnh cũng phải bất ngờ.
"Cháo tôm?"
"Ừ, Dì thấy rất kỳ lạ, lúc đầu dạy thằng bé, ngay đến bóc vỏ tôm cũng không biết làm, Ae nhất định phải nhìn thấy lần đầu tiên tiểu thiếu gia bóc vỏ tôm thành công, dì thật sự không nhịn được cười, dáng vẻ đó rất đẹp trai, biểu cảm thì y như một đứa trẻ con."
"Dì Zhou" người đang xấu hổ sắp chết mở miệng oán trách, cảm thấy bí mật nhỏ của mình bị công khai rồi, càng làm cho dì Zhou cười đến không dừng được.
"Dì nó có chỗ nào sai đâu, tiểu thiếu gia".
"Vì dì nói đều là sự thật nên Pete mới xấu hổ" một người xấu hổ vùi đầu vào bát cơm, không dám ngẩng lên, làm cho người ngồi bên cạnh cũng nhịn không được cười lên. Trong long rất muốn véo má người này, chỉ là, chỉ là...
"Để tao dạy mày" Pete ngẩng đầu lên nhìn một cái, kết quả mặt càng đỏ hơn trước.
"Tao thích ăn tôm, bóc tôm thì tao là chuyên gia luôn" lúc này tiểu thiếu gia xấu hổ muốn chết luôn rồi, bởi vì Ae nhất định biết rồi, cậu cố gắng nấu cháo tôm chỉ vì ai đó nói thích ăn cháo tôm. Sau đó liền đem câu nói này nhớ kỹ trong lòng, nếu không sao ánh mắt Ae bây giờ..lại làm người cậu nóng như thiêu đốt thế này.
Hình ảnh  hai đứa bây giờ làm người nào nhìn thấy cũng sẽ mỉm cười.
"Ae"
"Dạ"
"Thế nào nhỉ... Dì giao lại Pete cho con nhé"
Dù giống như chỉ đang nói bâng quơ, nhưng người trả lời lại rất kiên định.
"Vâng, con sẽ chăm sóc tốt Pete"
Không biết sao mẹ và cậu ấy đang nói chuyện như vậy làm tôi toàn thân phát nóng.
Mẹ rốt cuộc là giao cái gì của tôi cho Ae vậy trời.

"Hôm nay cậu ngủ ở đây sao?"
"Ừ, chỗ lạ phải đổi giường, phải ngủ hai ba hôm mới quen được, thứ 7 chắc sẽ quay về nhà"
Trong căn phòng sang trọng chỉ còn lại hai người, lúc này Ae đang nằm trên sooffa, một người khác thì ngồi ngay bên cạnh.
"Ừm, cũng được. Đừng có như mẹ cậu nói, thuê phòng chỉ để đồ, phí tiền chết".
"Vậy, tao đi về đây, mày nghỉ ngơi..."
Đột nhiên
"đừng đi vội" nghe thấy câu nói vô tình buột khỏi miệng , còn duỗi tay nắm lấy báo của cậu, không kiềm chế được mà nói không muốn cậu về. Đến khi cậu ấy yên tĩnh nhìn cậu, sau đó nhìn hay bán tay trắng đang nắm áo.
"ừm .."
"Vậy, liền ở đây nghỉ ngơi trước". Sau đó Ae như trước ngồi xuống, bởi vì nhìn mặt Pete làm cậu không nỡ cứ thế quay về, mặc dù cậu đang rất mệt,  rất muốn về tắm một cái cho thoải mái.
"được" có lẽ vì khuôn mặt đẹp trai đi, làm tim cậu cũng mềm đi.
Lúc đó âm thanh cuộc nói chuyện cũng dần trở nên nhỏ đi, hai người an tĩnh trong căn phòng lớn. Mãi đến khi Pete bắt đầu lại thấy xấu hổ, cố nghĩ đên việc vui nào đó khác, kết quả chỉ quay nhìn người bên cạnh, phát hiện.... Ae ngủ rồi.
Lúc này, cánh tay và đôi chân rắn rỏi của một vận động viên bóng đá đang tự vào sofa, mắt đang nhắm, hô hấp lúc nặng, lúc nhẹ, giống như một người làm việc mệt nhọc cả ngày. Khung cảnh này làm cậu không nhịn được quay người qua, đôi mắt đẹp lặng lẽ nhìn khuôn mặt trước mắt.
Ai nói Ae không đẹp trai? Mới không phải đâu, Ae cho dù là chỉ ngủ như thế này cũng làm cậu tim đập không ngừng.
Cứ nghĩ mãi rồi mặt lại bắt đầu đỏ lên. Muốn duỗi tay sờ mặt cậu ấy một chút, nhưng mà...
Đột nhiên
Pete xoay người, trực tiếp xông ra khỏi phòng ngủ,  đi vào  phòng tắm đóng cửa lại. Nhìn bóng mình trong gương, phát hiện mặt mình đỏ như  phát sốt. Nhưng mà đây không phải vì xấu hổ .... Mà là vì đã xuất hiện một vài phản ứng.
Cố gắng để bản thân nghĩ khác đi, nhưng trong đầu vẫn chỉ có cảnh Ae  nói sẽ dạy cậu bóc tôm. Ae từng chạm vào người cậu, chạm vào đầu gối, chạm vào vai cậu, nắm lấy tay cậu...những thứ này đều làm cậu có cảm giác.
Ae ở ngay căn phòng này cùng cậu, chỉ có hai người.
Bỗng nhiên
Trong đầu Pete là một mảnh trống rỗng, bàn tay bắt đầu hướng xuống quần, chỉ vì nghĩ đến một người, những tiếp xúc nhẹ nhàng đó lại làm người ta có vô số phản ứng.
Không xấu hổ sao, Pete mày không xấu hổ sao?
Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng bản thân đã không thể tự dừng lại. Cảnh Ae người chảy đầy mồ hôi, ánh mắt sâu thẳm, kiên định, âm thanh trầm thấp mà kiên định nói với mẹ cậu rằng sẽ chăm sóc cho cậu.
" ha ...ha.." Trong một khoảnh khắc, âm thanh hít khí ngày càng to, hô hấp trở nên nóng bỏng vì ma sát nơi đầu vú, một tay khác bắt đầu tự cởi áo.
Pete bắt đầu chìm đắm, dưới thân đã cứng lên, bàn tay hướng đến bộ phận đang cấp thiết.
"Ae .... Emmmm Aee  ha...."
Đúng lúc này....
Bịch bịch bịch
ầm!
"Pete, mày có trong đấy không?"
Người đang YY vội vàng quay ra nhìn cánh cửa mỏng.
Làm sao bây giờ !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lbc