Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

44


Sáng hôm sau, sau khi cúng đám 49 ngày cho Thạch Trấn xong, tôi lo mọi việc xong xuôi rồi đi theo ba mẹ tôi về nhà bên ấy. Suốt một ngày hôm đó, tôi không thấy Thạch Cung xuất hiện. Giống như người khi sáng này ở trong phòng tôi không phải là anh ta vậy. Mà như vậy càng tốt, tôi sợ anh ta còn hơn sợ hùm beo, không rảnh đâu mà trông để thấy mặt anh ta.

Chuyện ở công ty được giải quyết ổn thỏa, Thạch Chẩn cũng bắt đầu quen dần với hoạt động của công ty. Tôi nghe chú ấy nói, vị luật sư ở hôm họp cổ đông cũng là bạn thân của Thạch Trấn, anh ta hiện tại cũng về giúp đỡ cho Thạch Chẩn. Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, tôi cũng yên tâm phần nào.

Về chuyện ký hiệu vàng ở hai mặt dây chuyền khác nhau, tôi có nhờ người điều tra, hiện tại chưa có kết quả.

…………………
Hai tháng kể từ sau khi Thạch Trấn mất, tôi vẫn sống rất tốt, tôi vẫn là tôi, chỉ là… tôi không còn anh ở bên cạnh nữa. Bây giờ có khóc cũng chỉ trốn một mình trong phòng mà khóc, tôi sợ phải để cho ba mẹ tôi bắt gặp cảnh tôi rơi nước mắt mỗi ngày. Nhưng mà lắm lúc tôi có suy nghĩ là Thạch Trấn vẫn còn sống, cũng không hiểu là vì sao, tôi tự dưng lại có cảm giác như vậy. Hoặc chắc có lẽ là do tôi tự dối mình dối người, thân xác anh đã vùi chôn sâu vào trong lòng đất, có muốn nói gì thì đều trở thành vô nghĩa.

Hơn nửa tháng ăn chay thanh tịnh, ngày mong chờ nhất cuối cùng cũng đã đến.

…………..

Sáng sớm, sau khi ăn sáng với ba mẹ xong, tôi rủ rê hai người đi cà phê la cà rồi mới về nhà. Sau khi về, tôi bắt xe bảo là đi đến công ty Kim Thạch gia có chút chuyện, tôi có nói lại là đến chiều tôi sẽ về, ba mẹ không cần đợi cơm trưa.
Sau khi đến địa điểm đã hẹn, tôi chờ khoảng 15 phút mới thấy xe của Thạch Chẩn chạy đến. Chú ấy ngồi trong xe ngoắc tay bảo tôi mở cửa ngồi vào. Xe chạy sâu vào trong hẻm, đến cuối đường, xe dừng lại trước một ngôi nhà bằng gỗ khá là mát mẻ. Thạch Chẩn bước xuống xe, chú ấy đi trước, tôi đi theo sau không dám rời chú ấy nửa bước.

– Chị dâu, đi theo em.

Thạch Chẩn dẫn tôi vào trong nhà, nội thất bên trong cũng giống như những ngôi nhà bình thường khác, không thấy có gì khác lạ. Tôi đảo mắt nhìn quanh một vòng, chợt nhìn thấy có người đang ngồi trên tấm phảng nhìn tôi chằm chằm, da gà tôi đột nhiên dựng đứng hết cả lên. Đang định mở miệng ra nói xin chào thì người đàn ông ngồi trên tấm phảng đã cất tiếng nói trước với tôi.

– Cô gái, trên cổ cô đeo cái gì vậy? Của ai cho?
Nghe ông ta hỏi, tôi có chút ngơ ngác nhìn Thạch Chẩn. Thấy chú ấy gật đầu, tôi mới dè chừng trả lời:

– Dạ dây chuyền mà ông nội con tặng.

Người đàn ông kia cau mày, hỏi lại:

– Ông nội cô… là ông của thằng Chẩn?

Lần này thì đến phiên Thạch Chẩn lên tiếng:

– Dạ đúng rồi đó chú Hồng, chị ấy là chị dâu của con… Chuyện con nói hôm trước với chú… chị dâu muốn đi thăm anh ba.

Người đàn ông nhìn tôi gật đầu, giọng nhàn nhạt:

– Được rồi, cô nên đeo dây chuyền đó phòng thân, là vật tốt, đừng bỏ cũng đừng bán cho ai.

Tôi gật đầu lia lịa, trong lòng có chút khán phục vị thầy trước mặt này. Trên cổ tôi xác thực là có đeo dây chuyền nhưng dây chuyền nằm sau lớp áo thun lại bị che đi bởi lớp áo khoác bên ngoài, cơ bản là nhìn vào sẽ không thấy được. Vậy mà thầy lại thấy, hay thật.

Tôi đứng sau lưng Thạch Chẩn, không dám nói cũng không dám nhìn lung tung. Thầy Hồng nói chuyện với Thạch Chẩn một lát rồi mới quay sang hỏi tôi:

– Cô muốn đi thϊếp tìm chồng? Cô chắc chưa?

Tôi gật đầu đầy kiên quyết:

– Dạ con chắc rồi Thầy, chỉ cần gặp được chồng, giá nào con cũng đồng ý.

Thầy Hồng gật nhẹ, Thầy đứng dậy thắp nhang cho bàn thờ tổ rồi mới quay sang nói với tôi:

– Đã ăn chay niệm Phật chưa?

– Dạ rồi Thầy, những gì thầy dặn con đều làm đủ cả.

– Cô đợi tôi chút.

Thạch Chẩn kéo tôi tới ghế ngồi, chú ấy bảo tôi chờ một chút, thầy Hồng đang chuẩn bị đồ. Khoảng 10 phút sau, thầy Hồng bước ra với bộ quần áo khác. Nhìn bộ quần áo thầy mặc hơi khác lạ, có chút giống với thầy pháp. Trên tay thầy cầm vài vật dụng, nhìn sơ qua thì không thể đoán được là gì.
Thầy Hồng đốt nhang trước bàn thờ, đốt xong thầy quay sang nói với tôi:

– Cô lại tấm chiếu này rồi nằm xuống.

Tôi tháo túi xách xuống để trên bàn rồi đi tới tấm chiếu nằm xuống, ngay bây giờ, tôi thật sự có chút hoảng sợ. Chắc thấy mặt tôi hơi tái lại, chú Chẩn liền cười trấn an:

– Chị sợ rồi hả? Nếu sợ thì đừng đi nữa.

Tôi vội lắc đầu, sợ là chú ấy sẽ đổi ý, tôi nói:

– Không, chị không sợ, chú làm cho chị đi.

Thạch Chẩn vỗ vỗ lên vai tôi, chú ấy cất giọng trấn an:

– Chị cứ tin vào Thầy Hồng, mọi việc rồi sẽ thuận lợi cả thôi.

Tôi gật đầu, hít một hơi để lấy tinh thần. Thầy Hồng nhìn tôi cười cười, thầy đưa cho tôi một miếng gỗ, giống giống như là ngọc bội thừa xưa. Đưa cho tôi cầm, thầy Hồng trầm giọng:

– Lệnh bài để xin phép thông hành dưới âm phủ, cô giữ lấy đi. Mỗi lần gặp quan gác cổng, cô cứ đưa lệnh bài là được thông qua. Cô hiểu chưa?
Tôi lại gật đầu:

– Con hiểu rồi Thầy.

Thầy Hồng cầm tấm vải đỏ có vẽ những hình thù kỳ lạ trên tay, thầy ngồi xuống bên cạnh tôi, gương mặt thầy cực kỳ nghiêm túc.

– Trong thời gian một nén nhang cháy hết, bằng bất cứ giá nào cô cũng phải cầm lệnh bài quay trở về. Nếu cô không về kịp thì đồng nghĩa với việc cô sẽ chết, hồn cô sẽ ở luôn dưới âm phủ. Những việc cô làm hay những gì cô nói khi gặp được người ở dưới, tôi và thằng Chẩn trên này đều thấy và nghe được. Khi tôi run thẻ bài trong tay cô lần thứ hai, cô nhất định phải quay trở về. Nhất định phải cầm lệnh bài quay trở về.

Tôi càng nghe thầy giải thích, trong lòng tôi càng sinh ra cảm giác sợ hãi. Nhưng dù cho có sợ đến như thế nào thì tôi vẫn nhất quyết đi chuyến đi lần này. Thạch chết không lời trân trối, tôi không cam lòng để anh đi như vậy được.

Thấy tôi gật đầu, thầy Hồng ra hiệu cho Thạch Chẩn chuẩn bị. Trước tiên, Thầy phũ tấm vải đỏ lên trên người tôi rồi bắt đầu đọc bùa chú gì đó nghe rất kỳ lạ và khó hiểu. Hai mắt tôi nhắm lại, bên tai vẫn nghe văng vẳng tiếng thầy Hồng đọc bùa chú. Rồi dần dần, tôi từ từ thϊếp đi, cảm giác cơ thể lâng lâng như trôi tuột ra bên ngoài.

Ánh sáng đâu đó từ từ chiếu đến, cơ thể bay bổng trên không đột nhiên đáp nhẹ xuống đất. Trước mắt tôi hiện ra một khung cảnh vô cùng thơ mộng, một cánh đồng đầy hoa thơm cỏ lạ xanh ngát. Tôi như bị hớp hồn, hai mắt mở to đầy thích thú. Bước chân bước thật nhẹ về phía trước, bụi cỏ xanh vừa bị tôi giẫm lên liền cong thân vươn thẳng như chưa từng bị người khác đạp đỗ. Mùi thơm của cỏ xanh, mùi nồng nàn của hoa đẹp như chỉ đường dẫn lối cho tôi đi thẳng về phía trước. Cùng lúc ấy, lệnh bài trong tay tôi run lên vài lần, như là thông báo cho tôi biết thời gian một nén nhang cháy bắt đầu.
Tôi đi về phía trước, càng đi càng cảm thấy quang cảnh dưới này thật sự quá đẹp. Đi qua cánh đồng xanh mát, tôi tiến tới một cổng thành. Tại cổng thành, tôi gặp một quan canh gác, ông ấy tiến tới trước mặt tôi, gương mặt nghiêm trang vô cùng lạnh lùng. Không đợi ông ta hỏi tới, tôi liền đưa lệnh bài lên cao, sau khi thấy lệnh bài, quan canh gác liền quay người bước về phía vị trí cũ. Cửa thành được mở ra, tôi bước thật nhanh về phía trước, nhớ lời căn dặn của thầy Hồng, tôi liền đi tới gần quan cai thành, tôi hỏi:

– Tôi muốn tìm người họ Kim Thạch tên Trấn, mất ngày A tháng B năm C.

Quan cai thành nhìn lệnh bài trong tay tôi, ông ta không nói không rằng, chỉ dở sổ trong tay xem xét một hồi. Một lát sau, ông ta lắc đầu, thái độ vô cùng nghiêm túc.

Nhìn thấy thái độ quan cai thành như vậy, tôi cũng không dám hỏi thêm cái gì. Khi nãy thầy Hồng có dặn tôi, nếu quan cai thành lắc đầu tức là không có, mà đã không có thì không nên hỏi nhiều.
Tiến qua cửa thành, tôi lại gặp thêm một cửa thành khác. Cứ thế từng cửa từng cửa một đều bị tôi đi qua nhưng mãi mà tôi vẫn chưa nhận được cái gật đầu từ quan cai thành. Trong lòng vừa hồi hộp vừa buồn bã, tôi cứ đi mãi đi mãi, tay ôm lệnh bài chặt đến mức mồ hôi cũng tuôn ra ào ào.

Không biết đã qua bao nhiêu cửa thành nhưng tôi vẫn chưa gặp được Thạch Trấn. Đến cửa thành thứ hai mươi hơn, tôi gặp quan cai thành, tôi vẫn hỏi y câu hỏi như cũ. Kết quả tôi vẫn nhận được cái lắc đầu đầy thất vọng. Nhưng khác với những lần trước, lần này quan cai thành lại cất giọng âm lãnh nói chuyện với tôi:

– Ngươi đi đến cửa thành của ta đã là đi qua hơn hai mươi cái cửa thành rồi, nếu người ngươi tìm vẫn chưa tìm được… tức là người đó không có ở đây. Phía sau cửa thành của ta chỉ còn hơn năm cái cửa thành, ngươi đi tìm tiếp vẫn được nhưng ta nghĩ… thời gian của ngươi sẽ không đủ. Tốt nhất ngươi nên trở về, đừng để chết oan mạng.
Tôi nhìn quan cai thành, giọng mệt mỏi giải bày:

– Con phải đi tìm chồng… nếu không tìm được anh ấy… con cũng sống không nổi…

Quan cai thành khẽ hừ, giọng trước sau vẫn âm lãnh như cũ:

– Hà cớ gì lại như vậy?

Tôi mím môi, sự tủi thân lại một lần nữa dâng trào.

– Quan không hiểu, kiếp trước bọn tôi cạn duyên… kiếp này tưởng đâu sẽ được trùng phùng nhưng mà anh ấy… cứ thế mà bỏ tôi đi trước. Vì quan không hiểu… tôi khó khăn lắm mới có được cơ hội đi tìm anh… dù hôm nay có bị giữ lại ở nơi này… tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Quan cai thành lại hỏi:

– Ngươi chết, người thân của ngươi trên dương gian thì thế nào?

Tôi khóc, nước mắt rơi lã chã trên mặt:

– Công sinh thành tôi xin nợ, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ trả đủ ơn hiếu này. Ân ân oán oán hai kiếp, tôi không muốn vương đến kiếp thứ ba rồi là thứ tư sau nữa. Nếu ngày hôm nay không gặp lại được chồng, tôi cũng không muốn trở lên nữa.
Quan cai thành nhìn tôi, tôi cũng không nghĩ là ông ấy sẽ giúp tôi, chỉ là tôi muốn nói hết lòng mình ra mà thôi. Lát sau, tôi lại nghe giọng quan cất lên, ý tứ có chút dịu xuống, không còn âm lãnh như khi nãy nữa. Quan nói:

– Nghĩ gì nói đấy không có sự gian dối… vậy được, ta phá lệ tra sổ sinh tử cho ngươi một lần. Nhưng khi tra xong, ngươi lập tức phải quay về ngay, thời gian của ngươi không còn nhiều. Ta không muốn hồn của ngươi bị kẹt ở nơi này, đến lúc đó ngươi sẽ mãi không trở về được nữa. Và ta, ta giúp ngươi cũng sẽ bị Diêm Vương gia hỏi đến. Ngươi đã hiểu chưa?

Tôi gật gật, giọng vui mừng như bắt được vàng:

– Dạ được, con đồng ý… con đồng ý.

Quan cai thành nhìn tôi, ông khẽ gật đầu rồi mới lật sổ ra tra xét. Tra được một lát, quan cai thành nhìn tôi, ông lắc đầu nói bằng giọng âm lãnh:
– Người họ Kim Thạch tên Trấn vẫn chưa đến tuổi tử, thảo nào ngươi đi tìm qua hai mươi cửa thành mà vẫn không gặp được…

Nói tới đây, ông phất phất tay vài cái rồi mới nói tiếp:

– Về đi, người ngươi tìm chưa tử, ngươi đừng ở đây làm phiền ta. Đi đi!

Sao cơ? Chưa tử… tức là chưa chết… tức là… tức là Thạch Trấn… anh ấy vẫn chưa chết?!

___





Tôi cầm lệnh bài trong tay, bước thật nhanh về hướng khi nãy tôi đi đến. Thạch Trấn chưa chết… quan cai thành nói anh chưa chết… chưa có chết…

Tôi vừa mừng vừa sợ, trong lòng lại có hàng ngàn câu hỏi được đặt ra. Lúc này tôi rối lắm, chỉ muốn mau mau quay trở về dương gian càng nhanh càng tốt mà thôi.

Đi đến cửa thành đầu tiên, sau khi qua thành, tôi đi theo con đường mòn đến cánh đồng xanh mát. Thầy Hồng có dặn, lúc quay trở về, chỉ cần đến điểm xuất phát rồi lắc lệnh bài trong tay là được. Từ chỗ này cách chỗ đó không còn xa nữa, lệnh bài trong tay cũng chưa bị run lên lần nào, chắc chắn là sẽ kịp.

Tôi bước vội từng bước, đột nhiên phía sau lưng vang lên tiếng hét âm lãnh đầy oán hận.

– Kiều… A Kiều… đứng lại!

Theo thói quen tôi dừng chân định hình, người sau lưng gọi tên Kiều… mà tôi tên Tú… không liên quan đến tôi. Đi tiếp.
Phía sau lưng, giọng kia vẫn vang vọng:

– A Kiều… ngươi đứng lại!

Người phía sau vẫn kêu, tôi vẫn cứ đi, thầy Hồng không cho tôi nói chuyện với âm hồn ở dưới âm phủ. Thầy bảo ai kêu ai nói gì cứ mặc họ, tôi chỉ cần đi, đi và đi là được rồi.

Đột nhiên có bàn tay chộp lấy vai của tôi, giọng đầy oán giận:

– Ta gọi ngươi mà ngươi còn không nghe, tiện tỳ.

Lần này tôi mới quay mặt lại nhìn thì ôi… quỷ… quỷ!

Tôi hô lên mấy tiếng kinh hoàng, tay chân cũng run lập cập.

– Quỷ… quỷ…!

Trước mặt tôi, một oan hồn mặc đồ màu đỏ của tân nương, tóc xõa dài đến eo, gương mặt trắng bạch với đôi môi đầy máu. Hốc mắt oan hồn sâu hoắc, cứ như là tròng mắt bị ai đấm cho thụt hết vào trong. Mặt thì trắng, mà bọng mắt lại xanh đen… trong quỷ dị đáng sợ vô cùng.
Tôi sợ tới mức hai chân gần như muốn thuỵ xuống tại chỗ, cảm giác sợ hãi không giấu đi được một chút nào. Tôi nhìn oan hồn trước mặt, oan hồn cũng nhìn tôi chằm chằm, giống như kiểu đã hận tôi từ đời nào kiếp nào vậy đấy. Chợt, tôi sựt nhớ đến giấc mơ mai tôi đã từng gặp, người mà gọi tôi là muội muội ở góc cây gòn… chính là oan hồn ở trước mặt tôi đây.

Tôi nhìn oan hồn, oan hồn nhìn lại tôi, bên tai nghe văng vẳng giọng đầy ai oán của oan hồn trước mặt:

– Ở trên dương gian, ta không làm gì được ngươi… nhưng ở dưới âm ti này… ngươi gặp được ta, coi như số ngươi đã tận…Haha, đi thϊếp xuống âm phủ tìm phu quân sao? Haha… haha…

Giọng cười ma mãnh, ghê rợn, oan hồn kia một lần nữa lại trừng mắt nhìn tôi:

– Tốt nhất là ngươi ở luôn dưới này đi… haha… đến đây bầu bạn với tỷ tỷ này hảo muội muội…

Tôi bị oan hồn giữ chặt, oan hồn kia dùng mấy đầu móng tay nhọn hoắt đen xì bấm thật sâu vào da thịt tôi. Lớp vải thun mỏng manh trên áo tôi không thể ngăn được mấy cái móng vuốt đáng sợ đó. Tôi đau tới điếng người, tôi mếu máo:

– Tôi và cô có quen biết gì nhau đâu, cô mau thả tôi ra để tôi về lại dương gian… tôi xin cô. Nếu cô cần gì… cô nói với tôi, khi về trên đấy, tôi nhất định sẽ thực hiện dùm cho cô.

Oan hồn kia phá lên cười, nữ hồn nhìn tôi rồi nghiến răng ken két đầy tức giận:

– A Kiều… ngươi lại đóng kịch cho ta xem sao? Lúc ta còn sống, ngươi nói ngươi không thương chàng… ngươi không thương chàng nhưng lại đồng ý với phụ thân gả cho chàng làm chính thê. Ngươi biết ta thương chàng, ngươi cũng biết chàng si mê ngươi… mà ngươi lại làm chuyện có lỗi với ta như vậy. Ngươi nói đi, ngươi muốn cái ghế thế tử phi đến như vậy sao? Ngươi nói đi!
Cái quái gì vậy? Tôi kiếp trước là tiu ét đê cướp chồng người khác à? Có nhầm không vậy?

Tôi lắc đầu, gần như van xin:

– Cô nói gì tôi không hiểu, tôi không phải A Kiều, tôi tên Tú. Chắc là cô nhầm người rồi… tôi không biết cũng không nhớ gì về kiếp trước hết. Cô tha cho tôi đi, tha cho tôi đi.

Oan hồn bay sát đến mặt tôi, nụ cười đầy máu khiến tôi sợ đến run rẩy.

– Ngươi nói ngươi không phải là A Kiều… Haha… Mà phải rồi, ngươi được đầu thai thì nhớ làm sao được chuyện của kiếp trước…

Thấy nữ hồn hiểu ra được vấn đề, tôi liền ra sức phụ họa:

– Đúng rồi… đúng rồi đó. Tôi không nhớ… tôi làm sao nhớ được cái gì… cô… cô tha cho tôi đi…

Oan hồn kia cười ranh mãnh:

– Tha? Haha… khó khăn lắm ta mới tóm được ngươi… ngươi nghĩ ta có thể dễ dàng tha cho ngươi như vậy sao?
Nói rồi, oan hồn túm lấy tôi, lệnh bài trong tay tôi cũng bắt đầu run lên từng đợt. Tôi rất muốn bùng ra chạy nhưng cơ thể lại không cựa quậy được. Tôi loay hoay trong sợ hãi, miệng mếu máo kêu tha mạng nhưng nữ hồn vẫn trước sau như một giữ chặt lấy vai tôi. Nữ oan hồn cười đầy thích thú, cô ta cất giọng băng lãnh:

– Ở đây với ta, ta từ từ kể cho ngươi nghe chuyện kiếp trước của ta và ngươi. Ngươi đừng sợ, tỷ tỷ sẽ không làm hại ngươi đâu… chàng thương ngươi như vậy… ta đây cũng không dám hại ngươi… Haha… haha…

Vừa nói oan hồn vừa bóp chặt cổ tôi, vai thì bị bấm, cổ thì bị siết, trong một đoạn thời gian ngắn, tôi đau đến mức gần như chết đi sống lại. Lệnh bài trong tay tôi càng lúc rung càng mạnh, như muốn báo hiệu cho tôi biết là thời gian của tôi sắp hết. Đâu đó trong không trung rộng lớn vang lên tiếng cảnh báo của thầy Hồng:
– Về thôi… mau về thôi!

Tôi cố sức muốn chạy đi nhưng oan hồn lại nhất định không cho tôi nhích bước chân dù là nửa bước. Chẳng hiểu sao khi xuống âm ti, cơ thể tôi gần như không có chút sức mạnh nào cả. Đứng trước oan hồn đầy mạnh mẽ này, tôi như con kiến nhỏ bị con voi giẫm đạp lên vậy. Vừa đau đớn, vừa sợ hãi cũng vừa tuyệt vọng vô cùng.

– Haha… ngươi theo ta đi muội muội… chẳng phải ngươi cũng muốn tỷ muội ta chung sống thuận hòa sao? Haha…

Lệnh bài trong tay rung lắc không ngừng, thời gian một nén nhang cháy của tôi chắc chắn là không còn nhiều nữa. Chợt, tôi nhớ đến cái túi gấm đỏ của ông nội đã cho, miệng tôi chợt hét lên:

– Thạch Chẩn, mở túi xách lấy túi gấm đỏ ra cho chị… túi gấm đỏ…

Oan hồn kia đang hăng máu muốn bóp chết tôi nên đâu còn tâm trí để ý xem tôi nói gì. Tôi thì bám víu vào hy vọng cuối cùng rồi gào thét lên mong là Thạch Chẩn sẽ nhanh tay cứu mạng tôi.
Một giây… hai giây… trong tay tôi đột nhiên xuất hiện một túi gấm đỏ. Trong lòng tôi mừng như vớ được vật báu, tôi vội mở túi gấm ra rồi xem xem bên trong là cái gì.

Tay sờ được một mảnh lạnh lạnh hình tròn, tôi đưa lên xem thì thấy là một miếng ngọc bội có màu đỏ như màu máu. Thật sự, tôi cũng không biết miếng ngọc bội này có tác dụng thế nào nhưng lúc này không phải là lúc nghi ngờ, cứ thử trước đã.

Tôi đưa ngọc bội đến trước mặt oan hồn, oan hồn kia vừa thấy mảnh ngọc bội liền trợn mắt há hốc mồm đầy máu. Oan hồn kia lùi lại vài bước, miếng ngọc bội trong tay tôi cũng tỏa ánh sáng dần dần như phát quang.

Biết là nữ hồn kia sợ ngọc bội này, tôi liền thừa cơ hội chạy thụt lùi về lại vị trí mà tôi được thầy Hồng đưa xuống. Oan hồn kia vừa giận dữ vừa hoảng loạn nhìn tôi cao chạy xa bay, trước lúc tôi được đưa trở về dương gian, tôi có nghe oan hồn kia hét lên một tiếng đầy oán hận:
– Nếu không phải vì A Kiều ngươi gieo lời nguyền… thì A Tử ta đã không phải làm quỷ ở dưới âm ti hiu quạnh này… A Kiều… ta hận ngươi!

Ánh sáng trước mặt dần dần chuyển thành màu đen, cơ thể tôi được một lực nâng lên rồi bay bổng trong không trung rộng lớn. Chẳng hiểu sao, khi nhìn thấy vẻ ai oán của nữ oan hồn, lòng tôi lại khó chịu như ai cào ai xé. Kiếp này… tôi có nhớ gì về chuyện của kiếp trước nữa đâu!

_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro