Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

oneshort

Trong căn phòng ngủ rộng lớn, có hai người đang nằm ngủ cùng nhau. Nắng đã lên cao, mặt trời đã tỏa sáng từ vài tiếng trước, nhưng họ vẫn ngủ, chìm đắm trong những giấc mơ và vòng tay của người kia. Ánh nắng nhợt nhạt len qua cửa sổ, rơi trên má của họ. Một ngày nắng đẹp hiếm hoi. Những hạt bụi lười biếng nhảy múa trong những chùm sáng, hoặc trôi dạt hoặc ngưng đọng xung quanh hai người trên giường, và như thế giới vẫn vậy.

Thượng Thanh Hoa rúc vào đại vương của hắn, hắn dựa đầu vào hõm cổ Mạc Bắc Quân. Cánh tay y vòng qua hắn, che chở và mềm mại. Đây là cách mà họ đã nằm với nhau cả tối qua, sát lại như những mảnh ghép hoàn hảo. Ngực kè sát ngực, không quá lạnh và cũng không quá nóng, nhiệt độ của riêng mỗi người chèn lên nhau. Hơi thở hòa quyện vào nhau, nhịp điệu lên xuống đều đặn.
Khi buổi sáng dần qua, họ mới uể oải thức dậy.

Mạc Bắc Quân cựa quậy trước, quay sang một bên rồi vươn vai, xoay người và đứng dậy. Thượng Thanh Hoa chớp mắt, nhìn chằm chằm Mạc Bắc Quân, mê mẩn trước những đường cong trên cơ thể y. Ngáp một cái, Mạc Bắc Quân ngồi lại xuống giường và quay lại, trực tiếp nhìn vào ánh mắt của Thượng Thanh Hoa, lông mày khẽ  nhướn lên theo cách Thượng Thanh Hoa có thể thấy một chút dấu hiệu của hạnh phúc. Hắn cười nhìn y, và chắc chắn đôi mắt Mạc Bắc Quân được lấp đầy bởi sự ấm áp dịu dàng. Tới khi Mạc Bắc Quân đến trước mặt hắn, Thượng Thanh Hoa lại một lần nữa bị bắt vào trong vòng tay y.

"Đại vương a..."

Mạc Bắc Quân nhẹ nhàng ôm hắn lại gần. Thượng Thanh Hoa cười rạng rỡ hơn, và để đáp lại, hắn tự chuyển mình tới, ngồi vững trong lòng Mạc Bắc Quân. Hắn thở dài hài lòng. Chưa bao giờ hắn nghĩ rằng mình có thể trải nghiệm được điều này: một hạnh phúc đơn giản khi thức dậy bên cạnh người yêu. Tất nhiên, đó không phải phần dễ dàng nhất ở đây, hắn đã không nghĩ hắn sẽ phải chết và chuyển sinh vào chính cuốn tiểu thuyết của hắn, nhưng đến cuối cùng, mọi thứ đều đã ổn.

Một âm thanh trầm mềm mại thoát ra từ cổ họng Mạc Bắc Quân, uể oải nhưng chắc chắn rõ ràng, phảng phất làm lộ ra tâm trạng vui vẻ của y. Tự cười vào mặt mình, Thượng Thanh Hoa vươn người, ép những nụ hôn lên đôi môi người kia. Mạc Bắc Quân thở mạnh. Thượng Thanh Hoa chộp lấy tay y, siết chặt những ngón tay  vào nhau, đưa bàn tay y lên môi hắn, và dành cho y thêm một nụ hôn nữa.

Đột nhiên, một bàn tay cầm lấy cằm Thượng Thanh Hoa, nâng khuôn mặt hắn lên. Thượng Thanh Hoa nhắm mắt lại khi Mạc Bắc Quân tiến lại gần, cọ môi y lên của hắn. Hắn cười trong nụ hôn. Đôi môi của Mạc Bắc Quân lạnh, nhưng nụ hôn thật nhẹ nhàng và mềm mại, khiến hắn không còn để ý đến nó nữa.

"Đại vương", hắn thở mạnh. "Môi của ngài thật khô nha." Hắn trộm liếc Mạc Bắc Quân ngay dưới mắt y mà chọc ghẹo. Mạc Bắc Quân khẽ nhăn mày đáp lại hắn, nhưng lại không nói gì, để mặc cho Thượng Thanh Hoa vừa cười vừa nhích lại gần hơn.

Xem Đại vương của ta trở nên tốt bụng thế nào này, Thượng Thanh Hoa tự cảm thấy kinh ngạc. Đó là sự thật, Mạc Bắc Quân chưa từng là điển hình của mẫu người dịu dàng như khi hắn trở lại thế giới này, và điều đó đã làm hắn bối rối lúc mới đầu. Một bát mì, ấm áp và ngon lành, được đưa tới cho hắn mỗi ngày. Một ánh nhìn nhẹ nhàng, một cái chạm dịu dàng. Điều này khiến đầu của Thượng Thanh Hoa quay cuồng, và trái tim của hắn cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng hắn lại không ghét cảm giác này.
Đó là một bước ngoặt kì lạ của những sự kiện phải xảy ra, một nút thắt thú vị của số mệnh, khiến cho Đại vương của hắn phục vụ hắn! Và sau đó, khi Thượng Thanh Hoa cuối cùng cũng nhận ra (hoặc đã nhận ra ít nhiều từ trước) rằng Mạc Bắc Quân đã yêu hắn, điều này đã còn đáng kinh ngạc hơn.

Mạc Bắc Quân! Yêu!! Ta!!!

Hắn chìm trong ngạc nhiên ngay sau đó, hoàn toàn không hiểu được. Điều này đã chỉ xảy ra khi hắn gặp lại Mạc Bắc Quân sau vài ngày bị chia cắt bởi hiểu lầm mà hắn phải cam chịu, ánh nhìn áp bức của y và cái nhói đau trong lồng ngực sau đó khiến hắn nhận ra: Chết tiệt, mình cũng yêu y.

Và chuyện đó đã phát triển từ đây.

Ôm Mạc Bắc Quân, Thượng Thanh Hoa nghĩ rằng hắn rất rất là may mắn.

                                                ________________________

Ôm lấy Thượng Thanh Hoa, Mạc Bắc Quân cũng nghĩ rằng y rất rất may mắn.

Quấn lấy người yêu, đôi chân đan vào nhau. Trong phòng ngủ của y, một nơi đã không mang cho y bất cứ thứ gì liên quan đến niềm vui, bị lấp đầy chỉ với những khối băng chẳng khác gì nhau, giờ đây đã được tô điểm bởi sự xuất hiện của Thượng Thanh Hoa.  Trước đây căn phòng được trang trí bằng những đồ vật hoa mĩ, nhàm chán, trống rỗng, với một ít trang sức rẻ tiền và quà tặng đặt ở trên mà y không quan tâm. Chúng được gửi tới từ những kẻ mà y cũng chẳng thèm để ý.

Nhưng bây giờ, những đồ vật ấy đã gần như vô hình bên dưới những ghi chú dày đặc của Thượng Thanh Hoa, bị nhấn chìm bởi cả biển chữ. Thượng Thanh Hoa viết vội những ghi chép không ngừng, kể cả mấy chuyện khi hắn nấu ăn nữa, trong những mảnh giấy ghi vội của hắn, đôi khi thêm vào những biểu đồ nguệch ngoạc từ ai đó. Thỉnh thoảng hắn sẽ viết ra những gì hắn ám ảnh, những câu từ tuôn ra như nước dưới cây bút của hắn, nhưng chỉ Mạc Bắc Quân mới thường thấy hắn cong người trên chiếc bàn của hắn, liên tục viết và lại viết, ngay cả trong khi hắn đang nguyền rủa ai đó. Kiểu viết đó, y tin là vậy. Mạc Bắc Quân không yên lặng mà lấy đi những yêu cầu công việc của hắn, nhưng y lại không thể ngăn được việc Thượng Thanh Hoa ngẩng mặt lên mà không ngừng lảm nhảm về những kế hoạch của hắn. Vậy nên y lắng nghe cẩn thận, luôn luôn như vậy.

Đây là cách mà Thượng Thanh Hoa chuyển sự áp bức cô độc của căn phòng thành sự ồn ào ấm cúng, và mặc dù không gian có giảm đi, Mạc Bắc Quân khá thích điều này, hơn lúc trước rất nhiều. Y thích sự cam đoan kiên định từ sự hiện diện của Thượng Thanh Hoa, từng cuộn giấy đầy mực nhắc nhở y rằng Thượng Thanh Hoa đang ở đây, cùng với y ngay bây giờ, và cả những tính cách kì lạ mà đáng yêu của hắn nữa.

Thượng Thanh Hoa vẽ vòng tròn trên bàn tay y, những ngón tay của họ vẫn quấn chặt lấy nhau. Cả người hắn tỏa ra một hơi ấm mà những ma tộc như Mạc Bắc Quân lẽ ra đã cảm thấy khó chịu, nhưng bằng một cách nào đó nó lại quyến rũ điên cuồng. Hơi ấm của hắn là thứ mà y đã tìm trong suốt những đêm lạnh cô đơn, trong suốt những lần hiếm hoi khi mà Thượng Thanh Hoa không ở  lại, và cả sự tuyệt vọng khi y không tìm thấy tia ấm áp ấy. Đó đã là một trong những đêm gần đây, và vì thế nên Mạc Bắc Quân chắc chắn sẽ ôm hắn lâu hơn một chút, chặt hơn một chút, và Thượng Thanh Hoa sẽ hoàn toàn vui vẻ đồng ý.

Bên cạnh hắn, y nghe thấy Thượng Thanh Hoa lẩm bẩm gì đó, thì thầm và mơ màng.

"Giá như.... chúng ta có thể như thế này mãi mãi."

Trái tim Mạc Bắc Quân lỡ một nhịp. Trong đầu y cảm nhận thấy một tia bất ngờ. Điều này thật là kì lạ khi Thượng Thanh Hoa có thể dễ dàng tước hết sự chú ý của y, hủy đi toàn bộ lớp phòng thủ trong tim của y.

"Ta cũng vậy," y khẽ nói.

Thượng Thanh Hoa kêu nhẹ một tiếng "a" đầy ngạc nhiên, và chôn đầu mình vào vai Mạc Bắc Quân. Hiển nhiên điều này đã là điều mà y không định nói ra, chỉ là cái lỡ thoát ra từ chính miệng y lại giống như họ từng thường nói như vậy rất nhiều. Mạc Bắc Quân cảm nhận được một chút dấu hiệu hài lòng từ Thượng Thanh Hoa khi hắn vẫn còn đang bối rối.

Tốt, y nghĩ, rồi dùng những ngón tay của mình chải tóc Thượng Thanh Hoa. Cảm xúc của chúng ta giống nhau.

Có một chút ngu ngốc, xét về mối quan hệ của họ, nhưng dù sao y vẫn thích điều này.

                                             _______________________

Buổi sáng đang dần hết, tia nắng càng sáng và rõ ràng hơn như buổi trưa đang đến. Miễn cưỡng gượng dậy, cả hai người họ đã lười biếng trên giường, với Thượng Thanh Hoa gà gật thêm một chút nữa. Tuy nhiên bây giờ hắn cũng đã hoàn toàn tỉnh ngủ, vươn người rồi lăn đi, hắn cảm thấy mình tràn đầy năng lượng.

Quay sang, hắn nhìn chằm chằm Mạc Bắc Quân, y ngồi dựa vào tường với đôi mắt nhắm lại. Ánh sáng chiếu lên nét mặt của hắn theo một cách quyến rũ nhất, Thượng Thanh Hoa không thể ngừng nhìn chòng chọc vào y, hắn bị quyến rũ triệt để. Mạc Bắc Quân cảm nhận được cái nhìn của hắn, và yên lặng vỗ lên mặt hắn. Thượng Thanh Hoa cười rồi lết mình qua. Ngồi vào trong lòng Mạc Bắc Quân, hắn thở dài thỏa mãn rồi vùi mặt mình vào lồng ngực y, quấn cánh tay y quanh mình hắn. Hắn nhận thấy một lời chấp thuận ậm ừ từ Mạc Bắc Quân.

Họ cứ như thế trong một thời gian ngắn, thật thoải mái, nhưng Thượng Thanh Hoa vẫn chưa cảm thấy hài lòng. Hắn lén nhìn Mạc Bắc Quân, đôi mắt y vẫn nhắm, hắn thổi một hơi nhẹ lên da y. Lông mày Mạc Bắc Quân giật mạnh. Cười trộm, hắn nhắm mắt lại và tiếp tục công kích trên da của Mạc Bắc Quân.

"Ngươi... đang làm gì vậy?"

"Chỉ là thử vài thứ thôi," Thượng Thanh Hoa đáp lại, ngân nga. "Ngài thấy sao, đại vương?"

"...Có."

"Ngài thấy thế nào?"

"...Ngứa."

"Ồ," hắn lại ngâm nga. "Thế sau đó thì sao?" Liếm môi, hắn ép một nụ hôn nhanh lên hõm cổ y, tiếp tục hôn lên xương đòn, rồi lên cổ y và gặm nhẹ. Hắn thở nhẹ lên cổ Mạc Bắc Quân, cười tự mãn khi thấy y run nhẹ.

Không một lời cảnh báo, Mạc Bắc Quân chộp lấy vai Thượng Thanh Hoa rồi đẩy hắn xuống giường, để ngực mình áp lên lưng hắn, y khẽ cắn lên cần cổ hắn. Thượng Thanh Hoa kêu oai oái.

"Á! Đại vương!"

Y trút giận và cắn lấy môi hắn, Mạc Bắc Quân vẫn tiếp tục thô lỗ. Giờ là lượt của Mạc Bắc Quân cười đắc thắng khi y trêu ghẹo Thượng Thanh Hoa tới mức thút thít kêu van.

"Đại vương, ch... chờ đã, ta..."

"Thưa quân thượng!"

Một tràng tiếng gõ liên hồi lên cánh cửa,cùng với tiếng kêu hoảng loạn của người hầu về một số vấn đề khẩn cấp cần được chú ý ngay lập tức. Hai người trên giường gần như đông cứng lại. Vừa thất vọng vừa bực bội, Thượng Thanh Hoa di chuyển để tự thoát khỏi cảnh bối rối này, nhưng Mạc Bắc Quân ôm hắn lại, đôi mắt bướng bỉnh như đang giận dỗi nhìn hắn. Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục. Mạc Bắc Quân yên lặng, ánh mắt như dao găm nhìn trừng trừng vào cánh cửa, lông mày y nhăn lại rất dữ tợn. Thượng Thanh Hoa cười.

"Đại vương, nó có lẽ rất quan trọng," hắn nói, cầm lấy tay Mạc Bắc Quân cam đoan. Sự thất vọng chuyển lượt, chắc chắn, nhưng với địa vị của mình, người hầu sẽ không liều lĩnh như vậy trừ phi có điều gì đó nghiêm trọng xảy ra.

Mạc Bắc Quân quay lại nhìn hắn, trên mặt y lộ rõ vẻ hoang mang. Ít nhất là đối với những người khác. Thượng Thanh Hoa, vì đã quá quen với cách mà y thể hiện cảm xúc, có thể thấy rằng y đang giận dỗi. Hắn cố kiềm chế một tiếng cười khác.

"Chúng ta vẫn còn tối nay mà, Đại vương." Hắn đánh vào tay Mạc Bắc Quân, rồi lại đưa nó lên, âu yếm bàn tay ấy bằng má của mình. Mạc Bắc Quân có biểu hiện mềm lòng và nhìn chằm chằm hắn, dịu dàng và âu yếm. Hơi thở của Thanh Hoa kéo lấy tầm nhìn của y.

"Và tối mai, và mọi buổi tối sau này," hắn thêm vào. "Và cả mọi buổi sáng nữa, ngài và ta. Đừng giận, đại vương của ta." Hắn nghiêng qua và ép một nụ hôn lên trán y. "Chúng ta có rất nhiều thời gian cùng nhau."

Mạc Bắc Quân vẫn ngồi, luồn tay ra sau gáy Thượng Thanh Hoa, kéo mặt hắn lại gần. Thượng Thanh Hoa nghiêng mình, chìm vào nụ hôn và ánh nhìn ấm áp.

"...Vậy ta sẽ gặp lại ngươi tối nay." Mạc Bắc Quân nói sau khi điều lại nhịp thở, đứng lên và đi chuẩn bị cho công việc.

Thượng Thanh Hoa nháy mắt. "Ta sẽ đợi, thưa ngài," hắn thì thầm. Mạc Bắc Quân cười với hắn, ước nguyện của y đã được đền đáp, y quay đi và bước đi.

Đại vương của ta, thật vương giả, thật đẹp đẽ, thật ân cần, Thượng Thanh Hoa trầm ngâm, ngồi xuống giường và ôm lấy một chiếc gối vào lồng ngực. Và ngài là của ta, của ta, của ta.

Và thế là Thượng Thanh Hoa cùng Mạc Bắc Quân kết thúc buổi sáng của họ, tuy vẫn chưa hài lòng, nhưng họ vẫn còn một lời hứa trong tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro